Chương 4: Mua Quần Áo (1)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaPhàn Kỳ hiểu suy nghĩ Trần Chí Khiêm, chỉ cần cô chịu quay về Thượng Hải, hai người bọn họ ly hôn, ba Phàn chắc chắn sẽ không để cho cô trở lại Hương Cảng, anh có thể hoàn toàn thoát khỏi cô.Trở về Thượng Hải? Phàn Kỳ nhìn lịch treo trên tường trước mắt, trang trước mặt là: Ngày 17 tháng 6 năm 1986.Sở giao dịch chứng khoán năm 1990 mới được thành lập, sau khi thành lập còn mấy năm nữa mới có thể đi vào quỹ đạo, cô bây giờ làm sao có thể trở về?Giao dịch chứng khoán ở Hương Cảng đang phát triển, các cơ cấu lớn còn đại diện cho cổ phiếu Mỹ và Châu Âu, bây giờ đến tháng 10 năm 1987 là một thị trường mang tính rộng lớn toàn cầu.Diễn đàn tụ họp các tay xào cao siêu có một câu nói thế này: “Bạn cách mục tiêu nhỏ, vẫn thiếu một thị trường lớn.”Chèn vào nhiều dấu trang biến động >>Thùng vàng đầu tiên của Phàn Kỳ kiếm được chính là cổ phiếu A trong thị trường chứng khoán tăng giá 2013 đến 2015, từ năm mươi vạn làm được một trăm triệu. Nếu đã tới, cô sao có thể bỏ qua thị trường chứng khoán tăng giá như thế?Nhớ tới tiền vốn hai mươi tỷ của mình, căn biệt thự rộng năm trăm mét vuột ở Tân Giang đã biến mất, còn phải làm lại từ đầu, Phàn Kỳ nghẹn lòng, cô nhìn về phía Trần Chí Khiêm: “Em không về.”Trên mặt Trần Chí Khiêm thoáng hiện một tia chế giễu, rất nhanh biểu tình này biến mất, anh đứng lên thu dọn chén đũa trước người của cô: “Tùy em.”Mới ăn một gói mì ăn liền vào bụng, chiếc váy đang mặc trên người thít chặt khiến bụng của Phàn Kỳ khó chịu. Trời đã tối rồi, đi tắm thay đồ ngủ trước nhỉ? Cô đẩy cửa vào, một căn phòng sao có thể làm nhỏ như vậy được? Một chiếc giường đôi giáp với tường ở ba mặt, trên giường có một chiếc chiếu, hai chiếc gối và hai chiếc chăn, bộ đồ ngủ được gấp gọn đặt trên chăn.Phàn Kỳ ý thức được nguyên chủ và Trần Chí Khiêm ngủ chung một chiếc giường, trong trí nhớ nguyên chủ và Trần Chí Khiêm nước sông không phạm nước giếng, một trong hai người nằm ở mép giường, người còn lại nằm sát trong tường, thế mà chiếc giường chỉ rộng 1,5m này còn chưa ra một khoảng đủ cho một người nằm.Cô đo một lối đi ở phía không áp vào tường, chiều rộng của lối đi này chắc chắn không vượt quá 50cm, một người hoàn toàn không thể nằm ở đó.Cô không lo lắng về Trần Chí Khiêm, Trần Chí Khiêm trong ký ức hoàn toàn không có hứng thú với nguyên chủ, mặc dù bọn họ nằm chung một giường, nhưng tuyệt đối cư xử đúng mực.Cô vươn tay cần bộ đồ ngủ đã được gấp lại lên, chất liệu trên tay có gì đó không đúng lắm, là lụa giả? Lại là một loại vải kín gió nhưng cầu kỳ, chưa mặc vào đã bắt đầu thấy ngứa ngáy.Phàn Kỳ mở tấm rèm vải của tủ quần áo đơn giản ở phía bên kia lối đi, bên trong treo khăn tắm, đồ lót, áo sơ mi, quần và váy.Thì ra chiếc tủ quần áo đơn giản này còn có chức năng sấy khô, kéo tấm rèm vải lại, bật máy thổi hơi nóng bên dưới là có thể sấy khô quần áo. Bởi vì nhà rất nhỏ, không có ban công, nhà lại hướng về phía Tây nên khó đón đủ ánh nắng, cũng đành bất lực.Phàn Kỳ đi vào hai bước, mở rèm của chiếc tủ quần áo đơn giản ở bên trong, trong không gian nhỏ gần như đều là quần áo của nguyên chủ, thoạt nhìn sặc sỡ, nhưng lựa tới lựa lui, không có một bộ nào vừa mắt cô.