Chương 9: Giấc Mơ?
Trong buổi tối tĩnh lặng của thành Trường An trong căn phòng nhỏ của Trác Lan Giang.Hắn đang ngủ khuôn mặt nhăn nhó, trán ướt đẫm mồ hôi.Ngoài cửa sổ ánh trăng tròn lấp lánh len lỏi qua cửa sổ làm nhấn nhá khuôn mặt điển trai của hắn.
......................
Trong giấc mơ của Trác Lan Giang
Hắn thấy mình đang đứng giữa một không gian kỳ lạ, bao quanh bởi những đám mây trắng xóa và ánh sáng mờ ảo. Trước mặt hắn là một nữ quân mặc y phục trắng, dù không nhìn rõ khuôn mặt ấy nhưng lại thấy đầy vết máu và nước mắt như đã "chết tâm", khuôn mặt tuyệt vọng. Nàng đứng trước một nam nhân mặc trang phục của tiên nhân, người mang dáng vẻ uy nghi nhưng im lặng đến đáng sợ.
Nữ quân nhìn nam nhân với vẻ mặt đau khổ những giọt máu nhỏ từ miệng nàng xuống đất, tạo ra những vết loang đỏ thẫm. Nàng cất giọng: "Ta đã từng cố gắng rất nhiều vì muốn ở cạnh huynh, nhưng bây giờ ta mới biết sống trong thế gian mới là khó khăn nhất. Chúng ta không trở về được nữa, sông không thể chảy ngược, núi cũng không thể chuyển, nhật nguyệt không thể đổi cho nhau, người phải chết đi cũng không thể sống sót."
Khi nàng hét lên, một kết giới trong suốt xuất hiện, tạo ra một rào cản giữa bên ngoài, bên trong chỉ có nàng và hắn. Dù sóng to gió lớn đang cuộn xoáy, cát mịt mù khiến người ta còn chẳng thấy gì nhưng kết giới ấy vẫn yên lặng, như phản ánh sự chấp nhận số phận của nàng. Trên cao, một thanh tiên kiếm lấp lánh rơi xuống, đáp nhẹ nhàng bên cạnh nàng.
Nữ quân quay người lại, nhìn nam nhân với vẻ mặt không còn cảm xúc, chỉ có sự đau đớn và nuối tiếc. "Tội tiên Lý Lạc Yên, thỉnh Thần quân giáng xuống trừng phạt," nàng nói với giọng bình tĩnh, như chẳng sợ chết.
Cả giới Tiên nhân đứng xung quanh nàng, tất cả đều nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ và căm phẫn. Những lời lăng mạ và chỉ trích vang lên, gọi nàng là "yêu nữ". Nhưng nàng vẫn giữ im lặng, ánh mắt của nàng không còn một tia hy vọng. Nam nhân đứng trên cao, cũng giữ im lặng, cho đến khi không gian xung quanh rung chuyển vì cơn thịnh nộ của các Thượng tiên.
Cuối cùng, hắn mở miệng, giọng nói của hắn quả quyết có chút không nỡ: "Được, hôm nay Bản quân sẽ tự tay giáng xuống Cửu Thiên Huyền Lôi, trừ bỏ tiên cốt của ngươi, tước tiên tịch của ngươi. Từ đây tội tiên ** *** *** không thuộc Tam giới, cấm túc tại Kỳ Liên Sơn! Trong Cửu Châu Bát Hoang, ngày Trường Lưu Sơn sống lại chính là lúc nữ quân *** *** được bước ra khỏi Thanh Trì Cung."
Nguyên Thần Kiếm, nằm trong tay hắn, bỗng phát sáng, bay thẳng lên trời, mang theo sức mạnh của bảy đạo Cửu Thiên Huyền Lôi. Trác Lan Giang thấy ánh sáng chói lòa, cảm nhận được sự rung chuyển của không gian, và ngay khi tiên kiếm bắt đầu lao xuống, hắn giật mình tỉnh dậy.
Trác Lan Giang bật dậy khỏi giường, mồ hôi đổ ra lạnh sống lưng. Giấc mơ ấy chân thật đến mức khiến hắn không thể không nghĩ về ý nghĩa của nó. Hình ảnh của nữ quân đó, người mà hắn chưa từng gặp trong cung điện, lại hiện lên trong tâm trí hắn nhiều lần
- " Lại là giấc mơ ấy...Rốt cuộc giấc mơ ấy là gì? Tại sao lúc nào ta cũng mơ thấy? Nữ tử ấy là ai? Tại sao không thể nhìn rõ khuôn mặt hay tên của nàng ấy?" - hắn tự đặt câu hỏi cho bản thân mình hắn đã mơ đi mơ lại rất nhiều lần và cũng cảm được chút thân thuộc nhưng hắn không nhớ gì cả.
Tại Thượng cổ giới
Trong một góc sâu của Cung Thanh Trì, một bóng lưng nhìn về phía góc tối. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu qua các cửa sổ, tạo ra những bóng hình mờ ảo trên bức tường chạm khắc tinh xảo. Thì một nam nhân chạy tới cười vui vẻ.
"Nguyệt Sơ đã được lịch kiếp" Thương Khuyết nói.
Hồng Trù tiên quân gật đầu, đôi mắt bà ta nhìn xa xăm như đang xem xét mọi khả năng. "Thật sao? "- Bà quay lưng lại vẻ mặt bất ngờ.
- "3 nghìn năm rồi...sau trận chiến đó đã qua 3 nghìn năm...cuối cùng chúng ta đã chờ được đến ngày Thần Quân hồi sinh."
"Vậy giờ chúng ta phải làm gì?" Thương Khuyết hỏi.
Hồng Trù tiên quân trầm ngâm trong giây lát, rồi nói, "Đến sổ số mệnh xem làm thế nào ngài ấy mới lịch kiếp thành công để giúp đỡ ngài ấy rồi nhưng đừng can thiệp việc nếu không việc lịch kiếp sẽ bị xáo trộn"
Thương Khuyết trầm ngâm suy nghĩ, rồi gật đầu đồng ý chắp hai tay "tuân lệnh" rồi dùng thuật dịch chuyển đến sổ số mệnh.Lá cây của cây không phải như bao lá cây khác mà là sổ số mệnh, trên đó có số mệnh đời đời kiếp kiếp của mỗi người và chức trách của tiểu tiên Lý Lạc yên là trông coi sổ số mệnh này nhưng nàng đã đi lịch kiếp mất rồi.
Thương Khuyết xuất hiện tại điện Ti Mệnh vị trí cây số mệnh, cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Nơi đáng lẽ ra phải tràn đầy sức sống và ánh sáng lại trở nên tăm tối, lạnh lẽo. Cây sứ mệnh, vốn dĩ rực rỡ với những tán lá xanh mát và hoa nở suốt bốn mùa, giờ đây lại khô queo, cành trơ trọi. Thương Khuyết gọi thỏ trắng, người bảo vệ cây sứ mệnh, nhưng tiếng gọi của hắn chỉ vọng lại trong không gian tĩnh lặng.Không có hồi đáp. Không có tiếng động. Cây sứ mệnh, có khả năng nhìn thấy tương lai của một người nào đó nhưng hiện tại cây lại khô queo
Ngay lúc đó, Đại Đào, một tiểu tiên, chạy ra từ phía sau với khuôn mặt đầy lo lắng. "Tiên nhân đến đây để xem cây sứ mệnh? Nhưng... người coi cây sứ mệnh đã đi xuống quỷ giới để xin lịch kiếp rồi," nàng nói với vẻ mặt bối rối.
Thương Khuyết nhíu mày "Cây sứ mệnh bị bệnh? Chuyện gì đã xảy ra? Cô ta lịch kiếp làm gì? Có biết như vậy là phạm luật trời không?" hắn hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào cây cằn cỗi trước mặt.
"T-thần không biết..." Đại Đào nói, giọng đầy sự bất lực. "Thần đã thử nhiều cách để chữa trị, nhưng không có hiệu quả. Còn Lạc Yên...cô ấy lúc đi chỉ nói rằng muốn trải qua lịch kiếp xuống trần gian vui chơi nâng cao tu vi.."
Thấy vậy hắn tức giận nói lớn "hàm hồ!! Công việc của mình thì không làm lại chạy xuống quỷ giới!".Đại đào giật mình cúi đầu. Không làm gì được hắn liền đi tìm cách cứu cây số mệnh
......................
Trong giấc mơ của Trác Lan Giang
Hắn thấy mình đang đứng giữa một không gian kỳ lạ, bao quanh bởi những đám mây trắng xóa và ánh sáng mờ ảo. Trước mặt hắn là một nữ quân mặc y phục trắng, dù không nhìn rõ khuôn mặt ấy nhưng lại thấy đầy vết máu và nước mắt như đã "chết tâm", khuôn mặt tuyệt vọng. Nàng đứng trước một nam nhân mặc trang phục của tiên nhân, người mang dáng vẻ uy nghi nhưng im lặng đến đáng sợ.
Nữ quân nhìn nam nhân với vẻ mặt đau khổ những giọt máu nhỏ từ miệng nàng xuống đất, tạo ra những vết loang đỏ thẫm. Nàng cất giọng: "Ta đã từng cố gắng rất nhiều vì muốn ở cạnh huynh, nhưng bây giờ ta mới biết sống trong thế gian mới là khó khăn nhất. Chúng ta không trở về được nữa, sông không thể chảy ngược, núi cũng không thể chuyển, nhật nguyệt không thể đổi cho nhau, người phải chết đi cũng không thể sống sót."
Khi nàng hét lên, một kết giới trong suốt xuất hiện, tạo ra một rào cản giữa bên ngoài, bên trong chỉ có nàng và hắn. Dù sóng to gió lớn đang cuộn xoáy, cát mịt mù khiến người ta còn chẳng thấy gì nhưng kết giới ấy vẫn yên lặng, như phản ánh sự chấp nhận số phận của nàng. Trên cao, một thanh tiên kiếm lấp lánh rơi xuống, đáp nhẹ nhàng bên cạnh nàng.
Nữ quân quay người lại, nhìn nam nhân với vẻ mặt không còn cảm xúc, chỉ có sự đau đớn và nuối tiếc. "Tội tiên Lý Lạc Yên, thỉnh Thần quân giáng xuống trừng phạt," nàng nói với giọng bình tĩnh, như chẳng sợ chết.
Cả giới Tiên nhân đứng xung quanh nàng, tất cả đều nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ và căm phẫn. Những lời lăng mạ và chỉ trích vang lên, gọi nàng là "yêu nữ". Nhưng nàng vẫn giữ im lặng, ánh mắt của nàng không còn một tia hy vọng. Nam nhân đứng trên cao, cũng giữ im lặng, cho đến khi không gian xung quanh rung chuyển vì cơn thịnh nộ của các Thượng tiên.
Cuối cùng, hắn mở miệng, giọng nói của hắn quả quyết có chút không nỡ: "Được, hôm nay Bản quân sẽ tự tay giáng xuống Cửu Thiên Huyền Lôi, trừ bỏ tiên cốt của ngươi, tước tiên tịch của ngươi. Từ đây tội tiên ** *** *** không thuộc Tam giới, cấm túc tại Kỳ Liên Sơn! Trong Cửu Châu Bát Hoang, ngày Trường Lưu Sơn sống lại chính là lúc nữ quân *** *** được bước ra khỏi Thanh Trì Cung."
Nguyên Thần Kiếm, nằm trong tay hắn, bỗng phát sáng, bay thẳng lên trời, mang theo sức mạnh của bảy đạo Cửu Thiên Huyền Lôi. Trác Lan Giang thấy ánh sáng chói lòa, cảm nhận được sự rung chuyển của không gian, và ngay khi tiên kiếm bắt đầu lao xuống, hắn giật mình tỉnh dậy.
Trác Lan Giang bật dậy khỏi giường, mồ hôi đổ ra lạnh sống lưng. Giấc mơ ấy chân thật đến mức khiến hắn không thể không nghĩ về ý nghĩa của nó. Hình ảnh của nữ quân đó, người mà hắn chưa từng gặp trong cung điện, lại hiện lên trong tâm trí hắn nhiều lần
- " Lại là giấc mơ ấy...Rốt cuộc giấc mơ ấy là gì? Tại sao lúc nào ta cũng mơ thấy? Nữ tử ấy là ai? Tại sao không thể nhìn rõ khuôn mặt hay tên của nàng ấy?" - hắn tự đặt câu hỏi cho bản thân mình hắn đã mơ đi mơ lại rất nhiều lần và cũng cảm được chút thân thuộc nhưng hắn không nhớ gì cả.
Tại Thượng cổ giới
Trong một góc sâu của Cung Thanh Trì, một bóng lưng nhìn về phía góc tối. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu qua các cửa sổ, tạo ra những bóng hình mờ ảo trên bức tường chạm khắc tinh xảo. Thì một nam nhân chạy tới cười vui vẻ.
"Nguyệt Sơ đã được lịch kiếp" Thương Khuyết nói.
Hồng Trù tiên quân gật đầu, đôi mắt bà ta nhìn xa xăm như đang xem xét mọi khả năng. "Thật sao? "- Bà quay lưng lại vẻ mặt bất ngờ.
- "3 nghìn năm rồi...sau trận chiến đó đã qua 3 nghìn năm...cuối cùng chúng ta đã chờ được đến ngày Thần Quân hồi sinh."
"Vậy giờ chúng ta phải làm gì?" Thương Khuyết hỏi.
Hồng Trù tiên quân trầm ngâm trong giây lát, rồi nói, "Đến sổ số mệnh xem làm thế nào ngài ấy mới lịch kiếp thành công để giúp đỡ ngài ấy rồi nhưng đừng can thiệp việc nếu không việc lịch kiếp sẽ bị xáo trộn"
Thương Khuyết trầm ngâm suy nghĩ, rồi gật đầu đồng ý chắp hai tay "tuân lệnh" rồi dùng thuật dịch chuyển đến sổ số mệnh.Lá cây của cây không phải như bao lá cây khác mà là sổ số mệnh, trên đó có số mệnh đời đời kiếp kiếp của mỗi người và chức trách của tiểu tiên Lý Lạc yên là trông coi sổ số mệnh này nhưng nàng đã đi lịch kiếp mất rồi.
Thương Khuyết xuất hiện tại điện Ti Mệnh vị trí cây số mệnh, cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Nơi đáng lẽ ra phải tràn đầy sức sống và ánh sáng lại trở nên tăm tối, lạnh lẽo. Cây sứ mệnh, vốn dĩ rực rỡ với những tán lá xanh mát và hoa nở suốt bốn mùa, giờ đây lại khô queo, cành trơ trọi. Thương Khuyết gọi thỏ trắng, người bảo vệ cây sứ mệnh, nhưng tiếng gọi của hắn chỉ vọng lại trong không gian tĩnh lặng.Không có hồi đáp. Không có tiếng động. Cây sứ mệnh, có khả năng nhìn thấy tương lai của một người nào đó nhưng hiện tại cây lại khô queo
Ngay lúc đó, Đại Đào, một tiểu tiên, chạy ra từ phía sau với khuôn mặt đầy lo lắng. "Tiên nhân đến đây để xem cây sứ mệnh? Nhưng... người coi cây sứ mệnh đã đi xuống quỷ giới để xin lịch kiếp rồi," nàng nói với vẻ mặt bối rối.
Thương Khuyết nhíu mày "Cây sứ mệnh bị bệnh? Chuyện gì đã xảy ra? Cô ta lịch kiếp làm gì? Có biết như vậy là phạm luật trời không?" hắn hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào cây cằn cỗi trước mặt.
"T-thần không biết..." Đại Đào nói, giọng đầy sự bất lực. "Thần đã thử nhiều cách để chữa trị, nhưng không có hiệu quả. Còn Lạc Yên...cô ấy lúc đi chỉ nói rằng muốn trải qua lịch kiếp xuống trần gian vui chơi nâng cao tu vi.."
Thấy vậy hắn tức giận nói lớn "hàm hồ!! Công việc của mình thì không làm lại chạy xuống quỷ giới!".Đại đào giật mình cúi đầu. Không làm gì được hắn liền đi tìm cách cứu cây số mệnh