Chương : 8
Lần này nàng không có ngất đi.
Khi sự cuồng dã của sóng tình cũng dần dần rút đi, Lý Băng vẫn như cũ nhắm mắt lại, thân thể mềm mại yểu điệu lẳng lặng nằm, thần trí hoảng hốt nhẹ nhàng chìm nổi trên sóng biển.
Đây là cái cảm giác gì? Đầu óc lại suy nghĩ, đáy lòng lại lưỡng lự, nhưng cảm giác ban nãy vẫn dài dằng dặc, tình cảm mãnh liệt trong chốc lát đó rốt cuộc là cái cảm giác gì ?
Nàng như là điên rồi, điên cuồng, đánh mất lý trí, chỉ nghe theo mệnh lệnh của các giác quan. Mà tinh thần, cứ như là lâng lâng trên trời, hái những ngồi sao lấp lánh, vừa hưng phấn vừa say mê, không cách nào để gọi về.
Nàng không có ngất đi, nhưng, thần hồn lại bay khắp nơi…
“Nghĩ cái gì? Băng nhi.”
Tiếng nói đầy tình cảm ôn nhu môn trớn bên tai nàng, trong lòng Lý Băng căng thẳng, không dám mạo hiểm mở mắt ra.
“Không có gì.” Nàng cắn đôi môi đỏ hồng, “Ta không sao.”
“Đúng không?” Hắn giống như không hài lòng nhanh chóng đáp lại, “Mở mắt nhìn ta.”
Toàn thân nàng run lên.
Tô Bỉnh Tu cảm nhận được, vòng cánh tay ôm chặt người nàng, “Vì sao không nhìn ta?” Hắn hỏi giọng nói có chút thương cảm, “Nàng không thích những thứ ta vừa làm với nàng?”
Tim nàng như ngừng đập “Không phải.”
“Nàng thích?”
“Ta…”
“Nói cho ta biết. Mở mắt ra nhìn ta.”
Nàng nín thở, một lúc lâu, đôi mắt cuối cùng cũng chậm rãi mở ra, con ngươi đầy sương mù như in trên khuôn mặt của hắn —— đúng là đẹp, mang theo vẻ mặt thân thiết.
Nàng nhẹ nhàng hô hấp trở lại, ánh mắt do dự nhìn chiếc cằm của hắn, xẹt qua đôi môi khêu gợi, mũi thẳng tắp, con ngươi đen lạnh lẽo bình tĩnh, ẩn giấu những điều mà không thể hiểu được, giống như rất cổ xưa, rất mê hoặc, vẫy gọi nàng.
Lý Băng run lên, thân thể vừa lạnh lẽo, lại vừa ấm áp.
Tinh thần của nàng bay mất —— vốn là tại đáy mắt của hắn.
Con ngươi lẳng lặng, chăm chú nhìn hắn, xuyên thấu con ngươi đen, chậm rãi nhìn xuống…
“Đừng nhìn ta như vậy.” Hắn không thể chịu nỗi bị ánh mắt của nàng xâm lấn, thấp giọng nói.
“Vì sao?”
“Không vì sao. Nói chung đừng nhìn ta.”
Nàng không hiểu được, “Chàng muốn ta nhìn chàng.”
“Không phải là nhìn như thế này.” Hắn ồ ồ nói, bỗng đem bàn tay mềm mại của nàng đặt vào trong tay hắn, con ngươi đen chăm chú tha thiết nhìn nàng, rồi lại ẩn giấu chút nhắc nhở, “Nếu nhìn một nam nhân khác như vậy thì hắn sẽ mất hồn, nàng hiểu chưa?
Hắn sẽ nghĩ ngươi nhìn thấu toàn bộ của hắn, trong lòng của hắn, tinh thần của hắn.”
“Ta là nhìn thấu tinh thần của ta.” Nàng khàn khàn đáp lại.
“Cái gì?”
“Tinh thần của ta.” Lý Băng kinh ngạc, tinh thần vô cùng hoang mang, “Đôi mắt của chàng, ta chỉ muốn tìm về nó.” Nàng nói, giọng nói rất rõ, căn bản không thể hiểu rõ nàng đang nói gì.
Nàng có thể nói trong hoang mang, hắn rõ ràng nghe được, điều thấp thỏm trong lòng nháy mắt đã phấn chấn đứng lên, ba phần vui sướng, lại có bảy phần cảm động.
“Băng nhi” hắn cúi đầu, hết sức ôn nhu kêu một tiếng, “Nàng thích ta sao?”
̀
“Thích?” Nàng ngẩn người, suy nghĩ về cái danh từ mà đối với nàng hoàn toàn xa lạ.
“Ân. Nàng thích không?”
Nàng thích hắn sao?
“Ta không biết.” Nàng mờ mịt lắc đầu, “Thích một người là cảm giác như thế nào?”
“Nàng không hiểu được sao?” Hắn hỏi, dường như có chút kinh ngạc, rồi lại lưu ý trong dự liệu.
“Nàng chưa từng thích người khác sao.”
“Ta nghĩ… Hẳn là chưa từng nha.”
“Băng nhi” Tô Bỉnh Tu chăm chú nhìn nàng, “Cuối cùng là do cái gì khiến tính cách của ngươi như vậy?” Hắn thấp giọng hỏi nói, thở dài, “Lý Sâm nói ngươi vô tình vô cảm, nói ngươi bẩm sinh như vậy —— thật là ngươi bẩm sinh đã như vậy sao?”
“Ta là vô tình vô cảm.” Không biết tại sao, nàng có cảm giác như bị chính lời nói của hắn làm tổn thương, giọng nói bất giác có chút bén nhọn, “Ngươi không phải cũng từng nói ta là một khối hàn băng sao?”
“Ta sai rồi.” Hắn thẳng thắn không kiêng nể, “Sai rồi.”
Lý Băng hơi sửng sốt, “Chàng sai rồi?”
“Ta sai rồi.” Tô Bỉnh Tu cúi đầu nói, bàn tay to ôn nhu xoa má của nàng, chậm rãi vuốt đường cong mềm mại trên khuôn mặt nàng, “Nàng không phải là hàn băng, nàng cũng là người, có tình có cảm. Chỉ là cảm giác này đến rất chậm, trong lòng suy nghĩ cũng ít, nhưng nàng là có cảm tình.” Nói, con ngươi đen xẹt qua một ánh sáng kỳ lạ.
Khóe miệng cũng nở một nụ cười mê người, “Nàng là một người ôn độ sinh động —— một nữ nhân.” Hắn bỗng dưng nói câu cuối, càng lúc càng cười sâu hơn.
Dường như đang rất vui vẻ.
“Bỉnh Tu…”
“Biết ta nghĩ cái gì sao?” Hắn tiếp tục nhìn nàng mỉm cười, trên mặt có ba phần tà khí kỳ lạ, “Ta nghĩ ngươi thích ta.”
Nàng nghe vậy bỗng dưng hô hấp run lên, đôi mắt đẹp nổi lên chút sóng, đầy sương mù.
“Ta cũng thích nàng.” Tà khi ở con ngươi phút chốc cũng tiêu tan, chỉ có ôn nhu.
Toàn bộ đều là ôn nhu và thâm tình.
※ ※ ※
Công chúa nở nụ cười.
Đầu hạ, tin tức khiến mọi người kinh ngạc cứ như vậy lan đi trong phủ, lẳng lặng đi qua lòng của mỗi người.
Tất cả phản ứng đều khác nhau, có kinh ngạc, có cảm thán, có mừng rỡ.
Nỗi lo lắng nhất về Thiên Tinh công chúa của bốn tỳ nữ cuối cùng cũng được gỡ xuống.
Không phải là kinh ngạc, không phải là cảm thán, không phải là mừng rỡ, mà là nhiều tâm tình hỗn loạn đan vào nhau, những lo lắng trong đáy lòng sau đó cũng từ từ thay đổi.
Công chúa nở nụ cười, từ lúc theo công chúa tới giờ, Đông Mai được ba năm còn Xuân Lan đã gần mười năm, từ trước ở trong cung chưa bao giờ thấy nàng cười.
Nàng quả thực chưa bao giờ cười —— không khóc không cười, vô sân vô hỉ.
Nhưng bây giờ nàng đã khóc, cũng đã cười.
Nụ cười của nàng thực sự rất đẹp, thực sự rất đẹp.
Chút tiếu ý trên khuôn mặt lạnh lẽo của nàng cũng không làm mất đi khí chất cao quý tao nhã, trái lại còn tăng thêm vài phần rực rỡ động lòng người.
Nàng không giống như một ngôi sao lạnh lẽo như trước, mà là một ngôi sao có thể nở nụ cười, thỉnh thoảng còn có thể bướng bỉnh hướng người ta nháy mắt vài cái.
“Là phò mã khiến người hài lòng như vậy sao?” Đông Mai kinh ngạc hỏi, si ngốc nhìn công chúa từng bước từng bước đi dạo trong sân, bóng hình của nàng xinh đẹp yểu điệu, nhàn nhã đi lại, giương cánh tay áo lên như một đoá hoa lịch sự tao nhã, trong nàng bây giờ cũng như ống tay áo này, cả người dường như là muốn bay lên trời.
Nàng quả thực cũng giống như đang bay lên, ở dưới gốc cây đào, bên cạnh bụi hoa, nhẹ nhàng bước, xoay vòng theo nhịp khiến người ta động lòng.
Nàng đang nhảy múa, sợi dây đen tinh tế được thắt trên bím tóc cũng nghịch ngợm di chuyển, thắt lưng cùng ống tay áo nhẹ nhàng tung bay, ống tay áo tự nhiên chuyển động, đong đưa theo nhịp, vòng tay xanh biếc trên cổ tay, những trang sức trước ngực, đinh đinh đang đang, đánh vào nhau tạo nên một âm thanh dễ nghe.
Nàng nhảy múa, tay chân nhỏ nhắn mềm mại nhẹ lay động, kể ra cũng rất mê người, ngẩng mặt lên hơi hé ra dung nhan thanh lệ, như tắm rửa cho sắc trời trong xanh ngày hè, cây hoa hồng bên cạnh trông cũng thật tươi cười.
Róch rách, tươi cười róch rách, thật khiến chấn động lòng người.
“Đây là… Nghê thường vũ y khúc sao?” Đông Mai kinh ngạc tự hỏi. Nhớ kỹ năm ngoái công chúa tham gia tiệc rượu của hoàng thất, đó là vũ khúc hàng đầu trong tất cả các màn biểu diễn, kỹ xảo thuần thục của các mỹ nhân nhảy múa dĩ nhiên khiến cho người khác cảm động, cũng không thể đạt tới tâm hồn người ta như của công chúa.
Nàng không hiểu được vì sao công chúa lại múa, hơn nữa lại còn múa tốt như vậy, động lòng người như thế, khiến người quan sát bên cạnh nàng cũng muốn bay lượn theo.
“Nàng vì Phò mã mà múa sao?” Nàng tiếp tục lẩm bẩm, nhưng không nên trả lời vấn đề này, khi Tô Bỉnh Tu thình lình xuất hiện, nhẹ nhàng ôm cả người công chúa vào lòng, nụ cười sáng lấp lánh như ngọc của công chúa cũng nói lên tất cả.
Vậy tất cả —— nước mắt của công chúa, nụ cười của nàng, điệu múa mềm mại vui sướng, đều là bởi vì Tô Bỉnh Tu, đó là người có tài trí hơn người, là Phò mã mà thánh thượng cực kỳ yêu thích.
Đông Mai nghĩ, vẫn ngẩn ngơ không dám tin rằng khuôn mặt mình cũng nở một nụ cười.
Nhớ tới lúc trước hai người như người xa lạ, quan hệ rất lạnh nhạt, không ngờ tới hôm nay lại đầy tình cảm như vậy, tình cảm rất giống uyên ương, dường như một khắc rời xa nhau cũng luyến tiếc.
Uyên ương a.
Thật khó để tưởng tượng một công chúa luôn luôn cô độc như vậy cũng có lúc không muốn rời xa một người.
Uyên ương a.
Đông Mai xoay người, đang định lặng lẽ rời khỏi sân nhà, để lại cho hai người một khoảng không gian yên tĩnh không bị quấy rối thì trong mắt bỗng dưng lộ ra một khuôn mặt tái nhợt.
Đó là khuôn mặt trắng bệch, răng cắn chặt hàm, khuôn mặt tràn ngập phẫn nộ cùng ghen ghét.
Khuôn mặt của Bạch Điệp.
Đông Mai trong lòng căng thẳng, “Ngươi ở chỗ này làm cái gì?”
Bạch Điệp không trả lời, con mắt cứ chăm chú nhìn hai người kia, lạnh lùng, oán hận nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mới bỗng phất tay áo, xoay người mau lẹ rời đi.
Đông Mai trong lòng lạnh lẽo, bỗng dưng nổi lên một dự cảm bất thường.
※ ※ ※
“Công chúa, như vậy không được a.” Một tiếng nói kinh hoảng bén nhọn vang lên, nữ đầu bếp vươn hai cánh tay mập mạp của mình cố gắng đoạt lại con dao trong tay công chúa.
Lý Băng đem cải trắng ra nắm chặt, “Ngươi để ta làm đi, Từ đại nương, dạy ta làm.”
“Điều… Điều này sao được?” Vẻ mặt Từ đại nương sợ ngây người, “Người đường đường làm một công chúa mà, có thể nào làm những việc nặng thấp hèn này?”
“Chẳng qua chỉ là nấu ăn thôi, kim sắc đại đường, cải trắng, chân giò hun khói, cây ngô —— hẳn là không khó làm chứ?”
“Không… Vấn đề không phải là làm có khó hay không, mà là người căn bản không nên làm.
Người muốn uống canh, phân phó chúng ta làm là được, hà tất phải tự mình?”
“Không phải ta muốn uống, là Bỉnh Tu muốn uống.”
“Thiếu gia muốn uống? Nếu như thế, để ta tự mình làm cho hắn —— “
“Không phải, là ta muốn tự mình làm cho hắn uống.”
“Cái gì?”
“Ta muốn tự mình làm cho hắn uống.” Lý Băng ôn nhu lặp lại, thần khí lại thập phần kiên định.
“Vì sao?”
“Là tấm lòng.” Giọng nói của nàng bình thản, đôi mắt sáng như ánh sáng ngọc, “Ta chưa làm cho hắn được chuyện gì, chí ít để ta tự mình làm canh cho hắn uống đi.”
“Thế nhưng, thế nhưng…” Từ đại nương tuy biết việc này hoang đường, nhưng sau khi thấy tấm lòng của Lý Băng lại không nỡ từ chối, không khỏi rơi vào thế khó xử.
“Ta biết yêu cầu như vậy gây khó dễ cho ngươi, để ngươi dạy một công chúa chưa từng đến nhà bếp như ta sẽ rất khó cho ngươi. Nhưng” Lý Băng dừng lại, con ngươi của nàng đầy thành khẩn kiên định, “Ngươi có mà làm lần này đi, ta xin ngươi.”
Xin bà? Đường đường là một công chúa đang cầu xin bà? Từ đại nương nhất thời luống cuống, khiến bà làm sao không đảm đương a.”Đừng nói như vậy, công chúa điện hạ, người muốn làm canh để lão dạy người cũng được, nói cái cầu xin hay không? Đừng giết ta.” Nói, bà bất đắc dĩ thở một hơi dài, rốt cuộc nhận mệnh.
Tiếp theo, bà bắt đầu dạy Lý Băng làm sao rửa sạch rau dưa thịt cá, trong lúc đó sẽ có những bước mà đối với một công chúa như nàng rất dơ bẩn không chịu được, nàng là công chúa được nuông chiều từ bé sẽ tự động tuyên bố bỏ cuộc.
Nhưng Lý Băng thì không. Nàng không có bỏ cuộc, đôi tay mịn màng lần đầu tiếp xúc với nước lạnh cũng không, nhắm hai mắt lại để xử lý vây cá cũng không, thậm chí khi Từ đại nương cầm lấy dao thái thịt, muốn dạy vị công chúa này thái thịt, nàng cũng chỉ là kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn, không có chút gì gọi là bỏ cuộc.
Vì vậy Từ đại nương cuối cùng cũng hiểu rõ nàng thật sự nghiêm túc, thật tình muốn xuống bếp, vì thiếu gia mà nấu canh.
Trời ạ, ai tới cứu bà đi? Bà thật không dám dạy quý nhân hoàng tộc này dùng dao, lỡ cắt vào tay của công chúa, bà thật không kham nổi tội lớn tày đình đó.
“Công chúa, người xác định… Còn muốn tiếp tục sao?”
“Ta muốn tiếp tục.” Một câu nói giản đơn cuối cùng tắt đi ngọn lửa hy vọng trong lòng Từ đại nương, bà chỉ có thể gật đầu, cầm dao cẩn thận đưa vào tay công chúa.
“Có chuyện gì đang xảy ra?”
Còn chưa đưa được ổn định, một tiếng nói giận dữ phút chốc vang lên, thiếu chút nữa khiến Từ đại nương kinh sợ làm rơi con dao trong tay, nàng vội vã nắm chặt lại, trái tim gần như nhảy ra khỏi ngực.
Quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt không thể tin được của thiếu gia.
Cứu tinh cuối cùng cũng tới.
Nàng hít một hơi, “Thiếu gia, người tới vừa lúc, công chúa nói nàng muốn tự mình xuống bếp.”
“Cái gì?” Tô Bỉnh Tu sửng sốt, ánh mắt sấm sét liếc qua phía Lý Băng đang bình tĩnh, hàng lông mày rậm nhướng lên, “Chuyện gì xảy ra?
Ta ban đầu nghe tỳ nữ nói nàng đang ở chỗ này còn không thể tin được, làm sao mà nàng lại muốn đích thân xuống bếp?”
“Đúng vậy, là ta muốn như thế.” Lý Băng bình tĩnh đáp lại.
“Vì sao?”
“Ta muốn tự mình nấu canh”
“Canh gì?”
“Kim sắc đại đường.”
“Kim sắc đại đường?” Là canh mà hắn thích uống nhất, Tô Bỉnh Tu ngẩn ra, “Là vì ta?”
“Ân, ta muốn tự mình làm cho chàng cái gì đó —— “
“Đồ ngốc, làm sao lại ngốc như vậy hả?” Không đợi nàng giải thích xong, hắn liền tiến đến cầm đôi tay nhỏ bé của nàng, mới vừa tiếp xúc, cái lạnh lẽo đã khiến hắn sợ run, “Làm sao lại lạnh như thế?”
“Vừa rửa đồ ăn, cho nên…”
Tô Bỉnh Tu trong lòng đông lại, “Băng nhi của ta ngốc, nàng là một công chúa a, hà tất phải làm chuyện này?” Hắn một mặt không muốn trách cứ, một mặt hoảng loạn lật xem lòng bàn tay non mềm của nàng, “Nhìn nàng kìa, cả tay đều đông lạnh lại đỏ hết cả lên.”
“Không có gì.” Nàng nhanh chóng rút tay về giấu ở sau người, “Thực ra nước không lạnh, chỉ là ta không quen mà thôi.”
Đương nhiên là không quen, nàng xuất thân là một công chúa, rửa mặt rửa tay đều dùng nước ấm, thường ngày ngay cả nước lạnh cũng không uống, huống chi uỷ khuất đôi tay rửa qua trong nước lạnh?
“Nàng quả thực không cần làm như vậy” hắn vội vã, vừa trách cứ vừa yêu thương, “Băng nhi, nàng cho ta kẻ ngốc sao? Ta sao không rõ tấm lòng của nàng đối với ta? Nàng hà tất phải uỷ khuất chính mình như thế?”
“Tự mình nấu canh cho ngươi rốt cuộc là uỷ khuất ở chỗ nào?” Nàng chăm chú hắn, đôi mắt sáng trong veo, “Ta chỉ là muốn tự mình có thể làm gì đó cho chàng.”
“Nhưng nàng là một công chúa —— “
“Nhưng ta cũng là thê tử của chàng.” Nàng lẳng lặng nói, “Ta làm chẳng qua là cũng giống như thê tử vì phu quân mà làm, không phải sao?”
“Vậy không giống với…”
“Không giống với cái gì?” Nàng nhẹ nhàng nói, “Hay là chàng vẫn muốn ta dùng thái độ của một công chúa đối với chàng?”
“Ta…” Tô Bỉnh Tu cứng lại, không nói gì.
“Để ta làm đi.” Nàng thản nhiên, mỉm cười, “Trước mặt chàng ta không phải là một công chúa, chỉ hy vọng mình là thê tử của ngươi.”
Tô Bỉnh Tu trong lòng khẽ cảm động, ánh mắt trong chốc lát như khoá chặt vào khuôn mặt nàng, rốt cục cũng thở một tiếng dài, “Nàng không hiểu, Băng nhi.” Hắn thấp giọng nói, bàn tay to cẩn thận xoa lên má nàng, “Quả thực ta chỉ là yêu thương, lòng ta thương nàng a.” Lý Băng ngẩn ra, “Yêu thương ta?”
Hắn gật đầu, con ngươi chăm chú si ngốc quyến luyến nhìn nàng, “Nàng là một công chúa hoàng tộc như vậy, lại tự mình xuống bếp, lỡ như không may bị bắt trúng tay, bị phỏng thì làm sao bây giờ? Ta không nỡ a!”
“Chàng sợ ta bị thương?” nàng kinh ngạc, tinh tế suy ngẫm lời nói sâu xa của hắn, trong lòng khẽ động, đôi môi bất giác nở một nụ cười, “Vậy ngày trước cũng là vì như thế này sao?”
“Ngày trước?”
“Lúc ta đem thuốc đến phòng Bạch cô nương.” Nàng nhắc nhở.
“Đúng vậy, nàng không nhắc tới ta cũng đã quên.” Hàng lông mày rậm của hắn căng thẳng, “Nàng khi đó còn suýt nữa bị phỏng, bây giờ còn muốn nấu canh.”
“Thì ra chàng lo lắng cho ta.” Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm, “Ta vẫn nghĩ rằng chàng lo lắng cho Bạch cô nương…”
Đúng vậy, nàng khi đó vì sao lại cho rằng hắn chỉ quan tâm Bạch cô nương chứ? Khi chén thuốc vừa rơi xuống, không phải hắn là người đầu tiên kéo tay nàng tỉ mỉ kiểm tra sao? Hắn còn trách nàng không nên nhiều chuyện, cũng là bởi vì lo lắng cho nàng, yêu thương nàng.
“Nàng nói cái gì?” Tô Bỉnh Tu không nghe rõ nàng lẩm bẩm cái gì.
“Không.” Nàng lắc đầu, bỗng khóe miệng nhếch lên, thản nhiên cười, “Chàng để ta xuống bếp đi, Bỉnh Tu.”
“Băng nhi, nàng —— “
“Ta rất muốn có thể làm gì đó cho chàng với thân phận là một thê tử, nhưng ngoại trừ những việc này, ta thật không biết ta còn có thể làm gì cho chàng.” Nàng ôn nhu nói nhỏ, hứng thú uyển chuyển.
Làm sao không thể chứ? Nàng đã vì hắn làm rất nhiều chuyện.
Tô Bỉnh Tu nhìn khuôn mặt yêu kiều của ái thê, trong lòng có chút rung động.
Từ ngày đó sau giờ Ngọ hai người lại bắt đầu triền miên, nàng cả ngày đều tạo cho hắn nhiều niềm vui bất ngờ.
Nàng không hy vọng ở trước mặt hắn trưng ra dáng vẻ của hoàng gia, khiến trong lòng hắn khó chịu.
Vì vậy bây giờ nàng luôn cho các cung nữ bên cạnh hầu hạ lui đi, tự mình sinh hoạt cá nhân.
Sáng sớm rời giường, nàng tự mình mặc áo vào, nhìn dáng dấp nàng ngốc nghếch thắt nút của vạt áo, hắn vừa buồn cười vừa cảm động, sau đó nàng lại quay về giường, hắn liền hôn nàng một cái.
Mặc xiêm y xong, nàng lại học cách trang điểm qua gương, mà hắn, kinh ngạc sững sờ nhìn nàng chải từng sợi tóc mây, sau đó kiềm chế không được vươn mình, đoạt lấy cái lược trên tóc nàng, tự mình chải tóc cho nàng, lấy trâm gài tóc gài cho nàng, sau đó nâng nhẹ khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lên, cẩn thận tỉ mỉ đánh lông mày, điểm vào đôi môi đỏ thẫm.
Được một lúc, nàng lại muốn tự mình tắm rửa, hắn không chút khách khí xung phong nhận giúp nàng.
Chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng đỏ ửng lên, “Như vậy sao được?” Nàng hờn dỗi.
“Thế nào lại không được?”
“Thế… Còn ra thể thống gì?”
“Thế nào lại không ra thể thống gì?” Hắn đanh đá, có ý định trêu nàng, “Nàng là nương tử của ta, ta là tướng công của nàng, vì sao ta không thể giúp nàng tắm rửa?”
“Chàng đừng ồn ào” Hàm răng của Lý Băng cắn đôi môi dưới, “Ta có thể nào ở trước mặt chàng cởi áo cùng thắt lưng?”
“Thế nào không được?” Hắn cười hỏi, gian tà nhìn nàng, “Toàn thân trên dưới của nàng ta còn chưa nhìn thấy tất cả?”
“Nhưng không… Không giống với.”
“Không giống với chỗ nào?”
Nàng bỗng dưng cứng lại, không thể cãi lai, chỉ phải nhẹ nhàng dẫm chân, “Nói chung phải không là được.”
“Ta càng muốn, ta ở đây cùng nàng, nàng đi đâu ta theo đó, nàng thay y phục tắm rửa thì ta cũng cùng nàng tắm rửa.”
“Cùng nhau?”
“Chủ ý không sai.” Hắn cười đùa nàng.
Nàng bỗng dưng nhắm mắt, không biết là đang nghĩ đến chuyện gì, hai gò má càng thêm đỏ bừng.
Nàng thẹn thùng nhưng lại khiến trong lòng hắn mừng rỡ, kéo thân thể của nàng, liên tục hôn vào má nàng, vốn chỉ định hôn vài cái trêu nàng, ai biết được vừa hôn vài cái, lại đốt cháy lửa tình trong người hắn, hai tay cường tráng ôm lấy nàng hướng sương phòng đi đến.
Dọc theo đường đi cũng doạ vài tỳ nữ, các nàng ai cũng trợn ta đôi mắt nhìn bọn họ.
Nhưng hắn mặc kệ, cũng không cho Lý Băng để tâm, cứ như thế ôm nàng vào trong khuê phòng, xé phăng chiếc mành vải xuống, ôn nhu muốn nàng…
Tô Bỉnh Tu nghĩ, khoé miệng bất giác nở một nụ cười khêu gợi.
Tựa hồ mỗi khi Lý Băng làm gì đặc biệt sẽ quyến rũ dục lửa trong lòng hắn, cái độc lập tự chủ của nàng lại trở thành cái khiếu khích ta nhất.
Lần này nàng muốn đích thân nấu canh, nấu xong canh rồi có đúng hay không nàng sẽ tự mình ép hắn uống?
Ân, hắn muốn nàng cho hắn uống, hơn nữa không được cách bình thường.
Dùng thìa cho một người uống canh còn gì hứng thú nha? Hay là dùng miệng anh đào nhỏ…
“Chàng đang suy nghĩ cái gì?” Lý Băng hoài nghi nhìn hắn, như là phát hiện trong đầu hắn có ý niệm không đúng đắn.”Không có gì.” Hắn vội vã thu hồi suy nghĩ đó, tiễn nàng đi cười mê người “Nàng làm ở đây đi, ta ở chỗ này nhìn.”
“Không cần, chàng có thể đi làm chuyện của mình —— “
“Không, ta ở chỗ này xem.” Hắn chăm chú nhìn nàng, con ngươi đen nổi lên một ngọn lửa, khóe môi rõ ràng có thâm ý, “Bởi vì ta chờ không được muốn uống ngay…”
※ ※ ※
Thì ra cảm giác thích một người là như vậy.
Lý Băng nghĩ, si ngốc, ngây ngốc nhìn bóng mình trong hồ mà cười.
Cửu đường ca đã từng nói với nàng, yêu một người, thích một người thì có thể vì hắn làm nhiều chuyện, vui vẻ lừa hắn, mà cũng thường bị nhất cử nhất động của hắn chọc cười, thậm chí chỉ cần thấy hắn trong lòng nháy mắt liền phấn chấn lên.
Thật là như vậy, cảm giác nàng đối với Tô Bỉnh Tu cũng như thế. Vậy, hoá ra đó là thích a. Thì ra là ngọt ngào như vậy, hài lòng như vậy, cuộc sống đầy sung sướng.
Sẽ rất vui vẻ nếu nhìn thấy hắn, cả ngày đêm đều nhớ đến hắn; ngay cả trong mơ cũng thấy hắn hàm chứa tiếu ý mà tỉnh lại.
Sau khỉ tỉnh lại, phát hiện hắn đang ngủ bên cạnh, hô hấp đều đều, hé ra khuôn mặt trẻ con khi ngủ khiến nàng say mê, trêu chọc khiến tâm hồn của nàng loạn hết cả lên.
Nàng thực sự rất yêu thương hắn, mỗi đêm đi vào giấc ngủ người cuối cùng nàng nghĩ là hắn, sáng sớm tỉnh giác người đầu tiên nhìn thấy cũng là hắn.
Bất giác phát hiện, giọng nói cùng hình bóng của hắn đã hoàn toàn in sâu vào trong lòng nàng, lại không cách gì phá huỷ được.
Mà nàng cũng không muốn phá huỷ, muốn vĩnh viễn đem cất hắn vào trong đáy lòng.
“Ta thích chàng, Bỉnh Tu.” Nàng thì thào, nói với chính bản thân mình, bình tĩnh nói nhỏ với thuý hồ, sau đó khóe miệng bỗng nở một nụ cười.
Thật ngốc, những việc ngốc nghếch như vậy không phải là việc nàng hay làm.
Nhưng nàng liền làm, lại muốn làm.
Lý Băng khẽ nhắm mất, trông giống như một bóng ma xinh đẹp, nàng hé miệng, khẽ thì thầm lời yêu theo gió bay đi.
“Ta thích chàng, Bỉnh Tu.”
“Ta nghe được.” Tiếng nói mang theo tiếu ý vang lên phía sau lưng nàng, theo đó là một cánh tay ôm cả người nàng vào trong lòng.
Là Bỉnh Tu, hắn đều nghe thấy được.
Khuôn mặt của Lý Băng nóng lên, nhịn không được hơi ngượng ngùng, “Chàng đến đây lúc nào?”
“Mới vừa rồi.” Hắn ngữ âm khàn khàn, cằm đặt ở bờ vai của nàng, “Lên thiết triều một tý liền gấp gáp trở về nhìn nàng.”
“Hà tất phải gấp gáp như vậy?”
“Nếu không vội vã như thế thì biết đến khi nào mới nghe nàng biểu lộ?” Hắn nửa trêu chọc, hởi thở ấm áp thổi qua tai nàng, “Nếu không nghe được những lời kia ta sẽ hối hận cả đời.”
“Không… Nghiêm trọng như vậy sao.”
“Rất nghiêm trọng.” Hắn cười nói, “Nàng không biết ta đã chờ câu nói này của nàng bao lâu đâu.”
“Bao lâu?” Nàng quay đầu, đôi môi ấm áp bất ngờ sát vào cằm của hắn.
Nàng cả kinh, trán lui ra một chút.
Ánh mắt Tô Bỉnh Tu chợt loé, “Đại khái là từ ngày đôi môi của nàng áp sát vào mặt ta.” Hắn cúi đầu nói, lấy một tay nâng khuôn mặt đang né tránh của nàng, ôn nhu nhìn nàng, “Từ khi đó ta đã mong nàng nói như vậy.”
“Thế nhưng…” Nàng do dự, cau mày, “Khi đó chàng rất ghét ta.”
“Khi đó ta muốn chính mình ghét nàng.” Hắn cường điệu nói.
“Như vậy thì có gì khác?”
“Khác biệt rất lớn.” Tô Bỉnh Tu nói nhỏ, nhẹ nhàng thở dài, “Ta nghĩ đến nàng kiêu ngạo tuỳ hứng, liều mạng muốn chính bản thân ghét nàng, nhưng lại không làm được, thậm chí khi đôi môi của ngươi áp sát người ta thì tim đập không ngớt, giống như một đứa ngốc.” Hắn lắc đầu, nhịn không được tự chế giễu.
Lý Băng giật mình, cũng nghe được tiếng tim đập không ngớt.
“Nhớ ra chưa? Lúc đó ta hỏi nàng vì sao cố ý gả cho ta?”
Nàng gật đầu.
“Ta khi đó không hiểu được chính mình ra câu trả lời như thế nào, nhưng bây giờ thì đã hiểu rõ.”
“Hiểu rõ cái gì?”
“Ta muốn nghe nàng nói vì nàng thích ta nên mới gả cho ta.” Hắn nghiêm túc, con ngươi đen chăm chú nhìn nàng, giây lát không rời, “Bởi vì từ lúc đó, ta đã vì nàng mà động lòng.”
Nàng cả kinh, “Cả thời gian đó?”
“Cả thời gian đó.” Hắn gật đầu, khẳng định câu hỏi của nàng.
Từ lúc đó hắn đã vì nàng động lòng? Tại sao nàng vẫn cho rằng thời gian đó hắn rất ghét nàng?
Lý Băng lại mỉm cười, nàng không thể không cười, lời nói của Tô Bỉnh Tu khiến tâm hồn nàng chấn động, khiến trong lòng nàng vui mừng như điên.
“Ta thích nàng, Băng nhi.” Hắn bỗng thổ lộ, nhìn thân thể của nàng, rồi nhìn nàng, “Rất yêu nàng.”
Nàng không cách nào hô hấp, “Ta… Cũng là.”
“Ta muốn cùng nàng gần nhau cả đời.” Hắn ôn nhu đồng ý, ngữ âm khàn khàn.
“Cả đời?” Nàng sửng sốt.
“Cả đời.” Hắn khẳng định, “Sinh tử không rời.”
Sinh tử không rời?
Lời nói thâm tình này như sét đánh ngang tai, khiến cho nàng sợ hãi, sắc mặt bỗng trắng xanh, trái tim hầu như ngừng đập.
“Vì sao?”
“Vì sao?” Hắn cúi đầu cười, dường như nghĩ câu hỏi của nàng rất hay, “Đương nhiên là bởi vì ta rất yêu nàng.”
“Thế nhưng, thế nhưng…” Nàng tinh thần hoảng loạn, nỗi lòng bất định, nói không ra một câu hoàn chỉnh.
“Nhưng là cái gì?”
Thế nhưng, thế nhưng…
Mới vừa rồi trong lòng nàng còn vui mừng như điên, bây giờ nàng chỉ cảm thấy hoang mang hoảng loạn, chỉ có thể bình tĩnh nhìn nam nhân đang nhíu mày nghi hoặc trước mắt, không biết làm sao.
Nàng phải thế nào nói cho hắn? Nên nói cho hắn thế nào?
Lý Băng hít thật sâu, trái tim đau đơn thắt lại, hốc mắt như nổi lên sương mù, nhưng nàng cố nén lại, cắn chặt răng.
Nàng không thể bên hắn suốt đời, không thể cùng hắn sinh tử không rời.
Bởi vì, bởi vì…
Bởi vì mạng của nàng không lâu dài, bất cứ lúc nào cũng có thể chết!
Nàng —— mạng không quá dài.
Khi sự cuồng dã của sóng tình cũng dần dần rút đi, Lý Băng vẫn như cũ nhắm mắt lại, thân thể mềm mại yểu điệu lẳng lặng nằm, thần trí hoảng hốt nhẹ nhàng chìm nổi trên sóng biển.
Đây là cái cảm giác gì? Đầu óc lại suy nghĩ, đáy lòng lại lưỡng lự, nhưng cảm giác ban nãy vẫn dài dằng dặc, tình cảm mãnh liệt trong chốc lát đó rốt cuộc là cái cảm giác gì ?
Nàng như là điên rồi, điên cuồng, đánh mất lý trí, chỉ nghe theo mệnh lệnh của các giác quan. Mà tinh thần, cứ như là lâng lâng trên trời, hái những ngồi sao lấp lánh, vừa hưng phấn vừa say mê, không cách nào để gọi về.
Nàng không có ngất đi, nhưng, thần hồn lại bay khắp nơi…
“Nghĩ cái gì? Băng nhi.”
Tiếng nói đầy tình cảm ôn nhu môn trớn bên tai nàng, trong lòng Lý Băng căng thẳng, không dám mạo hiểm mở mắt ra.
“Không có gì.” Nàng cắn đôi môi đỏ hồng, “Ta không sao.”
“Đúng không?” Hắn giống như không hài lòng nhanh chóng đáp lại, “Mở mắt nhìn ta.”
Toàn thân nàng run lên.
Tô Bỉnh Tu cảm nhận được, vòng cánh tay ôm chặt người nàng, “Vì sao không nhìn ta?” Hắn hỏi giọng nói có chút thương cảm, “Nàng không thích những thứ ta vừa làm với nàng?”
Tim nàng như ngừng đập “Không phải.”
“Nàng thích?”
“Ta…”
“Nói cho ta biết. Mở mắt ra nhìn ta.”
Nàng nín thở, một lúc lâu, đôi mắt cuối cùng cũng chậm rãi mở ra, con ngươi đầy sương mù như in trên khuôn mặt của hắn —— đúng là đẹp, mang theo vẻ mặt thân thiết.
Nàng nhẹ nhàng hô hấp trở lại, ánh mắt do dự nhìn chiếc cằm của hắn, xẹt qua đôi môi khêu gợi, mũi thẳng tắp, con ngươi đen lạnh lẽo bình tĩnh, ẩn giấu những điều mà không thể hiểu được, giống như rất cổ xưa, rất mê hoặc, vẫy gọi nàng.
Lý Băng run lên, thân thể vừa lạnh lẽo, lại vừa ấm áp.
Tinh thần của nàng bay mất —— vốn là tại đáy mắt của hắn.
Con ngươi lẳng lặng, chăm chú nhìn hắn, xuyên thấu con ngươi đen, chậm rãi nhìn xuống…
“Đừng nhìn ta như vậy.” Hắn không thể chịu nỗi bị ánh mắt của nàng xâm lấn, thấp giọng nói.
“Vì sao?”
“Không vì sao. Nói chung đừng nhìn ta.”
Nàng không hiểu được, “Chàng muốn ta nhìn chàng.”
“Không phải là nhìn như thế này.” Hắn ồ ồ nói, bỗng đem bàn tay mềm mại của nàng đặt vào trong tay hắn, con ngươi đen chăm chú tha thiết nhìn nàng, rồi lại ẩn giấu chút nhắc nhở, “Nếu nhìn một nam nhân khác như vậy thì hắn sẽ mất hồn, nàng hiểu chưa?
Hắn sẽ nghĩ ngươi nhìn thấu toàn bộ của hắn, trong lòng của hắn, tinh thần của hắn.”
“Ta là nhìn thấu tinh thần của ta.” Nàng khàn khàn đáp lại.
“Cái gì?”
“Tinh thần của ta.” Lý Băng kinh ngạc, tinh thần vô cùng hoang mang, “Đôi mắt của chàng, ta chỉ muốn tìm về nó.” Nàng nói, giọng nói rất rõ, căn bản không thể hiểu rõ nàng đang nói gì.
Nàng có thể nói trong hoang mang, hắn rõ ràng nghe được, điều thấp thỏm trong lòng nháy mắt đã phấn chấn đứng lên, ba phần vui sướng, lại có bảy phần cảm động.
“Băng nhi” hắn cúi đầu, hết sức ôn nhu kêu một tiếng, “Nàng thích ta sao?”
̀
“Thích?” Nàng ngẩn người, suy nghĩ về cái danh từ mà đối với nàng hoàn toàn xa lạ.
“Ân. Nàng thích không?”
Nàng thích hắn sao?
“Ta không biết.” Nàng mờ mịt lắc đầu, “Thích một người là cảm giác như thế nào?”
“Nàng không hiểu được sao?” Hắn hỏi, dường như có chút kinh ngạc, rồi lại lưu ý trong dự liệu.
“Nàng chưa từng thích người khác sao.”
“Ta nghĩ… Hẳn là chưa từng nha.”
“Băng nhi” Tô Bỉnh Tu chăm chú nhìn nàng, “Cuối cùng là do cái gì khiến tính cách của ngươi như vậy?” Hắn thấp giọng hỏi nói, thở dài, “Lý Sâm nói ngươi vô tình vô cảm, nói ngươi bẩm sinh như vậy —— thật là ngươi bẩm sinh đã như vậy sao?”
“Ta là vô tình vô cảm.” Không biết tại sao, nàng có cảm giác như bị chính lời nói của hắn làm tổn thương, giọng nói bất giác có chút bén nhọn, “Ngươi không phải cũng từng nói ta là một khối hàn băng sao?”
“Ta sai rồi.” Hắn thẳng thắn không kiêng nể, “Sai rồi.”
Lý Băng hơi sửng sốt, “Chàng sai rồi?”
“Ta sai rồi.” Tô Bỉnh Tu cúi đầu nói, bàn tay to ôn nhu xoa má của nàng, chậm rãi vuốt đường cong mềm mại trên khuôn mặt nàng, “Nàng không phải là hàn băng, nàng cũng là người, có tình có cảm. Chỉ là cảm giác này đến rất chậm, trong lòng suy nghĩ cũng ít, nhưng nàng là có cảm tình.” Nói, con ngươi đen xẹt qua một ánh sáng kỳ lạ.
Khóe miệng cũng nở một nụ cười mê người, “Nàng là một người ôn độ sinh động —— một nữ nhân.” Hắn bỗng dưng nói câu cuối, càng lúc càng cười sâu hơn.
Dường như đang rất vui vẻ.
“Bỉnh Tu…”
“Biết ta nghĩ cái gì sao?” Hắn tiếp tục nhìn nàng mỉm cười, trên mặt có ba phần tà khí kỳ lạ, “Ta nghĩ ngươi thích ta.”
Nàng nghe vậy bỗng dưng hô hấp run lên, đôi mắt đẹp nổi lên chút sóng, đầy sương mù.
“Ta cũng thích nàng.” Tà khi ở con ngươi phút chốc cũng tiêu tan, chỉ có ôn nhu.
Toàn bộ đều là ôn nhu và thâm tình.
※ ※ ※
Công chúa nở nụ cười.
Đầu hạ, tin tức khiến mọi người kinh ngạc cứ như vậy lan đi trong phủ, lẳng lặng đi qua lòng của mỗi người.
Tất cả phản ứng đều khác nhau, có kinh ngạc, có cảm thán, có mừng rỡ.
Nỗi lo lắng nhất về Thiên Tinh công chúa của bốn tỳ nữ cuối cùng cũng được gỡ xuống.
Không phải là kinh ngạc, không phải là cảm thán, không phải là mừng rỡ, mà là nhiều tâm tình hỗn loạn đan vào nhau, những lo lắng trong đáy lòng sau đó cũng từ từ thay đổi.
Công chúa nở nụ cười, từ lúc theo công chúa tới giờ, Đông Mai được ba năm còn Xuân Lan đã gần mười năm, từ trước ở trong cung chưa bao giờ thấy nàng cười.
Nàng quả thực chưa bao giờ cười —— không khóc không cười, vô sân vô hỉ.
Nhưng bây giờ nàng đã khóc, cũng đã cười.
Nụ cười của nàng thực sự rất đẹp, thực sự rất đẹp.
Chút tiếu ý trên khuôn mặt lạnh lẽo của nàng cũng không làm mất đi khí chất cao quý tao nhã, trái lại còn tăng thêm vài phần rực rỡ động lòng người.
Nàng không giống như một ngôi sao lạnh lẽo như trước, mà là một ngôi sao có thể nở nụ cười, thỉnh thoảng còn có thể bướng bỉnh hướng người ta nháy mắt vài cái.
“Là phò mã khiến người hài lòng như vậy sao?” Đông Mai kinh ngạc hỏi, si ngốc nhìn công chúa từng bước từng bước đi dạo trong sân, bóng hình của nàng xinh đẹp yểu điệu, nhàn nhã đi lại, giương cánh tay áo lên như một đoá hoa lịch sự tao nhã, trong nàng bây giờ cũng như ống tay áo này, cả người dường như là muốn bay lên trời.
Nàng quả thực cũng giống như đang bay lên, ở dưới gốc cây đào, bên cạnh bụi hoa, nhẹ nhàng bước, xoay vòng theo nhịp khiến người ta động lòng.
Nàng đang nhảy múa, sợi dây đen tinh tế được thắt trên bím tóc cũng nghịch ngợm di chuyển, thắt lưng cùng ống tay áo nhẹ nhàng tung bay, ống tay áo tự nhiên chuyển động, đong đưa theo nhịp, vòng tay xanh biếc trên cổ tay, những trang sức trước ngực, đinh đinh đang đang, đánh vào nhau tạo nên một âm thanh dễ nghe.
Nàng nhảy múa, tay chân nhỏ nhắn mềm mại nhẹ lay động, kể ra cũng rất mê người, ngẩng mặt lên hơi hé ra dung nhan thanh lệ, như tắm rửa cho sắc trời trong xanh ngày hè, cây hoa hồng bên cạnh trông cũng thật tươi cười.
Róch rách, tươi cười róch rách, thật khiến chấn động lòng người.
“Đây là… Nghê thường vũ y khúc sao?” Đông Mai kinh ngạc tự hỏi. Nhớ kỹ năm ngoái công chúa tham gia tiệc rượu của hoàng thất, đó là vũ khúc hàng đầu trong tất cả các màn biểu diễn, kỹ xảo thuần thục của các mỹ nhân nhảy múa dĩ nhiên khiến cho người khác cảm động, cũng không thể đạt tới tâm hồn người ta như của công chúa.
Nàng không hiểu được vì sao công chúa lại múa, hơn nữa lại còn múa tốt như vậy, động lòng người như thế, khiến người quan sát bên cạnh nàng cũng muốn bay lượn theo.
“Nàng vì Phò mã mà múa sao?” Nàng tiếp tục lẩm bẩm, nhưng không nên trả lời vấn đề này, khi Tô Bỉnh Tu thình lình xuất hiện, nhẹ nhàng ôm cả người công chúa vào lòng, nụ cười sáng lấp lánh như ngọc của công chúa cũng nói lên tất cả.
Vậy tất cả —— nước mắt của công chúa, nụ cười của nàng, điệu múa mềm mại vui sướng, đều là bởi vì Tô Bỉnh Tu, đó là người có tài trí hơn người, là Phò mã mà thánh thượng cực kỳ yêu thích.
Đông Mai nghĩ, vẫn ngẩn ngơ không dám tin rằng khuôn mặt mình cũng nở một nụ cười.
Nhớ tới lúc trước hai người như người xa lạ, quan hệ rất lạnh nhạt, không ngờ tới hôm nay lại đầy tình cảm như vậy, tình cảm rất giống uyên ương, dường như một khắc rời xa nhau cũng luyến tiếc.
Uyên ương a.
Thật khó để tưởng tượng một công chúa luôn luôn cô độc như vậy cũng có lúc không muốn rời xa một người.
Uyên ương a.
Đông Mai xoay người, đang định lặng lẽ rời khỏi sân nhà, để lại cho hai người một khoảng không gian yên tĩnh không bị quấy rối thì trong mắt bỗng dưng lộ ra một khuôn mặt tái nhợt.
Đó là khuôn mặt trắng bệch, răng cắn chặt hàm, khuôn mặt tràn ngập phẫn nộ cùng ghen ghét.
Khuôn mặt của Bạch Điệp.
Đông Mai trong lòng căng thẳng, “Ngươi ở chỗ này làm cái gì?”
Bạch Điệp không trả lời, con mắt cứ chăm chú nhìn hai người kia, lạnh lùng, oán hận nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mới bỗng phất tay áo, xoay người mau lẹ rời đi.
Đông Mai trong lòng lạnh lẽo, bỗng dưng nổi lên một dự cảm bất thường.
※ ※ ※
“Công chúa, như vậy không được a.” Một tiếng nói kinh hoảng bén nhọn vang lên, nữ đầu bếp vươn hai cánh tay mập mạp của mình cố gắng đoạt lại con dao trong tay công chúa.
Lý Băng đem cải trắng ra nắm chặt, “Ngươi để ta làm đi, Từ đại nương, dạy ta làm.”
“Điều… Điều này sao được?” Vẻ mặt Từ đại nương sợ ngây người, “Người đường đường làm một công chúa mà, có thể nào làm những việc nặng thấp hèn này?”
“Chẳng qua chỉ là nấu ăn thôi, kim sắc đại đường, cải trắng, chân giò hun khói, cây ngô —— hẳn là không khó làm chứ?”
“Không… Vấn đề không phải là làm có khó hay không, mà là người căn bản không nên làm.
Người muốn uống canh, phân phó chúng ta làm là được, hà tất phải tự mình?”
“Không phải ta muốn uống, là Bỉnh Tu muốn uống.”
“Thiếu gia muốn uống? Nếu như thế, để ta tự mình làm cho hắn —— “
“Không phải, là ta muốn tự mình làm cho hắn uống.”
“Cái gì?”
“Ta muốn tự mình làm cho hắn uống.” Lý Băng ôn nhu lặp lại, thần khí lại thập phần kiên định.
“Vì sao?”
“Là tấm lòng.” Giọng nói của nàng bình thản, đôi mắt sáng như ánh sáng ngọc, “Ta chưa làm cho hắn được chuyện gì, chí ít để ta tự mình làm canh cho hắn uống đi.”
“Thế nhưng, thế nhưng…” Từ đại nương tuy biết việc này hoang đường, nhưng sau khi thấy tấm lòng của Lý Băng lại không nỡ từ chối, không khỏi rơi vào thế khó xử.
“Ta biết yêu cầu như vậy gây khó dễ cho ngươi, để ngươi dạy một công chúa chưa từng đến nhà bếp như ta sẽ rất khó cho ngươi. Nhưng” Lý Băng dừng lại, con ngươi của nàng đầy thành khẩn kiên định, “Ngươi có mà làm lần này đi, ta xin ngươi.”
Xin bà? Đường đường là một công chúa đang cầu xin bà? Từ đại nương nhất thời luống cuống, khiến bà làm sao không đảm đương a.”Đừng nói như vậy, công chúa điện hạ, người muốn làm canh để lão dạy người cũng được, nói cái cầu xin hay không? Đừng giết ta.” Nói, bà bất đắc dĩ thở một hơi dài, rốt cuộc nhận mệnh.
Tiếp theo, bà bắt đầu dạy Lý Băng làm sao rửa sạch rau dưa thịt cá, trong lúc đó sẽ có những bước mà đối với một công chúa như nàng rất dơ bẩn không chịu được, nàng là công chúa được nuông chiều từ bé sẽ tự động tuyên bố bỏ cuộc.
Nhưng Lý Băng thì không. Nàng không có bỏ cuộc, đôi tay mịn màng lần đầu tiếp xúc với nước lạnh cũng không, nhắm hai mắt lại để xử lý vây cá cũng không, thậm chí khi Từ đại nương cầm lấy dao thái thịt, muốn dạy vị công chúa này thái thịt, nàng cũng chỉ là kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn, không có chút gì gọi là bỏ cuộc.
Vì vậy Từ đại nương cuối cùng cũng hiểu rõ nàng thật sự nghiêm túc, thật tình muốn xuống bếp, vì thiếu gia mà nấu canh.
Trời ạ, ai tới cứu bà đi? Bà thật không dám dạy quý nhân hoàng tộc này dùng dao, lỡ cắt vào tay của công chúa, bà thật không kham nổi tội lớn tày đình đó.
“Công chúa, người xác định… Còn muốn tiếp tục sao?”
“Ta muốn tiếp tục.” Một câu nói giản đơn cuối cùng tắt đi ngọn lửa hy vọng trong lòng Từ đại nương, bà chỉ có thể gật đầu, cầm dao cẩn thận đưa vào tay công chúa.
“Có chuyện gì đang xảy ra?”
Còn chưa đưa được ổn định, một tiếng nói giận dữ phút chốc vang lên, thiếu chút nữa khiến Từ đại nương kinh sợ làm rơi con dao trong tay, nàng vội vã nắm chặt lại, trái tim gần như nhảy ra khỏi ngực.
Quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt không thể tin được của thiếu gia.
Cứu tinh cuối cùng cũng tới.
Nàng hít một hơi, “Thiếu gia, người tới vừa lúc, công chúa nói nàng muốn tự mình xuống bếp.”
“Cái gì?” Tô Bỉnh Tu sửng sốt, ánh mắt sấm sét liếc qua phía Lý Băng đang bình tĩnh, hàng lông mày rậm nhướng lên, “Chuyện gì xảy ra?
Ta ban đầu nghe tỳ nữ nói nàng đang ở chỗ này còn không thể tin được, làm sao mà nàng lại muốn đích thân xuống bếp?”
“Đúng vậy, là ta muốn như thế.” Lý Băng bình tĩnh đáp lại.
“Vì sao?”
“Ta muốn tự mình nấu canh”
“Canh gì?”
“Kim sắc đại đường.”
“Kim sắc đại đường?” Là canh mà hắn thích uống nhất, Tô Bỉnh Tu ngẩn ra, “Là vì ta?”
“Ân, ta muốn tự mình làm cho chàng cái gì đó —— “
“Đồ ngốc, làm sao lại ngốc như vậy hả?” Không đợi nàng giải thích xong, hắn liền tiến đến cầm đôi tay nhỏ bé của nàng, mới vừa tiếp xúc, cái lạnh lẽo đã khiến hắn sợ run, “Làm sao lại lạnh như thế?”
“Vừa rửa đồ ăn, cho nên…”
Tô Bỉnh Tu trong lòng đông lại, “Băng nhi của ta ngốc, nàng là một công chúa a, hà tất phải làm chuyện này?” Hắn một mặt không muốn trách cứ, một mặt hoảng loạn lật xem lòng bàn tay non mềm của nàng, “Nhìn nàng kìa, cả tay đều đông lạnh lại đỏ hết cả lên.”
“Không có gì.” Nàng nhanh chóng rút tay về giấu ở sau người, “Thực ra nước không lạnh, chỉ là ta không quen mà thôi.”
Đương nhiên là không quen, nàng xuất thân là một công chúa, rửa mặt rửa tay đều dùng nước ấm, thường ngày ngay cả nước lạnh cũng không uống, huống chi uỷ khuất đôi tay rửa qua trong nước lạnh?
“Nàng quả thực không cần làm như vậy” hắn vội vã, vừa trách cứ vừa yêu thương, “Băng nhi, nàng cho ta kẻ ngốc sao? Ta sao không rõ tấm lòng của nàng đối với ta? Nàng hà tất phải uỷ khuất chính mình như thế?”
“Tự mình nấu canh cho ngươi rốt cuộc là uỷ khuất ở chỗ nào?” Nàng chăm chú hắn, đôi mắt sáng trong veo, “Ta chỉ là muốn tự mình có thể làm gì đó cho chàng.”
“Nhưng nàng là một công chúa —— “
“Nhưng ta cũng là thê tử của chàng.” Nàng lẳng lặng nói, “Ta làm chẳng qua là cũng giống như thê tử vì phu quân mà làm, không phải sao?”
“Vậy không giống với…”
“Không giống với cái gì?” Nàng nhẹ nhàng nói, “Hay là chàng vẫn muốn ta dùng thái độ của một công chúa đối với chàng?”
“Ta…” Tô Bỉnh Tu cứng lại, không nói gì.
“Để ta làm đi.” Nàng thản nhiên, mỉm cười, “Trước mặt chàng ta không phải là một công chúa, chỉ hy vọng mình là thê tử của ngươi.”
Tô Bỉnh Tu trong lòng khẽ cảm động, ánh mắt trong chốc lát như khoá chặt vào khuôn mặt nàng, rốt cục cũng thở một tiếng dài, “Nàng không hiểu, Băng nhi.” Hắn thấp giọng nói, bàn tay to cẩn thận xoa lên má nàng, “Quả thực ta chỉ là yêu thương, lòng ta thương nàng a.” Lý Băng ngẩn ra, “Yêu thương ta?”
Hắn gật đầu, con ngươi chăm chú si ngốc quyến luyến nhìn nàng, “Nàng là một công chúa hoàng tộc như vậy, lại tự mình xuống bếp, lỡ như không may bị bắt trúng tay, bị phỏng thì làm sao bây giờ? Ta không nỡ a!”
“Chàng sợ ta bị thương?” nàng kinh ngạc, tinh tế suy ngẫm lời nói sâu xa của hắn, trong lòng khẽ động, đôi môi bất giác nở một nụ cười, “Vậy ngày trước cũng là vì như thế này sao?”
“Ngày trước?”
“Lúc ta đem thuốc đến phòng Bạch cô nương.” Nàng nhắc nhở.
“Đúng vậy, nàng không nhắc tới ta cũng đã quên.” Hàng lông mày rậm của hắn căng thẳng, “Nàng khi đó còn suýt nữa bị phỏng, bây giờ còn muốn nấu canh.”
“Thì ra chàng lo lắng cho ta.” Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm, “Ta vẫn nghĩ rằng chàng lo lắng cho Bạch cô nương…”
Đúng vậy, nàng khi đó vì sao lại cho rằng hắn chỉ quan tâm Bạch cô nương chứ? Khi chén thuốc vừa rơi xuống, không phải hắn là người đầu tiên kéo tay nàng tỉ mỉ kiểm tra sao? Hắn còn trách nàng không nên nhiều chuyện, cũng là bởi vì lo lắng cho nàng, yêu thương nàng.
“Nàng nói cái gì?” Tô Bỉnh Tu không nghe rõ nàng lẩm bẩm cái gì.
“Không.” Nàng lắc đầu, bỗng khóe miệng nhếch lên, thản nhiên cười, “Chàng để ta xuống bếp đi, Bỉnh Tu.”
“Băng nhi, nàng —— “
“Ta rất muốn có thể làm gì đó cho chàng với thân phận là một thê tử, nhưng ngoại trừ những việc này, ta thật không biết ta còn có thể làm gì cho chàng.” Nàng ôn nhu nói nhỏ, hứng thú uyển chuyển.
Làm sao không thể chứ? Nàng đã vì hắn làm rất nhiều chuyện.
Tô Bỉnh Tu nhìn khuôn mặt yêu kiều của ái thê, trong lòng có chút rung động.
Từ ngày đó sau giờ Ngọ hai người lại bắt đầu triền miên, nàng cả ngày đều tạo cho hắn nhiều niềm vui bất ngờ.
Nàng không hy vọng ở trước mặt hắn trưng ra dáng vẻ của hoàng gia, khiến trong lòng hắn khó chịu.
Vì vậy bây giờ nàng luôn cho các cung nữ bên cạnh hầu hạ lui đi, tự mình sinh hoạt cá nhân.
Sáng sớm rời giường, nàng tự mình mặc áo vào, nhìn dáng dấp nàng ngốc nghếch thắt nút của vạt áo, hắn vừa buồn cười vừa cảm động, sau đó nàng lại quay về giường, hắn liền hôn nàng một cái.
Mặc xiêm y xong, nàng lại học cách trang điểm qua gương, mà hắn, kinh ngạc sững sờ nhìn nàng chải từng sợi tóc mây, sau đó kiềm chế không được vươn mình, đoạt lấy cái lược trên tóc nàng, tự mình chải tóc cho nàng, lấy trâm gài tóc gài cho nàng, sau đó nâng nhẹ khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lên, cẩn thận tỉ mỉ đánh lông mày, điểm vào đôi môi đỏ thẫm.
Được một lúc, nàng lại muốn tự mình tắm rửa, hắn không chút khách khí xung phong nhận giúp nàng.
Chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng đỏ ửng lên, “Như vậy sao được?” Nàng hờn dỗi.
“Thế nào lại không được?”
“Thế… Còn ra thể thống gì?”
“Thế nào lại không ra thể thống gì?” Hắn đanh đá, có ý định trêu nàng, “Nàng là nương tử của ta, ta là tướng công của nàng, vì sao ta không thể giúp nàng tắm rửa?”
“Chàng đừng ồn ào” Hàm răng của Lý Băng cắn đôi môi dưới, “Ta có thể nào ở trước mặt chàng cởi áo cùng thắt lưng?”
“Thế nào không được?” Hắn cười hỏi, gian tà nhìn nàng, “Toàn thân trên dưới của nàng ta còn chưa nhìn thấy tất cả?”
“Nhưng không… Không giống với.”
“Không giống với chỗ nào?”
Nàng bỗng dưng cứng lại, không thể cãi lai, chỉ phải nhẹ nhàng dẫm chân, “Nói chung phải không là được.”
“Ta càng muốn, ta ở đây cùng nàng, nàng đi đâu ta theo đó, nàng thay y phục tắm rửa thì ta cũng cùng nàng tắm rửa.”
“Cùng nhau?”
“Chủ ý không sai.” Hắn cười đùa nàng.
Nàng bỗng dưng nhắm mắt, không biết là đang nghĩ đến chuyện gì, hai gò má càng thêm đỏ bừng.
Nàng thẹn thùng nhưng lại khiến trong lòng hắn mừng rỡ, kéo thân thể của nàng, liên tục hôn vào má nàng, vốn chỉ định hôn vài cái trêu nàng, ai biết được vừa hôn vài cái, lại đốt cháy lửa tình trong người hắn, hai tay cường tráng ôm lấy nàng hướng sương phòng đi đến.
Dọc theo đường đi cũng doạ vài tỳ nữ, các nàng ai cũng trợn ta đôi mắt nhìn bọn họ.
Nhưng hắn mặc kệ, cũng không cho Lý Băng để tâm, cứ như thế ôm nàng vào trong khuê phòng, xé phăng chiếc mành vải xuống, ôn nhu muốn nàng…
Tô Bỉnh Tu nghĩ, khoé miệng bất giác nở một nụ cười khêu gợi.
Tựa hồ mỗi khi Lý Băng làm gì đặc biệt sẽ quyến rũ dục lửa trong lòng hắn, cái độc lập tự chủ của nàng lại trở thành cái khiếu khích ta nhất.
Lần này nàng muốn đích thân nấu canh, nấu xong canh rồi có đúng hay không nàng sẽ tự mình ép hắn uống?
Ân, hắn muốn nàng cho hắn uống, hơn nữa không được cách bình thường.
Dùng thìa cho một người uống canh còn gì hứng thú nha? Hay là dùng miệng anh đào nhỏ…
“Chàng đang suy nghĩ cái gì?” Lý Băng hoài nghi nhìn hắn, như là phát hiện trong đầu hắn có ý niệm không đúng đắn.”Không có gì.” Hắn vội vã thu hồi suy nghĩ đó, tiễn nàng đi cười mê người “Nàng làm ở đây đi, ta ở chỗ này nhìn.”
“Không cần, chàng có thể đi làm chuyện của mình —— “
“Không, ta ở chỗ này xem.” Hắn chăm chú nhìn nàng, con ngươi đen nổi lên một ngọn lửa, khóe môi rõ ràng có thâm ý, “Bởi vì ta chờ không được muốn uống ngay…”
※ ※ ※
Thì ra cảm giác thích một người là như vậy.
Lý Băng nghĩ, si ngốc, ngây ngốc nhìn bóng mình trong hồ mà cười.
Cửu đường ca đã từng nói với nàng, yêu một người, thích một người thì có thể vì hắn làm nhiều chuyện, vui vẻ lừa hắn, mà cũng thường bị nhất cử nhất động của hắn chọc cười, thậm chí chỉ cần thấy hắn trong lòng nháy mắt liền phấn chấn lên.
Thật là như vậy, cảm giác nàng đối với Tô Bỉnh Tu cũng như thế. Vậy, hoá ra đó là thích a. Thì ra là ngọt ngào như vậy, hài lòng như vậy, cuộc sống đầy sung sướng.
Sẽ rất vui vẻ nếu nhìn thấy hắn, cả ngày đêm đều nhớ đến hắn; ngay cả trong mơ cũng thấy hắn hàm chứa tiếu ý mà tỉnh lại.
Sau khỉ tỉnh lại, phát hiện hắn đang ngủ bên cạnh, hô hấp đều đều, hé ra khuôn mặt trẻ con khi ngủ khiến nàng say mê, trêu chọc khiến tâm hồn của nàng loạn hết cả lên.
Nàng thực sự rất yêu thương hắn, mỗi đêm đi vào giấc ngủ người cuối cùng nàng nghĩ là hắn, sáng sớm tỉnh giác người đầu tiên nhìn thấy cũng là hắn.
Bất giác phát hiện, giọng nói cùng hình bóng của hắn đã hoàn toàn in sâu vào trong lòng nàng, lại không cách gì phá huỷ được.
Mà nàng cũng không muốn phá huỷ, muốn vĩnh viễn đem cất hắn vào trong đáy lòng.
“Ta thích chàng, Bỉnh Tu.” Nàng thì thào, nói với chính bản thân mình, bình tĩnh nói nhỏ với thuý hồ, sau đó khóe miệng bỗng nở một nụ cười.
Thật ngốc, những việc ngốc nghếch như vậy không phải là việc nàng hay làm.
Nhưng nàng liền làm, lại muốn làm.
Lý Băng khẽ nhắm mất, trông giống như một bóng ma xinh đẹp, nàng hé miệng, khẽ thì thầm lời yêu theo gió bay đi.
“Ta thích chàng, Bỉnh Tu.”
“Ta nghe được.” Tiếng nói mang theo tiếu ý vang lên phía sau lưng nàng, theo đó là một cánh tay ôm cả người nàng vào trong lòng.
Là Bỉnh Tu, hắn đều nghe thấy được.
Khuôn mặt của Lý Băng nóng lên, nhịn không được hơi ngượng ngùng, “Chàng đến đây lúc nào?”
“Mới vừa rồi.” Hắn ngữ âm khàn khàn, cằm đặt ở bờ vai của nàng, “Lên thiết triều một tý liền gấp gáp trở về nhìn nàng.”
“Hà tất phải gấp gáp như vậy?”
“Nếu không vội vã như thế thì biết đến khi nào mới nghe nàng biểu lộ?” Hắn nửa trêu chọc, hởi thở ấm áp thổi qua tai nàng, “Nếu không nghe được những lời kia ta sẽ hối hận cả đời.”
“Không… Nghiêm trọng như vậy sao.”
“Rất nghiêm trọng.” Hắn cười nói, “Nàng không biết ta đã chờ câu nói này của nàng bao lâu đâu.”
“Bao lâu?” Nàng quay đầu, đôi môi ấm áp bất ngờ sát vào cằm của hắn.
Nàng cả kinh, trán lui ra một chút.
Ánh mắt Tô Bỉnh Tu chợt loé, “Đại khái là từ ngày đôi môi của nàng áp sát vào mặt ta.” Hắn cúi đầu nói, lấy một tay nâng khuôn mặt đang né tránh của nàng, ôn nhu nhìn nàng, “Từ khi đó ta đã mong nàng nói như vậy.”
“Thế nhưng…” Nàng do dự, cau mày, “Khi đó chàng rất ghét ta.”
“Khi đó ta muốn chính mình ghét nàng.” Hắn cường điệu nói.
“Như vậy thì có gì khác?”
“Khác biệt rất lớn.” Tô Bỉnh Tu nói nhỏ, nhẹ nhàng thở dài, “Ta nghĩ đến nàng kiêu ngạo tuỳ hứng, liều mạng muốn chính bản thân ghét nàng, nhưng lại không làm được, thậm chí khi đôi môi của ngươi áp sát người ta thì tim đập không ngớt, giống như một đứa ngốc.” Hắn lắc đầu, nhịn không được tự chế giễu.
Lý Băng giật mình, cũng nghe được tiếng tim đập không ngớt.
“Nhớ ra chưa? Lúc đó ta hỏi nàng vì sao cố ý gả cho ta?”
Nàng gật đầu.
“Ta khi đó không hiểu được chính mình ra câu trả lời như thế nào, nhưng bây giờ thì đã hiểu rõ.”
“Hiểu rõ cái gì?”
“Ta muốn nghe nàng nói vì nàng thích ta nên mới gả cho ta.” Hắn nghiêm túc, con ngươi đen chăm chú nhìn nàng, giây lát không rời, “Bởi vì từ lúc đó, ta đã vì nàng mà động lòng.”
Nàng cả kinh, “Cả thời gian đó?”
“Cả thời gian đó.” Hắn gật đầu, khẳng định câu hỏi của nàng.
Từ lúc đó hắn đã vì nàng động lòng? Tại sao nàng vẫn cho rằng thời gian đó hắn rất ghét nàng?
Lý Băng lại mỉm cười, nàng không thể không cười, lời nói của Tô Bỉnh Tu khiến tâm hồn nàng chấn động, khiến trong lòng nàng vui mừng như điên.
“Ta thích nàng, Băng nhi.” Hắn bỗng thổ lộ, nhìn thân thể của nàng, rồi nhìn nàng, “Rất yêu nàng.”
Nàng không cách nào hô hấp, “Ta… Cũng là.”
“Ta muốn cùng nàng gần nhau cả đời.” Hắn ôn nhu đồng ý, ngữ âm khàn khàn.
“Cả đời?” Nàng sửng sốt.
“Cả đời.” Hắn khẳng định, “Sinh tử không rời.”
Sinh tử không rời?
Lời nói thâm tình này như sét đánh ngang tai, khiến cho nàng sợ hãi, sắc mặt bỗng trắng xanh, trái tim hầu như ngừng đập.
“Vì sao?”
“Vì sao?” Hắn cúi đầu cười, dường như nghĩ câu hỏi của nàng rất hay, “Đương nhiên là bởi vì ta rất yêu nàng.”
“Thế nhưng, thế nhưng…” Nàng tinh thần hoảng loạn, nỗi lòng bất định, nói không ra một câu hoàn chỉnh.
“Nhưng là cái gì?”
Thế nhưng, thế nhưng…
Mới vừa rồi trong lòng nàng còn vui mừng như điên, bây giờ nàng chỉ cảm thấy hoang mang hoảng loạn, chỉ có thể bình tĩnh nhìn nam nhân đang nhíu mày nghi hoặc trước mắt, không biết làm sao.
Nàng phải thế nào nói cho hắn? Nên nói cho hắn thế nào?
Lý Băng hít thật sâu, trái tim đau đơn thắt lại, hốc mắt như nổi lên sương mù, nhưng nàng cố nén lại, cắn chặt răng.
Nàng không thể bên hắn suốt đời, không thể cùng hắn sinh tử không rời.
Bởi vì, bởi vì…
Bởi vì mạng của nàng không lâu dài, bất cứ lúc nào cũng có thể chết!
Nàng —— mạng không quá dài.