Chương 7: Nguyện một đời không hầu hạ ai…
Trong phòng tắm
- Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay… Tắm táp xong rồi thì ta đi bay… áy ay ày ay… ày ay áy ay… ♫♪ ♫♪♪♪♪♪♪♫… Mát-xa thằng em… cùng nhau tắm đê… ♪♪♪… ớ ơ ờ ơ ờ ơ ớ ơ… ♫♪ ♫♪♪♪♪♪♪♫…
Hắn ngâm mình trong bồn tắm, kì cọ cơ thể và nghêu ngao hát. Tiếng hát của hắn cứ vang vang bay bay vút lên cao như lời tuyên bố cho một khởi đầu mới…
Thi Mai đứng ở bên ngoài chờ đợi sai bảo. Nàng nghe hắn hát hò kiểu như thế thì phì cười.
Nụ cười vô cùng đáng yêu nở thật tươi trên đôi môi thiếu nữ tuổi trăng tròn phối với cặp mắt lúng liếng trong veo vô dục vô cầu.
Nàng cũng bất ngờ về sự thay đổi của thiếu chủ hôm nay, nhưng nàng thích.
Nàng cảm giác cái trạng thái thiếu chủ thẳng lên như này thì vẫn là tuyệt hơn sự cong cong phấn son của ngày trước.
Xuyên qua vách tường, hình ảnh một nam nhân đang uy mãnh in bóng lên ánh mắt của nàng. Trong cái hình ảnh ấy, nàng thấy cả một tương lai đầy hi vọng…
Bất giác, hai gò má của nàng ửng hồng lên… Nàng cúi đầu xuống, hai tay vân vê tà áo…
Hôm nay, nước tắm Thi Mai pha có độ ấm rất vừa. Thực ra, vẫn luôn là như thế. Thi Mai chưa bao giờ qua loa trong bất cứ hành động nào chăm sóc thiếu chủ. Chẳng qua trước kia thế nào, hắn không quan tâm, còn bây giờ thì hắn rất thưởng thức tay nghề của nàng.
Cái tay nghề này của nàng mà mở tiệm thì có mà hốt bạc - cái ý nghĩ buồn cười này chợt lóe lên trong đầu hắn, nhưng chưa đầy một cái tích tắc thì bị hắn vứt ngay.
Trên đời này, Thi Mai chỉ có thể phục vụ mình hắn thôi. Nàng là nha hoàn của riêng hắn. Sao có thể phục vụ ai khác mà mở tiệm… Ha ha…
Hắn đưa tay vốc một vốc nước đưa lên ngang mặt ngắm nhìn. Ánh mắt hắn chìm vào trầm ngâm suy tư. Chẳng ai biết hắn đang nghĩ cái gì, hoặc giả hắn cũng chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ nhìn những cánh hoa trong vốc nước. Trong bồn tắm có hoa tươi, có cả thảo dược mà Thi Mai bỏ vào. Đây toàn là những thứ mà trước đây cái tên Từ Tự Cung yêu thích.
- Hoa rơi hữu ý, nước trôi vô tình… Haizzz… Hữu ý? Vô tình? Có gì khác nhau sao? Thế nào là vô tình? Thế nào là hữu ý? Mấy ai mà nói rõ được cơ chứ? Thiên địa vạn vật đều tồn tại căn nguyên đối cực âm - dương tương sinh, tương khắc. Là khắc cũng là sinh. Vô tình là âm. Hữu ý là dương. Âm dương hoán chuyển bất tận. Là vô tình cũng là hữu ý. Là hữu ý cũng là vô tình. Bài xích lẫn nhau mà cũng là thôn phệ lẫn nhau.
- Ting… Chúc mừng kí chủ bước đầu ngộ đạo.
Thưởng một Âm - Dương Luân Hồi Phù (bản hạn chế). Công năng nghịch chuyển thời gian luân hồi trực tiếp 1 lần trong phạm vi ba mươi tức.
- Ố… hố hố… vãi hệ thống… Theng-kìu sơ! Tuyệt cái con cú mèo! Nghĩ ngợi lung tung mà cũng được phần thưởng ngộ đạo. Bá cmn đạo rồi! Ha ha…
Hắn đưa tay về phía cái bàn nhỏ để bên cạnh. Trên bàn là một khay đầy các loại linh quả. Nhón lấy chùm linh quả bỏ vào miệng nhai nhóp nhép. Nước quả tràn ra cả mép…
Kiếp trước, hắn làm nghề biên tập đói kém, mì gói thay cơm, mì tôm thay thuốc cảm, chui nhủi trong căn trọ rách nát số 32 đường Chương Dương. Nghĩ tới những tháng ngày kia, hắn ức muốn hộc máu mồm… Mọe kiếp… đó là cuộc sống của chó, của chuột, méo phải của người….
Kiếp này, hắn lần đầu tận hưởng được cái dịch vụ con nhà giàu. Sướng! Một cảm giác rất sướng. Con nhà giàu dù ở đâu, ở thế giới nào, thời đại nào, dù là cong hay thẳng, dù bằng phẳng hay nhấp nhô gò đồi thì nói chung vẫn rất chi là sung-cái-sướng, có người hầu kẻ hạ, được cung phụng này nọ.
- Người xưa nói cấm có sai bao giờ: “tài năng không bằng sanh trúng”. Ta xuyên qua thế này, không biết có được coi là “sanh trúng” hay không nữa?!!!… ha ha…
- Dù sao đi nữa, đã có cơ hội thì ta sẽ không lãng phí dù là một khắc. Kiếp này, nguyện một đời thà để tất cả người trong thiên hạ hầu ta chứ nhất quyết ta không hầu người. Ha ha… á à a… ứ ừ ư… ố ồ ô… ♫♪♪♪♪♪♪♫...
Chỉ là câu nói tiếu ngạo tắm bồn đầy ngẫu hứng nhưng hắn đâu có biết được, cả Nguyệt Trinh Đại Lục này cũng đâu có biết được rằng vài năm sau lại trở thành tuyên ngôn của tu sĩ thế hệ trẻ Băng Vũ Thành.
Hắn khoan khái tựa lưng vào bồn tắm. Đầu nghiêng nghiêng đặt vào vị trí lượn sóng của thành bồn. Mắt nhắm hờ tận hưởng cái cảm giác tiểu-đệ-đệ tự do lặn ngụp trong hồ, mồm thì ăn linh quả và ứ a ứ ừ hát ca như thằng cắn đá… ♫♪ ♫♪♪♪♪♪♪♫…
- ... à ừ ư ư a ứ… ữ ư ừ… à ử a ư… ừ ừ a a a ứ … a ử ừ… á ử ừ ư…
Đúng lúc đó, tiếng hệ thống vang lên trong tai.
- Ting… Nhiệm vụ chủ tuyến chính thức đầu tiên của hệ thống đã mở.
Nhiệm vụ có tính chất cưỡng chế thực hiện.
Trong vòng một năm, ký chủ Từ Hiển phải trở thành lãnh tụ của thiên tài thế hệ trẻ Băng Vũ Thành.
Nhiệm vụ hoàn thành:
•Thưởng thăng cấp một đại cảnh giới
•Thưởng 100.000.000 ĐTP
•Thưởng: Gói phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến (tùy thuộc vào mức độ hoàn thành sẽ cấp)
Thất bại: thu hồi trứng.
- Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay… Tắm táp xong rồi thì ta đi bay… áy ay ày ay… ày ay áy ay… ♫♪ ♫♪♪♪♪♪♪♫… Mát-xa thằng em… cùng nhau tắm đê… ♪♪♪… ớ ơ ờ ơ ờ ơ ớ ơ… ♫♪ ♫♪♪♪♪♪♪♫…
Hắn ngâm mình trong bồn tắm, kì cọ cơ thể và nghêu ngao hát. Tiếng hát của hắn cứ vang vang bay bay vút lên cao như lời tuyên bố cho một khởi đầu mới…
Thi Mai đứng ở bên ngoài chờ đợi sai bảo. Nàng nghe hắn hát hò kiểu như thế thì phì cười.
Nụ cười vô cùng đáng yêu nở thật tươi trên đôi môi thiếu nữ tuổi trăng tròn phối với cặp mắt lúng liếng trong veo vô dục vô cầu.
Nàng cũng bất ngờ về sự thay đổi của thiếu chủ hôm nay, nhưng nàng thích.
Nàng cảm giác cái trạng thái thiếu chủ thẳng lên như này thì vẫn là tuyệt hơn sự cong cong phấn son của ngày trước.
Xuyên qua vách tường, hình ảnh một nam nhân đang uy mãnh in bóng lên ánh mắt của nàng. Trong cái hình ảnh ấy, nàng thấy cả một tương lai đầy hi vọng…
Bất giác, hai gò má của nàng ửng hồng lên… Nàng cúi đầu xuống, hai tay vân vê tà áo…
Hôm nay, nước tắm Thi Mai pha có độ ấm rất vừa. Thực ra, vẫn luôn là như thế. Thi Mai chưa bao giờ qua loa trong bất cứ hành động nào chăm sóc thiếu chủ. Chẳng qua trước kia thế nào, hắn không quan tâm, còn bây giờ thì hắn rất thưởng thức tay nghề của nàng.
Cái tay nghề này của nàng mà mở tiệm thì có mà hốt bạc - cái ý nghĩ buồn cười này chợt lóe lên trong đầu hắn, nhưng chưa đầy một cái tích tắc thì bị hắn vứt ngay.
Trên đời này, Thi Mai chỉ có thể phục vụ mình hắn thôi. Nàng là nha hoàn của riêng hắn. Sao có thể phục vụ ai khác mà mở tiệm… Ha ha…
Hắn đưa tay vốc một vốc nước đưa lên ngang mặt ngắm nhìn. Ánh mắt hắn chìm vào trầm ngâm suy tư. Chẳng ai biết hắn đang nghĩ cái gì, hoặc giả hắn cũng chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ nhìn những cánh hoa trong vốc nước. Trong bồn tắm có hoa tươi, có cả thảo dược mà Thi Mai bỏ vào. Đây toàn là những thứ mà trước đây cái tên Từ Tự Cung yêu thích.
- Hoa rơi hữu ý, nước trôi vô tình… Haizzz… Hữu ý? Vô tình? Có gì khác nhau sao? Thế nào là vô tình? Thế nào là hữu ý? Mấy ai mà nói rõ được cơ chứ? Thiên địa vạn vật đều tồn tại căn nguyên đối cực âm - dương tương sinh, tương khắc. Là khắc cũng là sinh. Vô tình là âm. Hữu ý là dương. Âm dương hoán chuyển bất tận. Là vô tình cũng là hữu ý. Là hữu ý cũng là vô tình. Bài xích lẫn nhau mà cũng là thôn phệ lẫn nhau.
- Ting… Chúc mừng kí chủ bước đầu ngộ đạo.
Thưởng một Âm - Dương Luân Hồi Phù (bản hạn chế). Công năng nghịch chuyển thời gian luân hồi trực tiếp 1 lần trong phạm vi ba mươi tức.
- Ố… hố hố… vãi hệ thống… Theng-kìu sơ! Tuyệt cái con cú mèo! Nghĩ ngợi lung tung mà cũng được phần thưởng ngộ đạo. Bá cmn đạo rồi! Ha ha…
Hắn đưa tay về phía cái bàn nhỏ để bên cạnh. Trên bàn là một khay đầy các loại linh quả. Nhón lấy chùm linh quả bỏ vào miệng nhai nhóp nhép. Nước quả tràn ra cả mép…
Kiếp trước, hắn làm nghề biên tập đói kém, mì gói thay cơm, mì tôm thay thuốc cảm, chui nhủi trong căn trọ rách nát số 32 đường Chương Dương. Nghĩ tới những tháng ngày kia, hắn ức muốn hộc máu mồm… Mọe kiếp… đó là cuộc sống của chó, của chuột, méo phải của người….
Kiếp này, hắn lần đầu tận hưởng được cái dịch vụ con nhà giàu. Sướng! Một cảm giác rất sướng. Con nhà giàu dù ở đâu, ở thế giới nào, thời đại nào, dù là cong hay thẳng, dù bằng phẳng hay nhấp nhô gò đồi thì nói chung vẫn rất chi là sung-cái-sướng, có người hầu kẻ hạ, được cung phụng này nọ.
- Người xưa nói cấm có sai bao giờ: “tài năng không bằng sanh trúng”. Ta xuyên qua thế này, không biết có được coi là “sanh trúng” hay không nữa?!!!… ha ha…
- Dù sao đi nữa, đã có cơ hội thì ta sẽ không lãng phí dù là một khắc. Kiếp này, nguyện một đời thà để tất cả người trong thiên hạ hầu ta chứ nhất quyết ta không hầu người. Ha ha… á à a… ứ ừ ư… ố ồ ô… ♫♪♪♪♪♪♪♫...
Chỉ là câu nói tiếu ngạo tắm bồn đầy ngẫu hứng nhưng hắn đâu có biết được, cả Nguyệt Trinh Đại Lục này cũng đâu có biết được rằng vài năm sau lại trở thành tuyên ngôn của tu sĩ thế hệ trẻ Băng Vũ Thành.
Hắn khoan khái tựa lưng vào bồn tắm. Đầu nghiêng nghiêng đặt vào vị trí lượn sóng của thành bồn. Mắt nhắm hờ tận hưởng cái cảm giác tiểu-đệ-đệ tự do lặn ngụp trong hồ, mồm thì ăn linh quả và ứ a ứ ừ hát ca như thằng cắn đá… ♫♪ ♫♪♪♪♪♪♪♫…
- ... à ừ ư ư a ứ… ữ ư ừ… à ử a ư… ừ ừ a a a ứ … a ử ừ… á ử ừ ư…
Đúng lúc đó, tiếng hệ thống vang lên trong tai.
- Ting… Nhiệm vụ chủ tuyến chính thức đầu tiên của hệ thống đã mở.
Nhiệm vụ có tính chất cưỡng chế thực hiện.
Trong vòng một năm, ký chủ Từ Hiển phải trở thành lãnh tụ của thiên tài thế hệ trẻ Băng Vũ Thành.
Nhiệm vụ hoàn thành:
•Thưởng thăng cấp một đại cảnh giới
•Thưởng 100.000.000 ĐTP
•Thưởng: Gói phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến (tùy thuộc vào mức độ hoàn thành sẽ cấp)
Thất bại: thu hồi trứng.