Chương : 8
Kỳ thật chuyện bị thương này, đối chúng ta chẳng phải chuyện to tát gì.
Ta còn nhớ rõ năm trước Chiến Bạch nhận liên tiếp vài nhiệm vụ, mệt đến chịu không nổi, liền cố ý chạy tới khiêu khích đám ảnh vệ nhị đẳng kia, kết quả bị đập cho mặt mũi bầm dập cộng thêm tay trái gãy xương, rốt cục như nguyện được thỏa mãn, ung ung dung dung nghỉ ba ngày.
Chọc lão Đại tức giận a, thiếu chút nữa xắn tay áo xông đến, chờ y dưỡng thương đã tốt hơn, khuôn mặt ngày càng đen tẩn y thêm trận nữa, vì thế kì nghỉ kéo thêm hai ngày.
Bồi dưỡng Chiến Bạch đến mức phổng phao, cũng sắp có hai cằm rồi (*) ……
(*) người béo phần thịt dưới cằm thường nhiều và phình ra, nhìn giống như cằm thứ hai vậy
Bởi vậy lúc này chỉ bị cắt rách chút da, đã bị Hạnh Ngư dùng ánh mắt đầy ắp tinh túy Quỳnh Dao (*) nhìn như vậy, ta nhất thời quả thực không thể thích ứng, nổi từng trận từng trận da gà.
(*) Quỳnh Dao là nữ nhà văn, biên kịch, nhà sản xuất người Đài Loan chuyên về tiểu thuyết lãng mạn dành cho độc giả nữ. Các tác phẩm của bà đã lấy đi rất nhiều nước mắt của độc giả bởi tình tiết lâm li bi đát, sướt mướt mùi mẫn, nhân vật bị ngược lên ngược xuống =.=
“Chiến Huyền đại nhân ……” Hạnh Ngư rối rắm một chút, lại do dự một hồi, đứng tại chỗ muốn nói lại thôi thật lâu, cuối cùng như đã hạ quyết tâm gì đó, mới đấu tranh chậm rãi từ trong lòng ngực lấy ra một bình dược đưa cho ta.
“Vết thương trên mặt ngài không xử lý không chừng sẽ lưu lại sẹo, chỗ này của ta có kim sang dược tốt nhất, rất hữu hiệu với những vết thương nhỏ thế này, dùng tốt lại ôn hòa, ngài, nếu không cứ bôi một chút đi.”
Ta yên lặng tiếp nhận cầm trong tay, cảm thấy thuốc này khẳng định rất quý. Phải biết rằng đời trước ta chơi bao búa kéo bị thua phải mời cả đám quỷ chết đói cùng phòng ăn cơm, lúc rút tiền ra trả động tác cũng không gian nan như vậy a.
Vừa nghĩ như vậy ta liền có chút tò mò, nhịn không được mở nắp bình ra, mùi hoa nhài thơm ngát xộc vào mặt, lập tức khiến ta hóa đá tại chỗ.
Cái thứ trắng mịn này, màu sắc phong tao, nhìn như thế nào cũng giống thứ tà ác nào đó.
“Ngài không cần ghét bỏ ……” Hạnh Ngư thấy thế nhanh chóng rũ mi mắt xuống, vô cùng tủi thân vặn ngón tay, bộ dáng chực khóc, giống như ta mà đem dược trả lại cho y, ngay sau đó y liền có thể khóc cho ta nhìn.
“Đây là phối phương độc môn của Mãn Nguyệt Lâu, cũng không phải chỉ dùng để bôi trơn. Chuyến đi này của chúng ta, nhiều ít sẽ gặp phải một hai khách nhân như vậy. Cho dù là xước da hay là nứt da, hiệu quả trị liệu của thuốc này đều rất tốt. Ngay cả chỗ mềm mại kia, bôi năm sáu lần liền khỏi, cách một ngày là có thể tiếp khách. Nếu là chỗ khác, đương nhiên khỏi càng nhanh.”
Ta: ……
Hạnh Ngư đỏ mắt hỏi ta: “Chiến Huyền đại nhân, ngài có phải khinh thường ta hay không?”
Ta sao có thể khinh thường y? Bôi trơn trị thương nhiều công năng, bôi một phát liền xóa sạch không lưu lại sẹo gì đó, ta cũng sắp bị tố chất chuyên nghiệp của giới tiểu quan dọa sợ ngây người.
“Vậy vì sao ngài không muốn dùng dược của ta? Lúc ta bị Vương gia mua về đi rất vội, chỉ mang theo một lọ này, bản thân lần trước bị bỏng cũng không nỡ dùng một chút.”
Ta yên lặng không lời gì để nói cất lọ dược vào trong tay áo.
Hạnh Ngư lúc này mới như là nhẹ nhàng thở ra, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng với ta.
Ta chỉ đành bổ sung một câu: “Đa tạ.”
Trong lòng âm thầm nghĩ, nếu không lần sau đưa thứ này cho quản gia đi.
Dược ngưu bức (*) lại quý giá như vậy, nhất định chỉ có mặt cúc hoa xinh đẹp nhất mới có thể xứng ……
(*) ngưu bức (牛逼) hay còn viết thành “ngưu B”, “NB”, “ngưu X”; phương ngữ phương Bắc, hình dung một loại trạng thái hành vi hoặc nhận thức của đối phương, thường chỉ sự cảm thán phát ra từ nột tâm người nói, mang ý tán thưởng rất lợi hại. Thuộc về sự khen ngợi. (theo baidu)
mọi người cứ hiểu đơn giản từ “ngưu bức” này là “thần thánh” đi =))))
Hạnh Ngư nín khóc mỉm cười, mở miệng, giọng điệu thân mật: “Chiến Huyền đại nhân, chúng ta trở về đi, Hạnh Ngư mệt rồi.”
Y xúc động còn mang theo chút âm thanh run run như vậy nói, đống da gà của ta vừa mới ngừng nổi lại thi nhau nổi lên.
Ta: ……
Tuy rằng y không làm cái gì, nhưng ta vẫn cảm thấy cả người đều không được khỏe.
Ta nghĩ nghĩ, liền đi về phía y, hơi hơi cúi người nắm lấy thắt lưng y.
Hạnh Ngư thấy ta lại đây chỉ sửng sốt một chút liền kịp phản ứng, nhẹ nhàng cắn môi, đầu thuận theo mà ngẩng lên, tóc dài đen như mực rũ xuống. Y nhìn ta, trong con ngươi chậm rãi tất cả đều là chờ mong, sau đó thử thăm dò kiễng chân lên, hai tay đặt trên bả vai ta, môi hơi hơi chu lên.
Y phối hợp như vậy thật sự là đã giúp đại ân.
Ta khen ngợi nhìn y một cái, ôm lấy thắt lưng y khiêng lên vai, vận khởi khinh công liền lướt lên nóc nhà.
Ta cũng không biết trong nháy mắt đó Hạnh Ngư vì sao cả người đều cứng ngắc.
Ta đoán y có lẽ là mệt.
Đến Thính Vũ Hiên, ta một đường xông vào phòng ngủ của y, tùy tay ném y lên giường.
Sắc mặt Hạnh Ngư vốn xanh tím, thấy tình cảnh này bỗng nhiên lại tỉnh táo tinh thần, nhu nhu nhược nhược rụt vào phía trong giường, rũ mi mắt, bàn tay đặt nơi vạt áo, chậm rì rì cởi bỏ, lại kéo áo trong ra một chút, lộ ra da thịt tuyết trắng trơn nhẵn bên trong, dùng tay phải nhẹ nhàng xẹt qua phía trên, nhìn ta liếm liếm môi, lộ ra một cái mỉm cười.
Ta thấy y quần áo cũng đã cởi, mình còn do dự cái gì chứ?
Vì thế dứt khoát lưu loát liền …… xoay người rời đi. Hạnh Ngư ở phía sau gọi, ta cũng không quay đầu lại.
…… đã đưa y đến trên giường, y còn muốn thế nào? Y ngược lại đã cởi quần áo đi ngủ, ta vẫn còn chưa dính vào cái gối đây này!
Ta cũng rất buồn ngủ được chứ!
Ta buồn ngủ như vậy vẫn còn ưu tiên lo lắng vấn đề giấc ngủ của người khác, aiz, vừa nghĩ như vậy ta không chừng thật sự là một mầm mống si tình a. Ngươi xem y cứng rắn đưa cho ta một lọ dược kỳ kỳ quái quái ta cũng không so đo với y.
Nghĩ như vậy ta liền bình tĩnh bỏ qua âm thanh cào tường của Hạnh Ngư, yên tâm thoải mái đánh một giấc.
Sáng ngày hôm sau ta là bị người khác đánh thức.
Chiến Thanh hung tàn đá bay cửa phòng ta, tiếng va chạm thật lớn cho thấy hắn đang hừng hực tức giận. Lão Đại đi theo phía sau hắn, mặt lạnh đi vào.
Hạnh Ngư từ phòng đối diện nhô đầu ra từ trong góc, phía dưới vùng mắt mang theo vết xanh tím. Ngày hôm qua cào tường nửa canh giờ, y hiển nhiên ngủ không được ngon giấc, đột nhiên bị đánh thức liền mờ mịt bất an đi ra xem tình hình.
Chiến Thanh lạnh thấu xương đảo mắt qua mặt y: “Tiện nhân, ngươi tới làm gì?”
Hạnh Ngư bị hoảng sợ, yếu đuối gọi: “Chiến Huyền đại nhân ……”
Chiến Thanh cười lạnh: “Ta nhớ rõ ngươi còn một trận bản tử chưa lĩnh đi, nếu đã muốn chết như vậy … người đâu.”
Sau đó Hạnh Ngư liền bị lão mụ tử đột nhiên mọc ra kéo đi mất.
Ta: ……
“Các ngươi có chuyện gì không?”
Lão Đại ngồi xuống bên giường ta, nhìn ta đầy thương xót: “Ngươi không biết sao?”
Chiến Thanh ở bên cạnh bổ sung: “Hừ.”
Ta: ……
Tuy rằng bình thường khi Tấn Vương đi ngủ hoặc là tắm rửa, nhất định sẽ có ít nhất hai tên ảnh vệ canh giữ ở bên cạnh hắn, nhưng thời điểm khác liền không nhất định.
Dù sao hắn ( rõ ràng) không biến thái đến cùng, chỉ là một tên S, cũng không phải là cuồng để lộ, vẫn là không thích lúc nào cũng đều bị nhìn chằm chằm.
Cho nên ta vốn đang hy vọng đêm qua lão Đại và Chiến Thanh không ngồi xổm bên cạnh …… xem ra tâm lý may mắn quả nhiên là không được a.
Vì thế ta chỉ đành thành thật mở miệng nói: “Chuyện tối ngày hôm qua các ngươi đều thấy?”
Lão Đại vô cùng đau đớn gật đầu.
Chiến Thanh: “Hừ.”
Ta quyết định phủi sạch quan hệ: “Không phải lỗi của ta.”
“Hiện tại nói ai đúng ai sai còn có ý nghĩa gì?” Lão Đại thở dài, nói: “Ngươi trước kia ngoan ngoãn biết bao a. Chiến Huyền, ngươi có biết tâm tình của ta lúc ở bên cạnh nhìn thấy không?”
Nói tới đây, hắn ngẩng đầu giống như đang nhớ lại hồi ức đã qua, dừng một chút tình cảm liền nổi lên, sau đó mới ưu thương mở miệng: “Giống như là mỗi ngày khổ khổ cực cực tưới nước bón phân, thật vất vả mới nuôi lớn được một cây cải trắng, kết quả bị một tên … một củ cải trắng khác đùn ra mất.”
Lời này nói xong ngay cả Chiến Thanh đang tức giận cũng nhìn hắn một cái: “Cải trắng cũng có thể đùn cải trắng?”
Lão Đại bỗng nhiên đứng dậy, thái độ hung dữ nói: “Đúng vậy, nếu không sao ta cũng cảm thấy kỳ quái vậy chứ.”
Chiến Thanh: “… “
Ta: …
Lão Đại thở dài, vẫn lắc lắc đầu, sắc mặt lần nữa hòa hoãn xuống, lúc này mới vỗ vỗ bả vai ta nói tiếp: “Mấy người các ngươi đều là ta nhìn lớn lên, các ngươi cho dù gọi ta một tiếng huynh trưởng, đó cũng là nên làm. Chiến Huyền, ngươi được chủ tử coi trọng, ta vốn nên nói đây là phúc khí của ngươi. Nhưng trong này không có người ngoài, ta liền nói ra mấy câu thật lòng.”
Thấy hắn nói nghiêm túc, ta cùng Chiến Thanh sắc mặt cũng nghiêm túc lên.
Lão Đại cười cười, mở miệng nói: “Mạng của ta là Vương phủ cho, nếu chủ tử muốn ta đi chết, ta cũng tuyệt không hai lời, nhưng đây lại là hai chuyện khác nhau. Chiến Huyền, ngươi phải nhớ kỹ —— chủ tử xử sự tuyệt đối không có hai chữ thật lòng, ngươi nếu tự mình đa tình, sớm muộn gì cũng tan xương nát thịt.”
Ta còn nhớ rõ năm trước Chiến Bạch nhận liên tiếp vài nhiệm vụ, mệt đến chịu không nổi, liền cố ý chạy tới khiêu khích đám ảnh vệ nhị đẳng kia, kết quả bị đập cho mặt mũi bầm dập cộng thêm tay trái gãy xương, rốt cục như nguyện được thỏa mãn, ung ung dung dung nghỉ ba ngày.
Chọc lão Đại tức giận a, thiếu chút nữa xắn tay áo xông đến, chờ y dưỡng thương đã tốt hơn, khuôn mặt ngày càng đen tẩn y thêm trận nữa, vì thế kì nghỉ kéo thêm hai ngày.
Bồi dưỡng Chiến Bạch đến mức phổng phao, cũng sắp có hai cằm rồi (*) ……
(*) người béo phần thịt dưới cằm thường nhiều và phình ra, nhìn giống như cằm thứ hai vậy
Bởi vậy lúc này chỉ bị cắt rách chút da, đã bị Hạnh Ngư dùng ánh mắt đầy ắp tinh túy Quỳnh Dao (*) nhìn như vậy, ta nhất thời quả thực không thể thích ứng, nổi từng trận từng trận da gà.
(*) Quỳnh Dao là nữ nhà văn, biên kịch, nhà sản xuất người Đài Loan chuyên về tiểu thuyết lãng mạn dành cho độc giả nữ. Các tác phẩm của bà đã lấy đi rất nhiều nước mắt của độc giả bởi tình tiết lâm li bi đát, sướt mướt mùi mẫn, nhân vật bị ngược lên ngược xuống =.=
“Chiến Huyền đại nhân ……” Hạnh Ngư rối rắm một chút, lại do dự một hồi, đứng tại chỗ muốn nói lại thôi thật lâu, cuối cùng như đã hạ quyết tâm gì đó, mới đấu tranh chậm rãi từ trong lòng ngực lấy ra một bình dược đưa cho ta.
“Vết thương trên mặt ngài không xử lý không chừng sẽ lưu lại sẹo, chỗ này của ta có kim sang dược tốt nhất, rất hữu hiệu với những vết thương nhỏ thế này, dùng tốt lại ôn hòa, ngài, nếu không cứ bôi một chút đi.”
Ta yên lặng tiếp nhận cầm trong tay, cảm thấy thuốc này khẳng định rất quý. Phải biết rằng đời trước ta chơi bao búa kéo bị thua phải mời cả đám quỷ chết đói cùng phòng ăn cơm, lúc rút tiền ra trả động tác cũng không gian nan như vậy a.
Vừa nghĩ như vậy ta liền có chút tò mò, nhịn không được mở nắp bình ra, mùi hoa nhài thơm ngát xộc vào mặt, lập tức khiến ta hóa đá tại chỗ.
Cái thứ trắng mịn này, màu sắc phong tao, nhìn như thế nào cũng giống thứ tà ác nào đó.
“Ngài không cần ghét bỏ ……” Hạnh Ngư thấy thế nhanh chóng rũ mi mắt xuống, vô cùng tủi thân vặn ngón tay, bộ dáng chực khóc, giống như ta mà đem dược trả lại cho y, ngay sau đó y liền có thể khóc cho ta nhìn.
“Đây là phối phương độc môn của Mãn Nguyệt Lâu, cũng không phải chỉ dùng để bôi trơn. Chuyến đi này của chúng ta, nhiều ít sẽ gặp phải một hai khách nhân như vậy. Cho dù là xước da hay là nứt da, hiệu quả trị liệu của thuốc này đều rất tốt. Ngay cả chỗ mềm mại kia, bôi năm sáu lần liền khỏi, cách một ngày là có thể tiếp khách. Nếu là chỗ khác, đương nhiên khỏi càng nhanh.”
Ta: ……
Hạnh Ngư đỏ mắt hỏi ta: “Chiến Huyền đại nhân, ngài có phải khinh thường ta hay không?”
Ta sao có thể khinh thường y? Bôi trơn trị thương nhiều công năng, bôi một phát liền xóa sạch không lưu lại sẹo gì đó, ta cũng sắp bị tố chất chuyên nghiệp của giới tiểu quan dọa sợ ngây người.
“Vậy vì sao ngài không muốn dùng dược của ta? Lúc ta bị Vương gia mua về đi rất vội, chỉ mang theo một lọ này, bản thân lần trước bị bỏng cũng không nỡ dùng một chút.”
Ta yên lặng không lời gì để nói cất lọ dược vào trong tay áo.
Hạnh Ngư lúc này mới như là nhẹ nhàng thở ra, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng với ta.
Ta chỉ đành bổ sung một câu: “Đa tạ.”
Trong lòng âm thầm nghĩ, nếu không lần sau đưa thứ này cho quản gia đi.
Dược ngưu bức (*) lại quý giá như vậy, nhất định chỉ có mặt cúc hoa xinh đẹp nhất mới có thể xứng ……
(*) ngưu bức (牛逼) hay còn viết thành “ngưu B”, “NB”, “ngưu X”; phương ngữ phương Bắc, hình dung một loại trạng thái hành vi hoặc nhận thức của đối phương, thường chỉ sự cảm thán phát ra từ nột tâm người nói, mang ý tán thưởng rất lợi hại. Thuộc về sự khen ngợi. (theo baidu)
mọi người cứ hiểu đơn giản từ “ngưu bức” này là “thần thánh” đi =))))
Hạnh Ngư nín khóc mỉm cười, mở miệng, giọng điệu thân mật: “Chiến Huyền đại nhân, chúng ta trở về đi, Hạnh Ngư mệt rồi.”
Y xúc động còn mang theo chút âm thanh run run như vậy nói, đống da gà của ta vừa mới ngừng nổi lại thi nhau nổi lên.
Ta: ……
Tuy rằng y không làm cái gì, nhưng ta vẫn cảm thấy cả người đều không được khỏe.
Ta nghĩ nghĩ, liền đi về phía y, hơi hơi cúi người nắm lấy thắt lưng y.
Hạnh Ngư thấy ta lại đây chỉ sửng sốt một chút liền kịp phản ứng, nhẹ nhàng cắn môi, đầu thuận theo mà ngẩng lên, tóc dài đen như mực rũ xuống. Y nhìn ta, trong con ngươi chậm rãi tất cả đều là chờ mong, sau đó thử thăm dò kiễng chân lên, hai tay đặt trên bả vai ta, môi hơi hơi chu lên.
Y phối hợp như vậy thật sự là đã giúp đại ân.
Ta khen ngợi nhìn y một cái, ôm lấy thắt lưng y khiêng lên vai, vận khởi khinh công liền lướt lên nóc nhà.
Ta cũng không biết trong nháy mắt đó Hạnh Ngư vì sao cả người đều cứng ngắc.
Ta đoán y có lẽ là mệt.
Đến Thính Vũ Hiên, ta một đường xông vào phòng ngủ của y, tùy tay ném y lên giường.
Sắc mặt Hạnh Ngư vốn xanh tím, thấy tình cảnh này bỗng nhiên lại tỉnh táo tinh thần, nhu nhu nhược nhược rụt vào phía trong giường, rũ mi mắt, bàn tay đặt nơi vạt áo, chậm rì rì cởi bỏ, lại kéo áo trong ra một chút, lộ ra da thịt tuyết trắng trơn nhẵn bên trong, dùng tay phải nhẹ nhàng xẹt qua phía trên, nhìn ta liếm liếm môi, lộ ra một cái mỉm cười.
Ta thấy y quần áo cũng đã cởi, mình còn do dự cái gì chứ?
Vì thế dứt khoát lưu loát liền …… xoay người rời đi. Hạnh Ngư ở phía sau gọi, ta cũng không quay đầu lại.
…… đã đưa y đến trên giường, y còn muốn thế nào? Y ngược lại đã cởi quần áo đi ngủ, ta vẫn còn chưa dính vào cái gối đây này!
Ta cũng rất buồn ngủ được chứ!
Ta buồn ngủ như vậy vẫn còn ưu tiên lo lắng vấn đề giấc ngủ của người khác, aiz, vừa nghĩ như vậy ta không chừng thật sự là một mầm mống si tình a. Ngươi xem y cứng rắn đưa cho ta một lọ dược kỳ kỳ quái quái ta cũng không so đo với y.
Nghĩ như vậy ta liền bình tĩnh bỏ qua âm thanh cào tường của Hạnh Ngư, yên tâm thoải mái đánh một giấc.
Sáng ngày hôm sau ta là bị người khác đánh thức.
Chiến Thanh hung tàn đá bay cửa phòng ta, tiếng va chạm thật lớn cho thấy hắn đang hừng hực tức giận. Lão Đại đi theo phía sau hắn, mặt lạnh đi vào.
Hạnh Ngư từ phòng đối diện nhô đầu ra từ trong góc, phía dưới vùng mắt mang theo vết xanh tím. Ngày hôm qua cào tường nửa canh giờ, y hiển nhiên ngủ không được ngon giấc, đột nhiên bị đánh thức liền mờ mịt bất an đi ra xem tình hình.
Chiến Thanh lạnh thấu xương đảo mắt qua mặt y: “Tiện nhân, ngươi tới làm gì?”
Hạnh Ngư bị hoảng sợ, yếu đuối gọi: “Chiến Huyền đại nhân ……”
Chiến Thanh cười lạnh: “Ta nhớ rõ ngươi còn một trận bản tử chưa lĩnh đi, nếu đã muốn chết như vậy … người đâu.”
Sau đó Hạnh Ngư liền bị lão mụ tử đột nhiên mọc ra kéo đi mất.
Ta: ……
“Các ngươi có chuyện gì không?”
Lão Đại ngồi xuống bên giường ta, nhìn ta đầy thương xót: “Ngươi không biết sao?”
Chiến Thanh ở bên cạnh bổ sung: “Hừ.”
Ta: ……
Tuy rằng bình thường khi Tấn Vương đi ngủ hoặc là tắm rửa, nhất định sẽ có ít nhất hai tên ảnh vệ canh giữ ở bên cạnh hắn, nhưng thời điểm khác liền không nhất định.
Dù sao hắn ( rõ ràng) không biến thái đến cùng, chỉ là một tên S, cũng không phải là cuồng để lộ, vẫn là không thích lúc nào cũng đều bị nhìn chằm chằm.
Cho nên ta vốn đang hy vọng đêm qua lão Đại và Chiến Thanh không ngồi xổm bên cạnh …… xem ra tâm lý may mắn quả nhiên là không được a.
Vì thế ta chỉ đành thành thật mở miệng nói: “Chuyện tối ngày hôm qua các ngươi đều thấy?”
Lão Đại vô cùng đau đớn gật đầu.
Chiến Thanh: “Hừ.”
Ta quyết định phủi sạch quan hệ: “Không phải lỗi của ta.”
“Hiện tại nói ai đúng ai sai còn có ý nghĩa gì?” Lão Đại thở dài, nói: “Ngươi trước kia ngoan ngoãn biết bao a. Chiến Huyền, ngươi có biết tâm tình của ta lúc ở bên cạnh nhìn thấy không?”
Nói tới đây, hắn ngẩng đầu giống như đang nhớ lại hồi ức đã qua, dừng một chút tình cảm liền nổi lên, sau đó mới ưu thương mở miệng: “Giống như là mỗi ngày khổ khổ cực cực tưới nước bón phân, thật vất vả mới nuôi lớn được một cây cải trắng, kết quả bị một tên … một củ cải trắng khác đùn ra mất.”
Lời này nói xong ngay cả Chiến Thanh đang tức giận cũng nhìn hắn một cái: “Cải trắng cũng có thể đùn cải trắng?”
Lão Đại bỗng nhiên đứng dậy, thái độ hung dữ nói: “Đúng vậy, nếu không sao ta cũng cảm thấy kỳ quái vậy chứ.”
Chiến Thanh: “… “
Ta: …
Lão Đại thở dài, vẫn lắc lắc đầu, sắc mặt lần nữa hòa hoãn xuống, lúc này mới vỗ vỗ bả vai ta nói tiếp: “Mấy người các ngươi đều là ta nhìn lớn lên, các ngươi cho dù gọi ta một tiếng huynh trưởng, đó cũng là nên làm. Chiến Huyền, ngươi được chủ tử coi trọng, ta vốn nên nói đây là phúc khí của ngươi. Nhưng trong này không có người ngoài, ta liền nói ra mấy câu thật lòng.”
Thấy hắn nói nghiêm túc, ta cùng Chiến Thanh sắc mặt cũng nghiêm túc lên.
Lão Đại cười cười, mở miệng nói: “Mạng của ta là Vương phủ cho, nếu chủ tử muốn ta đi chết, ta cũng tuyệt không hai lời, nhưng đây lại là hai chuyện khác nhau. Chiến Huyền, ngươi phải nhớ kỹ —— chủ tử xử sự tuyệt đối không có hai chữ thật lòng, ngươi nếu tự mình đa tình, sớm muộn gì cũng tan xương nát thịt.”