Chương : 8
Lưu Tiểu Thanh biết đước cá đã cắn câu liền đưa cái lọ kia ra:“ Chỉ cần vài giọt nhỏ đã khiến lục phủ ngũ tạng của ả ta thành nước!”
Lưu Hoàng Linh nghe vậy cười tươi:“ Vậy khi nào chúng ta hành động? Ta muốn ả ta chết càng sớm càng tốt!”
Lưu Tiểu Thanh nói:“ Bất quá giờ ta không được tiến cung, nhưng tháng sau sẽ có yến tiệc ra mắt chiến vương phi nên chúng ta phải nhịn cho ả sống lâu thêm một tháng là được.”
____ Chiến vương phủ ____
Lúc này, Lưu Hoa Nguyệt đang thực hiện công tác “lành mạnh” ở hoa viên là ngồi yên chế thuốc độc, thì “ Át xì” một tiếng rồi thấy lành lạnh ở sống lưng.
Nàng thấy hơi rùng mình một chút nhưng chẳng để tâm mà tiếp tục công việc “lành mạnh” của mình.
Phong Thần vừa thượng triều xong là chạy như bay về phủ xem nương tử yêu dấu của mình đang làm gì. Vừa đi tới hoa viên, hắn giật mình khi nhìn thấy nàng đang cắm đầu chế thuốc mà vẫn ném cho hắn mấy chữ:“ Ngươi chưa chết sao?”
Hắn chỉ nhanh chóng ôm nàng từ đằng sau, sủng nịnh:“ Nương tử à, nàng không nhớ vi phu sao?” Hắn tựa cằm vào mái tóc đen mượt của nàng:“ Nàng sao có thể nhẫn tâm với ta như vậy?”
Mấy nha hoàn, gia đinh của phủ vừa nghe mấy lời kia xong thì ngớ người ra. Đây là Chiến vương của phủ họ sao? Đây là người xem máu như nước lã, xem thây như bùn đất kia sao? Người có một bộ mặt đầy hàn khí kia sao?
Lưu Hoa Nguyệt hừ lạnh:“ Nam nữ thụ thụ bất tương thân! Kính mong vương gia ngài thả ta ra để ta làm việc thiện của mình!”
Hắn chăm chú nhìn mấy cái lọ trên bàn đá, tùy tiện cầm một chiếc lên hỏi:“ Đây là thứ gì?” Nàng chỉ nói nhẹ nhành:“ Thứ đó chỉ cần vài giọt thì đã khiến cho lục phủ ngũ tạng của ngươi biến mất trong một khắc.”
Phong Thần cười khổ nhìn nữ nhân đang ngồi trong lòng hắn, đây là việc thiện mà nàng nói sao? Nếu đây là việc thiện thì chẳng còn việc gì trên đời có thể là việc xấu rồi!
Hắn đặt cái lọ kia xuống rồi nói:“ Tháng sau có một buổi yến tiệc để giới thiệu ngươi với quan đại thần cùng sứ giả các nước khác. Nàng phải cố chứng tỏ mình không phải phế vật, được chứ?”
Nàng liếc mắt về phía nam tử đang ôm mình:“ Ngươi nghĩ ta sẽ để cho họ nhạo bán ta sao? Ngươi yên tâm đi, ta sẽ làm cho tin đồn kia một đi không trở lại.”
Ở hiện đại, nàng tuy là sát thủ nhưng trong ánh sáng nàng là tiểu thư khuê các tinh thông các loại nhạc cụ kể cả cổ cầm. Còn về các phần khác thì nàng nhận nhì thì tiểu thư nào dám nhận nhất!
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng:“ Ta tin tưởng nàng.”
Lưu Hoàng Linh nghe vậy cười tươi:“ Vậy khi nào chúng ta hành động? Ta muốn ả ta chết càng sớm càng tốt!”
Lưu Tiểu Thanh nói:“ Bất quá giờ ta không được tiến cung, nhưng tháng sau sẽ có yến tiệc ra mắt chiến vương phi nên chúng ta phải nhịn cho ả sống lâu thêm một tháng là được.”
____ Chiến vương phủ ____
Lúc này, Lưu Hoa Nguyệt đang thực hiện công tác “lành mạnh” ở hoa viên là ngồi yên chế thuốc độc, thì “ Át xì” một tiếng rồi thấy lành lạnh ở sống lưng.
Nàng thấy hơi rùng mình một chút nhưng chẳng để tâm mà tiếp tục công việc “lành mạnh” của mình.
Phong Thần vừa thượng triều xong là chạy như bay về phủ xem nương tử yêu dấu của mình đang làm gì. Vừa đi tới hoa viên, hắn giật mình khi nhìn thấy nàng đang cắm đầu chế thuốc mà vẫn ném cho hắn mấy chữ:“ Ngươi chưa chết sao?”
Hắn chỉ nhanh chóng ôm nàng từ đằng sau, sủng nịnh:“ Nương tử à, nàng không nhớ vi phu sao?” Hắn tựa cằm vào mái tóc đen mượt của nàng:“ Nàng sao có thể nhẫn tâm với ta như vậy?”
Mấy nha hoàn, gia đinh của phủ vừa nghe mấy lời kia xong thì ngớ người ra. Đây là Chiến vương của phủ họ sao? Đây là người xem máu như nước lã, xem thây như bùn đất kia sao? Người có một bộ mặt đầy hàn khí kia sao?
Lưu Hoa Nguyệt hừ lạnh:“ Nam nữ thụ thụ bất tương thân! Kính mong vương gia ngài thả ta ra để ta làm việc thiện của mình!”
Hắn chăm chú nhìn mấy cái lọ trên bàn đá, tùy tiện cầm một chiếc lên hỏi:“ Đây là thứ gì?” Nàng chỉ nói nhẹ nhành:“ Thứ đó chỉ cần vài giọt thì đã khiến cho lục phủ ngũ tạng của ngươi biến mất trong một khắc.”
Phong Thần cười khổ nhìn nữ nhân đang ngồi trong lòng hắn, đây là việc thiện mà nàng nói sao? Nếu đây là việc thiện thì chẳng còn việc gì trên đời có thể là việc xấu rồi!
Hắn đặt cái lọ kia xuống rồi nói:“ Tháng sau có một buổi yến tiệc để giới thiệu ngươi với quan đại thần cùng sứ giả các nước khác. Nàng phải cố chứng tỏ mình không phải phế vật, được chứ?”
Nàng liếc mắt về phía nam tử đang ôm mình:“ Ngươi nghĩ ta sẽ để cho họ nhạo bán ta sao? Ngươi yên tâm đi, ta sẽ làm cho tin đồn kia một đi không trở lại.”
Ở hiện đại, nàng tuy là sát thủ nhưng trong ánh sáng nàng là tiểu thư khuê các tinh thông các loại nhạc cụ kể cả cổ cầm. Còn về các phần khác thì nàng nhận nhì thì tiểu thư nào dám nhận nhất!
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng:“ Ta tin tưởng nàng.”