Chương : 6
Từ trên mình ngựa, Derek quan sát Nicole Lassiter lơ đãng len qua đám người trên phố. Cô ta nắm chặt chiếc áo choàng hơn ở chỗ cổ áo và kéo cái khăn quàng lên tận trên cằm để chống lại cơn gió thổi qua sông Thames. Dường như không để ý, cô ta bước tránh khỏi một người đàn ông đang to mồm mời chào món bánh thịt hầm và một người phụ nữ trẻ khăng khăng mời cô ta mua chiếc áo khoác cũ.
Anh bắt được một thoáng nét mặt cô ta, và biểu hiện buồn bã trên ấy khiến anh phải ứng với xúc cảm mạnh mẽ khó chịu. Tất nhiên, anh hiểu được nguyên do tâm trạng của cô ta. Cô ta đang bước ra từ hướng nhà tù và có thể vừa mới biết được rằng người ta không cho bảo lãnh cha cô ta.
Derek chỉ vừa mới biết được thông tin này vài giờ trước. Anh đã mặc xác Lassiter bị hầm trong một buổi sáng nhưng trở lại chỗ viên cảnh sát để bãi nại. Viên cảnh sát, một người khác người buổi tối hôm trước, đã bảo với anh một cách kiên quyết rằng Lassiter, vốn là một người Mỹ, sẽ bị tố cáo chính thức vì tội tấn công và hành hung. Mặc dù Derek không muốn kiện Lassiter, viên cảnh sát bảo với anh rằng họ có những bằng chứng chống lại ông ta trong vài tội ác khác và cho là ông ta sẽ bị giam thêm hai tuần nữa. Derek đã quan sát tay cảnh sát và đi ra với niềm tin mạnh mẽ rằng ông ta đang nói dối.
Rõ ràng Lassiter đã tạo ra vài kẻ thù nghiêm trọng ở London, một điều được trông đợi nếu xét đến tính cách của lão. Nhưng có vẻ như Derek đã cho họ một vũ khí hoàn hảo để chống lại người đàn ông Mỹ đó.
Chết tiệt, anh không muốn nghĩ rằng đối thủ mạnh nhất của anh sẽ không thể tham dự cuộc đua chỉ vì Derek đã đùa bỡn đôi chút với con gái ông ta. Làm sao anh có thể nhầm cô ta là gái được chứ? Và nhớ lại những lời bình luận ác ý anh đã nói ngay trước vụ ẩu đả với Lassiter về con gái ông ta, chà, anh có thể hiểu tại sao ông già lại phát điên.
Derek sẽ cảm thấy bị chạm tự ái nếu anh chiến thắng mà biết đó là do ít có đối thủ cạnh tranh; vì thế mặc dù trợ giúp Lassiter theo bất kì cách nào cũng chẳng dễ chịu gì, anh vẫn đề nghị một khoản bảo lãnh hậu hĩnh để ông ta được tự do. Nhưng không thành công. Thậm chí với ảnh hưởng và tiền bạc của Derek viên sĩ quan cũng không hề khoan nhượng, điều đó khiến cho anh tin rằng ai đó ở cấp rất cao đã quyết định Lassiter phải ở trong tù.
Tình huống này không công bằng, và mặc dù Derek biết rõ cuộc sống hiếm khi công bằng, anh vẫn muốn giúp Nicole. Anh cũng thấy việc làm rõ cho cô ta biết anh chẳng dính dáng gì đến chuyện này là cực kì quan trọng.
Thúc ngựa lên trước, anh điều khiển nó chặn đường cô ta và hắng giọng, nhưng cô ta đang mải miết suy nghĩ và tiếp tục bước đi. Anh hài lòng nhận ra rằng biểu hiện lo nghĩ của cô ta nhanh chóng mờ đi, thay vào đó là một thứ chỉ có thể là vẻ nổi loạn.
“Nicole,” anh gọi. Cô ta nhảy dựng lên, giật mình trước giọng nói của anh.
“Thuyền trưởng Sutherland!”
Anh chạm vào vành mũ để chào.
Cô ta đỏ mặt, và anh thấy mình thích thú với hình ảnh khuôn mặt thanh tú của cô ta và cái cách chiếc khăn quàng màu xanh dương nhấn mạnh đôi mắt cô – cho đến khi cô ta đột ngột quay sang một hướng khác.
Derek ghìm cương quay lại và đi ngay bên cạnh cô ta. “Nicole,” anh bắt đầu nói bằng giọng thấp, “Tôi đã bãi nại chống lại cha cô. Tôi chẳng liên quan gì đến chuyện ông ấy bị giữ cả.”
Cô ta dừng phắt.
Đối mặt với anh lần nữa, cô ta tới gần hơn, đôi mắt nheo lại khi quan sát anh.
“Tôi cũng biết người ta từ chối cho bảo lãnh cha cô.”
Cô ta vươn tay và vuốt ve bờm ngựa trong một cử chỉ có vẻ như là vô thức. Anh thích nhìn bàn tay nhỏ nhắn, đeo găng của cô ta trên lớp vải phủ mình ngựa màu đen.
“Làm sao anh biết chuyện đó?”
“Tôi nghĩ có thể tôi có thông tin giúp được cô,” anh nói, liếc quanh.
Cô ta vươn tới trước và nhướngg mày lên.
“Không phải ở đây, Nicole,” anh nói với nụ cười kẻ cả. “Cô sẽ phải tới tàu của tôi nếu muốn biết thêm.”
Anh trông đợi cô ta nói điều gì đó khó nghe. Chắc chắn cô ta trông có vẻ như sẽ nói thế. Thay vào đó, cô ta đứng im, ngước cái nhìn khó chịu lên, và dành cho anh một nụ cười rạng rỡ vừa có vẻ quyến rũ lại vừa có vẻ vui mừng giả tạo. “Được. Người bạn to lớn của tôi – anh biết đấy, cái người buổi sáng hôm nay ấy – và tôi sẽ tới vào khoảng chín giờ -“
Môi anh con lên trong biểu hiện bao dung. “Chỉ có cô thôi.”
“Chà, tất nhiên tôi sẽ không –“
“Cô sẽ tới, Nicole, bởi vì sự tò mò dày vò cô.”
Anh bỏ mặc cô ta trên phố, một cái nhìn bối rối trên mặt cô ta cũng như trên mặt anh. Lúc nãy khi cô ta cười, một sự thay đổi lớn hiện trên toàn bộ khuôn mặt cô ta. Anh đã nhìn thấy nó vào đêm đầu tiên trên tàu của anh, nhưng vẫn chưa đánh giá được tác động đầy đủ của nó. Giờ, trong ánh sáng ban ngày với mái tóc rực rỡ của cô ta bao quanh mặt, tất cả những đường nét đặc biệt cùng tấn công vào anh với nụ cười đó.
Nếu lúc ấy mà gió có thổi thì anh sẽ bị ngã ngựa.
oOo
Nàng sẽ không đi, Nicole tự nói với mình lần thứ một trăm. Nàng biết tốt nhất không nên trở lại tàu của Sutherland. Vậy thì tại sao nàng lại đang phác thảo một kế hoạch để đẩy Chancey đi xa trong đêm nay? Như thể nhấn mạnh thêm tội lỗi của nàng, ông bước vào trong phòng khách.
“Nói chuyện với bà ngoại thế nào rồi?” ông hỏi khi cởi áo khoác và ngồi thụp xuống chiếc ghế lớn, thô mộc. Ông đang tự mình hoàn tất mọi sự chuẩn bị cuối cùng, và khuôn mặt vốn đã nhăn nheo của ông hiện đầy vẻ kiệt sức.
“Bà ấy không tệ lắm,” Nicole nói, nhưng rồi sửa lại. “Chà, bà cũng khá là tệ. Nhưng không như con đã sợ suốt những năm qua. Tất nhiên, bà đã nói xấu Cha trong suốt ba giờ, cười khúc khích về chuyện cha bị tống giam, và nhạo báng tư cách của con. Nhưng bà đã cộc cằn kể lại rất nhiều câu chuyện tuyệt vời về Mẹ.”
“Ít nhất vì điều đó chú mừng cho con. Chú không thích con chống lại cha con để tới đó, nhưng đã đến lúc rồi.” Ông kéo tẩu và thuốc lá của mình ra. “Bà ta có cho con tiền không?”
“Với điều kiện là con phải kết hôn với người bà chọn cho con trong vòng một năm, nhưng có, bà có cho.” Nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ông và khẽ nhắm mắt. “Con đã cố bảo lãnh. Nhưng người ta từ chối.”
Chancey không giấu vẻ hoài nghi. “Vì cái gì chứ?”
“Họ nói với con rất nhiều lời dối trá về những tội ác khác được cho là do cha gây ra. Thêm vào đó là những điều vô lý về chuyện công dân của các nước khác thì bị giam lâu hơn.”
“Chà, chẳng phải giọt nước làm tràn ly trong ngày hôm nay sao.”
“Còn chuyện gì xảy ra nữa?”
“Clankson tới tìm cha con.”
“Clankson của công ty Clankson Emporiums?”
“Chính thế. Có vẻ như ông ta cùng hoà nhịp với phần còn lại của London. Ông ta đã đặt cược vào Bella Nicola. Đặt cược cao. Và nếu Jason không thắng, Clankson sẽ rút lại hết tài khoản[3] của ông ta.”
Nicole thở hắt ra. Clankson Emporiums chiếm tới một nửa công việc kinh doanh của họ. “Nếu ông ta rút ra, công ty của chúng ta chìm xuồng luôn.” Nàng phát ra một tiếng cười run rẩy không có chút hài hước. “Và đó là theo nghĩa đen.”
Nàng biết một chiến thắng có tầm quan trọng đến thế nào, nhưng cho đến giờ nàng vẫn không hề biết rằng sự tồn tại của chính họ phụ thuộc vào cuộc đua này. Mọi thứ cha nàng sở hữu đã được thế chấp tới đồng xu cuối cùng, và nếu Clankson rút tài khoản, hãng tàu sẽ sụp đổ như một ngôi nhà xây bằng quân bài. Và xét đến việc mẹ của Nicole đã chết thế nào, bà ngoại nàng sẽ không thèm giơ một ngón tay lên để cứu vớt những con tàu của họ.
Chancey trở nên im lặng, chiếc tẩu bị lãng quên. “Nic, chú phải nói với con, chú cũng không biết tiếp theo ta phải làm gì.”
Nàng nuốt nước bọt. “Hôm nay Sutherland đã tiếp cận con.”
“Và?”
“Anh ta nói rằng anh ta đã bãi nại với Cha, và rằng anh ta biết việc bảo lãnh bị từ chối. Anh ta bảo con anh ta có thông tin về việc đó.”
Chancey đặt hai khuỷu tay lên đùi và vươn người tới trước. “Ừ, nói tiếp đi…”
“Anh ta không chịu nói cho con ở đó. Chú Chancey, chắc hẳn chính anh ta là người gây ra chuyện này. Nếu không làm sao anh ta biết được?”
“Trông thì có vẻ thế, ta phải thừa nhận. Nhưng người như Sutherland thường thò tay vào rất nhiều chuyện. Có thể anh ta biết về mọi chuyện xảy ra trong cảng và những cái quán rượu buồn thảm trong lúc đang làm việc đó.
“Nếu không phải anh ta, thì là ai?
“Ngài Tallywood,” ông trả lời. Ông ngồi thẳng lại và vòng hai cánh tay dày ngang ngực như để bảo vệ cho câu trả lời của ông.
“Đồ con vẹt đó á?” Nàng nghĩ tới cái người ẻo lả thích chưng diện, và vì một lý do nào đó lại thích những chiếc tàu đua gần như thích thời trang.
“Vẹt hay không, hắn ta cũng nằm trên đầu danh sách của cha con về những kẻ đứng đằng sau các con tàu bị hại. Càng nghĩ về nó, trực giác của ta càng nói rằng bất kể kẻ nào gây ra vụ hiện nay cũng là kẻ gây ra vụ phá hoại, và cùng một người làm thì hợp lý hơn. Ta cũng cho cha con là mục tiêu chính nữa. Và ông ấy đang chờ một vụ thứ hai kể từ vụ đầu tiên. Việc lần này cũng gây thiệt hại cho hãng tàu – và lại dễ dàng thực hiện hơn.”
Nicole gọi lên hình ảnh một vị thuyền trưởng xanh xao, nhợt nhạt và lắc đầu. “Con đã gặp Tallywood – con thừa nhận ông ta có tư cách rất gian xảo, nhưng trông ông ta giống như kiểu sẽ ngất xỉu khi ở cạnh Clive và Pretty chứ chưa nói đến là “ông chủ” mà chúng đã đề cập.” Chắc phải là Sutherland. Tội ác lớn nhất của Tallywood sẽ là mặc áo chẽn giống một gã công tử bột khác tới một buổi dạ tiệc – đúng là kinh dị! “Tại sao chú thậm chí không thèm nghĩ đến Sutherland?”
“Cha con ghét hắn, nhưng kể cả ông ấy cũng không nghĩ là hắn ta. Tất cả những việc đã diễn ra đều là trò chơi bẩn. Sutherland có thể là người nguy hiểm và có thể hắn không phải người tốt, nhưng ta không có cảm giác hắn làm những việc thấp hèn thế này.”
Nicole đứng lên và đi tới chỗ vỉ lò. Nàng cau mày – họ đã hết hẳn nhiên liệu. Tình trạng này có kết thúc ở đây không? Nàng trở lại chỗ ông, đứng dựa vào chiếc lò đang dần nguội lạnh. “Việc bảo lãnh cho cha con đã bị từ chối, và Sutherland chỉ vô tình biết về nó vào đúng ngày hôm nay thôi sao? Anh ta còn có thông tin trước cả con. Con không thể hiểu tại sao chú không tin anh ta là nghi can. Anh ta có phải đối thủ tồi tệ nhất của cha con hay không nào?”
“Phải,” Chancey miễn cưỡng trả lời. “Nhưng –“
“Và chẳng phải anh ta sẽ được lợi nhiều nhất từ việc cha không ra khơi sao?”
“Có thể,” ông thừa nhận, “nhưng có vài người vô cùng muốn cha con bị loại khỏi cuộc chơi. Chúng ta có cả một danh sách nghi can.”
Nàng lắc đầu phản đối điều ông đang nói. Phải, những đối thủ khác sẽ hưởng lợi từ việc cha nàng ở tù. Nhưng không ai trong số họ gặp rắc rối tài chính tới mức họ phải phụ thuộc vào chuyện đó.
“Con tin rằng cha đã kể cho con trong một lá thư của ông rằng hãng tàu của Sutherland đang chìm xuồng?”
“Phải, đúng vậy. Nhưng việc đó không có nghĩa là hắn ta làm thế này.”
“Nếu lỡ hắn làm thì sao?”
Chancey gắt lên sốt ruột. “Nếu đến cha con người ghét hắn ta hơn bất kì ai mà còn không nghĩ là Sutherland…”
Nicole lắc đầu. “Con phải gặp Sutherland và tìm xem anh ta có thông tin gì. Con không có lựa chọn nào khác ngoài đối mặt với anh ta.”
“Con nghiêm túc đấy chứ?” ông ngạc nhiên hỏi. Rồi, rõ ràng là đang làm mình bình tĩnh lại, ông nói nhẹ nhàng hơn, “Thôi được, vậy là tối nay chúng ta tới chỗ Sutherland. Ta còn từng làm việc tệ hơn.”
“Anh ta, à, nói rằng sẽ chỉ gặp con.”
“Tất nhiên hắn phải nói thế!” Chancey rống lên.
Nàng liều mạng nói tiếp, “Con không nghĩ anh ta sẽ tiếp tục giữ cha trong tù nếu con cầu xin.” Nàng không biết tại sao nhưng nàng thực sự nghĩ mình sẽ có một chút ảnh hưởng nào đó trong những việc liên quan tới Sutherland.
Tuy nhiên, Chancey thở phì phì, nhìn vào nàng như thể nàng đã mất trí.
“Chancey, trông chú chết giấc với một thứ vốn là… một ý kiến táo bạo.” Nàng chỉ một ngón tay vào ông. “Và điều đó thực sự khó chịu, bởi vì chú đã từng là một trong những người Ai-len ở Liverpool. Con đã tin rằng nhóm những người thuỷ thủ đó nổi danh khắp thế giới vì hành vi phóng túng và những khám phá điên rồ.”
Chancey đỏ mặt. “Ta đã hoàn lương!”
“Chà, ngày nào đó con cũng sẽ hoàn lương!”
Ông lườm nàng. “Đầu tiên, ta không tin rằng Sutherland có liên quan gì với chuyện này. Và nếu có ta sẽ là người đối mặt với hắn, không phải con gái của Jason!”
Nàng không thể hiểu sự tự tin này của ông về Sutherland từ đâu mà có. “Con không thể ngồi vô dụng ở đây khi mà có quá nhiều ám chỉ về phía anh ta. Trường hợp tệ nhất, nếu con không thể thuyết phục anh ta giúp con, con có thể tìm được đường lên tàu anh ta và ngó nghiêng loanh quanh tìm bằng chứng phạm tội nào đó.” Và dọ thám bất kì điều gì giúp họ trong cuộc đua giờ đã trở nên sống còn này.
Chancey phát ra một âm thanh nghèn nghẹt; rồi chuyển thành con giận khác thường, ông đứng sững trước mặt nàng. Lần đầu tiên trong suốt những năm nàng ra khơi cùng ông, ông sử dụng thân hình đồ sộ của mình để doạ nạt nàng.
“Ta biết con đang lên kế hoạch gì và con có thể quên nó đi,” ông quát to, vung vẩy ngón tay vào nàng. “Con sẽ không thơ thẩn đi sau cái tên hoang đàng có trái tim đen tối đó!”
Nicole liếc ra đằng sau ông và thấy vài thuỷ thủ đang nghe ngóng ở cửa. Nàng lừ mắt với họ, và họ vội vã bỏ đi. Tất cả mọi người đều đã quen những trận quát tháo của ông, nhưng lần này nghiêm trọng hơn nhiều. Tuy nhiên, nàng bám vào thực tế là cho dù cơn giận của Chancey có bùng lên cuối cùng nàng vẫn sẽ đè bẹp ông. Bởi vì nàng chưa bao giờ thua trong một cuộc chiến ý chí.
“Ta sẽ không đồng ý đâu, tiểu thư,” ông cảnh cáo kiên quyết khi đi đi lại lại. “Cha con sẽ không mong muốn con làm điều này cho ông ấy.” Ông nắm tay nàng và nói, “Vào những lúc nguy hiểm như thế này – nghĩ mà xem, con đã bị tấn công ngay trên chính chiếc tàu của mình.”
Nàng cố nói lý lẽ với người đàn ông ương bướng này, nhưng Chancey đã giơ bàn tay to tướng, đầy sẹo của mình lên cản nàng. “Giờ con đã trở thành thiếu nữ rồi. Con không thể ở một mình với người đàn ông như thế.” Ông dè dặt, nhìn khắp lượt nàng lần nữa, rồi lắp bắp nói tiếp, “Con rất duyên dáng, và một gã đàn ông như hắn sẽ không thèm nghĩ đến lần thứ hai mới ngủ với con.”
Nicole nhướngg mày lên và khịt mũi. Nàng không duyên dáng. Nàng có những đường nét kì cục, và bất kể cha nàng có khẳng định bao nhiêu lần bằng cách độ lượng gọi nàng là “yểu điệu,” nàng cũng quá gầy. “Chú phải làm tốt hơn thế kia,” nàng nói bằng giọng chế giễu.
Ông nhíu mày trước lời nhận xét của nàng như thể thấy khó hiểu. “Nghe này, Nic, ta không thích hắn – không thích bất kì gã đàn ông nào đầu hàng những con quỷ của mình,” ông nói thêm với chính mình, “nhưng bất kể là ai đang giữ Jason trong tù cũng là gian lận, và ta không thể nghĩ là Sutherland lại muốn thắng bằng cách này.”
Nàng muốn nói với ông rằng kể cả khi ông không nghĩ anh ta hèn hạ đến thế, nàng cũng không thể lờ đi mối thâm thù giữa anh ta và cha nàng. Nhưng nàng đang hết thời gian. Thay vào đó, nàng lùi bước khỏi cuộc tranh cãi, quyết định tấn công từ một hướng khác. Với một tiếng thở dài rất kịch và đôi vai trùng xuống thất vọng, nàng nói, “Con chỉ lo lắng cho cha thôi. Con chắc là ông sẽ ổn.”
Nàng sẽ làm như là nàng đã bị lý lẽ của ông thuyết phục trong phần còn lại của ngày, để ông không theo sát nàng khi nàng sẵn sàng đi tới Southern Cross. Trái tim nàng mách bảo đó không phải là Sutherland, nhưng nàng phải biết chắc. Có nhiều thứ phụ thuộc vào thông tin của Sutherland hơn là họ đã tưởng.
Nicole đã cảm thấy như thể nàng đang có một sợi dây thừng vô hình quanh cổ kể từ khi vụ bảo lãnh bị từ chối. Sau tin tức về lời đe doạ của Clankson, sợi dây đã bị kéo lên và thít lại. Không có cha nàng sẽ chẳng có chiến thắng nào nữa. Không có chiến thắng sẽ không có thêm khách hàng. Không có khách hàng trong khoảng thời gian khó khăn này và hãng tàu sẽ bị bán đi để trả nợ.
Nàng sẽ tới gặp Sutherland, nghe điều anh ta phải nói, rồi cầu xin để xem nàng có thể thuyết phục được anh ta giúp nàng không. Nếu nói chuyện mà không đạt được mục đích thì nàng sẽ phải thao túng anh ta. Ý tưởng đó thật là tham vọng – anh ta không chính xác là loại người dễ bị thao túng. Nhưng nàng rất giỏi khiến mọi người phải làm theo ý nàng. Và nếu việc đó cũng không hiệu quả… chà, nàng sẽ không nghĩ về nó bây giờ.
Nếu nàng thành thực với bản thân, nàng sẽ phải thừa nhận rằng nàng bị anh ta thu hút một cách đáng xấu hổ, đã như thế kể từ lần đầu gặp nhau, và càng nhiều hơn sau khi anh ta hôn nàng. Anh ta đã bảo nàng sẽ tò mò. Ôi, đúng là nàng đang tò mò.
Khi đồng hồ điểm mười giờ, nàng chỉ vừa mới thành công đẩy Chancey đi. Nàng ghét việc phải liên tục nói dối ông, vì ông thực sự tin tưởng nàng cũng trung thực như ông, nhưng giờ thì việc đó đã xong rồi.
Nàng sẽ tận dụng khe hở trong sự bất cẩn của ông và dùng nó… chỉ để biết.
Anh bắt được một thoáng nét mặt cô ta, và biểu hiện buồn bã trên ấy khiến anh phải ứng với xúc cảm mạnh mẽ khó chịu. Tất nhiên, anh hiểu được nguyên do tâm trạng của cô ta. Cô ta đang bước ra từ hướng nhà tù và có thể vừa mới biết được rằng người ta không cho bảo lãnh cha cô ta.
Derek chỉ vừa mới biết được thông tin này vài giờ trước. Anh đã mặc xác Lassiter bị hầm trong một buổi sáng nhưng trở lại chỗ viên cảnh sát để bãi nại. Viên cảnh sát, một người khác người buổi tối hôm trước, đã bảo với anh một cách kiên quyết rằng Lassiter, vốn là một người Mỹ, sẽ bị tố cáo chính thức vì tội tấn công và hành hung. Mặc dù Derek không muốn kiện Lassiter, viên cảnh sát bảo với anh rằng họ có những bằng chứng chống lại ông ta trong vài tội ác khác và cho là ông ta sẽ bị giam thêm hai tuần nữa. Derek đã quan sát tay cảnh sát và đi ra với niềm tin mạnh mẽ rằng ông ta đang nói dối.
Rõ ràng Lassiter đã tạo ra vài kẻ thù nghiêm trọng ở London, một điều được trông đợi nếu xét đến tính cách của lão. Nhưng có vẻ như Derek đã cho họ một vũ khí hoàn hảo để chống lại người đàn ông Mỹ đó.
Chết tiệt, anh không muốn nghĩ rằng đối thủ mạnh nhất của anh sẽ không thể tham dự cuộc đua chỉ vì Derek đã đùa bỡn đôi chút với con gái ông ta. Làm sao anh có thể nhầm cô ta là gái được chứ? Và nhớ lại những lời bình luận ác ý anh đã nói ngay trước vụ ẩu đả với Lassiter về con gái ông ta, chà, anh có thể hiểu tại sao ông già lại phát điên.
Derek sẽ cảm thấy bị chạm tự ái nếu anh chiến thắng mà biết đó là do ít có đối thủ cạnh tranh; vì thế mặc dù trợ giúp Lassiter theo bất kì cách nào cũng chẳng dễ chịu gì, anh vẫn đề nghị một khoản bảo lãnh hậu hĩnh để ông ta được tự do. Nhưng không thành công. Thậm chí với ảnh hưởng và tiền bạc của Derek viên sĩ quan cũng không hề khoan nhượng, điều đó khiến cho anh tin rằng ai đó ở cấp rất cao đã quyết định Lassiter phải ở trong tù.
Tình huống này không công bằng, và mặc dù Derek biết rõ cuộc sống hiếm khi công bằng, anh vẫn muốn giúp Nicole. Anh cũng thấy việc làm rõ cho cô ta biết anh chẳng dính dáng gì đến chuyện này là cực kì quan trọng.
Thúc ngựa lên trước, anh điều khiển nó chặn đường cô ta và hắng giọng, nhưng cô ta đang mải miết suy nghĩ và tiếp tục bước đi. Anh hài lòng nhận ra rằng biểu hiện lo nghĩ của cô ta nhanh chóng mờ đi, thay vào đó là một thứ chỉ có thể là vẻ nổi loạn.
“Nicole,” anh gọi. Cô ta nhảy dựng lên, giật mình trước giọng nói của anh.
“Thuyền trưởng Sutherland!”
Anh chạm vào vành mũ để chào.
Cô ta đỏ mặt, và anh thấy mình thích thú với hình ảnh khuôn mặt thanh tú của cô ta và cái cách chiếc khăn quàng màu xanh dương nhấn mạnh đôi mắt cô – cho đến khi cô ta đột ngột quay sang một hướng khác.
Derek ghìm cương quay lại và đi ngay bên cạnh cô ta. “Nicole,” anh bắt đầu nói bằng giọng thấp, “Tôi đã bãi nại chống lại cha cô. Tôi chẳng liên quan gì đến chuyện ông ấy bị giữ cả.”
Cô ta dừng phắt.
Đối mặt với anh lần nữa, cô ta tới gần hơn, đôi mắt nheo lại khi quan sát anh.
“Tôi cũng biết người ta từ chối cho bảo lãnh cha cô.”
Cô ta vươn tay và vuốt ve bờm ngựa trong một cử chỉ có vẻ như là vô thức. Anh thích nhìn bàn tay nhỏ nhắn, đeo găng của cô ta trên lớp vải phủ mình ngựa màu đen.
“Làm sao anh biết chuyện đó?”
“Tôi nghĩ có thể tôi có thông tin giúp được cô,” anh nói, liếc quanh.
Cô ta vươn tới trước và nhướngg mày lên.
“Không phải ở đây, Nicole,” anh nói với nụ cười kẻ cả. “Cô sẽ phải tới tàu của tôi nếu muốn biết thêm.”
Anh trông đợi cô ta nói điều gì đó khó nghe. Chắc chắn cô ta trông có vẻ như sẽ nói thế. Thay vào đó, cô ta đứng im, ngước cái nhìn khó chịu lên, và dành cho anh một nụ cười rạng rỡ vừa có vẻ quyến rũ lại vừa có vẻ vui mừng giả tạo. “Được. Người bạn to lớn của tôi – anh biết đấy, cái người buổi sáng hôm nay ấy – và tôi sẽ tới vào khoảng chín giờ -“
Môi anh con lên trong biểu hiện bao dung. “Chỉ có cô thôi.”
“Chà, tất nhiên tôi sẽ không –“
“Cô sẽ tới, Nicole, bởi vì sự tò mò dày vò cô.”
Anh bỏ mặc cô ta trên phố, một cái nhìn bối rối trên mặt cô ta cũng như trên mặt anh. Lúc nãy khi cô ta cười, một sự thay đổi lớn hiện trên toàn bộ khuôn mặt cô ta. Anh đã nhìn thấy nó vào đêm đầu tiên trên tàu của anh, nhưng vẫn chưa đánh giá được tác động đầy đủ của nó. Giờ, trong ánh sáng ban ngày với mái tóc rực rỡ của cô ta bao quanh mặt, tất cả những đường nét đặc biệt cùng tấn công vào anh với nụ cười đó.
Nếu lúc ấy mà gió có thổi thì anh sẽ bị ngã ngựa.
oOo
Nàng sẽ không đi, Nicole tự nói với mình lần thứ một trăm. Nàng biết tốt nhất không nên trở lại tàu của Sutherland. Vậy thì tại sao nàng lại đang phác thảo một kế hoạch để đẩy Chancey đi xa trong đêm nay? Như thể nhấn mạnh thêm tội lỗi của nàng, ông bước vào trong phòng khách.
“Nói chuyện với bà ngoại thế nào rồi?” ông hỏi khi cởi áo khoác và ngồi thụp xuống chiếc ghế lớn, thô mộc. Ông đang tự mình hoàn tất mọi sự chuẩn bị cuối cùng, và khuôn mặt vốn đã nhăn nheo của ông hiện đầy vẻ kiệt sức.
“Bà ấy không tệ lắm,” Nicole nói, nhưng rồi sửa lại. “Chà, bà cũng khá là tệ. Nhưng không như con đã sợ suốt những năm qua. Tất nhiên, bà đã nói xấu Cha trong suốt ba giờ, cười khúc khích về chuyện cha bị tống giam, và nhạo báng tư cách của con. Nhưng bà đã cộc cằn kể lại rất nhiều câu chuyện tuyệt vời về Mẹ.”
“Ít nhất vì điều đó chú mừng cho con. Chú không thích con chống lại cha con để tới đó, nhưng đã đến lúc rồi.” Ông kéo tẩu và thuốc lá của mình ra. “Bà ta có cho con tiền không?”
“Với điều kiện là con phải kết hôn với người bà chọn cho con trong vòng một năm, nhưng có, bà có cho.” Nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ông và khẽ nhắm mắt. “Con đã cố bảo lãnh. Nhưng người ta từ chối.”
Chancey không giấu vẻ hoài nghi. “Vì cái gì chứ?”
“Họ nói với con rất nhiều lời dối trá về những tội ác khác được cho là do cha gây ra. Thêm vào đó là những điều vô lý về chuyện công dân của các nước khác thì bị giam lâu hơn.”
“Chà, chẳng phải giọt nước làm tràn ly trong ngày hôm nay sao.”
“Còn chuyện gì xảy ra nữa?”
“Clankson tới tìm cha con.”
“Clankson của công ty Clankson Emporiums?”
“Chính thế. Có vẻ như ông ta cùng hoà nhịp với phần còn lại của London. Ông ta đã đặt cược vào Bella Nicola. Đặt cược cao. Và nếu Jason không thắng, Clankson sẽ rút lại hết tài khoản[3] của ông ta.”
Nicole thở hắt ra. Clankson Emporiums chiếm tới một nửa công việc kinh doanh của họ. “Nếu ông ta rút ra, công ty của chúng ta chìm xuồng luôn.” Nàng phát ra một tiếng cười run rẩy không có chút hài hước. “Và đó là theo nghĩa đen.”
Nàng biết một chiến thắng có tầm quan trọng đến thế nào, nhưng cho đến giờ nàng vẫn không hề biết rằng sự tồn tại của chính họ phụ thuộc vào cuộc đua này. Mọi thứ cha nàng sở hữu đã được thế chấp tới đồng xu cuối cùng, và nếu Clankson rút tài khoản, hãng tàu sẽ sụp đổ như một ngôi nhà xây bằng quân bài. Và xét đến việc mẹ của Nicole đã chết thế nào, bà ngoại nàng sẽ không thèm giơ một ngón tay lên để cứu vớt những con tàu của họ.
Chancey trở nên im lặng, chiếc tẩu bị lãng quên. “Nic, chú phải nói với con, chú cũng không biết tiếp theo ta phải làm gì.”
Nàng nuốt nước bọt. “Hôm nay Sutherland đã tiếp cận con.”
“Và?”
“Anh ta nói rằng anh ta đã bãi nại với Cha, và rằng anh ta biết việc bảo lãnh bị từ chối. Anh ta bảo con anh ta có thông tin về việc đó.”
Chancey đặt hai khuỷu tay lên đùi và vươn người tới trước. “Ừ, nói tiếp đi…”
“Anh ta không chịu nói cho con ở đó. Chú Chancey, chắc hẳn chính anh ta là người gây ra chuyện này. Nếu không làm sao anh ta biết được?”
“Trông thì có vẻ thế, ta phải thừa nhận. Nhưng người như Sutherland thường thò tay vào rất nhiều chuyện. Có thể anh ta biết về mọi chuyện xảy ra trong cảng và những cái quán rượu buồn thảm trong lúc đang làm việc đó.
“Nếu không phải anh ta, thì là ai?
“Ngài Tallywood,” ông trả lời. Ông ngồi thẳng lại và vòng hai cánh tay dày ngang ngực như để bảo vệ cho câu trả lời của ông.
“Đồ con vẹt đó á?” Nàng nghĩ tới cái người ẻo lả thích chưng diện, và vì một lý do nào đó lại thích những chiếc tàu đua gần như thích thời trang.
“Vẹt hay không, hắn ta cũng nằm trên đầu danh sách của cha con về những kẻ đứng đằng sau các con tàu bị hại. Càng nghĩ về nó, trực giác của ta càng nói rằng bất kể kẻ nào gây ra vụ hiện nay cũng là kẻ gây ra vụ phá hoại, và cùng một người làm thì hợp lý hơn. Ta cũng cho cha con là mục tiêu chính nữa. Và ông ấy đang chờ một vụ thứ hai kể từ vụ đầu tiên. Việc lần này cũng gây thiệt hại cho hãng tàu – và lại dễ dàng thực hiện hơn.”
Nicole gọi lên hình ảnh một vị thuyền trưởng xanh xao, nhợt nhạt và lắc đầu. “Con đã gặp Tallywood – con thừa nhận ông ta có tư cách rất gian xảo, nhưng trông ông ta giống như kiểu sẽ ngất xỉu khi ở cạnh Clive và Pretty chứ chưa nói đến là “ông chủ” mà chúng đã đề cập.” Chắc phải là Sutherland. Tội ác lớn nhất của Tallywood sẽ là mặc áo chẽn giống một gã công tử bột khác tới một buổi dạ tiệc – đúng là kinh dị! “Tại sao chú thậm chí không thèm nghĩ đến Sutherland?”
“Cha con ghét hắn, nhưng kể cả ông ấy cũng không nghĩ là hắn ta. Tất cả những việc đã diễn ra đều là trò chơi bẩn. Sutherland có thể là người nguy hiểm và có thể hắn không phải người tốt, nhưng ta không có cảm giác hắn làm những việc thấp hèn thế này.”
Nicole đứng lên và đi tới chỗ vỉ lò. Nàng cau mày – họ đã hết hẳn nhiên liệu. Tình trạng này có kết thúc ở đây không? Nàng trở lại chỗ ông, đứng dựa vào chiếc lò đang dần nguội lạnh. “Việc bảo lãnh cho cha con đã bị từ chối, và Sutherland chỉ vô tình biết về nó vào đúng ngày hôm nay thôi sao? Anh ta còn có thông tin trước cả con. Con không thể hiểu tại sao chú không tin anh ta là nghi can. Anh ta có phải đối thủ tồi tệ nhất của cha con hay không nào?”
“Phải,” Chancey miễn cưỡng trả lời. “Nhưng –“
“Và chẳng phải anh ta sẽ được lợi nhiều nhất từ việc cha không ra khơi sao?”
“Có thể,” ông thừa nhận, “nhưng có vài người vô cùng muốn cha con bị loại khỏi cuộc chơi. Chúng ta có cả một danh sách nghi can.”
Nàng lắc đầu phản đối điều ông đang nói. Phải, những đối thủ khác sẽ hưởng lợi từ việc cha nàng ở tù. Nhưng không ai trong số họ gặp rắc rối tài chính tới mức họ phải phụ thuộc vào chuyện đó.
“Con tin rằng cha đã kể cho con trong một lá thư của ông rằng hãng tàu của Sutherland đang chìm xuồng?”
“Phải, đúng vậy. Nhưng việc đó không có nghĩa là hắn ta làm thế này.”
“Nếu lỡ hắn làm thì sao?”
Chancey gắt lên sốt ruột. “Nếu đến cha con người ghét hắn ta hơn bất kì ai mà còn không nghĩ là Sutherland…”
Nicole lắc đầu. “Con phải gặp Sutherland và tìm xem anh ta có thông tin gì. Con không có lựa chọn nào khác ngoài đối mặt với anh ta.”
“Con nghiêm túc đấy chứ?” ông ngạc nhiên hỏi. Rồi, rõ ràng là đang làm mình bình tĩnh lại, ông nói nhẹ nhàng hơn, “Thôi được, vậy là tối nay chúng ta tới chỗ Sutherland. Ta còn từng làm việc tệ hơn.”
“Anh ta, à, nói rằng sẽ chỉ gặp con.”
“Tất nhiên hắn phải nói thế!” Chancey rống lên.
Nàng liều mạng nói tiếp, “Con không nghĩ anh ta sẽ tiếp tục giữ cha trong tù nếu con cầu xin.” Nàng không biết tại sao nhưng nàng thực sự nghĩ mình sẽ có một chút ảnh hưởng nào đó trong những việc liên quan tới Sutherland.
Tuy nhiên, Chancey thở phì phì, nhìn vào nàng như thể nàng đã mất trí.
“Chancey, trông chú chết giấc với một thứ vốn là… một ý kiến táo bạo.” Nàng chỉ một ngón tay vào ông. “Và điều đó thực sự khó chịu, bởi vì chú đã từng là một trong những người Ai-len ở Liverpool. Con đã tin rằng nhóm những người thuỷ thủ đó nổi danh khắp thế giới vì hành vi phóng túng và những khám phá điên rồ.”
Chancey đỏ mặt. “Ta đã hoàn lương!”
“Chà, ngày nào đó con cũng sẽ hoàn lương!”
Ông lườm nàng. “Đầu tiên, ta không tin rằng Sutherland có liên quan gì với chuyện này. Và nếu có ta sẽ là người đối mặt với hắn, không phải con gái của Jason!”
Nàng không thể hiểu sự tự tin này của ông về Sutherland từ đâu mà có. “Con không thể ngồi vô dụng ở đây khi mà có quá nhiều ám chỉ về phía anh ta. Trường hợp tệ nhất, nếu con không thể thuyết phục anh ta giúp con, con có thể tìm được đường lên tàu anh ta và ngó nghiêng loanh quanh tìm bằng chứng phạm tội nào đó.” Và dọ thám bất kì điều gì giúp họ trong cuộc đua giờ đã trở nên sống còn này.
Chancey phát ra một âm thanh nghèn nghẹt; rồi chuyển thành con giận khác thường, ông đứng sững trước mặt nàng. Lần đầu tiên trong suốt những năm nàng ra khơi cùng ông, ông sử dụng thân hình đồ sộ của mình để doạ nạt nàng.
“Ta biết con đang lên kế hoạch gì và con có thể quên nó đi,” ông quát to, vung vẩy ngón tay vào nàng. “Con sẽ không thơ thẩn đi sau cái tên hoang đàng có trái tim đen tối đó!”
Nicole liếc ra đằng sau ông và thấy vài thuỷ thủ đang nghe ngóng ở cửa. Nàng lừ mắt với họ, và họ vội vã bỏ đi. Tất cả mọi người đều đã quen những trận quát tháo của ông, nhưng lần này nghiêm trọng hơn nhiều. Tuy nhiên, nàng bám vào thực tế là cho dù cơn giận của Chancey có bùng lên cuối cùng nàng vẫn sẽ đè bẹp ông. Bởi vì nàng chưa bao giờ thua trong một cuộc chiến ý chí.
“Ta sẽ không đồng ý đâu, tiểu thư,” ông cảnh cáo kiên quyết khi đi đi lại lại. “Cha con sẽ không mong muốn con làm điều này cho ông ấy.” Ông nắm tay nàng và nói, “Vào những lúc nguy hiểm như thế này – nghĩ mà xem, con đã bị tấn công ngay trên chính chiếc tàu của mình.”
Nàng cố nói lý lẽ với người đàn ông ương bướng này, nhưng Chancey đã giơ bàn tay to tướng, đầy sẹo của mình lên cản nàng. “Giờ con đã trở thành thiếu nữ rồi. Con không thể ở một mình với người đàn ông như thế.” Ông dè dặt, nhìn khắp lượt nàng lần nữa, rồi lắp bắp nói tiếp, “Con rất duyên dáng, và một gã đàn ông như hắn sẽ không thèm nghĩ đến lần thứ hai mới ngủ với con.”
Nicole nhướngg mày lên và khịt mũi. Nàng không duyên dáng. Nàng có những đường nét kì cục, và bất kể cha nàng có khẳng định bao nhiêu lần bằng cách độ lượng gọi nàng là “yểu điệu,” nàng cũng quá gầy. “Chú phải làm tốt hơn thế kia,” nàng nói bằng giọng chế giễu.
Ông nhíu mày trước lời nhận xét của nàng như thể thấy khó hiểu. “Nghe này, Nic, ta không thích hắn – không thích bất kì gã đàn ông nào đầu hàng những con quỷ của mình,” ông nói thêm với chính mình, “nhưng bất kể là ai đang giữ Jason trong tù cũng là gian lận, và ta không thể nghĩ là Sutherland lại muốn thắng bằng cách này.”
Nàng muốn nói với ông rằng kể cả khi ông không nghĩ anh ta hèn hạ đến thế, nàng cũng không thể lờ đi mối thâm thù giữa anh ta và cha nàng. Nhưng nàng đang hết thời gian. Thay vào đó, nàng lùi bước khỏi cuộc tranh cãi, quyết định tấn công từ một hướng khác. Với một tiếng thở dài rất kịch và đôi vai trùng xuống thất vọng, nàng nói, “Con chỉ lo lắng cho cha thôi. Con chắc là ông sẽ ổn.”
Nàng sẽ làm như là nàng đã bị lý lẽ của ông thuyết phục trong phần còn lại của ngày, để ông không theo sát nàng khi nàng sẵn sàng đi tới Southern Cross. Trái tim nàng mách bảo đó không phải là Sutherland, nhưng nàng phải biết chắc. Có nhiều thứ phụ thuộc vào thông tin của Sutherland hơn là họ đã tưởng.
Nicole đã cảm thấy như thể nàng đang có một sợi dây thừng vô hình quanh cổ kể từ khi vụ bảo lãnh bị từ chối. Sau tin tức về lời đe doạ của Clankson, sợi dây đã bị kéo lên và thít lại. Không có cha nàng sẽ chẳng có chiến thắng nào nữa. Không có chiến thắng sẽ không có thêm khách hàng. Không có khách hàng trong khoảng thời gian khó khăn này và hãng tàu sẽ bị bán đi để trả nợ.
Nàng sẽ tới gặp Sutherland, nghe điều anh ta phải nói, rồi cầu xin để xem nàng có thể thuyết phục được anh ta giúp nàng không. Nếu nói chuyện mà không đạt được mục đích thì nàng sẽ phải thao túng anh ta. Ý tưởng đó thật là tham vọng – anh ta không chính xác là loại người dễ bị thao túng. Nhưng nàng rất giỏi khiến mọi người phải làm theo ý nàng. Và nếu việc đó cũng không hiệu quả… chà, nàng sẽ không nghĩ về nó bây giờ.
Nếu nàng thành thực với bản thân, nàng sẽ phải thừa nhận rằng nàng bị anh ta thu hút một cách đáng xấu hổ, đã như thế kể từ lần đầu gặp nhau, và càng nhiều hơn sau khi anh ta hôn nàng. Anh ta đã bảo nàng sẽ tò mò. Ôi, đúng là nàng đang tò mò.
Khi đồng hồ điểm mười giờ, nàng chỉ vừa mới thành công đẩy Chancey đi. Nàng ghét việc phải liên tục nói dối ông, vì ông thực sự tin tưởng nàng cũng trung thực như ông, nhưng giờ thì việc đó đã xong rồi.
Nàng sẽ tận dụng khe hở trong sự bất cẩn của ông và dùng nó… chỉ để biết.