Chương 6: Lời cảnh báo
Lời nói của tôi vừa dứt thì cũng là lúc tôi đổ người xuống nền đất, tôi cảm thấy choáng váng và đầu thì như muốn nổ tung, trong lúc nửa mê nửa tỉnh thì tôi thấy Khánh đang hốt hoảng chạy về phía mình, sau đó… tôi không biết gì nữa.
“Ơi…”
“Chị An ơi!”
“Chị ơi dậy đi?”
“Chị An!”
Tôi choàng tỉnh khi nghe có tiếng gọi mình liên tục hai bên tai. Nhìn xung quanh thì tôi chẳng thấy ai, nhưng… tôi giật mình khi tôi thấy bản thân đang ngồi trên một thảm cỏ xanh mướt, và đây là đâu? Tôi đang ở đâu đây? Tôi nhớ mình đang ở nhà của dì Chúc, vừa an ủi xong thì… a… an ủi cái gì vậy? Tôi không biết, không nhớ!
Tôi ngồi đó với đống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mà không để ý một bóng dáng của một đứa con nít đang ngồi trước mặt mình.
“Chị An ơi…”
Giật mình vì tiếng gọi đó, tôi ngẩng lên thì thấy Liên, con bé đang cười với tôi. Tôi ngạc nhiên, rõ ràng lúc nãy tôi có thấy con bé đâu? Nghĩ vậy nên tôi hỏi: “Ơ… khi nãy chị có thấy em đâu nhỉ?”
Liên ngạc nhiên: “Chị nói gì thế? Em ngồi đây từ nãy đến giờ mà?”
“Vậy chắc mắt chị có vấn đề.” Nói xong tôi cười nhẹ. “Bây giờ tụi mình về đi, dì đang tìm em đó.”
Khi tôi vừa nói xong thì tôi thấy gương mặt Liên hiện lên nét bối rối, con bé nhìn tôi, xong lắc đầu. Tôi bất ngờ, khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Thôi, về đi em… bao giờ tuyết tan chị đưa em vào rừng chơi nhé?”
Liên lắc đầu. Tôi lại nói tiếp. Nhưng lần nào con bé cũng buồn bã lắc đầu. Đến khi đã không còn có thể ngọt ngào nữa thì tôi quát ầm lên: “Hôm nay em bị làm sao đấy? Về thôi.”
Có lẽ là thấy tôi gắt lên nên Liên ấp úng: “Em… về cũng không ai thấy được em… Em, em chết rồi mà chị ơi?”
Tôi sững người, bàn tay chuẩn bị nắm tay con bé để kéo về cũng khựng lại, xong tôi lắc đầu, mắng: “Em nói gì mà xui xẻo thế hả? Đi về cùng chị nào.”
Tôi nắm lấy cẳng tay Liên, định kéo con bé đi thì lại cảm thấy chỗ tôi cầm vào có gì đó nhớp nháp như bùn thì rụt về, không để ý mà hỏi: “Em nghịch bùn hay sao mà-”
Đưa hai bàn tay lên xem, tôi giật nảy người khi thấy tay của mình dính đầy máu, ngẩng lên nhìn Liên, tôi cứng người khi thấy con bé đã thay đổi. Thay vì là hình dáng của một cô bé đáng yêu thì giờ đây, Liên tôi thấy lại là một cô bé cả người đầy máu, ổ bụng bị rạch lòi xương trắng và máu thì đang từ đó mà chảy xuống cỏ xanh, mùi máu tanh tanh khiến tôi ôm miệng nôn khan.
A… Tôi nhớ rồi! Tôi nhớ rồi. Liên đã chết vào hôm qua và hôm nay tôi đến thắp nhang cho em ấy xong… Sau đó bị ngất rồi khi tỉnh dậy là thấy bản thân đang ở đây. Tôi nhìn Liên, vô thức lùi ra sau.
Liên cười mỉm, đôi mắt đỏ lừ vì bị vỡ mạch máu nhìn tôi nói: “Chị… sợ em? Đừng sợ. Em quý chị lắm… đừng sợ… nhé?”
“Làm sao mà không sợ được hả con bé này?!” Tôi kinh hãi nghĩ thầm, cả người run lên.
Con bé nhìn tôi, xong lại cười buồn: “Chị ơi… em đau lắm…” Liên bắt đầu khóc nấc lên.
Từng tiếng nấc nghẹn của Liên vang từ khắp phía đầy ai oán khiến hai tai tôi nhức không chịu nổi, trong lúc tôi không chú ý thì chẳng biết từ bao giờ, con bé đã ở trước mặt tôi. Tôi giật mình hét lên một tiếng rồi mất thăng bằng ngã ra nền cỏ, bỗng nhiên Liên trèo lên người tôi làm máu, ruột và nhiều thứ nội tạng rơi xuống bụng khiến tôi kinh hãi đến không dám thở.
Có vẻ con bé thấy tôi sợ nên thút thít: “Chị, chị đừng sợ. Đây chỉ là mơ mà thôi…” Liên dùng hai tay chạm lên má tôi, vuốt ve nhè nhẹ. Đây là hành động thân thuộc của hai chúng tôi. “Em muốn cảnh báo chị một điều…”
Tôi cố gắng điều hoà nhịp thở, lắp bắp: “Có, có chuyện gì? Em, em nói đi!”
Liên rút tay về, cười mỉm nhưng ngay lập tức chuyển sang vẻ nghiêm trọng rồi lại đến sợ hãi, xong lại đến tức giận.
“Sao, sao thế?” Tôi lắp bắp.
“‘Nó’ là người của thôn, chị đừng quá tin tưởng vào kẻ đó cũng đừng nghi ngờ người vô tội… Hãy cẩn thận.” Liên bình tĩnh nói với tôi.
Tôi ngạc nhiên, hỏi: “Cái gì? ‘Nó’ là người của thôn-”
Liên đột nhiên chạm tay vào trán tôi rồi ấn mạnh vào, ngay lập tức, tầm nhìn của tôi chợt chao đảo đến bất thường. Trước mắt tôi, mọi thứ chỉ còn duy nhất một màu xám, khi này, tôi cảm nhận được từng giọt nước âm ấm rơi xuống mặt mình, giọng nói của Liên vang lên:
“Chị hãy nói với anh hai là hãy chăm sóc mẹ thật tốt, hãy nói với họ đừng quá đau buồn vì em…” Liên cười, đôi mắt bắt đầu chảy hai dòng huyết lệ. “Em sẽ giúp chị… Cố lên!”
Liên nói xong thì cũng là lúc tầm mắt tôi trở nên tối đen như mực. Tuy không thấy gì nhưng tôi có cảm giác mặt đất đang dần nứt toát ra rồi tôi rơi xuống, rơi mãi, rơi mãi không có điểm dừng cho đến khi một giọng nói của trẻ con vang lên:
“Hãy tỉnh dậy đi người…!”
Tôi mở choàng mắt, sau đó thở dốc khi nghe thấy giọng nói đó, nhưng tôi không nghe được hết… Người gì chứ? Tôi đảo mắt nhìn xung quanh để xem là mình đang ở đâu thì thấy Khánh đang nhìn tôi với ánh mắt vô cùng mừng rỡ, và ông Bách thì thở dài.
Nhận ra bản thân đang ở nhà Liên nên tôi ngồi bật dậy, một cơn choáng váng ập tới khiến tôi nhăn nhó, Khánh thấy vậy thì nói: “Vẫn còn mệt sao? Nếu còn thì cứ nằm đi.”
Tôi lắc đầu, ngồi dậy. Tôi một tay ôm đầu, một tay lật vội cái áo đang đắp ngang người xem có gì không thì thở phào khi chẳng có gì. Hoá ra chỉ là một giấc mơ… Tôi nhìn cái quan tài của Liên, trong lòng suy nghĩ đến lời nói của con bé trong đó. Liệu… đó là một giấc mơ nhảm nhí do tôi tưởng tượng ra hay… giấc mơ đó là thật đây?
Thấy mặt tôi đăm chiêu suy nghĩ gì đó, Khánh hỏi: “Đang nghĩ gì thế? Với lại làm gì mà ngất thế?”
Tôi lắc đầu ra vẻ không biết, mà đúng là tôi không biết thật mà? Chỉ biết khi đứng cạnh quan tài và an ủi dì Chúc thì tôi bị ngất đi mà thôi. Tôi lại nhìn sang quan tài của Liên, lại nhớ về giấc mơ nên tôi đánh liều gật đầu, nghĩ thầm: “Được, chị hứa!”
Khánh lay lay người tôi, dường như thấy tôi không để ý nên cốc đầu tôi một cái. Tôi ôm đầu, nhăn nhó nhìn Khánh rồi mới nhớ ra nãy giờ tôi không thấy Tùng đầu nên hỏi: “Tùng đâu rồi?”
Cậu ấy nghệch mặt ra nhìn tôi, sau đó lại chuyển sang vẻ khó chịu rồi nhìn ra ngoài. Tôi nhìn theo thì thấy Tùng đang ngồi ở ngoài. Đang không để ý thì giọng dì Chúc vang lên khàn đặc:
“May quá con tỉnh rồi, ăn chút cháo nóng nhé?”
Dì Chúc đưa tô cháo vẫn còn nghi ngút khói đưa cho Khánh, cậu ấy nhận lấy bằng hay tay rồi nói cảm ơn. Nhìn dì ấy tôi cảm thấy xót xa vô cùng. Đôi mắt dì ấy sưng húp vì khóc nhiều, tóc tai thì bù xù trông đến là thương tâm.
Khánh đưa muỗng cháo đã được thổi nguội trước miệng tôi, ăn muỗng cháo đó xong tôi thì thầm với Khánh: “Lúc nãy… tao vừa gặp Liên.”
Đang thổi cháo thì nghe câu nói ấy của tôi nên cậu ấy khựng lại, nhìn tôi như không tin nhưng sau đó lại tiếp tục thổi cho nguội rồi đút cho tôi. Sau đó cậu ấy hất mặt ra ngoài, tôi hiểu ý nên gật đầu.
Khánh cầm tô cháo rồi bước xuống cái phảng cũ kĩ nhà dì Chúc, Khánh định đi luôn thì tôi nắm cái áo len của cậu ấy lại, nói: “Mặc áo của mày vào đi, trời lạnh lắm đó.”
Đợi cậu ấy mặc xong áo thì hai chúng tôi đi ra ngoài. Ngồi xuống chỗ bộ bàn ghế đặt bên ngoài, cũng là chỗ Tùng đang ngồi thì tôi nói: “Thật đó!”
Tôi khẳng định xong chỉ vào bụng mình, sau đó lại rùng mình ớn lạnh khi nhớ lại lúc Liên ngồi lên người mình, tôi nói: “Liên đã trèo lên người tao, bụng nó… oẹ!” Nói đến đây thì tôi nôn khan một cái, trong đầu nói thầm lời xin lỗi với con bé.
“Thôi đừng nói nữa.” Khánh thở dài lắc đầu. “Được rồi, tao tin rồi, bây giờ ăn hết cháo rồi về nhà.”
Tôi “đớp” muỗng cháo nữa thì nghe giọng Tùng hỏi: “Khi nãy… sao cậu ngất?”
Tôi và Khánh quay ngoắt qua nhìn Tùng, tôi trả lời: “Ờ… chắc là do mình mệt…”
“À… Nãy giờ quên hỏi, cậu ta là ai?” Khánh hỏi, ánh mắt nhìn Tùng có vẻ cảnh giác.
Tùng giật mình, xong lạnh lùng trả lời: “Tôi là Bách Tùng, được mọi người đưa về thôn hôm qua.”
“Thế à?” Khánh gật gật, sau đó tự giới thiệu bản thân: “Còn tôi là Huy Khánh.”
… Tôi thấy hình như không khí có chút lạnh lẽo hơn bình thường thì phải… Nhưng mà kệ đi! Tôi nhìn hai người họ, cười mỉm nói: “Chúng ta hãy hoà thuận với nhau nhé!”
Sau đó mọi thứ lại im lặng đến đáng sợ. Lúc này, tôi thấy Tùng đang lơ đễnh nhìn cái quan tài thì tôi hỏi: “Có chuyện gì à?”
Như chờ đợi câu hỏi ấy đã lâu nên ngay lập tức Tùng trả lời: “Cô bé đó lên Liên nhỉ?” Cậu ta nói xong thì nhìn tôi, tôi gật đầu thì Tùng nói: “Tôi đoán là tôi hiểu lí do rồi.”
“Vì sao nào? Cậu nói thử xem.” Khánh hỏi trong khi vẫn đang đút cháo cho tôi.
Tùng không trả lời ngay mà im lặng một lúc, ngay lúc tôi định giục thì cậu ta từ tốn trả lời: “Có vẻ là khu rừng của thôn các cậu có gì đó không bình thường, nói đúng hơn là trong rừng có một thứ gì đó được gọi là ‘Nó’, và có lẽ ‘Nó’ đã giết cô bé ấy đúng không?”
Nghe câu trả lời có hơi dài dòng của Tùng thì tôi gật đầu xác nhận là đúng, nhưng lại cảm giác có gì đó hơi sai sai nên tôi hỏi: “Sao cậu biết ‘Nó’?”
Cậu ta thản nhiên: “Lúc cậu lầm bầm ở cái quan tài, tôi đi lên cắm nhang thì nghe thấy, lúc đó cũng vô tình nhìn vào bên trong quan tài nên nhìn thấy… cái xác của cô bé.”
Sau câu trả lời đó thì cả ba chúng tôi đều im lặng, khẽ thở dài một cái thì trong đầu tôi lại nảy lên một suy nghĩ táo bạn nên kéo Khánh và Tùng lại sát mình rồi thì thầm: “Này, chúng ta cùng tìm hiểu xem ‘Nó’ là ai đi.”
Khánh ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lắc đầu: “Không! Nguy hiểm lắm.”
Tôi bĩu môi, định nói thì Tùng đã nói trước: “Tại sao cậu lại nói ‘Nó’ là ai chứ không phải là thứ gì?”
Nghe câu hỏi của Tùng, tôi cười mỉm gật gù, bỏ hai người đó ra, tôi nói: “Chuyện này thì nên nói ở chỗ vắng người.”
Khánh thở dài một cái xong nói: “Được, nghe mày hết.”
Cả ba đứng lên, Khánh vào trong trả tô cho dì Chúc, trả xong thì cả ba chào mọi người rồi rời đi. Đi được một khoảng thì tôi nghe tiếng chú Phang vang lên từ sau lưng, nhìn ra sau thì tôi thấy chú đang đi vào nhà, chắc là đến đốt cho em ấy một nén nhang.
“Chỗ đó à?” Khánh lên tiếng.
Tôi quay lên gật đầu. “Ừm.”
“Sao lại có cả cậu ta? Có chắc là ‘hợp tác’ được lâu dài không?” Khánh hỏi.
Tôi nhìn Khánh, vẫn chưa hiểu lắm. Khi này, Tùng trả lời: “Chúng tôi giờ còn nơi nào để đi đâu…”
“Không còn…? Hay là hai người ở lại đây luôn đi, đảm bảo ông Bách sẽ cho phép thôi.” Tôi nói, xong cười nhẹ.
Tùng ngạc nhiên, xong sau đó mỉm cười gật nhẹ đầu. “Ừm… mong là vậy.”
oOo
Chỗ bí mật của bọn tôi là chỗ cao nhất của thôn, nơi này rất ít khi có người đến vì nó quá cao và đường đến thì phải nói là khá âm u đáng sợ. Chỗ này tôi với Khánh rất thường hay lên chơi và ngắm cảnh, từ đây có thể thấy được bao quát cả thôn, rất tuyệt.
Tôi phủi đi lớp tuyết trên khúc cây to đi rồi ngồi xuống, hai người kia cũng lần lượt làm như tôi. Khi hai người họ vừa ngồi thì tôi tỏ vẻ bí hiểm nói: “‘Nó’ là người.”
Khánh bĩu môi, nói: “Sao mày biết? Lỡ đâu nó là thú rừng hay thật sự là quỷ thì sao?”
Bốc một nắm tuyết lên rồi bóp lại cho thật chặt, tôi ném vào cái cây gần đó rồi nói: “Tao nói là tao đã gặp Liên…” Nhìn Khánh và Tùng, tôi nghiêm túc tiếp tục: “Là con bé nói với tao.”
Cả hai người họ bày ra cái vẻ khó hiểu, tôi thở hắt ra, giải thích: “Lúc ngất đi thì tao đã gặp Liên, lúc đó con bé nói với tao ‘Nó’ là người, lại còn là người của thôn mình đó.”
Tôi vừa nói xong thì đột nhiên có một bàn âm ấm đặt lên trán tôi, tôi nhìn xem là ai thì hoá ra đó là Tùng. Chưa để tôi kịp thắc mắc thì Tùng đã khó hiểu nói: “Nhiệt độ vẫn bình thường mà nhỉ?”
“Hở?”
Khánh phá lên cười khanh khách khoái chí, xong cậu ấy nói: “Ừ, tôi đồng tình với cậu.”
Tôi vẫn chưa hiểu lắm, nhưng thôi kệ đi, đây không phải là lúc tôi quan tâm đến mấy cái này. Vì tôi cần nói một điều quan trọng hơn.
“Im hết coi, nghe tao nói cái đi.” Tôi bĩu môi khó chịu.
Hai người dường như thấy mình có hơi quá đáng nên cũng im lặng mà ngồi im nhìn tôi. Thấy biểu hiện đó của hai người họ, tôi cười khẩy: “Lập nhóm đi, tao muốn biết ai là kẻ giết người trong số những người trong thôn.”
Khánh nhìn tôi bất lực, Tùng thì đăm chiêu suy nghĩ. Thấy vậy, tôi mè nheo: “Đi mà, nha nha?”
Cậu ấy thở hắt ra, xong gật đầu.
Tiếp theo, tôi nhìn sang Tùng, lay lay tay cậu ta. Cậu ta lúng túng thấy rõ, sau đó cũng lúng túng gật đầu.
Nhận được sự đồng ý của hai người họ, tôi cảm thấy vui lắm.
“Cảm ơn vì đã đồng ý! Từ giờ tụi mình là một nhóm.” Nói xong tôi cười khúc khích thích chí.
Khi tôi vẫn còn đang vui thì Khánh hỏi: “Mà… có chắc là cậu ta sẽ ở đây không vậy?”
“A…” Tôi khựng lại, nụ cười trên môi cũng vụt tắt. Nhưng trong lòng tôi lại có một niềm tin là Tùng và bố cậu ta sẽ ở lại đây nên thản nhiên nói: “Chắc có á.”
“Trời ạ!” Cả Khánh và Tùng nói đồng thanh một cách bất lực.
oOo
Buổi sáng ngày hôm nay trôi qua với nhiều điều kì lạ, nhiều khung bậc cảm xúc. Nhưng những cảm xúc ấy tạm thời tôi sẽ gạt nó qua một bên, chừa chỗ cho cuộc hành trình tìm ra sự thật đầy kinh hoàng sau này.
Sau khi nói xong những điều cần nói ở địa điểm bí mật thì ba chúng tôi cùng trở về nhà. Trên đường đi, Khánh tự dưng hỏi: “Hai người… hiện tại là ở cùng một nhà à?”
Tôi gật đầu. “Ừ, tạm thời là vậy.”
Khánh sau câu trả lời của tôi thì im lặng, tôi khó hiểu định hỏi thì cậu ấy thở dài nói: “Hai người... ngủ cùng nhau à?”
Tôi và Tùng ngớ người, cả hai nhìn nhau và tại lúc này tôi thấy mặt Tùng có hơi ửng đỏ, tôi khó hiểu: “Gì thế? Có ngủ chung đâu, mà Tùng sốt hay sao mà mặt đỏ lên kìa.” Nói xong tôi đưa tay lên trán Tùng thì thấy nhiệt độ của cậu ta vẫn bình thường.
Khi nghe câu trả lời đó của tôi thì Khánh thở hắt ra, có vẻ yên tâm về cái gì đó. “Thôi về thôi.”
Trên đường về thì chỉ có một mình tôi là cứ thao thao bất tuyệt nói không hết chuyện, Khánh lâu lâu lại hùa theo, riêng chỉ có Tùng là im lặng từ đầu đến cuối.
Về đến nhà Khánh thì cậu ấy tạm biệt chúng tôi sau đó mới đi vào nhà. Tôi và Tùng sau đó cũng trở về nhà. Đi lên sân nhà sau đó mở cửa nhà thì tôi thấy bà đang ngồi đan len trước lò sưởi, còn chú Hữu thì không thấy đâu nên tôi hỏi:
“Bà ơi, chú Hữu đâu rồi ạ?”
Bà nghe tôi hỏi thì ngẩng lên nhìn, sau đó lại cúi xuống đan len tiếp, bà trả lời: “Khi nãy đã đi theo ông Bách rồi.”
Tôi ậm ừ rồi ngồi phịch xuống giường của mình. Nhìn sang Tùng thì tôi thấy gương mặt cậu ta hiện lên vẻ hoảng hốt, cậu ta lắp bắp: “Tại, tại sao vậy ạ? Có phải… có phải là bắt-”
“Không phải đâu.” Bà tôi nói rồi cười mỉm đầy phúc hậu, bà trấn an: “Chỉ là nói về việc các cháu sẽ ở đây và những điều cần biết về nơi này thôi.”
Nghe câu nói đó của bà thì tôi nhảy cẫng lên vui mừng. Họ sẽ ở đây, tuyệt quá! Nhìn gương mặt ngạc nhiên pha lẫn yên tâm của Tùng thì tôi reo lên: “Cậu được sống ở thôn này, tuyệt quá.” Tôi cười khúc khích sau đó nắm lấy hai tay Tùng, nói: “Hãy sống hoà thuận với nhau nhé?”
Hai má Tùng dần đỏ lên, sau đó cậu ta ngượng ngùng gật đầu: “Ừm… hoà thuận nhé?”
“Ừm!”
Tôi kéo Tùng ngồi xuống giường rồi kể cho cậu ta nghe về thôn Lĩnh Tinh này và những luật ở nơi đây. Lúc tôi đang kể thì chú Hữu về. Chú Hữu nhìn tôi và bà, sau đó cúi đầu nói:
“Từ giờ xin được phép làm phiền hai bà cháu nhé.”
Bà nội tôi bật cười, xua xua tay: “Có gì đâu. Từ lúc con trai và con dâu tôi qua đời thì cũng chỉ có hai bà cháu sống lủi thủi qua ngày, càng thêm người càng vui!”
Bà nói xong thì tôi cảm nhận được ánh mắt Tùng nhìn tôi có hơi lạ, đoán ra cậu ta có vẻ ngạc nhiên về câu nói của bà nên tôi giải thích: “À… bố mẹ mình qua đời vào năm năm trước, là vì… ‘Nó’.”
“Vậy à…” Tùng ậm ừ, xong vỗ vai tôi: “Đừng buồn nha.”
Tôi nghe cái giọng lúng túng đó của Tùng thì bất giác thấy hơi buồn cười, không nhịn được nên tôi phì cười, nói: “Ừ, cảm ơn nhé.”
Vậy là căn nhà nhỏ của tôi có thêm hai thành viên, cảm giác ấm áp hơn rất nhiều.
Cả ngày hôm ấy trôi qua trong bình yên. Buổi tối, vẫn như hôm qua thì tôi tiếp tục ngủ phòng của bố mẹ. Tôi đứng ở cửa phòng, chúc bà và bố con chú Hữu ngủ ngon rồi đi vào phòng đóng cửa lại.
Bầu trời đêm của thôn Lĩnh Tinh hôm nay vẫn có rất nhiều sao, tôi ngồi xuống giường, nhìn bầu trời đêm mà trong lòng nghĩ: “Nhất định con sẽ tìm ra! Hãy phù hộ con nhé bố mẹ.”
Nằm xuống giường, trằn trọc một lúc thì tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ. Đêm ấy tôi ngủ ngon, chẳng mộng mị gì.
Hết chương 6.
“Ơi…”
“Chị An ơi!”
“Chị ơi dậy đi?”
“Chị An!”
Tôi choàng tỉnh khi nghe có tiếng gọi mình liên tục hai bên tai. Nhìn xung quanh thì tôi chẳng thấy ai, nhưng… tôi giật mình khi tôi thấy bản thân đang ngồi trên một thảm cỏ xanh mướt, và đây là đâu? Tôi đang ở đâu đây? Tôi nhớ mình đang ở nhà của dì Chúc, vừa an ủi xong thì… a… an ủi cái gì vậy? Tôi không biết, không nhớ!
Tôi ngồi đó với đống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mà không để ý một bóng dáng của một đứa con nít đang ngồi trước mặt mình.
“Chị An ơi…”
Giật mình vì tiếng gọi đó, tôi ngẩng lên thì thấy Liên, con bé đang cười với tôi. Tôi ngạc nhiên, rõ ràng lúc nãy tôi có thấy con bé đâu? Nghĩ vậy nên tôi hỏi: “Ơ… khi nãy chị có thấy em đâu nhỉ?”
Liên ngạc nhiên: “Chị nói gì thế? Em ngồi đây từ nãy đến giờ mà?”
“Vậy chắc mắt chị có vấn đề.” Nói xong tôi cười nhẹ. “Bây giờ tụi mình về đi, dì đang tìm em đó.”
Khi tôi vừa nói xong thì tôi thấy gương mặt Liên hiện lên nét bối rối, con bé nhìn tôi, xong lắc đầu. Tôi bất ngờ, khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Thôi, về đi em… bao giờ tuyết tan chị đưa em vào rừng chơi nhé?”
Liên lắc đầu. Tôi lại nói tiếp. Nhưng lần nào con bé cũng buồn bã lắc đầu. Đến khi đã không còn có thể ngọt ngào nữa thì tôi quát ầm lên: “Hôm nay em bị làm sao đấy? Về thôi.”
Có lẽ là thấy tôi gắt lên nên Liên ấp úng: “Em… về cũng không ai thấy được em… Em, em chết rồi mà chị ơi?”
Tôi sững người, bàn tay chuẩn bị nắm tay con bé để kéo về cũng khựng lại, xong tôi lắc đầu, mắng: “Em nói gì mà xui xẻo thế hả? Đi về cùng chị nào.”
Tôi nắm lấy cẳng tay Liên, định kéo con bé đi thì lại cảm thấy chỗ tôi cầm vào có gì đó nhớp nháp như bùn thì rụt về, không để ý mà hỏi: “Em nghịch bùn hay sao mà-”
Đưa hai bàn tay lên xem, tôi giật nảy người khi thấy tay của mình dính đầy máu, ngẩng lên nhìn Liên, tôi cứng người khi thấy con bé đã thay đổi. Thay vì là hình dáng của một cô bé đáng yêu thì giờ đây, Liên tôi thấy lại là một cô bé cả người đầy máu, ổ bụng bị rạch lòi xương trắng và máu thì đang từ đó mà chảy xuống cỏ xanh, mùi máu tanh tanh khiến tôi ôm miệng nôn khan.
A… Tôi nhớ rồi! Tôi nhớ rồi. Liên đã chết vào hôm qua và hôm nay tôi đến thắp nhang cho em ấy xong… Sau đó bị ngất rồi khi tỉnh dậy là thấy bản thân đang ở đây. Tôi nhìn Liên, vô thức lùi ra sau.
Liên cười mỉm, đôi mắt đỏ lừ vì bị vỡ mạch máu nhìn tôi nói: “Chị… sợ em? Đừng sợ. Em quý chị lắm… đừng sợ… nhé?”
“Làm sao mà không sợ được hả con bé này?!” Tôi kinh hãi nghĩ thầm, cả người run lên.
Con bé nhìn tôi, xong lại cười buồn: “Chị ơi… em đau lắm…” Liên bắt đầu khóc nấc lên.
Từng tiếng nấc nghẹn của Liên vang từ khắp phía đầy ai oán khiến hai tai tôi nhức không chịu nổi, trong lúc tôi không chú ý thì chẳng biết từ bao giờ, con bé đã ở trước mặt tôi. Tôi giật mình hét lên một tiếng rồi mất thăng bằng ngã ra nền cỏ, bỗng nhiên Liên trèo lên người tôi làm máu, ruột và nhiều thứ nội tạng rơi xuống bụng khiến tôi kinh hãi đến không dám thở.
Có vẻ con bé thấy tôi sợ nên thút thít: “Chị, chị đừng sợ. Đây chỉ là mơ mà thôi…” Liên dùng hai tay chạm lên má tôi, vuốt ve nhè nhẹ. Đây là hành động thân thuộc của hai chúng tôi. “Em muốn cảnh báo chị một điều…”
Tôi cố gắng điều hoà nhịp thở, lắp bắp: “Có, có chuyện gì? Em, em nói đi!”
Liên rút tay về, cười mỉm nhưng ngay lập tức chuyển sang vẻ nghiêm trọng rồi lại đến sợ hãi, xong lại đến tức giận.
“Sao, sao thế?” Tôi lắp bắp.
“‘Nó’ là người của thôn, chị đừng quá tin tưởng vào kẻ đó cũng đừng nghi ngờ người vô tội… Hãy cẩn thận.” Liên bình tĩnh nói với tôi.
Tôi ngạc nhiên, hỏi: “Cái gì? ‘Nó’ là người của thôn-”
Liên đột nhiên chạm tay vào trán tôi rồi ấn mạnh vào, ngay lập tức, tầm nhìn của tôi chợt chao đảo đến bất thường. Trước mắt tôi, mọi thứ chỉ còn duy nhất một màu xám, khi này, tôi cảm nhận được từng giọt nước âm ấm rơi xuống mặt mình, giọng nói của Liên vang lên:
“Chị hãy nói với anh hai là hãy chăm sóc mẹ thật tốt, hãy nói với họ đừng quá đau buồn vì em…” Liên cười, đôi mắt bắt đầu chảy hai dòng huyết lệ. “Em sẽ giúp chị… Cố lên!”
Liên nói xong thì cũng là lúc tầm mắt tôi trở nên tối đen như mực. Tuy không thấy gì nhưng tôi có cảm giác mặt đất đang dần nứt toát ra rồi tôi rơi xuống, rơi mãi, rơi mãi không có điểm dừng cho đến khi một giọng nói của trẻ con vang lên:
“Hãy tỉnh dậy đi người…!”
Tôi mở choàng mắt, sau đó thở dốc khi nghe thấy giọng nói đó, nhưng tôi không nghe được hết… Người gì chứ? Tôi đảo mắt nhìn xung quanh để xem là mình đang ở đâu thì thấy Khánh đang nhìn tôi với ánh mắt vô cùng mừng rỡ, và ông Bách thì thở dài.
Nhận ra bản thân đang ở nhà Liên nên tôi ngồi bật dậy, một cơn choáng váng ập tới khiến tôi nhăn nhó, Khánh thấy vậy thì nói: “Vẫn còn mệt sao? Nếu còn thì cứ nằm đi.”
Tôi lắc đầu, ngồi dậy. Tôi một tay ôm đầu, một tay lật vội cái áo đang đắp ngang người xem có gì không thì thở phào khi chẳng có gì. Hoá ra chỉ là một giấc mơ… Tôi nhìn cái quan tài của Liên, trong lòng suy nghĩ đến lời nói của con bé trong đó. Liệu… đó là một giấc mơ nhảm nhí do tôi tưởng tượng ra hay… giấc mơ đó là thật đây?
Thấy mặt tôi đăm chiêu suy nghĩ gì đó, Khánh hỏi: “Đang nghĩ gì thế? Với lại làm gì mà ngất thế?”
Tôi lắc đầu ra vẻ không biết, mà đúng là tôi không biết thật mà? Chỉ biết khi đứng cạnh quan tài và an ủi dì Chúc thì tôi bị ngất đi mà thôi. Tôi lại nhìn sang quan tài của Liên, lại nhớ về giấc mơ nên tôi đánh liều gật đầu, nghĩ thầm: “Được, chị hứa!”
Khánh lay lay người tôi, dường như thấy tôi không để ý nên cốc đầu tôi một cái. Tôi ôm đầu, nhăn nhó nhìn Khánh rồi mới nhớ ra nãy giờ tôi không thấy Tùng đầu nên hỏi: “Tùng đâu rồi?”
Cậu ấy nghệch mặt ra nhìn tôi, sau đó lại chuyển sang vẻ khó chịu rồi nhìn ra ngoài. Tôi nhìn theo thì thấy Tùng đang ngồi ở ngoài. Đang không để ý thì giọng dì Chúc vang lên khàn đặc:
“May quá con tỉnh rồi, ăn chút cháo nóng nhé?”
Dì Chúc đưa tô cháo vẫn còn nghi ngút khói đưa cho Khánh, cậu ấy nhận lấy bằng hay tay rồi nói cảm ơn. Nhìn dì ấy tôi cảm thấy xót xa vô cùng. Đôi mắt dì ấy sưng húp vì khóc nhiều, tóc tai thì bù xù trông đến là thương tâm.
Khánh đưa muỗng cháo đã được thổi nguội trước miệng tôi, ăn muỗng cháo đó xong tôi thì thầm với Khánh: “Lúc nãy… tao vừa gặp Liên.”
Đang thổi cháo thì nghe câu nói ấy của tôi nên cậu ấy khựng lại, nhìn tôi như không tin nhưng sau đó lại tiếp tục thổi cho nguội rồi đút cho tôi. Sau đó cậu ấy hất mặt ra ngoài, tôi hiểu ý nên gật đầu.
Khánh cầm tô cháo rồi bước xuống cái phảng cũ kĩ nhà dì Chúc, Khánh định đi luôn thì tôi nắm cái áo len của cậu ấy lại, nói: “Mặc áo của mày vào đi, trời lạnh lắm đó.”
Đợi cậu ấy mặc xong áo thì hai chúng tôi đi ra ngoài. Ngồi xuống chỗ bộ bàn ghế đặt bên ngoài, cũng là chỗ Tùng đang ngồi thì tôi nói: “Thật đó!”
Tôi khẳng định xong chỉ vào bụng mình, sau đó lại rùng mình ớn lạnh khi nhớ lại lúc Liên ngồi lên người mình, tôi nói: “Liên đã trèo lên người tao, bụng nó… oẹ!” Nói đến đây thì tôi nôn khan một cái, trong đầu nói thầm lời xin lỗi với con bé.
“Thôi đừng nói nữa.” Khánh thở dài lắc đầu. “Được rồi, tao tin rồi, bây giờ ăn hết cháo rồi về nhà.”
Tôi “đớp” muỗng cháo nữa thì nghe giọng Tùng hỏi: “Khi nãy… sao cậu ngất?”
Tôi và Khánh quay ngoắt qua nhìn Tùng, tôi trả lời: “Ờ… chắc là do mình mệt…”
“À… Nãy giờ quên hỏi, cậu ta là ai?” Khánh hỏi, ánh mắt nhìn Tùng có vẻ cảnh giác.
Tùng giật mình, xong lạnh lùng trả lời: “Tôi là Bách Tùng, được mọi người đưa về thôn hôm qua.”
“Thế à?” Khánh gật gật, sau đó tự giới thiệu bản thân: “Còn tôi là Huy Khánh.”
… Tôi thấy hình như không khí có chút lạnh lẽo hơn bình thường thì phải… Nhưng mà kệ đi! Tôi nhìn hai người họ, cười mỉm nói: “Chúng ta hãy hoà thuận với nhau nhé!”
Sau đó mọi thứ lại im lặng đến đáng sợ. Lúc này, tôi thấy Tùng đang lơ đễnh nhìn cái quan tài thì tôi hỏi: “Có chuyện gì à?”
Như chờ đợi câu hỏi ấy đã lâu nên ngay lập tức Tùng trả lời: “Cô bé đó lên Liên nhỉ?” Cậu ta nói xong thì nhìn tôi, tôi gật đầu thì Tùng nói: “Tôi đoán là tôi hiểu lí do rồi.”
“Vì sao nào? Cậu nói thử xem.” Khánh hỏi trong khi vẫn đang đút cháo cho tôi.
Tùng không trả lời ngay mà im lặng một lúc, ngay lúc tôi định giục thì cậu ta từ tốn trả lời: “Có vẻ là khu rừng của thôn các cậu có gì đó không bình thường, nói đúng hơn là trong rừng có một thứ gì đó được gọi là ‘Nó’, và có lẽ ‘Nó’ đã giết cô bé ấy đúng không?”
Nghe câu trả lời có hơi dài dòng của Tùng thì tôi gật đầu xác nhận là đúng, nhưng lại cảm giác có gì đó hơi sai sai nên tôi hỏi: “Sao cậu biết ‘Nó’?”
Cậu ta thản nhiên: “Lúc cậu lầm bầm ở cái quan tài, tôi đi lên cắm nhang thì nghe thấy, lúc đó cũng vô tình nhìn vào bên trong quan tài nên nhìn thấy… cái xác của cô bé.”
Sau câu trả lời đó thì cả ba chúng tôi đều im lặng, khẽ thở dài một cái thì trong đầu tôi lại nảy lên một suy nghĩ táo bạn nên kéo Khánh và Tùng lại sát mình rồi thì thầm: “Này, chúng ta cùng tìm hiểu xem ‘Nó’ là ai đi.”
Khánh ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lắc đầu: “Không! Nguy hiểm lắm.”
Tôi bĩu môi, định nói thì Tùng đã nói trước: “Tại sao cậu lại nói ‘Nó’ là ai chứ không phải là thứ gì?”
Nghe câu hỏi của Tùng, tôi cười mỉm gật gù, bỏ hai người đó ra, tôi nói: “Chuyện này thì nên nói ở chỗ vắng người.”
Khánh thở dài một cái xong nói: “Được, nghe mày hết.”
Cả ba đứng lên, Khánh vào trong trả tô cho dì Chúc, trả xong thì cả ba chào mọi người rồi rời đi. Đi được một khoảng thì tôi nghe tiếng chú Phang vang lên từ sau lưng, nhìn ra sau thì tôi thấy chú đang đi vào nhà, chắc là đến đốt cho em ấy một nén nhang.
“Chỗ đó à?” Khánh lên tiếng.
Tôi quay lên gật đầu. “Ừm.”
“Sao lại có cả cậu ta? Có chắc là ‘hợp tác’ được lâu dài không?” Khánh hỏi.
Tôi nhìn Khánh, vẫn chưa hiểu lắm. Khi này, Tùng trả lời: “Chúng tôi giờ còn nơi nào để đi đâu…”
“Không còn…? Hay là hai người ở lại đây luôn đi, đảm bảo ông Bách sẽ cho phép thôi.” Tôi nói, xong cười nhẹ.
Tùng ngạc nhiên, xong sau đó mỉm cười gật nhẹ đầu. “Ừm… mong là vậy.”
oOo
Chỗ bí mật của bọn tôi là chỗ cao nhất của thôn, nơi này rất ít khi có người đến vì nó quá cao và đường đến thì phải nói là khá âm u đáng sợ. Chỗ này tôi với Khánh rất thường hay lên chơi và ngắm cảnh, từ đây có thể thấy được bao quát cả thôn, rất tuyệt.
Tôi phủi đi lớp tuyết trên khúc cây to đi rồi ngồi xuống, hai người kia cũng lần lượt làm như tôi. Khi hai người họ vừa ngồi thì tôi tỏ vẻ bí hiểm nói: “‘Nó’ là người.”
Khánh bĩu môi, nói: “Sao mày biết? Lỡ đâu nó là thú rừng hay thật sự là quỷ thì sao?”
Bốc một nắm tuyết lên rồi bóp lại cho thật chặt, tôi ném vào cái cây gần đó rồi nói: “Tao nói là tao đã gặp Liên…” Nhìn Khánh và Tùng, tôi nghiêm túc tiếp tục: “Là con bé nói với tao.”
Cả hai người họ bày ra cái vẻ khó hiểu, tôi thở hắt ra, giải thích: “Lúc ngất đi thì tao đã gặp Liên, lúc đó con bé nói với tao ‘Nó’ là người, lại còn là người của thôn mình đó.”
Tôi vừa nói xong thì đột nhiên có một bàn âm ấm đặt lên trán tôi, tôi nhìn xem là ai thì hoá ra đó là Tùng. Chưa để tôi kịp thắc mắc thì Tùng đã khó hiểu nói: “Nhiệt độ vẫn bình thường mà nhỉ?”
“Hở?”
Khánh phá lên cười khanh khách khoái chí, xong cậu ấy nói: “Ừ, tôi đồng tình với cậu.”
Tôi vẫn chưa hiểu lắm, nhưng thôi kệ đi, đây không phải là lúc tôi quan tâm đến mấy cái này. Vì tôi cần nói một điều quan trọng hơn.
“Im hết coi, nghe tao nói cái đi.” Tôi bĩu môi khó chịu.
Hai người dường như thấy mình có hơi quá đáng nên cũng im lặng mà ngồi im nhìn tôi. Thấy biểu hiện đó của hai người họ, tôi cười khẩy: “Lập nhóm đi, tao muốn biết ai là kẻ giết người trong số những người trong thôn.”
Khánh nhìn tôi bất lực, Tùng thì đăm chiêu suy nghĩ. Thấy vậy, tôi mè nheo: “Đi mà, nha nha?”
Cậu ấy thở hắt ra, xong gật đầu.
Tiếp theo, tôi nhìn sang Tùng, lay lay tay cậu ta. Cậu ta lúng túng thấy rõ, sau đó cũng lúng túng gật đầu.
Nhận được sự đồng ý của hai người họ, tôi cảm thấy vui lắm.
“Cảm ơn vì đã đồng ý! Từ giờ tụi mình là một nhóm.” Nói xong tôi cười khúc khích thích chí.
Khi tôi vẫn còn đang vui thì Khánh hỏi: “Mà… có chắc là cậu ta sẽ ở đây không vậy?”
“A…” Tôi khựng lại, nụ cười trên môi cũng vụt tắt. Nhưng trong lòng tôi lại có một niềm tin là Tùng và bố cậu ta sẽ ở lại đây nên thản nhiên nói: “Chắc có á.”
“Trời ạ!” Cả Khánh và Tùng nói đồng thanh một cách bất lực.
oOo
Buổi sáng ngày hôm nay trôi qua với nhiều điều kì lạ, nhiều khung bậc cảm xúc. Nhưng những cảm xúc ấy tạm thời tôi sẽ gạt nó qua một bên, chừa chỗ cho cuộc hành trình tìm ra sự thật đầy kinh hoàng sau này.
Sau khi nói xong những điều cần nói ở địa điểm bí mật thì ba chúng tôi cùng trở về nhà. Trên đường đi, Khánh tự dưng hỏi: “Hai người… hiện tại là ở cùng một nhà à?”
Tôi gật đầu. “Ừ, tạm thời là vậy.”
Khánh sau câu trả lời của tôi thì im lặng, tôi khó hiểu định hỏi thì cậu ấy thở dài nói: “Hai người... ngủ cùng nhau à?”
Tôi và Tùng ngớ người, cả hai nhìn nhau và tại lúc này tôi thấy mặt Tùng có hơi ửng đỏ, tôi khó hiểu: “Gì thế? Có ngủ chung đâu, mà Tùng sốt hay sao mà mặt đỏ lên kìa.” Nói xong tôi đưa tay lên trán Tùng thì thấy nhiệt độ của cậu ta vẫn bình thường.
Khi nghe câu trả lời đó của tôi thì Khánh thở hắt ra, có vẻ yên tâm về cái gì đó. “Thôi về thôi.”
Trên đường về thì chỉ có một mình tôi là cứ thao thao bất tuyệt nói không hết chuyện, Khánh lâu lâu lại hùa theo, riêng chỉ có Tùng là im lặng từ đầu đến cuối.
Về đến nhà Khánh thì cậu ấy tạm biệt chúng tôi sau đó mới đi vào nhà. Tôi và Tùng sau đó cũng trở về nhà. Đi lên sân nhà sau đó mở cửa nhà thì tôi thấy bà đang ngồi đan len trước lò sưởi, còn chú Hữu thì không thấy đâu nên tôi hỏi:
“Bà ơi, chú Hữu đâu rồi ạ?”
Bà nghe tôi hỏi thì ngẩng lên nhìn, sau đó lại cúi xuống đan len tiếp, bà trả lời: “Khi nãy đã đi theo ông Bách rồi.”
Tôi ậm ừ rồi ngồi phịch xuống giường của mình. Nhìn sang Tùng thì tôi thấy gương mặt cậu ta hiện lên vẻ hoảng hốt, cậu ta lắp bắp: “Tại, tại sao vậy ạ? Có phải… có phải là bắt-”
“Không phải đâu.” Bà tôi nói rồi cười mỉm đầy phúc hậu, bà trấn an: “Chỉ là nói về việc các cháu sẽ ở đây và những điều cần biết về nơi này thôi.”
Nghe câu nói đó của bà thì tôi nhảy cẫng lên vui mừng. Họ sẽ ở đây, tuyệt quá! Nhìn gương mặt ngạc nhiên pha lẫn yên tâm của Tùng thì tôi reo lên: “Cậu được sống ở thôn này, tuyệt quá.” Tôi cười khúc khích sau đó nắm lấy hai tay Tùng, nói: “Hãy sống hoà thuận với nhau nhé?”
Hai má Tùng dần đỏ lên, sau đó cậu ta ngượng ngùng gật đầu: “Ừm… hoà thuận nhé?”
“Ừm!”
Tôi kéo Tùng ngồi xuống giường rồi kể cho cậu ta nghe về thôn Lĩnh Tinh này và những luật ở nơi đây. Lúc tôi đang kể thì chú Hữu về. Chú Hữu nhìn tôi và bà, sau đó cúi đầu nói:
“Từ giờ xin được phép làm phiền hai bà cháu nhé.”
Bà nội tôi bật cười, xua xua tay: “Có gì đâu. Từ lúc con trai và con dâu tôi qua đời thì cũng chỉ có hai bà cháu sống lủi thủi qua ngày, càng thêm người càng vui!”
Bà nói xong thì tôi cảm nhận được ánh mắt Tùng nhìn tôi có hơi lạ, đoán ra cậu ta có vẻ ngạc nhiên về câu nói của bà nên tôi giải thích: “À… bố mẹ mình qua đời vào năm năm trước, là vì… ‘Nó’.”
“Vậy à…” Tùng ậm ừ, xong vỗ vai tôi: “Đừng buồn nha.”
Tôi nghe cái giọng lúng túng đó của Tùng thì bất giác thấy hơi buồn cười, không nhịn được nên tôi phì cười, nói: “Ừ, cảm ơn nhé.”
Vậy là căn nhà nhỏ của tôi có thêm hai thành viên, cảm giác ấm áp hơn rất nhiều.
Cả ngày hôm ấy trôi qua trong bình yên. Buổi tối, vẫn như hôm qua thì tôi tiếp tục ngủ phòng của bố mẹ. Tôi đứng ở cửa phòng, chúc bà và bố con chú Hữu ngủ ngon rồi đi vào phòng đóng cửa lại.
Bầu trời đêm của thôn Lĩnh Tinh hôm nay vẫn có rất nhiều sao, tôi ngồi xuống giường, nhìn bầu trời đêm mà trong lòng nghĩ: “Nhất định con sẽ tìm ra! Hãy phù hộ con nhé bố mẹ.”
Nằm xuống giường, trằn trọc một lúc thì tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ. Đêm ấy tôi ngủ ngon, chẳng mộng mị gì.
Hết chương 6.