Chương 9
Sau cùng, Cổ Trình Thành vẫn lựa chọn thỏa hiệp, dù sao Lâm Khuynh Thành sẽ không quyến rũ hắn. Sau khi Đường Nguyệt Nhu dặn dò một hồi lâu, trước khi rời đi mới nhớ ra chuyện chính. “Mặc Nhi, cuộc bầu chọn thiếu tông chủ 3 tháng nữa sẽ diễn ra, nhưng mà bầu chọn thiếu tộc trưởng của Sở gia lại diễn ra sau một tháng nữa”. Nói đến chuyện chính sự, sắc mặt Đường Nguyệt Nhu lộ ra vẻ nghiêm trọng: “Ta biết Mặc Nhi lần trước ra ngoài du ngoạn, chắc là đạt được kỳ ngộ. Nhưng ba người ca ca của con không phải người thường, Võ hồn của họ rất mạnh, tư chất lại càng xuất chúng. Hơn nữa, là tu vi Trúc Thể viên mãn. Mặc Nhi, khoảng cách giữa con và bọn họ rất lớn, cũng may trận chiến thiếu tộc trưởng lần này chưa bắt đầu thì đấu, hơn nữa là cuộc chiến bí cảnh. Bí cảnh này.... là để giành lấy tổ địa”. “Tổ địa? Chính là tổ địa có Thanh Linh Hi Thuỷ sao?” “Đúng vậy, chỉ cần con giành được Thanh Linh Hi Thủy, con có thể chữa lành Thiên Uy, cho dù con chưa phải là thiếu tộc trưởng, cũng không sao”. “Con hiểu rồi”. Cổ Trình Thành gật đầu. “Ở đây có một chút tài nguyên, Mặc Nhi, thời gian này con nhớ chăm chỉ tu luyện, cố gắng thăng cấp tu vi, cho dù ra sao, con cũng phải giành được Thanh Linh Hi Thuỷ. Nói xong, Đường Nguyệt Nhu đưa cho Cổ Trình Thành một chiếc nhẫn trữ vật. Cổ Trình Thành nhận lấy nhẫn trữ vật, ngay lập tức lộ ra một tia kinh ngạc, tài nguyên ở trong đó khiến hắn chấn động. Linh thạch thượng phẩm có gần mười vạn viên, còn có cái loại đan dược, từ cấp 1 đến cấp 5, hơn trăm loại. “Nương, sao nương có nhiều tài nguyên như vậy?” Cổ Trình Thành nghi ngờ một chút, những tài nguyên này đối với Sở gia mà nói không phải con số nhỏ, mặc dù địa vị của phụ thân Sở Vân Mặc ở Sở gia không thấp, nhưng cũng không thể trong một lúc lấy ra được nhiều tài nguyên như vậy. “Con không cần quan tâm những tài nguyên này từ đâu mà tới, con chỉ cần cố gắng tu luyện là được”. Đường Nguyệt Nhu cười, không nói gì nhiều, lại nhắc nhở vài lời, rồi mới rời đi. Nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, Cổ Trình Thành có một chút cảm giác không nói thành lời. Cất chiếc nhẫn đi, Cổ Trình Thành nhìn Lâm Khuynh Thành: “Lâm cô nương, mẫu thân ta đi rồi, ngươi có thể nói thành thật đối mặt với ta rồi”. Hắn nói rất rõ ràng, ta biết Lâm Khuynh Thành ngươi không thực sự muốn nói chuyện yêu đương với mình, vậy hãy nói yêu cầu với đối phương, để đạt được thỏa thuận. Lâm Khuynh Thành không ngốc, đương nhiên biết ý của Cổ Trình Thành, nàng ta cố ý nán lại cũng vì chuyện này. Nhưng mà, bây giờ nàng thay đổi ý định rồi. Ánh mắt liếc qua ngực của Cổ Trình Thành, trong đầu của Lâm Khuynh Thành hiện lên cảnh tượng của ba năm trước. Một vết sẹo màu đen, không thể xóa mờ, bởi vì, đó là do độc của bò cạp Hắc Hồn Vết thương bị bò cạp Hắc Hồn tạo thành có dấu vết của thần niệm, mà chỉ có tu sĩ bước vào cảnh giới Cương Thể mới có thể tiếp xúc với thần thức. Rất nhỏ, nhưng Lâm Khuynh Thành cả đời này cũng không thể quên được, là hắn sao? Mấy năm nay, nàng ta vẫn luôn tìm kiếm người kia, đến hôm nay, nhớ lại những cái đuôi đen bóng đó, nàng ta vẫn không rét mà run như cũ, nhưng mà thiếu niên đó lại không màng đến bản thân mà che chở cho nàng ta. Kể từ đó, thiếu niên bị bọ cạp Hắc Hồn kéo vào nơi rừng sâu, bặt vô âm tín. Sau đó, nàng ta quay về tông môn, nhờ phụ thân phái một số lượng lớn đệ tử đi tìm kiếm, chỉ là vẫn không tìm thấy thiếu niên đó, cho đến sáu năm trước, yêu nghiệt Cổ Trình Thành của Vấn Tiên Tông vang danh khắp Đại Tần, nàng ta phát -hiện ra vẻ ngoài của Cổ Trình Thành giống người thanh niên năm đó khoảng 7-80%, chỉ là sau hai năm, thiếu niên đã trưởng thành hơn. Vì thế, Lâm Khuynh Thành cũng chỉ nghi ngờ, vẫn không có cơ hội xác thực. Từng nghĩ rằng, hôm nay phát hiện Sở Vân Mặc... thực sự là Sở Vân Mặc sao? Nhưng mà, trong tám năm, trưởng thành thì sẽ có khác biệt lớn như vậy sao? “Lâm cô nương?” Cổ Trình Thành nhìn Lâm Khuynh Thành ngây ngốc, hỏi. “Ừ à, Sở, Sở sư huynh, ngươi gọi ta là Lâm sư muội là được”. Lâm Khuynh Thành định thần: “Thành thật đối mặt? Bây giờ sao? Ta... chúng ta vẫn chưa cử hành hôn ước mà, có phải hơi sớm không?” “Hả?” Cổ Trình Thành đứng hình tại chỗ, nha đầu, ngươi đang nghiêm túc sao? “Sau này, mong sư huynh chiếu cố nhiều hơn”. Đôi mắt quyến rũ của Lâm Khuynh Thành chớp chớp, sau đó đi vào nơi phòng của nàng. Cổ Trình Thành ngơ ngác, cốt truyện này đi sai hướng rồi. ... Chẳng nhẽ biểu hiện của hắn chưa đủ rõ ràng hay sao? Lắc đầu, Cổ Trình Thành không thèm để ý Lâm Khuynh Thành, nhưng nơi ở của hắn có thêm một cô gái, chung quy vẫn gây ra không ít phiền toái cho hắn. Ít nhất, hành vi của bản thân không thể quá tùy ý nữa. Nhìn chiếc nhẫn mà Đường Nguyệt Nhu đưa, khóe miệng Cổ Trình Thành hiện lên nụ cười, tài nguyên nhiều như vậy, trong một tháng, hắn có thể bước vào Trúc Thể hậu kì. Những ngày tiếp theo, Cổ Trình Thành đều tu hành ở trong phòng của mình. Sức mạnh không ngừng tăng lên, Cổ Trình Thành hưởng thụ khoái cảm trở nên mạnh mẽ. Còn về Lâm Khuynh Thành, sớm đã bị hắn vứt ra sau đầu rồi, đối phương không vội, hắn càng nhàn nhã, hắn muốn xem xem, trong hô lô của Lâm Khuynh Thành bán thuốc gì. Lâm Khuynh Thành im lắng đứng ở trước cửa phòng của Cổ Trình Thành, nhìn qua rèm cửa, nhìn thấy Cổ Trình Thành đang nỗ lực tu hành, dưới mạng che mặt, gương mặt kiều diễm khuynh quốc khuynh thành lại có chút thấp thỏm. “Rốt cuộc ngươi có phải hắn hay không? Hoặc là, tất cả chỉ là trùng hợp. Nếu ngươi là hắn thì tốt biết bao”. Lâm Khuynh Thành từ từ nắm chặt hai tay, trong đầu xuất hiện bộ dáng non nớt mà kinh ngạc của thiếu niên.... ..... Đạp Vân Tông, đại điện của Thần Vũ điện. Trong số đệ tử của Thần vũ điện, đâu đâu cũng là yêu nghiệt tư chất hạng nhất. Chỉ có đệ tử dưới 12 tuổi bước vào Trúc Thể hậu kì mới có thể gia nhập Thần Vũ điện. Như là ba người ca ca của Sở Vân Mặc, thiếu tộc chủ của gia tộc khác, họ đều là đệ tử yêu nghiệt của Thần Vũ điện, tu vi Sở Vân Mặc chỉ là Trúc Thể trung kì, chưa thể xin gia nhập Thần Vũ điện. Không có bất kì gia tộc tông môn nào có thể áp đảo được đệ tử của Thần Vũ điện, hơn nữa, đệ tử Thần Vũ điện có rất nhiều quyền lợi. Đó là những quy định mà Thái Thượng trưởng lão của tông môn đặt ra... Đồng thời, muốn trở thành thiếu tộc trưởng của Sở gia, bắt buộc phải là đệ tử của Thần Vũ điện, chỉ trong thời gian 1 tháng, tu vi của Cổ Trình Thành bắt buộc phải thăng cấp lên Trúc Thể hậu kì. “Sở Vân Mặc, lăn ra đây!” Một giọng nói to vang tận mây xanh. Lâm Khuynh Thành giật mình. Trận pháp truyền âm, âm thanh truyền khắp tông môn, chỉ có đệ tử của Thần Vũ điện mới có tư cách thực hiện. Chỉ là thân phận của Sở Vân Mặc là gì, cho dù là đệ tử của Thần Vũ điện cũng không thể không nể mặt thể diện của Sở gia mà trực tiếp khiêu khích Sở Vân Mặc chứ? Trừ phi.... Lâm Khuynh Thành nhíu mày, đừng xem đây là tiếng gầm nhỏ nhoi, những đồ vật bị liên lụy chắc không hề ít. Cổ Trình Thành bình tĩnh mở hai mắt, từ trong tu vi định thần lại, sau đó đứng lên đi ra khỏi phòng. Kẽo kẹt! Cửa phòng mở ra, đối mặt với Lâm Khuynh Thành. “Lâm sư muội đây là?” “Không có việc gì để làm, muốn tìm sư huynh dẫn ta đi dạo lại phát hiện sư huynh đang bế quan, không nỡ làm phiền”. Lâm Khuynh Thành tùy tiện tìm một lí do thoái thác. “Nếu đã như vậy, bây giờ chúng ta ra ngoài đi dạo một lát nhé”. Cổ Trình Thành bèn nói. “Bây giờ?’ Lâm Khuynh Thành ngơ ngác, Sở Vân Mặc này cũng khá gan dạ và sáng suốt đấy. “Sở Vân Mặc, động vào người của Thẩm gia ta liền như rùa rụt cổ sao? Ngươi chính là thiên uy, là một tên phế nhân, đến đây, Thẩm Từ ta đợi ngươi ra đây đánh ta đến răng rơi đầy đất ở dưới chân núi Thân Phong. Thiên uy chính là thiên uy, ha ha, nếu ngươi không phải con chính thất của Sở gia, loại như ngươi thích hợp nhất là ở thanh lâu, ta chắc chắn sẽ có rất nhiều đàn ông hứng thú với ngươi”. Thẩm Từ nói tiếp Lời nói này, thực sự là sỉ nhục to lớn, nếu như Cổ Trình Thành không đi ứng chiến, ắt hẳn sẽ trở thành trò cười của Đạp Vân Tông. “Ha ha, xem ra mấy người yêu nghiệt Sở gia đã không nhịn nổi rồi”. Cổ Trình Thành cười lạnh nói, không có sự ủng hộ của Sở gia, Thẩm Từ Thẩm gia làm sao dám sỉ nhục hắn như vậy? Thẩm Từ, thực sự không dám đắc tội chết với Sở gia. Khi quyết định tranh giành vị trí thiếu tộc trưởng, Sở Vân Mặc ở trong mắt 3 người khác, không đủ đẳng cấp, nhưng lại hạ thấp đẳng cấp của bọn họ.