Chương : 9
Cố Hiểu Hiểu lắc đầu, mượn lực đứng dậy, hắn nhéo nhéo lông mày, trực tiếp ôm lấy nàng lên, Cố Hiểu Hiểu bị dọa một trận, hắn lại mặt không đổi sắc đưa nàng ôm vào kiệu mềm, cung nữ cũng đưa áo choàng cho Cố Hiểu Hiểu.
Hai người một trước một sau đi khỏi hoàng cung, Lưu Phong vội vàng lập tức cho xe tới nghênh đón.
Thấy son phấn trên mặt Cố Hiểu Hiểu cũng khó che đi nét tiều tuỵ, trong lòng không khỏi cảm kích, đồng thời cũng âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may chủ tử quyền cao chức trọng, Vương phi ra vào cung đình có kiệu mềm đưa đón.
Trên xe đốt hương thơm nồng, mùi thơm lượn lờ tản mát ra, độ ấm cũng rất thích hợp.
Cố Hiểu Hiểu cởi xuống áo choàng đắp lên trên người, dựa vào xe nhắm mắt dưỡng thần.
Đoạn Hành lẳng lặng nhìn nàng nửa ngày, ho nhẹ một tiếng: "Hôm nay...... Đa tạ."
Phía sau là hai chữ có thanh âm quá nhẹ, Cố Hiểu Hiểu không nghe rõ, giương mắt nhìn về phía Đoạn Hành: "Vương gia mới vừa nói cái gì? Thần thiếp không nghe rõ."
Tiếng nói nhẹ nhàng mềm mềm, rơi vào trong tai như có lông vũ phất qua trong lòng.
Đoạn Hành đè xuống cảm giác khác thường trong lòng, thân thể dựa vào phía sau một chút cũng nhắm hai mắt lại: "Không có gì."
Cố Hiểu Hiểu im ắng khẽ cười một cái, nghĩ đến Cố Phán Phán chịu nhục, trong lòng của hắn liền không dễ chịu, nên không có hỏi gì.
Trong lòng thầm nghĩ, tối nay cũng coi như là mở đầu, chí ít hai bọn họ không còn tranh cãi gì nhiều.
Trong xe ngựa lần nữa lại an tĩnh, bầu không khí này quấn quanh lấy hai người lặng im mà ấm áp.
Càng làm Cố Hiểu Hiểu vui mừng chính là, hai người sau khi xuống kiệu, Đoạn Hành còn căn dặn nàng sớm đi nghỉ ngơi, đừng quên uống thuốc, ngữ khí dù hơi lạnh nhạt, nhưng nàng nghe ra được những lời này là thật tâm.
Nàng đi tới nửa đường, bỗng nhiên nhớ tới chưa cùng Đoạn Hành thương nghị vào cung giúp Thái hậu làm việc, liền thay đổi phương hướng đi đến thư phòng.
"Chủ tử hôm nay quá xúc động, lời nói chưa thỏa đáng, lúc này nổi giận, thật không phải cử chỉ sáng suốt. "Lưu Phong nghe tình hình trong cung từ lời của mật thám, trong lòng từng đợt nghĩ mà sợ, vừa nghĩ tới nguyên nhân gây ra, liền không nhịn được oán giận, loại nữ nhân như Cố Phán Phán kia, chịu bao cực khổ đều là do nàng ta gieo gió gặt bão, căn bản không đáng để chủ tử vì nàng ta mà ra mặt......
"Im đi! Việc này không cần nhắc lại. Dù sao nàng từng cứu bản vương, bản vương giúp nàng, cũng là nên làm......"
Cố Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, cuối cùng không có đẩy cửa đi vào, ngược lại là quay người rời đi.
Thi ra Cố Phán Phán đã từng đã cứu hắn, nàng còn tưởng rằng hai người chỉ là yêu nhau. Cố Hiểu Hiểu nghĩ mãi mà không rõ, nàng cũng đã từng liều mình cứu Đoạn Hành, vì sao hắn đối xử tốt với tỷ tỷ nàng như vậy, mà đối với nàng lại như thế......
Đêm dài đằng đẵng, Tử Lang công tử nói lúc đến giờ, Cố Hiểu Hiểu sẽ đau đến không cách nào ngủ được, ngoại trừ Bão Cầm trông coi nàng, không người nào biết nữa.
Hoàng thành, người người ca muad, kiều diễm cả phòng.
Hoàng đế nổi giận đùng đùng rời tiệc giờ phút này ôm Cố Phán Phán, trên thân hai người tràn đầy vết tích sau mây mưa.
"Ái phi quả thật như lời hoàng hậu nói, mị lực vô biên a, nhìn một cái mà hoàng đệ kia của ta, dám vì ngươi cùng trẫm khiêu chiến."
"Hoàng thượng là đang giễu cợt thần thiếp sao, Tần Vương như thế, không phải hợp tâm ý của hoàng thượng sao?"
Cố Phán Phán dựa vào trong ngực Đoạn Trạch, mềm mại không xương, thanh âm kiều mị mềm nhũn, đâu còn bộ dạng thê thảm trên đại điện nữa.
Đoạn Trạch một tay ôm Cố Phán Phán, một tay vuốt ve mái tóc mềm, ngữ khí ôn nhu triền miên, ánh mắt lại nhìn về phía phía trước, bên trong tìm không thấy một tia ôn nhu nào.
"Tốt Phán Phán, chỉ là tạm thời ủy khuất ngươi, đợi Đoạn Hành rơi xuống cảnh người người thóa mạ, không còn có thể đối trẫm tạo thành uy hiếp. Khi đó, trẫm định để ngươi trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ!"
"Vậy thiếp, liền cám ơn bệ hạ......"
Ngữ khí nhảy cẫng lên, hai cánh tay của nàng ta vòng quanh eo Đoạn Trạch, vùi đầu trong lồng ngực hắn, xấu hổ mà e sợ, nhưng ôm lấy nàng lại là nam nhân sắc mặt lại vô cùng thanh lãnh, ánh mắt trầm tĩnh.
Mấy ngày sau.
"Tiểu thư, không xong rồi, tiểu thư......" Bão Cầm vội vàng hấp tấp xông vào viện tử, níu lại Cố Hiểu Hiểu đang muốn đi ra ngoài.
"Nha đầu này, ngươi nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra, gặp chuyện không mong muốn như thế đừng cuống quít, phải tỉnh táo......"
"Ai nha tiểu thư, đến lúc nào rồi, người về sau còn có nhiều thời gian giáo huấn nô tỳ, nhưng mà biểu thiếu gia hắn đã phải chết rồi, người còn......"
Bước chân Cố Hiểu Hiểu dừng lại, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt: "Biểu ca thế nào?"
"Biểu thiếu gia mới ra khỏi kinh thành, liền gặp phải phỉ tặc cướp đường, chân đều bị đánh gãy, thế nhưng là lão gia mang hắn đi tửu lâu, cũng không cho phép hắn gặp lại người nữa. Nghe nói biểu thiếu gia sắp nhanh không được nữa, nếu là chúng ta đến trễ, nói không chừng đến lần cuối cũng không gặp được nữa. Lão gia thật là nhẫn tâm, sao có thể đuổi biểu thiếu gia đi chứ......"
Cố Hiểu Hiểu nghe xong, tất nhiên là khẩn trương vô cùng.
Hai người vội vàng xuất phủ, Bão Cầm thay Thẩm Hoài An mà bất bình.
Trong nội tâm nàng biểu thiếu gia là người có tấm lòng rộng mở, làm người ôn tồn lễ độ, đối tiểu thư lại tốt, nếu là tiểu thư lúc trước gả cho hắn thì tốt, khẳng định tốt hơn nhiều lần so với hiện tại.
Bão Cầm nói gì Cố Hiểu Hiểu một chữ đều không nghe lọt tai. Nàng cùng biểu ca được xưng tụng là thanh mai trúc mã, biểu ca thích nàng, chỉ là nàng tâm lại sớm trao cho Đoạn Hành nhiều năm, không cách nào tiếp nhận người khác.
Phụ thân lam như vậy thật ra không sai, biểu ca cố chấp, đến nay không chịu thành than, bây giờ nàng đã gả làm thê tử người khác, hai người còn g định sẽ có chuyện xấu, nàng biết lưu ngôn phỉ ngữ có thể bức chết người, nhưng biểu ca đối đãi nàng vô cùng tốt, nếu như hắn thật có mệnh hệ gì, nàng sao có thể nhìn như không thấy?
Bóng đêm dần dần kéo xuống, cửa tửu lâu đã đã phủ lên đèn lồng.
Cố Hiểu Hiểu đến nơi, đẩy cửa, liền thấy Thẩm Hoài An mang một bộ thanh bào ngồi dựa vào ở bên giường, mái tóc dài rối tung ở phía sau lưng. Sắc mặt của hắn tái nhợt, khóe miệng là máu ứ đọng, đâu còn có phong thái công tử kiêu ngạo hôm nào.
Cố Hiểu Hiểu cau mày, biểu ca nhìn xác thực rất thảm, nhưng nào có nửa điểm là dáng vẻ sắp chết?
Hai người một trước một sau đi khỏi hoàng cung, Lưu Phong vội vàng lập tức cho xe tới nghênh đón.
Thấy son phấn trên mặt Cố Hiểu Hiểu cũng khó che đi nét tiều tuỵ, trong lòng không khỏi cảm kích, đồng thời cũng âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may chủ tử quyền cao chức trọng, Vương phi ra vào cung đình có kiệu mềm đưa đón.
Trên xe đốt hương thơm nồng, mùi thơm lượn lờ tản mát ra, độ ấm cũng rất thích hợp.
Cố Hiểu Hiểu cởi xuống áo choàng đắp lên trên người, dựa vào xe nhắm mắt dưỡng thần.
Đoạn Hành lẳng lặng nhìn nàng nửa ngày, ho nhẹ một tiếng: "Hôm nay...... Đa tạ."
Phía sau là hai chữ có thanh âm quá nhẹ, Cố Hiểu Hiểu không nghe rõ, giương mắt nhìn về phía Đoạn Hành: "Vương gia mới vừa nói cái gì? Thần thiếp không nghe rõ."
Tiếng nói nhẹ nhàng mềm mềm, rơi vào trong tai như có lông vũ phất qua trong lòng.
Đoạn Hành đè xuống cảm giác khác thường trong lòng, thân thể dựa vào phía sau một chút cũng nhắm hai mắt lại: "Không có gì."
Cố Hiểu Hiểu im ắng khẽ cười một cái, nghĩ đến Cố Phán Phán chịu nhục, trong lòng của hắn liền không dễ chịu, nên không có hỏi gì.
Trong lòng thầm nghĩ, tối nay cũng coi như là mở đầu, chí ít hai bọn họ không còn tranh cãi gì nhiều.
Trong xe ngựa lần nữa lại an tĩnh, bầu không khí này quấn quanh lấy hai người lặng im mà ấm áp.
Càng làm Cố Hiểu Hiểu vui mừng chính là, hai người sau khi xuống kiệu, Đoạn Hành còn căn dặn nàng sớm đi nghỉ ngơi, đừng quên uống thuốc, ngữ khí dù hơi lạnh nhạt, nhưng nàng nghe ra được những lời này là thật tâm.
Nàng đi tới nửa đường, bỗng nhiên nhớ tới chưa cùng Đoạn Hành thương nghị vào cung giúp Thái hậu làm việc, liền thay đổi phương hướng đi đến thư phòng.
"Chủ tử hôm nay quá xúc động, lời nói chưa thỏa đáng, lúc này nổi giận, thật không phải cử chỉ sáng suốt. "Lưu Phong nghe tình hình trong cung từ lời của mật thám, trong lòng từng đợt nghĩ mà sợ, vừa nghĩ tới nguyên nhân gây ra, liền không nhịn được oán giận, loại nữ nhân như Cố Phán Phán kia, chịu bao cực khổ đều là do nàng ta gieo gió gặt bão, căn bản không đáng để chủ tử vì nàng ta mà ra mặt......
"Im đi! Việc này không cần nhắc lại. Dù sao nàng từng cứu bản vương, bản vương giúp nàng, cũng là nên làm......"
Cố Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, cuối cùng không có đẩy cửa đi vào, ngược lại là quay người rời đi.
Thi ra Cố Phán Phán đã từng đã cứu hắn, nàng còn tưởng rằng hai người chỉ là yêu nhau. Cố Hiểu Hiểu nghĩ mãi mà không rõ, nàng cũng đã từng liều mình cứu Đoạn Hành, vì sao hắn đối xử tốt với tỷ tỷ nàng như vậy, mà đối với nàng lại như thế......
Đêm dài đằng đẵng, Tử Lang công tử nói lúc đến giờ, Cố Hiểu Hiểu sẽ đau đến không cách nào ngủ được, ngoại trừ Bão Cầm trông coi nàng, không người nào biết nữa.
Hoàng thành, người người ca muad, kiều diễm cả phòng.
Hoàng đế nổi giận đùng đùng rời tiệc giờ phút này ôm Cố Phán Phán, trên thân hai người tràn đầy vết tích sau mây mưa.
"Ái phi quả thật như lời hoàng hậu nói, mị lực vô biên a, nhìn một cái mà hoàng đệ kia của ta, dám vì ngươi cùng trẫm khiêu chiến."
"Hoàng thượng là đang giễu cợt thần thiếp sao, Tần Vương như thế, không phải hợp tâm ý của hoàng thượng sao?"
Cố Phán Phán dựa vào trong ngực Đoạn Trạch, mềm mại không xương, thanh âm kiều mị mềm nhũn, đâu còn bộ dạng thê thảm trên đại điện nữa.
Đoạn Trạch một tay ôm Cố Phán Phán, một tay vuốt ve mái tóc mềm, ngữ khí ôn nhu triền miên, ánh mắt lại nhìn về phía phía trước, bên trong tìm không thấy một tia ôn nhu nào.
"Tốt Phán Phán, chỉ là tạm thời ủy khuất ngươi, đợi Đoạn Hành rơi xuống cảnh người người thóa mạ, không còn có thể đối trẫm tạo thành uy hiếp. Khi đó, trẫm định để ngươi trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ!"
"Vậy thiếp, liền cám ơn bệ hạ......"
Ngữ khí nhảy cẫng lên, hai cánh tay của nàng ta vòng quanh eo Đoạn Trạch, vùi đầu trong lồng ngực hắn, xấu hổ mà e sợ, nhưng ôm lấy nàng lại là nam nhân sắc mặt lại vô cùng thanh lãnh, ánh mắt trầm tĩnh.
Mấy ngày sau.
"Tiểu thư, không xong rồi, tiểu thư......" Bão Cầm vội vàng hấp tấp xông vào viện tử, níu lại Cố Hiểu Hiểu đang muốn đi ra ngoài.
"Nha đầu này, ngươi nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra, gặp chuyện không mong muốn như thế đừng cuống quít, phải tỉnh táo......"
"Ai nha tiểu thư, đến lúc nào rồi, người về sau còn có nhiều thời gian giáo huấn nô tỳ, nhưng mà biểu thiếu gia hắn đã phải chết rồi, người còn......"
Bước chân Cố Hiểu Hiểu dừng lại, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt: "Biểu ca thế nào?"
"Biểu thiếu gia mới ra khỏi kinh thành, liền gặp phải phỉ tặc cướp đường, chân đều bị đánh gãy, thế nhưng là lão gia mang hắn đi tửu lâu, cũng không cho phép hắn gặp lại người nữa. Nghe nói biểu thiếu gia sắp nhanh không được nữa, nếu là chúng ta đến trễ, nói không chừng đến lần cuối cũng không gặp được nữa. Lão gia thật là nhẫn tâm, sao có thể đuổi biểu thiếu gia đi chứ......"
Cố Hiểu Hiểu nghe xong, tất nhiên là khẩn trương vô cùng.
Hai người vội vàng xuất phủ, Bão Cầm thay Thẩm Hoài An mà bất bình.
Trong nội tâm nàng biểu thiếu gia là người có tấm lòng rộng mở, làm người ôn tồn lễ độ, đối tiểu thư lại tốt, nếu là tiểu thư lúc trước gả cho hắn thì tốt, khẳng định tốt hơn nhiều lần so với hiện tại.
Bão Cầm nói gì Cố Hiểu Hiểu một chữ đều không nghe lọt tai. Nàng cùng biểu ca được xưng tụng là thanh mai trúc mã, biểu ca thích nàng, chỉ là nàng tâm lại sớm trao cho Đoạn Hành nhiều năm, không cách nào tiếp nhận người khác.
Phụ thân lam như vậy thật ra không sai, biểu ca cố chấp, đến nay không chịu thành than, bây giờ nàng đã gả làm thê tử người khác, hai người còn g định sẽ có chuyện xấu, nàng biết lưu ngôn phỉ ngữ có thể bức chết người, nhưng biểu ca đối đãi nàng vô cùng tốt, nếu như hắn thật có mệnh hệ gì, nàng sao có thể nhìn như không thấy?
Bóng đêm dần dần kéo xuống, cửa tửu lâu đã đã phủ lên đèn lồng.
Cố Hiểu Hiểu đến nơi, đẩy cửa, liền thấy Thẩm Hoài An mang một bộ thanh bào ngồi dựa vào ở bên giường, mái tóc dài rối tung ở phía sau lưng. Sắc mặt của hắn tái nhợt, khóe miệng là máu ứ đọng, đâu còn có phong thái công tử kiêu ngạo hôm nào.
Cố Hiểu Hiểu cau mày, biểu ca nhìn xác thực rất thảm, nhưng nào có nửa điểm là dáng vẻ sắp chết?