Chương 9: Tuyệt vọng
"Cậu mổ chính đi, tớ sẽ hỗ trợ cho cậu." Khi Tần Huyên trở lại, nàng yên lặng nhường vị trí mổ chính của mình.
"Được." Tần Huyên cầm lấy dao mổ mà Hách Nhân Kiệt đưa qua, nhẹ nhàng mở nội mạc tử cung ra.
"Bác sĩ gây mê, theo dõi nhịp tim của thai nhi."
"OK."
Với sự nỗ lực của mọi người, đứa trẻ sinh non đã được đưa ra khỏi bụng mẹ, cơ thể của thai phụ cũng lạnh đi một chút.
Vu Quy ngồi dưới đất dựa vào xe cứu thương, vùi đầu vào đầu gối lặng lẽ khóc.
Tần Huyên tự tay cắt dây rốn cho đứa bé, quấn vải lụa rồi ôm vào lòng: "Chúc mừng, là một bé trai, quay về bệnh viện còn phải kiểm tra thêm. Trong môi trường thiếu ôxy quá lâu, khó tránh khỏi gây tổn thương não, anh cần phải chuẩn bị tâm lý."
Nằm trên cáng cứu thương, Triệu Bình vui mừng liếc nhìn đứa con, nhưng khi nghĩ tới vợ, hai dòng nước mắt lại trào ra từ khóe mắt.
"Đi thôi, kết thúc công việc." Cô ấy đặt đứa trẻ vào lồng ấp, quay đầu lại gọi Lục Thanh Thời.
Không biết trời bắt đầu mưa từ khi nào, Vu Quy đứng dậy từ bên cạnh xe cứu thương, đi tới chỗ thai phụ rồi ngồi xuống bên cạnh.
Cô ấy lau lung tung trên mặt, không biết là mưa hay là nước mắt, nhấc thai phụ đang đắp khăn phẫu thuật lên.
"Ai..." Lục Thanh Thời dứt lời, lúc này mới lộ ra vẻ mệt mỏi, ánh mắt đờ đẫn ảm đảm. Lúc này Tần Huyền mới chú ý tới áo choàng trắng của nàng đã hoàn toàn ướt đẫm.
Một nửa là máu, một nửa là mồ hôi.
Vu Quy run rẩy cầm kim khâu, vừa khóc vừa khâu, cắn chặt môi dưới, không cho mình khóc thành tiếng.
Hách Nhân Kiệt đi tới kéo cô ấy: "Đi thôi, đi thôi, trời mưa to lắm. Một hồi sẽ có nhà tang lễ đến lấy xác."
Vu Quy ướt sũng cả người, nước mưa như chuỗi hạt đứt đoạn rơi xuống tóc. Cô ấy hất tay Hách Nhân Kiệt ra, nghẹn ngào: "Tôi... khi mẹ tôi sinh tôi ra, cũng khó sinh... Bác sĩ đều nói... để... bà ấy từ bỏ..."
Cô ấy nói năng lộn xộn: "Tôi... hôm nay tôi đã cứu được một người... Tôi thực sự rất vui... Tôi chỉ cảm thấy... đi cũng phải đi đàng hoàng một chút... Kiếp sau... hãy tìm người đàn ông tốt để kết hôn..."
Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, ngăn không cho nước mắt rơi vào khoang bụng còn chưa được khâu lại.
Nhưng không ngờ lại rơi vào sự dịu dàng của một chiếc ô.
Không biết từ khi nào, bên cạnh cô ấy mưa đã tạnh, Lục Thanh Thời cầm ô che cho cô ấy, im lặng im lặng.
Cố Diễn Chi cũng đang cầm ô ở cách đó không xa, dừng bước, chào hỏi anh em: "Đi thôi, kết thúc công việc. Trừ những người trực ban, những người khác đều về ký túc xá nghỉ ngơi đi."
Trở lại bệnh viện, phía đông đã xuất hiện vạch sáng trắng, đứa bé được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh, dấu hiệu sinh tồn của Triệu Bình cũng ổn định lại. Lục Thanh Thời đi báo cáo tình hình với cấp trên, còn Vu Quy trốn một mình trong phòng trực của bác sĩ, ngơ ngơ ngác ngác, trong đầu đều là dáng vẻ đầy máu của thai phụ kia.
Đó là một sinh mạng sinh động đã chết dần trước mắt, cô ấy không cách nào thờ ơ được.
Cô ấy còn nhớ rõ ngày đầu tiên mình khoác lên chiếc áo choàng trắng, đứng dưới quốc kỳ tuyên thệ, dùng thanh âm non nớt hô lên lời nói trang nghiêm: "Học viện Y khoa, giao phó tính mạng. Khi bước chân vào Học viện Y khoa thiêng liêng, tôi xin trân trọng tuyên thệ ——"
Tôi nguyện cống hiến hết mình cho y học, yêu quê hương đất nước, trung thành với nhân dân, tuân thủ y đức, tôn sư thủ kỷ*, chịu khó nghiên cứu, cần cù siêng năng, không ngừng tiến bộ và phát triển toàn diện.
(* Tôn trọng thầy cô, tuân thủ kỷ luật.)
Tôi quyết tâm dốc hết sức mình để xua tan bệnh tật của nhân loại, giúp cải thiện sức khỏe, giữ gìn sự tôn nghiêm và danh dự của y học, cứu người và chữa bệnh, không ngại gian khổ, kiên trì theo đuổi, phấn đấu cả đời cho sự nghiệp phát triển y tế của Tổ quốc và sức khỏe thể chất tinh thần của nhân loại.
Khi đó, giáo viên của cô ấy nói: "Nếu một đóa hoa héo tàn không thể làm cho em cảm thấy bi thương, vậy làm sao có thể làm bác sĩ được? So với y thuật và y đức, bác sĩ cần có sự đồng cảm hơn. Khi em có thể tiếp cận bệnh nhân từ tận đáy lòng, có thể cảm nhận được nỗi đau của bệnh nhân, em sẽ cách một người bác sĩ chân chính không xa nữa."
Hôm nay cô ấy đã cứu được một người, cũng tận mắt chứng kiến một sinh mạng rời đi. Điều này căn bản không giống với những gì cô ấy đã học được ở trường y, nơi này bác sĩ sống sờ sờ mà cũng giống như máy móc phẫu thuật.
Bọn họ xuất sắc, bọn họ hoàn hảo, bọn họ máu lạnh.
Vu Quy vùi đầu vào đầu gối, cuộn mình như đà điểu, mặc kệ điện thoại bên cạnh rung lên không ngừng mà không nghe máy.
"Tình huống chính là như vậy." Lục Thanh Thời báo cáo xong, vừa định quay người rời đi, Viện trưởng đã gọi nàng lại, run run rẩy rẩy gỡ áo choàng trắng của chính mình từ giá treo bên cạnh xuống, đưa cho nàng.
"Nhóc con, vất vả rồi, thay quần áo rồi hãy đi ra ngoài phòng khám." Viện trưởng lớn tuổi đeo kính lão, tóc mai điểm bạc, giọng nói điềm đạm và ấm áp.
Nàng có thể coi thường bất cứ ai, nhưng nàng vẫn giữ đủ sự kính trọng đối với vị Viện trưởng Bệnh viện Đại học này, tuổi đã ngoài sáu mươi nhưng thao tác trên bàn mổ vẫn vững vàng.
Lục Thanh Thời hơi khom người: "Cảm ơn."
***
"Ma mới, sao lại trốn trong phòng trực? Không thấy bên ngoài một đống công việc sao? Đi thay giường." Đồng nghiệp đi tới, gõ cửa.
Vu Quy đành phải đứng dậy, nói một cách yếu ớt: "Ra ngay."
Khi thay giường, bệnh nhân là một thanh niên trẻ tuổi, trọng lượng của cáng cứu thương và người rất nặng, chân của Vu Quy mềm nhũn, không thể dùng sức, suýt nữa trượt ra ngoài, Hách Nhân Kiệt giữ chặt cáng cứu thương.
"Này, cô làm sao vậy? Chiêu trượt tay này của cô làm xương cốt vừa mới nối lại phải bó bột lần nữa. Đi đi đi đi, đừng có ở đây cản trở. Đi xem giường số 15 truyền dịch xong chưa, nếu xong rồi thì truyền thêm một bình nữa."
"Được." Vu Quy kéo bước chân nặng nề đi qua. Vừa định thay thuốc, cô ấy lại bị y tá trưởng liếc nhìn, lập tức nổi giận chỉ vào mặt mắng cô ấy trước mặt người nhà.
"Cô làm sao vậy, ma mới? Khiêng giường cũng khiêng không xong, thay thuốc thì chỉ định của bác sĩ ghi rõ rành rành là Natri bicarbonat, cô xem cô cầm cái gì cho bệnh nhân!" Y tá trưởng giơ cái bình lên trước mặt cô ấy.
"Ceftriaxone Sodium! Nhầm thuốc sẽ chết người!" Vu Quy lúng túng: "Tôi..."
"Cô cái gì cô! Ngày nào cũng là cô! Không biết Phòng nghiệp vụ Y tuyển người như thế nào, còn dám tuyển người thấp kém như vậy vào Bệnh viện số 1 trực thuộc Nhân Tế." Vừa nói vừa liếc cô ấy. Vu Quy cúi thấp đầu, giống như thỏ con hoảng sợ.
"Đúng vậy, cô làm bác sĩ kiểu gì vậy? Thật quá vô trách nhiệm!" Người nhà bệnh nhân tràn đầy phẫn nộ, tiến lên đẩy cô ấy.
"Có lần thay thuốc cho bố tôi cũng thế, luồn kim mấy lần không vào được, tay bị sưng phù lên. Cô nói xem bố tôi tám mươi tuổi rồi, sao có thể chịu đựng cô hành hạ như vậy?!"
Huy hiệu của Vu Quy bị kéo xuống đất trong khi giằng co, mấy người nhà giẫm lên vài lần.
Vu Quy trầm mặc cúi đầu: "Thật xin lỗi."
Cô ấy nhìn tấm ảnh trên huy hiệu của mình ở dưới đất, mắt ngọc mày ngài, nụ cười vui vẻ như vậy, nước mắt chảy dài trên má.
***
"Ma mới, trưa nay đến nhà ăn mua cơm giúp tôi đi, tôi muốn ăn thịt heo cắt sợi."
"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn. Tôi muốn ăn mì trộn dầu hành không có hành lá, cay nhiều!"
"Ma mới, chuyển phát nhanh của tôi giao tới rồi, người ta để ở phòng bảo vệ trước cổng, cô đi lấy giúp tôi đi, tôi không đi ra được." Đồng nghiệp vừa hút từng ngụm từng ngụm mì, vừa xem video trên máy tính.
"Này, nhân tiện lấy đơn hàng giúp tôi luôn đi, dù sao cũng không xa, chỉ cách vài bước."
Một vài y tá cũng đi tới: "Ai nha, bác sĩ mấy người còn có thời gian nghỉ trưa, giờ nghỉ trưa chúng tôi cũng phải phải trực ở phòng bệnh."
Vu Quy cố gắng nở nụ cười: "Vậy mọi người muốn ăn gì, tôi mua cho mọi người."
"A! Cô thật tốt!"
Y tá vui mừng khôn xiết, hoàn toàn quên mất rằng bọn họ đã từng mắng cô ấy, hoặc là thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô ấy bị người khác mắng.
Vì vậy, trong suốt thời gian nghỉ trưa, Vu Quy đều chạy ngược chạy xuôi giúp mọi người lấy nước, chuyển phát nhanh, lấy thức ăn, sắp xếp tài liệu đưa đến Phòng nghiệp vụ Y, v.v.
Khi bước ra khỏi Phòng nghiệp vụ Y, cô ấy tình cờ đụng phải Từ Càn Khôn, cô vội cúi đầu nói: "Xin chào, Chủ nhiệm Từ."
Từ Càn Khôn dừng bước, nhìn cô gái trẻ này: "À ——Vu, cái gì ấy nhỉ?"
Vu Quy cúi đầu khom lưng: "Vu Quy, Vu Quy."
Xem như nhớ ra, con gái của người phụ nữ nhà quê đưa tiền cho ông ấy, mặc dù ngoại hình của mẹ không đẹp, trang điểm cũng không hợp mốt, nhưng con gái lại khá xinh đẹp.
Từ Càn Khôn vươn tay vỗ vai cô ấy: "Nghe nói tối qua cô đã đi theo xe cứu thương, con gái làm cái này rất vất vả, không phải ai cũng tài giỏi và có năng lực như Chủ nhiệm Lục của các cô đâu."
Vu Quy nghiêng đầu nhìn ông ấy, Từ Càn Khôn buông tay ra, cười đầy ẩn ý: "Trứng gà lần trước mẹ cô tặng tôi ăn rất ngon, thay tôi cám ơn bà ấy nhé."
"Nhân tiện." Ông ấy đi ra ngoài hai bước rồi quay đầu lại: "Nếu cô muốn đổi sang một môi trường thoải mái hơn, chỉ cần..."
Người thông minh không cần nói nhiều, Vu Quy vội vàng cúi đầu chạy, trong bụng không ngăn được buồn nôn.
Ánh mắt Từ Càn Khôn nhìn cô ấy như đang nhìn con mồi sắp tới tay, cô ấy kìm nén tim đập dữ dội vì sợ hãi, cắn chặt môi đi về phòng.
***
"Cám ơn." Tần Huyên đặt lon cà phê xuống trước mặt nàng, Lục Thanh Thời liếm liếm đôi môi khô khốc, nói cám ơn cô ấy.
"Đã ở lại hai đêm liên tục, cậu có muốn nói chuyện với Chủ nhiệm Từ xin nghỉ nửa ngày không? Cậu nhìn quầng thâm mắt của cậu đi." Tần Huyên đứng trước bàn làm việc của nàng trò chuyện, trong tay cũng cầm một lon cà phê giải lao.
Rốt cuộc không còn là thanh niên nữa, thức một đêm mà phản ứng gì cũng đều viết trên mặt, Lục Thanh Thiến lắc đầu: "Không được, buổi chiều còn có một ca phẫu thuật. Ngày mai sẽ nghỉ ngơi."
Tần Huyên đi tới, đụng vào cánh tay của nàng: "Này, tối ngày mốt chúng ta đi uống rượu đi. Sao cậu không liên lạc với soái ca mà lần trước tớ giới thiệu cho cậu..."
Vu Quy vừa bước vào văn phòng, chỉ nghe thấy hai người đang thảo luận ngày mai đi chơi ở đâu, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Có lẽ đối với bọn họ, cái chết của một người căn bản chính là chuyện nhỏ chẳng đáng nhắc tới.
Đồng nghiệp cầm lấy gói hàng từ trên tay cô ấy, cũng không có nói lời cám ơn hay đưa tiền lại, tốp năm tốp ba trở lại vị trí của mình ăn.
Vẫn là nam đồng nghiệp vừa xem video vừa ăn mì vừa nãy, mở hộp đồ ăn ra nhìn thoáng qua rồi lập tức đập đũa xuống bàn: "Ma mới, cô làm sao vậy! Như vậy sao tôi ăn được!"
Nắp của hộp giữ nhiệt bị mở ra, một ít nước anh bị đổ trong túi nhựa.
Vu Quy ngập ngừng: "Tôi... Tôi không biết... Lúc tôi vừa cầm... chính... chính là như vậy..."
"Cô nói xạo! Ngày nào tôi cũng gọi đồ ăn ở cửa hàng này, xưa nay không có như vậy! Có phải cô thấy tôi không vừa mắt nên cố ý làm vậy với tôi không!" Anh ta đứng dậy, cao giọng hung hăng.
Vu Quy đỏ cả mắt: "Tôi... tại sao tôi lại làm vậy với anh... Không thể giải thích được chuyện này..."
"Ai biết được chuyện gì xảy ra với cô! Lần trước nhờ cô viết bệnh án mà cũng cố gắng từ chối, hại tôi bị chủ nhiệm mắng! Tôi thấy cô chính là..." Anh ta tiến lên hai bước, chỉ vào mũi cô ấy la mắng.
"Tôi thực sự không biết tại sao Chủ nhiệm Từ lại tuyển cô, không thể giúp được gì mà còn gây gối cả ngày. Chúng tôi đã cố gắng rất nhiều mới có thể vào được Đại học Y khoa Nhân Tế, dựa vào đâu các cô lại..."
Vu Quy nghiến răng ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt của cô ấy rất đẹp, đồng tử rất lớn, tròng trắng rất ít, toàn bộ đều là giăng kín tơ máu, bỗng nhiên liếc nhìn thực sự hơi đáng sợ.
Nam đồng nghiệp lùi lại một bước, phô trương thanh thế: "Cô nhìn cái gì, chính là như vậy! Trưa nay có người nhìn thấy cô và Chủ nhiệm Từ xì xầm to nhỏ trong hành lang, ai biết đang nói cái gì, ai biết cô vào khoa Cấp cứu bằng cách nào."
Anh ta kéo cà vạt, có chút kỳ lạ.
Phản ứng của cơ thể nhanh hơn nhiều so với suy nghĩ của não bộ, Vu Quy không nói lời nào, bưng một tô Ma lạt thang* đổ ập dội từ đầu trên xuống.
Nam đồng nghiệp che mặt hét lên một tiếng, áo sơ mi trắng tuyết bị dầu cay nhuộm thành đủ kiểu.
Xung quanh vang lên tiếng la hét, Vu Quy nện hộp giữ nhiệt lên đầu anh ta: "Cmn tôi đã muốn làm chuyện này từ lâu rồi! Lũ rác rưởi bất học vô thuật* còn thích nói luyên thuyên!"
(* Không có học vấn và không có bản lĩnh làm việc.)
"Ma mới, cô điên rồi!" Có người tiến lên đỡ anh ta, vừa bước chân vừa mắng chửi.
"Tôi bị điên mới có thể nộp đơn vào Đại học Y khoa Nhân Tế!!!" Vu Quy thở hổn hển, cuồng loạn, chỉ tay vào từng người, bao gồm cả Lục Thanh Thời và Tần Huyên ở bên cạnh.
"Tôi biết tất cả mọi người đều coi thường tôi, coi thường tôi là người đến từ nông thôn. Nhưng tôi cũng đường đường chính chính thi đậu vào Đại học Y khoa Cẩm Châu, đường đường chính chính được Đại học Y khoa Nhân Tế nhận vào thực tập!"
Cô ấy gào thét, thở hổn hển, đột nhiên ném chiếc hộp giữ nhiệt ra ngoài, đúng lúc rơi ngay dưới chân Lục Thanh Thời.
"Còn nữa, tên của tôi không phải là ma mới, tên của tôi là —— Vu Quy!!! Vu trong vì vậy, Quy trong quay về!"
"Cmm, mm..." Nam đồng nghiệp bị giội đầy đầu đầy mặt định thần lại, chịu đựng đau đớn hất đám người đang kéo anh ta ra, đấm thẳng vào mặt Vu Quy.
Tuy nhiên, nắm đấm của anh ta chưa kịp chạm vào mặt, Vu Quy đã ngã xuống đất nhẹ nhàng giống như diều bị đứt dây.
"Cáng cứu thương, nhanh lên, mang cáng đến đây!" Ý thức cuối cùng còn sót lại chính là Lục Thanh Thời với gương mặt tràn đầy sự lo lắng.
Cô ấy mơ mơ màng màng nghĩ: "Xong đời rồi, cô Lục ra tay đều là bệnh nhân nguy kịch. Mình sắp đi gặp Mác* rồi."
"Được." Tần Huyên cầm lấy dao mổ mà Hách Nhân Kiệt đưa qua, nhẹ nhàng mở nội mạc tử cung ra.
"Bác sĩ gây mê, theo dõi nhịp tim của thai nhi."
"OK."
Với sự nỗ lực của mọi người, đứa trẻ sinh non đã được đưa ra khỏi bụng mẹ, cơ thể của thai phụ cũng lạnh đi một chút.
Vu Quy ngồi dưới đất dựa vào xe cứu thương, vùi đầu vào đầu gối lặng lẽ khóc.
Tần Huyên tự tay cắt dây rốn cho đứa bé, quấn vải lụa rồi ôm vào lòng: "Chúc mừng, là một bé trai, quay về bệnh viện còn phải kiểm tra thêm. Trong môi trường thiếu ôxy quá lâu, khó tránh khỏi gây tổn thương não, anh cần phải chuẩn bị tâm lý."
Nằm trên cáng cứu thương, Triệu Bình vui mừng liếc nhìn đứa con, nhưng khi nghĩ tới vợ, hai dòng nước mắt lại trào ra từ khóe mắt.
"Đi thôi, kết thúc công việc." Cô ấy đặt đứa trẻ vào lồng ấp, quay đầu lại gọi Lục Thanh Thời.
Không biết trời bắt đầu mưa từ khi nào, Vu Quy đứng dậy từ bên cạnh xe cứu thương, đi tới chỗ thai phụ rồi ngồi xuống bên cạnh.
Cô ấy lau lung tung trên mặt, không biết là mưa hay là nước mắt, nhấc thai phụ đang đắp khăn phẫu thuật lên.
"Ai..." Lục Thanh Thời dứt lời, lúc này mới lộ ra vẻ mệt mỏi, ánh mắt đờ đẫn ảm đảm. Lúc này Tần Huyền mới chú ý tới áo choàng trắng của nàng đã hoàn toàn ướt đẫm.
Một nửa là máu, một nửa là mồ hôi.
Vu Quy run rẩy cầm kim khâu, vừa khóc vừa khâu, cắn chặt môi dưới, không cho mình khóc thành tiếng.
Hách Nhân Kiệt đi tới kéo cô ấy: "Đi thôi, đi thôi, trời mưa to lắm. Một hồi sẽ có nhà tang lễ đến lấy xác."
Vu Quy ướt sũng cả người, nước mưa như chuỗi hạt đứt đoạn rơi xuống tóc. Cô ấy hất tay Hách Nhân Kiệt ra, nghẹn ngào: "Tôi... khi mẹ tôi sinh tôi ra, cũng khó sinh... Bác sĩ đều nói... để... bà ấy từ bỏ..."
Cô ấy nói năng lộn xộn: "Tôi... hôm nay tôi đã cứu được một người... Tôi thực sự rất vui... Tôi chỉ cảm thấy... đi cũng phải đi đàng hoàng một chút... Kiếp sau... hãy tìm người đàn ông tốt để kết hôn..."
Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, ngăn không cho nước mắt rơi vào khoang bụng còn chưa được khâu lại.
Nhưng không ngờ lại rơi vào sự dịu dàng của một chiếc ô.
Không biết từ khi nào, bên cạnh cô ấy mưa đã tạnh, Lục Thanh Thời cầm ô che cho cô ấy, im lặng im lặng.
Cố Diễn Chi cũng đang cầm ô ở cách đó không xa, dừng bước, chào hỏi anh em: "Đi thôi, kết thúc công việc. Trừ những người trực ban, những người khác đều về ký túc xá nghỉ ngơi đi."
Trở lại bệnh viện, phía đông đã xuất hiện vạch sáng trắng, đứa bé được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh, dấu hiệu sinh tồn của Triệu Bình cũng ổn định lại. Lục Thanh Thời đi báo cáo tình hình với cấp trên, còn Vu Quy trốn một mình trong phòng trực của bác sĩ, ngơ ngơ ngác ngác, trong đầu đều là dáng vẻ đầy máu của thai phụ kia.
Đó là một sinh mạng sinh động đã chết dần trước mắt, cô ấy không cách nào thờ ơ được.
Cô ấy còn nhớ rõ ngày đầu tiên mình khoác lên chiếc áo choàng trắng, đứng dưới quốc kỳ tuyên thệ, dùng thanh âm non nớt hô lên lời nói trang nghiêm: "Học viện Y khoa, giao phó tính mạng. Khi bước chân vào Học viện Y khoa thiêng liêng, tôi xin trân trọng tuyên thệ ——"
Tôi nguyện cống hiến hết mình cho y học, yêu quê hương đất nước, trung thành với nhân dân, tuân thủ y đức, tôn sư thủ kỷ*, chịu khó nghiên cứu, cần cù siêng năng, không ngừng tiến bộ và phát triển toàn diện.
(* Tôn trọng thầy cô, tuân thủ kỷ luật.)
Tôi quyết tâm dốc hết sức mình để xua tan bệnh tật của nhân loại, giúp cải thiện sức khỏe, giữ gìn sự tôn nghiêm và danh dự của y học, cứu người và chữa bệnh, không ngại gian khổ, kiên trì theo đuổi, phấn đấu cả đời cho sự nghiệp phát triển y tế của Tổ quốc và sức khỏe thể chất tinh thần của nhân loại.
Khi đó, giáo viên của cô ấy nói: "Nếu một đóa hoa héo tàn không thể làm cho em cảm thấy bi thương, vậy làm sao có thể làm bác sĩ được? So với y thuật và y đức, bác sĩ cần có sự đồng cảm hơn. Khi em có thể tiếp cận bệnh nhân từ tận đáy lòng, có thể cảm nhận được nỗi đau của bệnh nhân, em sẽ cách một người bác sĩ chân chính không xa nữa."
Hôm nay cô ấy đã cứu được một người, cũng tận mắt chứng kiến một sinh mạng rời đi. Điều này căn bản không giống với những gì cô ấy đã học được ở trường y, nơi này bác sĩ sống sờ sờ mà cũng giống như máy móc phẫu thuật.
Bọn họ xuất sắc, bọn họ hoàn hảo, bọn họ máu lạnh.
Vu Quy vùi đầu vào đầu gối, cuộn mình như đà điểu, mặc kệ điện thoại bên cạnh rung lên không ngừng mà không nghe máy.
"Tình huống chính là như vậy." Lục Thanh Thời báo cáo xong, vừa định quay người rời đi, Viện trưởng đã gọi nàng lại, run run rẩy rẩy gỡ áo choàng trắng của chính mình từ giá treo bên cạnh xuống, đưa cho nàng.
"Nhóc con, vất vả rồi, thay quần áo rồi hãy đi ra ngoài phòng khám." Viện trưởng lớn tuổi đeo kính lão, tóc mai điểm bạc, giọng nói điềm đạm và ấm áp.
Nàng có thể coi thường bất cứ ai, nhưng nàng vẫn giữ đủ sự kính trọng đối với vị Viện trưởng Bệnh viện Đại học này, tuổi đã ngoài sáu mươi nhưng thao tác trên bàn mổ vẫn vững vàng.
Lục Thanh Thời hơi khom người: "Cảm ơn."
***
"Ma mới, sao lại trốn trong phòng trực? Không thấy bên ngoài một đống công việc sao? Đi thay giường." Đồng nghiệp đi tới, gõ cửa.
Vu Quy đành phải đứng dậy, nói một cách yếu ớt: "Ra ngay."
Khi thay giường, bệnh nhân là một thanh niên trẻ tuổi, trọng lượng của cáng cứu thương và người rất nặng, chân của Vu Quy mềm nhũn, không thể dùng sức, suýt nữa trượt ra ngoài, Hách Nhân Kiệt giữ chặt cáng cứu thương.
"Này, cô làm sao vậy? Chiêu trượt tay này của cô làm xương cốt vừa mới nối lại phải bó bột lần nữa. Đi đi đi đi, đừng có ở đây cản trở. Đi xem giường số 15 truyền dịch xong chưa, nếu xong rồi thì truyền thêm một bình nữa."
"Được." Vu Quy kéo bước chân nặng nề đi qua. Vừa định thay thuốc, cô ấy lại bị y tá trưởng liếc nhìn, lập tức nổi giận chỉ vào mặt mắng cô ấy trước mặt người nhà.
"Cô làm sao vậy, ma mới? Khiêng giường cũng khiêng không xong, thay thuốc thì chỉ định của bác sĩ ghi rõ rành rành là Natri bicarbonat, cô xem cô cầm cái gì cho bệnh nhân!" Y tá trưởng giơ cái bình lên trước mặt cô ấy.
"Ceftriaxone Sodium! Nhầm thuốc sẽ chết người!" Vu Quy lúng túng: "Tôi..."
"Cô cái gì cô! Ngày nào cũng là cô! Không biết Phòng nghiệp vụ Y tuyển người như thế nào, còn dám tuyển người thấp kém như vậy vào Bệnh viện số 1 trực thuộc Nhân Tế." Vừa nói vừa liếc cô ấy. Vu Quy cúi thấp đầu, giống như thỏ con hoảng sợ.
"Đúng vậy, cô làm bác sĩ kiểu gì vậy? Thật quá vô trách nhiệm!" Người nhà bệnh nhân tràn đầy phẫn nộ, tiến lên đẩy cô ấy.
"Có lần thay thuốc cho bố tôi cũng thế, luồn kim mấy lần không vào được, tay bị sưng phù lên. Cô nói xem bố tôi tám mươi tuổi rồi, sao có thể chịu đựng cô hành hạ như vậy?!"
Huy hiệu của Vu Quy bị kéo xuống đất trong khi giằng co, mấy người nhà giẫm lên vài lần.
Vu Quy trầm mặc cúi đầu: "Thật xin lỗi."
Cô ấy nhìn tấm ảnh trên huy hiệu của mình ở dưới đất, mắt ngọc mày ngài, nụ cười vui vẻ như vậy, nước mắt chảy dài trên má.
***
"Ma mới, trưa nay đến nhà ăn mua cơm giúp tôi đi, tôi muốn ăn thịt heo cắt sợi."
"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn. Tôi muốn ăn mì trộn dầu hành không có hành lá, cay nhiều!"
"Ma mới, chuyển phát nhanh của tôi giao tới rồi, người ta để ở phòng bảo vệ trước cổng, cô đi lấy giúp tôi đi, tôi không đi ra được." Đồng nghiệp vừa hút từng ngụm từng ngụm mì, vừa xem video trên máy tính.
"Này, nhân tiện lấy đơn hàng giúp tôi luôn đi, dù sao cũng không xa, chỉ cách vài bước."
Một vài y tá cũng đi tới: "Ai nha, bác sĩ mấy người còn có thời gian nghỉ trưa, giờ nghỉ trưa chúng tôi cũng phải phải trực ở phòng bệnh."
Vu Quy cố gắng nở nụ cười: "Vậy mọi người muốn ăn gì, tôi mua cho mọi người."
"A! Cô thật tốt!"
Y tá vui mừng khôn xiết, hoàn toàn quên mất rằng bọn họ đã từng mắng cô ấy, hoặc là thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô ấy bị người khác mắng.
Vì vậy, trong suốt thời gian nghỉ trưa, Vu Quy đều chạy ngược chạy xuôi giúp mọi người lấy nước, chuyển phát nhanh, lấy thức ăn, sắp xếp tài liệu đưa đến Phòng nghiệp vụ Y, v.v.
Khi bước ra khỏi Phòng nghiệp vụ Y, cô ấy tình cờ đụng phải Từ Càn Khôn, cô vội cúi đầu nói: "Xin chào, Chủ nhiệm Từ."
Từ Càn Khôn dừng bước, nhìn cô gái trẻ này: "À ——Vu, cái gì ấy nhỉ?"
Vu Quy cúi đầu khom lưng: "Vu Quy, Vu Quy."
Xem như nhớ ra, con gái của người phụ nữ nhà quê đưa tiền cho ông ấy, mặc dù ngoại hình của mẹ không đẹp, trang điểm cũng không hợp mốt, nhưng con gái lại khá xinh đẹp.
Từ Càn Khôn vươn tay vỗ vai cô ấy: "Nghe nói tối qua cô đã đi theo xe cứu thương, con gái làm cái này rất vất vả, không phải ai cũng tài giỏi và có năng lực như Chủ nhiệm Lục của các cô đâu."
Vu Quy nghiêng đầu nhìn ông ấy, Từ Càn Khôn buông tay ra, cười đầy ẩn ý: "Trứng gà lần trước mẹ cô tặng tôi ăn rất ngon, thay tôi cám ơn bà ấy nhé."
"Nhân tiện." Ông ấy đi ra ngoài hai bước rồi quay đầu lại: "Nếu cô muốn đổi sang một môi trường thoải mái hơn, chỉ cần..."
Người thông minh không cần nói nhiều, Vu Quy vội vàng cúi đầu chạy, trong bụng không ngăn được buồn nôn.
Ánh mắt Từ Càn Khôn nhìn cô ấy như đang nhìn con mồi sắp tới tay, cô ấy kìm nén tim đập dữ dội vì sợ hãi, cắn chặt môi đi về phòng.
***
"Cám ơn." Tần Huyên đặt lon cà phê xuống trước mặt nàng, Lục Thanh Thời liếm liếm đôi môi khô khốc, nói cám ơn cô ấy.
"Đã ở lại hai đêm liên tục, cậu có muốn nói chuyện với Chủ nhiệm Từ xin nghỉ nửa ngày không? Cậu nhìn quầng thâm mắt của cậu đi." Tần Huyên đứng trước bàn làm việc của nàng trò chuyện, trong tay cũng cầm một lon cà phê giải lao.
Rốt cuộc không còn là thanh niên nữa, thức một đêm mà phản ứng gì cũng đều viết trên mặt, Lục Thanh Thiến lắc đầu: "Không được, buổi chiều còn có một ca phẫu thuật. Ngày mai sẽ nghỉ ngơi."
Tần Huyên đi tới, đụng vào cánh tay của nàng: "Này, tối ngày mốt chúng ta đi uống rượu đi. Sao cậu không liên lạc với soái ca mà lần trước tớ giới thiệu cho cậu..."
Vu Quy vừa bước vào văn phòng, chỉ nghe thấy hai người đang thảo luận ngày mai đi chơi ở đâu, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Có lẽ đối với bọn họ, cái chết của một người căn bản chính là chuyện nhỏ chẳng đáng nhắc tới.
Đồng nghiệp cầm lấy gói hàng từ trên tay cô ấy, cũng không có nói lời cám ơn hay đưa tiền lại, tốp năm tốp ba trở lại vị trí của mình ăn.
Vẫn là nam đồng nghiệp vừa xem video vừa ăn mì vừa nãy, mở hộp đồ ăn ra nhìn thoáng qua rồi lập tức đập đũa xuống bàn: "Ma mới, cô làm sao vậy! Như vậy sao tôi ăn được!"
Nắp của hộp giữ nhiệt bị mở ra, một ít nước anh bị đổ trong túi nhựa.
Vu Quy ngập ngừng: "Tôi... Tôi không biết... Lúc tôi vừa cầm... chính... chính là như vậy..."
"Cô nói xạo! Ngày nào tôi cũng gọi đồ ăn ở cửa hàng này, xưa nay không có như vậy! Có phải cô thấy tôi không vừa mắt nên cố ý làm vậy với tôi không!" Anh ta đứng dậy, cao giọng hung hăng.
Vu Quy đỏ cả mắt: "Tôi... tại sao tôi lại làm vậy với anh... Không thể giải thích được chuyện này..."
"Ai biết được chuyện gì xảy ra với cô! Lần trước nhờ cô viết bệnh án mà cũng cố gắng từ chối, hại tôi bị chủ nhiệm mắng! Tôi thấy cô chính là..." Anh ta tiến lên hai bước, chỉ vào mũi cô ấy la mắng.
"Tôi thực sự không biết tại sao Chủ nhiệm Từ lại tuyển cô, không thể giúp được gì mà còn gây gối cả ngày. Chúng tôi đã cố gắng rất nhiều mới có thể vào được Đại học Y khoa Nhân Tế, dựa vào đâu các cô lại..."
Vu Quy nghiến răng ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt của cô ấy rất đẹp, đồng tử rất lớn, tròng trắng rất ít, toàn bộ đều là giăng kín tơ máu, bỗng nhiên liếc nhìn thực sự hơi đáng sợ.
Nam đồng nghiệp lùi lại một bước, phô trương thanh thế: "Cô nhìn cái gì, chính là như vậy! Trưa nay có người nhìn thấy cô và Chủ nhiệm Từ xì xầm to nhỏ trong hành lang, ai biết đang nói cái gì, ai biết cô vào khoa Cấp cứu bằng cách nào."
Anh ta kéo cà vạt, có chút kỳ lạ.
Phản ứng của cơ thể nhanh hơn nhiều so với suy nghĩ của não bộ, Vu Quy không nói lời nào, bưng một tô Ma lạt thang* đổ ập dội từ đầu trên xuống.
Nam đồng nghiệp che mặt hét lên một tiếng, áo sơ mi trắng tuyết bị dầu cay nhuộm thành đủ kiểu.
Xung quanh vang lên tiếng la hét, Vu Quy nện hộp giữ nhiệt lên đầu anh ta: "Cmn tôi đã muốn làm chuyện này từ lâu rồi! Lũ rác rưởi bất học vô thuật* còn thích nói luyên thuyên!"
(* Không có học vấn và không có bản lĩnh làm việc.)
"Ma mới, cô điên rồi!" Có người tiến lên đỡ anh ta, vừa bước chân vừa mắng chửi.
"Tôi bị điên mới có thể nộp đơn vào Đại học Y khoa Nhân Tế!!!" Vu Quy thở hổn hển, cuồng loạn, chỉ tay vào từng người, bao gồm cả Lục Thanh Thời và Tần Huyên ở bên cạnh.
"Tôi biết tất cả mọi người đều coi thường tôi, coi thường tôi là người đến từ nông thôn. Nhưng tôi cũng đường đường chính chính thi đậu vào Đại học Y khoa Cẩm Châu, đường đường chính chính được Đại học Y khoa Nhân Tế nhận vào thực tập!"
Cô ấy gào thét, thở hổn hển, đột nhiên ném chiếc hộp giữ nhiệt ra ngoài, đúng lúc rơi ngay dưới chân Lục Thanh Thời.
"Còn nữa, tên của tôi không phải là ma mới, tên của tôi là —— Vu Quy!!! Vu trong vì vậy, Quy trong quay về!"
"Cmm, mm..." Nam đồng nghiệp bị giội đầy đầu đầy mặt định thần lại, chịu đựng đau đớn hất đám người đang kéo anh ta ra, đấm thẳng vào mặt Vu Quy.
Tuy nhiên, nắm đấm của anh ta chưa kịp chạm vào mặt, Vu Quy đã ngã xuống đất nhẹ nhàng giống như diều bị đứt dây.
"Cáng cứu thương, nhanh lên, mang cáng đến đây!" Ý thức cuối cùng còn sót lại chính là Lục Thanh Thời với gương mặt tràn đầy sự lo lắng.
Cô ấy mơ mơ màng màng nghĩ: "Xong đời rồi, cô Lục ra tay đều là bệnh nhân nguy kịch. Mình sắp đi gặp Mác* rồi."