Chương : 6
Sau một đêm bị hành hạ cô cũng tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn thấy bên cạnh mình là người đàn ông khiến mình đau khổ đêm qua. Tức giận bốc lên thiêu đốt cả người cô. Dường như cảm nhận được người bên cạnh tỉnh lại hay là do ánh mắt quá mức 'nóng bỏng' của cô mà anh mở mắt ra. Nhất thời mắt đối mắt, mặt đối mặt.
.
.
.
Dường như không chịu nổi ánh mắt quá nóng bỏng của cô, anh chậm rãi ho khan mấy tiếng.
-Em tỉnh rồi à?
.
.
Cô không trả lời anh, thay vào đó cô bước xuống giường, nhanh chóng nhặt lại quần áo đêm qua còn sót lại mặc vào. Không tiếng động mà... rời khỏi. Ban đầu anh còn cảm thấy ngốc trệ, khó hiểu với hành động của cô nhưng mà khi cô không thèm quay đầu lại mà bước ra khỏi cửa. Anh phút chốc hoảng hốt.
-Em đi đâu đó?!
Không nghe tiếng trả lời của cô, chỉ thấy bóng lưng kiên quyết nhanh chóng đạp trên đôi giày cao gót mà rời đi.
Anh lập tức không thèm để ý nền nhà lạnh, trực tiếp chạy theo kéo cô lại. Cô tức giận giãy dụa muốn tránh thoát, sao đây, đêm qua hành hạ cô như vậy còn chưa đủ sao?? Cô không phải là một đứa ngốc, khi anh cười thì vui vẻ, khi anh tức giận thì nhẫn nhịn nghe lời. Cô là con người cũng có cảm xúc riêng của mình.
-Anh buông tôi ra.
-Không buông! Rốt cuộc em làm sao vậy hả? Tức giận bỏ đi? Có chuyện gì sao?
Giọng anh chất vấn, lại vì mới ngủ dậy mà hơi khàn khàn. Nếu là lúc trước có lẽ cô còn mê đắm vẻ đàn ông nam tính từ người anh. Nhưng mà bây giờ thì khác rồi. Nghĩ vậy giọng cô không tự chủ trả nên gay gắt.
-Anh đang chất vấn tôi sao? Hả? Anh lấy quyền gì mà chất vấn tôi chứ?! Lại nói anh hỏi tôi có chuyện gì sao? Anh không nhớ rõ đêm qua đã khiến tôi đau khổ ra sao hả? Tôi không phải một con ngốc mặc anh chà đạp!
Nghe cô nói như thế anh không tự chủ cảm thấy tội lỗi chồng chất, nhưng mà là do anh nhất thời xúc động thôi! Cô không cần phải làm quá lên như thế chứ! Không thèm nghe anh giải thích mà bỏ đi! Rốt cuộc cô xem anh là gì chứ?!
-Tôi biết đêm qua là tôi không đúng nhưng em cũng phải nghe tôi giải thích chứ!
-Xin lỗi anh tôi không rảnh!
-Em....
Anh nhất thời không biết làm sao cho phải! Cô không thấy anh trả lời, lửa giận càng bốc cao. Anh ta cũng không biết dỗ dành cô sao?! :D3 Lập tức cô không thèm nghỉ ngợi xoay lưng bỏ đi một mạch! Còn anh vẫn đang chìm trong đống suy nghĩ hổn độn, đến khi nhìn lại thì cô đã biến mất khỏi tầm mắt...
.
.
.
Dường như không chịu nổi ánh mắt quá nóng bỏng của cô, anh chậm rãi ho khan mấy tiếng.
-Em tỉnh rồi à?
.
.
Cô không trả lời anh, thay vào đó cô bước xuống giường, nhanh chóng nhặt lại quần áo đêm qua còn sót lại mặc vào. Không tiếng động mà... rời khỏi. Ban đầu anh còn cảm thấy ngốc trệ, khó hiểu với hành động của cô nhưng mà khi cô không thèm quay đầu lại mà bước ra khỏi cửa. Anh phút chốc hoảng hốt.
-Em đi đâu đó?!
Không nghe tiếng trả lời của cô, chỉ thấy bóng lưng kiên quyết nhanh chóng đạp trên đôi giày cao gót mà rời đi.
Anh lập tức không thèm để ý nền nhà lạnh, trực tiếp chạy theo kéo cô lại. Cô tức giận giãy dụa muốn tránh thoát, sao đây, đêm qua hành hạ cô như vậy còn chưa đủ sao?? Cô không phải là một đứa ngốc, khi anh cười thì vui vẻ, khi anh tức giận thì nhẫn nhịn nghe lời. Cô là con người cũng có cảm xúc riêng của mình.
-Anh buông tôi ra.
-Không buông! Rốt cuộc em làm sao vậy hả? Tức giận bỏ đi? Có chuyện gì sao?
Giọng anh chất vấn, lại vì mới ngủ dậy mà hơi khàn khàn. Nếu là lúc trước có lẽ cô còn mê đắm vẻ đàn ông nam tính từ người anh. Nhưng mà bây giờ thì khác rồi. Nghĩ vậy giọng cô không tự chủ trả nên gay gắt.
-Anh đang chất vấn tôi sao? Hả? Anh lấy quyền gì mà chất vấn tôi chứ?! Lại nói anh hỏi tôi có chuyện gì sao? Anh không nhớ rõ đêm qua đã khiến tôi đau khổ ra sao hả? Tôi không phải một con ngốc mặc anh chà đạp!
Nghe cô nói như thế anh không tự chủ cảm thấy tội lỗi chồng chất, nhưng mà là do anh nhất thời xúc động thôi! Cô không cần phải làm quá lên như thế chứ! Không thèm nghe anh giải thích mà bỏ đi! Rốt cuộc cô xem anh là gì chứ?!
-Tôi biết đêm qua là tôi không đúng nhưng em cũng phải nghe tôi giải thích chứ!
-Xin lỗi anh tôi không rảnh!
-Em....
Anh nhất thời không biết làm sao cho phải! Cô không thấy anh trả lời, lửa giận càng bốc cao. Anh ta cũng không biết dỗ dành cô sao?! :D3 Lập tức cô không thèm nghỉ ngợi xoay lưng bỏ đi một mạch! Còn anh vẫn đang chìm trong đống suy nghĩ hổn độn, đến khi nhìn lại thì cô đã biến mất khỏi tầm mắt...