Chương 3
Thái tử nghe nói lão Thiên quân vừa nhặt về một người kỳ lạ. Người đó có mái tóc vàng óng, mũi cao mắt sâu, trông không giống các vị thần tiên khác chút nào.
Hắn lén lút hỏi được nơi người kia tạm trú, muốn đi xem thực hư thế nào.
Thái tử trốn tiết học sáng để chạy đến đó. Hắn thấy người kia đang ngồi trên xích đu trong Ngự hoa viên, có vẻ rất cô đơn.
Nàng ấy đang nhớ nhà ư? Thái tử nghĩ.
Hắn tiến về phía trước, hỏi:
- Nàng tên là gì?
Người kia ngơ ngác nhìn hắn.
- Nàng từ đâu đến?
Người kia lắc đầu.
Nàng ấy rất xinh đẹp. Gương mặt trưởng thành nhưng đôi mắt lại trong sáng như trẻ thơ.
- Nàng đừng sợ, - Thái tử còn trẻ nói, - Ở Thiên cung, ta sẽ bảo vệ nàng.
Người kia tuy nghe không hiểu nhưng vẫn vô thức người trước mặt không phải người xấu. Nàng gật đầu, khẽ cười với thái tử.
Thái tử bị nụ cười kia làm choáng váng, cứ ngỡ nàng hiểu lời mình nói. Từ đó về sau, hắn thường đến tìm nàng, nói vài câu mà nàng không hiểu.
Ngày tháng dài lâu, nàng dần sinh hảo cảm với thái tử. Vì để giấu chuyện mình mù chữ, nàng thường ra vẻ trầm mặc ít nói.
Năm mươi năm sau. lão Thiên quân về hưu. Ngài gả nàng cho thái tử, thái tử mừng rỡ khôn xiết.
Đêm đại hôn, Thiên quân tân nhiệm bày tỏ thâm tình của mình với Thiên phi. Hắn nói.
“Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,
Tại thuỷ nhất phương.”
Thiên phi nghe không hiểu, lắc đầu.
Thiên quân còn nói.
“Kiêm gia thê thê
Bạch lộ vị hy.
Sở vị y nhân,
Tại thuỷ chi my.”
Thiên phi vẫn không hiểu, lại lắc đầu.
Thiên quân vẫn chưa cam lòng, lại nói.
“Kiêm gia thể thể
Bạch lộ vị dĩ.
Sở vị y nhân,
Tại thuỷ chi dĩ”
Nàng ngơ ngác nhìn Thiên quân, lại lắc đầu.
Thiên quân đáng thương phát khóc tại chỗ, phẩy tay áo bỏ đi.
Ma giới rảnh rỗi sinh nông nổi lại chạy lên quấy rầy Thiên giới, đúng lúc đá phải tấm sắt. Thiên quân thất tình lập chí muốn chuyên tâm sự nghiệp. Hắn tung hoành trên chiến trường, đánh nhau với Ma giới suốt hai trăm năm ròng, để Thiên phi một mình phòng đơn gối chiếc tròn hai trăm năm.
Nhiều năm sau.
Thái tử hiện tại khóc lóc chạy đi tìm Thiên hậu, mách rằng phụ hoàng đánh tay bé.
- Mẫu hậu ơi! Phụ hoàng đánh con này!!!!
Thiên hậu ngồi xổm xuống vuốt ve gương mặt trắng trẻo của con trai:
- Con phải nghe lời phụ hoàng, chăm chỉ học hành, không thể giống mẫu hậu hồi đó.
- Mẫu hậu của năm đó thế nào ạ?
Thiên hậu thở dài hiu hắt.
- Năm đó mẫu hậu ăn cái thiệt vì thiếu văn hóa đó!
[Hết]
Hắn lén lút hỏi được nơi người kia tạm trú, muốn đi xem thực hư thế nào.
Thái tử trốn tiết học sáng để chạy đến đó. Hắn thấy người kia đang ngồi trên xích đu trong Ngự hoa viên, có vẻ rất cô đơn.
Nàng ấy đang nhớ nhà ư? Thái tử nghĩ.
Hắn tiến về phía trước, hỏi:
- Nàng tên là gì?
Người kia ngơ ngác nhìn hắn.
- Nàng từ đâu đến?
Người kia lắc đầu.
Nàng ấy rất xinh đẹp. Gương mặt trưởng thành nhưng đôi mắt lại trong sáng như trẻ thơ.
- Nàng đừng sợ, - Thái tử còn trẻ nói, - Ở Thiên cung, ta sẽ bảo vệ nàng.
Người kia tuy nghe không hiểu nhưng vẫn vô thức người trước mặt không phải người xấu. Nàng gật đầu, khẽ cười với thái tử.
Thái tử bị nụ cười kia làm choáng váng, cứ ngỡ nàng hiểu lời mình nói. Từ đó về sau, hắn thường đến tìm nàng, nói vài câu mà nàng không hiểu.
Ngày tháng dài lâu, nàng dần sinh hảo cảm với thái tử. Vì để giấu chuyện mình mù chữ, nàng thường ra vẻ trầm mặc ít nói.
Năm mươi năm sau. lão Thiên quân về hưu. Ngài gả nàng cho thái tử, thái tử mừng rỡ khôn xiết.
Đêm đại hôn, Thiên quân tân nhiệm bày tỏ thâm tình của mình với Thiên phi. Hắn nói.
“Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,
Tại thuỷ nhất phương.”
Thiên phi nghe không hiểu, lắc đầu.
Thiên quân còn nói.
“Kiêm gia thê thê
Bạch lộ vị hy.
Sở vị y nhân,
Tại thuỷ chi my.”
Thiên phi vẫn không hiểu, lại lắc đầu.
Thiên quân vẫn chưa cam lòng, lại nói.
“Kiêm gia thể thể
Bạch lộ vị dĩ.
Sở vị y nhân,
Tại thuỷ chi dĩ”
Nàng ngơ ngác nhìn Thiên quân, lại lắc đầu.
Thiên quân đáng thương phát khóc tại chỗ, phẩy tay áo bỏ đi.
Ma giới rảnh rỗi sinh nông nổi lại chạy lên quấy rầy Thiên giới, đúng lúc đá phải tấm sắt. Thiên quân thất tình lập chí muốn chuyên tâm sự nghiệp. Hắn tung hoành trên chiến trường, đánh nhau với Ma giới suốt hai trăm năm ròng, để Thiên phi một mình phòng đơn gối chiếc tròn hai trăm năm.
Nhiều năm sau.
Thái tử hiện tại khóc lóc chạy đi tìm Thiên hậu, mách rằng phụ hoàng đánh tay bé.
- Mẫu hậu ơi! Phụ hoàng đánh con này!!!!
Thiên hậu ngồi xổm xuống vuốt ve gương mặt trắng trẻo của con trai:
- Con phải nghe lời phụ hoàng, chăm chỉ học hành, không thể giống mẫu hậu hồi đó.
- Mẫu hậu của năm đó thế nào ạ?
Thiên hậu thở dài hiu hắt.
- Năm đó mẫu hậu ăn cái thiệt vì thiếu văn hóa đó!
[Hết]