Chương : 12
Huyền Dương ích khí đan lấy các loại trân quý thảo dược luyện chế ra, lại là dược liệu dương tính, có thể giải bách độc, lại có thể ích khí bổ huyết, đối với thân thể nàng có hiểu quả rất lớn.
Cố Hiểu Hiểu mi mắt khẽ run, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của Túc Tử Lang.
Lông mày Cố Hiểu Hiểu cau lại, theo bản năng trốn về sau, lại không có sức lực gì.
Túc Tử Lang nhìn ra nàng đang khó chịu, cấp tốc ngồi dậy, đỡ nàng dậy ngồi dựa vào đầu giường, sau đó hắn lui về hai bước kéo dài khoảng cách với nàng.
Hắn từ trước đến nay ôn nhu ấm áp, thời khắc vì người khác suy nghĩ, đối với nàng càng là thoả đáng.
"Tạ ơn công tử", Cố Hiểu Hiểu nhìn hắn, trong thoáng chốc cảm giác đến khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh này có chút quen thuộc: "Tử Lang công tử, ngươi và ta, từng quen biết sao?"
Túc Tử Lang đột nhiên trợn to hai mắt, ánh mắt lưu chuyển, một mặt chờ mong nhìn Cố Hiểu Hiểu: "Vương phi vì sao lại hỏi như vậy?"
Cố Hiểu Hiểu khẽ mỉm cười một cái, nhẹ nhàng lắc đầu. Có lẽ là nàng đa tâm, nếu nàng thật sự cùng Túc Tử Lang quen biết, một người khiêm tốn như vậy, làm sao có thể quên.
Túc Tử Lang tròn mắt, chờ mong biến thành thất lạc. Nhưng hắn cũng không nhiều lời, chỉ ôn nhu căn dặn Cố Hiểu Hiểu: "Vương phi chịu thương nhiều lần, thân thể hao tổn cực lớn, sau này chỉ nên tĩnh dưỡng. Vương phi...... Nên học được cách bảo vệ mình, vương gia bên kia, kỳ thật ngươi không cần phải làm oan chính mình......"
Cố Hiểu Hiểu nhàn nhạt cười: "Đa tạ Tử Lang công tử. Có thể mời công tử giúp ta gọi Bão Cầm một tiếng, ta nghĩ nên thay y phục rồi".
Túc Tử Lang nhìn Cố Hiểu Hiểu, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chỉ thở dài quay người rời đi, lại dừng chân ở của: "Hiểu Hiểu, ta muốn về dược cốc, ngươi......"
Cố Hiểu Hiểu sợ Túc Tử Lang nói ra cái gì không đúng lúc, liền vội ngắt lời nói: "Tử lang công tử bảo trọng!"
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng luôn cảm thấy thái độ Túc Tử Lang đối với nàng có chút đặc biệt, thậm chí vượt xa tình cảm của bằng hữu, cái này khiến nàng cảm thấy bất an, nàng không muốn có bất kỳ tình cảm không liên quan nào ngoài Đoạn Hành.
Túc Tử Lang cười khổ một tiếng rời đi, bóng lưng nhìn tiêu điều cô đơn.
Tiễn hắn rời đi, Cố Hiểu Hiểu một tay chống cằm, nghiêng đầu hỏi Bão Cầm mặt mày hớn hở: "Bão Cầm, trước khi ta mất trí nhớ, từng gặp Tử Lang công tử sao?"
"Tiểu thư vì sao hỏi như vậy? Người lúc trước phải ngày ngày uống thuốc điều dưỡng thân thể, Tử Lang công tử lại chưa từng tới tướng phủ, người làm sao có thể gặp hắn?"
Nghe vậy, Cố Hiểu Hiểu gật gật đầu, như có điều suy nghĩ: "Chẳng biết tại sao, ngẫu nhiên nhớ lại hồi nhỏ, giống như đây không phải là từng xảy ra ở trên người ta, luôn cảm thấy không hề đau khổ gì."
Bão Cầm mặt lộ vẻ lo lắng, thở dài nói: "Tiểu thư, khi bốn năm trước người bị đập đầu xuống, người thường xuyên suy nghĩ lung tung. Tuy nói khi đó mất trí nhớ mấy ngày, nhưng thái y không phải đều chữa trị khỏi sao. Việc hồi nhỏ quá lâu rồi, ký ức hoảng hốt đúng là bình thường. Còn có, Tử Lang công tử đã phân phó, ngài thân thể quá yếu, không nên suy nghĩ nhiều......"
Nói xong, Bão Cầm đột nhiên kinh hô một tiếng, từ trong túi lấy ra một bình ngọc nhỏ, hai tay đưa cho Cố Hiểu Hiểu: "Đây, đây là thuốc Tử Lang công tử đưa cho người, nói là có thể giải bách độc...... Tiểu thư, Tử Lang công tử đối với người thật là tốt."
Cố Hiểu Hiểu lấy ngón trỏ búng nhẹ lên cái trán Bão Cầm: "Nha đầu này, không cho nói bậy."
Bão Cầm cười đùa thè lưỡi: "Biết rồi, tiểu thư. Nô tỳ đỡ người đi dùng bữa."
Liên tiếp mấy ngày, Đoạn Hành chưa từng xuất hiện trước mặt Cố Hiểu Hiểu, Bão Cầm thì cả ngày cười toe toét nháo nàng.
Nhưng mà, bình an không duy trì được mấy ngày.
Một ngày buổi chiều, Cố Hiểu Hiểu nằm nghiêng trên giường nghỉ ngơi.
"Tiểu thư, tiểu thư, xảy ra chuyện......"
Bão Cầm lại một lần vội vàng hấp tấp xông tới, Cố Hiểu Hiểu nhịn không được vỗ trán, Bão Cầm này trách trách hô hô, sợ là không đổi được rồi.
Bão Cầm chạy thở không ra hơi:"...... Tiểu, tiểu thư...... Nô tỳ mới đi...... Đi Phúc Thụy lâu mua bánh hoa cao, nghe được...... Có người đang nói......"
Cố Hiểu Hiểu đứng dậy, đem trà đẩy qua cho nàng ấy: "Bão Cầm, nói điểm chính."
Bão Cầm một hơi đem trà rót vào trong bụng, Cố Hiểu Hiểu thầm lắc đầu, may mà trà này chỉ nóng chut, không là bỏng rồi.
"...... Nói là quý phi nương nương chọc giận hoàng hậu nương nương, bị giáng thứ bậc rồi......"
Cố Phán Phán bị phạt có liên quan gì đến nàng, Cố Hiểu Hiểu vẫn uống trà, thần sắc không có biến hóa chút nào.
Bão Cầm sinh động như thật mà hình dung Cố Phán Phán chọc giận hoàng hậu bị phạt lại cho Cố Hiểu Hiểu, gọi là thê thảm, nói đến nàng ta bị đánh cho không dậy nổi, gọi người kéo về Gấm Hoa cung, thanh âm Bão Cầm cũng thay đổi, ẩn ẩn lộ ra run rẩy, tựa như tự mình nếm phải.
Cố Hiểu Hiểu buồn cười nhìn nàng ấy, cái miệng này, không đi thuyết thư thật sự là quá lãng phí.
Khó khăn nói xong tình trạng bi thảm của Cố Phán Phán, Bão Cầm mới xoay chuyển lời nói: "Tướng phủ......"
Nàng ấy mới mở cái đầu liền dừng lại, cẩn thận nheo mắt nhìn sắc mặt Cố Hiểu Hiểu.
Sắc mặt Cố Hiểu Hiểu đột biến: "Nói tiếp, tướng phủ thế nào?"
"...... Tướng phủ...... Bên ngoài người ta nói tướng gia nhận hối lộ, hoàng thượng tức giận, hạ lệnh nghiêm tra, tướng gia bây giờ cũng bị cấm túc tại tướng phủ......"
"Chuyện lớn như vậy, sao tới cuối cùng mới nói?"
Bão Cầm giảo hoạt, không dám trả lời.
Cái này còn không phải sợ nàng kích động, cho nên mới để nói sau sao......
Cố Hiểu Hiểu mím môi thật chặt, nàng vốn cho rằng phụ thân là vì cứu tỷ tỷ mà náo ra chuyện gì, không nghĩ tới tự phụ thân có vấn đề.
Nhưng phụ thân như thế nào lại nhận hối lộ? Chuyện này sự thực kỳ quặc.
Nửa ngày, nàng mới ngẩng đầu hỏi thăm: "Bão Cầm, vương gia ở đâu?"
Nhận hối lộ một chuyện, có thể lớn có thể nhỏ, nhưng cũng không phải nàng có thể tuỳ tiện thay đổi. Kế sách hiện nay, chỉ có xin Đoạn Hành giúp đỡ.
Bão Cầm đáp: "Vương gia ở thư phòng."
Cố Hiểu Hiểu đứng lên, nàng sửa sang váy áo lại, nhấc chân đi ra ngoài: "Theo ta đi thư phòng."
Cố Hiểu Hiểu mi mắt khẽ run, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của Túc Tử Lang.
Lông mày Cố Hiểu Hiểu cau lại, theo bản năng trốn về sau, lại không có sức lực gì.
Túc Tử Lang nhìn ra nàng đang khó chịu, cấp tốc ngồi dậy, đỡ nàng dậy ngồi dựa vào đầu giường, sau đó hắn lui về hai bước kéo dài khoảng cách với nàng.
Hắn từ trước đến nay ôn nhu ấm áp, thời khắc vì người khác suy nghĩ, đối với nàng càng là thoả đáng.
"Tạ ơn công tử", Cố Hiểu Hiểu nhìn hắn, trong thoáng chốc cảm giác đến khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh này có chút quen thuộc: "Tử Lang công tử, ngươi và ta, từng quen biết sao?"
Túc Tử Lang đột nhiên trợn to hai mắt, ánh mắt lưu chuyển, một mặt chờ mong nhìn Cố Hiểu Hiểu: "Vương phi vì sao lại hỏi như vậy?"
Cố Hiểu Hiểu khẽ mỉm cười một cái, nhẹ nhàng lắc đầu. Có lẽ là nàng đa tâm, nếu nàng thật sự cùng Túc Tử Lang quen biết, một người khiêm tốn như vậy, làm sao có thể quên.
Túc Tử Lang tròn mắt, chờ mong biến thành thất lạc. Nhưng hắn cũng không nhiều lời, chỉ ôn nhu căn dặn Cố Hiểu Hiểu: "Vương phi chịu thương nhiều lần, thân thể hao tổn cực lớn, sau này chỉ nên tĩnh dưỡng. Vương phi...... Nên học được cách bảo vệ mình, vương gia bên kia, kỳ thật ngươi không cần phải làm oan chính mình......"
Cố Hiểu Hiểu nhàn nhạt cười: "Đa tạ Tử Lang công tử. Có thể mời công tử giúp ta gọi Bão Cầm một tiếng, ta nghĩ nên thay y phục rồi".
Túc Tử Lang nhìn Cố Hiểu Hiểu, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chỉ thở dài quay người rời đi, lại dừng chân ở của: "Hiểu Hiểu, ta muốn về dược cốc, ngươi......"
Cố Hiểu Hiểu sợ Túc Tử Lang nói ra cái gì không đúng lúc, liền vội ngắt lời nói: "Tử lang công tử bảo trọng!"
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng luôn cảm thấy thái độ Túc Tử Lang đối với nàng có chút đặc biệt, thậm chí vượt xa tình cảm của bằng hữu, cái này khiến nàng cảm thấy bất an, nàng không muốn có bất kỳ tình cảm không liên quan nào ngoài Đoạn Hành.
Túc Tử Lang cười khổ một tiếng rời đi, bóng lưng nhìn tiêu điều cô đơn.
Tiễn hắn rời đi, Cố Hiểu Hiểu một tay chống cằm, nghiêng đầu hỏi Bão Cầm mặt mày hớn hở: "Bão Cầm, trước khi ta mất trí nhớ, từng gặp Tử Lang công tử sao?"
"Tiểu thư vì sao hỏi như vậy? Người lúc trước phải ngày ngày uống thuốc điều dưỡng thân thể, Tử Lang công tử lại chưa từng tới tướng phủ, người làm sao có thể gặp hắn?"
Nghe vậy, Cố Hiểu Hiểu gật gật đầu, như có điều suy nghĩ: "Chẳng biết tại sao, ngẫu nhiên nhớ lại hồi nhỏ, giống như đây không phải là từng xảy ra ở trên người ta, luôn cảm thấy không hề đau khổ gì."
Bão Cầm mặt lộ vẻ lo lắng, thở dài nói: "Tiểu thư, khi bốn năm trước người bị đập đầu xuống, người thường xuyên suy nghĩ lung tung. Tuy nói khi đó mất trí nhớ mấy ngày, nhưng thái y không phải đều chữa trị khỏi sao. Việc hồi nhỏ quá lâu rồi, ký ức hoảng hốt đúng là bình thường. Còn có, Tử Lang công tử đã phân phó, ngài thân thể quá yếu, không nên suy nghĩ nhiều......"
Nói xong, Bão Cầm đột nhiên kinh hô một tiếng, từ trong túi lấy ra một bình ngọc nhỏ, hai tay đưa cho Cố Hiểu Hiểu: "Đây, đây là thuốc Tử Lang công tử đưa cho người, nói là có thể giải bách độc...... Tiểu thư, Tử Lang công tử đối với người thật là tốt."
Cố Hiểu Hiểu lấy ngón trỏ búng nhẹ lên cái trán Bão Cầm: "Nha đầu này, không cho nói bậy."
Bão Cầm cười đùa thè lưỡi: "Biết rồi, tiểu thư. Nô tỳ đỡ người đi dùng bữa."
Liên tiếp mấy ngày, Đoạn Hành chưa từng xuất hiện trước mặt Cố Hiểu Hiểu, Bão Cầm thì cả ngày cười toe toét nháo nàng.
Nhưng mà, bình an không duy trì được mấy ngày.
Một ngày buổi chiều, Cố Hiểu Hiểu nằm nghiêng trên giường nghỉ ngơi.
"Tiểu thư, tiểu thư, xảy ra chuyện......"
Bão Cầm lại một lần vội vàng hấp tấp xông tới, Cố Hiểu Hiểu nhịn không được vỗ trán, Bão Cầm này trách trách hô hô, sợ là không đổi được rồi.
Bão Cầm chạy thở không ra hơi:"...... Tiểu, tiểu thư...... Nô tỳ mới đi...... Đi Phúc Thụy lâu mua bánh hoa cao, nghe được...... Có người đang nói......"
Cố Hiểu Hiểu đứng dậy, đem trà đẩy qua cho nàng ấy: "Bão Cầm, nói điểm chính."
Bão Cầm một hơi đem trà rót vào trong bụng, Cố Hiểu Hiểu thầm lắc đầu, may mà trà này chỉ nóng chut, không là bỏng rồi.
"...... Nói là quý phi nương nương chọc giận hoàng hậu nương nương, bị giáng thứ bậc rồi......"
Cố Phán Phán bị phạt có liên quan gì đến nàng, Cố Hiểu Hiểu vẫn uống trà, thần sắc không có biến hóa chút nào.
Bão Cầm sinh động như thật mà hình dung Cố Phán Phán chọc giận hoàng hậu bị phạt lại cho Cố Hiểu Hiểu, gọi là thê thảm, nói đến nàng ta bị đánh cho không dậy nổi, gọi người kéo về Gấm Hoa cung, thanh âm Bão Cầm cũng thay đổi, ẩn ẩn lộ ra run rẩy, tựa như tự mình nếm phải.
Cố Hiểu Hiểu buồn cười nhìn nàng ấy, cái miệng này, không đi thuyết thư thật sự là quá lãng phí.
Khó khăn nói xong tình trạng bi thảm của Cố Phán Phán, Bão Cầm mới xoay chuyển lời nói: "Tướng phủ......"
Nàng ấy mới mở cái đầu liền dừng lại, cẩn thận nheo mắt nhìn sắc mặt Cố Hiểu Hiểu.
Sắc mặt Cố Hiểu Hiểu đột biến: "Nói tiếp, tướng phủ thế nào?"
"...... Tướng phủ...... Bên ngoài người ta nói tướng gia nhận hối lộ, hoàng thượng tức giận, hạ lệnh nghiêm tra, tướng gia bây giờ cũng bị cấm túc tại tướng phủ......"
"Chuyện lớn như vậy, sao tới cuối cùng mới nói?"
Bão Cầm giảo hoạt, không dám trả lời.
Cái này còn không phải sợ nàng kích động, cho nên mới để nói sau sao......
Cố Hiểu Hiểu mím môi thật chặt, nàng vốn cho rằng phụ thân là vì cứu tỷ tỷ mà náo ra chuyện gì, không nghĩ tới tự phụ thân có vấn đề.
Nhưng phụ thân như thế nào lại nhận hối lộ? Chuyện này sự thực kỳ quặc.
Nửa ngày, nàng mới ngẩng đầu hỏi thăm: "Bão Cầm, vương gia ở đâu?"
Nhận hối lộ một chuyện, có thể lớn có thể nhỏ, nhưng cũng không phải nàng có thể tuỳ tiện thay đổi. Kế sách hiện nay, chỉ có xin Đoạn Hành giúp đỡ.
Bão Cầm đáp: "Vương gia ở thư phòng."
Cố Hiểu Hiểu đứng lên, nàng sửa sang váy áo lại, nhấc chân đi ra ngoài: "Theo ta đi thư phòng."