Chương : 7
Edit: Juri
"Đây là làm sao vậy......" Lạc Tri Dư từ trong thùng máy giặt vớt đồng phục của mình ra, "Tại sao lại như vậy?"
"Không biết......" Tỉnh Hi Minh ôm cái áo sơ mi trắng mới mua của mình, vẻ mặt nhìn như đưa đám, "Tại sao đồ này lại dễ phai màu như vậy? Chất lượng kiểu gì đây a."
Lạc Tri Dư quyết định phải nộp đơn khiếu nại!
[ Không phải là ve sầu ]: Có đó không?
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Việc gì? Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Tôi đang trong tiết tự học buổi tối.
[ Không phải là ve sầu ]: Chất lượng quân phục tệ hại thì có thể khiếu nại không? Sóc-nâu-phun-lửa.jpg
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Có thể, bạn học Lạc, cậu nói xem quân phục có vấn đề ở chỗ nào, tôi giúp cậu phản ánh.
Lạc Tri Dư giơ điện thoại lên trước máy giặt, đổi góc độ chụp hai bức ảnh.
[ Không phải là ve sầu ]: Anh xem, nó phai màu! [ hình ảnh ][ hình ảnh ]
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]:......
Điện thoại hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn, Lạc Tri Dư đợi nửa ngày, Tiêu Ngạn mới chịu trả lời.
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Tôi đệt, cậu có thể bình thường xíu được không, ai đời lại giặt quần áo thẫm màu chung với đồ trắng???
[ Không phải là ve sầu ]:? Không được sao?
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Quân phục của Nhất Trung chỉ lo đẹp, mặc kệ chất lượng. Vấn đề của cậu hội học sinh chúng tôi không giải quyết được đâu.
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Không nói nhiều nữa, tôi đi học đây.
[ Không phải là ve sầu ]: Thật không đó, tôi cảm thấy anh không phải là người thích đi học cho lắm.
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Tùy vào tiết học thôi.
"Thế nào rồi?" Tỉnh Hi Minh hỏi.
"Không thể khiến nại." Lạc Tri Dư lộn qua lộn lại kiểm tra đồng phục của mình, "Làm sao bây giờ, chiều hôm nay vừa gặp chuyện ngoài ý muốn, bây giờ tao chỉ còn có một bộ này thôi."
Cái áo đồng phục "Ngoài ý muốn" hiện tại đang bị vắt vẻo trên ghế của Lạc Tri Dư, viền lỗ hổng bị nhánh cây xé ra còn dính vài cái gai thực vật nhỏ, nhìn phát là biết không thể nào mặc được nữa rồi, muốn đặt mua bộ mới cũng rất rắc rối, phải đợi tầm một tuần nữa mới có thể nhận được đồ.
"Buổi chào cờ thứ hai tuần sau tao phải lên sân khấu phát biểu." Lạc Tri Dư sầu não, "Tao mặc đồ của mày được không?"
Quy định trường Nhất Trung rất nghiêm khắc, nghiêm khắc về tất cả mọi mặt, ăn mặc không gọn gàng tươm tất sẽ bị trừ hạnh kiểm, ảnh hưởng rất lớn đến đánh giá cuối kỳ của học sinh. Lạc Tri Dư không quan tâm mấy chuyện học tập hạnh kiểm lắm, nhưng bố mẹ cậu thì có, điểm trung bình và kết quả học tập của cậu sẽ là thứ quyết định số tiền tiêu vặt cậu nhận được.
"Mày cao hơn tao, hơn nữa họ tên số thứ tự cũng không giống, mà tháo phù hiệu xuống thì lại càng không được." Tỉnh Hi Minh cầm đồng phục của chính mình, hoa tay múa chân đo kích cỡ dáng người Lạc Tri Dư, "Nhìn là biết chui không lọt, mày chắc chắn không mặc vừa quần áo tao đâu."
Lạc Tri Dư vào nhóm chat của lớp 3 hỏi một vòng, thế nhưng trong cả đám Omega của lớp chỉ có một mình cậu và Tỉnh Hi Minh có mang đồng phục dự phòng.
"Bọn họ không thèm thay quần áo luôn hả?" Lạc Tri Dư phảng phất như phát hiện ra điều gì đó.
"Nếu không thử cách này một chút đi." Tỉnh Hi Minh đề nghị, "Lấy nước sát trùng tẩy trắng quần áo, nói không chừng còn có thể cứu chữa."
Nửa giờ sau, chỗ đáng lẽ ra phải là màu trắng thì vẫn là màu xanh, còn chỗ đáng lẽ ra phải là màu đỏ, thì lại bị nước sát trùng tẩy thành màu trắng tinh.
Một bộ tàn, một bộ phế, Lạc Tri Dư hoàn toàn mất luôn hai bộ đồng phục.
"Tao có thể chỉ mặc mỗi quần lúc phát biểu dưới sân cờ không?" Lạc Tri Dư nghiêm túc đặt câu hỏi, "Chủ đề tao cần nói vừa vặn cũng chính là vấn đề về diện mạo, cách ăn mặc của học sinh."
"Mượn một bộ đi, giờ có đặt thì cũng phải chờ tận cuối tuần mới có thể lấy, khối chúng ta thường xuyên phải thay đồ tắm rửa, mày tốt nhất nên mượn của mấy anh năm hai hoặc năm ba, nhưng chẳng biết bọn họ có còn giữ đồng phục năm ngoái hay không." Tỉnh Hi Minh xoa mũi, cầm áo khoác của Lạc Tri Dư lên ném vào thùng rác, "Nhưng cách đấy có hơi khó thực hiện."
"Năm hai năm ba?" Câu nói này giúp cho Lạc Tri Dư chợt nảy ra một suy nghĩ, "Thật sự có người có!"
"Ai?" Tỉnh Hi Minh ngẩng đầu.
"Người bạn cùng trường tuyệt đối thuần khiết của tao."
8 giờ tối, màn đêm trở thành tấm chắn bảo vệ vững chắc cho Lạc Tri Dư. Cậu buộc cái áo rách tung tóe ở bên hông, một đường tránh né cố gắng không đụng mặt các thầy cô, đi vào khu dạy học, thẳng tiến tới phòng học của lớp ba năm hai.
Lớp ba đang có tiết học buổi tối, Lạc Tri Dư vừa liếc mắt một cái đã tìm được tên học sinh độc nhất vô nhị trong đống áo khoác xanh lè kia. Tiêu Ngạn ngồi vị trí cạnh cửa sổ, dáng vẻ đoan chính, nghiêm túc nghe giảng, đôi lúc còn cúi xuống ghi chép bài lên vở.
[ Không phải là ve sầu ]: Nhìn không ra nha, lúc anh đi học lại nghiêm túc như thế này. Đầu-gấu-trúc-lau-mồ-hôi.jpg
Không trả lời.
Lạc Tri Dư đợi tầm mười phút, móc từ trong túi ra một cây phấn viết, bẻ thành mấy đoạn nhỏ.
Lúc này, tên bạn cùng bàn của Tiêu Ngạn, Phàn Việt đang trộm móc điện thoại lướt diễn đàn trường Nhất Trung ——
[ Bài viết bỏ phiếu nặc danh! Tân sinh được hoan nghênh nhất năm nay là ai? ]
Lầu 1: Tới đây! Chủ topic thích Lạc Tri Dư, hôm ở lễ khai giảng nhìn cực kỳ đoan chỉnh. [ hình ảnh ]
Lầu 2: A, ảnh của giáo thảo vẫn luôn đẹp như vậy nha, thử hỏi có ai không thích giáo thảo của chúng ta hay không.
Lầu 3: Tôi bầu Nghiêm Tử Hàm lớp sáu một phiếu, nghe nói tin tức tố của cậu ấy có vị que cay*, quá thơm rồi, tôi thèm quá a. Chảy-nước-miếng.jpg
(*Que cay: Đồ ăn vặt bên Trung Quốc, có đặc điểm là nhiều dầu, có vị bò và khá là cay, nhưng bù lại ăn rất ngon.)
Lầu 4:...... Cam, đào ( thảo luận một hồi...) tất cả đều sắp khiến tôi đói bụng đến chết rồi.
Lầu 4: Lầu trên ** nó giữ chút liêm sỉ đi, đừng trắng trợn thảo luận tin tức tố của người khác như thế.
Lầu 5: Lạc Tri Dư! Người khôn không nói hai lời, tôi vẫn còn giữ tấm ảnh cậu ta xách chổi đánh người trong máy đây.
Lầu 6: Hôm đó đi ngang qua sân thể dục, phát hiện giá trị nhan sắc của các học sinh lớp ba đều rất cao.
Lầu 7: Mượn chỗ, ai muốn yêu đương thì gọi tôi, tôi siêu ngọt, tôi là một Alpha có mùi nước ngọt vị lê!
Tiêu Ngạn đột nhiên dừng bút, sờ ót, quay sang nhìn Phàn Việt, vẻ mặt đầy hoang mang.
Phàn Việt cả kinh, cho rằng thầy giáo sắp tới, liền nhanh tay thả điện thoại xuống.
"Không có việc gì." Tiêu Ngạn lắc đầu, tiếp tục nghe giảng, lại thêm một đoạn phấn viết đập vào gáy hắn. Tiêu Ngạn quay đầu lại, một hình bóng quen thuộc ở phía sau cánh cửa lúc ẩn lúc hiện.
Tiêu Ngạn: "......"
Lần thứ hai Phàn Việt ngẩng đầu dậy, chỉ thấy đống sách vở cùng bút viết của Tiêu Ngạn khi nãy, còn đứa bạn ngồi cùng bàn thì đã mất tăm không thấy đâu.
Tại cửa sau cạnh cầu thang của lớp ba, Tiêu Ngạn tìm được Lạc Tri Dư đang lén lén lút lút.
"Tìm tôi?" Tiêu Ngạn dựa vào tay vịn cầu thang, nhìn về phía Lạc Tri Dư, cái người mình vừa mới gặp cách đây vài tiếng đồng hồ, "Còn muốn đánh nhau?"
"Tìm anh, không đánh." Lạc Tri Dư trước khi ra cửa, đã hạ quyết tâm phải mượn cho bằng được bộ đồng phục, hiện tại người này đang đứng trước mắt cậu rồi, chẳng hiểu sao lời nói đã đến gần bên môi lại do dự không chịu nói.
"Tôi đi học đây." Tiêu Ngạn cúi đầu nhìn đồng hồ, "Năm hai học rất nhiều, cho cậu một phút."
"Thôi đi, nhìn anh chẳng giống người thích học tập gì hết." Lạc Tri Dư hỏi, "Tiết gì mà lại để tâm như vậy?"
"Tiết sinh lý, để tôi hiểu hơn về bản thân mình." Chương trình học của Nhất Trung rất dày đặc, nhưng việc dạy khóa sinh lý cho cấp ba là một chuyện rất cần thiết, không thể nào bỏ đi được, nên mới phải đẩy xuống học vào buổi tối.
"Nga." Lạc Tri Dư không có hứng thú, nhưng vẫn nhớ tới ý đồ của chính mình, lời nói có hơi hàm hồ, "Bạn học Tiêu, có thể cho tôi mượn đồng phục của anh hay không."
"Mượn đồng phục?" Tiêu Ngạn cảm thấy chuyện này rất ngoài ý muốn.
Trong phòng học lớp ba, truyền đến âm thanh thầy giáo đang giảng bài: "Những học sinh nào phân hóa thành Alpha nên chú ý, phải cách ly sau khi phân hóa hoàn thành, trong khoảng thời gian này, tin tức tố của mọi người không quá ổn định, chú ý cách ly, hơn nữa phải tiêm đúng và đủ thuốc ức chế, điều tiết cảm xúc, không nên tổn thương người khác, càng không nên ảnh hưởng việc học tập và sinh hoạt."
"Kế tiếp, thầy sẽ giới thiệu sơ qua về mối quan hệ giữa giới tính thứ hai và sinh lý con người, chỉ mọi người cách duy trì khoảng cách và mối quan hệ giữa hai người AO, giữ gìn tình hữu nghị thuần khiết......"
Bên ngoài phòng học, Tiêu Ngạn lướt mắt đánh giá Lạc Tri Dư hai giây, nhanh chóng đem hình ảnh "Lo trước khỏi hoạ" lúc chiều nay kết hợp với bức ảnh máy giặt màu xanh loang lổ cậu gửi, cực kỳ chắc chắn mà ngầm kết luận: "Đã hiểu, cậu không còn đồng phục, đúng không."
Lời này nghe phát biết ngay là đang có ý cười trên nỗi đau của người khác, Lạc Tri Dư lại muốn đánh người.
"Đúng." Dù sao thì cũng đang đi xin đồ, cậu kiềm chế, cúi đầu thừa nhận.
"Lạc Tri Dư, quan hệ của chúng ta tốt đến mức này sao?" Ánh mắt Tiêu Ngạn nhìn cậu mang theo vài tia cợt nhả, "Khai giảng chưa đến ba ngày, cậu cà thẻ của tôi, uống nước ngọt của tôi, còn muốn mặc đồng phục của tôi nữa, cậu nghĩ tôi là ai vậy?"
Là ai vậy? Lạc Tri Dư không biết, cũng không nghĩ tới, hiện tại trong mắt cậu chỉ có đồng phục, bộ đồng phục mà Tiêu Ngạn mặc trên người kia.
"Chuyện anh mang dưa hấu và nước ngọt ra dụ hoặc tôi, tôi không tức giận." Lạc Tri Dư tỏ thái độ cực kỳ tốt, "Thật sự, chuyện này tôi sẽ không mang thù nữa, dừng lại ở đây."
"Cậu giữa trưa còn cầm cây chổi đuổi tôi." Tiêu Ngạn nhân cơ hội tính sổ, "Cậu ngẫm lại thử xem."
Lạc Tri Dư: "Tôi sẽ ngẫm lại." Cái chổi có hơi nặng, dùng nhánh cây vẫn sẽ tốt hơn.
"Thái độ thế mới được chứ." Tiêu Ngạn gật đầu.
"Tôi mượn nhé? Đồng phục của anh ngày mai là làm xong rồi, đồng phục của tôi còn chả có, mọi người năm nhất ai cũng mang có mỗi một bộ, còn năm hai năm ba chỉ có mỗi anh là mang theo đồ năm ngoái thôi." Lạc Tri Dư tầm mắt chặt chẽ đặt trên cái áo khoác Tiêu Ngạn đang mặc, "Chủ nhiệm nói, đoàn kết hữu ái."
"Nếu sự ưu tú đã giúp chúng ta gặp nhau ở chỗ này." Lạc Tri Dư càng nói càng văn vẻ, "Thì tôi cảm thấy chúng ta nên trân trọng nó."
Trong phòng học, giọng nói của thầy giáo vang lên không ngừng ——
Thầy giáo càng giảng càng kích động: "Cho nên nếu muốn tạo nên một tình bạn thuần khiết giữa hai bên AO, thì phải chú ý khoảng cách ở chung."
"Thôi được rồi." Sự việc hôm nay nguồn gốc cũng là do Tiêu Ngạn gây nên, hắn quyết định phải có chút trách nhiệm, "Tôi cho cậu mượn."
Trong phòng học, thầy giáo đã giảng đến trọng điểm, nâng âm điệu lên: "Suy xét đến những năm học cấp ba, thời điểm mà chúng ta có khả năng phân hóa cao nhất, mọi người nhất định phải chú ý đến hành vi của bản thân. Đầu tiên, Alpha không được tùy tiện nhìn chằm chằm vào cổ Omega, đây là một loại hành vi thiếu tôn trọng, cũng không thể đụng vào, không thể lấy cớ là đang đùa giỡn."
"Tin tức tố đối với Alpha và Omega đều rất quan trọng......"
"Nên chú ý tới một số vật dụng cá nhân có khả năng nhiễm tin tức tố của bản thân......"
Tiêu Ngạn cầm lấy cái áo khoác ránh tan tác của Lạc Tri Dư, kéo khóa kéo áo khoác của mình xuống, cởi áo ra, chuẩn bị nhét vào trong tay Lạc Tri Dư.
Trong nháy mắt, Lạc Tri Dư chợt cảm thấy, tình bạn cùng trường dù ngắn ngủi trong giây lát này thế nhưng lại cảm động biết bao.
"Không được tháo phù hiệu xuống, không được giặt cùng quân phục, hai tuần sau trả lại cho tôi." Tiêu Ngạn cường điệu giọng mình lên, "Lúc mượn thế nào lúc trả thế ấy, nghe không?"
"Tôi......" Lạc Tri Dư đang muốn đồng ý, thầy giáo lớp ba hình như đã giảng tới trọng điểm, gõ gõ bảng đen, đột nhiên nâng cao giọng, giảng bài một cách đầy khí thế ——
"...... Bởi vậy nên, tóm lại, các bạn Omega phải chú ý! Các em nhất định phải nhớ kỹ, ở trong trường học, nếu một người bạn Alpha nói muốn đưa đồng phục cho các em mượn, thì chúng ta có thể dễ dàng kết luận rằng, người bạn học Alpha này, rõ ràng là đang muốn giở trò lưu manh với các em."
Lạc Tri Dư: "......"
Tiêu Ngạn: "???"
- ------------------------------
"Đây là làm sao vậy......" Lạc Tri Dư từ trong thùng máy giặt vớt đồng phục của mình ra, "Tại sao lại như vậy?"
"Không biết......" Tỉnh Hi Minh ôm cái áo sơ mi trắng mới mua của mình, vẻ mặt nhìn như đưa đám, "Tại sao đồ này lại dễ phai màu như vậy? Chất lượng kiểu gì đây a."
Lạc Tri Dư quyết định phải nộp đơn khiếu nại!
[ Không phải là ve sầu ]: Có đó không?
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Việc gì? Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Tôi đang trong tiết tự học buổi tối.
[ Không phải là ve sầu ]: Chất lượng quân phục tệ hại thì có thể khiếu nại không? Sóc-nâu-phun-lửa.jpg
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Có thể, bạn học Lạc, cậu nói xem quân phục có vấn đề ở chỗ nào, tôi giúp cậu phản ánh.
Lạc Tri Dư giơ điện thoại lên trước máy giặt, đổi góc độ chụp hai bức ảnh.
[ Không phải là ve sầu ]: Anh xem, nó phai màu! [ hình ảnh ][ hình ảnh ]
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]:......
Điện thoại hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn, Lạc Tri Dư đợi nửa ngày, Tiêu Ngạn mới chịu trả lời.
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Tôi đệt, cậu có thể bình thường xíu được không, ai đời lại giặt quần áo thẫm màu chung với đồ trắng???
[ Không phải là ve sầu ]:? Không được sao?
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Quân phục của Nhất Trung chỉ lo đẹp, mặc kệ chất lượng. Vấn đề của cậu hội học sinh chúng tôi không giải quyết được đâu.
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Không nói nhiều nữa, tôi đi học đây.
[ Không phải là ve sầu ]: Thật không đó, tôi cảm thấy anh không phải là người thích đi học cho lắm.
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Tùy vào tiết học thôi.
"Thế nào rồi?" Tỉnh Hi Minh hỏi.
"Không thể khiến nại." Lạc Tri Dư lộn qua lộn lại kiểm tra đồng phục của mình, "Làm sao bây giờ, chiều hôm nay vừa gặp chuyện ngoài ý muốn, bây giờ tao chỉ còn có một bộ này thôi."
Cái áo đồng phục "Ngoài ý muốn" hiện tại đang bị vắt vẻo trên ghế của Lạc Tri Dư, viền lỗ hổng bị nhánh cây xé ra còn dính vài cái gai thực vật nhỏ, nhìn phát là biết không thể nào mặc được nữa rồi, muốn đặt mua bộ mới cũng rất rắc rối, phải đợi tầm một tuần nữa mới có thể nhận được đồ.
"Buổi chào cờ thứ hai tuần sau tao phải lên sân khấu phát biểu." Lạc Tri Dư sầu não, "Tao mặc đồ của mày được không?"
Quy định trường Nhất Trung rất nghiêm khắc, nghiêm khắc về tất cả mọi mặt, ăn mặc không gọn gàng tươm tất sẽ bị trừ hạnh kiểm, ảnh hưởng rất lớn đến đánh giá cuối kỳ của học sinh. Lạc Tri Dư không quan tâm mấy chuyện học tập hạnh kiểm lắm, nhưng bố mẹ cậu thì có, điểm trung bình và kết quả học tập của cậu sẽ là thứ quyết định số tiền tiêu vặt cậu nhận được.
"Mày cao hơn tao, hơn nữa họ tên số thứ tự cũng không giống, mà tháo phù hiệu xuống thì lại càng không được." Tỉnh Hi Minh cầm đồng phục của chính mình, hoa tay múa chân đo kích cỡ dáng người Lạc Tri Dư, "Nhìn là biết chui không lọt, mày chắc chắn không mặc vừa quần áo tao đâu."
Lạc Tri Dư vào nhóm chat của lớp 3 hỏi một vòng, thế nhưng trong cả đám Omega của lớp chỉ có một mình cậu và Tỉnh Hi Minh có mang đồng phục dự phòng.
"Bọn họ không thèm thay quần áo luôn hả?" Lạc Tri Dư phảng phất như phát hiện ra điều gì đó.
"Nếu không thử cách này một chút đi." Tỉnh Hi Minh đề nghị, "Lấy nước sát trùng tẩy trắng quần áo, nói không chừng còn có thể cứu chữa."
Nửa giờ sau, chỗ đáng lẽ ra phải là màu trắng thì vẫn là màu xanh, còn chỗ đáng lẽ ra phải là màu đỏ, thì lại bị nước sát trùng tẩy thành màu trắng tinh.
Một bộ tàn, một bộ phế, Lạc Tri Dư hoàn toàn mất luôn hai bộ đồng phục.
"Tao có thể chỉ mặc mỗi quần lúc phát biểu dưới sân cờ không?" Lạc Tri Dư nghiêm túc đặt câu hỏi, "Chủ đề tao cần nói vừa vặn cũng chính là vấn đề về diện mạo, cách ăn mặc của học sinh."
"Mượn một bộ đi, giờ có đặt thì cũng phải chờ tận cuối tuần mới có thể lấy, khối chúng ta thường xuyên phải thay đồ tắm rửa, mày tốt nhất nên mượn của mấy anh năm hai hoặc năm ba, nhưng chẳng biết bọn họ có còn giữ đồng phục năm ngoái hay không." Tỉnh Hi Minh xoa mũi, cầm áo khoác của Lạc Tri Dư lên ném vào thùng rác, "Nhưng cách đấy có hơi khó thực hiện."
"Năm hai năm ba?" Câu nói này giúp cho Lạc Tri Dư chợt nảy ra một suy nghĩ, "Thật sự có người có!"
"Ai?" Tỉnh Hi Minh ngẩng đầu.
"Người bạn cùng trường tuyệt đối thuần khiết của tao."
8 giờ tối, màn đêm trở thành tấm chắn bảo vệ vững chắc cho Lạc Tri Dư. Cậu buộc cái áo rách tung tóe ở bên hông, một đường tránh né cố gắng không đụng mặt các thầy cô, đi vào khu dạy học, thẳng tiến tới phòng học của lớp ba năm hai.
Lớp ba đang có tiết học buổi tối, Lạc Tri Dư vừa liếc mắt một cái đã tìm được tên học sinh độc nhất vô nhị trong đống áo khoác xanh lè kia. Tiêu Ngạn ngồi vị trí cạnh cửa sổ, dáng vẻ đoan chính, nghiêm túc nghe giảng, đôi lúc còn cúi xuống ghi chép bài lên vở.
[ Không phải là ve sầu ]: Nhìn không ra nha, lúc anh đi học lại nghiêm túc như thế này. Đầu-gấu-trúc-lau-mồ-hôi.jpg
Không trả lời.
Lạc Tri Dư đợi tầm mười phút, móc từ trong túi ra một cây phấn viết, bẻ thành mấy đoạn nhỏ.
Lúc này, tên bạn cùng bàn của Tiêu Ngạn, Phàn Việt đang trộm móc điện thoại lướt diễn đàn trường Nhất Trung ——
[ Bài viết bỏ phiếu nặc danh! Tân sinh được hoan nghênh nhất năm nay là ai? ]
Lầu 1: Tới đây! Chủ topic thích Lạc Tri Dư, hôm ở lễ khai giảng nhìn cực kỳ đoan chỉnh. [ hình ảnh ]
Lầu 2: A, ảnh của giáo thảo vẫn luôn đẹp như vậy nha, thử hỏi có ai không thích giáo thảo của chúng ta hay không.
Lầu 3: Tôi bầu Nghiêm Tử Hàm lớp sáu một phiếu, nghe nói tin tức tố của cậu ấy có vị que cay*, quá thơm rồi, tôi thèm quá a. Chảy-nước-miếng.jpg
(*Que cay: Đồ ăn vặt bên Trung Quốc, có đặc điểm là nhiều dầu, có vị bò và khá là cay, nhưng bù lại ăn rất ngon.)
Lầu 4:...... Cam, đào ( thảo luận một hồi...) tất cả đều sắp khiến tôi đói bụng đến chết rồi.
Lầu 4: Lầu trên ** nó giữ chút liêm sỉ đi, đừng trắng trợn thảo luận tin tức tố của người khác như thế.
Lầu 5: Lạc Tri Dư! Người khôn không nói hai lời, tôi vẫn còn giữ tấm ảnh cậu ta xách chổi đánh người trong máy đây.
Lầu 6: Hôm đó đi ngang qua sân thể dục, phát hiện giá trị nhan sắc của các học sinh lớp ba đều rất cao.
Lầu 7: Mượn chỗ, ai muốn yêu đương thì gọi tôi, tôi siêu ngọt, tôi là một Alpha có mùi nước ngọt vị lê!
Tiêu Ngạn đột nhiên dừng bút, sờ ót, quay sang nhìn Phàn Việt, vẻ mặt đầy hoang mang.
Phàn Việt cả kinh, cho rằng thầy giáo sắp tới, liền nhanh tay thả điện thoại xuống.
"Không có việc gì." Tiêu Ngạn lắc đầu, tiếp tục nghe giảng, lại thêm một đoạn phấn viết đập vào gáy hắn. Tiêu Ngạn quay đầu lại, một hình bóng quen thuộc ở phía sau cánh cửa lúc ẩn lúc hiện.
Tiêu Ngạn: "......"
Lần thứ hai Phàn Việt ngẩng đầu dậy, chỉ thấy đống sách vở cùng bút viết của Tiêu Ngạn khi nãy, còn đứa bạn ngồi cùng bàn thì đã mất tăm không thấy đâu.
Tại cửa sau cạnh cầu thang của lớp ba, Tiêu Ngạn tìm được Lạc Tri Dư đang lén lén lút lút.
"Tìm tôi?" Tiêu Ngạn dựa vào tay vịn cầu thang, nhìn về phía Lạc Tri Dư, cái người mình vừa mới gặp cách đây vài tiếng đồng hồ, "Còn muốn đánh nhau?"
"Tìm anh, không đánh." Lạc Tri Dư trước khi ra cửa, đã hạ quyết tâm phải mượn cho bằng được bộ đồng phục, hiện tại người này đang đứng trước mắt cậu rồi, chẳng hiểu sao lời nói đã đến gần bên môi lại do dự không chịu nói.
"Tôi đi học đây." Tiêu Ngạn cúi đầu nhìn đồng hồ, "Năm hai học rất nhiều, cho cậu một phút."
"Thôi đi, nhìn anh chẳng giống người thích học tập gì hết." Lạc Tri Dư hỏi, "Tiết gì mà lại để tâm như vậy?"
"Tiết sinh lý, để tôi hiểu hơn về bản thân mình." Chương trình học của Nhất Trung rất dày đặc, nhưng việc dạy khóa sinh lý cho cấp ba là một chuyện rất cần thiết, không thể nào bỏ đi được, nên mới phải đẩy xuống học vào buổi tối.
"Nga." Lạc Tri Dư không có hứng thú, nhưng vẫn nhớ tới ý đồ của chính mình, lời nói có hơi hàm hồ, "Bạn học Tiêu, có thể cho tôi mượn đồng phục của anh hay không."
"Mượn đồng phục?" Tiêu Ngạn cảm thấy chuyện này rất ngoài ý muốn.
Trong phòng học lớp ba, truyền đến âm thanh thầy giáo đang giảng bài: "Những học sinh nào phân hóa thành Alpha nên chú ý, phải cách ly sau khi phân hóa hoàn thành, trong khoảng thời gian này, tin tức tố của mọi người không quá ổn định, chú ý cách ly, hơn nữa phải tiêm đúng và đủ thuốc ức chế, điều tiết cảm xúc, không nên tổn thương người khác, càng không nên ảnh hưởng việc học tập và sinh hoạt."
"Kế tiếp, thầy sẽ giới thiệu sơ qua về mối quan hệ giữa giới tính thứ hai và sinh lý con người, chỉ mọi người cách duy trì khoảng cách và mối quan hệ giữa hai người AO, giữ gìn tình hữu nghị thuần khiết......"
Bên ngoài phòng học, Tiêu Ngạn lướt mắt đánh giá Lạc Tri Dư hai giây, nhanh chóng đem hình ảnh "Lo trước khỏi hoạ" lúc chiều nay kết hợp với bức ảnh máy giặt màu xanh loang lổ cậu gửi, cực kỳ chắc chắn mà ngầm kết luận: "Đã hiểu, cậu không còn đồng phục, đúng không."
Lời này nghe phát biết ngay là đang có ý cười trên nỗi đau của người khác, Lạc Tri Dư lại muốn đánh người.
"Đúng." Dù sao thì cũng đang đi xin đồ, cậu kiềm chế, cúi đầu thừa nhận.
"Lạc Tri Dư, quan hệ của chúng ta tốt đến mức này sao?" Ánh mắt Tiêu Ngạn nhìn cậu mang theo vài tia cợt nhả, "Khai giảng chưa đến ba ngày, cậu cà thẻ của tôi, uống nước ngọt của tôi, còn muốn mặc đồng phục của tôi nữa, cậu nghĩ tôi là ai vậy?"
Là ai vậy? Lạc Tri Dư không biết, cũng không nghĩ tới, hiện tại trong mắt cậu chỉ có đồng phục, bộ đồng phục mà Tiêu Ngạn mặc trên người kia.
"Chuyện anh mang dưa hấu và nước ngọt ra dụ hoặc tôi, tôi không tức giận." Lạc Tri Dư tỏ thái độ cực kỳ tốt, "Thật sự, chuyện này tôi sẽ không mang thù nữa, dừng lại ở đây."
"Cậu giữa trưa còn cầm cây chổi đuổi tôi." Tiêu Ngạn nhân cơ hội tính sổ, "Cậu ngẫm lại thử xem."
Lạc Tri Dư: "Tôi sẽ ngẫm lại." Cái chổi có hơi nặng, dùng nhánh cây vẫn sẽ tốt hơn.
"Thái độ thế mới được chứ." Tiêu Ngạn gật đầu.
"Tôi mượn nhé? Đồng phục của anh ngày mai là làm xong rồi, đồng phục của tôi còn chả có, mọi người năm nhất ai cũng mang có mỗi một bộ, còn năm hai năm ba chỉ có mỗi anh là mang theo đồ năm ngoái thôi." Lạc Tri Dư tầm mắt chặt chẽ đặt trên cái áo khoác Tiêu Ngạn đang mặc, "Chủ nhiệm nói, đoàn kết hữu ái."
"Nếu sự ưu tú đã giúp chúng ta gặp nhau ở chỗ này." Lạc Tri Dư càng nói càng văn vẻ, "Thì tôi cảm thấy chúng ta nên trân trọng nó."
Trong phòng học, giọng nói của thầy giáo vang lên không ngừng ——
Thầy giáo càng giảng càng kích động: "Cho nên nếu muốn tạo nên một tình bạn thuần khiết giữa hai bên AO, thì phải chú ý khoảng cách ở chung."
"Thôi được rồi." Sự việc hôm nay nguồn gốc cũng là do Tiêu Ngạn gây nên, hắn quyết định phải có chút trách nhiệm, "Tôi cho cậu mượn."
Trong phòng học, thầy giáo đã giảng đến trọng điểm, nâng âm điệu lên: "Suy xét đến những năm học cấp ba, thời điểm mà chúng ta có khả năng phân hóa cao nhất, mọi người nhất định phải chú ý đến hành vi của bản thân. Đầu tiên, Alpha không được tùy tiện nhìn chằm chằm vào cổ Omega, đây là một loại hành vi thiếu tôn trọng, cũng không thể đụng vào, không thể lấy cớ là đang đùa giỡn."
"Tin tức tố đối với Alpha và Omega đều rất quan trọng......"
"Nên chú ý tới một số vật dụng cá nhân có khả năng nhiễm tin tức tố của bản thân......"
Tiêu Ngạn cầm lấy cái áo khoác ránh tan tác của Lạc Tri Dư, kéo khóa kéo áo khoác của mình xuống, cởi áo ra, chuẩn bị nhét vào trong tay Lạc Tri Dư.
Trong nháy mắt, Lạc Tri Dư chợt cảm thấy, tình bạn cùng trường dù ngắn ngủi trong giây lát này thế nhưng lại cảm động biết bao.
"Không được tháo phù hiệu xuống, không được giặt cùng quân phục, hai tuần sau trả lại cho tôi." Tiêu Ngạn cường điệu giọng mình lên, "Lúc mượn thế nào lúc trả thế ấy, nghe không?"
"Tôi......" Lạc Tri Dư đang muốn đồng ý, thầy giáo lớp ba hình như đã giảng tới trọng điểm, gõ gõ bảng đen, đột nhiên nâng cao giọng, giảng bài một cách đầy khí thế ——
"...... Bởi vậy nên, tóm lại, các bạn Omega phải chú ý! Các em nhất định phải nhớ kỹ, ở trong trường học, nếu một người bạn Alpha nói muốn đưa đồng phục cho các em mượn, thì chúng ta có thể dễ dàng kết luận rằng, người bạn học Alpha này, rõ ràng là đang muốn giở trò lưu manh với các em."
Lạc Tri Dư: "......"
Tiêu Ngạn: "???"
- ------------------------------