Chương 9: Tự tìm hiểu bí mật
Sau khi đuổi được đám nịnh bợ đi, Bảo Ngọc lập tức liên lạc với Hà Tiêu Đông. Lão nhận được tin liền đi đến, hai người nháy mắt với nhau tạo nên một vở diễn kịch tính.
“Giám đốc Đông, ông không thể vào văn phòng chủ tịch khi chưa có sự cho phép đâu ạ!”
“Tôi là cậu của Lâm Phong, cô đâu phải không biết.”
“Vậy thì giám đốc chờ tôi một lát ạ!”
Bảo Ngọc giả vờ xoa đầu, sau đó đi tới cửa phòng chủ tịch gõ liên tiếp ba lần.
“Sao vậy?” Đan Tâm đã nghe được hội thoại giữa hai người, nàng giả vờ đi ra bất ngờ hỏi.
“Thư ký Tâm, giám đốc Tiêu Đông cứ bảo là quen biết với cô, muốn được vào nói chuyện. Nhưng cô là người mới đến… tôi sợ ảnh hưởng nên mới phải nhờ cô giải quyết.” Bảo Ngọc áy náy nhìn Đan Tâm giải thích.
Đan Tâm liếc nhìn lão già trước mặt, nàng mới gật đầu với Bảo Ngọc rồi đi đến gần lão thì thầm:
“Muốn ôn lại chuyện cũ, thì nên đến nơi an toàn, mời giám đốc Tiêu Đông theo tôi!”
…
Nhìn hai người đã đi khuất tầm mắt, Bảo Ngọc hí hửng mở cửa phòng chủ tịch. Theo trí nhớ mà lục tung hết ngóc ngách, sau một hồi vật lộn, Bảo Ngọc cuối cùng cũng mở được ngăn mà Đan Tâm cất giấu.
Bảo Ngọc lật từng trang lên, kỹ càng xem xét. Nhưng tự dưng trong lòng cô cảm nhận được sự bất an, Bảo Ngọc vội vàng rút đại một trang nhét vào túi mình, tay vừa đóng lại hộp tủ, thì cánh cửa phòng liền được mở ra.
Lâm Phong nhìn Bảo Ngọc rụt rè, hắn không nói cũng không trách mắng chỉ đứng đó nhìn.
Bảo Ngọc chột dạ, biết Lâm Phong đang cho mình cơ hội biện hộ. Cô lập tức nhanh gọn giải thích:
“Chào chủ tịch, tôi đến đưa hồ sơ cho thư ký Tâm. Nhưng cô ấy lại có việc bận, nên nhờ tôi cất hộ vào đây ạ!”
Bảo Ngọc nói xong, mồ hôi hột cũng muốn chảy xuống. Cô cúi đầu chờ mệnh lệnh từ Lâm Phong, trái tim vì làm việc xấu mà đập liên hồi.
Lâm Phong thật ra không quan tâm mấy đến cảm xúc hiện giờ của Bảo Ngọc, hắn bỏ ngoài tai mà chỉ hỏi một người:
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Dạ, thư ký Tâm đang ở trên sân thượng với giám đốc Đông rồi ạ!”
Lâm Phong lo lắng, gật đầu rồi Thế Khải ở lại lo việc, hắn thì đi lên trên sân thượng tìm Đan Tâm.
…
Đan Tâm lúc này đang úp mở với lão già Tiêu Đông về chuyện khi xưa. Nàng cũng khá tò mò về nhân vật Hạ Vũ này, vì sao lại khiến đám người cổ đông lo sợ khi nhắc đến.
Và cái tên này đối với Lâm Phong có vai trò gì quan trọng, mà phải bắt nàng đóng giả người đó, hiện tại chính bản thân nàng cũng nên thu thập cho mình một ít lợi thế, để sau này không bị lép vế trước ai.
Hà Tiêu Đông một mặt sợ hãi Đan Tâm, mặt còn lại nghi ngờ thân phận của nàng. Nếu như Hạ Vũ khi xưa quay trở lại, ắt hẳn là để đối phó với lão.
“Thời gian qua cô sống ở đâu? Biến mất đột ngột khiến cho chúng tôi lo lắng biết bao nhiêu, hiện tại đã an toàn thì tôi thấy vui mừng giùm cho cô đó!”
Đan Tâm nhìn thái độ quan tâm của lão, nàng cũng khá chắc chắn, người phụ nữ Hạ Vũ này rất đặc biệt.
Đan Tâm cũng trả lời theo những thứ mình đã từng học, không vấp một từ. Nàng vừa nói vừa nhìn vẻ mặt áy náy cùng sợ hãi, nàng mới giả vờ nói mình đã quên hết những ký ức lúc trước, vì một cú sốc nào đó mà chỉ nhớ được những gương mặt quen thuộc như đám người Tiêu Đông và Lâm Phong.
Nàng nói: “Có lẽ mọi người đã để cho tôi một dấu ấn khó quên chăng? Nên dù ký ức đặc biệt có mất đi, thì tôi vẫn nhớ được những người cực kỳ quan trọng…”
Đan Tâm thấy bản thân mình sắp thành công, nàng còn cố bồi thêm một câu để cho lão già Tiêu Đông rơi vào hoảng loạn:
“À mà sắp tới Lâm Phong nói sẽ cố gắng giúp tôi khôi phục lại trí nhớ, nhớ lại những ai đã từng hại tôi!”
Lúc này vẻ mặt Tiêu Đông sáng rỡ, từ áy náy sợ hãi trở nên tự tin hơn, úp mở việc người đã từng hại Đan Tâm:
“Cô thật sự đã quên hết những gì Lâm Phong làm rồi sao? Hắn ta giữ cô bên mình là để giúp cô, hay giam cầm không muốn cho cô nhớ lại ký ức?”
Đan Tâm nghe thấy cũng có lý, nàng giả vờ lo lắng ánh mắt trở nên vô hại: “Ông là đang bịa chuyện, hay là thật lòng? Tôi không tin những gì ông nói, Lâm Phong đối xử rất tốt với tôi…”
Tiêu Đông thấy nàng lung lay, càng tiến tới tẩy não: “Cô ở bên hắn ta không thấy bài xích? Nếu như sau này, ký ức vẫn không lấy lại được thì hãy đến tìm lão già này, ta sẽ nói cho cô biết toàn bộ sự thật.
Đan Tâm dường như đắm chìm trong vai diễn của mình, nàng lùi lại một bước, gương mặt lộ ra cảm giác hoang mang sợ hãi. Nhưng chỉ trong tích tắc, sắc mặt ban nãy đã trở lại bình thường, nàng mạnh mẽ tiến lên dùng cơ thể mê người của mình sát lại gần Tiêu Đông thì thầm:
“Ông thật sự tin tôi mất trí nhớ sao?”
“Giám đốc Đông, ông không thể vào văn phòng chủ tịch khi chưa có sự cho phép đâu ạ!”
“Tôi là cậu của Lâm Phong, cô đâu phải không biết.”
“Vậy thì giám đốc chờ tôi một lát ạ!”
Bảo Ngọc giả vờ xoa đầu, sau đó đi tới cửa phòng chủ tịch gõ liên tiếp ba lần.
“Sao vậy?” Đan Tâm đã nghe được hội thoại giữa hai người, nàng giả vờ đi ra bất ngờ hỏi.
“Thư ký Tâm, giám đốc Tiêu Đông cứ bảo là quen biết với cô, muốn được vào nói chuyện. Nhưng cô là người mới đến… tôi sợ ảnh hưởng nên mới phải nhờ cô giải quyết.” Bảo Ngọc áy náy nhìn Đan Tâm giải thích.
Đan Tâm liếc nhìn lão già trước mặt, nàng mới gật đầu với Bảo Ngọc rồi đi đến gần lão thì thầm:
“Muốn ôn lại chuyện cũ, thì nên đến nơi an toàn, mời giám đốc Tiêu Đông theo tôi!”
…
Nhìn hai người đã đi khuất tầm mắt, Bảo Ngọc hí hửng mở cửa phòng chủ tịch. Theo trí nhớ mà lục tung hết ngóc ngách, sau một hồi vật lộn, Bảo Ngọc cuối cùng cũng mở được ngăn mà Đan Tâm cất giấu.
Bảo Ngọc lật từng trang lên, kỹ càng xem xét. Nhưng tự dưng trong lòng cô cảm nhận được sự bất an, Bảo Ngọc vội vàng rút đại một trang nhét vào túi mình, tay vừa đóng lại hộp tủ, thì cánh cửa phòng liền được mở ra.
Lâm Phong nhìn Bảo Ngọc rụt rè, hắn không nói cũng không trách mắng chỉ đứng đó nhìn.
Bảo Ngọc chột dạ, biết Lâm Phong đang cho mình cơ hội biện hộ. Cô lập tức nhanh gọn giải thích:
“Chào chủ tịch, tôi đến đưa hồ sơ cho thư ký Tâm. Nhưng cô ấy lại có việc bận, nên nhờ tôi cất hộ vào đây ạ!”
Bảo Ngọc nói xong, mồ hôi hột cũng muốn chảy xuống. Cô cúi đầu chờ mệnh lệnh từ Lâm Phong, trái tim vì làm việc xấu mà đập liên hồi.
Lâm Phong thật ra không quan tâm mấy đến cảm xúc hiện giờ của Bảo Ngọc, hắn bỏ ngoài tai mà chỉ hỏi một người:
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Dạ, thư ký Tâm đang ở trên sân thượng với giám đốc Đông rồi ạ!”
Lâm Phong lo lắng, gật đầu rồi Thế Khải ở lại lo việc, hắn thì đi lên trên sân thượng tìm Đan Tâm.
…
Đan Tâm lúc này đang úp mở với lão già Tiêu Đông về chuyện khi xưa. Nàng cũng khá tò mò về nhân vật Hạ Vũ này, vì sao lại khiến đám người cổ đông lo sợ khi nhắc đến.
Và cái tên này đối với Lâm Phong có vai trò gì quan trọng, mà phải bắt nàng đóng giả người đó, hiện tại chính bản thân nàng cũng nên thu thập cho mình một ít lợi thế, để sau này không bị lép vế trước ai.
Hà Tiêu Đông một mặt sợ hãi Đan Tâm, mặt còn lại nghi ngờ thân phận của nàng. Nếu như Hạ Vũ khi xưa quay trở lại, ắt hẳn là để đối phó với lão.
“Thời gian qua cô sống ở đâu? Biến mất đột ngột khiến cho chúng tôi lo lắng biết bao nhiêu, hiện tại đã an toàn thì tôi thấy vui mừng giùm cho cô đó!”
Đan Tâm nhìn thái độ quan tâm của lão, nàng cũng khá chắc chắn, người phụ nữ Hạ Vũ này rất đặc biệt.
Đan Tâm cũng trả lời theo những thứ mình đã từng học, không vấp một từ. Nàng vừa nói vừa nhìn vẻ mặt áy náy cùng sợ hãi, nàng mới giả vờ nói mình đã quên hết những ký ức lúc trước, vì một cú sốc nào đó mà chỉ nhớ được những gương mặt quen thuộc như đám người Tiêu Đông và Lâm Phong.
Nàng nói: “Có lẽ mọi người đã để cho tôi một dấu ấn khó quên chăng? Nên dù ký ức đặc biệt có mất đi, thì tôi vẫn nhớ được những người cực kỳ quan trọng…”
Đan Tâm thấy bản thân mình sắp thành công, nàng còn cố bồi thêm một câu để cho lão già Tiêu Đông rơi vào hoảng loạn:
“À mà sắp tới Lâm Phong nói sẽ cố gắng giúp tôi khôi phục lại trí nhớ, nhớ lại những ai đã từng hại tôi!”
Lúc này vẻ mặt Tiêu Đông sáng rỡ, từ áy náy sợ hãi trở nên tự tin hơn, úp mở việc người đã từng hại Đan Tâm:
“Cô thật sự đã quên hết những gì Lâm Phong làm rồi sao? Hắn ta giữ cô bên mình là để giúp cô, hay giam cầm không muốn cho cô nhớ lại ký ức?”
Đan Tâm nghe thấy cũng có lý, nàng giả vờ lo lắng ánh mắt trở nên vô hại: “Ông là đang bịa chuyện, hay là thật lòng? Tôi không tin những gì ông nói, Lâm Phong đối xử rất tốt với tôi…”
Tiêu Đông thấy nàng lung lay, càng tiến tới tẩy não: “Cô ở bên hắn ta không thấy bài xích? Nếu như sau này, ký ức vẫn không lấy lại được thì hãy đến tìm lão già này, ta sẽ nói cho cô biết toàn bộ sự thật.
Đan Tâm dường như đắm chìm trong vai diễn của mình, nàng lùi lại một bước, gương mặt lộ ra cảm giác hoang mang sợ hãi. Nhưng chỉ trong tích tắc, sắc mặt ban nãy đã trở lại bình thường, nàng mạnh mẽ tiến lên dùng cơ thể mê người của mình sát lại gần Tiêu Đông thì thầm:
“Ông thật sự tin tôi mất trí nhớ sao?”