Chương 3: Giải vây
Ngày hôm sau, Ngô Phi thức dậy sớm và tỉnh táo ngay từ khi mới rời giường, cậu không có thói quen mê ngủ lười biếng. Công việc của cậu cũng không cho phép anh dành thời gian nghỉ ngơi quá nhiều. Sau khi tắm rửa, cậu tự phục vụ mình một bữa sáng đủ dinh dưỡng. Khi vừa hoàn thành việc chuẩn bị bữa ăn, chuông cửa bất ngờ vang lên. tiến đến cửa và thông qua camera cửa, có một người đàn ông đang đứng ở ngoài.
Người đó là một người đàn ông, mặc đồ đồng phục và đội một chiếc mũ màu đỏ. Ngô Phi nghe tiếng nói qua loa của camera cửa và hỏi lại: "Xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?
Ở ngoài cửa, người đó mỉm cười và nói: "Xin chào, chúng tôi là đội ngũ khu công tác xã, gần đây có một cuộc điều tra ở khu vực này. Chúng tôi đến đây để hỏi anh một số câu hỏi."
Ngô Phi mở cửa nhưng không mời người vào nhà, nhân viên công tác bắt đầu hỏi một số câu hỏi đơn giản. Ngô Phi trả lời thành thực, cuối cùng anh ta hỏi: "Xin lỗi, anh có biết về bất kỳ hiện tượng lạ hoặc sự cố internet nào diễn ra ở khu vực này không?"
Ngô Phi suy nghĩ một chút và rồi lắc đầu. Nhân viên công tác cười: " Cảm ơn về sự hợp tác của anh. Chúc anh một ngày vui vẻ." Ngô Phi gật đầu đáp lại và nhìn theo anh ta rời đi trước khi đóng cửa lại. Trong lòng, cậu cảm thấy có chút kỳ lạ vì thường thì việc đăng ký điều tra được thực hiện qua internet, ít khi gửi nhân viên đến từng nhà để thăm dò. Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, gọi cho mẹ thông báo là mình đang đến rồi dọn dẹp một chút trước khi rời khỏi nhà.
Ba mẹ của Ngô Phi sống không xa chung cư của cậu, chỉ khoảng 10 phút lái xe. nhưng hôm nay thời tiết đẹp, sáng sủa, nắng ấm và bầu trời xanh thẳm với những đám mây trắng trôi qua, tạo cảm giác sảng khoái và tươi mới. Ngô Phi quyết định rẽ ra đường về.
Cậu khó có thời gian tâm tình nghĩ như hôm nay. Cậu tính tình lạnh lùng, thậm chí khi phải chia tay, cậu cũng không bao giờ thốt lời nhiều với Trình Thân. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là cậu không ưa thích Trình Thân. Trên thực tế, anh cảm thấy tình cảm mình trao cho Trình Thâm nhiều hơn tưởng. Trình Thân là một người có tính cách nhiệt tình và rộng rãi, hoàn toàn bổ sung cho tính cách của Ngô Phi. Hai người đã bên nhau suốt 5 năm, và trong thời gian đó, mặc dù không cãi nhau lần nào, hai người vẫn dành cho nhau quan tâm chân thành nhất. Nhưng cả hai đều nhận ra rằng mối quan hệ của họ không thể tiến xa hơn. Lúc đó Ngô Phi cũng không hiểu vì cái gì thời hiện đại này vẫn có người không chấp nhận được việc này. Dù không hiểu, cậu không muốn phủ định hoặc oán trách, vì thế cậu đồng ý chuyện chia tay.
Ngô Phi hôm nay mặc áo lông màu đen cùng quần hưu nhàn, phủ thêm một chiếc áo khoác màu nâu nhạt. Mặc dù cậu ấy diện trang phục thoải mái nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài lịch lãm, ổn. Cậu đi trên đường với khuôn mặt thanh lãnh, thần sắc nhàn nhạt, và dáng người thon, thu hút sự chú ý của nhiều người trẻ tuổi, cả nam lẫn nữ, khiến họ không ngừng liếc nhìn.
Ngô Phi không muốn trở thành mục tiêu của sự chú ý như một con khỉ trong một vườn bách thú, cước bộ càng nhanh hơn. Đột nhiên một hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mắt. Cậu nhìn lên và nhận ra người đó, một hình ảnh mà cậu đã quen thuộc suốt 5 năm qua, ngay cả cái miệng tươi cười trên mặt cũng chưa bao giờ thay đổi. Thời gian đã làm cho mọi thứ thay đổi, nhưng những ký ức ấy vẫn đọng lại trong tâm trí cậu, dần dần trở thành bụi bặm.
"Tiểu phi," Trình Thân mở miệng gọi cậu, nét anh tuấn trên mặt mang theo ý cười, đôi mắt tràn đầy tình ý.
"Trình tổng có việc?" Ngô Phi nhìn hắn, trên mặt như cũ thần sắc nhàn nhạt, phảng phất đối phương chỉ là một người qua đường.
Trình Thân nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ngô Phi, giọng nói mang theo sự bức thiết và khẩn cầu: "Tiểu phi, anh đã cùng với người trong nhà nói rõ ràng hết, liệu chúng ta có thể quay lại một lần nữa không?" Hắn nói xong, trong giọng điệu lại phản ánh run rẩy:"Anh biết anh đã gây tổn thương cho em, nhưng tình cảm 5 năm với em vẫn còn, trong lòng em vẫn còn trách em cũng là bình thường. Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi, anh đã nói rõ ý định của mình, và gia đình anh đã hiểu điều đó. Tiểu phi..."
Ngô Phi cắt ngang: "Nếu Trình tổng muốn nói những điều như vậy, thì không cần phải lãng phí miệng lưỡi làm gì." Sau khi nói xong, liền muốn vòng qua người hắn. Nhưng không ngờ Trình Thân đưa tay ra chắn trước mặt cậu. Ngô Phi chỉ có thể lùi lại một bước và giữ khoảng cách với anh ta.
"Tiểu phi, anh không tin em không còn cảm tình với anh" Trình Thân thu hồi ý cười, nghiêm túc mà nói.
Ngô Phi thở dài, chuẩn bị trả lời, nhưng đột nhiên nghe một giọng nói từ xa tới: "A Phi, cậu đang làm gì ở đây? Cậu đã nói là sẽ đợi tôi ở chỗ khác sao?"
Trình Thân ngẩng đầu hướng về phía giọng nói, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu đen từ tốn tiến tới. Hắn khuôn mặt tuấn lãng, thân hình cao lớn, hai bên mắt hẹp dài cùng đôi môi đều mang theo ý cười, tư thái thanh thản. Mặc dù hắn không đi nhanh nhưng chỉ trong vài bước, hắn đã đến gần Ngô Phi, đặt một bàn tay lên vai của cậu, kéo cậu vào trong lồng ngực của mình. Ngô Phi cũng nhìn sang phía người mới đến và nhận ra đó là Hứa Dung Cảnh, mặt cậu tràn đầy sự kinh ngạc và bất ngờ. Cậu mở miệng nói: "Tại sao lại..."
Hứa Dung Cảnh nhìn thấy dáng vẻ của Ngô Phi, cười hỏi: " Tại sao cái gì hửm? Đêm qua cậu còn đang nằm trong lòng tôi, làm sao mà hôm nay lại quên mất rồi?" Hắn nói chậm rãi, giọng điệu lười biếng nhưng mang theo một tia hài hước.
Ngô Phi rất khó so sánh với người đàn ông hôm trước còn mang khuôn mặt ngây thơ bị tai nạn kia với cái người nói linh tinh trước mặt là cùng một người. Trong ánh mắt vẫn lờ mờ hiện mơ hồ của Hứa Dung Cảnh, cặp mắt kia đen nhánh sáng, giống như không biết đến những phiền muộn của thế gian. Nhưng trước mắt, người đàn ông này lại tỏ ra hồn nhiên như một người quý tử không vướng bụi hoa phiến, toàn thân rực rỡ và lịch lãm. Ngô Phi vẫn tiếp tục nhìn hắn với ánh mắt không tin tưởng, hắn ý cười càng thêm sâu.
"Ừ, thật sự là không quen biết?" hắn nói, đồng thời giơ tay lên nắm cằm của Ngô Phi, làm mặt của cậu đối diện với mặt mình. Đồng thời bờ môi mỏng của cũng tiến gần đến môi của Ngô Phi, thấy 2 môi sắp chạm vào nhau. Ngô Phi quay mặt đi, ngậm miệng lại, kiềm chế nỗi nghi ngờ trong lòng. Cậu nhắm mắt lại, cảm giác sợ hãi chỉ mới trước đó đã biến thành sự lạnh lùng. Cậu nhìn lên về phía Trình Thân, một lần nữa thể hiện bình tĩnh với lãnh đạm.
Giống như Ngô Phi, Trình Thân cũng sợ hãi và không tin và không dám tin vào mắt mình. Tuy nhiên, điều khiến hắn sợ hãi là biểu hiện và tính cách của Ngô Phi trước mặt không giống với Ngô Phi của ngày trước nữa. Trong khi đó, điều làm Trình Thân sợ hãi nhất chính là cậu đã không còn tình cảm với mình, giờ đây lại quay mắt đi theo người khác.
"Anh là ai?" Trình Thân nheo mắt, nhìn Hứa Dung Cảnh đặt tay lên vai Ngô Phi hỏi.
Không cảm thấy buồn bực trước sự phản ứng của Trình Thân, Hứa Dung Cảnh nhìn sang phía Trình Thân trả lời: "Tôi là Hứa Dung Cảnh, hiện tại chính là bạn trai của ngô Phi. Dù anh trước đây là ai đi chăng nữa, nhưng hiện tại anh ấy cũng thuộc về tôi rồi, cho nên anh đi đi."
Trình Thân nhìn về phía Ngô Phi, không cam lòng hỏi: "Tiểu phi, hắn nói chính là thật ư? Cậu thật sự...... Cùng hắn...... Ở bên nhau?"
Ngô Phi không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, thở dài: "Trình Thân, chúng ta đã chia tay. Cái quá khứ đó tôi không muốn nhắc lại nữa, có lẽ anh cũng nên quên đi."
"Không," Trình Thân vành mắt đỏ bừng "Tôi không thể quên, cậu cũng không thể quên, phải không?"
Ngô Phi nhìn hắn, chỉ im lặng.
"Quên không được cũng nên cố quên đi, cậu ấy hiện tại là người của tôi, tôi không cho phép người yêu tôi lại nghĩ đến một thằng đàn ông khác đâu" Hứa Dung Cảnh lười biếng lại bá đạo,nói cắm vào tim người đối diện, làm Trình Thân mặt lại trắng thêm vài phần.
Ngô Phi cố ý sử dụng sự xuất hiện của Hứa Dung Cảnh để thoát khỏi mối quan hệ dây dưa với Trình Thân. Cậu không sợ Hứa Dung Cảnh nói những điều đó, và anh không muốn giải thích cái gì khác. Trình Thân không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng Ngô Phi đã minh bạch. Cậu chỉ cần cho Trình Thân thấy một chút lòng mềm lòng thôi, sau đó hai người lại dây dưa như cũ. Cậu không thích điều đó, và Cậu cũng không muốn thấy Trình Thân như vậy. Bọn họ còn trẻ, sau này như thế nào hai người cũng cần phải hướng về phía trước mà sống thôi.
Thấy Trình Thân chỉ nhìn bọn họ mà không nói một lời, ánh mắt toàn là nỗi đau, Hứa Dung Cảnh đưa tay để Ngô Phi nắm lấy, sau đó ôm cậu vào lòng mình, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, ba mẹ còn đang đợi chúng ta." Sau khi nói xong, ôm Ngô Phi vòng qua bên cạnh Trình Thân, tiếp tục hướng về phía gia đình của Ngô Phi. Bọn họ đi không nhanh không chậm, tỏ ra tự nhiên thong dong.
Trình Thân nhìn bọn họ đi xa, trong lòng hắn cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, cảm giác bất lực lan tỏa trong cơ thể hắn.
Ngô Phi đi trên đường và phía trước là một công viên. Công viên này có nhiều cây cối mát mẻ, mặc dù vẫn còn lạnh do mùa đông, nhưng một số cây đã bắt đầu mọc ra lá mới, tạo ra một cảm giác rực rỡ và tươi mới. Thời tiết không quá ấm áp, nhưng một số cây diệp đã bắt đầu đổi màu, tạo nên một khung cảnh đầy màu sắc.
Ngô Phi quay đầu lại, khi đã không còn thấy thân ảnh của Trình Thân, lạnh lùng nói với người bên cạnh: " Anh có thể buông tay ra được rồi?"
Hứa Dung Cảnh không hề bỏ, giữ nguyên tư thế như trước, âm thanh nhẹ nhàng cùng với nụ cười gian trá vang lên trong tai Ngô Phi: "Vậy sao? Bác sĩ Ngô vừa lợi dụng tôi đây xong lại định ném đi hửm?"
Ngô Phi thở dài rồi dừng lại, buông tay Hứa Dung Cảnh ra. cậu lui lại một bước và nhìn vào hắn nói: "Vừa rồi cảm ơn anh đã giải vây cho tôi, chỉ là... " Cậu đột nhiên không biết phải nói gì tiếp theo. Có lẽ cậu muốn hỏi hắn với người ngày trước sao lại không giống nhau, nhưng sau khi suy nghĩ, cậu vẫn quyết định không hỏi. Dù ai đi nữa, tính cách của hắn và người ngày trước hoàn toàn không liên quan đến Ngô Phi. Vì vậy cậu chuyển chủ đề:" đầu anh như thế nào rồi? bằng chứng xuất viện của vẫn còn ở viện. Anh rảnh thì hôm nào đến bệnh viện lấy lại đi"
Hứa Dung Cảnh nhướng mày nói: "Bác sĩ Ngô đây là ước được gặp lại tôi lần nữa hay sao?" Hắn nhướng mày động tác tiêu sái lại anh tuấn, một dáng vẻ khiến người khác khó lòng cưỡng lại được.
Ngô Phi không bị sức hút của Hứa Dung Cảnh ảnh hưởng, chỉ nhìn hắn một cái, trong lòng cảm thấy rằng người đàn ông này có vẻ miệng lưỡi trơn tru không ngại hả. Thay vào đó cậu tiếp tục hỏi "Làm sao anh biết rằng tôi về nhà bố mẹ tôi?"
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Ngô Phi ngay lập tức thay đổi ánh mắt, chăm chú nhìn Hứa Dung Cảnh, nhận ra hắn liên tục xua tay: "Tôi chỉ đoán thôi, không phải tôi đang theo dõi cậu. Nhưng đừng làm tôi cảm thấy như tôi là một thằng biến thái chứ."
"Vậy thì, hẹn gặp lại anh," Ngô Phi nói xong, sau đó quay người bước đi. Hứa Dung Cảnh ở phía sau hỏi: " Cậu không muốn kiểm tra xem tình trạng đầu của tôi hả?"
Ngô Phi nghĩ thầm cái người ngày đó còn không muốn bị dụng cụ kiểm tra chạm vào, giờ lại muốn hỏi có kiểm tra lại không? Thôi thì vì chức trách nghề bác sĩ, cậu vẫn dừng lại nói: "Nếu anh muốn đi, vậy đi thôi." Sau đó, cậu bước nhanh ra khỏi công viên.
Hứa Dung Cảnh nhìn thân ảnh thon dài đang đi xa ngay trước mắt, mắt mày nhếch lên một chút. hắn nghĩ trong lòng rằng thế giới của loài người vẫn thật cmn thú vị.
Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ Ngô: Chứng minh thư của anh vẫn đang ở chỗ tôi đó, có rảnh lấy về đi thôi
Hứa lão bản:......
Người đó là một người đàn ông, mặc đồ đồng phục và đội một chiếc mũ màu đỏ. Ngô Phi nghe tiếng nói qua loa của camera cửa và hỏi lại: "Xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?
Ở ngoài cửa, người đó mỉm cười và nói: "Xin chào, chúng tôi là đội ngũ khu công tác xã, gần đây có một cuộc điều tra ở khu vực này. Chúng tôi đến đây để hỏi anh một số câu hỏi."
Ngô Phi mở cửa nhưng không mời người vào nhà, nhân viên công tác bắt đầu hỏi một số câu hỏi đơn giản. Ngô Phi trả lời thành thực, cuối cùng anh ta hỏi: "Xin lỗi, anh có biết về bất kỳ hiện tượng lạ hoặc sự cố internet nào diễn ra ở khu vực này không?"
Ngô Phi suy nghĩ một chút và rồi lắc đầu. Nhân viên công tác cười: " Cảm ơn về sự hợp tác của anh. Chúc anh một ngày vui vẻ." Ngô Phi gật đầu đáp lại và nhìn theo anh ta rời đi trước khi đóng cửa lại. Trong lòng, cậu cảm thấy có chút kỳ lạ vì thường thì việc đăng ký điều tra được thực hiện qua internet, ít khi gửi nhân viên đến từng nhà để thăm dò. Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, gọi cho mẹ thông báo là mình đang đến rồi dọn dẹp một chút trước khi rời khỏi nhà.
Ba mẹ của Ngô Phi sống không xa chung cư của cậu, chỉ khoảng 10 phút lái xe. nhưng hôm nay thời tiết đẹp, sáng sủa, nắng ấm và bầu trời xanh thẳm với những đám mây trắng trôi qua, tạo cảm giác sảng khoái và tươi mới. Ngô Phi quyết định rẽ ra đường về.
Cậu khó có thời gian tâm tình nghĩ như hôm nay. Cậu tính tình lạnh lùng, thậm chí khi phải chia tay, cậu cũng không bao giờ thốt lời nhiều với Trình Thân. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là cậu không ưa thích Trình Thân. Trên thực tế, anh cảm thấy tình cảm mình trao cho Trình Thâm nhiều hơn tưởng. Trình Thân là một người có tính cách nhiệt tình và rộng rãi, hoàn toàn bổ sung cho tính cách của Ngô Phi. Hai người đã bên nhau suốt 5 năm, và trong thời gian đó, mặc dù không cãi nhau lần nào, hai người vẫn dành cho nhau quan tâm chân thành nhất. Nhưng cả hai đều nhận ra rằng mối quan hệ của họ không thể tiến xa hơn. Lúc đó Ngô Phi cũng không hiểu vì cái gì thời hiện đại này vẫn có người không chấp nhận được việc này. Dù không hiểu, cậu không muốn phủ định hoặc oán trách, vì thế cậu đồng ý chuyện chia tay.
Ngô Phi hôm nay mặc áo lông màu đen cùng quần hưu nhàn, phủ thêm một chiếc áo khoác màu nâu nhạt. Mặc dù cậu ấy diện trang phục thoải mái nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài lịch lãm, ổn. Cậu đi trên đường với khuôn mặt thanh lãnh, thần sắc nhàn nhạt, và dáng người thon, thu hút sự chú ý của nhiều người trẻ tuổi, cả nam lẫn nữ, khiến họ không ngừng liếc nhìn.
Ngô Phi không muốn trở thành mục tiêu của sự chú ý như một con khỉ trong một vườn bách thú, cước bộ càng nhanh hơn. Đột nhiên một hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mắt. Cậu nhìn lên và nhận ra người đó, một hình ảnh mà cậu đã quen thuộc suốt 5 năm qua, ngay cả cái miệng tươi cười trên mặt cũng chưa bao giờ thay đổi. Thời gian đã làm cho mọi thứ thay đổi, nhưng những ký ức ấy vẫn đọng lại trong tâm trí cậu, dần dần trở thành bụi bặm.
"Tiểu phi," Trình Thân mở miệng gọi cậu, nét anh tuấn trên mặt mang theo ý cười, đôi mắt tràn đầy tình ý.
"Trình tổng có việc?" Ngô Phi nhìn hắn, trên mặt như cũ thần sắc nhàn nhạt, phảng phất đối phương chỉ là một người qua đường.
Trình Thân nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ngô Phi, giọng nói mang theo sự bức thiết và khẩn cầu: "Tiểu phi, anh đã cùng với người trong nhà nói rõ ràng hết, liệu chúng ta có thể quay lại một lần nữa không?" Hắn nói xong, trong giọng điệu lại phản ánh run rẩy:"Anh biết anh đã gây tổn thương cho em, nhưng tình cảm 5 năm với em vẫn còn, trong lòng em vẫn còn trách em cũng là bình thường. Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi, anh đã nói rõ ý định của mình, và gia đình anh đã hiểu điều đó. Tiểu phi..."
Ngô Phi cắt ngang: "Nếu Trình tổng muốn nói những điều như vậy, thì không cần phải lãng phí miệng lưỡi làm gì." Sau khi nói xong, liền muốn vòng qua người hắn. Nhưng không ngờ Trình Thân đưa tay ra chắn trước mặt cậu. Ngô Phi chỉ có thể lùi lại một bước và giữ khoảng cách với anh ta.
"Tiểu phi, anh không tin em không còn cảm tình với anh" Trình Thân thu hồi ý cười, nghiêm túc mà nói.
Ngô Phi thở dài, chuẩn bị trả lời, nhưng đột nhiên nghe một giọng nói từ xa tới: "A Phi, cậu đang làm gì ở đây? Cậu đã nói là sẽ đợi tôi ở chỗ khác sao?"
Trình Thân ngẩng đầu hướng về phía giọng nói, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu đen từ tốn tiến tới. Hắn khuôn mặt tuấn lãng, thân hình cao lớn, hai bên mắt hẹp dài cùng đôi môi đều mang theo ý cười, tư thái thanh thản. Mặc dù hắn không đi nhanh nhưng chỉ trong vài bước, hắn đã đến gần Ngô Phi, đặt một bàn tay lên vai của cậu, kéo cậu vào trong lồng ngực của mình. Ngô Phi cũng nhìn sang phía người mới đến và nhận ra đó là Hứa Dung Cảnh, mặt cậu tràn đầy sự kinh ngạc và bất ngờ. Cậu mở miệng nói: "Tại sao lại..."
Hứa Dung Cảnh nhìn thấy dáng vẻ của Ngô Phi, cười hỏi: " Tại sao cái gì hửm? Đêm qua cậu còn đang nằm trong lòng tôi, làm sao mà hôm nay lại quên mất rồi?" Hắn nói chậm rãi, giọng điệu lười biếng nhưng mang theo một tia hài hước.
Ngô Phi rất khó so sánh với người đàn ông hôm trước còn mang khuôn mặt ngây thơ bị tai nạn kia với cái người nói linh tinh trước mặt là cùng một người. Trong ánh mắt vẫn lờ mờ hiện mơ hồ của Hứa Dung Cảnh, cặp mắt kia đen nhánh sáng, giống như không biết đến những phiền muộn của thế gian. Nhưng trước mắt, người đàn ông này lại tỏ ra hồn nhiên như một người quý tử không vướng bụi hoa phiến, toàn thân rực rỡ và lịch lãm. Ngô Phi vẫn tiếp tục nhìn hắn với ánh mắt không tin tưởng, hắn ý cười càng thêm sâu.
"Ừ, thật sự là không quen biết?" hắn nói, đồng thời giơ tay lên nắm cằm của Ngô Phi, làm mặt của cậu đối diện với mặt mình. Đồng thời bờ môi mỏng của cũng tiến gần đến môi của Ngô Phi, thấy 2 môi sắp chạm vào nhau. Ngô Phi quay mặt đi, ngậm miệng lại, kiềm chế nỗi nghi ngờ trong lòng. Cậu nhắm mắt lại, cảm giác sợ hãi chỉ mới trước đó đã biến thành sự lạnh lùng. Cậu nhìn lên về phía Trình Thân, một lần nữa thể hiện bình tĩnh với lãnh đạm.
Giống như Ngô Phi, Trình Thân cũng sợ hãi và không tin và không dám tin vào mắt mình. Tuy nhiên, điều khiến hắn sợ hãi là biểu hiện và tính cách của Ngô Phi trước mặt không giống với Ngô Phi của ngày trước nữa. Trong khi đó, điều làm Trình Thân sợ hãi nhất chính là cậu đã không còn tình cảm với mình, giờ đây lại quay mắt đi theo người khác.
"Anh là ai?" Trình Thân nheo mắt, nhìn Hứa Dung Cảnh đặt tay lên vai Ngô Phi hỏi.
Không cảm thấy buồn bực trước sự phản ứng của Trình Thân, Hứa Dung Cảnh nhìn sang phía Trình Thân trả lời: "Tôi là Hứa Dung Cảnh, hiện tại chính là bạn trai của ngô Phi. Dù anh trước đây là ai đi chăng nữa, nhưng hiện tại anh ấy cũng thuộc về tôi rồi, cho nên anh đi đi."
Trình Thân nhìn về phía Ngô Phi, không cam lòng hỏi: "Tiểu phi, hắn nói chính là thật ư? Cậu thật sự...... Cùng hắn...... Ở bên nhau?"
Ngô Phi không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, thở dài: "Trình Thân, chúng ta đã chia tay. Cái quá khứ đó tôi không muốn nhắc lại nữa, có lẽ anh cũng nên quên đi."
"Không," Trình Thân vành mắt đỏ bừng "Tôi không thể quên, cậu cũng không thể quên, phải không?"
Ngô Phi nhìn hắn, chỉ im lặng.
"Quên không được cũng nên cố quên đi, cậu ấy hiện tại là người của tôi, tôi không cho phép người yêu tôi lại nghĩ đến một thằng đàn ông khác đâu" Hứa Dung Cảnh lười biếng lại bá đạo,nói cắm vào tim người đối diện, làm Trình Thân mặt lại trắng thêm vài phần.
Ngô Phi cố ý sử dụng sự xuất hiện của Hứa Dung Cảnh để thoát khỏi mối quan hệ dây dưa với Trình Thân. Cậu không sợ Hứa Dung Cảnh nói những điều đó, và anh không muốn giải thích cái gì khác. Trình Thân không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng Ngô Phi đã minh bạch. Cậu chỉ cần cho Trình Thân thấy một chút lòng mềm lòng thôi, sau đó hai người lại dây dưa như cũ. Cậu không thích điều đó, và Cậu cũng không muốn thấy Trình Thân như vậy. Bọn họ còn trẻ, sau này như thế nào hai người cũng cần phải hướng về phía trước mà sống thôi.
Thấy Trình Thân chỉ nhìn bọn họ mà không nói một lời, ánh mắt toàn là nỗi đau, Hứa Dung Cảnh đưa tay để Ngô Phi nắm lấy, sau đó ôm cậu vào lòng mình, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, ba mẹ còn đang đợi chúng ta." Sau khi nói xong, ôm Ngô Phi vòng qua bên cạnh Trình Thân, tiếp tục hướng về phía gia đình của Ngô Phi. Bọn họ đi không nhanh không chậm, tỏ ra tự nhiên thong dong.
Trình Thân nhìn bọn họ đi xa, trong lòng hắn cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, cảm giác bất lực lan tỏa trong cơ thể hắn.
Ngô Phi đi trên đường và phía trước là một công viên. Công viên này có nhiều cây cối mát mẻ, mặc dù vẫn còn lạnh do mùa đông, nhưng một số cây đã bắt đầu mọc ra lá mới, tạo ra một cảm giác rực rỡ và tươi mới. Thời tiết không quá ấm áp, nhưng một số cây diệp đã bắt đầu đổi màu, tạo nên một khung cảnh đầy màu sắc.
Ngô Phi quay đầu lại, khi đã không còn thấy thân ảnh của Trình Thân, lạnh lùng nói với người bên cạnh: " Anh có thể buông tay ra được rồi?"
Hứa Dung Cảnh không hề bỏ, giữ nguyên tư thế như trước, âm thanh nhẹ nhàng cùng với nụ cười gian trá vang lên trong tai Ngô Phi: "Vậy sao? Bác sĩ Ngô vừa lợi dụng tôi đây xong lại định ném đi hửm?"
Ngô Phi thở dài rồi dừng lại, buông tay Hứa Dung Cảnh ra. cậu lui lại một bước và nhìn vào hắn nói: "Vừa rồi cảm ơn anh đã giải vây cho tôi, chỉ là... " Cậu đột nhiên không biết phải nói gì tiếp theo. Có lẽ cậu muốn hỏi hắn với người ngày trước sao lại không giống nhau, nhưng sau khi suy nghĩ, cậu vẫn quyết định không hỏi. Dù ai đi nữa, tính cách của hắn và người ngày trước hoàn toàn không liên quan đến Ngô Phi. Vì vậy cậu chuyển chủ đề:" đầu anh như thế nào rồi? bằng chứng xuất viện của vẫn còn ở viện. Anh rảnh thì hôm nào đến bệnh viện lấy lại đi"
Hứa Dung Cảnh nhướng mày nói: "Bác sĩ Ngô đây là ước được gặp lại tôi lần nữa hay sao?" Hắn nhướng mày động tác tiêu sái lại anh tuấn, một dáng vẻ khiến người khác khó lòng cưỡng lại được.
Ngô Phi không bị sức hút của Hứa Dung Cảnh ảnh hưởng, chỉ nhìn hắn một cái, trong lòng cảm thấy rằng người đàn ông này có vẻ miệng lưỡi trơn tru không ngại hả. Thay vào đó cậu tiếp tục hỏi "Làm sao anh biết rằng tôi về nhà bố mẹ tôi?"
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Ngô Phi ngay lập tức thay đổi ánh mắt, chăm chú nhìn Hứa Dung Cảnh, nhận ra hắn liên tục xua tay: "Tôi chỉ đoán thôi, không phải tôi đang theo dõi cậu. Nhưng đừng làm tôi cảm thấy như tôi là một thằng biến thái chứ."
"Vậy thì, hẹn gặp lại anh," Ngô Phi nói xong, sau đó quay người bước đi. Hứa Dung Cảnh ở phía sau hỏi: " Cậu không muốn kiểm tra xem tình trạng đầu của tôi hả?"
Ngô Phi nghĩ thầm cái người ngày đó còn không muốn bị dụng cụ kiểm tra chạm vào, giờ lại muốn hỏi có kiểm tra lại không? Thôi thì vì chức trách nghề bác sĩ, cậu vẫn dừng lại nói: "Nếu anh muốn đi, vậy đi thôi." Sau đó, cậu bước nhanh ra khỏi công viên.
Hứa Dung Cảnh nhìn thân ảnh thon dài đang đi xa ngay trước mắt, mắt mày nhếch lên một chút. hắn nghĩ trong lòng rằng thế giới của loài người vẫn thật cmn thú vị.
Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ Ngô: Chứng minh thư của anh vẫn đang ở chỗ tôi đó, có rảnh lấy về đi thôi
Hứa lão bản:......