Chương 8: Nhắc nhở
Chu Minh Đạo vốn tính cùng Dương Phàm cùng đi ăn cơm, kết quả đợi mãi, đồ ăn đun lại mấy lần, Chu Minh Đạo muốn gọi điện thoại giục, cuối cùng thì vẫn nhịn. Đợi mãi rốt cục sự bất mãn vô hình chung cũng từ từ phát sinh.
Chu Minh Đạo xem TV lại không biết là phim gì, ánh mắt cứ liếc qua cửa rồi lại liếc TV. "Có phải là có chuyện rồi không? Hay Dương Phàm bất mãn đối với sự an bài ngày hôm nay?" Lòng nghĩ vậy, Chu Minh Đạo lại càng bất an.
Tiếng chuông cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của Chu Minh Đạo, khi cô giúp việc ra mở cửa, Chu Minh Đạo ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì đã đúng 9 giờ.
Cứ thế sung sướng với Du Nhã Ny khoảng hai tiếng, Dương Phàm có cảm giác hai chân run run, nghĩ lại thì việc này ít nhiều gì cũng có điểm hoang đường, nhưng Dương Phàm không hề hối hận. Người trẻ tuổi ai chả nóng tính, hai năm nay theo bên Chu Minh Đạo, Dương Phàm cảm thấy bản thân mình thật sự là quá coi trọng quy củ. Dương Phàm ngồi trên taxi suy nghĩ phải giải thích vấn đề này thế nào, nghĩ tới nghĩ lui phát hiện không có cớ nào tốt cả, cuối cùng quyết định đíu giải thích nữa. Dương Phàm cũng biết việc này rất có khả năng sẽ cho Chu Minh Đạo một ấn tượng xấu mà ảnh hưởng tới sự phát triển sau này, tử tế suy nghĩ thì nếu như sự việc xảy ra thêm một lần nữa, bản thân mình cũng vẫn sẽ như sói đói vồ mồi mà nhào tới cặp ngực trắng ngần của Du Nhã Ny, đây chính là diện mạo chân chính của tuổi trẻ, làm xong là không hối hận.
Thấy Dương Phàm mặt mày mệt mỏi lại có thêm hơi rượu, Chu Minh Đạo không khỏi quặn lòng. Lửa giận lúc trước giờ chuyển thành sự áy náy, Chu Minh Đạo đột nhiên phát hiện mấy năm gần đây, mình quan tâm tới Dương Phàm vốn chỉ vì lòng báo đáp cố nhân nay đã biến thành một loại lo lắng của trưởng bối đối với vãn bối. Chỉ vì cái tâm, Chu Minh Đạo ôm ấp một loại cảm giác giống như muốn nhìn cá chép hóa rồng, đối với Dương Phàm luôn luôn có yêu cầu cao. Dương Phàm mấy năm nay tương đối trầm ổn, Chu Minh Đạo hi vọng có thể đào tạo Dương Phàm thành một ông cụ non.
Chu Minh Đạo ý thức được mình đã sai, Dương Phàm mặc dù có trầm ổn, cuối cùng cũng chỉ là một chàng trai 22 tuổi, quá khắt khe thì cũng chỉ là nóng vội, mọi người đều mệt mỏi.
"Đã ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ăn luôn." Chu Minh Đạo vui vẻ cười nói, đây là kết quả mà Dương Phàm không đoán ra. Bằng vào sự lý giải về Chu Minh Đạo mấy năm nay, ông ấy bên ngoài thì nhìn sóng yên biển lặng, trên thực tế lúc dạy giỗ mình lại luôn luôn vô cùng nghiêm khắc.
"Hôm nay muộn hai tiếng mà không phải giải thích sao?" Dương Phàm nghĩ vậy, nhưng cũng không chủ động giải thích, chỉ yên lặng ngồi ăn cơm cùng Chu Minh Đạo.
Hai người đều đang nghĩ ngợi trong lòng, cho nên cơm cũng trở nên vô vị, hai người đều và đại bát cơm rồi đặt xuống.
"Lên phòng sách, có việc thầy phải nói với con." Chu Minh Đạo vẫn cứ bình tĩnh, việc này khiến cho Dương Phàm ít nhiều cũng không đoán ra được ông ta đang nghĩ gì.
Trên bàn là một bản văn bản, Chu Minh Đạo đem văn bản đặt trước mặt Dương Phàm nói:" đây là bằng thạc sĩ của con, thầy đã giúp con làm xong rồi."
Dương Phàm nghe mà sững sờ, hình như mình còn chưa làm luận văn tốt nghiệp cơ mà, sao lại có bằng được nhỉ. Dương Phàm giờ mới nhớ ra, Chu Minh Đạo là viện trưởng viện khoa học, cấp bậc không thấp, ảnh hưởng trên chính đàn cũng không nhỏ, ông ấy muốn làm một cái bằng thì cũng chả phải việc gì to tát. Mồm Dương Phàm chuyển động mấy lần, cuồi cùng lại ngậm lại, nhẫn nại chờ Chu Minh Đạo nói tiếp vế sau. Nguồn truyện:
Chu Minh Đạo thấy Dương Phàm chỉ hơi ngạc nhiên rồi lại khôi phục bình thường, không khỏi cảm khái chàng trai trẻ này tâm tư nhạy bén, rất nhiều việc chỉ suy nghĩ tí là hiểu ngay. Nhớ tới lúc trước để Dương Phàm vào viện khoa học, dụng tâm thật sự cũng chỉ là trả món nợ ân tình, cũng đã thương lượng với lão Trần, để Dương Phàm ở thủ đô nhìn bộ mặt thành phố, ngày sau tầm mắt cao một chút. Hiện tại nghĩ lại, Chu Minh Đạo cũng không biết an bài như vậy là đúng hay sai, Dương Phàm có chuyên tâm học hành cũng không phải là một lựa chọn xấu.
"Có bằng rồi, chức của con đã trên những nghiên cứu viên khác. Ông Trần còn mấy lời nhờ thầy chuyển cho con, sau này tất cả đều phải dựa vào bản thân con. Nếu con lúc đó đã mặc nhận sự an bài của ông Trần, thì con đường này là do chính con chọn lấy. Bên ông ấy sau nay sẽ không quá quan tâm tới con nữa, còn thầy thì chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, vấn đề cũng không lớn. Lúc nào đi là do con chọn, thầy sẽ sai người đi mua vé máy bay. Giấy chứng nhận của con thầy cũng sẽ gửi tới đó, về Giang Nam rồi, trước tiên về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng đừng quá lâu. Công văn bổ nhiệm Lưu Thanh đảm nhận chức thư ký tỉnh ủy Giang Nam cũng đã gửi đi rồi, tới lúc đó con có thể trực tiếp đi tìm ông ấy để lo việc bản tin, công tác cụ thể sợ rằng ông Trần đã lo xong hết rồi." Chu Minh Đạo nói tới đây, lời mặc dù hàm súc, nhưng đã nói rất rõ ràng.
Dương Phàm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ, vẫn bình tĩnh như cũ nói:" Lần này đi không biết bao lâu mới quay lại, thầy còn gì dặn dò không?"
Chu Minh Đạo cảm thấy trong lời nói của Dương Phàm không phải là phẫn nộ, trong lòng không khỏi vui mừng nói:" Hiện tại giao thông phát triển, từ Giang Nam tới thủ đô cũng chỉ khoảng nửa ngày, lúc rỗi muốn lên chơi thì cứ lên. Con còn trẻ, sau khi quay về rồi làm người nhất định phải khiêm tốn, đừng cậy thế mà khoe khoang. Mọi việc đều phải đường đường chính chính mới là đạo lập thân, mánh khóe cũng chỉ là nhất thời, không thể là vĩnh cửu. Nói tóm lại, làm việc phải nhớ tới nguyên tắc giữ mình trong sạch và luôn luôn lo cho dân thì mới đứng được ở thế bất bại."
Chu Minh Đạo nói tới đây, mặt lộ vẻ mệt mỏi, người dựa vào sa lông. Dương Phàm muốn nói lại thôi, thấy trên bàn đặt một bản "Chu Thư dịch chú ", biết đó là tác phẩm đắc ý của Chu Minh Đạo mấy năm gần đây, lòng chợt động rồi đi tới cầm lên nói:" Theo thấy hai năm, quyển sách này để cho con làm kỷ niệm đi, lúc rỗi rãi xem qua, cũng có thể coi như thầy đang ở bên cạnh chỉ bảo vậy. Xin thầy ký một chữ lên đây."
Chu Minh Đạo mở mắt nhìn Dương Phàm một cái, phát hiện thần sắc như thường, không khỏi cười nói:" Thằng láu cá này."
Theo Chu Minh Đạo chả mấy đã hai năm, Dương Phàm dường như chưa từng nịnh thầy, vừa rồi đã nịnh một chút. Chu Minh Đạo đột nhiên phát hiện, cậu học trò này hình như không phải biểu hiện theo quy củ như ngày thường, xem ra rất giỏi che giấu tâm tư. Hóa ra lo lắng là dư thừa rồi, Dương Phàm rất biết cách biến báo.
Chu Minh Đạo viết lên trên sách mấy chữ "Quân tử phải nam tính, cẩn thận và nghiêm khắc để tránh mắc lỗi." Câu này trích từ < Chu dịch >, đại ý là nỗ lực không ngừng, luôn phải cẩn thận, có gặp nguy hiểm thì cũng không hề hấn gì. Dương Phàm nhận ra nghĩa bóng trong câu nói này, Chu Minh Đạo vẫn còn lo mình còn quá trẻ.
Thời gian không còn sớm nữa, Dương Phàm lấy đồ rồi ra về, Chu Minh Đạo gọi Dương Phàm lại nói:" Đợi một lát đã." Nói rồi chuyển người lấy ra một quyển sách từ trên kệ rồi đưa cho Dương Phàm nói:" Cầm mà đọc, cố mà hiểu, trong sách này có những thứ có thể tham khảo."
Dương Phàm cầm lấy đọc qua, không ngờ lại là quyển < Hậu hắc học > của Ngô Tông, thuận tay lật trang, chỉ thấy ngay trang đầu tiên đã có một dòng chữ :"Sách này có thể dùng để làm kỹ thuật, không đủ để dùng làm đạo lý." Kỹ thuật là thủ đoạn, đạo lý là căn bản.
Rời khỏi nhà Chu Minh Đạo, Dương Phàm về chỗ trọ, đây chỉ là một căn nhà có một phòng khách và phòng ngủ, tuy không lớn nhưng được cái yên tĩnh. Một tháng 600 mà kiếm được chỗ thế này ở Bắc Kinh, cơ bản chẳng khác nào ở chùa. Dương Phàm đương nhiên không có năng lực mà kiếm được chỗ thế này, đây là do Chu Minh Đạo an bài hết.
Dương Phàm vốn định lên mạng nghía một tí rồi đi ngủ, lại nhớ tới hôm nay gặp được thằng bạn chí cốt ở nhà họ Trần. Nhắc tới Trầm Ninh, trong lòng Dương Phàm lại nảy sinh một cảm giác ấm áp, hình như đi theo cái thằng này mình chưa hề làm chuyện gì tốt cả, phim heo cũng là nó đầu độc mình, lần đầu tiên đi đánh nhau cũng là giúp nó tranh gái với thằng khác, lần đầu tiên trốn học hình như cũng là do nó rủ. Nhớ tới những việc trước kia, ít nhiều gì cũng có chút hoang đường và ấu trĩ, nhưng thật sự rất vui.
Dương Phàm bấm số của Trầm Ninh, sau mấy tiếng nhạc chuông, từ đầu bên kia truyền tới tiếng cười điên loạn:" Ô hô hô, tao thắng rồi."
Dương Phàm nghe mà chả hiểu đầu cua tai nheo thế nào, không khỏi cười rồi chửi:" Thắng mẹ mày à, lại nói vớ vẩn gì đấy? Con lợn! Ở đâu đấy? Tối nay tao mời mày đi nhậu."
"He he, một hai câu thì không nói rõ được đâu, trước tiên tới văn phòng Uyển Lăng rồi nói."
Văn phòng Uyển Lăng Dương Phàm đương nhiên biết, cho nên ra cửa là gọi xe tới luôn. Tới nơi là đã thấy Trầm Ninh to như con tịnh đang nhìn ngó xung quanh, mặt nom rất kích động và hưng phấn.
"Đm, con chim lợn nhà mày, vẫn còn đến muộn thế này à. Nhóm hai anh em siêu nhân ta nay lại tụ họp lại rồi."
Chuyện cũ cứ thế như ùa về, không thể nào át chế.
Trung học Uyển Lăng là trường trung học tốt nhất, bình thường có thể nhập học không ngoài ba loại người, một là học rất giỏi, hai là dựa vào quan hệ, ba là đút lót mà vào. Đương nhiên hai loại sau thì chỉ là số ít, nếu không tỉ lệ lên lớp của trường này cũng khó mà đảm bảo, không lên được lớp, học sinh và phụ huynh cũng không chạy chọt để vào.
Trầm Ninh thì không còn nghi ngờ gì nữa, dựa hơi ông già mà vào, còn Dương Phàm thì lại là một trong ba người thi trúng tuyển.
Dương Phàm đương nhiên là học sinh ngoan trong mắt thầy cô, cũng vì để cảm hóa Trầm Ninh, thầy cô giáo để Dương Phàm ngồi chung bàn với hắn, hơn nữa còn ngồi chung 3 năm liên tiếp.
Dương Phàm và Trầm Ninh tính cách và thành tích nhìn thì một trời một vực, không ngờ hai người lại rất nhanh trở thành anh em chí cốt.
Chu Minh Đạo xem TV lại không biết là phim gì, ánh mắt cứ liếc qua cửa rồi lại liếc TV. "Có phải là có chuyện rồi không? Hay Dương Phàm bất mãn đối với sự an bài ngày hôm nay?" Lòng nghĩ vậy, Chu Minh Đạo lại càng bất an.
Tiếng chuông cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của Chu Minh Đạo, khi cô giúp việc ra mở cửa, Chu Minh Đạo ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì đã đúng 9 giờ.
Cứ thế sung sướng với Du Nhã Ny khoảng hai tiếng, Dương Phàm có cảm giác hai chân run run, nghĩ lại thì việc này ít nhiều gì cũng có điểm hoang đường, nhưng Dương Phàm không hề hối hận. Người trẻ tuổi ai chả nóng tính, hai năm nay theo bên Chu Minh Đạo, Dương Phàm cảm thấy bản thân mình thật sự là quá coi trọng quy củ. Dương Phàm ngồi trên taxi suy nghĩ phải giải thích vấn đề này thế nào, nghĩ tới nghĩ lui phát hiện không có cớ nào tốt cả, cuối cùng quyết định đíu giải thích nữa. Dương Phàm cũng biết việc này rất có khả năng sẽ cho Chu Minh Đạo một ấn tượng xấu mà ảnh hưởng tới sự phát triển sau này, tử tế suy nghĩ thì nếu như sự việc xảy ra thêm một lần nữa, bản thân mình cũng vẫn sẽ như sói đói vồ mồi mà nhào tới cặp ngực trắng ngần của Du Nhã Ny, đây chính là diện mạo chân chính của tuổi trẻ, làm xong là không hối hận.
Thấy Dương Phàm mặt mày mệt mỏi lại có thêm hơi rượu, Chu Minh Đạo không khỏi quặn lòng. Lửa giận lúc trước giờ chuyển thành sự áy náy, Chu Minh Đạo đột nhiên phát hiện mấy năm gần đây, mình quan tâm tới Dương Phàm vốn chỉ vì lòng báo đáp cố nhân nay đã biến thành một loại lo lắng của trưởng bối đối với vãn bối. Chỉ vì cái tâm, Chu Minh Đạo ôm ấp một loại cảm giác giống như muốn nhìn cá chép hóa rồng, đối với Dương Phàm luôn luôn có yêu cầu cao. Dương Phàm mấy năm nay tương đối trầm ổn, Chu Minh Đạo hi vọng có thể đào tạo Dương Phàm thành một ông cụ non.
Chu Minh Đạo ý thức được mình đã sai, Dương Phàm mặc dù có trầm ổn, cuối cùng cũng chỉ là một chàng trai 22 tuổi, quá khắt khe thì cũng chỉ là nóng vội, mọi người đều mệt mỏi.
"Đã ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ăn luôn." Chu Minh Đạo vui vẻ cười nói, đây là kết quả mà Dương Phàm không đoán ra. Bằng vào sự lý giải về Chu Minh Đạo mấy năm nay, ông ấy bên ngoài thì nhìn sóng yên biển lặng, trên thực tế lúc dạy giỗ mình lại luôn luôn vô cùng nghiêm khắc.
"Hôm nay muộn hai tiếng mà không phải giải thích sao?" Dương Phàm nghĩ vậy, nhưng cũng không chủ động giải thích, chỉ yên lặng ngồi ăn cơm cùng Chu Minh Đạo.
Hai người đều đang nghĩ ngợi trong lòng, cho nên cơm cũng trở nên vô vị, hai người đều và đại bát cơm rồi đặt xuống.
"Lên phòng sách, có việc thầy phải nói với con." Chu Minh Đạo vẫn cứ bình tĩnh, việc này khiến cho Dương Phàm ít nhiều cũng không đoán ra được ông ta đang nghĩ gì.
Trên bàn là một bản văn bản, Chu Minh Đạo đem văn bản đặt trước mặt Dương Phàm nói:" đây là bằng thạc sĩ của con, thầy đã giúp con làm xong rồi."
Dương Phàm nghe mà sững sờ, hình như mình còn chưa làm luận văn tốt nghiệp cơ mà, sao lại có bằng được nhỉ. Dương Phàm giờ mới nhớ ra, Chu Minh Đạo là viện trưởng viện khoa học, cấp bậc không thấp, ảnh hưởng trên chính đàn cũng không nhỏ, ông ấy muốn làm một cái bằng thì cũng chả phải việc gì to tát. Mồm Dương Phàm chuyển động mấy lần, cuồi cùng lại ngậm lại, nhẫn nại chờ Chu Minh Đạo nói tiếp vế sau. Nguồn truyện:
Chu Minh Đạo thấy Dương Phàm chỉ hơi ngạc nhiên rồi lại khôi phục bình thường, không khỏi cảm khái chàng trai trẻ này tâm tư nhạy bén, rất nhiều việc chỉ suy nghĩ tí là hiểu ngay. Nhớ tới lúc trước để Dương Phàm vào viện khoa học, dụng tâm thật sự cũng chỉ là trả món nợ ân tình, cũng đã thương lượng với lão Trần, để Dương Phàm ở thủ đô nhìn bộ mặt thành phố, ngày sau tầm mắt cao một chút. Hiện tại nghĩ lại, Chu Minh Đạo cũng không biết an bài như vậy là đúng hay sai, Dương Phàm có chuyên tâm học hành cũng không phải là một lựa chọn xấu.
"Có bằng rồi, chức của con đã trên những nghiên cứu viên khác. Ông Trần còn mấy lời nhờ thầy chuyển cho con, sau này tất cả đều phải dựa vào bản thân con. Nếu con lúc đó đã mặc nhận sự an bài của ông Trần, thì con đường này là do chính con chọn lấy. Bên ông ấy sau nay sẽ không quá quan tâm tới con nữa, còn thầy thì chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, vấn đề cũng không lớn. Lúc nào đi là do con chọn, thầy sẽ sai người đi mua vé máy bay. Giấy chứng nhận của con thầy cũng sẽ gửi tới đó, về Giang Nam rồi, trước tiên về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng đừng quá lâu. Công văn bổ nhiệm Lưu Thanh đảm nhận chức thư ký tỉnh ủy Giang Nam cũng đã gửi đi rồi, tới lúc đó con có thể trực tiếp đi tìm ông ấy để lo việc bản tin, công tác cụ thể sợ rằng ông Trần đã lo xong hết rồi." Chu Minh Đạo nói tới đây, lời mặc dù hàm súc, nhưng đã nói rất rõ ràng.
Dương Phàm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ, vẫn bình tĩnh như cũ nói:" Lần này đi không biết bao lâu mới quay lại, thầy còn gì dặn dò không?"
Chu Minh Đạo cảm thấy trong lời nói của Dương Phàm không phải là phẫn nộ, trong lòng không khỏi vui mừng nói:" Hiện tại giao thông phát triển, từ Giang Nam tới thủ đô cũng chỉ khoảng nửa ngày, lúc rỗi muốn lên chơi thì cứ lên. Con còn trẻ, sau khi quay về rồi làm người nhất định phải khiêm tốn, đừng cậy thế mà khoe khoang. Mọi việc đều phải đường đường chính chính mới là đạo lập thân, mánh khóe cũng chỉ là nhất thời, không thể là vĩnh cửu. Nói tóm lại, làm việc phải nhớ tới nguyên tắc giữ mình trong sạch và luôn luôn lo cho dân thì mới đứng được ở thế bất bại."
Chu Minh Đạo nói tới đây, mặt lộ vẻ mệt mỏi, người dựa vào sa lông. Dương Phàm muốn nói lại thôi, thấy trên bàn đặt một bản "Chu Thư dịch chú ", biết đó là tác phẩm đắc ý của Chu Minh Đạo mấy năm gần đây, lòng chợt động rồi đi tới cầm lên nói:" Theo thấy hai năm, quyển sách này để cho con làm kỷ niệm đi, lúc rỗi rãi xem qua, cũng có thể coi như thầy đang ở bên cạnh chỉ bảo vậy. Xin thầy ký một chữ lên đây."
Chu Minh Đạo mở mắt nhìn Dương Phàm một cái, phát hiện thần sắc như thường, không khỏi cười nói:" Thằng láu cá này."
Theo Chu Minh Đạo chả mấy đã hai năm, Dương Phàm dường như chưa từng nịnh thầy, vừa rồi đã nịnh một chút. Chu Minh Đạo đột nhiên phát hiện, cậu học trò này hình như không phải biểu hiện theo quy củ như ngày thường, xem ra rất giỏi che giấu tâm tư. Hóa ra lo lắng là dư thừa rồi, Dương Phàm rất biết cách biến báo.
Chu Minh Đạo viết lên trên sách mấy chữ "Quân tử phải nam tính, cẩn thận và nghiêm khắc để tránh mắc lỗi." Câu này trích từ < Chu dịch >, đại ý là nỗ lực không ngừng, luôn phải cẩn thận, có gặp nguy hiểm thì cũng không hề hấn gì. Dương Phàm nhận ra nghĩa bóng trong câu nói này, Chu Minh Đạo vẫn còn lo mình còn quá trẻ.
Thời gian không còn sớm nữa, Dương Phàm lấy đồ rồi ra về, Chu Minh Đạo gọi Dương Phàm lại nói:" Đợi một lát đã." Nói rồi chuyển người lấy ra một quyển sách từ trên kệ rồi đưa cho Dương Phàm nói:" Cầm mà đọc, cố mà hiểu, trong sách này có những thứ có thể tham khảo."
Dương Phàm cầm lấy đọc qua, không ngờ lại là quyển < Hậu hắc học > của Ngô Tông, thuận tay lật trang, chỉ thấy ngay trang đầu tiên đã có một dòng chữ :"Sách này có thể dùng để làm kỹ thuật, không đủ để dùng làm đạo lý." Kỹ thuật là thủ đoạn, đạo lý là căn bản.
Rời khỏi nhà Chu Minh Đạo, Dương Phàm về chỗ trọ, đây chỉ là một căn nhà có một phòng khách và phòng ngủ, tuy không lớn nhưng được cái yên tĩnh. Một tháng 600 mà kiếm được chỗ thế này ở Bắc Kinh, cơ bản chẳng khác nào ở chùa. Dương Phàm đương nhiên không có năng lực mà kiếm được chỗ thế này, đây là do Chu Minh Đạo an bài hết.
Dương Phàm vốn định lên mạng nghía một tí rồi đi ngủ, lại nhớ tới hôm nay gặp được thằng bạn chí cốt ở nhà họ Trần. Nhắc tới Trầm Ninh, trong lòng Dương Phàm lại nảy sinh một cảm giác ấm áp, hình như đi theo cái thằng này mình chưa hề làm chuyện gì tốt cả, phim heo cũng là nó đầu độc mình, lần đầu tiên đi đánh nhau cũng là giúp nó tranh gái với thằng khác, lần đầu tiên trốn học hình như cũng là do nó rủ. Nhớ tới những việc trước kia, ít nhiều gì cũng có chút hoang đường và ấu trĩ, nhưng thật sự rất vui.
Dương Phàm bấm số của Trầm Ninh, sau mấy tiếng nhạc chuông, từ đầu bên kia truyền tới tiếng cười điên loạn:" Ô hô hô, tao thắng rồi."
Dương Phàm nghe mà chả hiểu đầu cua tai nheo thế nào, không khỏi cười rồi chửi:" Thắng mẹ mày à, lại nói vớ vẩn gì đấy? Con lợn! Ở đâu đấy? Tối nay tao mời mày đi nhậu."
"He he, một hai câu thì không nói rõ được đâu, trước tiên tới văn phòng Uyển Lăng rồi nói."
Văn phòng Uyển Lăng Dương Phàm đương nhiên biết, cho nên ra cửa là gọi xe tới luôn. Tới nơi là đã thấy Trầm Ninh to như con tịnh đang nhìn ngó xung quanh, mặt nom rất kích động và hưng phấn.
"Đm, con chim lợn nhà mày, vẫn còn đến muộn thế này à. Nhóm hai anh em siêu nhân ta nay lại tụ họp lại rồi."
Chuyện cũ cứ thế như ùa về, không thể nào át chế.
Trung học Uyển Lăng là trường trung học tốt nhất, bình thường có thể nhập học không ngoài ba loại người, một là học rất giỏi, hai là dựa vào quan hệ, ba là đút lót mà vào. Đương nhiên hai loại sau thì chỉ là số ít, nếu không tỉ lệ lên lớp của trường này cũng khó mà đảm bảo, không lên được lớp, học sinh và phụ huynh cũng không chạy chọt để vào.
Trầm Ninh thì không còn nghi ngờ gì nữa, dựa hơi ông già mà vào, còn Dương Phàm thì lại là một trong ba người thi trúng tuyển.
Dương Phàm đương nhiên là học sinh ngoan trong mắt thầy cô, cũng vì để cảm hóa Trầm Ninh, thầy cô giáo để Dương Phàm ngồi chung bàn với hắn, hơn nữa còn ngồi chung 3 năm liên tiếp.
Dương Phàm và Trầm Ninh tính cách và thành tích nhìn thì một trời một vực, không ngờ hai người lại rất nhanh trở thành anh em chí cốt.