Chương : 2
Hắn tiếp nhận tên này rất nhanh, tiếp nhận mình của hiện tại. Chính là khi hắn phát hiện mình không còn nhớ cái gì, cảm giác vô cùng khủng hoảng cùng bất an.
Già La Diêu vì hắn mời tới ngự y cao minh nhất của thái y viện, kết quả vẫn không được gì.
Hắn uể oải cực kỳ, nhưng kỳ quái chính là Già La Diêu khi nghe nói hắn đã quên hết quá khứ, tạm thời rất khó khôi phục, trên mặt lại hiện lên một tia vui sướng.
Lúc ấy Bạch Thanh Đồng cũng không chú ý tới. Hắn đang tự hỏi mình ở đâu? Mình là người thế nào?
Già La Diêu cũng không thuận tiện giải thích cho hắn cái gì, chính là thân thiết cho hắn nghỉ ngơi thật tốt, cái gì cũng không nên nghĩ, dưỡng tốt thân thể là quan trọng nhất.
“Ngươi là ca ca của ta sao?” Lúc ấy Bạch Thanh Đồng trừng mắt hỏi y.
Hắn cảm thấy mình hẳn là có ca ca. Hắn nhất định có ca ca. Bởi vì hắn có loại cảm giác này.
Già La Diêu tựa hồ có chút xấu hổ, nói: “Ta không phải ca ca ngươi.”
“Vậy ngươi là gì của ta? Ta có cha mẹ không?”
Hắn không hỏi “Phụ mẫu ta ở nơi nào?”, mà là nói “Ta có cha mẹ không?” Tựa hồ trong tiềm thức hắn cảm thấy mình hình như không có cha mẹ.
Quả nhiên, Già La Diêu nhẹ giọng trả lời hắn: “Cha mẹ ngươi đều đã qua đời. Người từ lúc mười tuổi liền ở trong vương phủ của ta.”
“Vương phủ?” Đó là nơi nào?
Bạch Thanh Đồng cảm thấy là lạ, nhưng không nói được lạ ở chỗ nào.
Lúc sau Già La Diêu vẫn trốn trái tránh phải mà nói hắn, xảo diệu dời đi đề tài của hắn, trấn an hắn yên tâm nghỉ ngơi.
Lúc Già La Diêu rời đi, Bạch Thanh Đồng nằm trên giường, mới nhìn rõ hai chân của y bị liệt, vẫn ngồi trên xe lăn.
Tử Mặc là người được phái tới hầu hạ hắn. Nghe nói đã hầu hạ hắn nhiều năm, chính là hắn không có chút ấn tượng.
Sau đó hắn từ miệng Tử Mặc mới đứt quãng hiểu được, phụ thân Bạch Anh nguyên là Đại tướng quân Đại Tề quốc, nhưng năm năm trước không biết vì sao phạm vào tội lớn, tịch thu tài sản cả nhà chém đầu.
Lúc ấy Tĩnh vương Già La Diêu ở biên thùy đốc quân, nghe được tin tức cả nhà hắn phạm tội liền ngàn dặm xa xôi chạy về, nhưng vẫn chậm chân, Bạch gia đã đền tội. Chỉ có Bạch Thanh Đồng vì tuổi còn nhỏ, được lưu lại một mệnh chuẩn bị sung quân biên cương. Thế là Già La Diêu cứu được hắn lúc ấy mới mười tuổi, tiếp vào trong phủ, vẫn sống đến hôm nay.
Lúc ấy Bạch Thanh Đồng nghe được cảm thấy mơ mơ hồ hồ, tổng cảm thấy không hiểu rõ lắm, có một số chỗ… Cổ quái không nói rõ được.
Rõ ràng mỗi câu Tử Mặc nói hắn đều nghe hiểu, chính là nối liền lại, hắn lại không lý giải được.
Tỷ như cái gì Vương gia, cái gì Đại tướng quân, cái gì tịch thu tài sản cả nhà chém đầu… Từ ngữ rất xa lạ a.
Bất quá Bạch Thanh Đồng chỉ nghĩ có thể là bởi vì mình đã quên hết, cũng không nghĩ đến nữa. Lúc sau chậm rãi tìm hiểu, cuối cùng có thể hiểu được sự tình.
Tóm lại, Già La Diêu chính là ân nhân cứu mạng của hắn.
Tuy rằng Bạch Thanh Đồng cảm thấy mình hẳn là có ca ca, nhưng trên thực tế hắn là con một của Bạch Anh, cho nên cứu hắn chính là cứu huyết mạch cuối cùng của Bạch gia.
Mấy năm Bạch Thanh Đồng ở vương phủ, Già La Diêu vẫn đối xử với hắn tốt lắm, mời đến tây tịch tốt nhất, võ sư tốt nhất cho hắn, thứ gì tốt hắn đều có một phần. Có một số hạ nhân thậm chí còn ở sau lưng gọi hắn là “Tiểu Vương gia”, cảm thấy Vương gia cho dù đối xử với con mình cũng chỉ đến như thế.
Bất quá Tĩnh vương không có con, Bạch Thanh Đồng cũng không phải con y, cho nên hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Trên đời này thật sự không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác?
Bạch Thanh Đồng hỏi Tử Mặc vì sao mình bị thương, vì sao mất trí nhớ?
Tử Mặc nói: “Ngày ấy ngài ra ngoài kỵ mã giải sầu, không biết ngựa bị kinh cái gì, lại làm cho ngài té xuống, não bộ bị thương, hôn mê rất nhiều ngày mới tỉnh.”
“Thì ra là thế.” Khó trách hắn cảm thấy mình rất yếu, hóa ra là hôn mê lâu như thế.
Tử Mặc nhìn nhìn hắn, lại nói: “Ngài không biết, lúc ngài hôn mê ngự y đều nói ngài không sống được, Vương gia gấp đến độ mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, vẫn ở bên ngài chiếu cố ngài.”
“A.”
Bạch Thanh Đồng cảm thấy cảm động, nhớ tới lúc hắn tỉnh lại nhìn thấy thần sắc tái nhợt mà lại kinh hỉ kia của Già La Diêu, thầm nghĩ khó trách khí sắc y kém như vậy, hóa ra đúng là vì mình.
Bạch Thanh Đồng cảm thấy Vương gia này quả nhiên rất thương mình, hắn lại là con mồ côi được y thu dưỡng, thế nào cũng muốn hồi báo Vương gia này. Dù sao ăn nhờ ở đậu, cần phải nghe lời biết điều một chút.
Bạch Thanh Đồng lần đó ngã ngựa, chính là não bộ bị thương nghiêm trọng, kỳ thật trên người cũng không lo ngại. Cho nên sau khi hắn thanh tỉnh không bao lâu, liền có thể vui vẻ xuống giường.
Có lẽ là năng lực thích ứng rất mạnh, hơn nữa mấy ngày nay Tử Mặc một mực giúp hắn, cho nên hắn rất nhanh có thể nắm giữ nhiều sinh hoạt bình thường, còn có một ít tình huống của mình. Bất quá nói đến kiếm pháp cùng thi thư linh tinh hắn đã học qua từ trước, cũng không nghĩ ra một chút.
Mỗi ngày Già La Diêu đều đến xem hắn, đối với hắn vẫn có chút cẩn thận lấy lòng, làm cho hắn cảm thấy kỳ quái. Cũng may tính cách của hắn có vài phần tùy tiện, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cho nên cũng không để trong lòng.
“Hôm nay kiếm pháp luyện được thế nào?” Sau khi ăn xong Già La Diêu mỉm cười hỏi hắn.
“Cũng tàm tạm đi.” Bạch Thanh Đồng nhíu nhíu mày, uống trà hoa cúc súc miệng.
“Vẫn nghĩ không ra sao? Cũng không sao, kiếm phổ của Bạch gia, lúc nào có thời gian ngươi vẫn nên nhìn qua, sẽ chậm rãi nhớ lại. Thật sự không được, còn có thể luyện lại một lần nữa.” Già La Diêu an ủi nói.
“Ân.”
Bạch Thanh Đồng cảm thấy Tĩnh Vương gia này nói chuyện thật ôn nhu, thực có thể làm lòng người thanh thản. Bất quá từ lúc mất trí nhớ hắn luôn luôn có chút bất an, liền giống như thoải mái mà thử nói: “Nhưng hiện tại cái gì ta cũng quên, kiếm pháp không nhớ rõ, thi thư cũng không nhớ rõ, không khác gì một phế nhân. Vương gia, ngươi có ghét ta không?”
“Sao có thể như vậy?” Già La Diêu có chút giật mình, tiếp theo mỉm cười, châm chước một chút, ôn nhu nói: “Đồng, ngươi là ta… Tự mình giáo dưỡng lớn lên, ta vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ ngươi.”
Bạch Thanh Đồng nghe xong, cảm thấy có một loại cảm động kỳ diêu, coi như vô cùng quen thuộc cùng thân thiết, không khỏi lăng lăng nhìn chằm chằm Già La Diêu, đột nhiên phát hiện… Mặt mày của y vô cùng đẹp.
Già La Diêu vì hắn mời tới ngự y cao minh nhất của thái y viện, kết quả vẫn không được gì.
Hắn uể oải cực kỳ, nhưng kỳ quái chính là Già La Diêu khi nghe nói hắn đã quên hết quá khứ, tạm thời rất khó khôi phục, trên mặt lại hiện lên một tia vui sướng.
Lúc ấy Bạch Thanh Đồng cũng không chú ý tới. Hắn đang tự hỏi mình ở đâu? Mình là người thế nào?
Già La Diêu cũng không thuận tiện giải thích cho hắn cái gì, chính là thân thiết cho hắn nghỉ ngơi thật tốt, cái gì cũng không nên nghĩ, dưỡng tốt thân thể là quan trọng nhất.
“Ngươi là ca ca của ta sao?” Lúc ấy Bạch Thanh Đồng trừng mắt hỏi y.
Hắn cảm thấy mình hẳn là có ca ca. Hắn nhất định có ca ca. Bởi vì hắn có loại cảm giác này.
Già La Diêu tựa hồ có chút xấu hổ, nói: “Ta không phải ca ca ngươi.”
“Vậy ngươi là gì của ta? Ta có cha mẹ không?”
Hắn không hỏi “Phụ mẫu ta ở nơi nào?”, mà là nói “Ta có cha mẹ không?” Tựa hồ trong tiềm thức hắn cảm thấy mình hình như không có cha mẹ.
Quả nhiên, Già La Diêu nhẹ giọng trả lời hắn: “Cha mẹ ngươi đều đã qua đời. Người từ lúc mười tuổi liền ở trong vương phủ của ta.”
“Vương phủ?” Đó là nơi nào?
Bạch Thanh Đồng cảm thấy là lạ, nhưng không nói được lạ ở chỗ nào.
Lúc sau Già La Diêu vẫn trốn trái tránh phải mà nói hắn, xảo diệu dời đi đề tài của hắn, trấn an hắn yên tâm nghỉ ngơi.
Lúc Già La Diêu rời đi, Bạch Thanh Đồng nằm trên giường, mới nhìn rõ hai chân của y bị liệt, vẫn ngồi trên xe lăn.
Tử Mặc là người được phái tới hầu hạ hắn. Nghe nói đã hầu hạ hắn nhiều năm, chính là hắn không có chút ấn tượng.
Sau đó hắn từ miệng Tử Mặc mới đứt quãng hiểu được, phụ thân Bạch Anh nguyên là Đại tướng quân Đại Tề quốc, nhưng năm năm trước không biết vì sao phạm vào tội lớn, tịch thu tài sản cả nhà chém đầu.
Lúc ấy Tĩnh vương Già La Diêu ở biên thùy đốc quân, nghe được tin tức cả nhà hắn phạm tội liền ngàn dặm xa xôi chạy về, nhưng vẫn chậm chân, Bạch gia đã đền tội. Chỉ có Bạch Thanh Đồng vì tuổi còn nhỏ, được lưu lại một mệnh chuẩn bị sung quân biên cương. Thế là Già La Diêu cứu được hắn lúc ấy mới mười tuổi, tiếp vào trong phủ, vẫn sống đến hôm nay.
Lúc ấy Bạch Thanh Đồng nghe được cảm thấy mơ mơ hồ hồ, tổng cảm thấy không hiểu rõ lắm, có một số chỗ… Cổ quái không nói rõ được.
Rõ ràng mỗi câu Tử Mặc nói hắn đều nghe hiểu, chính là nối liền lại, hắn lại không lý giải được.
Tỷ như cái gì Vương gia, cái gì Đại tướng quân, cái gì tịch thu tài sản cả nhà chém đầu… Từ ngữ rất xa lạ a.
Bất quá Bạch Thanh Đồng chỉ nghĩ có thể là bởi vì mình đã quên hết, cũng không nghĩ đến nữa. Lúc sau chậm rãi tìm hiểu, cuối cùng có thể hiểu được sự tình.
Tóm lại, Già La Diêu chính là ân nhân cứu mạng của hắn.
Tuy rằng Bạch Thanh Đồng cảm thấy mình hẳn là có ca ca, nhưng trên thực tế hắn là con một của Bạch Anh, cho nên cứu hắn chính là cứu huyết mạch cuối cùng của Bạch gia.
Mấy năm Bạch Thanh Đồng ở vương phủ, Già La Diêu vẫn đối xử với hắn tốt lắm, mời đến tây tịch tốt nhất, võ sư tốt nhất cho hắn, thứ gì tốt hắn đều có một phần. Có một số hạ nhân thậm chí còn ở sau lưng gọi hắn là “Tiểu Vương gia”, cảm thấy Vương gia cho dù đối xử với con mình cũng chỉ đến như thế.
Bất quá Tĩnh vương không có con, Bạch Thanh Đồng cũng không phải con y, cho nên hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Trên đời này thật sự không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác?
Bạch Thanh Đồng hỏi Tử Mặc vì sao mình bị thương, vì sao mất trí nhớ?
Tử Mặc nói: “Ngày ấy ngài ra ngoài kỵ mã giải sầu, không biết ngựa bị kinh cái gì, lại làm cho ngài té xuống, não bộ bị thương, hôn mê rất nhiều ngày mới tỉnh.”
“Thì ra là thế.” Khó trách hắn cảm thấy mình rất yếu, hóa ra là hôn mê lâu như thế.
Tử Mặc nhìn nhìn hắn, lại nói: “Ngài không biết, lúc ngài hôn mê ngự y đều nói ngài không sống được, Vương gia gấp đến độ mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, vẫn ở bên ngài chiếu cố ngài.”
“A.”
Bạch Thanh Đồng cảm thấy cảm động, nhớ tới lúc hắn tỉnh lại nhìn thấy thần sắc tái nhợt mà lại kinh hỉ kia của Già La Diêu, thầm nghĩ khó trách khí sắc y kém như vậy, hóa ra đúng là vì mình.
Bạch Thanh Đồng cảm thấy Vương gia này quả nhiên rất thương mình, hắn lại là con mồ côi được y thu dưỡng, thế nào cũng muốn hồi báo Vương gia này. Dù sao ăn nhờ ở đậu, cần phải nghe lời biết điều một chút.
Bạch Thanh Đồng lần đó ngã ngựa, chính là não bộ bị thương nghiêm trọng, kỳ thật trên người cũng không lo ngại. Cho nên sau khi hắn thanh tỉnh không bao lâu, liền có thể vui vẻ xuống giường.
Có lẽ là năng lực thích ứng rất mạnh, hơn nữa mấy ngày nay Tử Mặc một mực giúp hắn, cho nên hắn rất nhanh có thể nắm giữ nhiều sinh hoạt bình thường, còn có một ít tình huống của mình. Bất quá nói đến kiếm pháp cùng thi thư linh tinh hắn đã học qua từ trước, cũng không nghĩ ra một chút.
Mỗi ngày Già La Diêu đều đến xem hắn, đối với hắn vẫn có chút cẩn thận lấy lòng, làm cho hắn cảm thấy kỳ quái. Cũng may tính cách của hắn có vài phần tùy tiện, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cho nên cũng không để trong lòng.
“Hôm nay kiếm pháp luyện được thế nào?” Sau khi ăn xong Già La Diêu mỉm cười hỏi hắn.
“Cũng tàm tạm đi.” Bạch Thanh Đồng nhíu nhíu mày, uống trà hoa cúc súc miệng.
“Vẫn nghĩ không ra sao? Cũng không sao, kiếm phổ của Bạch gia, lúc nào có thời gian ngươi vẫn nên nhìn qua, sẽ chậm rãi nhớ lại. Thật sự không được, còn có thể luyện lại một lần nữa.” Già La Diêu an ủi nói.
“Ân.”
Bạch Thanh Đồng cảm thấy Tĩnh Vương gia này nói chuyện thật ôn nhu, thực có thể làm lòng người thanh thản. Bất quá từ lúc mất trí nhớ hắn luôn luôn có chút bất an, liền giống như thoải mái mà thử nói: “Nhưng hiện tại cái gì ta cũng quên, kiếm pháp không nhớ rõ, thi thư cũng không nhớ rõ, không khác gì một phế nhân. Vương gia, ngươi có ghét ta không?”
“Sao có thể như vậy?” Già La Diêu có chút giật mình, tiếp theo mỉm cười, châm chước một chút, ôn nhu nói: “Đồng, ngươi là ta… Tự mình giáo dưỡng lớn lên, ta vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ ngươi.”
Bạch Thanh Đồng nghe xong, cảm thấy có một loại cảm động kỳ diêu, coi như vô cùng quen thuộc cùng thân thiết, không khỏi lăng lăng nhìn chằm chằm Già La Diêu, đột nhiên phát hiện… Mặt mày của y vô cùng đẹp.