Chương 7
Edit: Sweetie
“Về phần anh hai, sau này anh không được uống rượu, cũng không được đánh bài nữa!”
Lý lão nhị râu ria xồm xoàm vốn đang vui vẻ hóng chuyện, ai ngờ lại hóng được chuyện của mình, không dám tin tưởng mà trợn to mắt:
“Gì? Không cho đánh bài còn không cho uống rượu? Em muốn lấy mạng của anh à! Bài không đánh thì không đánh, nhưng vì sao lại không cho uống rượu? Anh chỉ có một sở thích này thôi, có chọc đến ai? Anh không chịu!”
Lý Thanh Lê vẫn không chút dao động, “Anh hai, em thật sự là muốn tốt cho anh, nếu không nghe thì anh biết tính em rồi đấy.”
Lý lão nhị dài mặt, “Anh là anh trai em, đến vợ anh còn không quản được, không tới phiên em quản đâu!”
Lý Thanh Lê nhe răng doạ, “Anh hai, anh có thể thử xem! Nhưng mà em khuyên anh tốt nhất đừng thử...”
“Cái con nhóc này...”
Động tác giả vờ lau nước mắt của bà Điêu đột nhiên dừng lại, giơ tay tát cho Lý lão nhị một cái, “Con nhóc, mắng ai là con nhóc đó? Mắng lại lần nữa xem nào?”
Lý lão nhị như chuột thấy hổ, nháy mắt héo rũ rụt rụt cổ, “Không có... con chưa nói gì hết.”
Lý Thanh Lê cười khiêu khích làm Lý lão nhị tức run người.
“Còn cả chị dâu hai nữa...” Lý Thanh Lê quay đầu nói, “Cháu trai bên nhà mẹ đẻ của chị không phải chị sinh, Nhị Nha mới là con chị, đầu óc chị thanh tỉnh một chút được không! Chị lấy tiền trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, Nhị Nha đến một bộ quần áo đàng hoàng cũng không có, có ai giống như chị không?”
Ánh đèn dầu mờ nhạt không che giấu nổi vẻ mặt thất thố kinh hoàng của Lý nhị tẩu, chị ta không nhịn được nhìn về phía bà Điêu, cực lực phủ nhận:
“Con... Con không có, Tiểu Lục đừng nói bậy, tiền của chị đều dùng để mua thuốc, với lại Nhị Nha chỉ là con gái...”
“Con gái thì sao? Em cũng là con gái, chị có ý kiến với em?”
Lý Thanh Lê vốn đã không ưa bà chị dâu hai cả ngày mặt ủ mày ê này, nhìn nhiều thêm một lần cũng cảm thấy xui xẻo, hiện tại nghe luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại của chị ta thì càng không có kiên nhẫn.
Lý nhị tẩu vội vàng xua tay, “Không có không có, chị nào dám có ý kiến với em. Lại nói em là em, Nhị Nha là Nhị Nha, có thể giống nhau sao?”
Lý Thanh Lê là loại người không nói đạo lý như vậy sao?
Đúng vậy, cô chính là loại người không nói đạo lý như vậy đấy!
Cho nên cô trực tiếp bịt lỗ tai, “Em không nghe em không nghe! Dù sao em cũng nói trước rồi đấy, cháu trai chị có bộ đồ mới, Nhị Nha cũng phải có! Chị không làm cho con bé, phiếu vải trong nhà sẽ không có phần của chị!”
Lý nhị tẩu nhìn về phía bà Điêu, lại nhận được ánh mắt như muốn ăn thịt người.
“Phùng Yến, cô dám lấy tiền của Lý gia trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, còn muốn phiếu vải nữa à? Tôi nhổ vào! Không xé nát cái bộ mặt ủ rũ của cô là khách khí lắm rồi! Cho cô thêm phân tiền nào nữa thì tôi làm con dâu cô!”
Lý nhị tẩu bụm mặt khóc nức nở, ra điều cực kỳ ủy khuất.
Lý Nhị Nha bên cạnh khiếp sợ há hốc mồm, đến an ủi mẹ mình cũng quên mất.
Buổi trưa Lý Thanh Lê mới chọc Hoàng Quảng Linh tức phát khóc, lúc này lại làm Lý nhị tẩu khóc, nhiều lần cũng thành quen, làm lơ chị ta lại lần nữa mở miệng: “Còn anh ba...”
Lý lão tam cười tươi cướp lời, “Còn anh ba của em đúng là đỉnh của đỉnh, là một người con tốt, người anh tốt, người chồng tốt, người cha tốt, hiếu thuận, chăm chỉ lại tiết kiệm…”
“Đúng là không biết xấu hổ, đồ gian trá!” Lý Thanh Lê không chút lưu tình chọc phá.
Lý lão tam cùng Lý Thành Dương là hai người có vẻ ngoài xuất sắc nhất trong năm anh em trai, đôi mắt đào hoa giờ phút này lại lập loè ánh sáng:
“Tiểu Lục, lời này của em làm anh tổn thương đó. Anh biết là tên Vương Húc Đông kia làm em đau lòng, nhưng em trút giận lên người anh trai mình cũng không hay lắm đâu.”
Lý tam tẩu nấp sau lưng Lý lão tam cũng cãi:
“Tiểu Lục, em nói chuyện phải có lương tâm chứ! Anh ba em gian trá chỗ nào? Anh ba em hiếu thuận cha mẹ, giúp đỡ người nhà, còn cực khổ nuôi ba đứa con trai khôn lớn, em xem cả cái đội sản xuất này có mấy ai chăm chỉ thật thà như anh ba em không? Em nói lời này chị là người đầu tiên không đồng ý!”
Lý lão tam quay đầu lại bất đắc dĩ ngắt lời vợ: “Mỹ Quyên, anh còn chưa giận em giận cái gì? Tiểu Lục là người thẳng tính chứ không có ác ý, lớn rồi sẽ hiểu chuyện thôi.”
Lý Thanh Lê mặc kệ cho hai vợ chồng nhà này phu xướng phụ tùy, bởi vì trong tiểu thuyết, anh ba Lý Thành Cát của cô là người khôn khéo nhất Lý gia, kết hợp với Lý tam tẩu luôn là một người diễn chính diện, một người diễn phản diện, cuối cùng hai người họ được cả lợi lẫn thanh danh.
Tuy khôn khéo nhưng anh ba của cô lại không đặt tâm tư lên những thứ ngay thẳng, thích chơi trò khôn lỏi, người như vậy trời sinh vô duyên với thành công.
Lý Thanh Lê ôm cánh tay cười như không cười nhìn bọn họ biểu diễn, vợ chồng Lý lão tam bị nhìn chằm chằm cũng mất tự nhiên, lúc này cô mới buông cánh tay mỉm cười:
“Anh ba, đầu óc em gái anh ngu ngốc, anh nói nhiều quá em nghe cũng không hiểu. Em chỉ muốn biết một việc, tháng trước anh lên huyện, đồ mà bác trai gửi cho nhà chúng ta đâu rồi?”
Trong tiểu thuyết không viết chuyện này, đây là Lý Thanh Lê dựa vào miêu tả mà đoán ra, bởi vì anh ba cô biết chữ biết tính toán, người trông đẹp mã lại biết ăn nói cho nên thường được mẹ cô sai đi mua đồ hoặc đi đưa rau dưa trái cây gì đó cho nhà bác trai trên huyện.
Qua nhiều lần Lý Thanh Lê phát hiện có chỗ kỳ quặc, ví dụ như sau mấy ngày anh ba cô trở về, mặt chị dâu ba lúc nào cũng cười tươi rói, ba anh em Nhị Bảo, Tam Bảo, Ngũ Bảo cũng hay lén lén lút lút, nhưng trước nay cô đều không nghĩ quá sâu xa.
Lý lão tam rất biết cách moi tiền, moi tiền nhà mình còn chưa tính, lần nào lên huyện thành cũng sẽ đến nhà bác trai ăn cơm, chẳng những tiết kiệm được tiền và phiếu gạo, bác trai còn đưa thêm phiếu thịt, phiếu điểm tâm.
Bà Điêu ít khi đi thăm anh trai nên không biết, số phiếu đó đương nhiên là chui hết vào túi Lý lão tam, điểm tâm thì chia cho vợ con mình ăn, qua một thời gian dài cũng tích cóp được kha khá tiền giấy.
Lý Thanh Lê vừa dứt lời, không cho Lý lão tam kịp phản ứng, bà Điêu đã xông lên cho con trai ăn đòn:
“Mày là cái đồ vô lương tâm, đồ bác mày gửi cho mẹ mà mày cũng giấu được, mày còn là con người sao? Sao tôi lại nuôi ra cái loại ăn cây táo rào cây sung thế này? Hôm nay tao phải đánh chết mày, cái thằng súc sinh!”
Bà Điêu nhận ra đêm nay không phải đại hội gia đình, nên gọi là đại hội tức chết mẹ già mới đúng.
Ông Lý và các con xông lên giữ chặt bà Điêu khuyên can, nhà chính Lý gia loạn như nồi cháo heo.
Lý lão tứ lười biếng nhất thấy có ba anh trai can ngăn, cũng không cố chen vào nữa, kết quả quay đầu lại thấy ánh mắt 3 phần phức tạp, 3 phần đồng tình, 4 phần một lời khó nói hết của Lý Thanh Lê.
“Em đừng dùng ánh mắt này nhìn anh, anh sợ đó!” Lý lão tứ thân hình cao lớn ôm chặt cánh tay, theo bản năng lui về sau nửa bước.
Lý Thanh Lê nhìn Lý lão tứ, lại nhìn Lý tứ tẩu Vương Xảo Lệ, “Anh tư, thật anh tốt hơn anh hai anh ba nhiều, nhưng mà anh lười quá, như vậy không được…”
Lời này Lý lão tứ chưa nghe 1000 cũng phải đến 500 lần, xua tay lấy lệ:
“Anh biết anh biết. Nhưng mà người khác nói thì anh còn hiểu, em với anh kẻ tám lạng người nửa cân, em nói vậy kì cục lắm đó.”
Lý Đại Bảo, Lý Đại Nha lặng lẽ ở bên cạnh hóng hớt, trong mắt lập loè vui sướng khi người gặp họa:
“Chú tư nói rất đúng! Cô nhỏ, cô nói chú tư lười, nhưng bên ngoài người ta nói cô còn lười hơn!”
“Cô nhỏ nói bọn cháu nhiều khuyết điểm, muốn bọn cháu thay đổi, cô là trưởng bối cũng phải thay đổi đi!”
“Đúng đó! Cô cũng có khuyết điểm mà!”
~⭐⭐⭐
“Về phần anh hai, sau này anh không được uống rượu, cũng không được đánh bài nữa!”
Lý lão nhị râu ria xồm xoàm vốn đang vui vẻ hóng chuyện, ai ngờ lại hóng được chuyện của mình, không dám tin tưởng mà trợn to mắt:
“Gì? Không cho đánh bài còn không cho uống rượu? Em muốn lấy mạng của anh à! Bài không đánh thì không đánh, nhưng vì sao lại không cho uống rượu? Anh chỉ có một sở thích này thôi, có chọc đến ai? Anh không chịu!”
Lý Thanh Lê vẫn không chút dao động, “Anh hai, em thật sự là muốn tốt cho anh, nếu không nghe thì anh biết tính em rồi đấy.”
Lý lão nhị dài mặt, “Anh là anh trai em, đến vợ anh còn không quản được, không tới phiên em quản đâu!”
Lý Thanh Lê nhe răng doạ, “Anh hai, anh có thể thử xem! Nhưng mà em khuyên anh tốt nhất đừng thử...”
“Cái con nhóc này...”
Động tác giả vờ lau nước mắt của bà Điêu đột nhiên dừng lại, giơ tay tát cho Lý lão nhị một cái, “Con nhóc, mắng ai là con nhóc đó? Mắng lại lần nữa xem nào?”
Lý lão nhị như chuột thấy hổ, nháy mắt héo rũ rụt rụt cổ, “Không có... con chưa nói gì hết.”
Lý Thanh Lê cười khiêu khích làm Lý lão nhị tức run người.
“Còn cả chị dâu hai nữa...” Lý Thanh Lê quay đầu nói, “Cháu trai bên nhà mẹ đẻ của chị không phải chị sinh, Nhị Nha mới là con chị, đầu óc chị thanh tỉnh một chút được không! Chị lấy tiền trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, Nhị Nha đến một bộ quần áo đàng hoàng cũng không có, có ai giống như chị không?”
Ánh đèn dầu mờ nhạt không che giấu nổi vẻ mặt thất thố kinh hoàng của Lý nhị tẩu, chị ta không nhịn được nhìn về phía bà Điêu, cực lực phủ nhận:
“Con... Con không có, Tiểu Lục đừng nói bậy, tiền của chị đều dùng để mua thuốc, với lại Nhị Nha chỉ là con gái...”
“Con gái thì sao? Em cũng là con gái, chị có ý kiến với em?”
Lý Thanh Lê vốn đã không ưa bà chị dâu hai cả ngày mặt ủ mày ê này, nhìn nhiều thêm một lần cũng cảm thấy xui xẻo, hiện tại nghe luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại của chị ta thì càng không có kiên nhẫn.
Lý nhị tẩu vội vàng xua tay, “Không có không có, chị nào dám có ý kiến với em. Lại nói em là em, Nhị Nha là Nhị Nha, có thể giống nhau sao?”
Lý Thanh Lê là loại người không nói đạo lý như vậy sao?
Đúng vậy, cô chính là loại người không nói đạo lý như vậy đấy!
Cho nên cô trực tiếp bịt lỗ tai, “Em không nghe em không nghe! Dù sao em cũng nói trước rồi đấy, cháu trai chị có bộ đồ mới, Nhị Nha cũng phải có! Chị không làm cho con bé, phiếu vải trong nhà sẽ không có phần của chị!”
Lý nhị tẩu nhìn về phía bà Điêu, lại nhận được ánh mắt như muốn ăn thịt người.
“Phùng Yến, cô dám lấy tiền của Lý gia trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, còn muốn phiếu vải nữa à? Tôi nhổ vào! Không xé nát cái bộ mặt ủ rũ của cô là khách khí lắm rồi! Cho cô thêm phân tiền nào nữa thì tôi làm con dâu cô!”
Lý nhị tẩu bụm mặt khóc nức nở, ra điều cực kỳ ủy khuất.
Lý Nhị Nha bên cạnh khiếp sợ há hốc mồm, đến an ủi mẹ mình cũng quên mất.
Buổi trưa Lý Thanh Lê mới chọc Hoàng Quảng Linh tức phát khóc, lúc này lại làm Lý nhị tẩu khóc, nhiều lần cũng thành quen, làm lơ chị ta lại lần nữa mở miệng: “Còn anh ba...”
Lý lão tam cười tươi cướp lời, “Còn anh ba của em đúng là đỉnh của đỉnh, là một người con tốt, người anh tốt, người chồng tốt, người cha tốt, hiếu thuận, chăm chỉ lại tiết kiệm…”
“Đúng là không biết xấu hổ, đồ gian trá!” Lý Thanh Lê không chút lưu tình chọc phá.
Lý lão tam cùng Lý Thành Dương là hai người có vẻ ngoài xuất sắc nhất trong năm anh em trai, đôi mắt đào hoa giờ phút này lại lập loè ánh sáng:
“Tiểu Lục, lời này của em làm anh tổn thương đó. Anh biết là tên Vương Húc Đông kia làm em đau lòng, nhưng em trút giận lên người anh trai mình cũng không hay lắm đâu.”
Lý tam tẩu nấp sau lưng Lý lão tam cũng cãi:
“Tiểu Lục, em nói chuyện phải có lương tâm chứ! Anh ba em gian trá chỗ nào? Anh ba em hiếu thuận cha mẹ, giúp đỡ người nhà, còn cực khổ nuôi ba đứa con trai khôn lớn, em xem cả cái đội sản xuất này có mấy ai chăm chỉ thật thà như anh ba em không? Em nói lời này chị là người đầu tiên không đồng ý!”
Lý lão tam quay đầu lại bất đắc dĩ ngắt lời vợ: “Mỹ Quyên, anh còn chưa giận em giận cái gì? Tiểu Lục là người thẳng tính chứ không có ác ý, lớn rồi sẽ hiểu chuyện thôi.”
Lý Thanh Lê mặc kệ cho hai vợ chồng nhà này phu xướng phụ tùy, bởi vì trong tiểu thuyết, anh ba Lý Thành Cát của cô là người khôn khéo nhất Lý gia, kết hợp với Lý tam tẩu luôn là một người diễn chính diện, một người diễn phản diện, cuối cùng hai người họ được cả lợi lẫn thanh danh.
Tuy khôn khéo nhưng anh ba của cô lại không đặt tâm tư lên những thứ ngay thẳng, thích chơi trò khôn lỏi, người như vậy trời sinh vô duyên với thành công.
Lý Thanh Lê ôm cánh tay cười như không cười nhìn bọn họ biểu diễn, vợ chồng Lý lão tam bị nhìn chằm chằm cũng mất tự nhiên, lúc này cô mới buông cánh tay mỉm cười:
“Anh ba, đầu óc em gái anh ngu ngốc, anh nói nhiều quá em nghe cũng không hiểu. Em chỉ muốn biết một việc, tháng trước anh lên huyện, đồ mà bác trai gửi cho nhà chúng ta đâu rồi?”
Trong tiểu thuyết không viết chuyện này, đây là Lý Thanh Lê dựa vào miêu tả mà đoán ra, bởi vì anh ba cô biết chữ biết tính toán, người trông đẹp mã lại biết ăn nói cho nên thường được mẹ cô sai đi mua đồ hoặc đi đưa rau dưa trái cây gì đó cho nhà bác trai trên huyện.
Qua nhiều lần Lý Thanh Lê phát hiện có chỗ kỳ quặc, ví dụ như sau mấy ngày anh ba cô trở về, mặt chị dâu ba lúc nào cũng cười tươi rói, ba anh em Nhị Bảo, Tam Bảo, Ngũ Bảo cũng hay lén lén lút lút, nhưng trước nay cô đều không nghĩ quá sâu xa.
Lý lão tam rất biết cách moi tiền, moi tiền nhà mình còn chưa tính, lần nào lên huyện thành cũng sẽ đến nhà bác trai ăn cơm, chẳng những tiết kiệm được tiền và phiếu gạo, bác trai còn đưa thêm phiếu thịt, phiếu điểm tâm.
Bà Điêu ít khi đi thăm anh trai nên không biết, số phiếu đó đương nhiên là chui hết vào túi Lý lão tam, điểm tâm thì chia cho vợ con mình ăn, qua một thời gian dài cũng tích cóp được kha khá tiền giấy.
Lý Thanh Lê vừa dứt lời, không cho Lý lão tam kịp phản ứng, bà Điêu đã xông lên cho con trai ăn đòn:
“Mày là cái đồ vô lương tâm, đồ bác mày gửi cho mẹ mà mày cũng giấu được, mày còn là con người sao? Sao tôi lại nuôi ra cái loại ăn cây táo rào cây sung thế này? Hôm nay tao phải đánh chết mày, cái thằng súc sinh!”
Bà Điêu nhận ra đêm nay không phải đại hội gia đình, nên gọi là đại hội tức chết mẹ già mới đúng.
Ông Lý và các con xông lên giữ chặt bà Điêu khuyên can, nhà chính Lý gia loạn như nồi cháo heo.
Lý lão tứ lười biếng nhất thấy có ba anh trai can ngăn, cũng không cố chen vào nữa, kết quả quay đầu lại thấy ánh mắt 3 phần phức tạp, 3 phần đồng tình, 4 phần một lời khó nói hết của Lý Thanh Lê.
“Em đừng dùng ánh mắt này nhìn anh, anh sợ đó!” Lý lão tứ thân hình cao lớn ôm chặt cánh tay, theo bản năng lui về sau nửa bước.
Lý Thanh Lê nhìn Lý lão tứ, lại nhìn Lý tứ tẩu Vương Xảo Lệ, “Anh tư, thật anh tốt hơn anh hai anh ba nhiều, nhưng mà anh lười quá, như vậy không được…”
Lời này Lý lão tứ chưa nghe 1000 cũng phải đến 500 lần, xua tay lấy lệ:
“Anh biết anh biết. Nhưng mà người khác nói thì anh còn hiểu, em với anh kẻ tám lạng người nửa cân, em nói vậy kì cục lắm đó.”
Lý Đại Bảo, Lý Đại Nha lặng lẽ ở bên cạnh hóng hớt, trong mắt lập loè vui sướng khi người gặp họa:
“Chú tư nói rất đúng! Cô nhỏ, cô nói chú tư lười, nhưng bên ngoài người ta nói cô còn lười hơn!”
“Cô nhỏ nói bọn cháu nhiều khuyết điểm, muốn bọn cháu thay đổi, cô là trưởng bối cũng phải thay đổi đi!”
“Đúng đó! Cô cũng có khuyết điểm mà!”
~⭐⭐⭐