Chương 10: Theo Dõi
Tối hôm sau, Huyền Giới lại xuất hiện tại quán bar, nhưng lần này anh ta không tiếp cận Nhàn Hy như thường lệ. Thay vào đó, anh chỉ ngồi đó uống rượu và làm việc trên máy tính bảng một thời gian rồi rời đi mà không để ý tới cô. Điều này khiến Nhàn Hy bất ngờ và tò mò.
Suốt cả buổi làm việc, Nhàn Hy cảm thấy ngạc nhiên khi Huyền Giới không có hành động nào gây phiền toái cho cô như trước. Mặc dù cô đã nghĩ rằng anh ta sẽ quay lại và làm phiền, nhưng không, anh ta chỉ cúi đầu vào công việc của mình mà không để ý tới cô.
Khi tan ca làm việc, cô bắt đầu đi bộ về nhà. Tuy nhiên, cô cảm thấy có điều gì đó lạ lùng. Cô linh cảm rằng có ai đó đang theo dõi mình. Cô vừa đi vừa ngoáy đầu lại nhìn và thấy một người đang núp sau góc đường. Cô nhanh chóng thay đổi hướng đi và quẹo vào một ngã rẽ khác để đánh lạc hướng.
Sau khi về đến nhà, cô không vội mở đèn. Thay vào đó, cô đi ra ban công nhìn xuống và phát hiện người đó đang đứng dưới cửa nhà cô. Cô lo lắng và cân nhắc xem ai có thể là người theo dõi mình và có mục đích gì. Cảm giác sợ hãi lan rộng khi cô nghĩ rằng có thể người đó đã phát hiện ra thân phận của mình. Mặc dù đã chờ đợi một lúc, nhưng vẫn không thấy người đàn ông đó rời đi. Cô không biết phải làm gì, mà giờ đi xuống dưới đó lại càng không thể nên cô đành đi vào nhà, tắm rửa rồi lên giường đi ngủ, với lòng lo lắng và bất an.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên Nhàn Hy làm sau khi tỉnh dậy là chạy ra ban công để kiểm tra xem người đàn ông đó còn ở đó hay đã đi. Sau khi không thấy ai, cô vào nhà vệ sinh để đánh răng, rửa mặt, thay đồ, và mang balo đi đến trường. Khi bước ra khỏi cửa, cô cẩn thận nhìn xung quanh một lần nữa, nhưng vẫn không thấy ai. Lúc này, cô mới thực sự cảm thấy yên tâm. Tuy nhiên, cô không biết rằng người hôm qua đã đi theo cô vẫn còn ở đó, nhưng lần này anh ta đã đứng ở một góc khuất, làm cho cô không nhìn thấy được.
Khi người đó thấy cánh cửa nhà cô được mở ra, anh ta vội nấp vào một bên. Nhưng khi thấy cô đi ra, anh ta bất ngờ nhưng lại không đi theo. Lý do là lúc này cô đang trong hình hài của Nhàn Hy chứ không phải Hy Lyn. Sự khác biệt giữa hai phong cách khiến cho những người không quen biết với cô khó có thể nhận ra đó là cô.
Suốt cả một ngày dài, anh ta đợi chờ trước cửa nhà cô nhưng không thấy cô bước ra khỏi nhà. Không có thông tin mới nào được thu thập thêm. Hắn cảm thấy thất vọng và gọi điện cho ai đó. Sau khi nói chuyện một lúc, anh ta tắt điện thoại và rời đi.
Vào lúc 8 giờ tối, Nhàn Hy trở về nhà. Cô thay đồ, trang điểm để chuẩn bị tiếp tục công việc. Khi đến quán bar, Nhàn Hy thấy Huyền Giới đã có mặt ở đó, ngồi vào góc quen thuộc của quán, đang tập trung vào tài liệu trên máy tính bảng. Sau khi thay đồ, cô tiến lại gần bàn của Huyền Giới và nói: "Anh cần gì không? Tôi sẽ giúp anh pha." Huyền Giới nhìn lên và nở một nụ cười lạnh, "Cho tôi một ly Tequila." Cô trả lời: "Được, xin anh chờ một lát.” Một lúc sau cô mang đến một ly rượu và nói: "Của anh đây." Sau đó, cô rời đi mà không nói thêm, và Huyền Giới cũng im lặng, cầm ly rượu và uống một ngụm. Hắn gật đầu, hài lòng với cách pha rượu của cô.
Lúc sau Huyền Giới rời đi, hắn ta ngồi vào xe và gọi điện cho ai đó. Hắn nói: "Hôm nay cậu không cần phải đến, hôm nay tôi sẽ tự làm." Sau khi nói xong, hắn tắt máy và chờ trên xe một thời gian. Khi nhìn thấy Hy Lyn đi ra, hắn vội bước xuống xe để theo cô. Mặc dù cô là người rất thận trọng, nhưng hắn càng thận trọng hơn gấp trăm lần. Suốt chặng đường về nhà, cô không một lần phát hiện được sự hiện diện của hắn. Sau khi cô vào nhà, hắn cũng chỉ đứng đó mà không rời đi.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi dài, cánh cửa lại mở ra, nhưng người đi ra không phải là Hy Lyn mà là một cô gái trẻ trung, mang theo một chiếc balo trên vai. Huyền Giới bất ngờ, vì người đi ra không phải là Hy Lyn mà là một cô bé.
Huyền Giới, đầy tò mò, bước nhanh lại gần cô và hỏi: "Này!" Cô quay lại bất ngờ và vô thức lùi lại, không ngờ rằng đó lại là Huyền Giới. Hắn tới đây với mục đích gì? Tại sao hắn lại biết chỗ ở của cô? Liệu hắn có phải là người đã theo dõi cô vào tối hôm qua không? Cô không nói gì, chỉ đứng trợn mắt nhìn anh. Huyền Giới hỏi tiếp: "Tại sao nhóc lại đi ra từ ngôi nhà đó?" Lúc này, cô mới hoàn hồn và nhận ra rằng hắn vẫn không nhận ra cô. Cô trả lời: "Thì đấy là nhà của cháu mà!" Sau khi tự xưng là "cháu", cô cảm thấy hơi ngượng miệng, nhưng với logic, đúng vì dù sao cô cũng nhỏ tuổi hơn hắn 10 tuổi, việc gọi hắn là "chú" và tự xưng là "cháu" là điều hợp lý.
Huyền Giới nhìn cô trước mắt, đặt câu hỏi: "Vậy nhóc là người nhà với chị Hy Lyn à?" Cô trả lời: "Sao chú lại biết chị ấy, đấy là chị của cháu, thôi cháu đi học đây trễ giờ rồi." Sau lời nói đó, cô vội chạy đi, để lại một Huyền Giới đứng đó với nghi ngờ không có lời giải đáp.
7 giờ tối, sau khi cô đi học về, cô bất ngờ vì vẫn thấy Huyền Giới đứng ở đó. Cô tiến lại gần và hỏi: "Này chú vẫn ở đây à? Chú có ý gì với chị của cháu à?" Huyền Giới nghe thấy, bật cười và đáp: "Chuyện của người lớn, nhóc không hiểu đâu. Đi vào nhà đi, kệ chú." Nghe hắn nói, cô chỉ cắm đầu gật đầu rồi bước vào nhà, đóng cửa lại. Vừa lên nhà, cô chạy vội ra ban công, thấy hắn vẫn chôn chân dưới nhà mình, cô lo lắng không biết hắn lại có ý định gì với cô.
Cô vội thay quần áo, đổi trang phục và trang điểm để xuống hỏi Huyền Giới muốn gì. Nhưng khi cô xuống, không thấy ai, làm cô hụt hẫng. Cô đi đến cửa hàng tiện lợi, ăn một ít để lót bụng. Nhờ ơn hắn mà cô đến quán sớm hơn bình thường. Vào quán, cô quét mắt xung quanh, nhưng không thấy Huyền Giới. Cô vào phòng thay đồ và tiếp tục công việc của mình.
1h sáng, Huyền Giới đẩy cửa vào, gương mặt mệt mỏi. Có vẻ như hắn đã phải giải quyết công việc nào đó, nên khi cô xuống hắn không có ở đó. Hắn ngồi vào góc tối quen thuộc, cô tiến lại hỏi hắn muốn gì. Hắn trả lời:"Như cũ." Cô pha cho hắn một ly Tequila rồi mang ra. Không rời đi ngay, cô ngồi đối diện hắn. Hắn biết cô muốn gì, chắc chắn là con nhóc đã kể hết cho cô. Hắn giả vờ hỏi: "Sao, hôm nay cô muốn phục vụ riêng cho tôi à?" Cô im lặng rồi nói: "Anh theo dõi tôi!" Hắn nhấp ly rượu và trả lời thản nhiên: "Ừ." Cô tức giận: "Tại sao?" Hắn đáp: "Tôi thích." Nghe câu trả lời ngang ngược của hắn, cô càng tức giận hơn và nói: "Cho dù anh có dùng chiêu trò gì đi chăng nữa, tôi cũng không đồng ý với lời đề nghị của anh. Tôi không phải là con chó để đi cắn sau lưng người khác." Nói xong, cô bỏ đi. Huyền Giới nghe cô nói thế, không cười được nữa. "Cô được lắm để tôi xem cô mạnh miệng đến đâu?"
Suốt cả buổi làm việc, Nhàn Hy cảm thấy ngạc nhiên khi Huyền Giới không có hành động nào gây phiền toái cho cô như trước. Mặc dù cô đã nghĩ rằng anh ta sẽ quay lại và làm phiền, nhưng không, anh ta chỉ cúi đầu vào công việc của mình mà không để ý tới cô.
Khi tan ca làm việc, cô bắt đầu đi bộ về nhà. Tuy nhiên, cô cảm thấy có điều gì đó lạ lùng. Cô linh cảm rằng có ai đó đang theo dõi mình. Cô vừa đi vừa ngoáy đầu lại nhìn và thấy một người đang núp sau góc đường. Cô nhanh chóng thay đổi hướng đi và quẹo vào một ngã rẽ khác để đánh lạc hướng.
Sau khi về đến nhà, cô không vội mở đèn. Thay vào đó, cô đi ra ban công nhìn xuống và phát hiện người đó đang đứng dưới cửa nhà cô. Cô lo lắng và cân nhắc xem ai có thể là người theo dõi mình và có mục đích gì. Cảm giác sợ hãi lan rộng khi cô nghĩ rằng có thể người đó đã phát hiện ra thân phận của mình. Mặc dù đã chờ đợi một lúc, nhưng vẫn không thấy người đàn ông đó rời đi. Cô không biết phải làm gì, mà giờ đi xuống dưới đó lại càng không thể nên cô đành đi vào nhà, tắm rửa rồi lên giường đi ngủ, với lòng lo lắng và bất an.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên Nhàn Hy làm sau khi tỉnh dậy là chạy ra ban công để kiểm tra xem người đàn ông đó còn ở đó hay đã đi. Sau khi không thấy ai, cô vào nhà vệ sinh để đánh răng, rửa mặt, thay đồ, và mang balo đi đến trường. Khi bước ra khỏi cửa, cô cẩn thận nhìn xung quanh một lần nữa, nhưng vẫn không thấy ai. Lúc này, cô mới thực sự cảm thấy yên tâm. Tuy nhiên, cô không biết rằng người hôm qua đã đi theo cô vẫn còn ở đó, nhưng lần này anh ta đã đứng ở một góc khuất, làm cho cô không nhìn thấy được.
Khi người đó thấy cánh cửa nhà cô được mở ra, anh ta vội nấp vào một bên. Nhưng khi thấy cô đi ra, anh ta bất ngờ nhưng lại không đi theo. Lý do là lúc này cô đang trong hình hài của Nhàn Hy chứ không phải Hy Lyn. Sự khác biệt giữa hai phong cách khiến cho những người không quen biết với cô khó có thể nhận ra đó là cô.
Suốt cả một ngày dài, anh ta đợi chờ trước cửa nhà cô nhưng không thấy cô bước ra khỏi nhà. Không có thông tin mới nào được thu thập thêm. Hắn cảm thấy thất vọng và gọi điện cho ai đó. Sau khi nói chuyện một lúc, anh ta tắt điện thoại và rời đi.
Vào lúc 8 giờ tối, Nhàn Hy trở về nhà. Cô thay đồ, trang điểm để chuẩn bị tiếp tục công việc. Khi đến quán bar, Nhàn Hy thấy Huyền Giới đã có mặt ở đó, ngồi vào góc quen thuộc của quán, đang tập trung vào tài liệu trên máy tính bảng. Sau khi thay đồ, cô tiến lại gần bàn của Huyền Giới và nói: "Anh cần gì không? Tôi sẽ giúp anh pha." Huyền Giới nhìn lên và nở một nụ cười lạnh, "Cho tôi một ly Tequila." Cô trả lời: "Được, xin anh chờ một lát.” Một lúc sau cô mang đến một ly rượu và nói: "Của anh đây." Sau đó, cô rời đi mà không nói thêm, và Huyền Giới cũng im lặng, cầm ly rượu và uống một ngụm. Hắn gật đầu, hài lòng với cách pha rượu của cô.
Lúc sau Huyền Giới rời đi, hắn ta ngồi vào xe và gọi điện cho ai đó. Hắn nói: "Hôm nay cậu không cần phải đến, hôm nay tôi sẽ tự làm." Sau khi nói xong, hắn tắt máy và chờ trên xe một thời gian. Khi nhìn thấy Hy Lyn đi ra, hắn vội bước xuống xe để theo cô. Mặc dù cô là người rất thận trọng, nhưng hắn càng thận trọng hơn gấp trăm lần. Suốt chặng đường về nhà, cô không một lần phát hiện được sự hiện diện của hắn. Sau khi cô vào nhà, hắn cũng chỉ đứng đó mà không rời đi.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi dài, cánh cửa lại mở ra, nhưng người đi ra không phải là Hy Lyn mà là một cô gái trẻ trung, mang theo một chiếc balo trên vai. Huyền Giới bất ngờ, vì người đi ra không phải là Hy Lyn mà là một cô bé.
Huyền Giới, đầy tò mò, bước nhanh lại gần cô và hỏi: "Này!" Cô quay lại bất ngờ và vô thức lùi lại, không ngờ rằng đó lại là Huyền Giới. Hắn tới đây với mục đích gì? Tại sao hắn lại biết chỗ ở của cô? Liệu hắn có phải là người đã theo dõi cô vào tối hôm qua không? Cô không nói gì, chỉ đứng trợn mắt nhìn anh. Huyền Giới hỏi tiếp: "Tại sao nhóc lại đi ra từ ngôi nhà đó?" Lúc này, cô mới hoàn hồn và nhận ra rằng hắn vẫn không nhận ra cô. Cô trả lời: "Thì đấy là nhà của cháu mà!" Sau khi tự xưng là "cháu", cô cảm thấy hơi ngượng miệng, nhưng với logic, đúng vì dù sao cô cũng nhỏ tuổi hơn hắn 10 tuổi, việc gọi hắn là "chú" và tự xưng là "cháu" là điều hợp lý.
Huyền Giới nhìn cô trước mắt, đặt câu hỏi: "Vậy nhóc là người nhà với chị Hy Lyn à?" Cô trả lời: "Sao chú lại biết chị ấy, đấy là chị của cháu, thôi cháu đi học đây trễ giờ rồi." Sau lời nói đó, cô vội chạy đi, để lại một Huyền Giới đứng đó với nghi ngờ không có lời giải đáp.
7 giờ tối, sau khi cô đi học về, cô bất ngờ vì vẫn thấy Huyền Giới đứng ở đó. Cô tiến lại gần và hỏi: "Này chú vẫn ở đây à? Chú có ý gì với chị của cháu à?" Huyền Giới nghe thấy, bật cười và đáp: "Chuyện của người lớn, nhóc không hiểu đâu. Đi vào nhà đi, kệ chú." Nghe hắn nói, cô chỉ cắm đầu gật đầu rồi bước vào nhà, đóng cửa lại. Vừa lên nhà, cô chạy vội ra ban công, thấy hắn vẫn chôn chân dưới nhà mình, cô lo lắng không biết hắn lại có ý định gì với cô.
Cô vội thay quần áo, đổi trang phục và trang điểm để xuống hỏi Huyền Giới muốn gì. Nhưng khi cô xuống, không thấy ai, làm cô hụt hẫng. Cô đi đến cửa hàng tiện lợi, ăn một ít để lót bụng. Nhờ ơn hắn mà cô đến quán sớm hơn bình thường. Vào quán, cô quét mắt xung quanh, nhưng không thấy Huyền Giới. Cô vào phòng thay đồ và tiếp tục công việc của mình.
1h sáng, Huyền Giới đẩy cửa vào, gương mặt mệt mỏi. Có vẻ như hắn đã phải giải quyết công việc nào đó, nên khi cô xuống hắn không có ở đó. Hắn ngồi vào góc tối quen thuộc, cô tiến lại hỏi hắn muốn gì. Hắn trả lời:"Như cũ." Cô pha cho hắn một ly Tequila rồi mang ra. Không rời đi ngay, cô ngồi đối diện hắn. Hắn biết cô muốn gì, chắc chắn là con nhóc đã kể hết cho cô. Hắn giả vờ hỏi: "Sao, hôm nay cô muốn phục vụ riêng cho tôi à?" Cô im lặng rồi nói: "Anh theo dõi tôi!" Hắn nhấp ly rượu và trả lời thản nhiên: "Ừ." Cô tức giận: "Tại sao?" Hắn đáp: "Tôi thích." Nghe câu trả lời ngang ngược của hắn, cô càng tức giận hơn và nói: "Cho dù anh có dùng chiêu trò gì đi chăng nữa, tôi cũng không đồng ý với lời đề nghị của anh. Tôi không phải là con chó để đi cắn sau lưng người khác." Nói xong, cô bỏ đi. Huyền Giới nghe cô nói thế, không cười được nữa. "Cô được lắm để tôi xem cô mạnh miệng đến đâu?"