Chương : 8
Chương 8: Đóng băng hoạt động nhà họ Liễu
Cả gia đình nhà họ Liễu bị đuổi khỏi đại sảnh tòa nhà của tập đoàn Huy Hành.
Khi ấy có hai ba giám đốc doanh nghiệp chuẩn bị đến tập đoàn Huy Hành bàn chuyện hợp tác với cấp cao ở đây, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
“Kia chẳng phải là ông cụ nhà họ Liễu sao?”
“Không phải chứ, hình như cả nhà họ Liễu đều đến, bọn họ làm gì vậy, này giống như… bị đuổi ra ngoài?”
Mấy ông chủ trố mắt, không thể tin nổi.
Bây giờ ai ở Sở Châu mà không biết, nhà họ Liễu và tập đoàn Huy Hành thân thiết như người một nhà, mặc dù không rõ mấy người đó thân nhau bằng cách nào, nhưng họ biết, nhà họ Liễu có thể leo thẳng lên vị trí này, trở thành một trong những gia tộc đứng đầu Sở Châu, hoàn toàn là nhờ vào sự giúp đỡ của tập đoàn Huy Hành.
Nếu là như vậy, người nhà họ Liễu đến tập đoàn Huy Hành sao lại bị đuổi ra ngoài vậy?
“Tôi không nhìn nhầm chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, hình như còn có người bị đánh nữa…”
Vài giám đốc doanh nghiệp cũng nhìn thấy cả nhà Liễu Tử Thần bị đánh.
Vốn dĩ Liễu Tử Thần đã bị đánh một lần, vết thương còn chưa lành, hôm nay lại bị đánh thêm trận nữa, vô cùng thê thảm. Còn bố mẹ hắn vì cứu hắn cũng bị đánh một trận. Liễu Thừa Phong và Chung Hồng khi đó bị đánh thương tích đầy mình.
Ông cụ Liễu Hồng Thanh được mấy đứa con cháu dìu đi, cây gậy rơi xuống đất còn chưa kịp nhặt lại, cũng hết sức thảm hại.
“Vãi! Nhà họ Liễu nhất định là bị tập đoàn Huy Hành đá ra ngoài rồi, tập đoàn Huy Hành không cần bọn họ nữa!”
“Chụp ảnh quay video lại đi, tin tức lớn đó!”
“Nhà họ Liễu này ngày thường hay chó cậy gần nhà, ỷ vào việc có quan hệ với tập đoàn Huy Hành, chiếm lĩnh thị trường, cướp chuyện làm ăn của chúng ta, giờ gặp quả báo rồi, ông đây nằm mơ cũng phải tỉnh dậy mà cười, ha ha!”
Ở hiện trường mấy ông giám đốc này cười rất vui vẻ, còn chụp ảnh đăng lên mạng xã hội.
Sau ngày hôm nay, tin tức nhà họ Liễu bị tập đoàn Huy Hành đuổi ra khỏi tòa nhà, đoán chừng sẽ lan truyền khắp giới thượng lưu của thành phố Sở Châu.
“Tôi muốn gặp Đoàn Thiên Hành, tôi muốn gặp Đoàn Thiên Hành!”
Liễu Hồng Thanh vẫn cố chấp hét lên.
Ông ta không chịu nổi cú đả kích này, không có sự trợ giúp của Đoàn Thiên Hành, nhà họ Liễu bọn họ sẽ thực sự sụp đổ!
Lúc này Hàn Tiểu Thi đã rời khỏi đại sảnh đi thẳng lên tầng, đương nhiên là nhóm bảo vệ sẽ không trả lời ông ta.
“Chủ tịch Đoàn!”
Đúng lúc này, Đoàn Thiên Hành từ trên tầng đi xuống, bảo vệ ở cửa nhanh chóng cúi đầu, cung kính chào.
Đoàn Thiên Hành khẽ gật đầu, dẫn theo vệ sĩ riêng đằng sau, đi thẳng tới xe của mình, không hề nhìn đến đám người nhà họ Liễu.
“Ông chủ Đoàn, ông chủ Đoàn, tôi là Liễu Hồng Thanh đây, rốt cuộc nhà họ Liễu chúng tôi đã làm sai chuyện gì, xin cho chúng tôi cơ hội giải thích!”
Nhìn thấy Đoàn Thiên Hành, ánh mắt mấy người nhà họ Liễu bỗng nhiên sáng rực lên, Liễu Hồng Thanh kích động đến mức không cần gậy chống đỡ mà đi hẳn mấy bước.
Có điều sao ông ta có thể đến gần Đoàn Thiên Hành được, ngay lập tức ông ta đã bị vệ sĩ của Đoàn Thiên Hành cản lại.
“Làm gì vậy, cách xa chủ tịch Đoàn của chúng tôi ra!”
Một trong số các vệ sĩ dùng một tay hất văng Liễu Hồng Thanh ra.
Bộ xương già của ông ta đâu chịu nổi cú đẩy này, vì vậy liền kêu lên một tiếng thảm thiết, bị ngã đến đầu óc mơ hồ.
“Bố!”
“Ông nội!”
Toàn bộ đám con cháu nhà họ Liễu thi nhau chạy đến.
Đoàn Thiên Hành thấy vậy, chỉ khẽ nhíu mày, không nhịn được mà lắc đầu.
Nếu không phải hai năm qua Nhạc Huy muốn giúp nhà họ Liễu thì anh ta sẽ không nâng đỡ bọn họ đến bước ngày hôm nay. Nhà họ Liễu này quả thật không ra gì, ỷ vào việc có chỗ dựa mà không tự mình nỗ lực, cả ngày chỉ biết há miệng chờ sung.
Bây giờ anh ta và Nhạc Huy đều không muốn giúp nhà họ Liễu nữa, thì cả nhà họ không thể sống nổi, ngay cả ông cụ Liễu cũng bắt đầu chơi trò bám riết không tha.
“Nhược Hà, Nhược Hà à, bậy giờ chỉ có thể dựa vào cháu thôi…”
“Sự sống chết của nhà họ Liễu chúng ta…”
Liễu Hồng Thanh đã không còn tỉnh táo, nhưng vẫn không quên lôi kéo Liễu Nhược Hà, kiên trì nói.
Hiện tại Liễu Nhược Hà đang hoang mang lo sợ, cô cắn môi, do dự có nên đi đến nói chuyện với Đoàn Thiên Hành hay không, cô muốn nói, nhưng người ta vốn dĩ không thèm để ý đến cô.
Lúc này, mấy giám đốc đến tập đoàn Huy Hành bàn chuyện hợp tác, nhìn thấy Đoàn Thiên Hành bèn vội vã đến chào hỏi.
“Chào buổi chiều, ông chủ Đoàn!”
“Ông chủ Đoàn định ra ngoài à, mấy người chúng tôi đến bàn chuyện hợp tác”.
Đoàn Thiên Hành mỉm cười, gật đầu.
“Được, mỗi một doanh nhân đến bàn chuyện hợp tác tập đoàn Thiên Hành chúng tôi đều chào đón, nhưng có một điều, chúng tôi không hợp tác với những doanh nghiệp mơ mộng hão huyền, chỉ biết há miệng chờ sung, không chịu tiến bộ”.
Tất nhiên là anh ta đang nói đến người của nhà họ Liễu, hơn nữa còn không hề che đậy, đưa tay chỉ về hướng người nhà họ Liễu.
Mấy giám đốc kia lập tức hiểu ra, xem chừng tập đoàn Huy Hành thật sự vứt bỏ nhà họ Liễu rồi.
Cũng phải, tục ngữ có câu trao cần câu chứ đừng cho cá, người nhà họ Liễu đúng là không hề tiến bộ.
“Hiểu rồi, hiểu rồi, chúng tôi sẽ nói cho người khác biết, loại công ty và gia tộc như vậy, chúng tôi sẽ không hợp tác nữa!”
Mấy giám đốc này đều là người thông minh, Đoàn Thiên Hành đã đặc biệt nhắc đến như vậy thì chắc chắn có lý do.
Sở dĩ nói ra, chính là đang nhắc nhở họ không được hợp tác với nhà họ Liễu, Đoàn Thiên Hành muốn đóng băng hoạt động của nhà họ Liễu một cách triệt để.
Liễu Nhược Hà hết sức hoang mang khi nghe thấy vậy, cô nhanh chóng chạy đến. Nhưng cô lại không dám đến quá gần Đoàn Thiên Hành, vội vàng nói.
“Chủ tịch Đoàn, tôi là Liễu Nhược Hà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao anh lại đối xử với chúng tôi như vậy!”
Đoàn Thiên Hành lạnh lùng nhìn vào cô, nói.
“Có ý gì sao, lẽ nào Đoàn Thiên Hành tôi nên nuôi cả nhà họ Liễu các cô? Hai năm nay nhà họ Liễu các cô hút máu tôi cũng đủ rồi đó, giờ vẫn không chịu ngừng hả?”
Liễu Nhược Hà vội giải thích.
“Không phải đâu, chúng tôi sẽ thay đổi, nhất định sẽ vứt bỏ hết những thói quen xấu trước đây”.
“Chủ tịch Đoàn, ý tôi là anh có thể tạm thời đừng hủy bỏ hợp tác giữa tập đoàn Huy Hành và nhà họ Liễu chúng tôi được không, anh làm vậy sẽ ép chúng tôi vào đường cùng!”
Đoàn Thiên Hành nghe vậy liền bật cười, nói.
“Ép mấy người vào đường cùng? Nếu hai năm nay các người tiến bộ đôi chút, cũng sẽ chẳng đến nông nỗi này. Đây là quyết định của tôi, một khi đã quyết tôi sẽ không thay đổi”.
Liễu Nhược Hà lo lắng phát khóc, khẩn cầu.
“Chủ tịch Đoàn, tối này chúng ta cùng ăn cơm, nói chuyện rõ hơn được không?”
“Nhà họ Liễu chúng tôi có chỗ nào sai sót, anh cứ chỉ ra. Bất kể là vấn đề gì, chúng tôi đều có thể sửa”.
Thấy thái độ này của Liễu Nhược Hà và nhà họ Liễu, Đoàn Thiên Hành không khỏi cười nhạo trong lòng. Đám người này, bình thường hăng hái bắt nạt Nhạc Huy đến vậy, nhưng lại không biết quý nhân sau lưng họ căn bản không phải là Đoàn Thiên Hành anh, mà là Nhạc Huy.
Thôi được, tối nay gặp riêng Liễu Nhược Hà này đi. Đoàn Thiên Hành muốn xem thử, người nhà họ Liễu có phải tất cả đều chỉ biết đến tiền, căn bản không nói chuyện tình cảm.
“Được, chín giờ tối nay, ở nhà hàng Túy Tiên Lâu”, Đoàn Hành Thiên khẽ gật đầu, nhìn Liễu Nhược Hà đầy ẩn ý: “Trở về suy nghĩ kỹ xem, tối nay cần nói gì với tôi, tôi không có nhiều thời gian phí phạm với cô”.
Dứt lời, anh ta liền lên xe.
Mấy giám đốc còn không quên vẫy tay chào tạm biệt Đoàn Thiên Hành.
“Ông chủ Đoàn đi cẩn thận nhé!”
“Tạm biệt ông chủ Đoàn”.
Đoàn Thiên Hành vươn tay phải ra ngoài cửa xe, lịch sự vẫy tay chào mấy giám đốc kia, sau đó chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.
Liễu Nhược Hà thấy Đoàn Thiên Hành đồng ý gặp riêng cô, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.