Chương : 7
Trong khoảng thời gian này, Phương Triết vẫn miệt mài luyện tập khống chế chum nước. Hắn tiến bộ hơn trước rất nhiều, hắn đã có thể khống chế được ba chum bước cùng một lúc, nhưng chưa kiểm soát được triệt để.
Đối với ngự kiếm, số lượng ngự kiếm đã tăng lên năm mươi thanh phi kiếm.
Lúc này, năm mươi thanh phi kiếm đang bay lượn trên bầu trời. Ngón tay Phương Triết khẽ điểm xuống mặt đất, năm mươi thanh đồng loạt phóng xuống mặt đất, gây ra một tiếng vang dội cực lớn tạo thành một cái hố bên bờ suối. Nước từ bờ suối tràn qua, sau đó lấp thành một cái ao lớn.
Phương Triết sửng sốt một hồi, hắn cảm giác được, con đường trở thành kinh thành đệ nhất nhân không còn xa nữa.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc lại thở dài “Những thủ đoạn này, đối với người bình thường không thể nào thi triển được. Nếu ta đối với người bình thường thi triển, một thanh phi kiếm có thể giết chết trăm người là bình thường. Tốt nhất là không bao giờ sử dụng, chỉ dùng để phòng thân, khi không còn lựa chọn nào khác, ta mới sử dụng…”
Lúc này một chiếc xe ngựa từ xa chạy đến, Phương Triết có thể nhận ra đó là xe ngựa của Bạch gia, Bạch Nhiên Nhiên.
Nếu là người lạ, Tiểu Hắc đã cắn cổ áo, mang đến trước mặt hắn rồi. Tiểu Hắc lơ đãng nói như vậy.
Bạch Nhiên Nhiên bước xuống xe, đầu tiên là nhìn quan cảnh xung quanh. Nàng nhìn con suối, sau đó nhìn những cái chum bước, ba cái bên dưới con thác, còn bảy cái đang ở trên bờ.
Nàng tiến lại gần Phương Triết rồi mỉm cười nói “Tiểu đệ ở đây du ngoạn, ngắm phong cảnh, thấy thế nào?”
Phương Triết nhìn cử chỉ Bạch Nhiên Nhiên như vô ý cười hắn.
Hắn trả lời “Đọc y thư xong, không có gì làm, Tiểu đệ ra đây đùa nghịch nước cho khuây khỏa vậy thôi!”
Bạch Nhiên Nhiên phì cười “Tiểu đệ có muốn cùng tỷ tỷ đùa nghịch với nước không?”
Nàng nói xong, vén chiếc đầm dài lên, sau đó đi xuống con suối.
Đôi chân trần của nàng trắng noãn, khiến Phương Triết đỏ mặt. Hắn trước giờ chưa từng thấy một đôi chân nào trắng và đẹp như vậy.
Hắn ngại ngùng, ấp úng nói “Tỷ tỷ … đừng có bỡn cợt ta… ta ngại!”
Bạch Nhiên Nhiên ha ha cười, sau đó nàng lại gần, nắm lấy tay hắn rồi kéo xuống dòng suối.
Hắn hoảng hốt, phản đối nhưng vô dụng, cuối cùng cũng chìu ý vị Bạch tỷ tỷ xuống suối. Tiểu Hắc thích thú cũng phóng xuống, hình thể to lớn của nó làm nước bắn tung tóe. Cả hai không kịp phản ứng, nên bị ngã về sau, khắp người ướt sũng.
Phương Triết nhìn Bạch Nhiên Nhiên y phục bị nước thấm vào, bó sát người. Khuôn mặt hắn đỏ lên, hắn quay sang chỗ khác. Bạch Nhiên Nhiên nhìn tiểu đệ mặt đỏ, ngượng ngùng, tay che miệng cười nói “Tiểu đệ này ngây thơ trong sáng quá, tỷ thích!”
Nàng nghĩ nghĩ, chợt nói sang chuyện khác “Những cái chum này, tiểu đệ dùng làm gì? Tỷ hơi hiếu kỳ!”
Phương Triết nghe hỏi như vậy, tâm lý chợt không còn ngại ngùng nữa, hắn quay lại trả lời “Ta luyện tập thể lực, ngoài đọc y thư ra, tiểu đệ còn rèn luyện thể lực để học võ công!”
Bạch Nhiên Nhiên gật đầu, nhưng chỉ gật đầu cho qua chuyện. Bởi vì gia nhân, mật thấm Bạch gia không thể nào tiếp cận được Phương Triết trong phạm vi hai mươi dặm. Mỗi lần tiếp cận, thì bọn họ như bị một bóng đen khổng lồ hù dọa cho sợ hãi và phải rút lui.
Nhắc đến bóng đen khổng lồ, Bạch Nhiên Nhiên liếc nhìn sang Tiểu Hắc. Nàng “a” lên một tiếng, khiến Phương Triết chú ý, hắn hỏi “Tỷ có tâm sự à?”
Bạch Nhiên Nhiên gật đầu, sau đó nàng tiến sát lại Phương Triết, gần như tiếp xúc khuôn mặt hắn, nàng hỏi “Lần trước tên mật thám bị tiểu đệ một phi kiếm miễu sát, đệ có thể thi triển lại một lần nữa được không?”
Phương Triết trầm tư, sau đó mỉm cười, nhìn xung quanh, hắn nhặt lên một khúc cây nhỏ, đã được chuốc nhọn sẵn. Hắn nhìn về phía một cây đại thụ cách xa hai mươi trượng. Sau đó, “vèo” một tiếng, nhánh cây đã ghim chặt lên cây đại thụ, không hề rơi xuống.
Bạch Nhiên Nhiên ngẩn người, động tác quá nhanh nàng không kịp nhìn thấy. Sau đó nàng tiến lại gần cây đại thu, phát hiện nhánh cây khô đã ghim chặt vào cây đại thụ, nàng rất khó khăn mới nhổ ra được.
Nàng mới hiểu rõ vấn đề “Như vậy, tên kia thoát được mới là chuyện lạ!”
Nàng phì cười, vì đã hiểu được vấn đề.
Phương Triết nhìn vị tỷ tỷ, trên khuôn mặt nàng đã rạng rỡ và mãn nguyện, vì khúc mắc đã được gỡ.
Nàng lại gần vịnh lấy vai Phương Triết, với một nét mặt đầy ngưỡng mộ “Tiểu đệ thật lợi hại! Nói cho đệ một tin tức tốt, đó là … khi vào Thái Học Viện, đệ sẽ vinh hạnh gặp lại tỷ!”
Phương Triết nhìn độ tự luyến của Bạch Nhiên Nhiên, hắn không có làm nàng mất hứng mà gật đầu một cái thật dứt khoát.
Sau đó nàng từ giã Phương Triết, lên xe ngựa về nhà, vì nàng hôm nay đã chơi đủ rồi. Không ngờ, nàng gặp gỡ một tiểu đệ đệ thú vị đến như vậy.
Phương Triết nhìn theo chiếc xe ngựa từ từ khuất xa sau cánh rừng. Hắn thở phào một hơi, hắn cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng đã đối phó được vị tỷ tỷ con nhà người ta rồi.
Nàng tự nhiên, tự luyến đến lạ lùng. Cứ xem Phương Triết như tiểu đệ nên hành động và lời nói hầu như không hề có tiết chế.
Hắn đang cân nhắc tiếp tục tu luyện, thì hộ vệ Phương Long từ xa phóng tới. Hắn chắp tay nói “Thiếu gia, cha mẹ thiếu gia đến thăm, đang ở sơn trang!”
Phương Triết nghe xong, vội phóng lên lưng Tiểu Hắc trở về nhà. Vẻ mặt hắn vô cùng vui vẻ, đã lâu rồi không gặp cha mẹ, hắn cũng rất nhớ bọn họ.
Khoảng một khắc sau, Tiểu Hắc đã đứng trước sân sơn trang. Phương Triết vội phóng nhanh về phòng khách, nơi cha mẹ hắn đang chờ.
Hắn chạy lại ôm chầm lấy mẹ hắn, khuôn mặt vô cùng hạnh phúc. Hắn nũng nịu không muốn buông ra.
Tiêu Kim Lan cũng cười tươi hạnh phúc, tiểu Triết thật sự đã trưởng thành rồi.
Phương Triết nhìn sang cha sau đó nói “Cha!”
Phương Trung Kiên gật đầu, mỉm cười rồi xoa đầu con trai mình.
Tiểu Triết đã xa nhà một thời gian dài, coi như đã tự lập, làm cha, hắn cảm thấy con mình thật sự trưởng thành nhiều.
Bởi vì trong thư tín, cha mẹ Phương Triết biết được Nhiêu Phong Trại đang gây khó dễ cho dược điền. Phía Bạch gia cũng đã trấn an Phương gia, nhưng làm cha mẹ, bọn hắn không yên tâm. Nên lặn lội ngàn dặm đến thăm con trai mình.
Phương Triết nhìn cha mẹ, sau đó trấn an nói “Cha mẹ, hài nhi không sao! Cha mẹ nhìn, đó là ai?”
Cha mẹ Phương Triết nhìn ngoài sân, một bóng dáng to lớn, như một con báo đang đứng nhìn hai người bọn họ. Bọn họ vô cùng ngạc nhiên, nhưng có cảm giác quen thuộc.
Phương Triết thấy vậy nhắc nhở “Tiểu Hắc!”
Cha mẹ Phương Triết sững sờ “Nó lớn như vậy sao? Mới có bao lâu đâu?”
Tiểu Hắc thấy hai người bọn họ nhớ ra mình, mới tiến vào, liếm liếm khuôn mặt hai người. Thói quen này, chỉ có Tiểu Hắc mới dám thôi.
Cha mẹ Phương Triết mừng rỡ, ôm lấy thân thể to lớn của nó. Nói gì thì nói, nó ở Phương phủ một thời gian cũng hơn hai năm. Nên cha mẹ Phương Triết cũng xem nó như một tiểu hài tử, như con của mình.
Sau một lúc đoàn tự, Phương Trung Kiên vẻ mặt nghiêm túc lại, hắn nhìn con trai mình nói “Khoảng năm tháng nữa, Thái Học Viện sẽ chiêu sinh. Sớm hơn mấy năm trước ba tháng. Triết nhi tranh thủ về Lăng Ba Thành rồi lên đường đến Thái Học Viên khảo thí. Hơn nữa cho mẫu thân con yên tâm. Nàng lo lắng cho con mà đã nhiều ngày không ngủ được ngon giấc… ”
Phương Triết nhìn cha, sau đó lại quay sang mẹ, dường như họ đã bàn tính từ trước. Phương Triết lắc đầu từ chối nói “Năm tháng nữa, hài nhi sẽ về học ở Thái Học Viện, hiện tại thì chưa về được, vì còn vài chuyện chưa giải quyết xong. Cha mẹ cứ yên tâm, có Tiểu Hắc và mấy vị đại ca bảo vệ, hài nhi rất an toàn”
Hắn nhìn sang Tiểu Hắc, Tiểu Hắc liền gật đầu đồng tình.
Phương Trung Kiên vẫn không bỏ cuộc, nói tiếp “Thế người Nhiêu Phong Trại, bọn chúng dù sao cũng là sơn tặc, bọn chúng có rất nhiều thủ đoạn, mẹ con vẫn không an tâm đâu!”
Nghe nói đến đây, mẹ Phương Triết khuôn mặt ỉu xìu, như muốn khóc. Phương Triết vội ôm lấy mẹ, tỏ ra an ủi “Mục đích chưa đạt được, hài nhi chưa về được, còn hơn một nửa tên dược thảo, hài nhi chưa thạo hết. Nếu bây giờ về, sẽ uổng phí chuyến đi này. Mẹ, tin tưởng ta!”
Nghe con trai nói như vậy, cha mẹ im lặng không nói.
Không gian trở nên tĩnh lặng, ba người chỉ nhìn nhau. Hầu như là đấu tranh tư tưởng với nhau.
Tiêu Kim Lan thở ra, nàng nói sang chuyện khác “Người Mộ Dung nhiều lần đến nhà ta, nhắc đến Mộ Dung Nhiễm Nhiễm…”
Nghe đến tên “Mộ Dung Nhiễm Nhiệm” Phương Triết vẫn không thể nào quên được quá khứ những lần nàng trêu chọc, đùa cợt hắn. Tâm lý hắn cương quyết “Mộ Dung gia thì quên đi, nhi tử không quen nàng!”
Cha mẹ nhìn gương mặt giận dữ khi nhắc đến Mộ Dung Nhiễm Nhiễm, bọn hắn thở dài “Ai biểu, lúc trước khi dễ con trai ta, giờ con trai ta xuất sắc, lại muốn nhận biết. Đâu có dễ dàng như vậy”
Sau khi không thể nào thuyết phục được con trai mình trở về kinh thành. Cha mẹ Phương Triết chỉ đành ở lại cùng con trai một ngày. Dùng một ngày ngắn ngủi này theo chân con trai tìm hiểu thảo dược, rồi ăn thịt lợn rừng nướng. Họ cảm nhận được con trai đã thực sự trưởng thành, đã quen thuộc dược điền. Nên không muốn quấy rầy nữa, cuối cùng mới quyết định trở về Lăng Ba Thành cùng với mười hộ vệ…
Đối với ngự kiếm, số lượng ngự kiếm đã tăng lên năm mươi thanh phi kiếm.
Lúc này, năm mươi thanh phi kiếm đang bay lượn trên bầu trời. Ngón tay Phương Triết khẽ điểm xuống mặt đất, năm mươi thanh đồng loạt phóng xuống mặt đất, gây ra một tiếng vang dội cực lớn tạo thành một cái hố bên bờ suối. Nước từ bờ suối tràn qua, sau đó lấp thành một cái ao lớn.
Phương Triết sửng sốt một hồi, hắn cảm giác được, con đường trở thành kinh thành đệ nhất nhân không còn xa nữa.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc lại thở dài “Những thủ đoạn này, đối với người bình thường không thể nào thi triển được. Nếu ta đối với người bình thường thi triển, một thanh phi kiếm có thể giết chết trăm người là bình thường. Tốt nhất là không bao giờ sử dụng, chỉ dùng để phòng thân, khi không còn lựa chọn nào khác, ta mới sử dụng…”
Lúc này một chiếc xe ngựa từ xa chạy đến, Phương Triết có thể nhận ra đó là xe ngựa của Bạch gia, Bạch Nhiên Nhiên.
Nếu là người lạ, Tiểu Hắc đã cắn cổ áo, mang đến trước mặt hắn rồi. Tiểu Hắc lơ đãng nói như vậy.
Bạch Nhiên Nhiên bước xuống xe, đầu tiên là nhìn quan cảnh xung quanh. Nàng nhìn con suối, sau đó nhìn những cái chum bước, ba cái bên dưới con thác, còn bảy cái đang ở trên bờ.
Nàng tiến lại gần Phương Triết rồi mỉm cười nói “Tiểu đệ ở đây du ngoạn, ngắm phong cảnh, thấy thế nào?”
Phương Triết nhìn cử chỉ Bạch Nhiên Nhiên như vô ý cười hắn.
Hắn trả lời “Đọc y thư xong, không có gì làm, Tiểu đệ ra đây đùa nghịch nước cho khuây khỏa vậy thôi!”
Bạch Nhiên Nhiên phì cười “Tiểu đệ có muốn cùng tỷ tỷ đùa nghịch với nước không?”
Nàng nói xong, vén chiếc đầm dài lên, sau đó đi xuống con suối.
Đôi chân trần của nàng trắng noãn, khiến Phương Triết đỏ mặt. Hắn trước giờ chưa từng thấy một đôi chân nào trắng và đẹp như vậy.
Hắn ngại ngùng, ấp úng nói “Tỷ tỷ … đừng có bỡn cợt ta… ta ngại!”
Bạch Nhiên Nhiên ha ha cười, sau đó nàng lại gần, nắm lấy tay hắn rồi kéo xuống dòng suối.
Hắn hoảng hốt, phản đối nhưng vô dụng, cuối cùng cũng chìu ý vị Bạch tỷ tỷ xuống suối. Tiểu Hắc thích thú cũng phóng xuống, hình thể to lớn của nó làm nước bắn tung tóe. Cả hai không kịp phản ứng, nên bị ngã về sau, khắp người ướt sũng.
Phương Triết nhìn Bạch Nhiên Nhiên y phục bị nước thấm vào, bó sát người. Khuôn mặt hắn đỏ lên, hắn quay sang chỗ khác. Bạch Nhiên Nhiên nhìn tiểu đệ mặt đỏ, ngượng ngùng, tay che miệng cười nói “Tiểu đệ này ngây thơ trong sáng quá, tỷ thích!”
Nàng nghĩ nghĩ, chợt nói sang chuyện khác “Những cái chum này, tiểu đệ dùng làm gì? Tỷ hơi hiếu kỳ!”
Phương Triết nghe hỏi như vậy, tâm lý chợt không còn ngại ngùng nữa, hắn quay lại trả lời “Ta luyện tập thể lực, ngoài đọc y thư ra, tiểu đệ còn rèn luyện thể lực để học võ công!”
Bạch Nhiên Nhiên gật đầu, nhưng chỉ gật đầu cho qua chuyện. Bởi vì gia nhân, mật thấm Bạch gia không thể nào tiếp cận được Phương Triết trong phạm vi hai mươi dặm. Mỗi lần tiếp cận, thì bọn họ như bị một bóng đen khổng lồ hù dọa cho sợ hãi và phải rút lui.
Nhắc đến bóng đen khổng lồ, Bạch Nhiên Nhiên liếc nhìn sang Tiểu Hắc. Nàng “a” lên một tiếng, khiến Phương Triết chú ý, hắn hỏi “Tỷ có tâm sự à?”
Bạch Nhiên Nhiên gật đầu, sau đó nàng tiến sát lại Phương Triết, gần như tiếp xúc khuôn mặt hắn, nàng hỏi “Lần trước tên mật thám bị tiểu đệ một phi kiếm miễu sát, đệ có thể thi triển lại một lần nữa được không?”
Phương Triết trầm tư, sau đó mỉm cười, nhìn xung quanh, hắn nhặt lên một khúc cây nhỏ, đã được chuốc nhọn sẵn. Hắn nhìn về phía một cây đại thụ cách xa hai mươi trượng. Sau đó, “vèo” một tiếng, nhánh cây đã ghim chặt lên cây đại thụ, không hề rơi xuống.
Bạch Nhiên Nhiên ngẩn người, động tác quá nhanh nàng không kịp nhìn thấy. Sau đó nàng tiến lại gần cây đại thu, phát hiện nhánh cây khô đã ghim chặt vào cây đại thụ, nàng rất khó khăn mới nhổ ra được.
Nàng mới hiểu rõ vấn đề “Như vậy, tên kia thoát được mới là chuyện lạ!”
Nàng phì cười, vì đã hiểu được vấn đề.
Phương Triết nhìn vị tỷ tỷ, trên khuôn mặt nàng đã rạng rỡ và mãn nguyện, vì khúc mắc đã được gỡ.
Nàng lại gần vịnh lấy vai Phương Triết, với một nét mặt đầy ngưỡng mộ “Tiểu đệ thật lợi hại! Nói cho đệ một tin tức tốt, đó là … khi vào Thái Học Viện, đệ sẽ vinh hạnh gặp lại tỷ!”
Phương Triết nhìn độ tự luyến của Bạch Nhiên Nhiên, hắn không có làm nàng mất hứng mà gật đầu một cái thật dứt khoát.
Sau đó nàng từ giã Phương Triết, lên xe ngựa về nhà, vì nàng hôm nay đã chơi đủ rồi. Không ngờ, nàng gặp gỡ một tiểu đệ đệ thú vị đến như vậy.
Phương Triết nhìn theo chiếc xe ngựa từ từ khuất xa sau cánh rừng. Hắn thở phào một hơi, hắn cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng đã đối phó được vị tỷ tỷ con nhà người ta rồi.
Nàng tự nhiên, tự luyến đến lạ lùng. Cứ xem Phương Triết như tiểu đệ nên hành động và lời nói hầu như không hề có tiết chế.
Hắn đang cân nhắc tiếp tục tu luyện, thì hộ vệ Phương Long từ xa phóng tới. Hắn chắp tay nói “Thiếu gia, cha mẹ thiếu gia đến thăm, đang ở sơn trang!”
Phương Triết nghe xong, vội phóng lên lưng Tiểu Hắc trở về nhà. Vẻ mặt hắn vô cùng vui vẻ, đã lâu rồi không gặp cha mẹ, hắn cũng rất nhớ bọn họ.
Khoảng một khắc sau, Tiểu Hắc đã đứng trước sân sơn trang. Phương Triết vội phóng nhanh về phòng khách, nơi cha mẹ hắn đang chờ.
Hắn chạy lại ôm chầm lấy mẹ hắn, khuôn mặt vô cùng hạnh phúc. Hắn nũng nịu không muốn buông ra.
Tiêu Kim Lan cũng cười tươi hạnh phúc, tiểu Triết thật sự đã trưởng thành rồi.
Phương Triết nhìn sang cha sau đó nói “Cha!”
Phương Trung Kiên gật đầu, mỉm cười rồi xoa đầu con trai mình.
Tiểu Triết đã xa nhà một thời gian dài, coi như đã tự lập, làm cha, hắn cảm thấy con mình thật sự trưởng thành nhiều.
Bởi vì trong thư tín, cha mẹ Phương Triết biết được Nhiêu Phong Trại đang gây khó dễ cho dược điền. Phía Bạch gia cũng đã trấn an Phương gia, nhưng làm cha mẹ, bọn hắn không yên tâm. Nên lặn lội ngàn dặm đến thăm con trai mình.
Phương Triết nhìn cha mẹ, sau đó trấn an nói “Cha mẹ, hài nhi không sao! Cha mẹ nhìn, đó là ai?”
Cha mẹ Phương Triết nhìn ngoài sân, một bóng dáng to lớn, như một con báo đang đứng nhìn hai người bọn họ. Bọn họ vô cùng ngạc nhiên, nhưng có cảm giác quen thuộc.
Phương Triết thấy vậy nhắc nhở “Tiểu Hắc!”
Cha mẹ Phương Triết sững sờ “Nó lớn như vậy sao? Mới có bao lâu đâu?”
Tiểu Hắc thấy hai người bọn họ nhớ ra mình, mới tiến vào, liếm liếm khuôn mặt hai người. Thói quen này, chỉ có Tiểu Hắc mới dám thôi.
Cha mẹ Phương Triết mừng rỡ, ôm lấy thân thể to lớn của nó. Nói gì thì nói, nó ở Phương phủ một thời gian cũng hơn hai năm. Nên cha mẹ Phương Triết cũng xem nó như một tiểu hài tử, như con của mình.
Sau một lúc đoàn tự, Phương Trung Kiên vẻ mặt nghiêm túc lại, hắn nhìn con trai mình nói “Khoảng năm tháng nữa, Thái Học Viện sẽ chiêu sinh. Sớm hơn mấy năm trước ba tháng. Triết nhi tranh thủ về Lăng Ba Thành rồi lên đường đến Thái Học Viên khảo thí. Hơn nữa cho mẫu thân con yên tâm. Nàng lo lắng cho con mà đã nhiều ngày không ngủ được ngon giấc… ”
Phương Triết nhìn cha, sau đó lại quay sang mẹ, dường như họ đã bàn tính từ trước. Phương Triết lắc đầu từ chối nói “Năm tháng nữa, hài nhi sẽ về học ở Thái Học Viện, hiện tại thì chưa về được, vì còn vài chuyện chưa giải quyết xong. Cha mẹ cứ yên tâm, có Tiểu Hắc và mấy vị đại ca bảo vệ, hài nhi rất an toàn”
Hắn nhìn sang Tiểu Hắc, Tiểu Hắc liền gật đầu đồng tình.
Phương Trung Kiên vẫn không bỏ cuộc, nói tiếp “Thế người Nhiêu Phong Trại, bọn chúng dù sao cũng là sơn tặc, bọn chúng có rất nhiều thủ đoạn, mẹ con vẫn không an tâm đâu!”
Nghe nói đến đây, mẹ Phương Triết khuôn mặt ỉu xìu, như muốn khóc. Phương Triết vội ôm lấy mẹ, tỏ ra an ủi “Mục đích chưa đạt được, hài nhi chưa về được, còn hơn một nửa tên dược thảo, hài nhi chưa thạo hết. Nếu bây giờ về, sẽ uổng phí chuyến đi này. Mẹ, tin tưởng ta!”
Nghe con trai nói như vậy, cha mẹ im lặng không nói.
Không gian trở nên tĩnh lặng, ba người chỉ nhìn nhau. Hầu như là đấu tranh tư tưởng với nhau.
Tiêu Kim Lan thở ra, nàng nói sang chuyện khác “Người Mộ Dung nhiều lần đến nhà ta, nhắc đến Mộ Dung Nhiễm Nhiễm…”
Nghe đến tên “Mộ Dung Nhiễm Nhiệm” Phương Triết vẫn không thể nào quên được quá khứ những lần nàng trêu chọc, đùa cợt hắn. Tâm lý hắn cương quyết “Mộ Dung gia thì quên đi, nhi tử không quen nàng!”
Cha mẹ nhìn gương mặt giận dữ khi nhắc đến Mộ Dung Nhiễm Nhiễm, bọn hắn thở dài “Ai biểu, lúc trước khi dễ con trai ta, giờ con trai ta xuất sắc, lại muốn nhận biết. Đâu có dễ dàng như vậy”
Sau khi không thể nào thuyết phục được con trai mình trở về kinh thành. Cha mẹ Phương Triết chỉ đành ở lại cùng con trai một ngày. Dùng một ngày ngắn ngủi này theo chân con trai tìm hiểu thảo dược, rồi ăn thịt lợn rừng nướng. Họ cảm nhận được con trai đã thực sự trưởng thành, đã quen thuộc dược điền. Nên không muốn quấy rầy nữa, cuối cùng mới quyết định trở về Lăng Ba Thành cùng với mười hộ vệ…