Chương : 2
CHƯƠNG 2: AI LÀ CHA ĐỨA NHỎ?
“Công tử tỉnh rồi, đến uống thuốc trước đi”
Bạch Sơ Ảnh chớp chớp mắt nhìn quanh nơi đang ở một lần. Đó là một căn phòng bằng trúc đơn giản, hiện tại hắn đang nằm trên giường, chắc là được cứu tới đây. Hắn cũng không hỏi gì, nhìn thoáng qua thiếu nữ áo xanh đang mỉm cười, hơi nhíu mày, dường như vô cùng chán ghét thứ chất lỏng đen như mực kia mà không muốn uống.
Thiếu nữ áo xanh cũng không giận, vẫn cười nhìn hắn. “Công tử, ngươi mau uống thuốc đi, hiện tại thân thể của ngươi không thể sơ suất được. Đến đây, nếu ngươi sợ đắng ta sẽ chuẩn bị chút đồ ngọt. Đây là bánh ô mai ta tự làm, ngươi nhất định sẽ thích”. Công tử vẫn nên ngoan ngoãn uống thuốc đi, nếu đợi Cốc chủ tới thì không dễ nói chuyện như ta đâu!
Bạch Sơ Ảnh vẫn cau mày, không thèm nhìn thuốc kia một cái, tuy vẫn mệt nhưng dứt khoát nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
“Công tử, công tử, ngươi đừng ngủ, uống thuốc rồi ngủ tiếp”. Lục Y mếu máo đẩy đẩy con người bất động kia. Ôi, nếu không phải Lục Y trời sinh ưa thích mỹ nam, nhất là nam tử tuấn tú như tiên giống công tử này thì nàng đã không tìm đủ mọi cách lấy lòng như vậy.
“Ồn”. Bạch Sơ Ảnh không mở mắt, trực tiếp phất tay như đuổi ruồi. Nếu không nể mặt nàng cứu hắn thì hắn đã ném nàng ra ngoài từ lâu.
Bụng còn hơi ẩn ẩn đau, hắn vươn tay đặt lên cái bụng bằng phẳng. Không phải là mắc bệnh kì quái gì đó chứ? Hắn nhíu mày, phiền quá.
Ôi, mỹ nam ngay cả nhíu mày cũng đẹp như vậy! Lục Y cười khúc khích đầy háo sắc, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm vào dung nhan tuấn mỹ kia không chớp mắt. Chuyện uống thuốc đã sớm bị nàng quăng ra chín tầng mây.
“Lục Y”. Một giọng nói dễ nghe như âm thanh của tự nhiên từ nơi xa truyền tới. Một thân ảnh màu đỏ lướt đến, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ căn phòng trúc đơn sơ.
Nếu Bạch Sơ Ảnh xuất trần như tiên thì nam tử áo đỏ này cho dù dùng những từ như diễm lệ tuyệt sắc, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, khuynh quốc khuynh thành thì cũng e rằng không đủ. Trên gương mặt xinh đẹp của hắn lại ẩn chứa vẻ thông tuệ cuồng quyến.
Lục Y đáng chết này lại háo sắc!
Hắn vỗ một chưởng lên gáy thiếu nữ, Lục Y “ai da” một tiếng, suýt nữa hất chén thuốc trên tay lên người Bạch Sơ Ảnh, cũng may, cũng may.
Mỹ nhân áo đỏ này gọi là Giang Ngọc Nhan, hiện là Cốc chủ Dược thánh cốc, người đời gọi là Thánh Y, hay còn gọi là “Dược mỹ nhân”. Tên thì đẹp nhưng tính tình thì cổ quái, hắn rất ít khi chữa bệnh, rất ít người có thể đến tìm hắn chứ đừng nói là nhờ chữa bệnh.
Gương mặt tuyệt trần của Giang Ngọc Nhan nhăn lại nhìn nam tử tuấn tú đang nhắm chặt mắt kia, dường như đã đoán được chuyện gì xảy ra. Thật không biết điều, ngay cả thuốc của hắn mà còn dám cự tuyệt! Không biết có bao nhiêu người phải đánh nhau bể đầu, quỳ lạy van xin mà hắn còn không thèm cho nữa kìa. Đúng là có mắt như mù!
“Uống thuốc”. Nếu không nể tình thể chất đặc thù của hắn, cộng với hiện tượng trăm năm hiếm thấy này thì Giang Ngọc Nhan sẽ không hảo tâm mang hắn về mà tự tìm phiền phức.
Sao lại ồn như vậy? Bạch Sơ Ảnh mở ra đôi mắt trong vắt, nhìn người đang quấy nhiễu hắn nghỉ ngơi. Người bình thường dù có bao nhiêu trấn định đi chăng nữa thì nhìn thấy tuyệt sắc như Giang Ngọc Nhan cũng thất thần trong nháy mắt. Thế nhưng Bạch Sơ Ảnh không phải người thường, trong mắt hắn Giang Ngọc Nhan chỉ là một sinh vật, một con người mà thôi. Vì vậy hắn không kiên nhẫn nhíu mày, cũng không có biểu cảm gì khác.
Đôi môi hồng phấn của Giang Ngọc Nhan cong lên đẹp đẽ, trong nháy mắt hoa lá nở rộ, nhật nguyệt thất sắc, trời đất hổ thẹn. Lục Y nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn, nghĩ nước bọt chắc đã chảy dọc theo khoé miệng mà nhễu đầy đất. Yêu nghiệt, yêu nghiệt, Cốc chủ quả là một yêu nghiệt hại người. Cho dù chính mình đã quen với mặt hắn nhưng cũng không cách nào chống đỡ nụ cười không giống cười cho lắm của hắn.
Thú vị, thú vị, lần đầu tiên thấy mình mà bình tĩnh như vậy, lại còn lộ vẻ không kiên nhẫn. Hắn là người đầu tiên không đem mỹ sắc của Giang Ngọc Nhan để vào mắt. Ừm, định lực tốt, hắn thích! Cuối cùng cũng không uổng công khi cứu hắn.
Giang Ngọc Nhan nháy mắt với nữ nhân háo sắc đang chảy nước bọt không ngừng, khiến nàng cuối cùng cũng lấy lại hồn vía, bưng chén thuốc tới bên giường lần nữa, đầy ý cười mà nhẹ giọng nói. “Công tử, đến, uống thuốc đi”
“Tại sao?”
Đôi mắt trong vắt có chút nghi hoặc, cũng có chút mất kiên nhẫn, lại còn có chút trẻ con tuỳ hứng giống như ai đó đang ép hắn làm chuyện gì xấu xa lắm, khiến người ta không đành lòng ép buộc.
Đôi mày hơi nhíu và đôi mắt vô tội của Bạch Sơ Ảnh khiến Lục Y hai mắt sáng rỡ, mẫu tính tràn lan như sóng lớn, suýt nữa không thể vãn hồi mà nảy lên xúc động muốn ôm hắn vào lòng nhẹ giọng an ủi. Tay Lục Y run lên, trời ạ, trong nháy mắt nàng lại cảm thấy hắn còn mê người hơn cả thiên hạ đệ nhất mỹ nam là Cốc chủ.
Giang Ngọc Nhan đương nhiên tự tin với dung nhan của mình gấp trăm lần, nhưng không thể không thừa nhận nam tử tuấn dật này có khí chất mê hoặc lòng người. Ngay cả hắn cũng không nhịn được muốn đầu hàng dưới đôi mắt trong vắt kia, nhưng cuối cùng thì lý trí cũng mạnh hơn.
“Ngươi không biết, hay thật sự muốn một thân hai mạng?”
Dù mấy ngày nay có chút khó chịu nhưng uống thuốc cha đưa thì chắc sẽ nhanh chóng khỏi. Bạch Sơ Ảnh không biết y thuật của cha thế nào, nhưng nghe nghĩa phụ nghĩa mẫu nói y thuật của cha không phải đệ nhất thì cũng là đệ nhị, hắn cần gì phải uống thuốc của người kia nữa?
Một thân hai mạng? Đây là ý gì?
Bạch Sơ Ảnh chớp đôi mắt lấp lánh trong trẻo, nghi hoặc nhìn Giang Ngọc Nhan.
Quả nhiên người này tự cho rằng mình bị béo phì. Có điều ai mà nghĩ theo hướng kia bao giờ, nếu không phải tự bản thân Giang Ngọc Nhan bắt mạch thì cũng sẽ thấy hoang đường. Dù sao nếu nói nam tử mang thai thì ai lại tin, thậm chí còn coi ngươi như kẻ điên.
Được rồi, cứu người thì cứu cho trót, tiễn phật thì tiễn tới tây, xem như Giang Ngọc Nhan làm việc thiện một lần. Quan trọng nhất là Giang Ngọc Nhan muốn giữ hắn lại để tra xét bí mật về nam tử mang thai.
Giang Ngọc Nhan ngồi bên mép giường, nâng nam tử áo trắng dậy.
“Ngươi đã có thai hai tháng, nếu không gặp ta thì đã chịu bi kịch một thân hai mạng rồi. Coi như ngươi mạng lớn, dưới tình cảnh như vậy mà còn sống sót được sau khi đánh nhau với bảy sát thủ hàng đầu”
Mang thai, mình ư? Nhưng mình rõ ràng là nam, người này nhất định là lang băm. Bạch Sơ Ảnh nhíu mày, không có ý kiến.
“Không tin ư? Ngươi nghĩ ta là lang băm ngay cả hỉ mạch cũng sẽ lầm ư? Ngươi gần đây có phải buồn nôn, mệt mỏi, không muốn cử động hay không? Còn nữa, ngươi xem, bụng dưới của ngươi bây giờ vẫn còn hơi đau đúng không? Đây rõ ràng là dấu hiệu mang thai”. Giang Ngọc Nhan chỉ vào bụng Bạch Sơ Ảnh, giọng điệu kiên định không cho người khác nghi ngờ.
Bạch Sơ Ảnh cúi đầu khẽ vuốt bụng dưới, chẳng lẽ không phải béo phì? Nhìn người này cũng không giống như muốn gạt mình. Chẳng trách mấy ngày nay lại kì quái như thế.
“Ta lấy danh nghĩa Thánh Y mà thề, nếu ngươi không phải mang thai thì Giang Ngọc Nhan ta sẽ lập tức huỷ dung”. Đôi mắt đẹp của Giang Ngọc Nhan lấp lánh, bàn tay ngọc ngà giơ lên thề thốt.
Lời này Lục Y nghe được thì mắc nghẹn. Cốc chủ ơi Cốc chủ, ngươi không được hù doạ Lục Y nha, nếu ngươi nhất thời nhầm lẫn thì chẳng lẽ phải huỷ dung đơn giản vậy sao? Phải biết rằng huỷ hoại kiệt tác hoàn mỹ như vậy thì sẽ bị trời phạt. Quan trọng là sau này Lục Y biết đi đâu tìm một mỹ nhân đẹp mắt như ngươi?
“A”. Vậy chắc là thật. Bạch Sơ Ảnh cúi đầu nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, nho nhỏ “ừ” một tiếng, dường như người bị tuyên bố mang thai không phải là hắn.
Phản ứng của hắn đương nhiên khiến hai người còn lại bất ngờ. Bọn họ hơi sửng sốt, Giang Ngọc Nhan hỏi. “Ngươi tin ư?”
“Không phải ngươi nói vậy sao?”
“Không thấy lạ ư?”. Ngay cả Thánh Y như hắn còn thấy thần kì.
“Lạ”
Lạ mà ngươi còn bình tĩnh như thể không liên quan tới mình vậy! Quả nhiên không phải người bình thường, hèn chi có thể dùng thân nam tử mà mang thai. Giang Ngọc Nhan coi như bái phục hắn.
“Cha của đứa bé là ai?”. Cái này chắc phải biết chứ nhỉ.
Bạch Sơ Ảnh ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc Nhan, đôi mắt trong vắt hàm chứa nghi vấn, nhíu mày như đang cố gắng nhớ lại. Một lúc lâu sau, hắn nhàn nhạt lên tiếng. “Không biết”
Không biết? Trời ạ, chuyện gì thế này? Lẽ nào hắn bị người khác mê gian cho nên mới không biết cha đứa bé là ai? Đứa nhỏ này thật đáng thương. Thế nhưng có thể vẫn còn nguyên nhân khác.
“Ngươi mất trí nhớ ư?”
“Không”
Được rồi! “Vậy ngươi đã làm với ai?”. Khoé mắt Giang Ngọc Nhan lơ đễnh liếc thấy chiếc nhẫn sáng bóng xanh biếc trên ngón tay Bạch Sơ Ảnh, mặt trong khắc hoa văn rất tự nhiên, tinh xảo kinh người, quý hiếm vô giá. Tuyệt phẩm như vậy cả thế gian này chỉ có một chiếc, sao lại ở trên tay hắn? Lẽ nào… Khoé môi xinh đẹp của Giang Ngọc Nhan cong lên.
“Làm cái gì?”. Ai kia vẫn rất nghi hoặc và ngây thơ.
Giang Ngọc Nhan suýt nữa hộc máu mất mạng. Thật lãng phí thời gian của hắn, hoá ra là một kẻ ngốc trong chuyện tình yêu. Được rồi, để Giang Ngọc Nhan tới dạy cho hắn một chút cũng được.
“Được rồi, trước hết đừng nói những chuyện này, sau khi uống thuốc thì nghỉ ngơi một chút, lần sau bàn tiếp”
Nếu còn hỏi tiếp thì một đời Thánh Y, một mỹ nhân tuyệt sắc như hắn thật sự sẽ hộc máu mà chết.
“Công tử tỉnh rồi, đến uống thuốc trước đi”
Bạch Sơ Ảnh chớp chớp mắt nhìn quanh nơi đang ở một lần. Đó là một căn phòng bằng trúc đơn giản, hiện tại hắn đang nằm trên giường, chắc là được cứu tới đây. Hắn cũng không hỏi gì, nhìn thoáng qua thiếu nữ áo xanh đang mỉm cười, hơi nhíu mày, dường như vô cùng chán ghét thứ chất lỏng đen như mực kia mà không muốn uống.
Thiếu nữ áo xanh cũng không giận, vẫn cười nhìn hắn. “Công tử, ngươi mau uống thuốc đi, hiện tại thân thể của ngươi không thể sơ suất được. Đến đây, nếu ngươi sợ đắng ta sẽ chuẩn bị chút đồ ngọt. Đây là bánh ô mai ta tự làm, ngươi nhất định sẽ thích”. Công tử vẫn nên ngoan ngoãn uống thuốc đi, nếu đợi Cốc chủ tới thì không dễ nói chuyện như ta đâu!
Bạch Sơ Ảnh vẫn cau mày, không thèm nhìn thuốc kia một cái, tuy vẫn mệt nhưng dứt khoát nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
“Công tử, công tử, ngươi đừng ngủ, uống thuốc rồi ngủ tiếp”. Lục Y mếu máo đẩy đẩy con người bất động kia. Ôi, nếu không phải Lục Y trời sinh ưa thích mỹ nam, nhất là nam tử tuấn tú như tiên giống công tử này thì nàng đã không tìm đủ mọi cách lấy lòng như vậy.
“Ồn”. Bạch Sơ Ảnh không mở mắt, trực tiếp phất tay như đuổi ruồi. Nếu không nể mặt nàng cứu hắn thì hắn đã ném nàng ra ngoài từ lâu.
Bụng còn hơi ẩn ẩn đau, hắn vươn tay đặt lên cái bụng bằng phẳng. Không phải là mắc bệnh kì quái gì đó chứ? Hắn nhíu mày, phiền quá.
Ôi, mỹ nam ngay cả nhíu mày cũng đẹp như vậy! Lục Y cười khúc khích đầy háo sắc, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm vào dung nhan tuấn mỹ kia không chớp mắt. Chuyện uống thuốc đã sớm bị nàng quăng ra chín tầng mây.
“Lục Y”. Một giọng nói dễ nghe như âm thanh của tự nhiên từ nơi xa truyền tới. Một thân ảnh màu đỏ lướt đến, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ căn phòng trúc đơn sơ.
Nếu Bạch Sơ Ảnh xuất trần như tiên thì nam tử áo đỏ này cho dù dùng những từ như diễm lệ tuyệt sắc, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, khuynh quốc khuynh thành thì cũng e rằng không đủ. Trên gương mặt xinh đẹp của hắn lại ẩn chứa vẻ thông tuệ cuồng quyến.
Lục Y đáng chết này lại háo sắc!
Hắn vỗ một chưởng lên gáy thiếu nữ, Lục Y “ai da” một tiếng, suýt nữa hất chén thuốc trên tay lên người Bạch Sơ Ảnh, cũng may, cũng may.
Mỹ nhân áo đỏ này gọi là Giang Ngọc Nhan, hiện là Cốc chủ Dược thánh cốc, người đời gọi là Thánh Y, hay còn gọi là “Dược mỹ nhân”. Tên thì đẹp nhưng tính tình thì cổ quái, hắn rất ít khi chữa bệnh, rất ít người có thể đến tìm hắn chứ đừng nói là nhờ chữa bệnh.
Gương mặt tuyệt trần của Giang Ngọc Nhan nhăn lại nhìn nam tử tuấn tú đang nhắm chặt mắt kia, dường như đã đoán được chuyện gì xảy ra. Thật không biết điều, ngay cả thuốc của hắn mà còn dám cự tuyệt! Không biết có bao nhiêu người phải đánh nhau bể đầu, quỳ lạy van xin mà hắn còn không thèm cho nữa kìa. Đúng là có mắt như mù!
“Uống thuốc”. Nếu không nể tình thể chất đặc thù của hắn, cộng với hiện tượng trăm năm hiếm thấy này thì Giang Ngọc Nhan sẽ không hảo tâm mang hắn về mà tự tìm phiền phức.
Sao lại ồn như vậy? Bạch Sơ Ảnh mở ra đôi mắt trong vắt, nhìn người đang quấy nhiễu hắn nghỉ ngơi. Người bình thường dù có bao nhiêu trấn định đi chăng nữa thì nhìn thấy tuyệt sắc như Giang Ngọc Nhan cũng thất thần trong nháy mắt. Thế nhưng Bạch Sơ Ảnh không phải người thường, trong mắt hắn Giang Ngọc Nhan chỉ là một sinh vật, một con người mà thôi. Vì vậy hắn không kiên nhẫn nhíu mày, cũng không có biểu cảm gì khác.
Đôi môi hồng phấn của Giang Ngọc Nhan cong lên đẹp đẽ, trong nháy mắt hoa lá nở rộ, nhật nguyệt thất sắc, trời đất hổ thẹn. Lục Y nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn, nghĩ nước bọt chắc đã chảy dọc theo khoé miệng mà nhễu đầy đất. Yêu nghiệt, yêu nghiệt, Cốc chủ quả là một yêu nghiệt hại người. Cho dù chính mình đã quen với mặt hắn nhưng cũng không cách nào chống đỡ nụ cười không giống cười cho lắm của hắn.
Thú vị, thú vị, lần đầu tiên thấy mình mà bình tĩnh như vậy, lại còn lộ vẻ không kiên nhẫn. Hắn là người đầu tiên không đem mỹ sắc của Giang Ngọc Nhan để vào mắt. Ừm, định lực tốt, hắn thích! Cuối cùng cũng không uổng công khi cứu hắn.
Giang Ngọc Nhan nháy mắt với nữ nhân háo sắc đang chảy nước bọt không ngừng, khiến nàng cuối cùng cũng lấy lại hồn vía, bưng chén thuốc tới bên giường lần nữa, đầy ý cười mà nhẹ giọng nói. “Công tử, đến, uống thuốc đi”
“Tại sao?”
Đôi mắt trong vắt có chút nghi hoặc, cũng có chút mất kiên nhẫn, lại còn có chút trẻ con tuỳ hứng giống như ai đó đang ép hắn làm chuyện gì xấu xa lắm, khiến người ta không đành lòng ép buộc.
Đôi mày hơi nhíu và đôi mắt vô tội của Bạch Sơ Ảnh khiến Lục Y hai mắt sáng rỡ, mẫu tính tràn lan như sóng lớn, suýt nữa không thể vãn hồi mà nảy lên xúc động muốn ôm hắn vào lòng nhẹ giọng an ủi. Tay Lục Y run lên, trời ạ, trong nháy mắt nàng lại cảm thấy hắn còn mê người hơn cả thiên hạ đệ nhất mỹ nam là Cốc chủ.
Giang Ngọc Nhan đương nhiên tự tin với dung nhan của mình gấp trăm lần, nhưng không thể không thừa nhận nam tử tuấn dật này có khí chất mê hoặc lòng người. Ngay cả hắn cũng không nhịn được muốn đầu hàng dưới đôi mắt trong vắt kia, nhưng cuối cùng thì lý trí cũng mạnh hơn.
“Ngươi không biết, hay thật sự muốn một thân hai mạng?”
Dù mấy ngày nay có chút khó chịu nhưng uống thuốc cha đưa thì chắc sẽ nhanh chóng khỏi. Bạch Sơ Ảnh không biết y thuật của cha thế nào, nhưng nghe nghĩa phụ nghĩa mẫu nói y thuật của cha không phải đệ nhất thì cũng là đệ nhị, hắn cần gì phải uống thuốc của người kia nữa?
Một thân hai mạng? Đây là ý gì?
Bạch Sơ Ảnh chớp đôi mắt lấp lánh trong trẻo, nghi hoặc nhìn Giang Ngọc Nhan.
Quả nhiên người này tự cho rằng mình bị béo phì. Có điều ai mà nghĩ theo hướng kia bao giờ, nếu không phải tự bản thân Giang Ngọc Nhan bắt mạch thì cũng sẽ thấy hoang đường. Dù sao nếu nói nam tử mang thai thì ai lại tin, thậm chí còn coi ngươi như kẻ điên.
Được rồi, cứu người thì cứu cho trót, tiễn phật thì tiễn tới tây, xem như Giang Ngọc Nhan làm việc thiện một lần. Quan trọng nhất là Giang Ngọc Nhan muốn giữ hắn lại để tra xét bí mật về nam tử mang thai.
Giang Ngọc Nhan ngồi bên mép giường, nâng nam tử áo trắng dậy.
“Ngươi đã có thai hai tháng, nếu không gặp ta thì đã chịu bi kịch một thân hai mạng rồi. Coi như ngươi mạng lớn, dưới tình cảnh như vậy mà còn sống sót được sau khi đánh nhau với bảy sát thủ hàng đầu”
Mang thai, mình ư? Nhưng mình rõ ràng là nam, người này nhất định là lang băm. Bạch Sơ Ảnh nhíu mày, không có ý kiến.
“Không tin ư? Ngươi nghĩ ta là lang băm ngay cả hỉ mạch cũng sẽ lầm ư? Ngươi gần đây có phải buồn nôn, mệt mỏi, không muốn cử động hay không? Còn nữa, ngươi xem, bụng dưới của ngươi bây giờ vẫn còn hơi đau đúng không? Đây rõ ràng là dấu hiệu mang thai”. Giang Ngọc Nhan chỉ vào bụng Bạch Sơ Ảnh, giọng điệu kiên định không cho người khác nghi ngờ.
Bạch Sơ Ảnh cúi đầu khẽ vuốt bụng dưới, chẳng lẽ không phải béo phì? Nhìn người này cũng không giống như muốn gạt mình. Chẳng trách mấy ngày nay lại kì quái như thế.
“Ta lấy danh nghĩa Thánh Y mà thề, nếu ngươi không phải mang thai thì Giang Ngọc Nhan ta sẽ lập tức huỷ dung”. Đôi mắt đẹp của Giang Ngọc Nhan lấp lánh, bàn tay ngọc ngà giơ lên thề thốt.
Lời này Lục Y nghe được thì mắc nghẹn. Cốc chủ ơi Cốc chủ, ngươi không được hù doạ Lục Y nha, nếu ngươi nhất thời nhầm lẫn thì chẳng lẽ phải huỷ dung đơn giản vậy sao? Phải biết rằng huỷ hoại kiệt tác hoàn mỹ như vậy thì sẽ bị trời phạt. Quan trọng là sau này Lục Y biết đi đâu tìm một mỹ nhân đẹp mắt như ngươi?
“A”. Vậy chắc là thật. Bạch Sơ Ảnh cúi đầu nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, nho nhỏ “ừ” một tiếng, dường như người bị tuyên bố mang thai không phải là hắn.
Phản ứng của hắn đương nhiên khiến hai người còn lại bất ngờ. Bọn họ hơi sửng sốt, Giang Ngọc Nhan hỏi. “Ngươi tin ư?”
“Không phải ngươi nói vậy sao?”
“Không thấy lạ ư?”. Ngay cả Thánh Y như hắn còn thấy thần kì.
“Lạ”
Lạ mà ngươi còn bình tĩnh như thể không liên quan tới mình vậy! Quả nhiên không phải người bình thường, hèn chi có thể dùng thân nam tử mà mang thai. Giang Ngọc Nhan coi như bái phục hắn.
“Cha của đứa bé là ai?”. Cái này chắc phải biết chứ nhỉ.
Bạch Sơ Ảnh ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc Nhan, đôi mắt trong vắt hàm chứa nghi vấn, nhíu mày như đang cố gắng nhớ lại. Một lúc lâu sau, hắn nhàn nhạt lên tiếng. “Không biết”
Không biết? Trời ạ, chuyện gì thế này? Lẽ nào hắn bị người khác mê gian cho nên mới không biết cha đứa bé là ai? Đứa nhỏ này thật đáng thương. Thế nhưng có thể vẫn còn nguyên nhân khác.
“Ngươi mất trí nhớ ư?”
“Không”
Được rồi! “Vậy ngươi đã làm với ai?”. Khoé mắt Giang Ngọc Nhan lơ đễnh liếc thấy chiếc nhẫn sáng bóng xanh biếc trên ngón tay Bạch Sơ Ảnh, mặt trong khắc hoa văn rất tự nhiên, tinh xảo kinh người, quý hiếm vô giá. Tuyệt phẩm như vậy cả thế gian này chỉ có một chiếc, sao lại ở trên tay hắn? Lẽ nào… Khoé môi xinh đẹp của Giang Ngọc Nhan cong lên.
“Làm cái gì?”. Ai kia vẫn rất nghi hoặc và ngây thơ.
Giang Ngọc Nhan suýt nữa hộc máu mất mạng. Thật lãng phí thời gian của hắn, hoá ra là một kẻ ngốc trong chuyện tình yêu. Được rồi, để Giang Ngọc Nhan tới dạy cho hắn một chút cũng được.
“Được rồi, trước hết đừng nói những chuyện này, sau khi uống thuốc thì nghỉ ngơi một chút, lần sau bàn tiếp”
Nếu còn hỏi tiếp thì một đời Thánh Y, một mỹ nhân tuyệt sắc như hắn thật sự sẽ hộc máu mà chết.