Chương : 8
Lúc Keeley trở về pháo đài, ánh dương đã lùi xuống đường chân trời và cái lạnh thấm vào tận da thịt. Nàng mệt lữ, đau nhức do phải cúi người và quỳ gối nhưng đã thành công vượt ngoài mong đợi. Gia tộc McCabe có nguồn dược liệu thiên thiên tuyệt vời. Giờ đây khi lê bước về phía cánh cửa, váy nàng chứa đầy các loại rễ cây và thảo dược.
Nàng rùng mình, nắm chặt hơn mép váy để dược liệu không rơi rớt. Tay nàng tê cứng vì lạnh còn hàm răng nãy giờ đã không va lập cập vào nhau nổi nữa. Nàng chỉ còn cảm nhận được phần cằm của mình.
Nàng bị vấp khi đi lên cầu thang và Cormac chụp được khuỷu tay giúp nàng đứng vững. Keeley thì thầm lời cảm ơn rồi tiếp tục đi, mừng rỡ đón không khí ấm áp bên trong.
“Trời lạnh hơn rồi đấy,” Gannon lên tiếng. “Chắc đêm nay tuyết sẽ rơi thôi.”
“Có vẻ hai ngày nữa mới có tuyết,” Cormac nhắc lại.
“Anh ta nói đúng đấy. Trời sẽ đổ tuyết trước sáng mai,” Keeley cất lời khi leo lên những bậc thang dẫn đến phòng của Alaric.
“Tạ ơn Chúa là kho dự trữ của chúng ta vẫn còn đầy,” Gannon nói. “Mùa đông chắc sẽ kéo dài. Thật tốt khi không phải ăn bữa hôm lo bữa mai.”
Keeley dừng bước giữa cầu thang và quay ra sau nhìn Gannon. “Nơi này đã xảy ra chuyện gì? Pháo đài thì xuống cấp còn anh lại nói đến thời kỳ khó khăn.”
Gannon nhăn nhó. “Tôi nói linh tinh thôi. Đó không phải chuyện tôi nên bô lô ba la. Lãnh chúa sẽ không hài lòng khi tôi không biết giữ mồm giữ miệng.”
Keeley nhún vai. “Có phải tôi hỏi anh bí mật quân sự đâu nào. Tôi nghĩ mình được quyền biết bản thân rơi vào cảnh ra sao chứ.”
“Việc đó chẳng thành vấn đề nữa,” Cormac nói với lên từ phía sau Gannon. “Mọi thứ giờ đã ổn, lãnh chúa đã sánh duyên với phu nhân McCabe. Gia tộc của chúng ta sẽ hùng mạnh trở lại. Chúng ta thật may mắn khi có cô ấy.”
Keeley mỉm cười trước cảm tình lộ rõ trong giọng nói của anh ta. Mairin McCabe là người phụ nữ may mắn nhất vì cô ấy không chỉ được người chồng yêu thương mà còn được gia tộc quý trọng.
“Lý do gì khiến cô cứ rề rà tại cầu thang trong khi anh tôi rất cần được chăm sóc thế?” Caelen đứng bên trên cắt ngang cuộc nói chuyện.
Nàng quay lại ném về phía anh ta cái nhìn thù hằn. “Vậy lí do gì khiến anh luôn cáu kỉnh? Suốt mấy giờ qua tôi vào rừng kiếm tất cả các loại thảo mộc. Tôi mệt mỏi và đói rã rời. Tôi đã không ngủ nhiều ngày nay. Thế mà tôi vẫn cư xử phải phép hơn anh đấy. Nghĩ xem tôi nói có gì sai không?”
Caelen chớp mắt rồi cau mày nổi giận, không khác nàng dự kiến là bao. Anh ta mở miệng định nói gì đó nhưng lại nhanh chóng ngậm tăm. Thật khôn ngoan. Anh ta không đe dọa nàng, nhưng nàng không bỏ qua sự thô lỗ của anh ta đâu. Đúng vậy. Nàng đã kiệt sức rồi. Điều cuối cùng nàng cần là anh ta đừng cứ lởn vởn quanh đây và chỉ trích nàng từng ly từng tí.
Nàng hích vào người Caelen khi lên đến cầu thang và trưng ra khuôn mặt cau có không kém cạnh anh ta. Nàng bước vào phòng Alaric rồi đóng chặt cửa lại.
“Keeley, em đã về!” Mairin ngồi bên giường Alaric reo lên.
Keeley thấy Mairin đang cẩn thận chườm mát trán cho Alaric trong khi Maddie đứng bên cạnh. Ngọn lửa đã rực cháy và củi được thêm vào, Keeley ngay lập tức đứng bên lò sưởi đế được ấm áp hơn.
“Nào, cô gái, hãy đưa tôi những thảo dược cô hái được. Cô có chỉ dẫn gì không hay tôi có thể để chúng chung với nhau?” Maddie vừa hỏi vừa bước đến giúp Keeley.
Keeley nhìn xuống mớ thảo dược trong váy. “Vâng, cứ để tất cả chung một chỗ. Tôi sẽ phân loại ngay sau khi tay tôi có lại cảm giác. Tôi chỉ cần một hai cái bát và một thứ để nghiền lá với rễ cây.”
“Anh nghe rồi đấy,” Maddie nói với Gannon đang đứng ngoài cửa. “Đi lấy cho cô ấy mấy cái bát, chày và cối giã.”
Gannon trông bất mãn ra mặt khi bị phụ nữ sai khiến, nhưng anh ta vẫn quay đi thực hiện công việc được giao.
Mairin nhíu mày nhìn vế phía Keeley. “Keeley, em có chắc sẽ thức nổi đêm nay để chăm sóc Alaric không? Trông em đã kiệt sức và đang run lên vì lạnh đấy.”
Keeley cười yếu ớt. “Em sẽ ấm lại ngay thôi. Nếu có sẵn thức ăn, em hết sức biết ơn khi có gì đó bỏ bụng.”
“Tôi sẽ đi lấy vài món ở chỗ Gertie,” Maddie nói.
Rời căn phòng, Maddie gặp Gannon đang quay lại với những thứ Keeley yêu cầu. Keeley cẩn thận cho thảo mộc vào cái bát rồi vuốt thẳng lại váy. Giờ đôi tay đã tự do, nàng quay lại chìa tay hơ ấm trên ngọn lửa và nhăn mặt khi chúng bắt đầu có cảm giác lại.
“Cô cần trang phục phù hợp hơn nếu ở lại đây,” Gannon nói cộc lốc. “Tôi sẽ nói chuyện ấy với lãnh chúa ngay.”
“Ồ, đúng rồi,” giọng Mairin đầy vẻ ân hận. “Lẽ ra chị phải nghĩ đến việc đó rồi chứ. Em khó lòng chuẩn bị hành trang cho chuyến đi được khi đột ngột bị chồng chị lôi ra khỏi nhà như vậy. Chị sẽ nói chuyện với cánh phụ nữ ngay. Giữa phụ nữ với nhau, chúng ta chắc chắn sẽ giải quyết được vấn đề này.”
Keeley bối rối trước những ánh mắt đang chăm chú nhìn mình. “Mọi người thật chu đáo. Em rất cảm kích.”
“Cô còn cần gì nữa không?” Gannon hỏi.
Keeley nói. “Không. Cám ơn sự giúp đỡ của anh. Tôi đã có đủ những thứ mình cần rồi.”
Gannon gật đầu nhận lời cảm ơn rồi quay lưng rời đi.
Nhẹ nhõm khi căn phòng đã vắng hẳn bóng người, Keeley mệt mỏi ngồi thụp xuống chiếc ghế nhỏ đặt cạnh giường Alaric. Mairin quanh quẩn gần đó, ngó Keeley cẩn thận xem xét mạng sườn của Alaric.
Mày Keeley nhăn lại khi chạm vào vết cắt dài đang sưng đỏ. Nàng nhắm mắt và khẽ buột miệng nguyền rủa.
“Sao vậy, Keeley?” Mairin gằng hỏi. “Cậu ấy bị nặng hơn à?”
Keeley mở mắt ra nhìn chằm chằm vào vết thương bị nhiễm trùng. Cô thở dài. “Em phải rạch đường chỉ ra để khử độc, lau rửa sạch sẽ vết thương rồi mới khâu lại. Việc này không hề dễ dàng nhưng buộc phải làm thế chị ạ.”
“Chị ở lại giúp em nhé?”
Nhìn người phụ nữ mảnh mai với cái bụng bầu to tướng, Keeley lắc đầu. “Em không muốn chị gặp chuyện không hay nếu lỡ Alaric trở nên khó chịu. Tốt hơn một người anh em của anh ấy có mặt phòng khi cần giữ chặt anh ấy lại.”
Mairin ưu tư nhìn Alaric. “Nếu cậu ấy cố kháng cự thì một người không đủ đâu. Chị nên gọi cả Ewan và Caelen thì hơn.”
Keeley mím môi chán nản. Mairin cười nhẹ, “Caelen là người tốt. Chị từng nguyền rủa cả ngày những người chỉ biết cau có, khó chịu. Nhưng cậu ấy thật sự không quá tệ một khi em quen dần với cách cư xử của cậu ấy.”
“Cách cư xử ư? Quá lỗ mãng,” Keeley lẩm bẩm.
Mắt Mairin lấp lánh niềm thích thú. “Chị thích em, Keeley…” Rồi cô nhíu mày. “Họ của em là gì nhỉ?”
Keeley chết điếng, lãng tránh ánh mắt của Mairin. Nàng có thể cảm thấy ánh mắt kia đang đánh giá, dò xét mình. Nàng cúi đầu, vặn xoắn đôi tay trên vạt áo.
“McDonald,” nàng thì thầm. “Nhưng giờ không phải nữa. Cứ gọi em là Keeley thôi.”
“McDonald ư?” Mairin lặp lại. “Ôi trời ơi. Chị tự hỏi Ewan có biết anh ấy đã bắt đi lang y của gia tộc mà Alaric sắp trở thành lãnh chúa không?”
Đầu Keeley chộp lấy ngay thông tin ấy. “Lãnh chúa ư? Nhưng gia tộc McDonal đã có lãnh chúa rồi mà.” Nàng phải biết chứ. Lão khốn đó chịu trách nhiệm về việc trục xuất nàng. Nếu tên sâu bọ ấy gặp chuyện gì thì sao nàng lại không nên biết? Chẳng lẽ nàng cam chịu sống xa rời gia đình mình? Không bao giờ được tổ ấm và người thân mở rộng vòng tay đón về nữa ư?
Nước mắt dâng đầy trên mi nhưng nàng không muốn để rơi một giọt nào. Rất nhiều người có thể đã chết, kể cả Gregor McDonald. Nhất là Gregor McDonald.
“Đó là một câu chuyện dài,” Mairin thở dài. “Cuộc hôn nhân giữa Alaric và Rionna McDonald đã được sắp đặt từ trước. Cậu ấy đang trên đường đi đến gia tộc McDonald để hợp thức hóa nó bằng việc chính thức cầu hôn Rionna. Lãnh chúa McDonald không có con trai nối dõi và ông ấy muốn phu quân của Rionna tiếp quản quyền lãnh đạo.”
Kết hôn với Rionna ư? Người bạn thời thơ ấu của nàng. Người bạn duy nhất của nàng. Nhưng cô ấy, như tất cả mọi người, đã quay lưng lại với Keeley. Lẽ ra không nên đau lòng về chuyện đó nữa nhưng nàng vẫn không thể gạt bỏ được cảm xúc này. Keeley đã rất yêu mến người bạn thân như chị em đó của mình. Nàng vẫn dành một vị trí đặc biệt trong tim cho cô ấy và nhớ cô ấy da diết.
Nàng liếc nhìn người chiến binh say ngủ. Người chiến binh của nàng. Không. Anh ta thuộc về Rionna. Trớ trêu làm sao, nàng dệt mộng uyên ương với người đàn ông mà mình không thể chạm đến. Nếu bất kỳ ai trong gia tộc McDonald biết Keeley đã cho Alaric trú ngự trong nhà nàng, những lời đàm tiếu buộc tội sẽ dấy lên đầy rẫy.
“Chị nói gì sai ư?” Mairin hỏi khẽ.
Keeley lắc đầu. “Vậy là anh ấy sắp kết hôn với Rionna.”
“Ừ. Khi mùa xuân đến. Thực ra chị ghét ý nghĩ Alaric rời xa vùng đất này, nhưng đó là cơ hội tốt để cậu ấy có được những thứ thuộc về riêng mình. Lãnh đạo một gia tộc. Sở hữu đất đai. Trao quyền thừa kế cho con cái.”
Thật ngớ ngẩn nhưng rõ ràng một nỗi buồn man mác đang len lỏi trong lòng Keeley. Nàng đã có những mộng tưởng hoang đường về việc một chiến binh mạnh mẽ, vạm vỡ bước vào đời mình và mang nàng đi.
“Chị nên nói cho Ewan biết anh ấy đã làm gì,” Mairin lo lắng nói. “Anh ấy nhất định phải dàn xếp ổn thỏa việc này.”
“Không!” Keeley vừa nói vừa đứng bật dậy. “Gia tộc McDonald không còn xem em là người của họ nữa. Thật đấy. Không ai còn nhớ đến em đâu. Thật ra em có khả năng chữa bệnh và vài người trong gia tộc thường xuyên tìm đến em, nhưng em không sống cùng họ. Em tự do đi nơi đâu mình thích.”
Mairin tò mò nhìn nàng. “Nếu em có tài như vậy mà họ không giữ em lại thì thật là ngu ngốc. Tại sao em không còn mang họ McDonal nữa?”
“Đó không phải là lựa chọn của em,” Keeley hạ giọng. “Em không quay lưng với gia tộc của mình mà là họ quay lưng lại với em.”
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn khi Maddie nhanh chân bước vào phòng cùng một mâm thức ăn. Chị ta đặt nó lên chiếc bàn nhỏ chỉ cách nơi Keeley đứng một bước chân.
“Đây, ăn đi nào, cô gái. Cô phải giữ sức khỏe nếu muốn thức cả đêm chăm sóc Alaric.”
Dù đói ngấu nhưng Keeley không còn thấy ngon miệng sau khi biết chuyện Alaric sắp kết hôn. Tuy nhiên, nàng vẫn buộc mình phải ăn và nhận thấy món ăn thơm phức và bánh mì nướng mới ra lò là món ăn ngon nhất mà nàng có được kể từ lâu lắm rồi.
“Chị sẽ đi gọi Ewan và Caelen,” Mairin lên tiếng. “Đi nào, Maddie. Hãy để Keeley thoải mái ăn uống. Cô ấy còn có một nhiệm vụ khó khăn trước mắt.”
Hai người phụ nữ đi ra cửa, để lại Keeley một mình với Alaric. Ánh mắt Keeley lướt qua những đường nét góc cạnh rắn rỏi của người chiến binh đang thiêm thiếp.
“Sao anh không thuộc về một người khác?” nàng thầm thì. “Tôi vẫn coi Rionna là chị em cho dù cô ấy đã phản bội tôi. Tôi biết mình không nên buồn vì việc anh đã có hôn ước nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng. Không biết anh thì sao nhưng anh đã nhanh chóng chiếm một vị trí trong tim tôi rồi.”
Alaric cựa quậy và mở mắt, đôi mắt xanh lục khiến cô giật mình. Một lúc lâu, anh ta nhìn trân trân như không biết nàng là ai hay mình ở đâu.
Và rồi đôi môi mấp máy, anh ta thì thào khẽ đến mức nàng suýt không nghe ra. “Thiên sứ. Thiên sứ của ta.”
Nàng rùng mình, nắm chặt hơn mép váy để dược liệu không rơi rớt. Tay nàng tê cứng vì lạnh còn hàm răng nãy giờ đã không va lập cập vào nhau nổi nữa. Nàng chỉ còn cảm nhận được phần cằm của mình.
Nàng bị vấp khi đi lên cầu thang và Cormac chụp được khuỷu tay giúp nàng đứng vững. Keeley thì thầm lời cảm ơn rồi tiếp tục đi, mừng rỡ đón không khí ấm áp bên trong.
“Trời lạnh hơn rồi đấy,” Gannon lên tiếng. “Chắc đêm nay tuyết sẽ rơi thôi.”
“Có vẻ hai ngày nữa mới có tuyết,” Cormac nhắc lại.
“Anh ta nói đúng đấy. Trời sẽ đổ tuyết trước sáng mai,” Keeley cất lời khi leo lên những bậc thang dẫn đến phòng của Alaric.
“Tạ ơn Chúa là kho dự trữ của chúng ta vẫn còn đầy,” Gannon nói. “Mùa đông chắc sẽ kéo dài. Thật tốt khi không phải ăn bữa hôm lo bữa mai.”
Keeley dừng bước giữa cầu thang và quay ra sau nhìn Gannon. “Nơi này đã xảy ra chuyện gì? Pháo đài thì xuống cấp còn anh lại nói đến thời kỳ khó khăn.”
Gannon nhăn nhó. “Tôi nói linh tinh thôi. Đó không phải chuyện tôi nên bô lô ba la. Lãnh chúa sẽ không hài lòng khi tôi không biết giữ mồm giữ miệng.”
Keeley nhún vai. “Có phải tôi hỏi anh bí mật quân sự đâu nào. Tôi nghĩ mình được quyền biết bản thân rơi vào cảnh ra sao chứ.”
“Việc đó chẳng thành vấn đề nữa,” Cormac nói với lên từ phía sau Gannon. “Mọi thứ giờ đã ổn, lãnh chúa đã sánh duyên với phu nhân McCabe. Gia tộc của chúng ta sẽ hùng mạnh trở lại. Chúng ta thật may mắn khi có cô ấy.”
Keeley mỉm cười trước cảm tình lộ rõ trong giọng nói của anh ta. Mairin McCabe là người phụ nữ may mắn nhất vì cô ấy không chỉ được người chồng yêu thương mà còn được gia tộc quý trọng.
“Lý do gì khiến cô cứ rề rà tại cầu thang trong khi anh tôi rất cần được chăm sóc thế?” Caelen đứng bên trên cắt ngang cuộc nói chuyện.
Nàng quay lại ném về phía anh ta cái nhìn thù hằn. “Vậy lí do gì khiến anh luôn cáu kỉnh? Suốt mấy giờ qua tôi vào rừng kiếm tất cả các loại thảo mộc. Tôi mệt mỏi và đói rã rời. Tôi đã không ngủ nhiều ngày nay. Thế mà tôi vẫn cư xử phải phép hơn anh đấy. Nghĩ xem tôi nói có gì sai không?”
Caelen chớp mắt rồi cau mày nổi giận, không khác nàng dự kiến là bao. Anh ta mở miệng định nói gì đó nhưng lại nhanh chóng ngậm tăm. Thật khôn ngoan. Anh ta không đe dọa nàng, nhưng nàng không bỏ qua sự thô lỗ của anh ta đâu. Đúng vậy. Nàng đã kiệt sức rồi. Điều cuối cùng nàng cần là anh ta đừng cứ lởn vởn quanh đây và chỉ trích nàng từng ly từng tí.
Nàng hích vào người Caelen khi lên đến cầu thang và trưng ra khuôn mặt cau có không kém cạnh anh ta. Nàng bước vào phòng Alaric rồi đóng chặt cửa lại.
“Keeley, em đã về!” Mairin ngồi bên giường Alaric reo lên.
Keeley thấy Mairin đang cẩn thận chườm mát trán cho Alaric trong khi Maddie đứng bên cạnh. Ngọn lửa đã rực cháy và củi được thêm vào, Keeley ngay lập tức đứng bên lò sưởi đế được ấm áp hơn.
“Nào, cô gái, hãy đưa tôi những thảo dược cô hái được. Cô có chỉ dẫn gì không hay tôi có thể để chúng chung với nhau?” Maddie vừa hỏi vừa bước đến giúp Keeley.
Keeley nhìn xuống mớ thảo dược trong váy. “Vâng, cứ để tất cả chung một chỗ. Tôi sẽ phân loại ngay sau khi tay tôi có lại cảm giác. Tôi chỉ cần một hai cái bát và một thứ để nghiền lá với rễ cây.”
“Anh nghe rồi đấy,” Maddie nói với Gannon đang đứng ngoài cửa. “Đi lấy cho cô ấy mấy cái bát, chày và cối giã.”
Gannon trông bất mãn ra mặt khi bị phụ nữ sai khiến, nhưng anh ta vẫn quay đi thực hiện công việc được giao.
Mairin nhíu mày nhìn vế phía Keeley. “Keeley, em có chắc sẽ thức nổi đêm nay để chăm sóc Alaric không? Trông em đã kiệt sức và đang run lên vì lạnh đấy.”
Keeley cười yếu ớt. “Em sẽ ấm lại ngay thôi. Nếu có sẵn thức ăn, em hết sức biết ơn khi có gì đó bỏ bụng.”
“Tôi sẽ đi lấy vài món ở chỗ Gertie,” Maddie nói.
Rời căn phòng, Maddie gặp Gannon đang quay lại với những thứ Keeley yêu cầu. Keeley cẩn thận cho thảo mộc vào cái bát rồi vuốt thẳng lại váy. Giờ đôi tay đã tự do, nàng quay lại chìa tay hơ ấm trên ngọn lửa và nhăn mặt khi chúng bắt đầu có cảm giác lại.
“Cô cần trang phục phù hợp hơn nếu ở lại đây,” Gannon nói cộc lốc. “Tôi sẽ nói chuyện ấy với lãnh chúa ngay.”
“Ồ, đúng rồi,” giọng Mairin đầy vẻ ân hận. “Lẽ ra chị phải nghĩ đến việc đó rồi chứ. Em khó lòng chuẩn bị hành trang cho chuyến đi được khi đột ngột bị chồng chị lôi ra khỏi nhà như vậy. Chị sẽ nói chuyện với cánh phụ nữ ngay. Giữa phụ nữ với nhau, chúng ta chắc chắn sẽ giải quyết được vấn đề này.”
Keeley bối rối trước những ánh mắt đang chăm chú nhìn mình. “Mọi người thật chu đáo. Em rất cảm kích.”
“Cô còn cần gì nữa không?” Gannon hỏi.
Keeley nói. “Không. Cám ơn sự giúp đỡ của anh. Tôi đã có đủ những thứ mình cần rồi.”
Gannon gật đầu nhận lời cảm ơn rồi quay lưng rời đi.
Nhẹ nhõm khi căn phòng đã vắng hẳn bóng người, Keeley mệt mỏi ngồi thụp xuống chiếc ghế nhỏ đặt cạnh giường Alaric. Mairin quanh quẩn gần đó, ngó Keeley cẩn thận xem xét mạng sườn của Alaric.
Mày Keeley nhăn lại khi chạm vào vết cắt dài đang sưng đỏ. Nàng nhắm mắt và khẽ buột miệng nguyền rủa.
“Sao vậy, Keeley?” Mairin gằng hỏi. “Cậu ấy bị nặng hơn à?”
Keeley mở mắt ra nhìn chằm chằm vào vết thương bị nhiễm trùng. Cô thở dài. “Em phải rạch đường chỉ ra để khử độc, lau rửa sạch sẽ vết thương rồi mới khâu lại. Việc này không hề dễ dàng nhưng buộc phải làm thế chị ạ.”
“Chị ở lại giúp em nhé?”
Nhìn người phụ nữ mảnh mai với cái bụng bầu to tướng, Keeley lắc đầu. “Em không muốn chị gặp chuyện không hay nếu lỡ Alaric trở nên khó chịu. Tốt hơn một người anh em của anh ấy có mặt phòng khi cần giữ chặt anh ấy lại.”
Mairin ưu tư nhìn Alaric. “Nếu cậu ấy cố kháng cự thì một người không đủ đâu. Chị nên gọi cả Ewan và Caelen thì hơn.”
Keeley mím môi chán nản. Mairin cười nhẹ, “Caelen là người tốt. Chị từng nguyền rủa cả ngày những người chỉ biết cau có, khó chịu. Nhưng cậu ấy thật sự không quá tệ một khi em quen dần với cách cư xử của cậu ấy.”
“Cách cư xử ư? Quá lỗ mãng,” Keeley lẩm bẩm.
Mắt Mairin lấp lánh niềm thích thú. “Chị thích em, Keeley…” Rồi cô nhíu mày. “Họ của em là gì nhỉ?”
Keeley chết điếng, lãng tránh ánh mắt của Mairin. Nàng có thể cảm thấy ánh mắt kia đang đánh giá, dò xét mình. Nàng cúi đầu, vặn xoắn đôi tay trên vạt áo.
“McDonald,” nàng thì thầm. “Nhưng giờ không phải nữa. Cứ gọi em là Keeley thôi.”
“McDonald ư?” Mairin lặp lại. “Ôi trời ơi. Chị tự hỏi Ewan có biết anh ấy đã bắt đi lang y của gia tộc mà Alaric sắp trở thành lãnh chúa không?”
Đầu Keeley chộp lấy ngay thông tin ấy. “Lãnh chúa ư? Nhưng gia tộc McDonal đã có lãnh chúa rồi mà.” Nàng phải biết chứ. Lão khốn đó chịu trách nhiệm về việc trục xuất nàng. Nếu tên sâu bọ ấy gặp chuyện gì thì sao nàng lại không nên biết? Chẳng lẽ nàng cam chịu sống xa rời gia đình mình? Không bao giờ được tổ ấm và người thân mở rộng vòng tay đón về nữa ư?
Nước mắt dâng đầy trên mi nhưng nàng không muốn để rơi một giọt nào. Rất nhiều người có thể đã chết, kể cả Gregor McDonald. Nhất là Gregor McDonald.
“Đó là một câu chuyện dài,” Mairin thở dài. “Cuộc hôn nhân giữa Alaric và Rionna McDonald đã được sắp đặt từ trước. Cậu ấy đang trên đường đi đến gia tộc McDonald để hợp thức hóa nó bằng việc chính thức cầu hôn Rionna. Lãnh chúa McDonald không có con trai nối dõi và ông ấy muốn phu quân của Rionna tiếp quản quyền lãnh đạo.”
Kết hôn với Rionna ư? Người bạn thời thơ ấu của nàng. Người bạn duy nhất của nàng. Nhưng cô ấy, như tất cả mọi người, đã quay lưng lại với Keeley. Lẽ ra không nên đau lòng về chuyện đó nữa nhưng nàng vẫn không thể gạt bỏ được cảm xúc này. Keeley đã rất yêu mến người bạn thân như chị em đó của mình. Nàng vẫn dành một vị trí đặc biệt trong tim cho cô ấy và nhớ cô ấy da diết.
Nàng liếc nhìn người chiến binh say ngủ. Người chiến binh của nàng. Không. Anh ta thuộc về Rionna. Trớ trêu làm sao, nàng dệt mộng uyên ương với người đàn ông mà mình không thể chạm đến. Nếu bất kỳ ai trong gia tộc McDonald biết Keeley đã cho Alaric trú ngự trong nhà nàng, những lời đàm tiếu buộc tội sẽ dấy lên đầy rẫy.
“Chị nói gì sai ư?” Mairin hỏi khẽ.
Keeley lắc đầu. “Vậy là anh ấy sắp kết hôn với Rionna.”
“Ừ. Khi mùa xuân đến. Thực ra chị ghét ý nghĩ Alaric rời xa vùng đất này, nhưng đó là cơ hội tốt để cậu ấy có được những thứ thuộc về riêng mình. Lãnh đạo một gia tộc. Sở hữu đất đai. Trao quyền thừa kế cho con cái.”
Thật ngớ ngẩn nhưng rõ ràng một nỗi buồn man mác đang len lỏi trong lòng Keeley. Nàng đã có những mộng tưởng hoang đường về việc một chiến binh mạnh mẽ, vạm vỡ bước vào đời mình và mang nàng đi.
“Chị nên nói cho Ewan biết anh ấy đã làm gì,” Mairin lo lắng nói. “Anh ấy nhất định phải dàn xếp ổn thỏa việc này.”
“Không!” Keeley vừa nói vừa đứng bật dậy. “Gia tộc McDonald không còn xem em là người của họ nữa. Thật đấy. Không ai còn nhớ đến em đâu. Thật ra em có khả năng chữa bệnh và vài người trong gia tộc thường xuyên tìm đến em, nhưng em không sống cùng họ. Em tự do đi nơi đâu mình thích.”
Mairin tò mò nhìn nàng. “Nếu em có tài như vậy mà họ không giữ em lại thì thật là ngu ngốc. Tại sao em không còn mang họ McDonal nữa?”
“Đó không phải là lựa chọn của em,” Keeley hạ giọng. “Em không quay lưng với gia tộc của mình mà là họ quay lưng lại với em.”
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn khi Maddie nhanh chân bước vào phòng cùng một mâm thức ăn. Chị ta đặt nó lên chiếc bàn nhỏ chỉ cách nơi Keeley đứng một bước chân.
“Đây, ăn đi nào, cô gái. Cô phải giữ sức khỏe nếu muốn thức cả đêm chăm sóc Alaric.”
Dù đói ngấu nhưng Keeley không còn thấy ngon miệng sau khi biết chuyện Alaric sắp kết hôn. Tuy nhiên, nàng vẫn buộc mình phải ăn và nhận thấy món ăn thơm phức và bánh mì nướng mới ra lò là món ăn ngon nhất mà nàng có được kể từ lâu lắm rồi.
“Chị sẽ đi gọi Ewan và Caelen,” Mairin lên tiếng. “Đi nào, Maddie. Hãy để Keeley thoải mái ăn uống. Cô ấy còn có một nhiệm vụ khó khăn trước mắt.”
Hai người phụ nữ đi ra cửa, để lại Keeley một mình với Alaric. Ánh mắt Keeley lướt qua những đường nét góc cạnh rắn rỏi của người chiến binh đang thiêm thiếp.
“Sao anh không thuộc về một người khác?” nàng thầm thì. “Tôi vẫn coi Rionna là chị em cho dù cô ấy đã phản bội tôi. Tôi biết mình không nên buồn vì việc anh đã có hôn ước nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng. Không biết anh thì sao nhưng anh đã nhanh chóng chiếm một vị trí trong tim tôi rồi.”
Alaric cựa quậy và mở mắt, đôi mắt xanh lục khiến cô giật mình. Một lúc lâu, anh ta nhìn trân trân như không biết nàng là ai hay mình ở đâu.
Và rồi đôi môi mấp máy, anh ta thì thào khẽ đến mức nàng suýt không nghe ra. “Thiên sứ. Thiên sứ của ta.”