Chương : 5
"Một cái ủng khốn kiếp"
Grant quất mạnh vào các bụi cây cao gần đầu gối anh bằng một cái que cong queo. "Cô ta muốn làm cái quái gì với một cái ủng chứ?" anh cứ tự hỏi đi hỏi lại trong khi san bằng những bụi cây không may mắn ở xung quanh. Có thể việc đánh dấu đường đi sẽ giúp anh tránh phải đi loanh quanh trên cùng một đường tròn như anh đã làm không biết bao nhiêu lần từ nãy đến giờ. Ý tưởng tuyệt vời của anh, lần theo cô từ cái hồ chỉ tổ làm cho anh thêm mất phương hướng.
Một lần nữa, Victoria lại trốn thoát khỏi tay anh. Cô ấy rõ ràng là đã nắm thóp anh rồi. Nhưng điều này sắp thay đổi. Anh cần phải mang cô ta lên tàu, để có thể tiến thêm một bước trong việc đưa cô ta ra khỏi cuộc đời anh. Thật không may, cô ấy thật khêu gợi. Ngay cả với người biết kiềm chế như anh. Ngay cả khi anh muốn bóp cổ cô.
Cô ta có làn da mềm mại nhất anh từng biết. Và khi anh đứng cạnh cô, anh có thể ngửi thấy mùi hương thật sạch từ mái tóc của cô. Nhưng nếu ý nghĩ của anh không bận tập trung vào cái mùi hương tuyệt vời ấy hay là cái cảm giác đê mê của làn da cô, cô ta có thể đã không chạy thoát tối qua.
Anh vào đến trại sau bình minh, không có áo, một bàn chân bị cứa te tua, chiếc quần ướt sũng bó chặt lấy chân. Tất cả mọi người đều có một phản ứng. Sốc.
Ian thôi choáng váng trước tiên, và bắt đầu cười không thể kiểm soát nổi. "Tôi nhận ra là anh đã bắt được cô ta!" Cười rộ lên. Rồi bằng một giọng nói nhại tiếng của Grant, Ian nói, "Thủy thủ, áo của anh không cắm trong quần." Anh ta làm bộ như nhận ra điều gì đó. "Ồ, nhưng anh không mặc áo!". Lại cười rộ lên. "Một cái ủng, và có vẻ như quần anh đang ướt!" Anh ta cười hú lên. (chú này chơi chữ, nhưng ko biết dịch sao, T_T)
Với cặp mắt đang chảy nước, Dooley ít ra cũng cố để khỏi phá lên cười. "Thưa ngài, con rắn không có độc."
"Tôi nhận ra cái đó rồi. Nào." Anh cố gắng bình tĩnh lại. "Dooley, chèo thuyền ra tàu và lấy cho tôi thêm ít quần áo và một đôi ủng." Anh thở ra và nói bằng giọng có vẻ ghê tởm, "và chuẩn bị để ở lại đây thêm vài ngày nữa."
Trong lúc Grant đợi Dooley, tiếng cười của Ian bớt dần, chỉ để lại rộ lên. Anh ta cứ lặp lại cái vòng lặp ấy đến mấy phút trước khi cuối cùng cũng leo trở lại chiếc võng xoáy được - cái chỗ ưa thích mới của anh ta - một cọng cỏ đậu lười biếng trên môi.
Khi Dooley trở lại, Grant nhặt quần áo và thay, không thể đợi lâu hơn để cởi cái quần ướt ra.
"Thế nào. Anh đã nói chuyện với cô ta chưa?" Ian hỏi ngay khi Dooley và các thủy thủ ra khỏi tầm nghe.
Grant lấy đôi ủng cũ và kiếm bộ đồ đánh giày, quyết tảng lờ người em họ.
"À há! Anh đã." Ian vội vàng ngồi dậy và dạng chân trên chiếc võng. "Cô ấy nói gì? Cô ấy thế nào?"
"Không phải việc của anh," Grant gắt. "Đi chỗ khác đi, Ian. Quay về tàu đi."
"Ồ, không, anh họ ạ. Mọi chuyện mới bắt đầu trở nên thú vị thôi." Ian chuyển cọng cỏ sang khóe miệng và cười với Grant một cách dễ dãi. "Anh muốn cô ấy, phải không nào?"
"Đủ rồi đấy." Grant quệt một nhát vào chiếc ủng bằng cái bàn chải đánh giày, nhưng cọ trượt hầu hết chỗ da, và làm tay anh đen nhẻm.
Ian vỗ đùi và cười khúc khích. "Tại sao tôi lại hỏi ư? Rõ ràng là cô ấy đã trói chặt được anh rồi."
"Tôi không nói lại đâu đấy. Kệ xác tôi."
"Thế là anh đã bắt được cô ấy và cô ấy trốn mất. Sự khôn ngoan của một cô nàng bé nhỏ, mang theo cả cái ủng và cái áo của anh! Tôi tin anh rồi, cô ấy thông minh."
Cô ấy thông minh, được rồi. Trong cuộc chiến vừa nổ ra giữa họ, cô ấy thắng tất cả các trận - hay, như Ian vừa nói khẽ, "Hiệp ba thuộc về Victoria."
"Anh biết không, tất cả chuyện này có thể sẽ tốt cho anh đấy. Làm anh thả lỏng ra một chút."
Grant quắc mắt nhìn anh ta. "Tôi không muốn bị làm cho phải thả lỏng."
"Quá cứng nhắc - đó là vấn đề của anh đấy."
Grant nhìn người em họ của mình. "Anh có thực sự muốn thảo luận về các vấn đề của chúng ta không? Anh hãy tự giải quyết các vấn đề của anh trước khi quan tâm đến tôi."
"Tôi chẳng thể làm gì cho đến khi tôi trở về." Ian đưa hai tay lên. "Và tôi không thể trở về vì anh đã đi đến tận bên kia của thế giới!"
Grant không để bị khích. "Anh chạy lên tàu của tôi."
"Thà lên tàu của anh còn hơn ở lại với cái lũ côn đồ đang đuổi theo tôi," Ian kêu lên. "Hoặc ít ra thì tôi đã tin như thế. Tôi nghĩ anh chỉ đến Lục địa (châu Âu). Hay thậm chí là Mỹ. Chứ không phải châu Đại Dương."
"Về cái lũ côn đồ ý," Grant bắt đầu như sắp nói ra một bí mật. "Thông thường, chúng không đuổi theo anh nếu anh không nợ tiền chúng."
Mặt Ian xịu xuống. "Tôi nghĩ tôi đã trả đủ. Thật sự là thế."
"Anh nghĩ?"
"Vài người trong chúng ta không phải là pháp sư về tài chính." Ian lườm anh với cặp mắt sắc, nhưng Grant từ chối phải cảm thấy có lỗi cho cái năng khiếu thực sự của mình.
"Nếu đúng anh đã trả đủ tiền, thì chắc là vì một người đàn bà," Grant trả lời. Chẳng có anh chàng nào trong nước được các quý cô cưng chiều đến thế, và Ian cũng chẳng bỏ phí. "Có thể anh chồng bị cắm sừng nào đó đã phát chán vì phải chia sẻ rồi." Ngoài cờ bạc, uống rượu, và nợ nần, Ian còn nổi tiếng vì những cú nhảy từ cửa sổ của những cô người tình đã có chồng của anh ta.
"Ít ra tôi cũng nhận lấy những gì người ta mời tôi," Ian gắt.
Grant xỏ chân vào giày. Không, anh không hất váy của mọi cô nàng trong giới mời chào anh. Anh có lý do của anh. Và chẳng cái nào dính dáng đến Traywick hết.
Khi anh vớ lấy cái túi, Ian nói, "Đợi tôi với."
Grant quay người, giơ một ngón tay lên. Cái nhìn của anh làm Ian dừng lại.
"Có thể hôm nay tôi sẽ để anh đi một mình." Với cặp mắt cảnh giác, Ian lại ngồi vào chiếc võng.
Một lát sau, Grant đã rất mừng vì được đi một mình khi anh đi qua một lối mòn đầy rễ cây, lại nhớ lại những phút ngắn ngủi với Victoria và phản ứng lạ kỳ của mình. Nếu cô là một cô nàng trong giới, nâng váy lên mời chào, liệu anh có thể cưỡng lại? Anh sợ là không.
Trong chưa đến nửa giờ, anh đã cảm thấy hưng phấn vì cuộc đuổi bắt, rồi tức giận, rồi hứng lên. Nước lạnh chẳng thể làm ảnh hưởng gì đến sự cương cứng của anh - anh không biết có gì có thể - cho đến khi cô lặn xuống. Sự sợ hãi đã bóp chặt anh cho đến khi cơn giận dữ lại sôi lên.
Anh nhận ra sự thất vọng của mình khi mặt trời hoàng hôn khép lại một ngày nữa. Có thể cô ấy sẽ trở lại vào ban đêm. Khi cô trở lại để cho thêm bạn đồng hành vào cái ổ của anh, anh sẽ tóm cô.
Đêm đó cô không trở lại.
Anh biết là anh sẽ tóm được cô, thế thì tại sao anh lại cần được nhìn thấy cô ngay lúc này? Sự kiên nhẫn được thui rèn của anh đâu rồi? Anh trai anh sẽ vừa cảm thấy buồn cười vừa phấn chấn nếu anh ấy có thể thấy ông em trai nổi tiếng là vô cảm của mình lúc này.
Grant nhìn lên những vì sao. Hình ảnh về một Victoria yếu đuối và ngọt ngào rõ ràng là đã tan tành. Cô ấy đã lớn lên thành một cô gái đầy sức sống, nhưng cô ấy vẫn nhỏ bé, chẳng cao quá năm feet rưỡi - ừm, nhỏ bé ít nhất là so với anh, và mảnh mai. Mặc dù anh đã cảm thấy sự mạnh mẽ tiềm ẩn trong cô, anh vẫn cảm thấy không yên khi nghĩ rằng cô đang ở ngoài kia, trong đêm. Ngoài đó một mình. Anh muốn bảo vệ cô, khỉ thật.
Và cứ mỗi giờ trôi qua, anh lại tưởng tượng đến cái cách cuốn nhật ký súc tích, sạch sẽ của cô bỗng trở nên lộn xộn và đầy lỗi khi tả vụ tấn công của gã thuyền trưởng đó. Grant nhớ rằng máu đã nhỏ xuống trang giấy khi cô ghi chép lại sự việc.
Gã đàn ông đã thấy cô Scott và tấn công, nhưng trước khi hắn có thể thực sự làm hại cô, Victoria đã phóng lên lưng hắn, cố gắng bóp cổ hắn một cách tuyệt vọng. Khi đọc những dòng này, Grant đã thầm cổ vũ cô.
Tên giết người hất bắn cô ra và một lần nữa quay sang cô Scott, nhưng Victoria lại lao đến vừa đá vừa cào. Khi anh đọc đoạn thằng khốn đó tát cô bằng mu bàn tay, Grant nắm quyển nhật ký chặt đến nỗi những ngón tay anh in hằn vĩnh viễn trên lớp bìa ẩm.
Anh cảm thấy thật tự hào khi Victoria nhổ ra một bãi máu lên chiếc giày của gã, mặc dù anh khiếp sợ phản ứng của gã. Nhưng rồi Cô Scott đã ở sau lưng hắn, nện một tảng đá xuống...
Grant không phải một người dễ xúc động, thế nên cơn giận dữ anh cảm thấy đối với tên khốn kiếp kia làm anh phân vân.
Cả sự sợ hãi của anh nữa.
Anh đã thèm muốn Victoria, và không thể thôi so sánh mình với tên thuyền trưởng kia.
Chúa ơi, anh không có gì giống hắn hết. Grant không thể hiểu làm sao một người đàn ông lại có thể làm đau một người đàn bà hay đụng đến một cô bé.
Khỉ thật, Victoria chẳng còn là một cô bé khi đã hai mươi hai. Cô ấy mạnh mẽ - có thể tự lo cho bản thân. Nhưng một phần khác trong anh phản ứng lại, rằng dù cô ấy đã lớn hơn, cô ấy vẫn ngây thơ lắm. Cô ấy mạnh mẽ, nhưng cô ấy vẫn rất dễ bị tổn thương.
Chỉ đến khi mặt trăng đã lặn xuống anh mới ngủ.
Cuối cùng, anh ta đã ngủ.
Trong khi Tori chờ đợi ở bên rìa trại, cô quan sát thuyền trưởng nhìn ngắm những ngôi sao, gương mặt anh ta lúc cau có, lúc giãn ra, rồi lại cau có. Cô từng băn khoăn tại sao cái sáng hôm nọ anh ta lại trải đệm ra ngay dưới khoảng hở của tán cây và nghĩ rằng hắn muốn tránh không để bất cứ cái gì, hay bất cứ con gì rơi vào người. Nhưng giờ thì cô biết anh ta nằm đó để ngắm bầu trời.
Ý nghĩ này thật mâu thuẫn với hình ảnh của cô về anh ta như một vị thuyền trưởng khắt khe, đáng sợ, nhưng dù sao cô cũng đã nghĩ lại. Dù cô chẳng có kinh nghiệm gì hết, chẳng có gì để so sánh hay xác định xem một người đàn ông có hai mặt hay không, cô bắt đầu tin rằng anh ta đã nói thật. Anh ta đến để tìm họ.
Bây giờ phải làm cho Cammy tin. Sáng nay, khi Tori kể lại cuộc nói chuyện với thuyền trưởng Sutherland, Cammy nói rằng chị e hắn đã lấy những thông tin từ nhật ký của cô. Tori thừa nhận là cô cũng đang lưỡng lự, một nửa cô tin rằng Sutherland nói thật, nhưng Cammy có vẻ lo lắng hơn về khả năng quyển nhật ký có nhắc đến cái hang.
Khi cuối cùng mí mắt của Sutherland cũng khép lại và sự nhô lên hạ xuống của lồng ngực anh trở nên sâu hơn và đều đặn, gió mạnh lên làm lay động những tán cọ và những con sóng trên bãi, như hòa nhịp với những cảm xúc không yên trong Tori. Cô tự vòng tay ôm lấy người. Tại sao hình ảnh anh ta nhìn lên những vì sao lại làm cái gì đó trong cô như dịu lại?
Chìm đắm trong suy nghĩ, Tori lê bước về cái hang và rất ngạc nhiên thấy Cammy đang thức.
"Em đã quyết định rồi," Cammy nói, vươn vai. "Điều đó như được viết trên mặt em. Thế là, em nghĩ ông của em cho anh ta tới đây?"
Tori gãi tai. "Vâng."
"Tám năm sau vụ đó?" Cammy ngồi dậy và ôm lấy đầu gối.
Tori ngồi xuống cái ổ của cô và lại suy nghĩ về câu hỏi đó, cứ như là cô chưa nghĩ đến nó cả năm mươi lần rồi vậy. "Em biết em không nên, nhưng em nghĩ anh ta đến vì chúng ta."
"Em tin anh ta vì anh ta đẹp trai?"
Tori đỏ mặt và nhìn chằm chằm vào ngón chân mình. Cô thực sự đã đánh đồng hình ảnh chàng hiệp sĩ cứu tinh với cái thân hình to lớn đầy cơ bắp của anh ta, vẻ mặt đầy nhiệt huyết và quyết tâm, nhưng anh ta còn cho thấy một sức mạnh ý chí đáng kể mà cô chưa từng tính đến. Anh muốn cô ở trên con tàu đó. "Không, bởi vì anh ta có vẻ rất quyết tâm. Em có cảm giác anh ta đã cố gắng để tìm thấy chúng ta khá lâu rồi."
"Có thể chị không tin anh ta, nhưng chị tin em. Nếu em nghĩ anh ta sẽ đưa chúng ta trở lại Anh, với chị thế là đủ." Cammy kéo tấm chăn lại gần hơn. "Thử tưởng tượng được trở về sau từng ấy năm. Chị chẳng còn gia đình nào ở đó - đó là lý do chị cùng đi với ba mẹ em - nhưng chị nhớ nhiều thứ lắm. Trà Anh, ánh nắng dịu dàng, trà, những mùa không chỉ có mùa mưa và mùa khô, trà." Cô mỉm cười, nhưng rồi gương mặt cô trở nên nghiêm trang. "Nhiều khi chị thèm được phóng ngựa qua những đồng cỏ xanh rờn đến chết đi được. Chị đã mong chờ điều này lâu lắm rồi. Rồi sau cái vụ đó, chị bắt đầu thôi nghĩ đến nó."
Tori biết rõ cô ấy cảm thấy ra sao. Sau năm thứ hai ở đây, ý nghĩ được giải cứu cũng đã xa vời nhưng ý nghĩ mình bay được vậy. "Nếu cái anh Sutherland này nói thật, thì chúng ta có cả một cuộc hành trình dài chờ đón đấy."
Cammy kéo đuôi tóc qua vai và vuốt ve. "Nhưng em sẽ được gặp ông em và ngôi nhà thực sự của em. Chị biết ba mẹ em đã luôn dự định sẽ sống ở đó khi hoàn thành các nghiên cứu của họ. Họ sẽ muốn em trở lại nơi quê hương bản quán của mình."
Ký ức của Tori về ông cô chỉ là những chuỗi hình ảnh trong đầu. Cô nhớ ông vừa cười vừa nâng cô trên vai ông. Cô lờ mờ nhớ lại lần họ đã chôm một ít bánh ngọt trong bếp và ăn trong ngôi nhà cây ông đã làm cho cô. "Cammy, nếu chị đống ý với em, em sẽ tiếp cận anh ta vào ngày mai. Nhưng em sẽ nói là - nếu chúng ta giương buồm rời khỏi đây, mọi việc phải theo ý chúng ta. Em sẽ yêu cầu chia cuộc hành trình thành nhiều chặng để đưa chị đến gặp một bác sĩ." Những lời nói dứt khoát của Tori bị ngắt bởi những cái ngáp cô không thể kềm được. Cô không nghĩ ngủ lúc này là thích hợp với ý tưởng sắp được giải cứu, nhưng mí mắt cô thì cứ nặng dần.
"Em nghỉ chút đi," Cammy khuyên. "Chúng ta nói chuyện sau."
Tori sung sướng chui vào chăn, ngủ ngay lập tức. Cô chỉ ngủ vài tiếng cho đến khi trời sáng, nhưng thế là đủ để giấc mơ về vụ chìm tàu lại đến. Cô dậy, má ướt nhẹp, và thở phào vì Cammy đã ra ngoài. Cô rùng mình. Liệu cô có thể quên được cái đêm đó?
Cô thong thả bước ra và dựa lưng vào cửa hang, nhìn thấy Cammy đang ở khoảnh đất trống, cắt một quả xoài cho bữa sáng. Tori hướng mắt lên nhìn bình minh đỏ rực. Cô nhận ra ánh mặt trời chiếu lên những đám mây tạo nêu những màu sắc rực rỡ và hít một hơi thật mạnh. Không khí như nặng hơn, thậm chí có vị ngọt, và nước ấm đến mức có thể làm cá chết. Nhưng, mùa bão biển luôn báo trước một cách rõ ràng trước khi nó thực sự hình thành. Cô băn khoăn không biết những người đàn ông kia, ngồi trên một con tàu chỉ chực làm mồi cho những rặng san hô, biết được cái gì sắp đổ xuống đầu họ.
Cô khựng lại. Nếu cô nghĩ đúng về Sutherland, chúng sắp ập xuống đầu tất cả bọn họ.
Cơn mưa lại đổ xuống ầm ầm hôm đó, làm lốm đốm những con sóng cao vút trong vịnh. Một cơn gió nóng xuyên qua những cái cây. Họ sắp hết thời gian - không khí bắt đầu ngột ngạt, cả nước nữa. Khu vực này sắp hứng một cơn bão.
Nếu Grant không ra khơi sớm, họ sẽ như trôi nổi trong một cái vạc đun.
Anh lại chuyển sự chú ý về cái bản đồ mà anh vừa phác qua về hòn đảo. Anh vuốt thẳng nó trên một cái hòm, cố điền thêm thông tin, nhưng trận gió làm việc đó trở nên không thể.
Anh nhìn lên bực bội. Ian đang nằm trong võng, đong đưa dữ dội. "Ian," anh kêu, "lại đây giữ cái này cho tôi."
Ian ngồi dậy, kéo cái áo mưa vải dầu, và lê bước lại.
"Tôi cần anh giữ mấy cái góc."
Ian đặt tay lên hai mép giấy. "Cái gì đây?"
"Đây là cách tôi sẽ tìm ra Victoria."
Khi Ian gãi gãi thái dương anh ta và tấm bản đồ lại bay tung lên trước khi anh ta đè nó xuống lần nữa, Grant miễn cưỡng giải thích, "Chúng ta biết cô ấy đã dẫn chúng ta xa khỏi cái gì đó. Tôi đã vẽ một bản đồ của hòn đảo và đánh dấu những chỗ xác định mà ta đã tìm thấy dấu vết cô ấy - một cái lưới, một ngọn lao, những dấu chân rõ ràng - và so sánh từng thứ một để tính ra xác suất vị trí cô ấy ở."
Ian nhìn Grant như thể anh vừa nói tiếng dân tộc. "Tôi tưởng anh chỉ giỏi cái loại toán có dính đến ký hiệu đồng bảng. Thế tóm lại cô ấy ở đâu?"
Grant chỉ vào một điểm cao độ trên tờ giấy. "Cô ấy đang trốn trên núi." Anh ngước lên đỉnh núi phủ mây. "Tôi đã không nghĩ là cô ấy lại leo lên cao đến thế."
"Có lý đấy. Đấy gần như là nơi duy nhất chúng ta chưa tìm." Ánh mắt Ian hướng theo Grant. "Chúng ta lên đến đó trong ngày hôm nay nổi không?"
Grant quay về phía con tàu, nhận ra nó đang giằng cái neo dữ dội, rồi nhìn bãi biển. "Chúng ta phải làm. Anh có thấy cái thuyền không?"
Ian hấp háy mắt vì mưa. "Nước biển đã rút xuống xa thêm khoảng mười feet kể từ sáng."
Grant không thể giấu sự ngạc nhiên.
"Đúng thế, Grant, ngay cả tôi cũng nhận ra một số việc."
"Thế anh có nhận ra bây giờ đáng ra phải có thủy triều không?"
Nụ cười hả hê của Ian biến mất. "Sắp bão à?"
"To lắm."
Ian gõ nắm đấm xuống tấm bản đồ. "Thế thì đi thôi."
Một giờ sau, họ lần theo dấu các vết chân trên cát và đất và đến một bãi trống. Một cái hang, đúng hơn là một khe nứt gần đỉnh núi, hiện ra.
Tiến vào trong, Grant thắp một cái đèn bão, nâng nó lên như một cái khiên chống lại bóng tối. Thay vì sự ẩm ướt và những thạch nhũ anh tưởng tượng, anh ngửi thấy hơi lửa. Một chút sau, anh nghe thấy tiếng củi lép bép. Niềm vui chiến thắng dâng lên và sự háo hức chạy dọc sống lưng anh, như có một người đàn bà đang rê móng tay của cô ấy trên đó vậy. Một góc quanh nữa...
Một người đang nằm bên trong như đã chết.
Grant quất mạnh vào các bụi cây cao gần đầu gối anh bằng một cái que cong queo. "Cô ta muốn làm cái quái gì với một cái ủng chứ?" anh cứ tự hỏi đi hỏi lại trong khi san bằng những bụi cây không may mắn ở xung quanh. Có thể việc đánh dấu đường đi sẽ giúp anh tránh phải đi loanh quanh trên cùng một đường tròn như anh đã làm không biết bao nhiêu lần từ nãy đến giờ. Ý tưởng tuyệt vời của anh, lần theo cô từ cái hồ chỉ tổ làm cho anh thêm mất phương hướng.
Một lần nữa, Victoria lại trốn thoát khỏi tay anh. Cô ấy rõ ràng là đã nắm thóp anh rồi. Nhưng điều này sắp thay đổi. Anh cần phải mang cô ta lên tàu, để có thể tiến thêm một bước trong việc đưa cô ta ra khỏi cuộc đời anh. Thật không may, cô ấy thật khêu gợi. Ngay cả với người biết kiềm chế như anh. Ngay cả khi anh muốn bóp cổ cô.
Cô ta có làn da mềm mại nhất anh từng biết. Và khi anh đứng cạnh cô, anh có thể ngửi thấy mùi hương thật sạch từ mái tóc của cô. Nhưng nếu ý nghĩ của anh không bận tập trung vào cái mùi hương tuyệt vời ấy hay là cái cảm giác đê mê của làn da cô, cô ta có thể đã không chạy thoát tối qua.
Anh vào đến trại sau bình minh, không có áo, một bàn chân bị cứa te tua, chiếc quần ướt sũng bó chặt lấy chân. Tất cả mọi người đều có một phản ứng. Sốc.
Ian thôi choáng váng trước tiên, và bắt đầu cười không thể kiểm soát nổi. "Tôi nhận ra là anh đã bắt được cô ta!" Cười rộ lên. Rồi bằng một giọng nói nhại tiếng của Grant, Ian nói, "Thủy thủ, áo của anh không cắm trong quần." Anh ta làm bộ như nhận ra điều gì đó. "Ồ, nhưng anh không mặc áo!". Lại cười rộ lên. "Một cái ủng, và có vẻ như quần anh đang ướt!" Anh ta cười hú lên. (chú này chơi chữ, nhưng ko biết dịch sao, T_T)
Với cặp mắt đang chảy nước, Dooley ít ra cũng cố để khỏi phá lên cười. "Thưa ngài, con rắn không có độc."
"Tôi nhận ra cái đó rồi. Nào." Anh cố gắng bình tĩnh lại. "Dooley, chèo thuyền ra tàu và lấy cho tôi thêm ít quần áo và một đôi ủng." Anh thở ra và nói bằng giọng có vẻ ghê tởm, "và chuẩn bị để ở lại đây thêm vài ngày nữa."
Trong lúc Grant đợi Dooley, tiếng cười của Ian bớt dần, chỉ để lại rộ lên. Anh ta cứ lặp lại cái vòng lặp ấy đến mấy phút trước khi cuối cùng cũng leo trở lại chiếc võng xoáy được - cái chỗ ưa thích mới của anh ta - một cọng cỏ đậu lười biếng trên môi.
Khi Dooley trở lại, Grant nhặt quần áo và thay, không thể đợi lâu hơn để cởi cái quần ướt ra.
"Thế nào. Anh đã nói chuyện với cô ta chưa?" Ian hỏi ngay khi Dooley và các thủy thủ ra khỏi tầm nghe.
Grant lấy đôi ủng cũ và kiếm bộ đồ đánh giày, quyết tảng lờ người em họ.
"À há! Anh đã." Ian vội vàng ngồi dậy và dạng chân trên chiếc võng. "Cô ấy nói gì? Cô ấy thế nào?"
"Không phải việc của anh," Grant gắt. "Đi chỗ khác đi, Ian. Quay về tàu đi."
"Ồ, không, anh họ ạ. Mọi chuyện mới bắt đầu trở nên thú vị thôi." Ian chuyển cọng cỏ sang khóe miệng và cười với Grant một cách dễ dãi. "Anh muốn cô ấy, phải không nào?"
"Đủ rồi đấy." Grant quệt một nhát vào chiếc ủng bằng cái bàn chải đánh giày, nhưng cọ trượt hầu hết chỗ da, và làm tay anh đen nhẻm.
Ian vỗ đùi và cười khúc khích. "Tại sao tôi lại hỏi ư? Rõ ràng là cô ấy đã trói chặt được anh rồi."
"Tôi không nói lại đâu đấy. Kệ xác tôi."
"Thế là anh đã bắt được cô ấy và cô ấy trốn mất. Sự khôn ngoan của một cô nàng bé nhỏ, mang theo cả cái ủng và cái áo của anh! Tôi tin anh rồi, cô ấy thông minh."
Cô ấy thông minh, được rồi. Trong cuộc chiến vừa nổ ra giữa họ, cô ấy thắng tất cả các trận - hay, như Ian vừa nói khẽ, "Hiệp ba thuộc về Victoria."
"Anh biết không, tất cả chuyện này có thể sẽ tốt cho anh đấy. Làm anh thả lỏng ra một chút."
Grant quắc mắt nhìn anh ta. "Tôi không muốn bị làm cho phải thả lỏng."
"Quá cứng nhắc - đó là vấn đề của anh đấy."
Grant nhìn người em họ của mình. "Anh có thực sự muốn thảo luận về các vấn đề của chúng ta không? Anh hãy tự giải quyết các vấn đề của anh trước khi quan tâm đến tôi."
"Tôi chẳng thể làm gì cho đến khi tôi trở về." Ian đưa hai tay lên. "Và tôi không thể trở về vì anh đã đi đến tận bên kia của thế giới!"
Grant không để bị khích. "Anh chạy lên tàu của tôi."
"Thà lên tàu của anh còn hơn ở lại với cái lũ côn đồ đang đuổi theo tôi," Ian kêu lên. "Hoặc ít ra thì tôi đã tin như thế. Tôi nghĩ anh chỉ đến Lục địa (châu Âu). Hay thậm chí là Mỹ. Chứ không phải châu Đại Dương."
"Về cái lũ côn đồ ý," Grant bắt đầu như sắp nói ra một bí mật. "Thông thường, chúng không đuổi theo anh nếu anh không nợ tiền chúng."
Mặt Ian xịu xuống. "Tôi nghĩ tôi đã trả đủ. Thật sự là thế."
"Anh nghĩ?"
"Vài người trong chúng ta không phải là pháp sư về tài chính." Ian lườm anh với cặp mắt sắc, nhưng Grant từ chối phải cảm thấy có lỗi cho cái năng khiếu thực sự của mình.
"Nếu đúng anh đã trả đủ tiền, thì chắc là vì một người đàn bà," Grant trả lời. Chẳng có anh chàng nào trong nước được các quý cô cưng chiều đến thế, và Ian cũng chẳng bỏ phí. "Có thể anh chồng bị cắm sừng nào đó đã phát chán vì phải chia sẻ rồi." Ngoài cờ bạc, uống rượu, và nợ nần, Ian còn nổi tiếng vì những cú nhảy từ cửa sổ của những cô người tình đã có chồng của anh ta.
"Ít ra tôi cũng nhận lấy những gì người ta mời tôi," Ian gắt.
Grant xỏ chân vào giày. Không, anh không hất váy của mọi cô nàng trong giới mời chào anh. Anh có lý do của anh. Và chẳng cái nào dính dáng đến Traywick hết.
Khi anh vớ lấy cái túi, Ian nói, "Đợi tôi với."
Grant quay người, giơ một ngón tay lên. Cái nhìn của anh làm Ian dừng lại.
"Có thể hôm nay tôi sẽ để anh đi một mình." Với cặp mắt cảnh giác, Ian lại ngồi vào chiếc võng.
Một lát sau, Grant đã rất mừng vì được đi một mình khi anh đi qua một lối mòn đầy rễ cây, lại nhớ lại những phút ngắn ngủi với Victoria và phản ứng lạ kỳ của mình. Nếu cô là một cô nàng trong giới, nâng váy lên mời chào, liệu anh có thể cưỡng lại? Anh sợ là không.
Trong chưa đến nửa giờ, anh đã cảm thấy hưng phấn vì cuộc đuổi bắt, rồi tức giận, rồi hứng lên. Nước lạnh chẳng thể làm ảnh hưởng gì đến sự cương cứng của anh - anh không biết có gì có thể - cho đến khi cô lặn xuống. Sự sợ hãi đã bóp chặt anh cho đến khi cơn giận dữ lại sôi lên.
Anh nhận ra sự thất vọng của mình khi mặt trời hoàng hôn khép lại một ngày nữa. Có thể cô ấy sẽ trở lại vào ban đêm. Khi cô trở lại để cho thêm bạn đồng hành vào cái ổ của anh, anh sẽ tóm cô.
Đêm đó cô không trở lại.
Anh biết là anh sẽ tóm được cô, thế thì tại sao anh lại cần được nhìn thấy cô ngay lúc này? Sự kiên nhẫn được thui rèn của anh đâu rồi? Anh trai anh sẽ vừa cảm thấy buồn cười vừa phấn chấn nếu anh ấy có thể thấy ông em trai nổi tiếng là vô cảm của mình lúc này.
Grant nhìn lên những vì sao. Hình ảnh về một Victoria yếu đuối và ngọt ngào rõ ràng là đã tan tành. Cô ấy đã lớn lên thành một cô gái đầy sức sống, nhưng cô ấy vẫn nhỏ bé, chẳng cao quá năm feet rưỡi - ừm, nhỏ bé ít nhất là so với anh, và mảnh mai. Mặc dù anh đã cảm thấy sự mạnh mẽ tiềm ẩn trong cô, anh vẫn cảm thấy không yên khi nghĩ rằng cô đang ở ngoài kia, trong đêm. Ngoài đó một mình. Anh muốn bảo vệ cô, khỉ thật.
Và cứ mỗi giờ trôi qua, anh lại tưởng tượng đến cái cách cuốn nhật ký súc tích, sạch sẽ của cô bỗng trở nên lộn xộn và đầy lỗi khi tả vụ tấn công của gã thuyền trưởng đó. Grant nhớ rằng máu đã nhỏ xuống trang giấy khi cô ghi chép lại sự việc.
Gã đàn ông đã thấy cô Scott và tấn công, nhưng trước khi hắn có thể thực sự làm hại cô, Victoria đã phóng lên lưng hắn, cố gắng bóp cổ hắn một cách tuyệt vọng. Khi đọc những dòng này, Grant đã thầm cổ vũ cô.
Tên giết người hất bắn cô ra và một lần nữa quay sang cô Scott, nhưng Victoria lại lao đến vừa đá vừa cào. Khi anh đọc đoạn thằng khốn đó tát cô bằng mu bàn tay, Grant nắm quyển nhật ký chặt đến nỗi những ngón tay anh in hằn vĩnh viễn trên lớp bìa ẩm.
Anh cảm thấy thật tự hào khi Victoria nhổ ra một bãi máu lên chiếc giày của gã, mặc dù anh khiếp sợ phản ứng của gã. Nhưng rồi Cô Scott đã ở sau lưng hắn, nện một tảng đá xuống...
Grant không phải một người dễ xúc động, thế nên cơn giận dữ anh cảm thấy đối với tên khốn kiếp kia làm anh phân vân.
Cả sự sợ hãi của anh nữa.
Anh đã thèm muốn Victoria, và không thể thôi so sánh mình với tên thuyền trưởng kia.
Chúa ơi, anh không có gì giống hắn hết. Grant không thể hiểu làm sao một người đàn ông lại có thể làm đau một người đàn bà hay đụng đến một cô bé.
Khỉ thật, Victoria chẳng còn là một cô bé khi đã hai mươi hai. Cô ấy mạnh mẽ - có thể tự lo cho bản thân. Nhưng một phần khác trong anh phản ứng lại, rằng dù cô ấy đã lớn hơn, cô ấy vẫn ngây thơ lắm. Cô ấy mạnh mẽ, nhưng cô ấy vẫn rất dễ bị tổn thương.
Chỉ đến khi mặt trăng đã lặn xuống anh mới ngủ.
Cuối cùng, anh ta đã ngủ.
Trong khi Tori chờ đợi ở bên rìa trại, cô quan sát thuyền trưởng nhìn ngắm những ngôi sao, gương mặt anh ta lúc cau có, lúc giãn ra, rồi lại cau có. Cô từng băn khoăn tại sao cái sáng hôm nọ anh ta lại trải đệm ra ngay dưới khoảng hở của tán cây và nghĩ rằng hắn muốn tránh không để bất cứ cái gì, hay bất cứ con gì rơi vào người. Nhưng giờ thì cô biết anh ta nằm đó để ngắm bầu trời.
Ý nghĩ này thật mâu thuẫn với hình ảnh của cô về anh ta như một vị thuyền trưởng khắt khe, đáng sợ, nhưng dù sao cô cũng đã nghĩ lại. Dù cô chẳng có kinh nghiệm gì hết, chẳng có gì để so sánh hay xác định xem một người đàn ông có hai mặt hay không, cô bắt đầu tin rằng anh ta đã nói thật. Anh ta đến để tìm họ.
Bây giờ phải làm cho Cammy tin. Sáng nay, khi Tori kể lại cuộc nói chuyện với thuyền trưởng Sutherland, Cammy nói rằng chị e hắn đã lấy những thông tin từ nhật ký của cô. Tori thừa nhận là cô cũng đang lưỡng lự, một nửa cô tin rằng Sutherland nói thật, nhưng Cammy có vẻ lo lắng hơn về khả năng quyển nhật ký có nhắc đến cái hang.
Khi cuối cùng mí mắt của Sutherland cũng khép lại và sự nhô lên hạ xuống của lồng ngực anh trở nên sâu hơn và đều đặn, gió mạnh lên làm lay động những tán cọ và những con sóng trên bãi, như hòa nhịp với những cảm xúc không yên trong Tori. Cô tự vòng tay ôm lấy người. Tại sao hình ảnh anh ta nhìn lên những vì sao lại làm cái gì đó trong cô như dịu lại?
Chìm đắm trong suy nghĩ, Tori lê bước về cái hang và rất ngạc nhiên thấy Cammy đang thức.
"Em đã quyết định rồi," Cammy nói, vươn vai. "Điều đó như được viết trên mặt em. Thế là, em nghĩ ông của em cho anh ta tới đây?"
Tori gãi tai. "Vâng."
"Tám năm sau vụ đó?" Cammy ngồi dậy và ôm lấy đầu gối.
Tori ngồi xuống cái ổ của cô và lại suy nghĩ về câu hỏi đó, cứ như là cô chưa nghĩ đến nó cả năm mươi lần rồi vậy. "Em biết em không nên, nhưng em nghĩ anh ta đến vì chúng ta."
"Em tin anh ta vì anh ta đẹp trai?"
Tori đỏ mặt và nhìn chằm chằm vào ngón chân mình. Cô thực sự đã đánh đồng hình ảnh chàng hiệp sĩ cứu tinh với cái thân hình to lớn đầy cơ bắp của anh ta, vẻ mặt đầy nhiệt huyết và quyết tâm, nhưng anh ta còn cho thấy một sức mạnh ý chí đáng kể mà cô chưa từng tính đến. Anh muốn cô ở trên con tàu đó. "Không, bởi vì anh ta có vẻ rất quyết tâm. Em có cảm giác anh ta đã cố gắng để tìm thấy chúng ta khá lâu rồi."
"Có thể chị không tin anh ta, nhưng chị tin em. Nếu em nghĩ anh ta sẽ đưa chúng ta trở lại Anh, với chị thế là đủ." Cammy kéo tấm chăn lại gần hơn. "Thử tưởng tượng được trở về sau từng ấy năm. Chị chẳng còn gia đình nào ở đó - đó là lý do chị cùng đi với ba mẹ em - nhưng chị nhớ nhiều thứ lắm. Trà Anh, ánh nắng dịu dàng, trà, những mùa không chỉ có mùa mưa và mùa khô, trà." Cô mỉm cười, nhưng rồi gương mặt cô trở nên nghiêm trang. "Nhiều khi chị thèm được phóng ngựa qua những đồng cỏ xanh rờn đến chết đi được. Chị đã mong chờ điều này lâu lắm rồi. Rồi sau cái vụ đó, chị bắt đầu thôi nghĩ đến nó."
Tori biết rõ cô ấy cảm thấy ra sao. Sau năm thứ hai ở đây, ý nghĩ được giải cứu cũng đã xa vời nhưng ý nghĩ mình bay được vậy. "Nếu cái anh Sutherland này nói thật, thì chúng ta có cả một cuộc hành trình dài chờ đón đấy."
Cammy kéo đuôi tóc qua vai và vuốt ve. "Nhưng em sẽ được gặp ông em và ngôi nhà thực sự của em. Chị biết ba mẹ em đã luôn dự định sẽ sống ở đó khi hoàn thành các nghiên cứu của họ. Họ sẽ muốn em trở lại nơi quê hương bản quán của mình."
Ký ức của Tori về ông cô chỉ là những chuỗi hình ảnh trong đầu. Cô nhớ ông vừa cười vừa nâng cô trên vai ông. Cô lờ mờ nhớ lại lần họ đã chôm một ít bánh ngọt trong bếp và ăn trong ngôi nhà cây ông đã làm cho cô. "Cammy, nếu chị đống ý với em, em sẽ tiếp cận anh ta vào ngày mai. Nhưng em sẽ nói là - nếu chúng ta giương buồm rời khỏi đây, mọi việc phải theo ý chúng ta. Em sẽ yêu cầu chia cuộc hành trình thành nhiều chặng để đưa chị đến gặp một bác sĩ." Những lời nói dứt khoát của Tori bị ngắt bởi những cái ngáp cô không thể kềm được. Cô không nghĩ ngủ lúc này là thích hợp với ý tưởng sắp được giải cứu, nhưng mí mắt cô thì cứ nặng dần.
"Em nghỉ chút đi," Cammy khuyên. "Chúng ta nói chuyện sau."
Tori sung sướng chui vào chăn, ngủ ngay lập tức. Cô chỉ ngủ vài tiếng cho đến khi trời sáng, nhưng thế là đủ để giấc mơ về vụ chìm tàu lại đến. Cô dậy, má ướt nhẹp, và thở phào vì Cammy đã ra ngoài. Cô rùng mình. Liệu cô có thể quên được cái đêm đó?
Cô thong thả bước ra và dựa lưng vào cửa hang, nhìn thấy Cammy đang ở khoảnh đất trống, cắt một quả xoài cho bữa sáng. Tori hướng mắt lên nhìn bình minh đỏ rực. Cô nhận ra ánh mặt trời chiếu lên những đám mây tạo nêu những màu sắc rực rỡ và hít một hơi thật mạnh. Không khí như nặng hơn, thậm chí có vị ngọt, và nước ấm đến mức có thể làm cá chết. Nhưng, mùa bão biển luôn báo trước một cách rõ ràng trước khi nó thực sự hình thành. Cô băn khoăn không biết những người đàn ông kia, ngồi trên một con tàu chỉ chực làm mồi cho những rặng san hô, biết được cái gì sắp đổ xuống đầu họ.
Cô khựng lại. Nếu cô nghĩ đúng về Sutherland, chúng sắp ập xuống đầu tất cả bọn họ.
Cơn mưa lại đổ xuống ầm ầm hôm đó, làm lốm đốm những con sóng cao vút trong vịnh. Một cơn gió nóng xuyên qua những cái cây. Họ sắp hết thời gian - không khí bắt đầu ngột ngạt, cả nước nữa. Khu vực này sắp hứng một cơn bão.
Nếu Grant không ra khơi sớm, họ sẽ như trôi nổi trong một cái vạc đun.
Anh lại chuyển sự chú ý về cái bản đồ mà anh vừa phác qua về hòn đảo. Anh vuốt thẳng nó trên một cái hòm, cố điền thêm thông tin, nhưng trận gió làm việc đó trở nên không thể.
Anh nhìn lên bực bội. Ian đang nằm trong võng, đong đưa dữ dội. "Ian," anh kêu, "lại đây giữ cái này cho tôi."
Ian ngồi dậy, kéo cái áo mưa vải dầu, và lê bước lại.
"Tôi cần anh giữ mấy cái góc."
Ian đặt tay lên hai mép giấy. "Cái gì đây?"
"Đây là cách tôi sẽ tìm ra Victoria."
Khi Ian gãi gãi thái dương anh ta và tấm bản đồ lại bay tung lên trước khi anh ta đè nó xuống lần nữa, Grant miễn cưỡng giải thích, "Chúng ta biết cô ấy đã dẫn chúng ta xa khỏi cái gì đó. Tôi đã vẽ một bản đồ của hòn đảo và đánh dấu những chỗ xác định mà ta đã tìm thấy dấu vết cô ấy - một cái lưới, một ngọn lao, những dấu chân rõ ràng - và so sánh từng thứ một để tính ra xác suất vị trí cô ấy ở."
Ian nhìn Grant như thể anh vừa nói tiếng dân tộc. "Tôi tưởng anh chỉ giỏi cái loại toán có dính đến ký hiệu đồng bảng. Thế tóm lại cô ấy ở đâu?"
Grant chỉ vào một điểm cao độ trên tờ giấy. "Cô ấy đang trốn trên núi." Anh ngước lên đỉnh núi phủ mây. "Tôi đã không nghĩ là cô ấy lại leo lên cao đến thế."
"Có lý đấy. Đấy gần như là nơi duy nhất chúng ta chưa tìm." Ánh mắt Ian hướng theo Grant. "Chúng ta lên đến đó trong ngày hôm nay nổi không?"
Grant quay về phía con tàu, nhận ra nó đang giằng cái neo dữ dội, rồi nhìn bãi biển. "Chúng ta phải làm. Anh có thấy cái thuyền không?"
Ian hấp háy mắt vì mưa. "Nước biển đã rút xuống xa thêm khoảng mười feet kể từ sáng."
Grant không thể giấu sự ngạc nhiên.
"Đúng thế, Grant, ngay cả tôi cũng nhận ra một số việc."
"Thế anh có nhận ra bây giờ đáng ra phải có thủy triều không?"
Nụ cười hả hê của Ian biến mất. "Sắp bão à?"
"To lắm."
Ian gõ nắm đấm xuống tấm bản đồ. "Thế thì đi thôi."
Một giờ sau, họ lần theo dấu các vết chân trên cát và đất và đến một bãi trống. Một cái hang, đúng hơn là một khe nứt gần đỉnh núi, hiện ra.
Tiến vào trong, Grant thắp một cái đèn bão, nâng nó lên như một cái khiên chống lại bóng tối. Thay vì sự ẩm ướt và những thạch nhũ anh tưởng tượng, anh ngửi thấy hơi lửa. Một chút sau, anh nghe thấy tiếng củi lép bép. Niềm vui chiến thắng dâng lên và sự háo hức chạy dọc sống lưng anh, như có một người đàn bà đang rê móng tay của cô ấy trên đó vậy. Một góc quanh nữa...
Một người đang nằm bên trong như đã chết.