Chương 7: Xuất Phát Đến Di Tích
Dưới sự chỉ bảo của cha và việc sử dụng một lọ Linh dịch, cuối cùng cậu đã đột phá được cấp bốn. Không những vậy, nhờ chăm chỉ rèn luyện bốn khí xoáy của cậu đều mười phần hùng hậu, gần như đã đạt đến cực hạn, chỉ còn một chút sẽ đột phá cấp năm.Nhưng cấp năm cũng là mốc từ một ngự nhân sơ cấp lên trung cấp vì lẽ đó không hề dễ dàng như những cấp trước. Dù không ngừng hấp thu cả năm loại khí, những cậu vẫn luôn cảm thấy một màng mỏng ngăn cách.Cha cậu liền bảo cậu chuyển sang luyện tập các loại thể thuật Tất nhiên không phải tập thể thuật đơn thuần mà là kết hợp khí từ các khí xoáy vào các chiêu thức. Cha cậu hướng dẫn cách cậu vận hành khí để đi qua các kinh mạch, không ngừng mở rộng và củng cố các mạch nhánh.Trong cơ thể có một trăm linh tám huyệt chủ, chúng là đầu mối nối các kinh mạch với nhau. Thông thường, khi đạt đến ngự nhân cấp mười, trừ các khí xoáy, khí còn được tích trữ ở một trăm lẻ tám huyệt chủ này. Mỗi một lần vận chuyển khí hết một vòng, kinh mạch đều sẽ được mở rộng ra một chút. Một bộ phận khí sẽ thông qua các kinh mạch để cường hóa cơ thể của ngự khí sư.Tùy thuộc vào thuộc tính khí cũng như lượng khí mà mỗi người hấp thụ, hiệu quả cường hóa cơ thể cũng khác nhau. Do cậu có thể hập thụ cả năm loại khí, đồng thời lượng khí mỗi lần hấp thụ đều lớn hơn người khác rất nhiều nên hình thể cậu cũng thay đổi một cách nhanh chóng. Ánh mắt có thần, lộ ra vẻ tinh anh. Khuôn mặt với ngũ quan tinh xảo. Thân hình không quá vạm vỡ nhưng cân đối, cường tráng. Cậu cao hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi một cái đầu.Dưới sức ép từ phía cha mình, thân thủ của cậu tiến bộ thấy rõ. Từ lúc ban đầu chỉ có thể bị động chịu đòn, đến giờ cậu đã có thể né tránh và thi thoảng trả đòn.Cha cậu cũng tìm cho cậu một môn công pháp hệ ngũ hành : ngũ hành ấn pháp. Môn công pháp này vốn dành cho cảnh giới Hiền Nhân tu luyện, một công pháp địa cấp trung phẩm. Cha cậu đã căn cứ vào kinh nghiệm tu luyện của mình giản lược nó. Dù sau khi giản lược chỉ còn là nhân cấp thượng phẩm nhưng như vậy là quá đủ cho cậu tu luyện. Và cũng chỉ có cậu mới có khả năng tu luyện thành công môn công pháp này vì nó yêu cầu sự cảm nhận về năm nguyên tố của khí.Thêm vào đó, cha cậu liền truyền cho cậu một loại công pháp phụ trợ. Nó không có tác dụng trong tu luyện, nhưng có thể khiến cho vòng sáng của cậu chỉ hiện một màu duy nhất thay vì năm màu. Cái này có tác dụng che giấu rất tốt.Sau khi có môn công pháp này, tốc độ tu luyện của cậu tăng lên rõ rệt. Kết hợp với việc rèn luyện khí không ngừng qua chiến đấu với cha cậu, cuối cùng cậu cũng thành công đột phá cấp năm. Chính thức trở thành một ngự nhân sư trung cấp.Điều này khiến cha cậu hết sức hài lòng. Chỉ tu luyện bốn tháng đã đạt tới cấp năm, đã nhanh hơn hẳn so với khi xưa ông tu luyện. Người bình thường một năm tăng được hai cấp đã là rất tốt rồi. Một năm tăng bốn cấp có thể coi là có thiên phú. Còn cậu trung bình một tháng tăng một cấp. Mặc dù có sự giúp đỡ từ ngoại lực nhưng tu luyện vốn là thế.Hôm nay tại tổng bộ của họ Trần, tụ tập rất nhiều người. Họ đều là các trưởng chi, nhánh chính trong nội tộc. Dù chỉ một số bộ phận trong số đó sẽ tiến vào di tích nhưng ở vòng ngoài vẫn cần rất nhiều nhân thủ. Vì vậy cách thời điểm di tích mở ra một tháng, họ Nguyễn triệu tập cuộc họp để phân công nhiệm vụ cho từng chi, nhánh.Danh sách những người đi vào di tích đã được các trưởng lão chọn từ trước. Trong số đó có ba mươi hai người là trưởng các chi nhánh chính, mười tám người là thủ lĩnh của các đội hộ vệ. Tất cả đều là cảnh giới Dị nhân cấp cao, cao thủ Dung Thần cảnh.Một lực lượng tương đương cũng được bố trí ở tổng bộ và các vị trí quan trọng để đảm bảo an toàn. Ngoài ra khu vực vòng ngoài của di tích cũng sẽ bố trí một lượng lớn các tiểu đội cảnh giới. Mỗi tiểu đội sẽ do một vị cao thủ cấp Dị Nhân chỉ huy, làm nhiệm vụ cảnh giới và sẵn sàng tiếp ứng cho vòng trong.Nhìn từng người nhận lệnh rời đi, có thể thấy họ Nguyễn đã huy động đến thực lực thật sự vì hành động lần này. Dù chưa phải huy động tổng lực nhưng cũng đã vượt qua năm phần. Thời gian xuất phát sẽ là hai ngày sau.Ở bên cạnh quan sát, trong đầu Cảnh cũng thấy nóng lên. Sau khi buổi họp kết thúc, Cảnh liền đề xuất với cha cậu muốn được cùng đi ra ngoài. Cha cậu cũng không đồng ý ngay, chỉ hỏi cậu suy nghĩ sao về việc xuất phát của người trong họ tộc.Cậu đã để xuất với cha chỉ lên di chuyển công khai một bộ phận lực lượng, những người còn lại thì cải trang và di chuyển trước ngày xuất phát đã định. Vì nếu toàn bộ cùng di chuyển một ngày sẽ dẫn đến sự chú ý của thám tử các họ khác. Hơn nữa, mỗi tiểu đội bên ngoài nên bố trí một người sống tại vùng đó để đảm bảo hành động đạt hiệu quả cao nhất.Cha cậu sau khi nghe xong liền cười lớn. Những ý tưởng của cậu trùng hợp với kế hoạch do các trưởng lão và ông soạn ra. Thật không ngờ mới mười tuổi cậu đã có thể suy nghĩ đến như vậy. Sau đó cậu liền nghiêm túc đề nghị với cha cho mình lần này.Cậu muốn nhân dịp này ra ngoài tìm hiểu cuộc sống, đồng thời có cơ hội thực chiến để nâng cao khả năng của bản thân. Cậu cũng không đi cùng với cha mình mà sẽ đi theo một tiểu đội bất kỳ Vì nhóm của cha cậu đều gồm cao thủ hàng đầu, tốc độ di chuyển sẽ rất nhanh, cậu cũng không muốn mình làm chậm trể kế hoạch.Cuối cùng cha cậu cũng đồng ý đặc cách cho cậu đi lần này. Nhưng để đảm bảo an toàn, cha cậu đã bố trí một tiểu đội riêng cho cậu. Người dẫn đội chính là vị quản gia của phủ tộc trưởng. Khi đến gặp những người sẽ đồng hành cùng mình, cậu khá bất ngờ.Quản gia Trần Quân bình thường đều chăm lo cho sinh hoạt của cậu, có thể nói cậu rất quen thuộc và kính trọng. Cậu coi ông như người thân chứ không có quan hệ chủ tớ. Nhưng chính vì vậy mới khiến cậu bất ngờ. Không ngờ ông cụ nhìn như người thường, lúc nào cũng có nụ cười hiền lành trên mặt lại là một cao thủ.Dù cha cậu không nói rõ nhưng để ông dẫn đội bảo vệ cậu thít ít nhất phải là cao thủ cảnh giới cấp Dị Nhân trở lên. Mà những người đi theo đều là những người cậu quen trong phủ trưởng họ. Có người là hộ vệ, có người là gia đinh, thậm chi có cả mấy người làm vườn.Đầu cậu đã to như cái đấu rồi. Lão ba mình sao lại phải tổ hợp này đi bảo vệ mình nhỉ? Hộ vệ thì có thể hiểu được, nhưng thế quái nào lại có cả người làm vườn ở đây. Cậu liền tiến lên hỏi một người trung niên trong đó :- Chú Lý, sao chú cũng đứng ở đây. Cháu còn chưa biết chú cũng là luyện võ đấy. Cắt tỉa cấy cảnh thì chú đúng là vô địch, cơ mà lần này đi đánh nhau đó- Hahaha thiếu gia không biết đó thôi. Trước khi về làm vườn tại phủ, tôi từng là một hảo thủ trong đội hộ vệ của tộc trưởng đó.- “Có thật không vậy chú hai ‘’ Cậu khá nghi ngờ về lời nói của ông chú này.‘’Uỳnh”Một luồng khí mạnh mẽ từ người ông chú phát ra. Một, hai, ba… mười một, mười hai vòng sáng. Ôi mẹ ơi. Ngự nhân sư cấp mười hai, hơn nữa phải là đỉnh phong mười hai vòng sáng mới nồng đậm như vậy.Dù chưa hóa hình nhưng mười hai vòng sáng vô cùng ngưng đọng, chỉ thiếu một chút là sẽ hợp nhất. Thật không ngờ ông chú làm vườn ngốc nghếch bình thường cậu hay trêu cũng là một hảo thủ. Gương mặt và sát khí kia chứng tỏ ông chú này cũng không phải hạng người hiền lành gì cho cam.Cậu vội nói :- Thôi được rồi, cháu tỉn rồi. Không ngờ chú lại là cao thủ ẩn mình a.- Haha tôi thì tính là loại cao thủ gì chứ, chẳng qua là góp nhặt cho đủ số thôi. Ở đây ai cũng mạnh hơn tôi đó cậu chủ.Ông chú khôi phục bộ dáng ngốc nghếch, vừa cười vừa cười vừa nói. Mà khi nhìn đến ông lão quản gia và những người khác đều thấy họ mỉm cười, cũng không hề phản đối.Ở đây tới gần ba mươi người đó. Hóa ra trong phủ của cậu nhiều người ẩn mình như vậy. Ở bên ngoài nếu đạt đến Ngự Nhân cao cấp đã có thể làm đội trưởng hộ vệ của một gia đình trung lưu rồi. Còn như đạt đến Ngự Nhân đỉnh phong như ông chú làm vườn thì đến các hộ lớn cũng có thể làm đội trưởng rồi.Còn nếu trong quân đội ít nhất cũng là quân trưởng. Thế mà họ lại chấp nhận thân phận như kẻ làm để ở trong phủ của cha cậu. Họ Trần tuy là họ lớn nhưng cũng không đến mức lãng phí nhân tài như thế này a.Thấy ánh mắt nghi hoặc của cậu, quản gia liền lên tiếng giải thích nhỏ với cậu:- Thiếu chủ, những người ở đây đều là người theo tộc trưởng từ hồi còn trẻ. Nhiều lần vào sinh ra tử, đều là những hảo thủ hiếm có. Vốn có rất nhiều chi, nhánh chiêu mộ họ về làm đội trưởng hộ vệ nhưng họ đều không muốn. Lão gia vốn muốn lo cho họ có cuộc sống tự do ở bên ngoài nhưng họ đều không muốn nên mới sắp xếp vào làm ở trong phủ của ngài. Họ đều chịu ân của lão gia nên rất trung thành. Điều này thiếu chủ nên yên tâm.- “Ra vậy. Lần này vất vả mọi người đi theo cháu. Mong mọi người chỉ bảo nhiều.” Cậu thật lòng cảm ơn họ, khẽ cúi đầu thật sâu.Nhìn thấy hành động của cậu, mọi người đều giật mình, tất cả đều không dám nhận lễ. Mọi người, bao gồm cả lão quản gia đều khom mình cúi thất sâu với cậu.- Xin cậu chủ đùng làm như vậy, chúng tối không dám nhận lễ này.- Đúng vậy, đây là trách nhiệm của chúng tôi.- Bao nhiêu người mong được như chúng tôi mà đều không tới lượt đó cậu chủ.Mọi người mỗi người một câu. Nghe họ nói Cảnh thấy rất xúc động. Có những người thuộc hạ như thế này, cha mình quả nhiên rất sáng suốt.- Vậy cháu xin đa tạ mọi người trước. Mọi người về chuẩn bị, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.