Chương 10: Người làm dịch vụ đa cấp
Sáng hôm sau, Quý Dương thật sự mang theo sách vở và một ít đồ ăn đến chơi cùng Văn Ninh.
Vì lại gặp ác mộng nữa nên Văn Ninh ngủ không ngon giấc, khi Quý Dương tới cậu vẫn còn đang lơ mơ, mang quả đầu rối bù ra mở cửa cho đối phương.
Quý Dương vừa thấy bộ dạng này của Văn Ninh đã nói: "Cậu mới ngủ dậy đúng không? Haha, đầu tóc như tổ quạ."
"Cậu thấy qua cái tổ quạ nào đẹp trai như tớ chưa?" – Văn Ninh tỉnh bơ đáp.
Nghe vậy, Quý Dương ôm bụng cười đi theo Văn Ninh vào nhà.
Bước vào phòng khách, Quý Dương thì chẳng thấy gì ngoài căn phòng rộng rãi thoáng mát, nhưng Văn Ninh lại thấy ai đó đang nghiêm túc ngồi trên sô pha xem... tin tức trên ti vi.
Văn Ninh thầm nghĩ, cả ti vi mà Quý Hòa cũng mở được, vậy có lẽ nào quỷ này cũng nấu cơm dọn nhà được không?
Quý Hòa hồn nhiên không biết suy nghĩ của Văn Ninh, hắn nghiêm túc giải thích với cậu: "Tôi là một con quỷ đã lỗi thời, nên phải tích cực cập nhật tin tức."
Văn Ninh nghe vậy nhịn không được nhìn một đầu tóc bạch kim tạo kiểu tỉ mỉ của Quý Hòa, lại nhìn cách ăn mặc như nam chính phim tình cảm lãng mạn của hắn, thấy thế nào người lỗi thời cũng là Văn Ninh mình mới phải. Không để ý thì thôi, đã để ý mới nhận ra quần áo trên người Quý Hòa đều là của thương hiệu thời trang xa xỉ, đủ để nhận ra hắn là người rất có điều kiện. Thiết lập này lại không phù hợp với hoàn cảnh vốn có của gia đình "Lục Quý Hòa" mà Văn Ninh biết, so đi so lại ngoại trừ ngoại hình giống "em trai Quý Dương" thì hắn không hề có điểm nào phù hợp với thân phận "Lục Quý Hòa" đã chết kia. Để ý thêm chút nữa, Văn Ninh thấy Quý Hòa đi chân trần. Cậu chợt nhớ ra hình như từ khi xuất hiện Quý Hòa vẫn luôn đi chân trần như vậy thì phải. Có lẽ khi chết, chân hắn không mang gì cả.
Hiện tại là tám giờ rưỡi, Văn Ninh để Quý Dương ngồi chơi phòng khách còn mình thì đi rửa mặt ăn sáng trước đã.
Lúc quay trở lại phòng khách đã chín giờ, Văn Ninh thấy cái người mới ban nãy còn nghiêm túc nói bản thân lỗi thời nên phải xem tin tức, đang vui vẻ cười híp cả mắt ngồi ở cái ghế phía sau Quý Dương xem... hoạt hình Oggy!
"Có cả đống tuổi rồi mà còn xem hoạt hình hả?" Văn Ninh bất đắc dĩ nói.
Quý Dương vô thức gãi đầu, thật thà đáp: "Tớ thấy hay mà."
Quý Hòa cũng gật đầu theo Quý Dương.
Văn Ninh vờ như không thấy Quý Hòa gật đầu, cậu ngồi xuống đối diện Quý Dương rồi rót chén nước uống, đoạn nói: "Cậu muốn học hóa nữa không?"
Quý Dương gật đầu như giã tỏi: "Có chứ, tớ mang sách vở đầy đủ qua rồi!"
"Thế thì lên phòng tớ trên lầu học, bàn ở phòng khách không viết bài được." – Văn Ninh thoải mái đáp lại.
Quý Dương vui vẻ gật đầu, lập tức cầm điều khiển tắt ti vi đi. Văn Ninh đang định dẫn hắn lên lầu thì tay bỗng lạnh ngắt, cả người không nhích nổi một bước.
"Cho tôi xem đi mà, nếu không tôi sẽ nhàm chán đến chết mất." – Quý Hòa dùng bàn tay lạnh ngắt của mình lôi kéo tay Văn Ninh.
"Sự thật là anh đã chết rồi." – Câu này Văn Ninh giữ trong lòng không nói ra. Nhưng cậu vẫn cầm điều khiển mở lại ti vi, sau đó Quý Hòa liền buông tay cậu rồi vui vẻ xem hoạt hình.
Trong thoáng chốc, Văn Ninh đã nghi ngờ đối phương thật sự mới chỉ có mười hai tuổi mà thôi.
Thấy Văn Ninh lại bật ti vi lên, Quý Dương khó hiểu hỏi: "Ủa sao cậu vẫn mở ti vi?"
"Kệ đó cho vui nhà vui cửa, tớ không thích yên tĩnh." – Văn Ninh bịa lí do.
Quý Dương cũng không để ý lắm, vui vẻ theo Văn Ninh đi học bài. Lúc hắn thấy bàn học chất đống tài liệu đủ loại cùng kệ sách muôn màu muôn vẻ của Văn Ninh thì vô cùng kinh ngạc. "Uầy uầy! Đại gia ngầm!"
Văn Ninh khẽ cười: "Cậu ngồi đi, tớ đi lấy thêm cái ghế."
"Tớ có thể xem sách trên kệ không?"
"Được mà."
Mải mê một lúc, Văn Ninh giải một đề hóa cho Quý Dương.
"Dương, cậu lấy giúp tớ mấy cái bút đánh dấu trong ngăn cặp đi, tớ đánh dấu chỗ sai cho cậu."
Quý Dương lập tức đi kiếm bút đánh dấu. Nhưng một lúc sau Văn Ninh cũng không thấy đối phương trở lại, cậu mới thôi dán mắt vào đề hóa mà ngẩng đầu nhìn hắn.
"Sao vậy, cậu không tìm thấy..." Chưa nói hết câu, Văn Ninh đã thấy Quý Dương không đúng lắm, đổi thành: "Có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Quý Dương rất tệ, hắn quay lại bàn học, đặt lên bàn một thứ, đoạn nói: "Cậu biết đây là gì không?"
Văn Ninh nghi hoặc nhìn qua, sau đó sững sờ. Đó là một tờ giấy vàng to chừng bàn tay, mặt trên vẽ đủ loại kí hiệu kì lạ, nhìn qua loa sẽ khiến người ta tưởng tờ giấy này vẽ... rắn. Mà dị nhất là, tất cả đều được vẽ bằng mực đỏ như máu, hoặc có lẽ nó thực sự vẽ bằng máu.
"Thằng chó nào chơi xấu cậu rồi!" Quý Dương phẫn nộ nói. "Đây là bùa chiêu ma!"
Văn Ninh hơi lạnh sống lưng, thầm nghĩ không lẽ mình gặp ác mộng là vì thứ này? Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng ngoài mặt cậu lại bình tĩnh nói với Quý Dương: "Chắc là trò đùa dai thôi, tớ không tin mấy thứ mê tín này đâu. Giờ đem vứt đi là được."
"Đốt đi. Vứt lỡ có ai nhặt được cũng không nên." – Quý Dương thở dài bảo.
"Làm gì có ai thèm nhặt thứ quái dị như thế này chứ!" – Văn Ninh nghĩ nhưng không nói ra lời.
...
Đầu giờ chiều, sau khi ăn cơm trưa, Quý Dương tạm biệt Văn Ninh trở về nhà.
Trong phòng, Văn Ninh lặng nhìn tấm bùa ai đó đã lén để vào cặp mình, nghĩ mãi cũng không ra là ai làm. Tuy trước kia cậu không tin tà, nhưng từ lúc gặp Quý Hòa cậu không thể không nghĩ khác đi, và chuyện mấy hôm liên tiếp gặp ác mộng cùng bóng đè rất có thể là do lá bùa này hại cậu.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Văn Ninh vẫn không thể nghĩ ra là ai làm, đành lấy lá bùa ra ngoài vườn đốt đi.
Quý Hòa theo Văn Ninh ra vườn, cũng không hỏi nhiều về lá bùa bị đốt mà chỉ lượn qua lượn lại nhìn mảnh vườn cỏ dại um tùm. Sau đó, hắn chậc chậc hai tiếng, nói: "Tôi trông thấy mảnh vườn bỏ hoang như thế rất khó chịu."
Văn Ninh: "???" Thật không thể hiểu nổi suy nghĩ kì lạ của người này.
"Tôi có cảm giác trước kia mình là nông dân, nhìn thấy đất đai bỏ hoang là lại muốn trồng trọt." Quý Hòa thở dài.
Văn Ninh khinh bỉ nói: "Nông dân? Anh nhìn lại mình xem, trông có giống miếng nào không? Ngược lại tôi thấy anh trông như người làm dịch vụ đa cấp thì có."
Quý Hòa: "..."
Văn Ninh: "Nhưng mà tôi thấy anh nói cũng hợp lí ấy chứ? Chiều hôm nào không bận đi học anh ra làm vườn với tôi."
"Sao tôi lại phải làm?" – Quý Hòa nghi ngờ.
Văn Ninh thản nhiên đáp: "Anh định đi theo tôi ăn ở miễn phí à? Không có đâu nhé! Giúp tôi làm chút việc, chưa biết chừng tôi giúp anh tìm được danh tính."
"Cũng được..." Quý Hòa không cam lòng gật đầu, rồi lại bất đắc dĩ nói: "Tôi có được ăn miễn phí đâu?"
"Ở miễn phí."
"..."
Kết quả, ý tưởng "đi làm vườn" của Văn Ninh là cả tuần cũng không thấy động tay chân.
Vì lại gặp ác mộng nữa nên Văn Ninh ngủ không ngon giấc, khi Quý Dương tới cậu vẫn còn đang lơ mơ, mang quả đầu rối bù ra mở cửa cho đối phương.
Quý Dương vừa thấy bộ dạng này của Văn Ninh đã nói: "Cậu mới ngủ dậy đúng không? Haha, đầu tóc như tổ quạ."
"Cậu thấy qua cái tổ quạ nào đẹp trai như tớ chưa?" – Văn Ninh tỉnh bơ đáp.
Nghe vậy, Quý Dương ôm bụng cười đi theo Văn Ninh vào nhà.
Bước vào phòng khách, Quý Dương thì chẳng thấy gì ngoài căn phòng rộng rãi thoáng mát, nhưng Văn Ninh lại thấy ai đó đang nghiêm túc ngồi trên sô pha xem... tin tức trên ti vi.
Văn Ninh thầm nghĩ, cả ti vi mà Quý Hòa cũng mở được, vậy có lẽ nào quỷ này cũng nấu cơm dọn nhà được không?
Quý Hòa hồn nhiên không biết suy nghĩ của Văn Ninh, hắn nghiêm túc giải thích với cậu: "Tôi là một con quỷ đã lỗi thời, nên phải tích cực cập nhật tin tức."
Văn Ninh nghe vậy nhịn không được nhìn một đầu tóc bạch kim tạo kiểu tỉ mỉ của Quý Hòa, lại nhìn cách ăn mặc như nam chính phim tình cảm lãng mạn của hắn, thấy thế nào người lỗi thời cũng là Văn Ninh mình mới phải. Không để ý thì thôi, đã để ý mới nhận ra quần áo trên người Quý Hòa đều là của thương hiệu thời trang xa xỉ, đủ để nhận ra hắn là người rất có điều kiện. Thiết lập này lại không phù hợp với hoàn cảnh vốn có của gia đình "Lục Quý Hòa" mà Văn Ninh biết, so đi so lại ngoại trừ ngoại hình giống "em trai Quý Dương" thì hắn không hề có điểm nào phù hợp với thân phận "Lục Quý Hòa" đã chết kia. Để ý thêm chút nữa, Văn Ninh thấy Quý Hòa đi chân trần. Cậu chợt nhớ ra hình như từ khi xuất hiện Quý Hòa vẫn luôn đi chân trần như vậy thì phải. Có lẽ khi chết, chân hắn không mang gì cả.
Hiện tại là tám giờ rưỡi, Văn Ninh để Quý Dương ngồi chơi phòng khách còn mình thì đi rửa mặt ăn sáng trước đã.
Lúc quay trở lại phòng khách đã chín giờ, Văn Ninh thấy cái người mới ban nãy còn nghiêm túc nói bản thân lỗi thời nên phải xem tin tức, đang vui vẻ cười híp cả mắt ngồi ở cái ghế phía sau Quý Dương xem... hoạt hình Oggy!
"Có cả đống tuổi rồi mà còn xem hoạt hình hả?" Văn Ninh bất đắc dĩ nói.
Quý Dương vô thức gãi đầu, thật thà đáp: "Tớ thấy hay mà."
Quý Hòa cũng gật đầu theo Quý Dương.
Văn Ninh vờ như không thấy Quý Hòa gật đầu, cậu ngồi xuống đối diện Quý Dương rồi rót chén nước uống, đoạn nói: "Cậu muốn học hóa nữa không?"
Quý Dương gật đầu như giã tỏi: "Có chứ, tớ mang sách vở đầy đủ qua rồi!"
"Thế thì lên phòng tớ trên lầu học, bàn ở phòng khách không viết bài được." – Văn Ninh thoải mái đáp lại.
Quý Dương vui vẻ gật đầu, lập tức cầm điều khiển tắt ti vi đi. Văn Ninh đang định dẫn hắn lên lầu thì tay bỗng lạnh ngắt, cả người không nhích nổi một bước.
"Cho tôi xem đi mà, nếu không tôi sẽ nhàm chán đến chết mất." – Quý Hòa dùng bàn tay lạnh ngắt của mình lôi kéo tay Văn Ninh.
"Sự thật là anh đã chết rồi." – Câu này Văn Ninh giữ trong lòng không nói ra. Nhưng cậu vẫn cầm điều khiển mở lại ti vi, sau đó Quý Hòa liền buông tay cậu rồi vui vẻ xem hoạt hình.
Trong thoáng chốc, Văn Ninh đã nghi ngờ đối phương thật sự mới chỉ có mười hai tuổi mà thôi.
Thấy Văn Ninh lại bật ti vi lên, Quý Dương khó hiểu hỏi: "Ủa sao cậu vẫn mở ti vi?"
"Kệ đó cho vui nhà vui cửa, tớ không thích yên tĩnh." – Văn Ninh bịa lí do.
Quý Dương cũng không để ý lắm, vui vẻ theo Văn Ninh đi học bài. Lúc hắn thấy bàn học chất đống tài liệu đủ loại cùng kệ sách muôn màu muôn vẻ của Văn Ninh thì vô cùng kinh ngạc. "Uầy uầy! Đại gia ngầm!"
Văn Ninh khẽ cười: "Cậu ngồi đi, tớ đi lấy thêm cái ghế."
"Tớ có thể xem sách trên kệ không?"
"Được mà."
Mải mê một lúc, Văn Ninh giải một đề hóa cho Quý Dương.
"Dương, cậu lấy giúp tớ mấy cái bút đánh dấu trong ngăn cặp đi, tớ đánh dấu chỗ sai cho cậu."
Quý Dương lập tức đi kiếm bút đánh dấu. Nhưng một lúc sau Văn Ninh cũng không thấy đối phương trở lại, cậu mới thôi dán mắt vào đề hóa mà ngẩng đầu nhìn hắn.
"Sao vậy, cậu không tìm thấy..." Chưa nói hết câu, Văn Ninh đã thấy Quý Dương không đúng lắm, đổi thành: "Có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Quý Dương rất tệ, hắn quay lại bàn học, đặt lên bàn một thứ, đoạn nói: "Cậu biết đây là gì không?"
Văn Ninh nghi hoặc nhìn qua, sau đó sững sờ. Đó là một tờ giấy vàng to chừng bàn tay, mặt trên vẽ đủ loại kí hiệu kì lạ, nhìn qua loa sẽ khiến người ta tưởng tờ giấy này vẽ... rắn. Mà dị nhất là, tất cả đều được vẽ bằng mực đỏ như máu, hoặc có lẽ nó thực sự vẽ bằng máu.
"Thằng chó nào chơi xấu cậu rồi!" Quý Dương phẫn nộ nói. "Đây là bùa chiêu ma!"
Văn Ninh hơi lạnh sống lưng, thầm nghĩ không lẽ mình gặp ác mộng là vì thứ này? Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng ngoài mặt cậu lại bình tĩnh nói với Quý Dương: "Chắc là trò đùa dai thôi, tớ không tin mấy thứ mê tín này đâu. Giờ đem vứt đi là được."
"Đốt đi. Vứt lỡ có ai nhặt được cũng không nên." – Quý Dương thở dài bảo.
"Làm gì có ai thèm nhặt thứ quái dị như thế này chứ!" – Văn Ninh nghĩ nhưng không nói ra lời.
...
Đầu giờ chiều, sau khi ăn cơm trưa, Quý Dương tạm biệt Văn Ninh trở về nhà.
Trong phòng, Văn Ninh lặng nhìn tấm bùa ai đó đã lén để vào cặp mình, nghĩ mãi cũng không ra là ai làm. Tuy trước kia cậu không tin tà, nhưng từ lúc gặp Quý Hòa cậu không thể không nghĩ khác đi, và chuyện mấy hôm liên tiếp gặp ác mộng cùng bóng đè rất có thể là do lá bùa này hại cậu.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Văn Ninh vẫn không thể nghĩ ra là ai làm, đành lấy lá bùa ra ngoài vườn đốt đi.
Quý Hòa theo Văn Ninh ra vườn, cũng không hỏi nhiều về lá bùa bị đốt mà chỉ lượn qua lượn lại nhìn mảnh vườn cỏ dại um tùm. Sau đó, hắn chậc chậc hai tiếng, nói: "Tôi trông thấy mảnh vườn bỏ hoang như thế rất khó chịu."
Văn Ninh: "???" Thật không thể hiểu nổi suy nghĩ kì lạ của người này.
"Tôi có cảm giác trước kia mình là nông dân, nhìn thấy đất đai bỏ hoang là lại muốn trồng trọt." Quý Hòa thở dài.
Văn Ninh khinh bỉ nói: "Nông dân? Anh nhìn lại mình xem, trông có giống miếng nào không? Ngược lại tôi thấy anh trông như người làm dịch vụ đa cấp thì có."
Quý Hòa: "..."
Văn Ninh: "Nhưng mà tôi thấy anh nói cũng hợp lí ấy chứ? Chiều hôm nào không bận đi học anh ra làm vườn với tôi."
"Sao tôi lại phải làm?" – Quý Hòa nghi ngờ.
Văn Ninh thản nhiên đáp: "Anh định đi theo tôi ăn ở miễn phí à? Không có đâu nhé! Giúp tôi làm chút việc, chưa biết chừng tôi giúp anh tìm được danh tính."
"Cũng được..." Quý Hòa không cam lòng gật đầu, rồi lại bất đắc dĩ nói: "Tôi có được ăn miễn phí đâu?"
"Ở miễn phí."
"..."
Kết quả, ý tưởng "đi làm vườn" của Văn Ninh là cả tuần cũng không thấy động tay chân.