Chương : 10
Nàng yêu cầu hắn lấy Bạch Điệp, hơn nữa lại còn dùng lời nói như mệnh lệnh!
Hắn thật không hiểu được, vốn là cho rằng hắn nàng hiểu lầm hắn, cho rằng hắn với biểu muội tình cũ còn dang dở nên mới tức giận đưa ra đề nghị như vậy.
Nhưng hắn giải thích rồi mà, thiết tha như vậy, thành khẩn như vậy, ở bên thuý hồ, trong khuê phòng của nàng, lúc nào cũng giải thích trước mặt nàng vô số lần, nhưng nàng lại bắt đầu né tránh hắn, không gặp hắn, cố gắng viết bức thư hàng nghìn chữ để thuyết phục nàng, nhưng nàng vẫn đáp lại một câu như thế —— nàng là kiên trì muốn hắn lấy Tiểu Điệp.
Vì sao? Hắn thật không hiểu. Mà một ngày một đêm đi qua, những lo sợ nghi hoặc trong lòng cũng từ từ biến thành giận dữ.
Hắn không đi tìm nàng, không cố gắng khuyên nhủ dụ dỗ Lý Băng đang trốn tránh hắn nữa, cứ hồi Tô phủ lại đem nhốt mình vào trong thư phòng, ai cũng không thấy.
Hắn một mình trốn ở trong thư phòng, uống rượu, ngâm thơ, điên cuồng viết, trút hết những buồn giận trong lòng ra.
“Ra kỳ đông môn, hữu nữ Như Vân. Tuy là Như Vân, phỉ ta tư tồn. Khao y kỳ trung, trò chuyện nhạc ta viên. Ra kỳ tây đồ, hữu nữ như trà. Tuy là như trà, phỉ ta tư thả.
Cảo y như lô, trò chuyện khả dữ ngu.” Tô Bỉnh Tu ngâm thơ, một mặt nhìn nét mực tung bay vô chừng mực của mình.
Ra kỳ đông môn, hữu nữ Như Vân. Tuy là Như Vân, phỉ ta tư tồn… Nàng rõ ràng là hiểu được! Rõ ràng biết được nữ tử trên thế gian này mặc dù rất đông, nhưng hắn chỉ yêu một mình nàng, chỉ cần một mình nàng, những nữ tử khác dù đẹp dù tốt, cũng không thể khiến hắn động lòng.
Nàng nên biết, nên hiểu rõ!
Nếu biết, nếu hiểu rõ, vì sao lại nhất định ép hắn lấy một nữ nhân khác?
Hắn không phải đã nói sao? một người khi yêu người khác thì liền một lòng một dạ bên cạnh người đó. Lẽ nào nàng đã quên? Lẽ nào nàng không hiểu?
Không có khả năng! Trên đời này nếu một người thật lòng yêu người khác, lại có thể nào cùng người khác cùng hưởng tình yêu? Làm sao có thể? cho dù là Nguyệt Nha Nhi dịu dàng luôn nghe lời cũng không thể, huống chi là Thiên Tinh công chúa cao cao tại thượng, cành vàng lá ngọc.
Nàng không nên muốn hắn lấy vợ, hành động cam tâm cùng một nữ nhân khác chia sẻ chồng mình thật không thể tin được, không hiểu được.
Nàng lại muốn làm như vậy, cam nguyện làm như vậy, trừ phi… Trừ phi nàng không thương hắn!
Suy nghĩ điều này, sắc mặt Tô Bỉnh Tu bỗng trầm xuống, cây bút rơi xuống.
Hắn hô hấp liền tục, lối chữ viết bỗng dưng phóng to như một trận múa bút rồng bay trên bàn, ép buộc hắn, khiêu khích suy nghĩ trong lòng hắn.
Ra kỳ đông môn, hữu đẹp như vân. tuy là Như Vân, phỉ ta tư tồn… Hắn đối với nàng là toàn tâm toàn ý, nhưng nàng không hẳn là nghĩ như thế, nói không chừng nàng cảm thấy rất phiền, rất đáng ghét, cho nên mới muốn tìm một người làm phân tâm sự chú ý của hắn.
Nói không chừng nàng nghĩ hắn yêu nàng như vậy chỉ là vì rằng buộc, khiến nàng rất khó chịu, không cách gì hô hấp vui vẻ.
Nói không chừng nàng không muốn cả đời chỉ đối với một mình hắn, một lòng đối với hắn.
Nói không chừng…
Không không không, đừng suy nghĩ nữa, đừng tiếp tục phỏng đoán vô vị như thế nữa.
Tô Bỉnh Tu ra lệnh cho chính bản thân mình, ngăn cản những suy nghĩ không được hoan nghênh nổi lên.
Đừng suy nghĩ nữa, đừng suy nghĩ nữa.
Nghĩ như vậy khiến hắn hoảng sợ, khiến hắn nghĩ bậy, khiến lòng hắn cứ thế chìm xuống, đầu óc từ từ rơi vào mê man, hắn hoang mang lo sợ, bắt đầu cất bước đi trong thư phòng, tới tới lui lui, tiếng bước chân thoáng cái mạnh mẽ thoáng cái nhẹ nhàng, tiếng vọng truyền vào trong đầu hắn, một làn sóng chấn động.
Đáng ghét! Hắn nghĩ nàng có lẽ không hề yêu hắn như hắn đã tưởng tượng, hắn càng nghĩ lại càng thêm hoảng hốt.
Một tiếng đập cửa khiến hắn thoát khỏi suy nghĩ hoang mang, Tô Bỉnh Tu như được đại xá, “Vào đi.”
“Thiếu gia.” Thư đồng thường đi theo hắn hoảng loạn đẩy cửa bước vào, “Hoàng thượng có chỉ, nói người phải tiến cung.”
“Muốn ta tiến cung?” Tô Bỉnh Tu không khỏi nhíu mày.
Sáng sớm không phải là đã lên triều rồi sao? Không lẽ hai canh giờ sau hoàng thượng lại lén lút triệu kiến hắn làm cái gì? Chẳng lẽ có việc gấp?
Hắn một mặt nghĩ, một mặt chỉnh lại bộ quan phục, phái người chuẩn bị xe ngựa, thẳng đến hoàng cung.
Hoàng đế đang ở ngự thư phòng đợi hắn.
“Hoàng thượng triệu kiến vi thần có gì phân phó?” Tô Bỉnh Tu trầm giọng hỏi, cung kính nhìn thẳng vào long nhanh.
“Tô ái khanh, trẫm triệu ngươi tới là vì…” Giọng nói của hoàng đế dừng lại, vẻ mặt không anh minh quả quyết như thường ngày, mà lại xuất hiện một chút do dự.
Tô Bỉnh Tu buồn bực, “Thỉnh hoàng thượng cứ nói.”
“Hôn sự của ngươi.”
Hắn sửng sốt, “Hôn sự của ta?”
“Không sai.” Hoàng đế gật đầu, vẻ mặt không còn do dự nữa mà thay vào đó là rất quả quyết, “Trẫm muốn ngươi chọn ngày để cưới biểu muội của ngươi —— Bạch Điệp cô nương.”
“Cái gì?” Mệnh lệnh thình lình ban ra khiến cả người Tô Bỉnh Tu như nhảy lên, như sét đánh ngang tai. Hắn nắm chặt hai tay, không lâu sau hắn một lần nữa dừng lại toàn bộ ý chí, chỉ còn duy nhất giọng nói bình tĩnh, “Đây là đề nghị của Thiên Tinh công chúa sao?”
Hoàng đế lặng lẽ.
Tô Bỉnh Tu cắn chặt răng, “Hoàng thượng không cần dối thần, là công chúa hạ lệnh phải không?”
“Không sai.” Một tiếng nói bỗng vang lên, Tô Bỉnh Tu run lên, ánh mắt thay đổi.
Từ một góc của ngự thư phòng xuất hiện một bóng dáng yểu điệu, đó chính là nương tử nhiều ngày không gặp của hắn —— Lý Băng.
“Là ta muốn phụ hoàng hạ lệnh.” Nàng oang oang nói, dung nhan thanh lệ vẫn đẹp tuyệt trần như trước, ánh mắt yếu ớt nhìn hắn, không có một chút hỉ nộ ái ố.
Tô Bỉnh Tu nhìn nàng, máu toàn thân như xông lên đầu, “Nàng vì sao lại làm nnhư vậy?”
“Bởi vì chàng không nghe lời ta nói, nhưng đối với mệnh lệnh của phụ hoàng không thể không tuân theo.” nàng thản nhiên trả lời.
Hắn chấn động, “Nàng muốn ta lấy Tiểu Điệp?”
“Không sai.”
Hắn phút chốc thở hốc vì kinh ngạc.
Nữ nhân đáng ghét này! Nàng làm sao lại có thế bình tĩnh như vậy? Làm sao có thể nói ra lời nói quyết liệt như vậy?
Nàng muốn lấy Tiểu Điệp, hắn kiên trì không chịu, liền không tiếc gì nhờ quyền thế của phụ hoàng ép hắn.
Hắn trừng mắt nhìn nàng, nhìn dung nhan thanh nhã của nàng không chút biểu tình, trái tim kinh hoàng, đôi mắt ứ máu.
Nàng cuối cùng là một nữ nhân thế nào? Cuối cùng là một nữ nhân lãnh khốc vô tình đến như thế nào?
Trong lòng nàng, Tô Bỉnh Tu hắn là cái gì?
Lúc trước nàng nói một câu ép hắn lấy nàng, không chút nào để ý đến nguyện vọng của hắn, mà bây giờ, khi hắn một lòng một dạ với nàng, nàng lại giống như trước không để ý đến nguyện vọng của hắn ép hắn lấy thiếp.
Đây là âm mưu gì? Cuối cùng đây là âm mưu gì hả?
Nàng cho rằng nàng là một công chúa cao cao tại thượng, là Thiên Tinh công chúa được hết thảy mọi người kính trọng nên mới muốn gì thì làm như vậy, hành động không quan tâm đến người khác như thế sao?
Nàng chung quy vẫn là một nữ nhân ích kỷ, một chút cũng không thay đổi!
Hắn là kẻ ngốc mới yêu nàng, là kẻ ngốc nên mới bị nàng xoay như chong chóng.
“Được, nàng muốn ta lấy thiếp sao?” Hắn oán hận nhìn nàng, lời nói lạnh lẽo từng chữ từng chữ rơi ra, “Ta sẽ lấy, Tiểu Điệp cũng tốt, nữ nhân khác cũng tốt, nàng muốn ta lấy ai ta sẽ lấy người đó. Như vậy được rồi chứ? Ngươi hài lòng chưa?”
Thân thể nàng run lên, vẻ mặt trở nên hơi trắng, không nói câu nào.
“Nói cho ta biết ngươi hài lòng chưa?” Hắn ép câu nói buông ra qua khe hở của răng.
“Ta… hài lòng. “
“tốt.” hắn cắn răng, cố gắng đè nén sự giận dữ xuống đáy lòng, quay đầu nhìn hoàng đế đang giương mắt mà nhìn, “Vi thần tuân chỉ, thần xin cáo lui.”
Nói xong, hắn không chút nào do dự xoay người, để lại người bên trong thư phòng suy nghĩ phập phòng.
“Đây là điều mà con muôn sao? Thiên Tinh. “
Một lát sau, hoàng đế thu hồi ánh mắt nhìn theo bóng dáng Tô Bỉnh Tu, nữ nhi của hắn suy sụp sau khi người kia rời đi, hé ra dung nhan thanh lệ tái nhợt.
Nàng xem như là cố gắng giữ vững bình tĩnh, hàm răng trắng gắt gao cắn chặt môi, sít sao, không chịu thả lỏng.
Hoàng đế hình như rất lo lắng cho đôi môi duyên dáng của nàng sẽ chảy máy.
Hắn không khỏi thở dài, “xem ra Tô ái khanh rất tức giận.”
Lý Băng lặng lẽ không nói.
“Con thật sự muốn hắn lấy nữ nhân khác?”
Thân thể nàng run lên, con ngươi mơ màng nhìn phụ hoàng, hình như chính là trông ngóng người kia.
“Quay về với thực tế thì dù sao hắn cũng muốn thành thân.” Nàng lẳng lặng, giọng nói có chút phập phồng.
“Thế nhưng bây giờ không cần.”
“Ta cho hắn bây giờ nên lấy.”
“Vì sao?”
Lý Băng im lặng một lát, “Như vậy cho dù ta chết di, hắn cũng sẽ không bị đả kích quá lớn, Bạch cô nương sẽ rất rất quan tâm hắn.” nàng nói, giọng điệu linh hoạt kỳ ảo.
Hoàng đế nghe được mà cảm thấy rất đau lòng, “Thiên Tinh! Con —— “
“Hắn tức giận cũng tốt, hận ta cũng tốt, ta không muốn hắn vì ta mà đau khổ.”
“Đừng nói như vậy!” hoàng đế bỗng dưng hoảng hốt, giọng nói vội vàng, “Con sẽ không chết, sẽ không chết…”
“Phụ hoàng, lẽ nào người muốn Thiên Tinh lừa mình dối người sao?”
Lý Băng hờ hững hỏi, liền khiến cho hoàng đế không còn lời nào để nói.
Đúng vậy, lẽ nào hắn còn muốn Thiên Tinh lừa mình dối người sao? Từ lúc lần đầu tiên nàng phát bệnh tới nay, không chỉ có ngự y đối với bệnh tình của nàng đều bó tay, hắn còn lén hỏi thêm vài danh y, hai ngày nay thay phiên tới cung bắt mạch cho nàng, cả đám cũng đều lắc đầu thở dài, không biết làm sao.
Mạch tượng bình thường a, bọn họ trăm miệng một lời nói, thực sự không biết được bệnh của Thiên Tinh công chúa từ đâu mà đên.
Hỏi bọn hắn có hay không luồng hàn khí giằng co bên trong? Như là có, lại như là không có, không có gì chắc chắn.
Trừ phi tìm được vị chân nhân năm đó, bằng không thì dù là một trăm danh y cũng chỉ nhận được những suy luận bất động.
Nếu tìm ra hắn rồi thì làm thế nào? Lúc trước nói không thuốc nào có thể chữa trị, nói Thiên Tinh vào một ngày mà hàn khí phát tán, liền cận kề cái chết không phải chính là hắn sao?
Xem ra là bó tay, mà hình như Thiên Tinh đã biết trước kết quả nhưng vẫn thản nhiên tiếp nhận sự thật, thừa thế đưa ra đề nghị muốn Tô Bỉnh Tu lấy thiếp.
Nàng nói không muốn hắn phải cô đơn khi nàng đi, thà rằng bây giờ ép hắn lấy thiếp, lạnh nhạt đối với tình yêu say đắm của nàng.
Nàng nói thà rằng để hắn hận nàng, không muốn hắn vì yêu nàng mà đau khổ.
Nàng nói xong vẫn bình tĩnh thản nhiên như vậy.
Vấn đề là —— trong lòng nàng có thể buông như vậy, thật có thể cam tâm như vậy?
※ ※ ※
Nàng đương nhiên không cam lòng, đương nhiên không có cách nào buông lòng dễ dàng như vậy.
Nhưng không cam lòng thì phải làm sao? Ý trời như vậy.
Ý trời muốn nàng thân nhiễm bệnh tật quái lạ, muốn nàng mạng không lâu dài, tìm tất cả các danh y cũng không thể chữa trị, nàng có thể nào cống lại, có thể nào không cam lòng?
Lý Băng tự khuyên chính mình, cố gắng nói để chính mình phục tùng, đè những uỷ khuất phiền muộn xuống.
Nàng cố gắng khắc chế, dùng hết sức ép mình phải chấp nhận tất cả.
Nhưng chính nàng không cam lòng.
Bỉnh Tu bây giờ đối với nàng không quan tâm, hờ hững, lạnh nhạt vô tình như lúc hai người mới thành hôn.
Nàng hiểu rõ vì sao, đau đớn khổ sở tràn đầy, nhưng chỉ có thể cố nén lại, không dám trút hết ra.
Nàng chỉ có thể mặc cho hắn né tránh nàng. Mặc cho hắn đối với nàng hờ hứng, mặc cho hắn tình cờ gặp nàng, cũng xem nàng như cây cỏ tỏ vẻ không thấy.
Làm như không thấy… Thì ra cảm giác bị làm như không thấy đau kổ đến như vậy, đặc biệt là người nàng yêu thương nhất.
Hoá ra tình yêu không chỉ có ngọt ngào, cũng sẽ có những đau đớn như vậy.
Cho dù cả hai đồng lòng, cũng không bảo đảm tất cả về sau này sẽ luôn viên mãn hạnh phúc.
Nàng chỉ là không muốn sau khi nàng chết hắn sẽ đau lòng gần chết. Vì sau này để hắn không đau lòng, không thể làm gì khác ngoài việc khiến chính mình đau lòng.
Nàng rất đau khổ.
Nhưng người đau khổ không chỉ có mình nàng, Bỉnh Tu cũng đau khổ như thế.
Nàng biết, nàng nhìn ra được, hắn đôi với nàng giận dữ cùng oán hận nhưng thực ra là vì hắn yêu nàng say đắm.
Hắn yêu nàng, cho nên không thể tin được nàng ra lệnh nói hắn lấy người khác.
Hắn cho rằng nàng không thương hắn.
Nàng là rất thương hắn a, sao không thương? Nàng cũng rõ ràng hiểu hắn yêu nàng, nàng đối với hắn cũng giống như hắn đối với nàng.
Hắn càng yêu nàng, nàng liền thấy có lỗi với hắn, hắn càng đối với nàng sâu đạm, nàng liên cảm thấy rất áy náy.
Nàng không nên để hắn yêu nàng, không nên ích kỷ như thể, vì muốn có người yêu nàng thương nàng, liền kéo hắn xuống địa ngục, thừa hưởng những đau khổ mà người thường không kham nổi.
Nàng sai rồi, sai rồi!
Nàng không nên khiến hắn yêu nàng, thà rằng hắn hận nàng.
Như vậy cũng tốt —— hắn càng hận nàng, càng thu hồi những suy nghĩ về nàng – yêu thương, một ngày kia khi nàng đã chết, hắn vẫn sẽ sống tốt như cũ, vui sướng mà hạnh phúc.
Bạch Điệp có thể mang hạnh phúc đến cho hắn, nàng tin là thế.
Nàng làm như vậy là đúng, những đau khổ phải chịu coi như cũng đáng giá… Lý Băng nhắm mắt, đáy lòng phục hồi, một lần lại một lần tin tưởng, một lần lại một lần.
Đến khi trái tim không thể thắt chặt hơn nữa, những giọt nước mắt lạnh lẽo chiếm lấy toàn bộ khuôn mặt nàng, nàng vẫn cứ để như thế.
“Hà tất phải chuốc khổ như vậy?” Một tiếng nói khàn khàn vang lên, lướt qua bên tai của nàng.
Thân thể nàng run lên, cả người cứng lại hồi lâu, mới lấy tay áo lau nước mắt, tiếp theo chậm rãi xoay người —— đứng nghiêm trước mắt nàng, chính là đương kim thái tử, con ngươi đen trên khuôn mặt sáng ngời, trên trán toả ra thần thái khác người.
“Hoàng huynh sao lại ở đây?” Đối với nam nhân anh tuấn thình lình xuất hiện kia, nàng cảm thấy rất kinh ngạc, thần sắc nhưng chút biển đổi.
“Ngươi hỏi hoàng huynh vì sao tới đây, vậy còn ngươi?” Thái tử cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, ánh mắt nhìn qua sân chùa không bóng người, lại chăm chú nhìn nàng, “Thứ nhất ta, nghe trụ trì nói ngươi đại giá quang lâm, bởi vậy cho người tiễn các khách hành hương khác, nếu ta không chịu rút lệnh bài ra, xác thực thân phận của mình, hắn còn không chịu để ta đi vào nha.”
Lẽ nào hoàng huynh cải trang xuất cung?
Lý Băng kinh ngạc, ánh mắt nhìn kỹ, thấy thái tử mặc dù luôn ăn mặc đẹp đẽ quý giá, nhưng hôm nay lại mặc trang phục bình dân, bên người chỉ mang theo một gã hắc y hộ vệ.
Trách không được hắn tự xưng là “Ta”, mà không phải “Cô”.
“Hoàng huynh vì sao phải cải trang ra cung?”
“Nghe nói ở đây thần phật linh nghiệm, đến cầu nguyện.” Thái tử trả lời, “Không muốn kinh động người khác.”
“Cầu nguyện cái gì?”
“Không có gì.” Ánh mắt thái tử bỗng nhẹ lung lay, dường như muốn lảng tránh câu hỏi của nàng.
“Cầu bình an cho một người mà thôi.”
Cầu bình an? Đặc biệt đi đến ngôi chùa nghe nói rất linh nghiệm này để cầu?
Chắc là người mà hoàng huynh rất coi trọng.
Lý Băng trong lòng hiểu rõ, miệng cũng không hỏi nhiều, chỉ hơi gật đầu.
Một lát, thái tử lại mở miệng, giọng nói rất có khí phách, “Ta đến đây cầu nguyện
Vậy còn ngươi? Một mình lặng lẽ hao tổn tinh thần ở chỗ này?” Hắn nhìn nàng, “Không giống ngươi, Thiên Tinh.”
Nàng nghe vậy chỉ hơi nhếch môi, như là chế giễu hắn, lại giống như đang tự chế giễu mình, “Hoàng huynh hiểu rõ Thiên Tinh là một người thế nào sao?”
“Ta là không hiểu rõ.” Hắn bình tĩnh, không hề bị lời đùa cợt của nàng làm ảnh hưởng tới tâm tình, “Nhưng ngươi tuyệt đối không vì bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì, không nói đến một mình tự khóc.”
“Ta không khóc.”
“Có đúng không?”
“Không.” Nàng mạnh mẽ phủ nhận.
“Ngươi nói không sẽ không nha.” Thái tử không thèm để ý, “Ta chỉ hiếu kỳ ngươi một một mình ở đây làm gì.”
“Cũng giống ngươi, cầu nguyện.”
“Cầu cái gì?”
“Giống ngươi, cầu bình an.”
“Cầu cho ai?”
“Ta lúc nãy có hỏi ngươi cái này không?”
“Không.” Con ngươi đen của thái tử chợt loé, khoé miệng chợt cong lên tạo thành một nụ cười, “Ngươi là không có hỏi.”
“Vậy ngươi cũng đừng hỏi nhiều.”
“Đôi với ngươi ta có thể đoán được.” Hắn thản nhiên, có ý định nhắc tới, “Ngươi là đến cầu an cho Bỉnh Tu nha.”
Nàng cắn môi, không nói.
“Đúng không?” Hắn không chịu buông ra.
“Đúng thì làm sao?”
“Ngươi cầu sau khi ngươi chết đi, phật cũng có thể bảo vệ hắn bình an vui sướng, đúng không?”
Thân thể nàng run lên, thoáng chốc ngước mắt, “Ngươi thế nào biết được?”
“Biết được cái gì? Ngươi sắp chết hay là ngươi vì hắn cầu phúc?”
Nàng cắn răng, “Ngươi thế nào biết ta sắp chết?”
“Ta không ngốc.” Thái tử thản nhiên chỉ ra, “Nghe nói phụ hoàng tìm các danh y cho ngươi, trong lòng như có lửa đốt, cũng đoán được ít nhiều có chuyện đang xảy ra.”
Thì ra là thế. Không hổ là nhân vật thời gian tới sẽ lên nắm quyền, quả nhiên thông minh thận trọng.
“Về lời đồn khi ngươi sinh ra đã có một luồng hàn khí, ta cũng nghe nói.”
“Nga?”
“Ngươi thực sự tin vào cái lời đồn vô căn cứ này?”
“Không tin thì biết làm sao?” Nàng hờ hững trả lời, “Trên thực tế quả thực đúng là không ai chữa được cho ta.”
“Vì sao lại không thử?”
“Thử thế nào?”
“Tìm tên chân nhân năm đó.”
“Tìm ra thì đã có sao? Là hắn nói không có cách nào chữa được.”
“Nói bậy.” Thái tử bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Lý Băng liếc hắn trừng mắt, bỗng dưng xoay người, có ý muốn rời đi.
“Chờ một chút, Thiên Tinh.” Thái tử vươn cánh tay, nắm chặt ống tay áo của nàng.
Nàng nhíu mày quay đầu lại, “Làm cái gì?”
“Ta không muốn ngươi tiêu cực như vậy. Thử có gì ngại?”
“Liên quan gì đến ngươi?” Nàng hơi nổi giận, “Tình cảm của chúng ta trước đây cũng không đặc biệt, không phải sao?”
“Chúng ta là không có cảm tình gì đặc biệt, nhưng ngươi dù sao cũng là hoàng muội của ta.”
“Thì sao”
“Cho nên ta không muốn ngươi hy sinh như vậy. Không đúng với nguyên tắc.”
“Không cần ngươi quản —— “
“Ta càng muốn quản!” Thái tử gầm nhẹ một tiếng, kéo thân thể của nàng, hai tay chăm chú bám chặt vai nàng, con ngươi đen dấy lên hai ngọn lửa kỳ dị, “Vì sao nữ nhân các ngươi lại muốn hy sinh vậy? Vì sao yêu một người là phải vì hắn làm như vậy? Vì hắn nuốt nước mắt vào trong lòng, một mình gánh chịu đau khổ như vậy. Vì sao?” Hắn dường như rất giận dữ, tay phải thô lỗ nâng cằm nàng lên, “Vì sao cần phải cao quý chết tiệt như vậy?” Nàng hô hấp căng thẳng, hầu như không cách nào nhìn thẳng hai tròng mắt rực lửa của hắn, “Buông.”
“Ta không buông!” Hắn quát, vẫn nhìn nàng như trước, “Trừ phi ngươi nói cho ta biết vì sao.”
“Ngươi…” Lý Băng hơi hoảng hốt. Không hiểu tại sao, nàng lại có một cảm giác quái dị, dường như người hoàng huynh bây giờ đang nhìn không phải nàng, mà là xuyên qua nàng nhìn một nữ nhân khác, ép hỏi nữ nhân đó
Cảm giác này khiến nàng rất sợ.
“Buông, ngươi không bình thường.” Nàng giãy dụa suy nghĩ cách thoát ra khỏi cái nắm chặt của hắn.
Nhưng hắn vẫn không chịu buông tay, tay phải mặc dù nâng cằm của nàng, nhưng tay trái vẫn nắm chặt vai nàng, con ngươi đen căm tức tới gần nàng, gần gũi tới mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.”Đừng như vậy, buông…”
“Buông nàng ra!” Giọng nói bình tĩnh có chút tức giận vang lên, đồng thời khiến hai người kinh sợ, không nhịn được liền nhìn đến chỗ phát ra tiếng nói.
Là Tô Bỉnh Tu.
Hắn xuất hiện đi khi nào, thân thể đi qua một cái cổng tròn, kiên định đi tới.
Trên ngũ quan đầy vẻ âm u tức giận.
“Bỉnh Tu…” Nàng kinh ngạc kêu lên, giọng nói thấp xuống.
Thái tử cũng bất giác buông vai nàng, lui hai bước.
“Buông nàng ra, ngươi không được chạm vào nàng.” Tô Bỉnh Tu trừng mắt nhìn nam nhân khí thế bất phàm kia, giọng điệu kiên định.
“Không cho ta?” Ánh mắt thái tử chợt loé, tiếp theo cười lạnh một tiếng, “Ngươi không biết ta là ai?”
“Mặc kệ ngươi là ai.” Giọng nói của Tô Bỉnh Tu trong trẻo nhưng lanh lùng, “Băng nhi là thê tử của ta, ngươi không được chạm vào nàng.”
Ánh mắt hung ác của hai nam nhân giao nhau, dây dưa hồi lâu, đã đánh giá, cũng đã suy đoán.
Lý Băng do dự lên tiếng, “Bỉnh Tu, hắn là —— “
“Câm miệng!” Không cho nàng cơ hội giải thích, Tô Bỉnh Tu bỗng dưng quát lớn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, “Ta bây giờ tâm tình không tốt, đừng chọc ta.”
“Nhưng mà —— “
“Ta nói đừng chọc ta!” Hắn giận dữ, “Nếu Tiểu Điệp không kéo ta tới đây, nhìn nàng cùng nam nhân một trước một sau đi vào chùa, ta còn không tin nàng làm bậy ở bên ngoài.”
Nghe lời nói nghiêm khắc của hắn đối với Lý Băng, thái tử giận tím mặt, “Người này! Đây là thái độ của ngươi đối với công chúa sao?”
“Ta muốn đối với nàng như thế nào ngươi không được xen vào.” Tô Bỉnh Tu không quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn, “Nàng là thê tử của ta, không phải của ngươi.”
“Là thê tử của ngươi thì thế nào? Nàng là một công chúa, ngươi chẳng qua chỉ là một phàm phu tục tử.” Lời nói của thái tử cay nghiệt.
Tô Bỉnh Tu trái tim thắt lại, vừa đau vừa giận.”Đúng! Đó rõ ràng là địa vị của ta, trước mặt một công chúa ta không phải là cái gì cả, không phải là cái gì cả!” Hắn gầm nhẹ, con ngươi đen bỗng nổi lửa, lửa trong ánh mắt hắn càng mạnh khi nhìn Lý Băng, “Ta ở trong lòng nàng cái gì cũng không phải, đúng không?”
Lý Băng hô hấp căng thẳng, một câu nói cũng nói không được.
Sự im lặng của nàng cơ hồ càng chọc giận Tô Bỉnh Tu, tay trái của hắn giương lên, ngón tay chỉ thẳng vào thái tử, “Đây là lý do nàng kiên trì muốn ta lấy Tiểu Điệp sao? Vì nam nhân này sao?”
Lý Băng nhíu mày, “Không phải…”
“Ánh mắt của ngươi nhìn không sai, một nam nhân ngọc thụ lâm phong như thế, thực chúc mừng a.” Tô Bỉnh Tu cắn răng, sắc mặt chợt chuyển sang trắng xanh, “Nói! Nàng có phải là vì cùng nam nhân này bên ngoài yêu đương hẹn hò vụng trộm, cho nên mới trăm phương nghìn kế đem Tiểu Điệp giao cho ta, cố gắng làm ta phân tâm?”
“Không, Bỉnh Tu, ngươi hiểu lầm rồi…”
Lý Băng muốn giải thích, nhưng Tô Bỉnh Tu căn bản là không hề nghe, tức giận đã che hết lý trí của hắn, trong lòng hắn đối với nam nhân kia rất ghen tị, khiến hắn vừa đau vừa giận, vừa căm hận.
“Ta không nghĩ ngươi là một nữ tử lẳng lơ như vậy. Tất cả công chúa các ngươi đều giống nhau, người nào nam nhân nào cưới được liền cả đời xui xẻo!” Hắn kích động chỉ trích nàng, “Coi như là ta ngu ngốc, cho nên mới yêu cái loại nữ nhân như ngươi…”
Không không không, nghìn vạn lần đừng nói như vậy, nghìn vạn lần đừng nghĩ như vậy a. Lý Băng kinh hoảng không hiểu, bước hai bước đến chỗ Tô Bỉnh Tu, ánh mắt sáng nhìn hắn, “Không phải, không phải như chàng nghĩ đâu, Bỉnh Tu, chàng hiểu lầm rồi.” Nàng vội vàng nói, giọng nói mang theo chut cầu xin, “Ta không phải là cái loại nữ nhân mà ngươi tưởng tượng, hắn cũng không phải —— “
“Đừng chạm vào ta!” Tô Bỉnh Tu điên cuồng hét lên một tiếng, bàn tay to cố gắng đẩy nàng ra, “Ta không cho ngươi chạm vào ta, rời xa ta xa một chút!” Hắn trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt lộ ra đầy vẻ căm hận.
Cái ánh mắt căm hận đó xuyên qua người nàng, khiến toàn bộ máu trong người nàng đông lại, thân thể nàng run lên, lúc nóng lúc lạnh, tâm thần cuồng loạn.
“Ta hận nàng, Lý Băng, đừng để ta thấy ngươi lần nữa!” Hắn lạnh lùng, từng câu từng chữ.
Ý nghĩ lạnh lẽo bao vây toàn thân nàng, nàng lại càng thêm run, mà trái tim lại càng thắt chặt lại, “Đừng nói như vậy. Chàng không nghiêm túc…” Nàng thì thào, kỳ thực không hiểu rõ mình đang nói cái gì.
“Ta là nghiêm túc, rất nghiêm túc.” Hắn âm u nhìn nàng, con ngươi ngoại trừ niềm căm hận vô biên, không còn cái gì khác, “Ta hối hận vì đã từng yêu nàng, thực sự hối hận! Bây giờ đối với quyết định của nàng, ta muốn thu hồi toàn bộ tình yêu đối với nàng, toàn bộ!”
Toàn bộ.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, trừng mắt không biết vì sao, ánh mắt dường như ẩn giấu mưa lất phất cùng sương mù nhìn thân hình cao ngất của hắn.
Hắn nói toàn bộ…
Hắn muốn thu lại toàn bộ tình yêu đối với nàng, một giọt cũng không để lại, một chút cũng không dư thừa!
Hắn không bao giờ yêu nàng nữa, ánh mặt đẹp sẽ không bao giờ ôn nhu như trước nhìn nàng, đôi môi đó sẽ không bao giờ nói những lời yêu bên tai nàng nữa, hai bàn tay đó sẽ không bao giờ gắt gao, sít sao nắm tay nàng nữa.
Hắn không bao giờ yêu nàng, thương tha, ôn nhu cẩn thận tỉ mỉ với nàng nữa.
Không bao giờ nữa!
Không bao giờ vì nàng mà đau khổ nữa…
Đúng rồi, đây là điều nàng muốn, là điều mấy ngày nay nàng vẫn muốn.
Không phải sao? Không phải sao?
Nàng cuối cùng cũng thùng công, không phải sao?
Nhưng vì sao ngực lại thắt lại như thế, ngay cả một hơi thở cũng rất khó khăn? Vì sao trong lòng lại đau như thế, đau đến mức nàng không thể chống đỡ, ngay cả nước mắt cũng vỡ ra rơi xuống?
Vì sao lại đau nhức như vậy? Ngay cả ánh mắt của nàng cũng không nhìn rõ khuôn mặt của hắn, chỉ cảm thấy trước mắt đen kịt, bao phủ toàn bộ thế giới xung quanh của nàng.
“Mưa lớn như vậy, muốn cãi nhau cũng đi vào đi rồi giải quyết!” Giọng nói của một người quát lớn, “Thiên Tinh, đi thôi, đi trốn mưa.”
Nàng hình như nghe chứ không thấy, đôi mắt vô thần.
Thì ra là mưa. Nàng nghĩ, ướt sũng đáy lòng của nàng, thì ra là mưa chảy qua tứ chi cùng xương cốt của nàng.
Trách không được lại lạnh như thế, trách không được thân thể của nàng lại run lên, dường như gió thu đang điên cuồng thổi từng chiếc lá rơi xuống.
Thì ra là mưa.
Thì ra là mưa mang leo lạnh lẽo khiến nàng run rẩy.
Thì ra là mưa…
Nàng mông lung nghĩ, đôi mắt cũng nhắm lại, thân thể xụi lơ, chậm rãi rơi vào một thế giới đen tối.
Câu cuối cùng truyền vào trong đâu nàng, là tiếng nói lo lắng của hoàng huynh.
“Chết tiệt! Đều là do ngươi không phân tốt xấu. Ngươi không biết cô là ai? Là đương kim thái tử a, là hoàng huynh của Thiên Tinh…”
※ ※ ※
Hắn là kẻ ngốc! Là kẻ ngốc đáng ghét nhất. Hắn thực chết tiệt!
“Ngươi không biết cô là ai? Là đương kim thái tử, hoàng huynh của Thiên Tinh, không phải là nam tử không rõ ràng mà ngươi tưởng tượng ra!”
Hoàng thái tử nghiêm khắc răn dạy hắn, giọng điệu hàn khốc, không để lại cho hắn chút tình cảm nào.
Hắn đáng đời, là nên như thế, đáng lẽ phải sớm có người cho hắn một đấm để hắn tỉnh táo.
Như vậy hắn sẽ không làm tổn thương Băng nhi.
Tô Bỉnh Tu hối hận, tự hối tự trách, đôi mắt nhìn Lý Băng đang nằm trên giường, chỉ cảm thấy trong lòng như có dao cắt, không ngừng co rút đau đớn.
Nàng bệnh trầm trọng như vậy, toàn thân nóng hổi, khuôn mặt vô cùng tái nhợt, mà thần trí lại bất tỉnh.
Ngự y chẩn đoán bệnh, là hàn khí trong cơ thể phát tán hơn nữa lại còn dính mưa, nhiễm phong hàn.
Thái tử vừa nghe liền tức giận mắng chửi hắn, khiến cả người hắn hoang mang lo sợ.
“Ngươi không hiểu được sao? Thiên Tinh trời sinh trong cơ thể đã mang một luồng hàn khí không rõ ràng, thế nào cũng không trị tận gốc được, mỗi lần phát tán một lần, liền đem nàng đến càng gần hơn với cái chết.”
Đúng vậy, hắn không hiểu được, nhưng hắn vì sao không hiểu được? Băng nhi vì sao không nói cho hắn?
“Ta làm sao biết biết được? Làm sao biết được nàng tại sao lại không nói cho ngươi, lại lẳng lẽ một mình chịu đựng? Có thể là vì sợ ngươi đau lòng.”
Sợ hắn đau lòng sao? Sợ hắn biết nàng có thể chết bất cứ lúc nào mà tan nát cõi lòng sao? Băng nhi, Băng nhi… Nàng đối với hắn sâu nặng như vậy, vậy mà hắn còn hiểu lầm nàng, còn khiến nàng trọng thương như vậy.
Tô Bỉnh Tu hô hấp nghẹn lại, bỗng dưng nhớ lại cuộc đối thoại của hai người hôm đó bên cạnh thuý hồ.
“Ta muốn bên cạnh nàng cả đời.”
“Cả đời?”
“Cả đời. Sinh tử không rời.”
“Vì sao?”
“Dĩ nhiên là bởi vì ta rất yêu nàng a.”
Trách không được lúc đó nàng lại có vẻ mặt như thế, trách không được lúc đó khuôn mặt nàng bỗng dưng âm u, lời nói như nghẹn lại ở cổ họng, nói không được.
Hắn cho rằng là thân thể của nàng bỗng dưng thấy khó chịu, thực ra không phải.
Nàng là bởi vì quá chấn động, vì hắn thề muốn cùng nàng sinh tử không rời, quả thực khiến tinh thần cùng thể xác của nàng chịu sự dằn vặt ghê gớm.
Bởi vì nàng biết rõ mình không thể, biết rõ mình có thể chết bất cứ lúc nào, không thể cùng hắn sống tới già, cho nên mới đau khổ như vậy. Nhưng nàng không nói, một mình lặng lẽ chịu đựng, chính là sợ hắn đau lòng, sợ hắn khổ sở, càng sợ hắn không chịu nổi sự đau khổ khi nàng rời đi, trăm phương nghìn kế muốn hắn lấy Tiểu Điệp.
Nàng cho rằng chỉ cần hắn lấy Tiểu Điệp, có thể quên hết tình ý đối với nàng, sau đó sẽ không vì nàng chết mà đau xót.
Nàng là nghĩ như vậy, là nghĩ như vậy.
Tô Bỉnh Tu trong lòng lẫn lộn, lại không thể nhịn đau lòng tự trách, bất giác nghẹn ngào.
“Băng nhi, ta không tốt Băng nhi, là ta sai rồi, là ta có lỗi với nàng… Nàng tỉnh lại đi, van cầu nàng, nhất định phải bình an tỉnh lại a.” Hắn vội vã, cúi người nói nghẹn ngào bên cạnh tai của nàng, bàn tay to nắm chặt tay nàng có chút lạnh lẽo, bàn tay nhỏ bé thoáng chốc nóng lên —— tha thiết, rất sợ chỉ buông ra một chút thì linh hồn nàng sẽ tiêu tan.
“Bỉnh Tu, Bỉnh Tu… Mọi việc không giống như chàng nghĩ, đừng hiểu lầm ta, không phải là như thế…” Từng lời nói hoảng loạn phát ra từ miệng miệng nàng, khiến Tô Bỉnh Tu run rẩy, vội vã quay đầu.
“Nàng tỉnh rồi sao? Băng nhi.” Hắn nhìn dung nhan tái nhợt của nàng, cố gắng mong muốn đôi mắt đóng chặt đó xuất hiện một chút dấu hiệu thức tỉnh, “Nàng có đúng hay không đã tỉnh?”
“Hắn là hoàng huynh của ta, chỉ là hoàng huynh, không phải… Như chàng nghĩ…” Nàng không có tỉnh, chỉ là nói mê. Ngay cả nói mê nàng cũng quan tâm đến chuyện của hắn.
Trong lòng Tô Bỉnh Tu đau nhói, tay phải xoa xoa những giọt mồ hôi lạnh trên trán nàng, không ngớt đau xót, “Ta biết, ta biết, nàng nên nghỉ ngơi đi, ngủ đi, đừng quan tâm những chuyện này nữa.”
Lý Băng không có nghe thấy, hô hấp vẫn như trước, vùng xung quanh lông mày nhíu lại đầy ưu phiền.”Ta… Sai rồi, không nên cưỡng bức chàng lấy ta…” Nàng thì thào, “Không nên khiến chàng yêu ta…”
“Không, nàng không sai. Ta không hối hận vì lấy nàng, lại càng không hối hận vì yêu nàng, ta vẫn sẽ yêu nàng, Băng nhi, sinh tử không thay đổi.” Hắn vội vã, rất mong muốn nàng sẽ nghe được lời thế, “Nàng nghe thấy được không? Ta vẫn sẽ yêu nàng.”
Nàng dường như không nghe thấy được, lại dường như không phải, đôi môi tái nhợt đóng lại.
Nàng mơ hồ hát khẽ nghe rõ ràng không phải là nói mớ.
“Băng nhi, nàng đang nói cái gì?” Hắn sốt ruột, để tai sát vào môi nàng, dừng lại suy nghĩ để nghe.
Được một lát, sau nhiều lần luẩn quẩn hắn cũng nghe thấy nàng nói, một chính là lời nói nỉ non, trong lòng càng lúc càng nặng, rơi thẳng xuống đáy cốc.
“Thiên sương hà đêm trắng sao thưa, nhất nhạn thanh tê nơi nào về. Sớm biết nửa đường ứng với giúp chồng, không bằng cho tới bây giờ bản độc phi.”
“Thiên sương hà đêm trắng sao thưa, nhất nhạn thanh tê nơi nào về. Sớm biết nửa đường ứng với giúp chồng, không bằng cho tới bây giờ bản độc phi.”
“Thiên sương hà đêm trắng sao thưa, nhất nhạn thanh tê nơi nào về. Sớm biết nửa đường ứng với giúp chồng, không bằng cho tới bây giờ bản độc phi.”
“Sớm biết nửa đường ứng với giúp chồng, không bằng cho tới bây giờ bản độc phi…”
Hắn ngẩng đầu lên, hô hấp run lên, đôi mắt đã sớm không còn sương mù lăn xuống hai giọt nước mắt.
Hắn thật không hiểu được, vốn là cho rằng hắn nàng hiểu lầm hắn, cho rằng hắn với biểu muội tình cũ còn dang dở nên mới tức giận đưa ra đề nghị như vậy.
Nhưng hắn giải thích rồi mà, thiết tha như vậy, thành khẩn như vậy, ở bên thuý hồ, trong khuê phòng của nàng, lúc nào cũng giải thích trước mặt nàng vô số lần, nhưng nàng lại bắt đầu né tránh hắn, không gặp hắn, cố gắng viết bức thư hàng nghìn chữ để thuyết phục nàng, nhưng nàng vẫn đáp lại một câu như thế —— nàng là kiên trì muốn hắn lấy Tiểu Điệp.
Vì sao? Hắn thật không hiểu. Mà một ngày một đêm đi qua, những lo sợ nghi hoặc trong lòng cũng từ từ biến thành giận dữ.
Hắn không đi tìm nàng, không cố gắng khuyên nhủ dụ dỗ Lý Băng đang trốn tránh hắn nữa, cứ hồi Tô phủ lại đem nhốt mình vào trong thư phòng, ai cũng không thấy.
Hắn một mình trốn ở trong thư phòng, uống rượu, ngâm thơ, điên cuồng viết, trút hết những buồn giận trong lòng ra.
“Ra kỳ đông môn, hữu nữ Như Vân. Tuy là Như Vân, phỉ ta tư tồn. Khao y kỳ trung, trò chuyện nhạc ta viên. Ra kỳ tây đồ, hữu nữ như trà. Tuy là như trà, phỉ ta tư thả.
Cảo y như lô, trò chuyện khả dữ ngu.” Tô Bỉnh Tu ngâm thơ, một mặt nhìn nét mực tung bay vô chừng mực của mình.
Ra kỳ đông môn, hữu nữ Như Vân. Tuy là Như Vân, phỉ ta tư tồn… Nàng rõ ràng là hiểu được! Rõ ràng biết được nữ tử trên thế gian này mặc dù rất đông, nhưng hắn chỉ yêu một mình nàng, chỉ cần một mình nàng, những nữ tử khác dù đẹp dù tốt, cũng không thể khiến hắn động lòng.
Nàng nên biết, nên hiểu rõ!
Nếu biết, nếu hiểu rõ, vì sao lại nhất định ép hắn lấy một nữ nhân khác?
Hắn không phải đã nói sao? một người khi yêu người khác thì liền một lòng một dạ bên cạnh người đó. Lẽ nào nàng đã quên? Lẽ nào nàng không hiểu?
Không có khả năng! Trên đời này nếu một người thật lòng yêu người khác, lại có thể nào cùng người khác cùng hưởng tình yêu? Làm sao có thể? cho dù là Nguyệt Nha Nhi dịu dàng luôn nghe lời cũng không thể, huống chi là Thiên Tinh công chúa cao cao tại thượng, cành vàng lá ngọc.
Nàng không nên muốn hắn lấy vợ, hành động cam tâm cùng một nữ nhân khác chia sẻ chồng mình thật không thể tin được, không hiểu được.
Nàng lại muốn làm như vậy, cam nguyện làm như vậy, trừ phi… Trừ phi nàng không thương hắn!
Suy nghĩ điều này, sắc mặt Tô Bỉnh Tu bỗng trầm xuống, cây bút rơi xuống.
Hắn hô hấp liền tục, lối chữ viết bỗng dưng phóng to như một trận múa bút rồng bay trên bàn, ép buộc hắn, khiêu khích suy nghĩ trong lòng hắn.
Ra kỳ đông môn, hữu đẹp như vân. tuy là Như Vân, phỉ ta tư tồn… Hắn đối với nàng là toàn tâm toàn ý, nhưng nàng không hẳn là nghĩ như thế, nói không chừng nàng cảm thấy rất phiền, rất đáng ghét, cho nên mới muốn tìm một người làm phân tâm sự chú ý của hắn.
Nói không chừng nàng nghĩ hắn yêu nàng như vậy chỉ là vì rằng buộc, khiến nàng rất khó chịu, không cách gì hô hấp vui vẻ.
Nói không chừng nàng không muốn cả đời chỉ đối với một mình hắn, một lòng đối với hắn.
Nói không chừng…
Không không không, đừng suy nghĩ nữa, đừng tiếp tục phỏng đoán vô vị như thế nữa.
Tô Bỉnh Tu ra lệnh cho chính bản thân mình, ngăn cản những suy nghĩ không được hoan nghênh nổi lên.
Đừng suy nghĩ nữa, đừng suy nghĩ nữa.
Nghĩ như vậy khiến hắn hoảng sợ, khiến hắn nghĩ bậy, khiến lòng hắn cứ thế chìm xuống, đầu óc từ từ rơi vào mê man, hắn hoang mang lo sợ, bắt đầu cất bước đi trong thư phòng, tới tới lui lui, tiếng bước chân thoáng cái mạnh mẽ thoáng cái nhẹ nhàng, tiếng vọng truyền vào trong đầu hắn, một làn sóng chấn động.
Đáng ghét! Hắn nghĩ nàng có lẽ không hề yêu hắn như hắn đã tưởng tượng, hắn càng nghĩ lại càng thêm hoảng hốt.
Một tiếng đập cửa khiến hắn thoát khỏi suy nghĩ hoang mang, Tô Bỉnh Tu như được đại xá, “Vào đi.”
“Thiếu gia.” Thư đồng thường đi theo hắn hoảng loạn đẩy cửa bước vào, “Hoàng thượng có chỉ, nói người phải tiến cung.”
“Muốn ta tiến cung?” Tô Bỉnh Tu không khỏi nhíu mày.
Sáng sớm không phải là đã lên triều rồi sao? Không lẽ hai canh giờ sau hoàng thượng lại lén lút triệu kiến hắn làm cái gì? Chẳng lẽ có việc gấp?
Hắn một mặt nghĩ, một mặt chỉnh lại bộ quan phục, phái người chuẩn bị xe ngựa, thẳng đến hoàng cung.
Hoàng đế đang ở ngự thư phòng đợi hắn.
“Hoàng thượng triệu kiến vi thần có gì phân phó?” Tô Bỉnh Tu trầm giọng hỏi, cung kính nhìn thẳng vào long nhanh.
“Tô ái khanh, trẫm triệu ngươi tới là vì…” Giọng nói của hoàng đế dừng lại, vẻ mặt không anh minh quả quyết như thường ngày, mà lại xuất hiện một chút do dự.
Tô Bỉnh Tu buồn bực, “Thỉnh hoàng thượng cứ nói.”
“Hôn sự của ngươi.”
Hắn sửng sốt, “Hôn sự của ta?”
“Không sai.” Hoàng đế gật đầu, vẻ mặt không còn do dự nữa mà thay vào đó là rất quả quyết, “Trẫm muốn ngươi chọn ngày để cưới biểu muội của ngươi —— Bạch Điệp cô nương.”
“Cái gì?” Mệnh lệnh thình lình ban ra khiến cả người Tô Bỉnh Tu như nhảy lên, như sét đánh ngang tai. Hắn nắm chặt hai tay, không lâu sau hắn một lần nữa dừng lại toàn bộ ý chí, chỉ còn duy nhất giọng nói bình tĩnh, “Đây là đề nghị của Thiên Tinh công chúa sao?”
Hoàng đế lặng lẽ.
Tô Bỉnh Tu cắn chặt răng, “Hoàng thượng không cần dối thần, là công chúa hạ lệnh phải không?”
“Không sai.” Một tiếng nói bỗng vang lên, Tô Bỉnh Tu run lên, ánh mắt thay đổi.
Từ một góc của ngự thư phòng xuất hiện một bóng dáng yểu điệu, đó chính là nương tử nhiều ngày không gặp của hắn —— Lý Băng.
“Là ta muốn phụ hoàng hạ lệnh.” Nàng oang oang nói, dung nhan thanh lệ vẫn đẹp tuyệt trần như trước, ánh mắt yếu ớt nhìn hắn, không có một chút hỉ nộ ái ố.
Tô Bỉnh Tu nhìn nàng, máu toàn thân như xông lên đầu, “Nàng vì sao lại làm nnhư vậy?”
“Bởi vì chàng không nghe lời ta nói, nhưng đối với mệnh lệnh của phụ hoàng không thể không tuân theo.” nàng thản nhiên trả lời.
Hắn chấn động, “Nàng muốn ta lấy Tiểu Điệp?”
“Không sai.”
Hắn phút chốc thở hốc vì kinh ngạc.
Nữ nhân đáng ghét này! Nàng làm sao lại có thế bình tĩnh như vậy? Làm sao có thể nói ra lời nói quyết liệt như vậy?
Nàng muốn lấy Tiểu Điệp, hắn kiên trì không chịu, liền không tiếc gì nhờ quyền thế của phụ hoàng ép hắn.
Hắn trừng mắt nhìn nàng, nhìn dung nhan thanh nhã của nàng không chút biểu tình, trái tim kinh hoàng, đôi mắt ứ máu.
Nàng cuối cùng là một nữ nhân thế nào? Cuối cùng là một nữ nhân lãnh khốc vô tình đến như thế nào?
Trong lòng nàng, Tô Bỉnh Tu hắn là cái gì?
Lúc trước nàng nói một câu ép hắn lấy nàng, không chút nào để ý đến nguyện vọng của hắn, mà bây giờ, khi hắn một lòng một dạ với nàng, nàng lại giống như trước không để ý đến nguyện vọng của hắn ép hắn lấy thiếp.
Đây là âm mưu gì? Cuối cùng đây là âm mưu gì hả?
Nàng cho rằng nàng là một công chúa cao cao tại thượng, là Thiên Tinh công chúa được hết thảy mọi người kính trọng nên mới muốn gì thì làm như vậy, hành động không quan tâm đến người khác như thế sao?
Nàng chung quy vẫn là một nữ nhân ích kỷ, một chút cũng không thay đổi!
Hắn là kẻ ngốc mới yêu nàng, là kẻ ngốc nên mới bị nàng xoay như chong chóng.
“Được, nàng muốn ta lấy thiếp sao?” Hắn oán hận nhìn nàng, lời nói lạnh lẽo từng chữ từng chữ rơi ra, “Ta sẽ lấy, Tiểu Điệp cũng tốt, nữ nhân khác cũng tốt, nàng muốn ta lấy ai ta sẽ lấy người đó. Như vậy được rồi chứ? Ngươi hài lòng chưa?”
Thân thể nàng run lên, vẻ mặt trở nên hơi trắng, không nói câu nào.
“Nói cho ta biết ngươi hài lòng chưa?” Hắn ép câu nói buông ra qua khe hở của răng.
“Ta… hài lòng. “
“tốt.” hắn cắn răng, cố gắng đè nén sự giận dữ xuống đáy lòng, quay đầu nhìn hoàng đế đang giương mắt mà nhìn, “Vi thần tuân chỉ, thần xin cáo lui.”
Nói xong, hắn không chút nào do dự xoay người, để lại người bên trong thư phòng suy nghĩ phập phòng.
“Đây là điều mà con muôn sao? Thiên Tinh. “
Một lát sau, hoàng đế thu hồi ánh mắt nhìn theo bóng dáng Tô Bỉnh Tu, nữ nhi của hắn suy sụp sau khi người kia rời đi, hé ra dung nhan thanh lệ tái nhợt.
Nàng xem như là cố gắng giữ vững bình tĩnh, hàm răng trắng gắt gao cắn chặt môi, sít sao, không chịu thả lỏng.
Hoàng đế hình như rất lo lắng cho đôi môi duyên dáng của nàng sẽ chảy máy.
Hắn không khỏi thở dài, “xem ra Tô ái khanh rất tức giận.”
Lý Băng lặng lẽ không nói.
“Con thật sự muốn hắn lấy nữ nhân khác?”
Thân thể nàng run lên, con ngươi mơ màng nhìn phụ hoàng, hình như chính là trông ngóng người kia.
“Quay về với thực tế thì dù sao hắn cũng muốn thành thân.” Nàng lẳng lặng, giọng nói có chút phập phồng.
“Thế nhưng bây giờ không cần.”
“Ta cho hắn bây giờ nên lấy.”
“Vì sao?”
Lý Băng im lặng một lát, “Như vậy cho dù ta chết di, hắn cũng sẽ không bị đả kích quá lớn, Bạch cô nương sẽ rất rất quan tâm hắn.” nàng nói, giọng điệu linh hoạt kỳ ảo.
Hoàng đế nghe được mà cảm thấy rất đau lòng, “Thiên Tinh! Con —— “
“Hắn tức giận cũng tốt, hận ta cũng tốt, ta không muốn hắn vì ta mà đau khổ.”
“Đừng nói như vậy!” hoàng đế bỗng dưng hoảng hốt, giọng nói vội vàng, “Con sẽ không chết, sẽ không chết…”
“Phụ hoàng, lẽ nào người muốn Thiên Tinh lừa mình dối người sao?”
Lý Băng hờ hững hỏi, liền khiến cho hoàng đế không còn lời nào để nói.
Đúng vậy, lẽ nào hắn còn muốn Thiên Tinh lừa mình dối người sao? Từ lúc lần đầu tiên nàng phát bệnh tới nay, không chỉ có ngự y đối với bệnh tình của nàng đều bó tay, hắn còn lén hỏi thêm vài danh y, hai ngày nay thay phiên tới cung bắt mạch cho nàng, cả đám cũng đều lắc đầu thở dài, không biết làm sao.
Mạch tượng bình thường a, bọn họ trăm miệng một lời nói, thực sự không biết được bệnh của Thiên Tinh công chúa từ đâu mà đên.
Hỏi bọn hắn có hay không luồng hàn khí giằng co bên trong? Như là có, lại như là không có, không có gì chắc chắn.
Trừ phi tìm được vị chân nhân năm đó, bằng không thì dù là một trăm danh y cũng chỉ nhận được những suy luận bất động.
Nếu tìm ra hắn rồi thì làm thế nào? Lúc trước nói không thuốc nào có thể chữa trị, nói Thiên Tinh vào một ngày mà hàn khí phát tán, liền cận kề cái chết không phải chính là hắn sao?
Xem ra là bó tay, mà hình như Thiên Tinh đã biết trước kết quả nhưng vẫn thản nhiên tiếp nhận sự thật, thừa thế đưa ra đề nghị muốn Tô Bỉnh Tu lấy thiếp.
Nàng nói không muốn hắn phải cô đơn khi nàng đi, thà rằng bây giờ ép hắn lấy thiếp, lạnh nhạt đối với tình yêu say đắm của nàng.
Nàng nói thà rằng để hắn hận nàng, không muốn hắn vì yêu nàng mà đau khổ.
Nàng nói xong vẫn bình tĩnh thản nhiên như vậy.
Vấn đề là —— trong lòng nàng có thể buông như vậy, thật có thể cam tâm như vậy?
※ ※ ※
Nàng đương nhiên không cam lòng, đương nhiên không có cách nào buông lòng dễ dàng như vậy.
Nhưng không cam lòng thì phải làm sao? Ý trời như vậy.
Ý trời muốn nàng thân nhiễm bệnh tật quái lạ, muốn nàng mạng không lâu dài, tìm tất cả các danh y cũng không thể chữa trị, nàng có thể nào cống lại, có thể nào không cam lòng?
Lý Băng tự khuyên chính mình, cố gắng nói để chính mình phục tùng, đè những uỷ khuất phiền muộn xuống.
Nàng cố gắng khắc chế, dùng hết sức ép mình phải chấp nhận tất cả.
Nhưng chính nàng không cam lòng.
Bỉnh Tu bây giờ đối với nàng không quan tâm, hờ hững, lạnh nhạt vô tình như lúc hai người mới thành hôn.
Nàng hiểu rõ vì sao, đau đớn khổ sở tràn đầy, nhưng chỉ có thể cố nén lại, không dám trút hết ra.
Nàng chỉ có thể mặc cho hắn né tránh nàng. Mặc cho hắn đối với nàng hờ hứng, mặc cho hắn tình cờ gặp nàng, cũng xem nàng như cây cỏ tỏ vẻ không thấy.
Làm như không thấy… Thì ra cảm giác bị làm như không thấy đau kổ đến như vậy, đặc biệt là người nàng yêu thương nhất.
Hoá ra tình yêu không chỉ có ngọt ngào, cũng sẽ có những đau đớn như vậy.
Cho dù cả hai đồng lòng, cũng không bảo đảm tất cả về sau này sẽ luôn viên mãn hạnh phúc.
Nàng chỉ là không muốn sau khi nàng chết hắn sẽ đau lòng gần chết. Vì sau này để hắn không đau lòng, không thể làm gì khác ngoài việc khiến chính mình đau lòng.
Nàng rất đau khổ.
Nhưng người đau khổ không chỉ có mình nàng, Bỉnh Tu cũng đau khổ như thế.
Nàng biết, nàng nhìn ra được, hắn đôi với nàng giận dữ cùng oán hận nhưng thực ra là vì hắn yêu nàng say đắm.
Hắn yêu nàng, cho nên không thể tin được nàng ra lệnh nói hắn lấy người khác.
Hắn cho rằng nàng không thương hắn.
Nàng là rất thương hắn a, sao không thương? Nàng cũng rõ ràng hiểu hắn yêu nàng, nàng đối với hắn cũng giống như hắn đối với nàng.
Hắn càng yêu nàng, nàng liền thấy có lỗi với hắn, hắn càng đối với nàng sâu đạm, nàng liên cảm thấy rất áy náy.
Nàng không nên để hắn yêu nàng, không nên ích kỷ như thể, vì muốn có người yêu nàng thương nàng, liền kéo hắn xuống địa ngục, thừa hưởng những đau khổ mà người thường không kham nổi.
Nàng sai rồi, sai rồi!
Nàng không nên khiến hắn yêu nàng, thà rằng hắn hận nàng.
Như vậy cũng tốt —— hắn càng hận nàng, càng thu hồi những suy nghĩ về nàng – yêu thương, một ngày kia khi nàng đã chết, hắn vẫn sẽ sống tốt như cũ, vui sướng mà hạnh phúc.
Bạch Điệp có thể mang hạnh phúc đến cho hắn, nàng tin là thế.
Nàng làm như vậy là đúng, những đau khổ phải chịu coi như cũng đáng giá… Lý Băng nhắm mắt, đáy lòng phục hồi, một lần lại một lần tin tưởng, một lần lại một lần.
Đến khi trái tim không thể thắt chặt hơn nữa, những giọt nước mắt lạnh lẽo chiếm lấy toàn bộ khuôn mặt nàng, nàng vẫn cứ để như thế.
“Hà tất phải chuốc khổ như vậy?” Một tiếng nói khàn khàn vang lên, lướt qua bên tai của nàng.
Thân thể nàng run lên, cả người cứng lại hồi lâu, mới lấy tay áo lau nước mắt, tiếp theo chậm rãi xoay người —— đứng nghiêm trước mắt nàng, chính là đương kim thái tử, con ngươi đen trên khuôn mặt sáng ngời, trên trán toả ra thần thái khác người.
“Hoàng huynh sao lại ở đây?” Đối với nam nhân anh tuấn thình lình xuất hiện kia, nàng cảm thấy rất kinh ngạc, thần sắc nhưng chút biển đổi.
“Ngươi hỏi hoàng huynh vì sao tới đây, vậy còn ngươi?” Thái tử cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, ánh mắt nhìn qua sân chùa không bóng người, lại chăm chú nhìn nàng, “Thứ nhất ta, nghe trụ trì nói ngươi đại giá quang lâm, bởi vậy cho người tiễn các khách hành hương khác, nếu ta không chịu rút lệnh bài ra, xác thực thân phận của mình, hắn còn không chịu để ta đi vào nha.”
Lẽ nào hoàng huynh cải trang xuất cung?
Lý Băng kinh ngạc, ánh mắt nhìn kỹ, thấy thái tử mặc dù luôn ăn mặc đẹp đẽ quý giá, nhưng hôm nay lại mặc trang phục bình dân, bên người chỉ mang theo một gã hắc y hộ vệ.
Trách không được hắn tự xưng là “Ta”, mà không phải “Cô”.
“Hoàng huynh vì sao phải cải trang ra cung?”
“Nghe nói ở đây thần phật linh nghiệm, đến cầu nguyện.” Thái tử trả lời, “Không muốn kinh động người khác.”
“Cầu nguyện cái gì?”
“Không có gì.” Ánh mắt thái tử bỗng nhẹ lung lay, dường như muốn lảng tránh câu hỏi của nàng.
“Cầu bình an cho một người mà thôi.”
Cầu bình an? Đặc biệt đi đến ngôi chùa nghe nói rất linh nghiệm này để cầu?
Chắc là người mà hoàng huynh rất coi trọng.
Lý Băng trong lòng hiểu rõ, miệng cũng không hỏi nhiều, chỉ hơi gật đầu.
Một lát, thái tử lại mở miệng, giọng nói rất có khí phách, “Ta đến đây cầu nguyện
Vậy còn ngươi? Một mình lặng lẽ hao tổn tinh thần ở chỗ này?” Hắn nhìn nàng, “Không giống ngươi, Thiên Tinh.”
Nàng nghe vậy chỉ hơi nhếch môi, như là chế giễu hắn, lại giống như đang tự chế giễu mình, “Hoàng huynh hiểu rõ Thiên Tinh là một người thế nào sao?”
“Ta là không hiểu rõ.” Hắn bình tĩnh, không hề bị lời đùa cợt của nàng làm ảnh hưởng tới tâm tình, “Nhưng ngươi tuyệt đối không vì bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì, không nói đến một mình tự khóc.”
“Ta không khóc.”
“Có đúng không?”
“Không.” Nàng mạnh mẽ phủ nhận.
“Ngươi nói không sẽ không nha.” Thái tử không thèm để ý, “Ta chỉ hiếu kỳ ngươi một một mình ở đây làm gì.”
“Cũng giống ngươi, cầu nguyện.”
“Cầu cái gì?”
“Giống ngươi, cầu bình an.”
“Cầu cho ai?”
“Ta lúc nãy có hỏi ngươi cái này không?”
“Không.” Con ngươi đen của thái tử chợt loé, khoé miệng chợt cong lên tạo thành một nụ cười, “Ngươi là không có hỏi.”
“Vậy ngươi cũng đừng hỏi nhiều.”
“Đôi với ngươi ta có thể đoán được.” Hắn thản nhiên, có ý định nhắc tới, “Ngươi là đến cầu an cho Bỉnh Tu nha.”
Nàng cắn môi, không nói.
“Đúng không?” Hắn không chịu buông ra.
“Đúng thì làm sao?”
“Ngươi cầu sau khi ngươi chết đi, phật cũng có thể bảo vệ hắn bình an vui sướng, đúng không?”
Thân thể nàng run lên, thoáng chốc ngước mắt, “Ngươi thế nào biết được?”
“Biết được cái gì? Ngươi sắp chết hay là ngươi vì hắn cầu phúc?”
Nàng cắn răng, “Ngươi thế nào biết ta sắp chết?”
“Ta không ngốc.” Thái tử thản nhiên chỉ ra, “Nghe nói phụ hoàng tìm các danh y cho ngươi, trong lòng như có lửa đốt, cũng đoán được ít nhiều có chuyện đang xảy ra.”
Thì ra là thế. Không hổ là nhân vật thời gian tới sẽ lên nắm quyền, quả nhiên thông minh thận trọng.
“Về lời đồn khi ngươi sinh ra đã có một luồng hàn khí, ta cũng nghe nói.”
“Nga?”
“Ngươi thực sự tin vào cái lời đồn vô căn cứ này?”
“Không tin thì biết làm sao?” Nàng hờ hững trả lời, “Trên thực tế quả thực đúng là không ai chữa được cho ta.”
“Vì sao lại không thử?”
“Thử thế nào?”
“Tìm tên chân nhân năm đó.”
“Tìm ra thì đã có sao? Là hắn nói không có cách nào chữa được.”
“Nói bậy.” Thái tử bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Lý Băng liếc hắn trừng mắt, bỗng dưng xoay người, có ý muốn rời đi.
“Chờ một chút, Thiên Tinh.” Thái tử vươn cánh tay, nắm chặt ống tay áo của nàng.
Nàng nhíu mày quay đầu lại, “Làm cái gì?”
“Ta không muốn ngươi tiêu cực như vậy. Thử có gì ngại?”
“Liên quan gì đến ngươi?” Nàng hơi nổi giận, “Tình cảm của chúng ta trước đây cũng không đặc biệt, không phải sao?”
“Chúng ta là không có cảm tình gì đặc biệt, nhưng ngươi dù sao cũng là hoàng muội của ta.”
“Thì sao”
“Cho nên ta không muốn ngươi hy sinh như vậy. Không đúng với nguyên tắc.”
“Không cần ngươi quản —— “
“Ta càng muốn quản!” Thái tử gầm nhẹ một tiếng, kéo thân thể của nàng, hai tay chăm chú bám chặt vai nàng, con ngươi đen dấy lên hai ngọn lửa kỳ dị, “Vì sao nữ nhân các ngươi lại muốn hy sinh vậy? Vì sao yêu một người là phải vì hắn làm như vậy? Vì hắn nuốt nước mắt vào trong lòng, một mình gánh chịu đau khổ như vậy. Vì sao?” Hắn dường như rất giận dữ, tay phải thô lỗ nâng cằm nàng lên, “Vì sao cần phải cao quý chết tiệt như vậy?” Nàng hô hấp căng thẳng, hầu như không cách nào nhìn thẳng hai tròng mắt rực lửa của hắn, “Buông.”
“Ta không buông!” Hắn quát, vẫn nhìn nàng như trước, “Trừ phi ngươi nói cho ta biết vì sao.”
“Ngươi…” Lý Băng hơi hoảng hốt. Không hiểu tại sao, nàng lại có một cảm giác quái dị, dường như người hoàng huynh bây giờ đang nhìn không phải nàng, mà là xuyên qua nàng nhìn một nữ nhân khác, ép hỏi nữ nhân đó
Cảm giác này khiến nàng rất sợ.
“Buông, ngươi không bình thường.” Nàng giãy dụa suy nghĩ cách thoát ra khỏi cái nắm chặt của hắn.
Nhưng hắn vẫn không chịu buông tay, tay phải mặc dù nâng cằm của nàng, nhưng tay trái vẫn nắm chặt vai nàng, con ngươi đen căm tức tới gần nàng, gần gũi tới mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.”Đừng như vậy, buông…”
“Buông nàng ra!” Giọng nói bình tĩnh có chút tức giận vang lên, đồng thời khiến hai người kinh sợ, không nhịn được liền nhìn đến chỗ phát ra tiếng nói.
Là Tô Bỉnh Tu.
Hắn xuất hiện đi khi nào, thân thể đi qua một cái cổng tròn, kiên định đi tới.
Trên ngũ quan đầy vẻ âm u tức giận.
“Bỉnh Tu…” Nàng kinh ngạc kêu lên, giọng nói thấp xuống.
Thái tử cũng bất giác buông vai nàng, lui hai bước.
“Buông nàng ra, ngươi không được chạm vào nàng.” Tô Bỉnh Tu trừng mắt nhìn nam nhân khí thế bất phàm kia, giọng điệu kiên định.
“Không cho ta?” Ánh mắt thái tử chợt loé, tiếp theo cười lạnh một tiếng, “Ngươi không biết ta là ai?”
“Mặc kệ ngươi là ai.” Giọng nói của Tô Bỉnh Tu trong trẻo nhưng lanh lùng, “Băng nhi là thê tử của ta, ngươi không được chạm vào nàng.”
Ánh mắt hung ác của hai nam nhân giao nhau, dây dưa hồi lâu, đã đánh giá, cũng đã suy đoán.
Lý Băng do dự lên tiếng, “Bỉnh Tu, hắn là —— “
“Câm miệng!” Không cho nàng cơ hội giải thích, Tô Bỉnh Tu bỗng dưng quát lớn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, “Ta bây giờ tâm tình không tốt, đừng chọc ta.”
“Nhưng mà —— “
“Ta nói đừng chọc ta!” Hắn giận dữ, “Nếu Tiểu Điệp không kéo ta tới đây, nhìn nàng cùng nam nhân một trước một sau đi vào chùa, ta còn không tin nàng làm bậy ở bên ngoài.”
Nghe lời nói nghiêm khắc của hắn đối với Lý Băng, thái tử giận tím mặt, “Người này! Đây là thái độ của ngươi đối với công chúa sao?”
“Ta muốn đối với nàng như thế nào ngươi không được xen vào.” Tô Bỉnh Tu không quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn, “Nàng là thê tử của ta, không phải của ngươi.”
“Là thê tử của ngươi thì thế nào? Nàng là một công chúa, ngươi chẳng qua chỉ là một phàm phu tục tử.” Lời nói của thái tử cay nghiệt.
Tô Bỉnh Tu trái tim thắt lại, vừa đau vừa giận.”Đúng! Đó rõ ràng là địa vị của ta, trước mặt một công chúa ta không phải là cái gì cả, không phải là cái gì cả!” Hắn gầm nhẹ, con ngươi đen bỗng nổi lửa, lửa trong ánh mắt hắn càng mạnh khi nhìn Lý Băng, “Ta ở trong lòng nàng cái gì cũng không phải, đúng không?”
Lý Băng hô hấp căng thẳng, một câu nói cũng nói không được.
Sự im lặng của nàng cơ hồ càng chọc giận Tô Bỉnh Tu, tay trái của hắn giương lên, ngón tay chỉ thẳng vào thái tử, “Đây là lý do nàng kiên trì muốn ta lấy Tiểu Điệp sao? Vì nam nhân này sao?”
Lý Băng nhíu mày, “Không phải…”
“Ánh mắt của ngươi nhìn không sai, một nam nhân ngọc thụ lâm phong như thế, thực chúc mừng a.” Tô Bỉnh Tu cắn răng, sắc mặt chợt chuyển sang trắng xanh, “Nói! Nàng có phải là vì cùng nam nhân này bên ngoài yêu đương hẹn hò vụng trộm, cho nên mới trăm phương nghìn kế đem Tiểu Điệp giao cho ta, cố gắng làm ta phân tâm?”
“Không, Bỉnh Tu, ngươi hiểu lầm rồi…”
Lý Băng muốn giải thích, nhưng Tô Bỉnh Tu căn bản là không hề nghe, tức giận đã che hết lý trí của hắn, trong lòng hắn đối với nam nhân kia rất ghen tị, khiến hắn vừa đau vừa giận, vừa căm hận.
“Ta không nghĩ ngươi là một nữ tử lẳng lơ như vậy. Tất cả công chúa các ngươi đều giống nhau, người nào nam nhân nào cưới được liền cả đời xui xẻo!” Hắn kích động chỉ trích nàng, “Coi như là ta ngu ngốc, cho nên mới yêu cái loại nữ nhân như ngươi…”
Không không không, nghìn vạn lần đừng nói như vậy, nghìn vạn lần đừng nghĩ như vậy a. Lý Băng kinh hoảng không hiểu, bước hai bước đến chỗ Tô Bỉnh Tu, ánh mắt sáng nhìn hắn, “Không phải, không phải như chàng nghĩ đâu, Bỉnh Tu, chàng hiểu lầm rồi.” Nàng vội vàng nói, giọng nói mang theo chut cầu xin, “Ta không phải là cái loại nữ nhân mà ngươi tưởng tượng, hắn cũng không phải —— “
“Đừng chạm vào ta!” Tô Bỉnh Tu điên cuồng hét lên một tiếng, bàn tay to cố gắng đẩy nàng ra, “Ta không cho ngươi chạm vào ta, rời xa ta xa một chút!” Hắn trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt lộ ra đầy vẻ căm hận.
Cái ánh mắt căm hận đó xuyên qua người nàng, khiến toàn bộ máu trong người nàng đông lại, thân thể nàng run lên, lúc nóng lúc lạnh, tâm thần cuồng loạn.
“Ta hận nàng, Lý Băng, đừng để ta thấy ngươi lần nữa!” Hắn lạnh lùng, từng câu từng chữ.
Ý nghĩ lạnh lẽo bao vây toàn thân nàng, nàng lại càng thêm run, mà trái tim lại càng thắt chặt lại, “Đừng nói như vậy. Chàng không nghiêm túc…” Nàng thì thào, kỳ thực không hiểu rõ mình đang nói cái gì.
“Ta là nghiêm túc, rất nghiêm túc.” Hắn âm u nhìn nàng, con ngươi ngoại trừ niềm căm hận vô biên, không còn cái gì khác, “Ta hối hận vì đã từng yêu nàng, thực sự hối hận! Bây giờ đối với quyết định của nàng, ta muốn thu hồi toàn bộ tình yêu đối với nàng, toàn bộ!”
Toàn bộ.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, trừng mắt không biết vì sao, ánh mắt dường như ẩn giấu mưa lất phất cùng sương mù nhìn thân hình cao ngất của hắn.
Hắn nói toàn bộ…
Hắn muốn thu lại toàn bộ tình yêu đối với nàng, một giọt cũng không để lại, một chút cũng không dư thừa!
Hắn không bao giờ yêu nàng nữa, ánh mặt đẹp sẽ không bao giờ ôn nhu như trước nhìn nàng, đôi môi đó sẽ không bao giờ nói những lời yêu bên tai nàng nữa, hai bàn tay đó sẽ không bao giờ gắt gao, sít sao nắm tay nàng nữa.
Hắn không bao giờ yêu nàng, thương tha, ôn nhu cẩn thận tỉ mỉ với nàng nữa.
Không bao giờ nữa!
Không bao giờ vì nàng mà đau khổ nữa…
Đúng rồi, đây là điều nàng muốn, là điều mấy ngày nay nàng vẫn muốn.
Không phải sao? Không phải sao?
Nàng cuối cùng cũng thùng công, không phải sao?
Nhưng vì sao ngực lại thắt lại như thế, ngay cả một hơi thở cũng rất khó khăn? Vì sao trong lòng lại đau như thế, đau đến mức nàng không thể chống đỡ, ngay cả nước mắt cũng vỡ ra rơi xuống?
Vì sao lại đau nhức như vậy? Ngay cả ánh mắt của nàng cũng không nhìn rõ khuôn mặt của hắn, chỉ cảm thấy trước mắt đen kịt, bao phủ toàn bộ thế giới xung quanh của nàng.
“Mưa lớn như vậy, muốn cãi nhau cũng đi vào đi rồi giải quyết!” Giọng nói của một người quát lớn, “Thiên Tinh, đi thôi, đi trốn mưa.”
Nàng hình như nghe chứ không thấy, đôi mắt vô thần.
Thì ra là mưa. Nàng nghĩ, ướt sũng đáy lòng của nàng, thì ra là mưa chảy qua tứ chi cùng xương cốt của nàng.
Trách không được lại lạnh như thế, trách không được thân thể của nàng lại run lên, dường như gió thu đang điên cuồng thổi từng chiếc lá rơi xuống.
Thì ra là mưa.
Thì ra là mưa mang leo lạnh lẽo khiến nàng run rẩy.
Thì ra là mưa…
Nàng mông lung nghĩ, đôi mắt cũng nhắm lại, thân thể xụi lơ, chậm rãi rơi vào một thế giới đen tối.
Câu cuối cùng truyền vào trong đâu nàng, là tiếng nói lo lắng của hoàng huynh.
“Chết tiệt! Đều là do ngươi không phân tốt xấu. Ngươi không biết cô là ai? Là đương kim thái tử a, là hoàng huynh của Thiên Tinh…”
※ ※ ※
Hắn là kẻ ngốc! Là kẻ ngốc đáng ghét nhất. Hắn thực chết tiệt!
“Ngươi không biết cô là ai? Là đương kim thái tử, hoàng huynh của Thiên Tinh, không phải là nam tử không rõ ràng mà ngươi tưởng tượng ra!”
Hoàng thái tử nghiêm khắc răn dạy hắn, giọng điệu hàn khốc, không để lại cho hắn chút tình cảm nào.
Hắn đáng đời, là nên như thế, đáng lẽ phải sớm có người cho hắn một đấm để hắn tỉnh táo.
Như vậy hắn sẽ không làm tổn thương Băng nhi.
Tô Bỉnh Tu hối hận, tự hối tự trách, đôi mắt nhìn Lý Băng đang nằm trên giường, chỉ cảm thấy trong lòng như có dao cắt, không ngừng co rút đau đớn.
Nàng bệnh trầm trọng như vậy, toàn thân nóng hổi, khuôn mặt vô cùng tái nhợt, mà thần trí lại bất tỉnh.
Ngự y chẩn đoán bệnh, là hàn khí trong cơ thể phát tán hơn nữa lại còn dính mưa, nhiễm phong hàn.
Thái tử vừa nghe liền tức giận mắng chửi hắn, khiến cả người hắn hoang mang lo sợ.
“Ngươi không hiểu được sao? Thiên Tinh trời sinh trong cơ thể đã mang một luồng hàn khí không rõ ràng, thế nào cũng không trị tận gốc được, mỗi lần phát tán một lần, liền đem nàng đến càng gần hơn với cái chết.”
Đúng vậy, hắn không hiểu được, nhưng hắn vì sao không hiểu được? Băng nhi vì sao không nói cho hắn?
“Ta làm sao biết biết được? Làm sao biết được nàng tại sao lại không nói cho ngươi, lại lẳng lẽ một mình chịu đựng? Có thể là vì sợ ngươi đau lòng.”
Sợ hắn đau lòng sao? Sợ hắn biết nàng có thể chết bất cứ lúc nào mà tan nát cõi lòng sao? Băng nhi, Băng nhi… Nàng đối với hắn sâu nặng như vậy, vậy mà hắn còn hiểu lầm nàng, còn khiến nàng trọng thương như vậy.
Tô Bỉnh Tu hô hấp nghẹn lại, bỗng dưng nhớ lại cuộc đối thoại của hai người hôm đó bên cạnh thuý hồ.
“Ta muốn bên cạnh nàng cả đời.”
“Cả đời?”
“Cả đời. Sinh tử không rời.”
“Vì sao?”
“Dĩ nhiên là bởi vì ta rất yêu nàng a.”
Trách không được lúc đó nàng lại có vẻ mặt như thế, trách không được lúc đó khuôn mặt nàng bỗng dưng âm u, lời nói như nghẹn lại ở cổ họng, nói không được.
Hắn cho rằng là thân thể của nàng bỗng dưng thấy khó chịu, thực ra không phải.
Nàng là bởi vì quá chấn động, vì hắn thề muốn cùng nàng sinh tử không rời, quả thực khiến tinh thần cùng thể xác của nàng chịu sự dằn vặt ghê gớm.
Bởi vì nàng biết rõ mình không thể, biết rõ mình có thể chết bất cứ lúc nào, không thể cùng hắn sống tới già, cho nên mới đau khổ như vậy. Nhưng nàng không nói, một mình lặng lẽ chịu đựng, chính là sợ hắn đau lòng, sợ hắn khổ sở, càng sợ hắn không chịu nổi sự đau khổ khi nàng rời đi, trăm phương nghìn kế muốn hắn lấy Tiểu Điệp.
Nàng cho rằng chỉ cần hắn lấy Tiểu Điệp, có thể quên hết tình ý đối với nàng, sau đó sẽ không vì nàng chết mà đau xót.
Nàng là nghĩ như vậy, là nghĩ như vậy.
Tô Bỉnh Tu trong lòng lẫn lộn, lại không thể nhịn đau lòng tự trách, bất giác nghẹn ngào.
“Băng nhi, ta không tốt Băng nhi, là ta sai rồi, là ta có lỗi với nàng… Nàng tỉnh lại đi, van cầu nàng, nhất định phải bình an tỉnh lại a.” Hắn vội vã, cúi người nói nghẹn ngào bên cạnh tai của nàng, bàn tay to nắm chặt tay nàng có chút lạnh lẽo, bàn tay nhỏ bé thoáng chốc nóng lên —— tha thiết, rất sợ chỉ buông ra một chút thì linh hồn nàng sẽ tiêu tan.
“Bỉnh Tu, Bỉnh Tu… Mọi việc không giống như chàng nghĩ, đừng hiểu lầm ta, không phải là như thế…” Từng lời nói hoảng loạn phát ra từ miệng miệng nàng, khiến Tô Bỉnh Tu run rẩy, vội vã quay đầu.
“Nàng tỉnh rồi sao? Băng nhi.” Hắn nhìn dung nhan tái nhợt của nàng, cố gắng mong muốn đôi mắt đóng chặt đó xuất hiện một chút dấu hiệu thức tỉnh, “Nàng có đúng hay không đã tỉnh?”
“Hắn là hoàng huynh của ta, chỉ là hoàng huynh, không phải… Như chàng nghĩ…” Nàng không có tỉnh, chỉ là nói mê. Ngay cả nói mê nàng cũng quan tâm đến chuyện của hắn.
Trong lòng Tô Bỉnh Tu đau nhói, tay phải xoa xoa những giọt mồ hôi lạnh trên trán nàng, không ngớt đau xót, “Ta biết, ta biết, nàng nên nghỉ ngơi đi, ngủ đi, đừng quan tâm những chuyện này nữa.”
Lý Băng không có nghe thấy, hô hấp vẫn như trước, vùng xung quanh lông mày nhíu lại đầy ưu phiền.”Ta… Sai rồi, không nên cưỡng bức chàng lấy ta…” Nàng thì thào, “Không nên khiến chàng yêu ta…”
“Không, nàng không sai. Ta không hối hận vì lấy nàng, lại càng không hối hận vì yêu nàng, ta vẫn sẽ yêu nàng, Băng nhi, sinh tử không thay đổi.” Hắn vội vã, rất mong muốn nàng sẽ nghe được lời thế, “Nàng nghe thấy được không? Ta vẫn sẽ yêu nàng.”
Nàng dường như không nghe thấy được, lại dường như không phải, đôi môi tái nhợt đóng lại.
Nàng mơ hồ hát khẽ nghe rõ ràng không phải là nói mớ.
“Băng nhi, nàng đang nói cái gì?” Hắn sốt ruột, để tai sát vào môi nàng, dừng lại suy nghĩ để nghe.
Được một lát, sau nhiều lần luẩn quẩn hắn cũng nghe thấy nàng nói, một chính là lời nói nỉ non, trong lòng càng lúc càng nặng, rơi thẳng xuống đáy cốc.
“Thiên sương hà đêm trắng sao thưa, nhất nhạn thanh tê nơi nào về. Sớm biết nửa đường ứng với giúp chồng, không bằng cho tới bây giờ bản độc phi.”
“Thiên sương hà đêm trắng sao thưa, nhất nhạn thanh tê nơi nào về. Sớm biết nửa đường ứng với giúp chồng, không bằng cho tới bây giờ bản độc phi.”
“Thiên sương hà đêm trắng sao thưa, nhất nhạn thanh tê nơi nào về. Sớm biết nửa đường ứng với giúp chồng, không bằng cho tới bây giờ bản độc phi.”
“Sớm biết nửa đường ứng với giúp chồng, không bằng cho tới bây giờ bản độc phi…”
Hắn ngẩng đầu lên, hô hấp run lên, đôi mắt đã sớm không còn sương mù lăn xuống hai giọt nước mắt.