Chương : 10
Ta vẫn cứ có một loại dự cảm không tốt, cảm thấy tối nay Tấn Vương muốn xuất đại chiêu (ra chiến thuật đánh úp bất ngờ). Lại nghĩ dù có chết cũng phải làm một con quỷ no, vì thế ta ngồi xuống ăn một bữa cơm thật ngon. Ăn xong lại cảm thấy rất no, đầu óc mơ mơ màng màng, liền lên giường đánh một giấc nữa.
Tỉnh lại đã là giờ Hợi. Quản gia vẫn ngồi không nhúc nhích ở bên giường ta, đôi mắt sáng ngời hữu thần trong đêm đen.
Vì ánh sáng quá mờ, ta không thấy rõ mặt của hắn, cho nên cảm thấy cả người hắn dường như suất (đẹp trai) lên không ít, quả thực không giống như đóa cúc già lung lay trong cõi hồng trần, ngược lại như mãnh thú mạnh mẽ theo dõi con mồi, chờ đợi thời cơ nhất kích tất sát (một phát giết chết luôn đối phương).
Mà ta có lẽ chính là con mồi xui xẻo kia.
Quản gia cứng mặt đứng lên, mở miệng: “Ngươi có thể nằm thêm chút nữa.”
Ta lui dần về phía sau, cho đến khi sau lưng đụng đến góc tường: “…… ngài nói đùa rồi.”
Quản gia nói xa xôi: “Ngươi cũng đã biết là nói giỡn, thế sao còn không rời giường?”
Ta: ……
Quản gia và lão Đại không hổ là hảo cơ hữu, ngay đến sự hài hước khiến người ta lạnh người cũng không khác nhau. Chứng dây dưa lập tức đã được trị khỏi, ta vô cùng nhanh nhẹn đứng lên mặc quần áo tử tế, đi theo quản gia đến thư phòng.
Ngoài cửa có hai tên thị vệ bình thường đứng, bọn họ nhìn thấy quản gia, liền kính cẩn xoay người tránh ra con đường, một người trong đó còn vươn tay mở cánh cửa chạm hoa đang đóng chặt cho chúng ta.
Ta cùng với quản gia cất bước tiến vào, chỉ thấy giá sách gỗ lim trong phòng, bình phong sơn thủy, hoa tôn định bình, ban nhiên khả ái, trong hương thơm ngào ngạt, cây đèn Thất Bảo sơn vàng lẳng lặng đứng ở chính giữa, chân đèn do ba con hổ đỡ, từ dưới đến chỗ cao nhất tổng cộng phân ra thành mười lăm nhánh, đầu các nhánh đính một bàn trản đăng, ánh nến bập bùng, lưu quang lấp lánh, cả phòng sáng rực.
Sau chiếc bàn dài, Tấn Vương đang viết những gì đó, nghe thấy có người vào cửa liền ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng hắc bạch phân minh hơi hơi cong lên, dường như tồn tại một chút ý cười, nhưng lại bỗng nhiên biến mất, nhìn không rõ ràng.
Ta liền có chút sợ hãi.
Ta có bóng ma tâm lý a.
Cái nét cười kiểu phúc hắc này của hắn, cái kiểu thái độ thâm tàng bất lộ vô cùng giống giáo viên chủ nhiệm hồi tiểu học phát hiện ta gian lận thi cử, gọi ta lên văn phòng nói chuyện.
Lần đó ta bị ba mẹ kết hợp đánh cho một trận, ba ngày không thể xuống giường.
Lúc này quản gia đã lặng yên không tiếng động lui ra ngoài. Tấn Vương buông bút xuống, ý bảo ta đi qua.
Ta nhớ kỹ lời lão Đại nói, đi đến bên cạnh phía sau hắn đứng thẳng tắp, không nói một tiếng, so với cây cột hồng sắc hình trụ bên cạnh còn giống hơn.
Ta rất có lòng tin, nếu cứ như vậy mà Tấn Vương cũng có sinh ra hứng thú với ta, vậy thì hắn nên sớm ôm cây cột hình trụ kia tương thân tương ái đi.
Tấn Vương nhìn ta sâu sa, ngón tay lướt qua trán, thờ ơ gõ gõ thái dương, cũng không giận, thản nhiên nói: “Mài mực cho ta.”
Sau đó lại tự mình viết một phần tấu chương.
Ta đang nhớ đến cho dù là bị như vậy như vậy, như vậy như vậy, thì vẫn cứ phải anh dũng bất khuất, liệt sĩ kiên quyết không giác ngộ, hắn lại sai ta mài mực, ta thật sự rất không thích ứng.
Cảm giác này cũng giống như người mà ngươi không thích lại tỏ tình với ngươi, vừa định cự tuyệt, người nọ lại quay đầu liền cùng người khác đi thuê phòng ….
Về sau ai mà nói Tấn Vương thích ta, ta nhất định lấy lọ mực đổ vào mặt tên đó.
Ta đang nghĩ vậy, vừa mài mực cho hắn, vừa liếc tấu chương kia, liền thấy được cái tên Lô Định Vân.
Tấn Vương làm việc, ít giấu diếm nhất thật ra chính là mấy ảnh vệ chúng ta. Bốn người chúng ta từ nhỏ lớn lên ở Vương phủ, đều là chọn kỹ lựa khéo mà ra, mặc dù đối với tên Tấn tra này mà nói, cũng ít nhiều có chút bất đồng, nhưng tín nhiệm cơ bản vẫn phải có.
Cho nên chuyện triều đình, ta mặc dù không chú ý, cũng phải biết một ít.
Lô Định Vân là tân khoa Trạng Nguyên năm nay, thiếu niên đắc ý, tiền đồ vô hạn. Tuy nói phụ thân y Lô Thạch đảm nhiệm Ngự Sử thái độ trung lập vẫn mập mờ không rõ, nhưng y lại đã sớm tự lập, gần về bên Ngụy Vương hơn chút.
Nhưng nhìn tấu chương này, lại toàn là những lời lẽ quá mức khen ngợi, rõ ràng là muốn đề cử y làm Ngự Sử giám sát viện giám sát —— Ngự Sử giám sát tuy là tiểu quan bát phẩm, nhưng tay cầm thiên hiến (pháp lệnh), chính là cái gọi là “Ngự Sử đi sứ, không thể gây động đến châu huyện, nếu không đừng nhậm chức”. (*)
(*) ý câu này cũng giống như bây giờ các quan chức lãnh đạo muốn đi thị sát thực tế thì không nên đánh động xuống bên dưới thì mới có thể thu được kết quả đúng thực tế nhất
Ta bởi vì ngoài ý muốn, cho nên động tác trên tay liền dừng lại. Tấn Vương bỗng nhiên tựa tiếu phi tiếu liếc ta một cái, đặt bút hỏi: “Ngươi cảm thấy kỳ quái?”
Việc này không phải thứ ta nên quan tâm đến.
Ta qùy một gối: “Thuộc hạ không dám.”
“Cái này thì có gì mà dám hay không?” Tấn Vương cười khẽ: “Nói cho ngươi biết cũng không sao. Ta tiến cử y, là bởi vì Ngụy Vương Cao Chính Ung dự định làm như vậy, mà ta không muốn để cho Lô Định Vân ngồi trên vị trí này, buộc phải lợi dụng tính đa nghi của vị huynh trưởng kia của ta một chút.”
…… những chữ này tách ra ta đều biết, nhưng ghép lại với nhau ta chợt nghe không hiểu. Chẳng qua lúc này ta không tiếc lộ ra khuôn mặt sóng dữ không sợ này, làm bộ chỉ số thông minh của mình tăng vọt, nhưng thật ra không hiểu chút gì về vấn đề.
May mắn Tấn Vương cũng không định đi sâu trao đổi về vấn đề này, hắn khép lại tấu chương, nhấp ngụm trà nóng, mắt nhìn ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, bỗng nhiên đứng lên.
“Chiến Huyền, chúng ta xuất phủ ra ngoài một chút đi?”
Tuy rằng Tấn Vương nói chính là câu nghi vấn, nhưng ta cảm thấy vẫn là coi nó trở thành câu trần thuật thì tốt hơn. Huống chi hắn đi áp (áp bức) đường cái, cũng tốt hơn rất nhiều hắn đi áp ta.
Trong thành Ninh An không có cấm đi lại ban đêm, lách qua Vĩnh Lâm Môn của hoàng thành, thẳng đến phía Tây, đi vào con đường hoàn thành (*) phía Đông, đi đến cuối, chính là phố Chu Tước nơi nhóm người bán hàng rong tụ tập, ồn ào náo động suốt đêm.
(*) đường hoàn thành là con đường vòng quanh thành phố, gần như đường vành đai bây giờ vậy
Tấn Vương cố ý tới nơi đây, hiện giờ đã cùng ta đổi sang quần áo dân chúng bình thường, chậm rãi đi trong dòng người chen chúc hỗn loạn, âm thanh ồn ào rao hàng cùng với âm thanh trả giá bên cạnh, hàng hóa muôn màu muôn vẻ, nam nữ vội vàng đi lại, tất cả tụ thành một con đường náo nhiệt sinh động.
Ta bắt đầu hối hận đã đưa vị điện hạ này đến nơi ngư long hỗn tạp như vậy, tuy rằng trước sau có ít nhất hơn mười người đang âm thầm bảo hộ, nhưng bất cứ chuyện gì đều có ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Tấn Vương bị người đả thương, cái đầu bên trên của ta chỉ sợ khó giữ được.
Nhưng ta sai rồi, thân là một tên tra thuần thuần túy túy, Tấn Vương từ trước đến nay vẫn tuân theo nguyên tắc người không phạm ta, ta cũng không phạm người, từ nhỏ chỉ có đi khi dễ người khác, nào có thể chịu thiệt cái gì?
Hắn làm đại gia được hầu hạ, hoàn toàn không có áp lực, đầy hứng thú sờ sờ nơi này, dạo chơi bên kia, cuối cùng dừng trước một hàng bánh rán trái cây.
Vị lão bản đang đập hai quả trứng gà vào trong nồi, thấy khách nhân đến, liền nhiệt tình mở miệng: “Khách quan, món này rất ngon, có muốn lấy một cái không?”
Tấn Vương ghét bỏ nhìn dầu trong nồi, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Đổi cả dầu và nồi, làm cho ta một cái.”
Lão bản chưa thấy qua khách nhân vô lý như vậy, thiếu chút nữa cũng bị tức cười: “Đổi xong, vậy ta đây còn không lỗ vốn chết sao? Ta mở hàng làm buôn bán, chính là kiếm chút tiền, ngài cũng đừng làm khó ta. Nếu không ngài cho ta tiền, ta đổi ngay cho ngài.”
Ta cảm thấy thời khắc bày ra khí chất bá vương của Tấn Vương điện hạ đến rồi, đang định cáo mượn oai hùm đập một tờ ngân phiếu vào mặt lão bản, Tấn Vương lại ngăn động tác của ta lại, hơi nheo mắt đến khó mà nhìn ra, khóe miệng cong lên một góc độ cuồng vọng kiêu ngạo.
Hắn lạnh lùng liếc lão bản một cái, như là đang nhìn một miếng thịt trên thớt gỗ, chậm rì rì mở miệng nói: “Ngươi là cái đồ lão quy tôn (*) lớn lên miệng không ăn cơm chỉ phun phân, biết ta là ai không, chẳng lẽ CMN có thể thiếu ngươi tiền? Ra ngoài làm buôn bán mắt cũng không mở to ra, mắt ngươi mụ nội nó chi bằng móc ra uy cẩu đi.”
(*) lão quy tôn: lão cháu của rùa =))) bên TQ dùng từ “rùa” để mắng chửi người khác, ban đầu chỉ là chửi cái đồ rùa rụt đầu, nhát gan không tiền đồ; sau thấy vẫn không đủ thỏa mãn liền đổi thành “con của rùa”, ý là ngươi không tiền đồ thì sinh con cũng như vậy; một thời gian sau vẫn thấy không đủ, chẳng lẽ đến đời cháu bọn họ sẽ đổi đời? không được, vì vậy tiếp tục chửi thành “cháu của rùa”, vạn kiếp bất phục, không thể chấm dứt … (theo baidu =]]]])
Lão bản: …….
Ta: ……
Xảy ra chuyện gì vậy, phong cách này không đúng a, ta vẫn cảm thấy Tấn Vương có khuynh hướng tâm thần phân liệt, hiện tại rốt cục đã phát bệnh sao?
Tấn Vương dừng một chút, quay đầu nhìn ta: “Những câu đó chính là dùng như vậy phải không?”
Ta: …….
Đừng có hỏi ta, ta là một hảo hài tử văn minh lễ phép hoàn toàn không nghiên cứu sâu vào chuyên ngành lời lẽ thô tục gì đó a.
“Cảm giác ngoài ý muốn không tồi.” Tấn Vương ý do vị tẫn (vẫn chưa thấy thỏa mãn) nheo mắt nếm dư vị một chút, mang theo chút sung sướng cùng chút đắc sắt nhìn bộ dáng lão bản trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt tên là “Lão tử ta chửi bậy cũng là thiên hạ vô song”.
“Vừa rồi trên đường có người mắng như vậy, ta liền thử chút.”
Lão bản rốt cục kịp phản ứng lại, đang tính phản kích: “Ngươi, ngươi cái đồ ranh con ……. “
Tấn Vương rất vui vẻ, liền miễn cưỡng cho lão bản chút lực chú ý, mở miệng nói: “Cũng không thể để người ta nói ta ỷ thế hiếp người, nếu đã ngăn cản sinh ý (việc làm ăn) của hắn, cũng nên bồi thường chút. Cho hắn tiền, bảo hắn đem những thứ đó thay đổi hết, sau đó làm một ngàn cái bánh rán trái cây đưa lại đây đi.”
Một miệng toàn lời quốc mạ (*) của lão bản nghẹn trong cổ họng, không lên không xuống, mặt đỏ gay nhìn Tấn Vương.
(*) quốc mạ: mạ = mắng chửi, quốc mạ = lời mắng chửi được công dân sử dụng với tần suất nhiều nhất của một quốc gia, quốc mạ bên TQ là TMD ([bad word], đê-ma-ma), bên VN mình chắc là Đê-ma-ma nhỉ, vãi cả quốc mạ =))))))
Qua một lúc lâu, mới rốt cục ý thức được bản thân có một đại khách hàng kỳ thật rất thông tình lý còn đặc biệt có tiền, vì thế hồi hộp chà xát tay, bởi vì thái độ lúc trước của mình mà hơi có chút quẫn bách nói: “Đa tạ …….”
Tấn Vương cười cười: “Không cần đa tạ, giờ Dần sáng mai đưa đến, chỉ cho một mình ngươi làm. Nếu thiếu một cái ……. ngươi sẽ không muốn biết mình sẽ như thế nào đâu.”
Ta: …….
Quá ác ôn, bây giờ còn dư lại bao nhiêu thời gian, làm một ngàn cái bánh rán trái cây tuyệt đối không là chuyện con người có thể làm được a. Tấn Vương thật sự là tra đến kinh thiên động địa, hoàn toàn sẵn có, cư nhiên ngay cả đại thúc qua đường đều không buông tha.
Lão bản còn muốn giãy dụa một chút: “Nếu, nếu không đưa tiền mặt, ta sẽ không nhận sinh ý.”
Ta yên lặng rút một tờ một trăm lượng từ trong xấp ngân phiếu đưa cho hắn.
Lão bản tiếp tục giãy dụa: “Ta không tìm ra tiền trả lại … “
Tấn Vương hào phóng tỏ vẻ: “Vậy không cần tìm, ngươi làm thêm vài cái nữa bù vào là được.”
Lão bản: QAQ
Tục ngữ nói trời gây nghiệp chướng còn có thể sống, tự gây nghiệp chướng thì không thể sống, Tấn Vương gây nghiệp chướng không người thoát được …….
Hết cách, đại lão nhà ta chính là ngạo mạn ngang ngược như vậy, ai cũng không so được.
Tỉnh lại đã là giờ Hợi. Quản gia vẫn ngồi không nhúc nhích ở bên giường ta, đôi mắt sáng ngời hữu thần trong đêm đen.
Vì ánh sáng quá mờ, ta không thấy rõ mặt của hắn, cho nên cảm thấy cả người hắn dường như suất (đẹp trai) lên không ít, quả thực không giống như đóa cúc già lung lay trong cõi hồng trần, ngược lại như mãnh thú mạnh mẽ theo dõi con mồi, chờ đợi thời cơ nhất kích tất sát (một phát giết chết luôn đối phương).
Mà ta có lẽ chính là con mồi xui xẻo kia.
Quản gia cứng mặt đứng lên, mở miệng: “Ngươi có thể nằm thêm chút nữa.”
Ta lui dần về phía sau, cho đến khi sau lưng đụng đến góc tường: “…… ngài nói đùa rồi.”
Quản gia nói xa xôi: “Ngươi cũng đã biết là nói giỡn, thế sao còn không rời giường?”
Ta: ……
Quản gia và lão Đại không hổ là hảo cơ hữu, ngay đến sự hài hước khiến người ta lạnh người cũng không khác nhau. Chứng dây dưa lập tức đã được trị khỏi, ta vô cùng nhanh nhẹn đứng lên mặc quần áo tử tế, đi theo quản gia đến thư phòng.
Ngoài cửa có hai tên thị vệ bình thường đứng, bọn họ nhìn thấy quản gia, liền kính cẩn xoay người tránh ra con đường, một người trong đó còn vươn tay mở cánh cửa chạm hoa đang đóng chặt cho chúng ta.
Ta cùng với quản gia cất bước tiến vào, chỉ thấy giá sách gỗ lim trong phòng, bình phong sơn thủy, hoa tôn định bình, ban nhiên khả ái, trong hương thơm ngào ngạt, cây đèn Thất Bảo sơn vàng lẳng lặng đứng ở chính giữa, chân đèn do ba con hổ đỡ, từ dưới đến chỗ cao nhất tổng cộng phân ra thành mười lăm nhánh, đầu các nhánh đính một bàn trản đăng, ánh nến bập bùng, lưu quang lấp lánh, cả phòng sáng rực.
Sau chiếc bàn dài, Tấn Vương đang viết những gì đó, nghe thấy có người vào cửa liền ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng hắc bạch phân minh hơi hơi cong lên, dường như tồn tại một chút ý cười, nhưng lại bỗng nhiên biến mất, nhìn không rõ ràng.
Ta liền có chút sợ hãi.
Ta có bóng ma tâm lý a.
Cái nét cười kiểu phúc hắc này của hắn, cái kiểu thái độ thâm tàng bất lộ vô cùng giống giáo viên chủ nhiệm hồi tiểu học phát hiện ta gian lận thi cử, gọi ta lên văn phòng nói chuyện.
Lần đó ta bị ba mẹ kết hợp đánh cho một trận, ba ngày không thể xuống giường.
Lúc này quản gia đã lặng yên không tiếng động lui ra ngoài. Tấn Vương buông bút xuống, ý bảo ta đi qua.
Ta nhớ kỹ lời lão Đại nói, đi đến bên cạnh phía sau hắn đứng thẳng tắp, không nói một tiếng, so với cây cột hồng sắc hình trụ bên cạnh còn giống hơn.
Ta rất có lòng tin, nếu cứ như vậy mà Tấn Vương cũng có sinh ra hứng thú với ta, vậy thì hắn nên sớm ôm cây cột hình trụ kia tương thân tương ái đi.
Tấn Vương nhìn ta sâu sa, ngón tay lướt qua trán, thờ ơ gõ gõ thái dương, cũng không giận, thản nhiên nói: “Mài mực cho ta.”
Sau đó lại tự mình viết một phần tấu chương.
Ta đang nhớ đến cho dù là bị như vậy như vậy, như vậy như vậy, thì vẫn cứ phải anh dũng bất khuất, liệt sĩ kiên quyết không giác ngộ, hắn lại sai ta mài mực, ta thật sự rất không thích ứng.
Cảm giác này cũng giống như người mà ngươi không thích lại tỏ tình với ngươi, vừa định cự tuyệt, người nọ lại quay đầu liền cùng người khác đi thuê phòng ….
Về sau ai mà nói Tấn Vương thích ta, ta nhất định lấy lọ mực đổ vào mặt tên đó.
Ta đang nghĩ vậy, vừa mài mực cho hắn, vừa liếc tấu chương kia, liền thấy được cái tên Lô Định Vân.
Tấn Vương làm việc, ít giấu diếm nhất thật ra chính là mấy ảnh vệ chúng ta. Bốn người chúng ta từ nhỏ lớn lên ở Vương phủ, đều là chọn kỹ lựa khéo mà ra, mặc dù đối với tên Tấn tra này mà nói, cũng ít nhiều có chút bất đồng, nhưng tín nhiệm cơ bản vẫn phải có.
Cho nên chuyện triều đình, ta mặc dù không chú ý, cũng phải biết một ít.
Lô Định Vân là tân khoa Trạng Nguyên năm nay, thiếu niên đắc ý, tiền đồ vô hạn. Tuy nói phụ thân y Lô Thạch đảm nhiệm Ngự Sử thái độ trung lập vẫn mập mờ không rõ, nhưng y lại đã sớm tự lập, gần về bên Ngụy Vương hơn chút.
Nhưng nhìn tấu chương này, lại toàn là những lời lẽ quá mức khen ngợi, rõ ràng là muốn đề cử y làm Ngự Sử giám sát viện giám sát —— Ngự Sử giám sát tuy là tiểu quan bát phẩm, nhưng tay cầm thiên hiến (pháp lệnh), chính là cái gọi là “Ngự Sử đi sứ, không thể gây động đến châu huyện, nếu không đừng nhậm chức”. (*)
(*) ý câu này cũng giống như bây giờ các quan chức lãnh đạo muốn đi thị sát thực tế thì không nên đánh động xuống bên dưới thì mới có thể thu được kết quả đúng thực tế nhất
Ta bởi vì ngoài ý muốn, cho nên động tác trên tay liền dừng lại. Tấn Vương bỗng nhiên tựa tiếu phi tiếu liếc ta một cái, đặt bút hỏi: “Ngươi cảm thấy kỳ quái?”
Việc này không phải thứ ta nên quan tâm đến.
Ta qùy một gối: “Thuộc hạ không dám.”
“Cái này thì có gì mà dám hay không?” Tấn Vương cười khẽ: “Nói cho ngươi biết cũng không sao. Ta tiến cử y, là bởi vì Ngụy Vương Cao Chính Ung dự định làm như vậy, mà ta không muốn để cho Lô Định Vân ngồi trên vị trí này, buộc phải lợi dụng tính đa nghi của vị huynh trưởng kia của ta một chút.”
…… những chữ này tách ra ta đều biết, nhưng ghép lại với nhau ta chợt nghe không hiểu. Chẳng qua lúc này ta không tiếc lộ ra khuôn mặt sóng dữ không sợ này, làm bộ chỉ số thông minh của mình tăng vọt, nhưng thật ra không hiểu chút gì về vấn đề.
May mắn Tấn Vương cũng không định đi sâu trao đổi về vấn đề này, hắn khép lại tấu chương, nhấp ngụm trà nóng, mắt nhìn ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, bỗng nhiên đứng lên.
“Chiến Huyền, chúng ta xuất phủ ra ngoài một chút đi?”
Tuy rằng Tấn Vương nói chính là câu nghi vấn, nhưng ta cảm thấy vẫn là coi nó trở thành câu trần thuật thì tốt hơn. Huống chi hắn đi áp (áp bức) đường cái, cũng tốt hơn rất nhiều hắn đi áp ta.
Trong thành Ninh An không có cấm đi lại ban đêm, lách qua Vĩnh Lâm Môn của hoàng thành, thẳng đến phía Tây, đi vào con đường hoàn thành (*) phía Đông, đi đến cuối, chính là phố Chu Tước nơi nhóm người bán hàng rong tụ tập, ồn ào náo động suốt đêm.
(*) đường hoàn thành là con đường vòng quanh thành phố, gần như đường vành đai bây giờ vậy
Tấn Vương cố ý tới nơi đây, hiện giờ đã cùng ta đổi sang quần áo dân chúng bình thường, chậm rãi đi trong dòng người chen chúc hỗn loạn, âm thanh ồn ào rao hàng cùng với âm thanh trả giá bên cạnh, hàng hóa muôn màu muôn vẻ, nam nữ vội vàng đi lại, tất cả tụ thành một con đường náo nhiệt sinh động.
Ta bắt đầu hối hận đã đưa vị điện hạ này đến nơi ngư long hỗn tạp như vậy, tuy rằng trước sau có ít nhất hơn mười người đang âm thầm bảo hộ, nhưng bất cứ chuyện gì đều có ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Tấn Vương bị người đả thương, cái đầu bên trên của ta chỉ sợ khó giữ được.
Nhưng ta sai rồi, thân là một tên tra thuần thuần túy túy, Tấn Vương từ trước đến nay vẫn tuân theo nguyên tắc người không phạm ta, ta cũng không phạm người, từ nhỏ chỉ có đi khi dễ người khác, nào có thể chịu thiệt cái gì?
Hắn làm đại gia được hầu hạ, hoàn toàn không có áp lực, đầy hứng thú sờ sờ nơi này, dạo chơi bên kia, cuối cùng dừng trước một hàng bánh rán trái cây.
Vị lão bản đang đập hai quả trứng gà vào trong nồi, thấy khách nhân đến, liền nhiệt tình mở miệng: “Khách quan, món này rất ngon, có muốn lấy một cái không?”
Tấn Vương ghét bỏ nhìn dầu trong nồi, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Đổi cả dầu và nồi, làm cho ta một cái.”
Lão bản chưa thấy qua khách nhân vô lý như vậy, thiếu chút nữa cũng bị tức cười: “Đổi xong, vậy ta đây còn không lỗ vốn chết sao? Ta mở hàng làm buôn bán, chính là kiếm chút tiền, ngài cũng đừng làm khó ta. Nếu không ngài cho ta tiền, ta đổi ngay cho ngài.”
Ta cảm thấy thời khắc bày ra khí chất bá vương của Tấn Vương điện hạ đến rồi, đang định cáo mượn oai hùm đập một tờ ngân phiếu vào mặt lão bản, Tấn Vương lại ngăn động tác của ta lại, hơi nheo mắt đến khó mà nhìn ra, khóe miệng cong lên một góc độ cuồng vọng kiêu ngạo.
Hắn lạnh lùng liếc lão bản một cái, như là đang nhìn một miếng thịt trên thớt gỗ, chậm rì rì mở miệng nói: “Ngươi là cái đồ lão quy tôn (*) lớn lên miệng không ăn cơm chỉ phun phân, biết ta là ai không, chẳng lẽ CMN có thể thiếu ngươi tiền? Ra ngoài làm buôn bán mắt cũng không mở to ra, mắt ngươi mụ nội nó chi bằng móc ra uy cẩu đi.”
(*) lão quy tôn: lão cháu của rùa =))) bên TQ dùng từ “rùa” để mắng chửi người khác, ban đầu chỉ là chửi cái đồ rùa rụt đầu, nhát gan không tiền đồ; sau thấy vẫn không đủ thỏa mãn liền đổi thành “con của rùa”, ý là ngươi không tiền đồ thì sinh con cũng như vậy; một thời gian sau vẫn thấy không đủ, chẳng lẽ đến đời cháu bọn họ sẽ đổi đời? không được, vì vậy tiếp tục chửi thành “cháu của rùa”, vạn kiếp bất phục, không thể chấm dứt … (theo baidu =]]]])
Lão bản: …….
Ta: ……
Xảy ra chuyện gì vậy, phong cách này không đúng a, ta vẫn cảm thấy Tấn Vương có khuynh hướng tâm thần phân liệt, hiện tại rốt cục đã phát bệnh sao?
Tấn Vương dừng một chút, quay đầu nhìn ta: “Những câu đó chính là dùng như vậy phải không?”
Ta: …….
Đừng có hỏi ta, ta là một hảo hài tử văn minh lễ phép hoàn toàn không nghiên cứu sâu vào chuyên ngành lời lẽ thô tục gì đó a.
“Cảm giác ngoài ý muốn không tồi.” Tấn Vương ý do vị tẫn (vẫn chưa thấy thỏa mãn) nheo mắt nếm dư vị một chút, mang theo chút sung sướng cùng chút đắc sắt nhìn bộ dáng lão bản trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt tên là “Lão tử ta chửi bậy cũng là thiên hạ vô song”.
“Vừa rồi trên đường có người mắng như vậy, ta liền thử chút.”
Lão bản rốt cục kịp phản ứng lại, đang tính phản kích: “Ngươi, ngươi cái đồ ranh con ……. “
Tấn Vương rất vui vẻ, liền miễn cưỡng cho lão bản chút lực chú ý, mở miệng nói: “Cũng không thể để người ta nói ta ỷ thế hiếp người, nếu đã ngăn cản sinh ý (việc làm ăn) của hắn, cũng nên bồi thường chút. Cho hắn tiền, bảo hắn đem những thứ đó thay đổi hết, sau đó làm một ngàn cái bánh rán trái cây đưa lại đây đi.”
Một miệng toàn lời quốc mạ (*) của lão bản nghẹn trong cổ họng, không lên không xuống, mặt đỏ gay nhìn Tấn Vương.
(*) quốc mạ: mạ = mắng chửi, quốc mạ = lời mắng chửi được công dân sử dụng với tần suất nhiều nhất của một quốc gia, quốc mạ bên TQ là TMD ([bad word], đê-ma-ma), bên VN mình chắc là Đê-ma-ma nhỉ, vãi cả quốc mạ =))))))
Qua một lúc lâu, mới rốt cục ý thức được bản thân có một đại khách hàng kỳ thật rất thông tình lý còn đặc biệt có tiền, vì thế hồi hộp chà xát tay, bởi vì thái độ lúc trước của mình mà hơi có chút quẫn bách nói: “Đa tạ …….”
Tấn Vương cười cười: “Không cần đa tạ, giờ Dần sáng mai đưa đến, chỉ cho một mình ngươi làm. Nếu thiếu một cái ……. ngươi sẽ không muốn biết mình sẽ như thế nào đâu.”
Ta: …….
Quá ác ôn, bây giờ còn dư lại bao nhiêu thời gian, làm một ngàn cái bánh rán trái cây tuyệt đối không là chuyện con người có thể làm được a. Tấn Vương thật sự là tra đến kinh thiên động địa, hoàn toàn sẵn có, cư nhiên ngay cả đại thúc qua đường đều không buông tha.
Lão bản còn muốn giãy dụa một chút: “Nếu, nếu không đưa tiền mặt, ta sẽ không nhận sinh ý.”
Ta yên lặng rút một tờ một trăm lượng từ trong xấp ngân phiếu đưa cho hắn.
Lão bản tiếp tục giãy dụa: “Ta không tìm ra tiền trả lại … “
Tấn Vương hào phóng tỏ vẻ: “Vậy không cần tìm, ngươi làm thêm vài cái nữa bù vào là được.”
Lão bản: QAQ
Tục ngữ nói trời gây nghiệp chướng còn có thể sống, tự gây nghiệp chướng thì không thể sống, Tấn Vương gây nghiệp chướng không người thoát được …….
Hết cách, đại lão nhà ta chính là ngạo mạn ngang ngược như vậy, ai cũng không so được.