Chương 13
Tô Dương rút điện thoại trong túi ra, tính gọi cho Đoàn Triết nhưng vừa mở điện thoại lên thì nghe thấy có người gọi tên mình.
Tô Dương không cần ngẩng đầu lên cũng biết người đó là ai.
Là Đoàn Triết quay lại tìm hắn.
Hắn nhẹ nhàng cười một cái rồi cất lại điện thoại vào túi.
Đoàn Triết không biết tới trước mặt hắn từ lúc nào, thở hổn hển, không làm gì cả, chỉ là nhìn hắn cười. Trong ánh mắt như loé ngôi sao, rồi sau đó nắm lấy cổ tay Tô Dương: "Sao cậu lại không theo kịp? Vừa nãy tôi thấy ở phía trước có buổi biểu diễn của cá heo đó. Đi thôi, để tôi dẫn cậu đi xem!"
Nói xong liền kéo tay Tô Dương chạy như bay. Tô Dương bị cậu kéo tay chạy về phía trước, cảm giác như đang trở lại thời bọn họ học trung học. Lúc đấy họ đã dành cả tuổi trẻ liều lĩnh trên sân thể dục đầy nắng.
Tô Dương động lòng, nhịn không được hỏi: "Chạy nhanh như vậy làm gì?"
Đoạn Triết càng chạy càng nhanh, hơi quay đầu lại nói: "Nhiều người lắm! Đến trễ sẽ không còn chỗ coi!"
Tô Dương cười, hơi điên cuồng: "Vậy cậu phải chạy nhanh hơn nữa!"
Trong nháy mắt, Tô Dương đã bị Đoàn Triết kéo tới nơi biểu diễn của cá heo.
Chiếc loa được treo trên cao với âm lượng cực lớn, vẫn liên tục kêu lên không chút mệt mòi: "Ladies and gentlemen! Chào mừng mọi người đến với Dolphin Show! Đây đang là thời điểm giữa mùa hè, còn gì sảng khoái hơn ngoài việc được tắm nước lạnh nữa?"
Chiếc loa im lặng một chút rồi nói tiếp: "Tất nhiên là còn! Đó chính là những chú cá heo đáng yêu này! Như chúng ta đã biết, cá heo là bạn tốt của con người, bọn chúng rất hiền lành và tốt bụng. Và không để mọi người chờ lâu nữa nữa, màn trình diễn của chúng tôi xin được phép bắt đầu!"
Mọi thứ đều mang đến không khí mùa hè, hội trường rộng rãi với hàng ghế ngồi được xếp thành một vòng tròn lớn bao quanh hồ nước.
Tô Dương vẫn bị Đoàn Triết kéo tay, tìm chỗ ngồi xuống.
Chỗ ngồi của bọn họ may thay là chỗ quan sát tốt, vừa tránh được sự xô bồ của đám đông vừa có thể quan sát toàn bộ vị trí trên hội trường, thậm chí còn có thể nhìn thấy bảy tám chú cá heo biển đang vui vẻ bơi lội ở trong hồ nước.
Đúng lúc này, hai huấn luyện viên một nam một nữ đều mặc đồ bơi đi lên bục cao. Huấn luyện viên nữ thì cầm còi, còn huấn luyện viên nam thì xách theo hai thùng nước lớn đựng đầy cá ở trong.
Cô cầm một con cá lên, thổi còi rồi ném con cá lên không trung. Ngay lập tức, ba bốn chú cá heo nghe thấy tiếng còi liền bơi tới rồi nhảy lên không giành đồ ăn.
Khán giả rất thích thú khi xem màn trình diễn này, Đoàn Triết cũng không ngoại lệ. Lúc này trên khán đài vỗ tay không ngớt, Đoàn Triết cũng lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tô Dương nhìn thấy cậu vứt hết mọi phiền muộn ra sau đầu thì không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, không kìm được mà nắm lấy tay của Đoàn Triết.
Đoàn Triết đang reo hò thì thấy tay bị kéo đi, sau đó lại cảm thấy Tô Dương dựa sát vào mình nên quay đầu nhìn theo bản năng, không ngờ rằng Tô Dương lại đang cách cậu gần đến như vậy. Đoàn Triết suýt chút nữa là hôn hắn luôn rồi.
ĐM
Đoàn Triết giật mình, giả vờ không để ý mà chỉnh sửa quần áo của mình.
Sao lúc trước cậu lại không nhận ra môi của Tô Dương đẹp đến thế. Màu môi của Tô Dương khá thẫm. Đôi môi căng mọng lúc nào cũng nở nụ cười, trông dịu dàng vô ngần.
"Khụ khụ, tôi đi vệ sinh một chút."- Đoàn Triết mất tự nhiên nói, cả người cứng đờ đi về phía nhà vệ sinh.
"Nhà vệ sinh ở hướng kia."- Tô Dương kéo Đoàn Triết về hướng ngược lại.
"Tôi... Tôi biết rồi, cảm ơn."
Toang rồi, toang rồi, toang rồi.
Đoàn Triết ơi là Đoàn Triết, mày bị cái gì vậy?
Chỉ là nhìn môi của người khác thôi mà sao mày cũng có phản ứng?
Khó khăn cực khổ lắm mới giữ được 20 năm trong sạch vậy mà giờ lại biến mất như thế.
Aaaa!
Về sau làm sao ta dám nhìn mặt Tô Dương nữa!
Tim Đoàn Triết nát tan, chỉ có thể liên tục dội nước lạnh vào mặt.
Buổi biểu diễn cá heo đã kết thúc mà không thấy Đoàn Triết đâu, Tô Dương lúc này mới cảm thấy Đoàn Triết đi vệ sinh hơi lâu liền quyết định đi tìm cậu. Lỡ như cậu có rớt hầm cầu thì hắn còn có thể kéo cậu lên.
Đến khi Tô Dương tìm thấy nhà vệ sinh công cộng thì bỗng thấy bóng dáng đang lén lút kia của Đoàn Triết.
"Này cậu..."
Tô Dương còn chưa nói xong thì bị Đoàn Triết cắt ngang.
"Suỵt—— đừng nói chuyện."
Tô Dương nhìn theo hướng của Đoàn Triết, liền im ngay lập tức. Hắn thấy hai người đang trốn sau nhà vệ sinh, là Hứa Hồng Phi và Dịch Trình.
Cách tỏ tình của hai tên này cũng thật là độc đáo!
Trong phút chốc, Đoàn Triết đỏ bừng mặt.
Gần gần gần quá!
Đã hôn rồi!
Không biết Hứa Hồng Phi đã nói gì mà Dịch Trình quay mặt đi, mặt đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên Hứa Hồng Phi thấy dáng vẻ thẹn thùng như vậy của Dịch Trình, nhất thời không biết nên nói gì.
Đành xấu hổ đứng đối diện.
Chỉ thấy Hứa Hồng Phi cách Dịch Trình ngày càng gần, như thể sắp dán lên người nhau.
Tô Dương dở khóc dở cười kéo Đoàn Triết đang hóng hớt đi chỗ khác.
"Nhóc con đừng nhìn."
Đoàn Triết bĩu môi, mày mới là nhóc con.
Vốn dĩ nhìn lén người ta tỏ tình là không tốt, nên Đoàn Triết cũng không giãy ra, để Tô Dương kéo mình đi.
"Nhóc con nên chơi cái này này."
Đoàn Triết trợn mắt nhìn Tô Dương. Trước mặt bọn họ là một ao nước, là nơi lừa bọn trẻ mua thức ăn cho đám cá ở trong ao.
Để đám trẻ mua thức ăn của họ cho đàn cá, đám thương nhân vô lương tâm này còn bắt kịp thời đại, bán cả bình sữa để đút cá ăn. Chỉ có những người ham vui hay thiểu năng trí tuệ mới bị lừa bởi mấy cái này.
Đoàn Triết tuy tức giận, nhưng cũng hoà vào với đám người thiểu năng trí tuệ mua bao thức ăn cho cá.
Tô Dương dở khóc dở cười: "Này... Đừng, tôi giỡn thôi..."
Lời nói còn chưa nói xong, Đoàn Triết đã chen vào đám người. Nơi này có rất nhiều người đến cho cá ăn, đồng thời còn là con đường duy nhất dẫn đến Vườn Bách Điểu cho nên con đường vốn đã đông đúc giờ còn đông đúc hơn.
Tô Dương đành phải đứng chờ ở bên ngoài. Tầm mắt của hắn từ chỗ này vừa vặn có thể nhìn thấy Đoàn Triết.
Ánh nắng chiếu vào Đoàn Triết như một bộ lọc, lọc đi đám đông ồn ào xung quanh, lọc đi những tiếng thét chói tai trên tàu lượn siêu tốc ở phía xa, khiến cả thế giới đều tĩnh lặng, chỉ để lại mỗi cậu ấy trong thế giới đó.
Đoàn Triết như một đứa trẻ, vừa cho cá ăn vừa lẩm bẩm trong miệng, nhưng Tô Dương ở cách đó vẫn nghe thấy được:
"Mau ăn đi, chờ mày mập lên thì đem đi hầm."
"Còn mày đem đi kho sẽ rất ngon."
"Mày thì đạt chuẩn chứng nhận Halal (1)."
"Làm cá nướng BBQ cũng không tồi."
"Cá sốt chua ngọt, cá ngâm chua, cá kho cay, sashimi, cá hầm Tứ Xuyên, cá trụng sốt cà chua, cá chiên giòn, cá diếc hấp xả ớt, bào ngư kho tộ..."
Đoàn Triết liệt kê một dãy món ăn liên quan tới cá. Cũng may đám cá đó không hiểu tiếng người, nếu không thì sẽ tức đến phát khóc.
Cá có khóc hả?
Hình như là không.
Tô Dương không khỏi bật cười trước suy nghĩ của mình. Tư duy của hắn đã bị Đoàn Triết tha đi mất rồi.
Đoàn Triết nhanh chóng giải quyết xong túi thức ăn, vừa đứng dậy thì bị một ông chú phía sau vô ý đụng phải. Ông chú vội quay đầu lại: "A, xin lỗi nha."
Những người xây dựng ao cá này không biết nghĩ cái gì mà có thể xây một cái lối đi nhỏ chật hẹp như này, chỉ có thể đi song song hai ba người một lần. Còn chỉ dùng một sợi dây cao cách mặt đất 50cm bao quanh ao cá.
Chiều cao này chỉ ngăn được bọn trẻ con, còn với Đoàn Triết, thanh niên cao 1m8, mà nói thì không xi nhê gì.
Đoàn Triết còn chưa kịp nhìn ông chú kia một cái, xung quanh cũng không có thứ gì để cậu bắt lấy nên "Ùm" một tiếng. Cậu đã được rửa tội bằng ao nước này.
Mặt cậu chạm xuống đáy ao, ước chừng bị sặc vài ngụm nước.
"Khụ khụ."
"Đoàn Triết."
Đoàn Triết nhổ nước trong miệng ra, vừa mở mắt thì thấy bóng dáng Tô Dương chuẩn bị nhảy xuống: "Từ từ đã Tô Dương, đừng..."
Đoàn Triết còn chưa nói xong, Tô Dương đã nhảy xuống rồi.
Tô Dương liền hối hận ngay khi vừa chạm đến mặt nước. Nước nơi này còn chưa ngập qua đầu gối nữa.
Dưới cái nắng chói chang của ngày hè, đôi uyên ương nam chơi đùa dưới nước, bày ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Chuyện này có khi còn lên cả tiêu đề.
Đúng là mất mặt quá
Đây chính là tình huống khi Hứa Hồng Phi và Dịch Trình đến.
"Đi thôi, đi thôi."
Đoàn Triết cảm thấy xấu hổ. Sau khi kéo Tô Dương lên bờ, cậu không dám nhìn thẳng vào đám quần chúng đang ăn dưa.
Đây là có lẽ lần đầu tiên Tô Dương cảm thấy xấu hổ như vậy trong hơn 20 năm qua. Hắn mím môi, không nói một lời nào.
Hứa Hồng Phi và Dịch Trình đều sững sờ, vừa nãy có chuyện gì thú vị vậy?
(1) Chứng nhận Halal: Chứng nhận Halal là xác nhận rằng sản phẩm nào đó đạt yêu cầu về các thành phần và hội đủ điều kiện trong sản xuất và đáp ứng yêu cầu Tiêu chuẩn Halal. Thuật ngữ halal đặc biệt liên quan đến luật ăn kiêng Hồi giáo, và đặc biệt là thịt được chế biến và chuẩn bị theo các yêu cầu đó.
Tô Dương không cần ngẩng đầu lên cũng biết người đó là ai.
Là Đoàn Triết quay lại tìm hắn.
Hắn nhẹ nhàng cười một cái rồi cất lại điện thoại vào túi.
Đoàn Triết không biết tới trước mặt hắn từ lúc nào, thở hổn hển, không làm gì cả, chỉ là nhìn hắn cười. Trong ánh mắt như loé ngôi sao, rồi sau đó nắm lấy cổ tay Tô Dương: "Sao cậu lại không theo kịp? Vừa nãy tôi thấy ở phía trước có buổi biểu diễn của cá heo đó. Đi thôi, để tôi dẫn cậu đi xem!"
Nói xong liền kéo tay Tô Dương chạy như bay. Tô Dương bị cậu kéo tay chạy về phía trước, cảm giác như đang trở lại thời bọn họ học trung học. Lúc đấy họ đã dành cả tuổi trẻ liều lĩnh trên sân thể dục đầy nắng.
Tô Dương động lòng, nhịn không được hỏi: "Chạy nhanh như vậy làm gì?"
Đoạn Triết càng chạy càng nhanh, hơi quay đầu lại nói: "Nhiều người lắm! Đến trễ sẽ không còn chỗ coi!"
Tô Dương cười, hơi điên cuồng: "Vậy cậu phải chạy nhanh hơn nữa!"
Trong nháy mắt, Tô Dương đã bị Đoàn Triết kéo tới nơi biểu diễn của cá heo.
Chiếc loa được treo trên cao với âm lượng cực lớn, vẫn liên tục kêu lên không chút mệt mòi: "Ladies and gentlemen! Chào mừng mọi người đến với Dolphin Show! Đây đang là thời điểm giữa mùa hè, còn gì sảng khoái hơn ngoài việc được tắm nước lạnh nữa?"
Chiếc loa im lặng một chút rồi nói tiếp: "Tất nhiên là còn! Đó chính là những chú cá heo đáng yêu này! Như chúng ta đã biết, cá heo là bạn tốt của con người, bọn chúng rất hiền lành và tốt bụng. Và không để mọi người chờ lâu nữa nữa, màn trình diễn của chúng tôi xin được phép bắt đầu!"
Mọi thứ đều mang đến không khí mùa hè, hội trường rộng rãi với hàng ghế ngồi được xếp thành một vòng tròn lớn bao quanh hồ nước.
Tô Dương vẫn bị Đoàn Triết kéo tay, tìm chỗ ngồi xuống.
Chỗ ngồi của bọn họ may thay là chỗ quan sát tốt, vừa tránh được sự xô bồ của đám đông vừa có thể quan sát toàn bộ vị trí trên hội trường, thậm chí còn có thể nhìn thấy bảy tám chú cá heo biển đang vui vẻ bơi lội ở trong hồ nước.
Đúng lúc này, hai huấn luyện viên một nam một nữ đều mặc đồ bơi đi lên bục cao. Huấn luyện viên nữ thì cầm còi, còn huấn luyện viên nam thì xách theo hai thùng nước lớn đựng đầy cá ở trong.
Cô cầm một con cá lên, thổi còi rồi ném con cá lên không trung. Ngay lập tức, ba bốn chú cá heo nghe thấy tiếng còi liền bơi tới rồi nhảy lên không giành đồ ăn.
Khán giả rất thích thú khi xem màn trình diễn này, Đoàn Triết cũng không ngoại lệ. Lúc này trên khán đài vỗ tay không ngớt, Đoàn Triết cũng lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tô Dương nhìn thấy cậu vứt hết mọi phiền muộn ra sau đầu thì không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, không kìm được mà nắm lấy tay của Đoàn Triết.
Đoàn Triết đang reo hò thì thấy tay bị kéo đi, sau đó lại cảm thấy Tô Dương dựa sát vào mình nên quay đầu nhìn theo bản năng, không ngờ rằng Tô Dương lại đang cách cậu gần đến như vậy. Đoàn Triết suýt chút nữa là hôn hắn luôn rồi.
ĐM
Đoàn Triết giật mình, giả vờ không để ý mà chỉnh sửa quần áo của mình.
Sao lúc trước cậu lại không nhận ra môi của Tô Dương đẹp đến thế. Màu môi của Tô Dương khá thẫm. Đôi môi căng mọng lúc nào cũng nở nụ cười, trông dịu dàng vô ngần.
"Khụ khụ, tôi đi vệ sinh một chút."- Đoàn Triết mất tự nhiên nói, cả người cứng đờ đi về phía nhà vệ sinh.
"Nhà vệ sinh ở hướng kia."- Tô Dương kéo Đoàn Triết về hướng ngược lại.
"Tôi... Tôi biết rồi, cảm ơn."
Toang rồi, toang rồi, toang rồi.
Đoàn Triết ơi là Đoàn Triết, mày bị cái gì vậy?
Chỉ là nhìn môi của người khác thôi mà sao mày cũng có phản ứng?
Khó khăn cực khổ lắm mới giữ được 20 năm trong sạch vậy mà giờ lại biến mất như thế.
Aaaa!
Về sau làm sao ta dám nhìn mặt Tô Dương nữa!
Tim Đoàn Triết nát tan, chỉ có thể liên tục dội nước lạnh vào mặt.
Buổi biểu diễn cá heo đã kết thúc mà không thấy Đoàn Triết đâu, Tô Dương lúc này mới cảm thấy Đoàn Triết đi vệ sinh hơi lâu liền quyết định đi tìm cậu. Lỡ như cậu có rớt hầm cầu thì hắn còn có thể kéo cậu lên.
Đến khi Tô Dương tìm thấy nhà vệ sinh công cộng thì bỗng thấy bóng dáng đang lén lút kia của Đoàn Triết.
"Này cậu..."
Tô Dương còn chưa nói xong thì bị Đoàn Triết cắt ngang.
"Suỵt—— đừng nói chuyện."
Tô Dương nhìn theo hướng của Đoàn Triết, liền im ngay lập tức. Hắn thấy hai người đang trốn sau nhà vệ sinh, là Hứa Hồng Phi và Dịch Trình.
Cách tỏ tình của hai tên này cũng thật là độc đáo!
Trong phút chốc, Đoàn Triết đỏ bừng mặt.
Gần gần gần quá!
Đã hôn rồi!
Không biết Hứa Hồng Phi đã nói gì mà Dịch Trình quay mặt đi, mặt đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên Hứa Hồng Phi thấy dáng vẻ thẹn thùng như vậy của Dịch Trình, nhất thời không biết nên nói gì.
Đành xấu hổ đứng đối diện.
Chỉ thấy Hứa Hồng Phi cách Dịch Trình ngày càng gần, như thể sắp dán lên người nhau.
Tô Dương dở khóc dở cười kéo Đoàn Triết đang hóng hớt đi chỗ khác.
"Nhóc con đừng nhìn."
Đoàn Triết bĩu môi, mày mới là nhóc con.
Vốn dĩ nhìn lén người ta tỏ tình là không tốt, nên Đoàn Triết cũng không giãy ra, để Tô Dương kéo mình đi.
"Nhóc con nên chơi cái này này."
Đoàn Triết trợn mắt nhìn Tô Dương. Trước mặt bọn họ là một ao nước, là nơi lừa bọn trẻ mua thức ăn cho đám cá ở trong ao.
Để đám trẻ mua thức ăn của họ cho đàn cá, đám thương nhân vô lương tâm này còn bắt kịp thời đại, bán cả bình sữa để đút cá ăn. Chỉ có những người ham vui hay thiểu năng trí tuệ mới bị lừa bởi mấy cái này.
Đoàn Triết tuy tức giận, nhưng cũng hoà vào với đám người thiểu năng trí tuệ mua bao thức ăn cho cá.
Tô Dương dở khóc dở cười: "Này... Đừng, tôi giỡn thôi..."
Lời nói còn chưa nói xong, Đoàn Triết đã chen vào đám người. Nơi này có rất nhiều người đến cho cá ăn, đồng thời còn là con đường duy nhất dẫn đến Vườn Bách Điểu cho nên con đường vốn đã đông đúc giờ còn đông đúc hơn.
Tô Dương đành phải đứng chờ ở bên ngoài. Tầm mắt của hắn từ chỗ này vừa vặn có thể nhìn thấy Đoàn Triết.
Ánh nắng chiếu vào Đoàn Triết như một bộ lọc, lọc đi đám đông ồn ào xung quanh, lọc đi những tiếng thét chói tai trên tàu lượn siêu tốc ở phía xa, khiến cả thế giới đều tĩnh lặng, chỉ để lại mỗi cậu ấy trong thế giới đó.
Đoàn Triết như một đứa trẻ, vừa cho cá ăn vừa lẩm bẩm trong miệng, nhưng Tô Dương ở cách đó vẫn nghe thấy được:
"Mau ăn đi, chờ mày mập lên thì đem đi hầm."
"Còn mày đem đi kho sẽ rất ngon."
"Mày thì đạt chuẩn chứng nhận Halal (1)."
"Làm cá nướng BBQ cũng không tồi."
"Cá sốt chua ngọt, cá ngâm chua, cá kho cay, sashimi, cá hầm Tứ Xuyên, cá trụng sốt cà chua, cá chiên giòn, cá diếc hấp xả ớt, bào ngư kho tộ..."
Đoàn Triết liệt kê một dãy món ăn liên quan tới cá. Cũng may đám cá đó không hiểu tiếng người, nếu không thì sẽ tức đến phát khóc.
Cá có khóc hả?
Hình như là không.
Tô Dương không khỏi bật cười trước suy nghĩ của mình. Tư duy của hắn đã bị Đoàn Triết tha đi mất rồi.
Đoàn Triết nhanh chóng giải quyết xong túi thức ăn, vừa đứng dậy thì bị một ông chú phía sau vô ý đụng phải. Ông chú vội quay đầu lại: "A, xin lỗi nha."
Những người xây dựng ao cá này không biết nghĩ cái gì mà có thể xây một cái lối đi nhỏ chật hẹp như này, chỉ có thể đi song song hai ba người một lần. Còn chỉ dùng một sợi dây cao cách mặt đất 50cm bao quanh ao cá.
Chiều cao này chỉ ngăn được bọn trẻ con, còn với Đoàn Triết, thanh niên cao 1m8, mà nói thì không xi nhê gì.
Đoàn Triết còn chưa kịp nhìn ông chú kia một cái, xung quanh cũng không có thứ gì để cậu bắt lấy nên "Ùm" một tiếng. Cậu đã được rửa tội bằng ao nước này.
Mặt cậu chạm xuống đáy ao, ước chừng bị sặc vài ngụm nước.
"Khụ khụ."
"Đoàn Triết."
Đoàn Triết nhổ nước trong miệng ra, vừa mở mắt thì thấy bóng dáng Tô Dương chuẩn bị nhảy xuống: "Từ từ đã Tô Dương, đừng..."
Đoàn Triết còn chưa nói xong, Tô Dương đã nhảy xuống rồi.
Tô Dương liền hối hận ngay khi vừa chạm đến mặt nước. Nước nơi này còn chưa ngập qua đầu gối nữa.
Dưới cái nắng chói chang của ngày hè, đôi uyên ương nam chơi đùa dưới nước, bày ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Chuyện này có khi còn lên cả tiêu đề.
Đúng là mất mặt quá
Đây chính là tình huống khi Hứa Hồng Phi và Dịch Trình đến.
"Đi thôi, đi thôi."
Đoàn Triết cảm thấy xấu hổ. Sau khi kéo Tô Dương lên bờ, cậu không dám nhìn thẳng vào đám quần chúng đang ăn dưa.
Đây là có lẽ lần đầu tiên Tô Dương cảm thấy xấu hổ như vậy trong hơn 20 năm qua. Hắn mím môi, không nói một lời nào.
Hứa Hồng Phi và Dịch Trình đều sững sờ, vừa nãy có chuyện gì thú vị vậy?
(1) Chứng nhận Halal: Chứng nhận Halal là xác nhận rằng sản phẩm nào đó đạt yêu cầu về các thành phần và hội đủ điều kiện trong sản xuất và đáp ứng yêu cầu Tiêu chuẩn Halal. Thuật ngữ halal đặc biệt liên quan đến luật ăn kiêng Hồi giáo, và đặc biệt là thịt được chế biến và chuẩn bị theo các yêu cầu đó.