Chương 9: Đùi Du Chiêu Rất To Sao?
Bạch Kiều là ngồi taxi đến.
Hôm nay Cố Thi có tiết dạy ở đại học Hải Bắc, đã đến trường từ sớm.
Mặc dù Bạch Đường Nguyên ngoài miệng đồng ý với Cố Thi đưa Bạch Kiều đến trường, nhưng đầu tiên ông chột dạ không muốn ở một mình với Bạch Kiều, thứ hai là vì thành tích của Bạch Kiều, ông không có mặt mũi gặp người quen ở nhị trung.
Cuối cùng Bạch Đường Nguyên gọi một chiếc taxi, đưa anh lên xe, Bạch Kiều an vị ngồi taxi đến trường học.
Cậu bảo tài xế đỗ xe bên đường, sau khi lấy hành lý từ cốp xe xuống, nhìn một đống đồ trên mặt đất, nhất thời cảm thấy gian nan.
Nhị trung cung cấp drap giường và chăn bông cho ký túc xá, hành lý anh mang theo cũng không nhiều lắm, nhưng lại mang rất nhiều sách.
Hai thùng lớn đựng toàn tài liệu học tập và sách tài liệu, cái còn lại là vali kéo đựng quần áo.
"Một mình tôi mang theo hết đống này trong một lần thì tỉ lệ thành công là bao nhiêu?"
【50%】
"Xem trọng tôi vậy sao?"
【Bởi vì kết quả chỉ có hai đáp án.】
Mang được và không mang được!
Bạch Kiều: "......"
Bạch Kiều cố gắng hết sức, chồng hai thùng sách lên thành một thùng, thử di chuyển, cảm thấy miễn cưỡng khi phải một tay kéo thêm vali, quyết định đầu tiên gửi một số sách đến phòng bảo vệ.
Anh bận rộn với hành lý của mình, không nhìn thấy chiếc xe đỗ ở bên khác, đương nhiên cũng không thấy người bước từ trong xe xuống.
Cho đến khi hai người chạm mặt nhau ở cửa trường học.
Hôm nay Du Chiêu mặc áo phông màu xám phối với quần âu màu vàng quả mơ, vô cùng chói mắt trong đám người.
Bởi vì đột nhiên đụng mặt, Bạch Kiều sửng sốt một cái rồi mới nói: "Chào buổi sáng."
Du Chiêu không trả lời anh, thay vào đó cúi đầu nhìn hai thùng carton cao hơn cằm anh, "Một mình?"
Bạch Kiều: "...... Bằng không thì?"
"Không ai đưa cậu đi sao?"
"......"
Đi học có cái gì tốt đâu mà đưa?
Bạch Kiều thầm nghĩ: Không phải cậu cũng một mình hay sao?
Đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên có người nói: "Thiếu gia, hành lý đưa đến lớp học hay ký túc xá?"
"......"
Lúc này Bạch Kiều mới để ý người mặc âu phục đừng phía sau Du Chiêu...... Và chiếc xe chói mắt đằng sau.
Rolls-Royce, màu đen!
Có tiền tùy hứng!
Bạch Kiều oán thầm một câu, cười cười nói: "Cha mẹ tôi...... Tương đối bận rộn."
Du Chiêu nói câu "ký túc xá" với người đằng sau, đưa tay muốn lấy một cái thùng carton trên tay Bạch Kiều xuống.
Bạch Kiều nhanh chóng trốn tránh: "Không cần."
Du Chiêu nhướng mày.
"Nếu muốn giúp thì kéo hộ tôi cái vali đằng sau một chút đi."
Anh cũng khỏi đi gửi nhờ.
Du Chiêu: "......"
Du Chiêu không nói lời nào kéo vali đi phía trước, Bạch Kiều ôm thùng carton theo phía sau, nhìn thân ảnh cao lớn phía trước, bất giác cong môi.
Thật ra người này cũng không lạnh lùng như trên tư liệu mà!
Hai người cứ thế cùng nhau đi đến lớp học, trên đường gặp không ít học sinh xì xào bàn tán khi nhìn thấy họ, Bạch Kiều chỉ cho là danh tiếng của Du Chiêu ở trường học quá lớn, cũng không để ý.
Đi vào lớp học, Bạch Kiều đặt sách ở một góc trong lớp, nói tiếng cảm ơn với Du Chiêu.
Bọn họ ngồi ở cuối lớp, việc cất đồ rất thuận tiện.
Du Chiêu vẫn không nói chuyện, bỏ valo xuống thì trở về chỗ ngồi, úp mặt lên bàn ngủ.
Bạch Kiều nhìn hắn một cái, quyết định không quấy rầy hắn, lấy mấy quyển sách ra, anh vừa mới ngẩng đầu thì đối diện với một ánh mắt phức tạp.
"...... Sao bà lại ngồi ở đây?"
Chủ nhân ánh mắt ấy là Chúc Lạp Lạp.
Anh nhớ rõ ràng là hôm qua Chúc Lạp Lạp ngồi cách xa bọn họ hai bàn.
Đầu tiên Chúc Lạp Lạp nhìn Du Chiêu một cái, rồi nhìn về phía Bạch Kiều: "Ông nói xem?"
"......"
Thấy đầu óc anh chậm chạp, Chúc Lạp Lạp không nhịn được "Ông xem diễn đàn trường mình chưa?"
Diễn đàn?
Bạch Kiều nói: "Chưa xem."
"Ông xem đi rồi hiểu."
"......"
Mặc dù có linh cảm, khi nhìn thấy bài đăng hot nhất diễn đàn trường, Bạch Kiều vẫn sợ hãi chớp mắt một cái.
Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa.
Hình ảnh bọn họ đánh nhau lan truyền trên diễn đàn.
"Cái này có liên quan gì đến chỗ bà ngồi?"
Chúc Lạp Lạp nói: "Bài này khuya hôm qua đăng lên, trong lớp sau khi có người nhìn thấy bài này, bị dọa đến mức không dám ngồi trước bàn của hai người, sáng sớm chạy đến lớp học, chuyển tôi với Già Phạm xuống đây nè."
Bạch Kiều: "......"
"Chuyện trong bài đó là thật sao? Mấy người hôm qua đi đánh lộn thật? Tối qua bị gọi tới phòng giáo viên cũng vì chuyện này hả?"
Lúc đầu giọng cô rất nhỏ, nhưng cuối cùng vì quá kích động nên cao giọng lên không ít.
Bạch Kiều nói: "Nếu tôi nói đúng vậy, có phải bà muốn đổi bàn trở lại không?"
"Khỉ khô! Muốn đổi thì tôi đổi từ lâu rồi."
"......"
"Người khác không hiểu ông, tui còn không hiểu ông chắc? Có phải ông lại đi lo chuyện bao đồng gì nữa không?"
Bạch Kiều: "......"
Cô nương sao lại hiểu rõ tôi thế?
Anh lộ ra nụ cười khổ, Chúc Lạp Lạp lập tức hiểu ngay: "Ông xem ông kia kìa, còn chưa có làm cảnh sát đâu! Nghề nghiệp chức trách đồ còn chưa có mà đã mắc bệnh nghề nghiệp, lần này là vì chuyện gì? Sao ông lại cùng với......"
Tiếng nói im bặt, Chúc Lạp Lạp quan sát cái ót bạn cùng bàn của anh, không nói thêm gì nữa.
"Bỏ đi, ông tự mình xem bài viết đó đi."
"......"
Còn chưa kịp nói gì người đã quay đầu đi.
Bạch Kiều xoa xoa mũi mình, thấy tiết học 6h40 còn chưa đến, ấn mở bài viết ra.
Nội dung topic rất đơn giản, chỉ có mấy tấm hình chụp ảnh đánh nhau, có Du Chiêu cầm gậy đánh người, còn có tấm Bạch Kiều quật vai, mặt đập xuống đất rất rõ ràng, cuối cùng là hình mấy tên côn đồ mặt sưng vù thê thảm.
『 Bùng nổ khai giảng! Bảng danh nhân của trường có thêm người mới!』
Lầu một: Người mới cái gì? Không phải đánh nhau thôi sao?
Lầu hai: Đây không phải Bạch Kiều A7 hả? Vẫn thích xen vào chuyện bao đồng như thế!
Lầu ba: Lầu trên tối cổ quá, bây giờ là 11A13, cùng lớp với Du Chiêu đó.
Lầu bốn: Du Chiêu? Là danh nhân trên bảng kia đó sao?
Lầu năm: Má ơi, thật đúng là......
......
Lầu chín: Du Chiêu vẫn hung ác như thế, đánh một gậy như thế, không tàn cũng phải phế đi?
Lầu mười: Sao Bạch Kiều lại nhập bọn với Du Chiêu?
Lầu mười một: Thằng này tao biết nè, nghe nó cha mẹ nó đều là giáo sư đại học, nhưng từ nhỏ không ai quản nó, thành tích học tập thì nát thôi rồi, ngay cả nhị trung cũng không thi đậu, vẫn là dựa vào quan hệ gia đình tiến vào đó......
......
Lầu mười bảy: Cái người bị đánh là ai vậy? Nhìn quen mắt quá, hình như là tên lưu manh ở ngoài trường đó!
Lầu mười tám: [Hình ảnh], thành tích chia lớp lớp 11, nhìn thành tích này đi, nếu tao là cha mẹ Bạch Kiều chắc bị nó làm tức chết quá ha ha ha ha ha......
......
Lầu hai ba: Ủa rồi Bạch Kiều và Du Chiêu là chuyện gì? Bọn họ lúc trước có quen biết sao? Không đánh không quen biết?
Lầu hai bốn: Gì mà không đánh không quen biết, cái này rõ ràng nhìn thấy con đường thành tích không đi được, chạy đi ôm đùi sao! Ai mà không biết cậu của Du Chiêu là Tổng Giám đốc tập đoàn Duyệt An có thứ? Nếu mà thành công, cả một đời cậu ta không lo ăn lo mặc!
......
Lầu ba mươi: Tình hình chiến đấu rất kịch liệt, thuần thục như vậy xem ra là tay lão luyện!
Lầu ba mốt: Nói nghe nè hôm qua đi ngang qua A13 có nghe Trịnh Mãn Ân nói cảm ơn với Bạch Kiều đó.
Lầu ba hai: Cảm ơn cái gì? Hỗ trợ đánh nhau? Nói chứ sẽ không phải họ Bạch thuê mấy tên côn đồ tự biên tự diễn đó chứ?
......
Lầu bốn lăm: Anh trai nhỏ này đẹp trai quá à.
Lầu bốn sáu: Đẹp trai thì làm ăn được gì? Liếm chó cho người khác*, thật sự làm mất mặt cha mẹ quá!"
* Liếm chó/ liếm cẩu là thuật ngữ mạng, theo Baike Baidu thì có hai cách dùng. một là chỉ người biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh. Hai là chỉ người không có nguyên tắc và điểm mấu chốt đi nịnh nọt, a dua nịnh hót người khác.
......
Lầu năm mươi: tin mới đây [hình ảnh]
Lầu năm mốt: uầy, quả nhiên là ôm đùi? Nó cũng chỉ xứng xách đồ cho người ta thôi!
......
Bạch Kiều nhấn mở tấm ảnh đó, chính là cảnh vừa rồi lúc vào trường Du Chiêu kéo vali giúp anh ở phía trước, anh ôm sách ở phía sau.
Anh ôm sách của mình làm sao lại thành ôm đùi rồi?
Đùi Du Chiêu rất to sao? Anh cần ôm chắc?
Bạch Kiều cúi đầu nhìn sang, mặc quần rộng rãi nhìn không ra, nhưng ở phía dưới lộ ra một nửa bắp chân săn chắc, hẳn là to hơn Bạch Kiều một chút.
Nhưng cái này không thể nói rõ cái gì, dù sao Du Chiêu cũng cao hơn anh không ít.
Tính theo tỷ lệ đùi Du Chiêu to hơn anh cũng phải!
Tự an ủi bản thân mình một phen, Bạch Kiều thu tầm mắt lại, tiếp tục mở bình luận ra đọc, đều là ăn dưa trêu chọc rồi châm chọc, lâu lâu có mấy bình luận nhan khống ngoi lên, còn có mấy học sinh mới lên lớp mười chưa thể thoát khỏi hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì cảm thán ngầu quá xá!
Tổng kết lại là, không có ai bổ ích cả!
Trường học mở diễn đàn ra là để hóng hớt sao?
Còn ghim cả cái bảng danh nhân? Danh nhân hiện tại có lợi ích gì? Không cố gắng học tập, bước ra xã hội cũng biến thành người thường thôi!
Bạch Kiều vừa ghét bỏ, vừa nhấn vào bảng danh nhân được ghim.
Hiện tại đứng đầu bảng danh nhân, không có gì bất ngờ đó là Du Chiêu.
Xếp ở vị trí thứ hai chính là hội trưởng hội học sinh Bạch Diệu...... Nhìn thấy cái tên này, Bạch Kiều dừng lại một chút.
Anh đã quên mất, anh họ mình hồi cấp ba là hội trưởng hội học sinh của trường.
Bạch Diệu là con của chú hai của anh, chú hai cũng là cảnh sát, mấy năm trước đã hy sinh vì nhiệm vụ.
Sau khi chú hai qua đời thì anh cũng ít qua lại với anh họ, về sau anh họ ra nước ngoài du học, bọn họ cũng không gặp mặt nhau.
Đã qua nhiều năm nhìn thấy ảnh chụp anh họ mình lúc cấp ba, vẫn là gương mặt nghiêm túc trong trí nhớ, nhìn giống như một cán bộ nhỏ.
Bạch Kiều cong môi cười, đột nhiên nhận ra phòng học yên tĩnh không ít, ngẩng đầu nhìn thấy chủ nhiệm trẻ tuổi ngồi ở bàn giáo viên, lập tức cất điện thoại, bắt đầu mở sách giáo khoa.
Tự học mới khai giảng chưa có chương trình học cố định, phần lớn mọi người lựa chọn học từ mới, nhưng ở A13, hai phần ba lớp lựa chọn ngủ.
Bạch Kiều vốn nên thuộc số hai phần ba kia, nhưng hôm nay lần đầu tiên anh cầm tài liệu học tập môn Ngữ Văn lớp mười, học cổ văn đàng hoàng tử tế.
Không ít người quay đầu quan sáng, cùng một bộ dáng gặp quỷ.
Ngay cả Chúc Lạp Lạp cũng không nhịn được cue anh: "Ông bị bài viết đó kích thích hả?"
Bạch Kiều: "......"
Nếu không phải học xong mấy năm quên sạch sẽ mấy cái cổ văn này thì anh cũng không học thuộc đâu.
Vì đề phòng bị quấy rầy, anh nâng cao giọng mình lên một chút.
Du Chiêu vốn muốn đen tai nghe, hắn vừa lấy tai nghe bên trong ngăn bàn ra, chợt nhìn thấy bạn cùng bàn bỏ sách xuống, nhắm mắt đọc thuộc lòng bài văn với tốc độ cực nhanh.
"......"
Hình như anh mới nhìn năm phút mà thôi.
Coi như học thuộc từ lâu, cách một kỳ nghỉ hè học lại lần nữa cũng không thể lưu loát như vậy, trừ phi lúc nghỉ hè lặng lẽ học bù.
Bạch Kiều sẽ là loại người học bù lúc nghỉ hè sao?
Hiển nhiên không phải.
Du Chiêu giống như phát hiện cái gì đó mới lạ, bỏ tai nghe vào trong ngăn bàn, làm nằm xuống bàn.
Lần này mặt hướng về phía Bạch Kiều.
Hắn duy trì tư thế này, nghe Bạch Kiều học hết một tiết cổ văn.
[…]
Tác giả có điều muốn nói:
Câu hỏi được đặt ra là, tại sao Du Chiêu biết bài văn Bạch Kiều đọc ra là chính xác?
[…]
Hôm nay Cố Thi có tiết dạy ở đại học Hải Bắc, đã đến trường từ sớm.
Mặc dù Bạch Đường Nguyên ngoài miệng đồng ý với Cố Thi đưa Bạch Kiều đến trường, nhưng đầu tiên ông chột dạ không muốn ở một mình với Bạch Kiều, thứ hai là vì thành tích của Bạch Kiều, ông không có mặt mũi gặp người quen ở nhị trung.
Cuối cùng Bạch Đường Nguyên gọi một chiếc taxi, đưa anh lên xe, Bạch Kiều an vị ngồi taxi đến trường học.
Cậu bảo tài xế đỗ xe bên đường, sau khi lấy hành lý từ cốp xe xuống, nhìn một đống đồ trên mặt đất, nhất thời cảm thấy gian nan.
Nhị trung cung cấp drap giường và chăn bông cho ký túc xá, hành lý anh mang theo cũng không nhiều lắm, nhưng lại mang rất nhiều sách.
Hai thùng lớn đựng toàn tài liệu học tập và sách tài liệu, cái còn lại là vali kéo đựng quần áo.
"Một mình tôi mang theo hết đống này trong một lần thì tỉ lệ thành công là bao nhiêu?"
【50%】
"Xem trọng tôi vậy sao?"
【Bởi vì kết quả chỉ có hai đáp án.】
Mang được và không mang được!
Bạch Kiều: "......"
Bạch Kiều cố gắng hết sức, chồng hai thùng sách lên thành một thùng, thử di chuyển, cảm thấy miễn cưỡng khi phải một tay kéo thêm vali, quyết định đầu tiên gửi một số sách đến phòng bảo vệ.
Anh bận rộn với hành lý của mình, không nhìn thấy chiếc xe đỗ ở bên khác, đương nhiên cũng không thấy người bước từ trong xe xuống.
Cho đến khi hai người chạm mặt nhau ở cửa trường học.
Hôm nay Du Chiêu mặc áo phông màu xám phối với quần âu màu vàng quả mơ, vô cùng chói mắt trong đám người.
Bởi vì đột nhiên đụng mặt, Bạch Kiều sửng sốt một cái rồi mới nói: "Chào buổi sáng."
Du Chiêu không trả lời anh, thay vào đó cúi đầu nhìn hai thùng carton cao hơn cằm anh, "Một mình?"
Bạch Kiều: "...... Bằng không thì?"
"Không ai đưa cậu đi sao?"
"......"
Đi học có cái gì tốt đâu mà đưa?
Bạch Kiều thầm nghĩ: Không phải cậu cũng một mình hay sao?
Đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên có người nói: "Thiếu gia, hành lý đưa đến lớp học hay ký túc xá?"
"......"
Lúc này Bạch Kiều mới để ý người mặc âu phục đừng phía sau Du Chiêu...... Và chiếc xe chói mắt đằng sau.
Rolls-Royce, màu đen!
Có tiền tùy hứng!
Bạch Kiều oán thầm một câu, cười cười nói: "Cha mẹ tôi...... Tương đối bận rộn."
Du Chiêu nói câu "ký túc xá" với người đằng sau, đưa tay muốn lấy một cái thùng carton trên tay Bạch Kiều xuống.
Bạch Kiều nhanh chóng trốn tránh: "Không cần."
Du Chiêu nhướng mày.
"Nếu muốn giúp thì kéo hộ tôi cái vali đằng sau một chút đi."
Anh cũng khỏi đi gửi nhờ.
Du Chiêu: "......"
Du Chiêu không nói lời nào kéo vali đi phía trước, Bạch Kiều ôm thùng carton theo phía sau, nhìn thân ảnh cao lớn phía trước, bất giác cong môi.
Thật ra người này cũng không lạnh lùng như trên tư liệu mà!
Hai người cứ thế cùng nhau đi đến lớp học, trên đường gặp không ít học sinh xì xào bàn tán khi nhìn thấy họ, Bạch Kiều chỉ cho là danh tiếng của Du Chiêu ở trường học quá lớn, cũng không để ý.
Đi vào lớp học, Bạch Kiều đặt sách ở một góc trong lớp, nói tiếng cảm ơn với Du Chiêu.
Bọn họ ngồi ở cuối lớp, việc cất đồ rất thuận tiện.
Du Chiêu vẫn không nói chuyện, bỏ valo xuống thì trở về chỗ ngồi, úp mặt lên bàn ngủ.
Bạch Kiều nhìn hắn một cái, quyết định không quấy rầy hắn, lấy mấy quyển sách ra, anh vừa mới ngẩng đầu thì đối diện với một ánh mắt phức tạp.
"...... Sao bà lại ngồi ở đây?"
Chủ nhân ánh mắt ấy là Chúc Lạp Lạp.
Anh nhớ rõ ràng là hôm qua Chúc Lạp Lạp ngồi cách xa bọn họ hai bàn.
Đầu tiên Chúc Lạp Lạp nhìn Du Chiêu một cái, rồi nhìn về phía Bạch Kiều: "Ông nói xem?"
"......"
Thấy đầu óc anh chậm chạp, Chúc Lạp Lạp không nhịn được "Ông xem diễn đàn trường mình chưa?"
Diễn đàn?
Bạch Kiều nói: "Chưa xem."
"Ông xem đi rồi hiểu."
"......"
Mặc dù có linh cảm, khi nhìn thấy bài đăng hot nhất diễn đàn trường, Bạch Kiều vẫn sợ hãi chớp mắt một cái.
Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa.
Hình ảnh bọn họ đánh nhau lan truyền trên diễn đàn.
"Cái này có liên quan gì đến chỗ bà ngồi?"
Chúc Lạp Lạp nói: "Bài này khuya hôm qua đăng lên, trong lớp sau khi có người nhìn thấy bài này, bị dọa đến mức không dám ngồi trước bàn của hai người, sáng sớm chạy đến lớp học, chuyển tôi với Già Phạm xuống đây nè."
Bạch Kiều: "......"
"Chuyện trong bài đó là thật sao? Mấy người hôm qua đi đánh lộn thật? Tối qua bị gọi tới phòng giáo viên cũng vì chuyện này hả?"
Lúc đầu giọng cô rất nhỏ, nhưng cuối cùng vì quá kích động nên cao giọng lên không ít.
Bạch Kiều nói: "Nếu tôi nói đúng vậy, có phải bà muốn đổi bàn trở lại không?"
"Khỉ khô! Muốn đổi thì tôi đổi từ lâu rồi."
"......"
"Người khác không hiểu ông, tui còn không hiểu ông chắc? Có phải ông lại đi lo chuyện bao đồng gì nữa không?"
Bạch Kiều: "......"
Cô nương sao lại hiểu rõ tôi thế?
Anh lộ ra nụ cười khổ, Chúc Lạp Lạp lập tức hiểu ngay: "Ông xem ông kia kìa, còn chưa có làm cảnh sát đâu! Nghề nghiệp chức trách đồ còn chưa có mà đã mắc bệnh nghề nghiệp, lần này là vì chuyện gì? Sao ông lại cùng với......"
Tiếng nói im bặt, Chúc Lạp Lạp quan sát cái ót bạn cùng bàn của anh, không nói thêm gì nữa.
"Bỏ đi, ông tự mình xem bài viết đó đi."
"......"
Còn chưa kịp nói gì người đã quay đầu đi.
Bạch Kiều xoa xoa mũi mình, thấy tiết học 6h40 còn chưa đến, ấn mở bài viết ra.
Nội dung topic rất đơn giản, chỉ có mấy tấm hình chụp ảnh đánh nhau, có Du Chiêu cầm gậy đánh người, còn có tấm Bạch Kiều quật vai, mặt đập xuống đất rất rõ ràng, cuối cùng là hình mấy tên côn đồ mặt sưng vù thê thảm.
『 Bùng nổ khai giảng! Bảng danh nhân của trường có thêm người mới!』
Lầu một: Người mới cái gì? Không phải đánh nhau thôi sao?
Lầu hai: Đây không phải Bạch Kiều A7 hả? Vẫn thích xen vào chuyện bao đồng như thế!
Lầu ba: Lầu trên tối cổ quá, bây giờ là 11A13, cùng lớp với Du Chiêu đó.
Lầu bốn: Du Chiêu? Là danh nhân trên bảng kia đó sao?
Lầu năm: Má ơi, thật đúng là......
......
Lầu chín: Du Chiêu vẫn hung ác như thế, đánh một gậy như thế, không tàn cũng phải phế đi?
Lầu mười: Sao Bạch Kiều lại nhập bọn với Du Chiêu?
Lầu mười một: Thằng này tao biết nè, nghe nó cha mẹ nó đều là giáo sư đại học, nhưng từ nhỏ không ai quản nó, thành tích học tập thì nát thôi rồi, ngay cả nhị trung cũng không thi đậu, vẫn là dựa vào quan hệ gia đình tiến vào đó......
......
Lầu mười bảy: Cái người bị đánh là ai vậy? Nhìn quen mắt quá, hình như là tên lưu manh ở ngoài trường đó!
Lầu mười tám: [Hình ảnh], thành tích chia lớp lớp 11, nhìn thành tích này đi, nếu tao là cha mẹ Bạch Kiều chắc bị nó làm tức chết quá ha ha ha ha ha......
......
Lầu hai ba: Ủa rồi Bạch Kiều và Du Chiêu là chuyện gì? Bọn họ lúc trước có quen biết sao? Không đánh không quen biết?
Lầu hai bốn: Gì mà không đánh không quen biết, cái này rõ ràng nhìn thấy con đường thành tích không đi được, chạy đi ôm đùi sao! Ai mà không biết cậu của Du Chiêu là Tổng Giám đốc tập đoàn Duyệt An có thứ? Nếu mà thành công, cả một đời cậu ta không lo ăn lo mặc!
......
Lầu ba mươi: Tình hình chiến đấu rất kịch liệt, thuần thục như vậy xem ra là tay lão luyện!
Lầu ba mốt: Nói nghe nè hôm qua đi ngang qua A13 có nghe Trịnh Mãn Ân nói cảm ơn với Bạch Kiều đó.
Lầu ba hai: Cảm ơn cái gì? Hỗ trợ đánh nhau? Nói chứ sẽ không phải họ Bạch thuê mấy tên côn đồ tự biên tự diễn đó chứ?
......
Lầu bốn lăm: Anh trai nhỏ này đẹp trai quá à.
Lầu bốn sáu: Đẹp trai thì làm ăn được gì? Liếm chó cho người khác*, thật sự làm mất mặt cha mẹ quá!"
* Liếm chó/ liếm cẩu là thuật ngữ mạng, theo Baike Baidu thì có hai cách dùng. một là chỉ người biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh. Hai là chỉ người không có nguyên tắc và điểm mấu chốt đi nịnh nọt, a dua nịnh hót người khác.
......
Lầu năm mươi: tin mới đây [hình ảnh]
Lầu năm mốt: uầy, quả nhiên là ôm đùi? Nó cũng chỉ xứng xách đồ cho người ta thôi!
......
Bạch Kiều nhấn mở tấm ảnh đó, chính là cảnh vừa rồi lúc vào trường Du Chiêu kéo vali giúp anh ở phía trước, anh ôm sách ở phía sau.
Anh ôm sách của mình làm sao lại thành ôm đùi rồi?
Đùi Du Chiêu rất to sao? Anh cần ôm chắc?
Bạch Kiều cúi đầu nhìn sang, mặc quần rộng rãi nhìn không ra, nhưng ở phía dưới lộ ra một nửa bắp chân săn chắc, hẳn là to hơn Bạch Kiều một chút.
Nhưng cái này không thể nói rõ cái gì, dù sao Du Chiêu cũng cao hơn anh không ít.
Tính theo tỷ lệ đùi Du Chiêu to hơn anh cũng phải!
Tự an ủi bản thân mình một phen, Bạch Kiều thu tầm mắt lại, tiếp tục mở bình luận ra đọc, đều là ăn dưa trêu chọc rồi châm chọc, lâu lâu có mấy bình luận nhan khống ngoi lên, còn có mấy học sinh mới lên lớp mười chưa thể thoát khỏi hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì cảm thán ngầu quá xá!
Tổng kết lại là, không có ai bổ ích cả!
Trường học mở diễn đàn ra là để hóng hớt sao?
Còn ghim cả cái bảng danh nhân? Danh nhân hiện tại có lợi ích gì? Không cố gắng học tập, bước ra xã hội cũng biến thành người thường thôi!
Bạch Kiều vừa ghét bỏ, vừa nhấn vào bảng danh nhân được ghim.
Hiện tại đứng đầu bảng danh nhân, không có gì bất ngờ đó là Du Chiêu.
Xếp ở vị trí thứ hai chính là hội trưởng hội học sinh Bạch Diệu...... Nhìn thấy cái tên này, Bạch Kiều dừng lại một chút.
Anh đã quên mất, anh họ mình hồi cấp ba là hội trưởng hội học sinh của trường.
Bạch Diệu là con của chú hai của anh, chú hai cũng là cảnh sát, mấy năm trước đã hy sinh vì nhiệm vụ.
Sau khi chú hai qua đời thì anh cũng ít qua lại với anh họ, về sau anh họ ra nước ngoài du học, bọn họ cũng không gặp mặt nhau.
Đã qua nhiều năm nhìn thấy ảnh chụp anh họ mình lúc cấp ba, vẫn là gương mặt nghiêm túc trong trí nhớ, nhìn giống như một cán bộ nhỏ.
Bạch Kiều cong môi cười, đột nhiên nhận ra phòng học yên tĩnh không ít, ngẩng đầu nhìn thấy chủ nhiệm trẻ tuổi ngồi ở bàn giáo viên, lập tức cất điện thoại, bắt đầu mở sách giáo khoa.
Tự học mới khai giảng chưa có chương trình học cố định, phần lớn mọi người lựa chọn học từ mới, nhưng ở A13, hai phần ba lớp lựa chọn ngủ.
Bạch Kiều vốn nên thuộc số hai phần ba kia, nhưng hôm nay lần đầu tiên anh cầm tài liệu học tập môn Ngữ Văn lớp mười, học cổ văn đàng hoàng tử tế.
Không ít người quay đầu quan sáng, cùng một bộ dáng gặp quỷ.
Ngay cả Chúc Lạp Lạp cũng không nhịn được cue anh: "Ông bị bài viết đó kích thích hả?"
Bạch Kiều: "......"
Nếu không phải học xong mấy năm quên sạch sẽ mấy cái cổ văn này thì anh cũng không học thuộc đâu.
Vì đề phòng bị quấy rầy, anh nâng cao giọng mình lên một chút.
Du Chiêu vốn muốn đen tai nghe, hắn vừa lấy tai nghe bên trong ngăn bàn ra, chợt nhìn thấy bạn cùng bàn bỏ sách xuống, nhắm mắt đọc thuộc lòng bài văn với tốc độ cực nhanh.
"......"
Hình như anh mới nhìn năm phút mà thôi.
Coi như học thuộc từ lâu, cách một kỳ nghỉ hè học lại lần nữa cũng không thể lưu loát như vậy, trừ phi lúc nghỉ hè lặng lẽ học bù.
Bạch Kiều sẽ là loại người học bù lúc nghỉ hè sao?
Hiển nhiên không phải.
Du Chiêu giống như phát hiện cái gì đó mới lạ, bỏ tai nghe vào trong ngăn bàn, làm nằm xuống bàn.
Lần này mặt hướng về phía Bạch Kiều.
Hắn duy trì tư thế này, nghe Bạch Kiều học hết một tiết cổ văn.
[…]
Tác giả có điều muốn nói:
Câu hỏi được đặt ra là, tại sao Du Chiêu biết bài văn Bạch Kiều đọc ra là chính xác?
[…]