Chương : 6
"Các người có thấy thái tử phi dạo này thay đổi hay không? Hôm nay nàng ta gan thật đó! Ta nổi hết cả da gà!"
Một tiểu thiếp khác khinh miệt lời nói của cô tiểu thiếp kia. Giọng nàng ta mỉa mai:"Đông Phương ta có mà sợ nàng ta quá! Ta sẽ cho nàng ta biết sự đáng sợ của Đông Phương ta. Để cho nàng ta tự mình nhường vị trí thái tử phi lại cho ta!"
"Vậy ngươi làm cho bọn ta xem đi!"
Hạ Tâm đang đi rót nước cho Nghiên Dương thì tình cờ nghe thấy cuộc trò truyện của đám người bọn họ. Cô ấy lẽn nghe hết rồi kể cho Nghiên Dương.
Cô chạy về phòng thái tử phi. Cô thở dốc mệt mỏi, tay vừa bưng trà vừa nói vấp:"Thái...tử...phi....nương nương! Nô tỳ...nô tỳ...."
Nghiên Dương đang mân mê cái bình cổ đẹp tuyệt vời kia. Nó được điêu khắc rất tinh xảo. Cô nghe thấy Hạ Tâm nói với mình, cô vẫn bình tĩnh. Tay cô vuốt cái bình cổ, mắt chăm chú vào nó. Giọng cô trầm xuống:"Có chuyện gì vậy?"
"Dạ thái tử phi....nô tỳ nghe thấy...nghe thấy bọn Đông Phương cô nương, nàng ta đang nói về ngừoi đó. Ả Đông Phương còn bảo sẽ cho người biết thế nào là sự lời hại của ả!"
Tay của Nghiên Dương dừng lại, cô xoay người nhìn ra hướng Hạ Tâm. Cô ồ một tiếng nhưng cô không hề ngạc nhiên. Lúc trước có xem vài bộ phim cung đấu, xuyên không này nọ, bây giờ được trải nghiệm cũng rất thú vị! Còn lúc làm việc ở tập đoàn cũng gặp rất nhiều người như vậy nên kinh nghiệm cũng khá phong phú! Cô nói với Hạ Tâm:"Đợi xem! Bọn họ dám làm gì ta!"
Ở bên ngoài, tiếng của nô tỳ Thanh Nhi vọng vào:"Thái Tử Phi, đêm nay thái tử muốn cùng người...!"
Hạ Tâm ngạc nhiên, thái tử chưa bao giờ đến đây dù chỉ một lần. Hôm nay sao lại phá lời thề của mình mà đến đây! Khi xưa, hắn từng thề trong ngày hỉ, hắn sẽ không bao giờ đến phòng Nghiên Dương nửa bước.
Một tiểu thiếp khác khinh miệt lời nói của cô tiểu thiếp kia. Giọng nàng ta mỉa mai:"Đông Phương ta có mà sợ nàng ta quá! Ta sẽ cho nàng ta biết sự đáng sợ của Đông Phương ta. Để cho nàng ta tự mình nhường vị trí thái tử phi lại cho ta!"
"Vậy ngươi làm cho bọn ta xem đi!"
Hạ Tâm đang đi rót nước cho Nghiên Dương thì tình cờ nghe thấy cuộc trò truyện của đám người bọn họ. Cô ấy lẽn nghe hết rồi kể cho Nghiên Dương.
Cô chạy về phòng thái tử phi. Cô thở dốc mệt mỏi, tay vừa bưng trà vừa nói vấp:"Thái...tử...phi....nương nương! Nô tỳ...nô tỳ...."
Nghiên Dương đang mân mê cái bình cổ đẹp tuyệt vời kia. Nó được điêu khắc rất tinh xảo. Cô nghe thấy Hạ Tâm nói với mình, cô vẫn bình tĩnh. Tay cô vuốt cái bình cổ, mắt chăm chú vào nó. Giọng cô trầm xuống:"Có chuyện gì vậy?"
"Dạ thái tử phi....nô tỳ nghe thấy...nghe thấy bọn Đông Phương cô nương, nàng ta đang nói về ngừoi đó. Ả Đông Phương còn bảo sẽ cho người biết thế nào là sự lời hại của ả!"
Tay của Nghiên Dương dừng lại, cô xoay người nhìn ra hướng Hạ Tâm. Cô ồ một tiếng nhưng cô không hề ngạc nhiên. Lúc trước có xem vài bộ phim cung đấu, xuyên không này nọ, bây giờ được trải nghiệm cũng rất thú vị! Còn lúc làm việc ở tập đoàn cũng gặp rất nhiều người như vậy nên kinh nghiệm cũng khá phong phú! Cô nói với Hạ Tâm:"Đợi xem! Bọn họ dám làm gì ta!"
Ở bên ngoài, tiếng của nô tỳ Thanh Nhi vọng vào:"Thái Tử Phi, đêm nay thái tử muốn cùng người...!"
Hạ Tâm ngạc nhiên, thái tử chưa bao giờ đến đây dù chỉ một lần. Hôm nay sao lại phá lời thề của mình mà đến đây! Khi xưa, hắn từng thề trong ngày hỉ, hắn sẽ không bao giờ đến phòng Nghiên Dương nửa bước.