Chương : 4
Lexington đứng bên thành tàu và quan sát những hoạt động nhộn nhịp bên dưới.
Xe ngựa và xe bò kéo ra kéo vào cảng, chuyển động nhanh nhẹn và nhịp nhàng đến bất ngờ. Va li và thùng được các phu bốc vác vai u thịt bắp nhấc lên và trượt xuống kho hàng theo những cái máng mở. Những con tàu lai dắt rú còi inh ỏi, sẵn sàng đẩy mũi con tàu biển khổng lồ quay ra ngoài, để tiến ra đại dương rộng mở.
Những hành khách của chuyến tàu đang lên tàu bằng ván cầu: Những cô gái trẻ chưa bao giờ vượt qua một cái hồ đang cười khúc khích; những thương nhân hờ hững trên chuyến đi lần thứ ba trong năm; trẻ con phấn khích chỉ vào những ống khói tàu; những công nhân nhập cư, phần lớn là người Ai-len, đang trở về thăm cố hương trong một thời gian ngắn.
Người đàn ông đội chiếc mũ quá lòe loẹt so với quần áo kia có vè là kẻ lừa đảo, dự định gom “một số tiền lớn” từ những người bạn đồng hành bằng cơ hội “tuyệt vời, chỉ có một lần trong đời” này. Còn cô gái đi cùng một quý bà, ăn mặc đơn giản và có vẻ đoan trang, săm soi những quý ông ở khoang hạng nhất với sự chăm chú đầy vụ lợi: Cô ta không định ở bên cạnh quý bà kia mãi mãi – hay đúng hơn là chẳng còn bao lâu nữa. Cậu trai trẻ khinh bỉ nhìn vào lưng của ngừoi cha béo phì, đầm đìa mồ hôi, có vẻ sẵn sàng từ bỏ nguồn gốc tầm thường và phát minh ra một dòng dõi hoàn toàn mới cho mình.
Nhưng hình ảnh nữ nam tước von Seidlitz – Hardenberg đang đi trên ván cầu thì do anh tưởng tượng ra dựa trên giải thiết nào, hay là không phải? Anh nhận ra cái mũ của cô ta, gần giống với mũ của một người nuôi ong, nhưng đẹp hơn và long lanh hơn. Ngày hôm qua, tấm mạng màu kem. Hôm nay nó màu xanh lơ, để tôn lên bộ váy đi đường màu xanh lơ.
Về mặt lô-gic, một phụ nữ không cần thiết phải diện một chiếc váy đi đường dành cho một quãng đường dài hai dặm rưỡi từ khách sạn New Netherlands đến bến tàu trên phố 42 bên sông Hudson, nơi tàu Rhodesia đang thả neo. Nhưng từ lâu anh đã từ bỏ việc cố gắng áp dụng lô-gic vào thời trang của phụ nữ, kết quả của sự vô lý và thường xuyên thay đổi.
Mức độ sủng bái thời trang của phụ nữ thường tương đương với độ ngu ngốc của cô ta. Anh đã học cách không chú ý đến bất kỳ phụ nữ nào với một con vẹt nhồi bông trên mũ và đoán trước rằng mình sẽ phải chịu đựng những món ăn kinh khủng ở nhà một nữ chủ nhân nổi tiếng bởi bộ sưu tập váy dạ hội.
Chắc chắn nữ nam tước ăn mặc cực kỳ thời trang. Và đang bồn chồn: Chiếc ô trắng với họa tiết những hình bát giác đồng tâm màu xanh lơ hiếm thấy trong tay cô ta xoay liên tục. Nhưng cô ta không có vẻ gì là ngu ngốc.
Cô ta nhìn lên. Anh không thể khẳng định là cô ta có nhìn thẳng vào mình hay không. Nhưng cho dù cô ta nhìn thấy gì, cô ta khựng lại. Chiếc ô dừng xoay; những tua rua quanh mép ô giật ra trước rồi văng ra sau vì bất ngờ mất đà.
Nhưng chỉ trong một giây. Cô ta tiếp tục bước đi trên ván cầu, chiếc ô cũng tiếp tục những vòng quay thôi miên.
Anh dõi theo cho đến khi cô ta biến mất vào lối đi khoang hạng nhất.
Cô ta có phải là sự xao nhãng mà anh cô cùng cần?
*
* *
Sự im lặng luôn phủ xuống vào những phút cuối cùng trước khi tàu khởi hành, im lặng đủ để nghe thấy những mệnh lệnh phát ra từ trên cầu tàu và vang suốt chiều dài con tàu. Bến cảng xa dần. Trên boong tàu chính bên dưới cô, đám đông điên cuồng vẫy chào những người thân yêu họ đang để lại phía sau. Đám đông trên bến tàu vẫy tay lại, cũng chân thành và nồng nhiệt như thế.
Cổ họng Venetia siết chặt lại. Cô không thể nhớ lần cuối cùng cô cảm thấy những cảm xúc không nao núng, không kiềm chế như lúc này. Hay lần cuối cùng cô dám cảm thấy như thế.
“Buổi sáng tốt lành, nữ nam tước.”
Cô giật mình, Lexington đứng cách đó một đoạn, bàn tay không đi găng đặt trên thành lan can, ăn mặc đơn giản trong bộ com-lê xám và một chiếc mũ nỉ có thể đã được sử dụng trong những chuyến đi thám hiểm. Anh ta đang nhìn ngắm mặt nước New York, bến tàu, cần trục và những nhà kho đang lướt qua, và không thể hiện một chút xíu chú ý nào đến cô.
Giống như một núi băng đã được gọi lên theo lệnh.
“Tôi biết ngài sao, thưa ngài?” Anh ta nói bằng tiếng Đức, cô đáp lại bằng đúng tiếng đó, ngạc nhiên khi nghe thấy giọng mình bình tĩnh, gần như thản nhiên.
Anh ta quay về phía cô. “Vẫn còn chưa, thưa nữ nam tước. Nhưng tôi muốn làm quen với cô.”
Họ đã đứng rất gần nhau trong thang máy khách sạn. Nhưng nếu như ngày hôm qua đứng gần anh ta chỉ làm cô tức giận, hôm nay cô cảm thấy như mình đang đứng thăng bằng trên một sợi dây trên cao vắt ngang qua thác nước Niagara. Cô đã sẵn sàng chơi trò chơi này chưa?
“Tại sao ngài muốn biết tôi, thưa đức ngài?” Giả vờ cô không biết địa vị của anh ta không có ích lợi gì – nhân viên khách sạn đã không hề kín tiếng về điều đó trong tầm nghe của cô.
“Cô khác biệt.”
Với cô ả tham lam anh ta đã nói đến như một sự lăng mạ đối với sự đứng đắn?
Cô đấu tranh kìm lại cơn kích động. “Ngài đang tìm kiếm một nhân tình?”
Phải biết luật lệ trước khi tham gia trò chơi, ông Easterbrook luôn nói với cô như thế.
“Việc đó có phù hợp với cô không?” Giọng anh ta hoàn toàn thản nhiên, như thể đang thể hiện một đề nghị không có gì bất lịch sự hơn là một điệu nhày.
Sau những bông hoa, cô không nên ngạc nhiên. Cùng lúc đó, da cô râm ran dữ dội. Tạ ơn Chúa vì tấm mạng che mặt – nếu không cô sẽ không thể che giấu sự ghê tởm. “Và nếu tôi nói không?”
“Tôi sẽ không đề nghị thêm lần nữa!”
Cả cuộc đời cô đã đối mặt với những người đàn ông ham muốn mình. Cô có thể nhận ra sự hờ hững giả tạo cách đến cả dặm. Nhưng thái độ thản nhiên của anh ta không hề có chút giả vờ. Nếu như cô từ chối lời đề nghị này, anh ta đơn giản là chuyển sự quan tâm này sang người khác và chẳng mảy may đoái hoài đến cô nữa.
“Nếu… tôi không chắc thì sao?”
“Vậy thì tôi rất muốn được thuyết phục cô.”
Bất chấp làn gió lồng lộng trên dòng sông, tấm mạng đe dọa làm cô chết ngạt.. Hoặc có lẽ không phải là do tấm mạng mà là lời nói của anh ta. Sự hiện diện của anh ta. “Ngài sẽ làm như thế nào?”
Khóe miệng anh ta cong lên – anh ta đang buồn cười. “Cô muốn tôi minh họa không?”
Cô mới chỉ biết đầu óc sắc sảo, thái độ lạnh lùng và khả năng sỉ nhục người khác vô biên của anh ta. Nhưng bây giờ, với giọng nói gần như là trêu ghẹo, sức mạnh bên trong dáng người, và hình ảnh những ngón tay của anh ta lơ đãng vuốt trên lan can tàu, cô nhận thấy rõ sự khêu gợi của anh ta và nhận thức đó thật đen tối và mạnh mẽ.
Điều đó là quá nhiều đối với cô. Cô không thể nào cảm thấy như thế. Không trong một nghìn năm nữa. Không nếu anh ta là người đàn ông cuối cùng còn sống. Không nếu anh ta là người đàn ông cuối cùng còn sống và là người canh gác kho thực phẩm cuối cùng trên Trái đất.
“Không,” cô nói, giọng cô sôi sục. “Tôi không cần có sự minh họa. Và tôi sẽ vui mừng nếu không bao giờ gặp lại ngài nữa.”
Nếu sự từ chối đột ngột của cô khiến anh ta kinh ngạc, anh ta cũng không thể hiện điều đó. Anh ta khẽ cúi đầu chào. “Nếu là vậy, tôi chúc cô một chuyến đi tốt lành, thưa cô.”
*
* *
Bridget, cô hầu gái của Millie quay lại từ quầy lễ tân của khách sạn với thông tin rằng bà Easterbrook vẫn chưa đăng ký nhận phòng.
“Em có nghĩ là chị ấy có thể đi đến một khách sạn khác không?” Millie hỏi Helena.
Helena cảm thấy lo lắng. “Nhưng người lái xe của quý bà Tremaine nói rằng anh ta đã đưa chị ấy đến đây.”
“Chị sẽ tự mình nói chuyện với nhân viên lễ tân.”
Cô tiến đến quầy lễ tân và hỏi, Helena theo sát cô. Nhân viên lễ tân kiểm tra sổ đăng ký lần nữa.
“Tôi xin lỗi, thưa bà, nhưng chúng tôi không có vị khách nào có tên như thế.”
“Thế có quý bà nào tên Fitzhugh hay Townsend không?”
Helena không thể nghĩ đến rằng Venetia lại sử dụng tên của Tony. Trên danh thiếp, chị cô chỉ đơn giản đề là bà Arthur Easterbrook.
Người nhân viên lễ tân nhìn lên với vẻ có lỗi. “Cũng không có.”
“Có ai ở đây nhìn thấy một quý bà đặc biệt xinh đẹp xuất hiện một mình không?” Helena hỏi.
“Tôi e là không.”
“Được rồi,” Millie nói. “Anh có phòng đặt trước cho quý bà Fitzhugh không? Tôi đến sớm một ngày, hy vọng việc đó sẽ không gây khó khăn gì.”
“Không, thưa bà, không hề có vấn đề. Và chúng tôi có một lá thư gửi cho bà và cô Fitzhugh.”
Chữ viết trên phong bì là nét bút quen thuộc của Venetia – tạ ơn Chúa. HỌ mở lá thư ngay khi vào đến phòng.
Millie và Helena yêu quý,
Chị đã quyết định lên một chuyến tàu sớm hơn rời khỏi New York. Xin đừng lo lắng về chị. Chị hoàn toàn khỏe mạnh và tâm trạng đã tạm ổn.
Chị sẽ đợi hai em ở Luân Đôn.
Thương mến,
V.
Helena cắn môi dưới. Nếu không phải vì cô, Venetia sẽ không đến nghe bài diễn thuyết của anh ta. Trước khi nối lại quan hệ với Andrew, cô đã cân nhắc mọi hậu quả có thể xảy ra bởi hành động này, hoặc là cô đã nghĩ như thế. Nhưng cô không chuẩn bị chút xíu nào cho những hậu quả không lường trước được như thế này.
Lo lắng gặm nhấm cô. Ngay cả đối với người đã cân nhắc và chấp nhận những điều tồi tệ nhất, người ta vẫn cảm thấy lo sợ khi những sự việc không thể đoán trước được cứ diễn ra nhanh chóng và chệch hướng đến thế.
*
* *
Christian làm việc chậm rãi với hai chồng thư đã đuổi kịp anh ở New York. Khi tàu Rhodesia đi qua mũi Sandy để đi vào Đại Tây Dương rộng mở, mặt biển phẳng lặng như một tấm khăn trải bàn, nhưng từ ngày hôm nay, mặt biển đã trở nên biến động mạnh. Anh thôi đọc những bản báo cáo từ những người đại diện và luật sư khi con tàu lắc lư khiến anh không thể đọc tiếp. Một chuyến đi bộ trên boong thường xuyên phải bám vào lan can, vì con tàu cứ lắc qua lắc lại. Trong phòng hút thuốc, nơi các quý ông đặt cược về hành trình hàng ngày của con tàu, anh đã phải chạy theo cái gạt tàn thuốc.
Cơn mưa bắt đầu khi diễn ra bữa tiệc trà, lúc đầu cũng nhẹ nhàng. Nhưng chẳng bao lâu sau từng giọt mưa đập vào cửa sổ rầm rầm như những hòn đá bị ném vào. Anh ngắm trời mưa và lại nghĩ đến nữ nam tước.
Cô ta vẫn làm anh xao nhãng. Có thể là vì cô ta đã từ chối anh và anh không quen với việc bị từ chối. Nhưng anh không tin là thế. Anh ít nghĩ đến cảm xúc của mình mà nghĩ đến cảm xúc mạnh mẽ vì bị kích động của cô ta nhiều hơn. Cô ta có phản ứng dữ dội đối với anh, và thậm chí còn cảm thấy bị xúc phạm dữ dội hơn bởi sự chú ý của anh. Điều đó kích thích trí tò mò của anh nhiều hơn là danh tính và lý do cô ta giấu mặt.
Một cảm giác lạ lùng nhưng không hoàn toàn là khó chịu, bị một người phụ nữ không phải là bà Easterbrook quấy rầy đầu óc.
Quá tệ là nữ nam tước sẽ không dính dáng gì tới anh nữa.
*
* *
Về mặt lý thuyết, cự tuyệt thẳng vào mặt Lexington lẽ ra phải mang đến cho Venetia một chút hài lòng. Nhưng sự thật là cô đã không xua đuổi anh ta. Cô đã chạy trốn khỏi vẻ nam tính, tự tin và uy quyền của anh ta, theo kiểu một cô bé chạy khỏi cậu bé đầu tiên thách thức cô bé làm điều gì đó ngoài việc tán tỉnh.
Trong thời gian còn lại trong ngày, thay vì tự chúc mừng vì đã biết khi nào phải ngăn chặn những thua thiệt về mình và từ bỏ những mục tiêu rõ ràng là điên rồ, cô sôi sục tức tối. Có phải cô thực sự là một người đàn bà vô dụng thế không? Có phải Tony đã đúng khi nói với cô rằng tất cả những gì cô có được, là nhờ vào diện mạo của mình? Không có những thuận lợi do khuôn mặt mang lại, cô không hề có hy vọng đối phó được với Lexington?
Cô nhìn chằm chằm vào mình trong gương. Cô Arnaud, người hầu phòng cô đã chọn để giúp cô mặc quần áo cho bữa tối đã bới tóc cô thành một búi tóc bóng mượt khiến khuôn mặt cô gần như không có gì che khuất. “Như thế này tốt hơn,” cô gái đó đã nói. “Quý bà quá đẹp, không cần phải can thiệp gì thêm.”
Venetia không thể đánh giá. Cô nhìn thấy một tập hợp những đường nét vẫn thường hơi là lạ: Mắt cô quá xa nhau; cằm cô khá vuông vắn so với tiêu chuẩn của chính cô; mũi cô không nhỏ cũng không hếch – thực ra nó thẳng và dài.
Nhưng những điều đó chẳng có ý nghĩa gì ở đây. Để chinh phục anh ta, cô sẽ phải tiến hành chiến dịch bằng kho vũ khí không bao gồm sắc đẹp.
Đó là, nếu cô có can đảm quay lại với anh ta.
Nghĩ đến bàn tay anh ta đặt trên người cô – cô rùng mình. Nhưng không hoàn toàn vì ghê tởm. Cho dù cô khinh miệt anh ta nhiều đến đâu, anh ta vẫn là một người đàn ông đẹp trai. Một phần trong cô bị hấp dẫn vô cùng bởi sự táo tợn và bình thản của anh ta.
Cô phải quyết định sớm. Cô đã cho cô Arnaud lui một lúc lâu trước đó. Lúc này họ sẽ phục vụ món ăn cuối cùng trong phòng ăn tối. Nếu cô bỏ lỡ tối nay, đến ngày mai rất có thể anh ta đã tìm được một người tình khác.
Cô rùng mình lần nữa, một sự pha trộn giữa sợ hãi, ghê tởm và một nhu cầu ngang ngạnh, dữ dội buộc người đàn ông này phải quỳ sụp xuống. Bàn tay cô với về phía chiếc mũ có mạng. Quyết định của cô, dường như đã được ấn định.
*
* *
Việc đi lại khó hơn cô tưởng.
Tất nhiên, cô biết tàu Rhodesia đang gặp phải một cơn bão khá lớn. Nhưng ngồi trong một chiếc ghế cố định, hết chất vấn sự tỉnh táo rồi lại tức tối trước sự hèn nhát của mình đã không mang đến cho cô một dự đoán đúng đắn về việc Đại Tây Dương đã trở nên náo động như thế nào.
Bên ngoài cầu thang ốp gỗ dái ngựa, cô đi lảo đảo như say rượu, tròng trành từ bên này sang bên kia. Thật tệ là sàn nhà không nâng lên để đón cô, nên mỗi lần nó sụp xuống là gây ra một giây phút không trọng lượng chống chếnh.
Ánh sáng của con tàu chập chờn, chiếu xuống một góc dành cho trẻ con chơi trượt ván. Cô bám lấy nắm đấm cửa gần đó để giữ thăng bằng. Tàu Rhodesia vừa chìm xuống đáy giữa hai ngọn sóng và giườ lại đang bắt đầu trèo lên. Cô túm lấy một chân đèn để không bị ngã lộn nhào về phía sau.
Phòng ăn tối nằm ở chân cầu thang chính được trải thảm Nhật màu vàng và trang trí bằng những tấm ván gỗ tếch được chạm trổ, nhưng cô không thể nhìn rõ chúng, vì các quý cô với những chiếc lông vũ và những quý ông đang đứng trên mọi bậc thang, tất cả đều bám lấy lan can.
Sợ hãi tấn công cô. Bữa tối đã kết thúc rồi hay sao? Có phải rốt cuộc cô đã đến quá muộn? Nhưng Lexington không có mặt trong những người ăn tối đang ra về, vì thế cô tiến về phía trước, đi xuống cầu thang ngược lại với dòng người, phớt lờ những cái nhìn hiếu kỳ và phê bình.
Phòng ăn tối dài ba mươi mét và rộng gần hai mươi mét. Trần nhà để mở ở trung tâm thành một hình chữ nhật thông qua hai tầng lên đến một mái vòm lợp kính. Vào một ngày trong trẻo, ánh nắng sẽ chiếu xuống giếng trời này và chiếu sang những hàng cột trụ Corin và bốn chiếc bàn chạy gần hết chiều dài căn phòng, mỗi chiếc bàn có thể chứa được hơn một trăm người.
Trong đêm bão tố này, ánh sáng run rẩy vẫn chiếu xuống từ giếng trời này, nhưng nguồn sáng này xuất phát từ một chùm đèn điện lớn, với những nhánh đèn bằng bạc đang lúc lắc cùng với những cú lao lên và xuống của con tàu. Nếu Venetia đến sớm hơn một tiếng, âm thanhh của những đồ ăn bằng bạc và những tiếng cười kìm chế đã chào đón cô, những tiếng lẩm bẩm quen thuộc của đặc quyền và sự hài lòng. Nhưng bây giờ phần lớn phòng ăn tối đã vắng vẻ. Hai dãy bàn dài hoàn toàn không có người, đĩa và dao dĩa đã được dọn sạch, những chiếc ghế chốt vào sàn đã được lật lại. Vài hành khách vẫn còn nán lại, đĩa và ly được giữ nguyên tại chỗ nhờ một khung gỗ đặc biệt đặt trên bàn. Một phụ nữ trung tuổi, có vẻ khỏe mạnh đang thảo luận ầm ĩ về kinh nghiệm đối với những cơn bão trong quá khứ.
Trong bộ trang phục trang trọng dành cho buổi tối, Lexington đang ngồi gần cửa sổ và nhìn ra cơn bão bên ngoài, một tách cà phê đặt trước mặt. Cô cầu nguyện rằng nhịp điệu chuyển động của tàu Rhodesia sẽ không thay đổi đột ngột – cô không muốn bị ngã lộn nhào trên đường đi, mà muốn lao đến như một con cá mập, uyển chuyển và nguy hiểm.
Anh ta liếc về phía cô. Do tấm mạng che mặt cản trở, cô khó có thể đánh giá được biểu hiện của anh ta, nhưng cô nghĩ mình đã bắt thấy một thoáng ngạc nhiên.
Và mong đợi.
Bụng cô quặn lại. Mặt cô nóng lên. Tai cô nghe thấy tim mình đập thình thịch.
Anh ta đứng lên khi cô đến gần bàn, nhưng không tỏ vẻ chào hỏi gì. Một người bồi bàn xuất hiện từ đâu đó kéo ghế cho cô, và một người khác mang đến cho cô một tách cà phê.
Lexington lại ngồi xuống ghế. Không hề rời mắt khỏi cô, anh ta đưa tách cà phê lên và uống. Dường như anh ta không hề có ý định làm việc này trở lên dễ dàng cho cô.
Cô nói trước khi mình có thể thay đổi ý định lần nữa. “Tôi đã cân nhắc lại lời đề nghị của ngài, thưa ngài.”
Anh ta không hề phản ứng. Không khí giữa họ gần như kêu tanh tách vì căng thẳng.
Cô nuốt nghẹn. “Và tôi đi đến một kết luận rằng mình sẵn sàng để bị thuyết phục.”
Con tàu trồi lên. Bàn tay cô vụt ra để giữ tách cà phê, anh ta cũng làm như thế. Những ngón tay anh ta bọc quanh tay cô. Cô cảm thấy sự va chạm đó lan tận đến vai.
“Tôi chuẩn bị quay lại phòng,” anh ta nói. “Cô muốn đi cùng tôi không?”
Trong một giây dài đằng đẵng, cô không chịu lên tiếng. Môi cô run rẩy. Ý nghĩ ở một mình với anh ta vắt hết không khí ra khỏi ngực cô.
“Có,” cô thều thào.
Anh ta đặt tách cà phê xuống và đứng lên. Cô cắn môi và cũng làm như thế. Rất nhiều người tò mò nhìn theo lúc họ bỏ đi. Lexington không hề chú ý đến họ. Thật lạ là trên đường đến với anh ta, cô cũng chẳng để ý gì đến những sự chú ý không mong đợi mà mình thu hút được. Nhưng bây giờ cô cảm thấy như mình sắp bị mang ra bêu rếu.
Cô đi theo anh ta lên cầu thang chính. Con tàu nghiêng mạnh. Cánh tay anh ta ngay lập tức vòng quanh vào eo cô.
“Tôi không sao, cảm ơn.”
Anh ta thả cô ra. Cô nhăn nhó với giọng nói của mình – giọng cô không hề giống với giọng của một người đàn bà đang định làm tình. Nếu cô nói gay gắt hơn một chút nữa, cô sẽ giống như người đang lãnh đạo phong trào vận động lối sống lành mạnh.
Phòng Victoria ở trên phòng ăn tối mấy tầng. Trong phần còn lại của quãng đường, họ không nói với nhau một từ nào. Ở cửa phòng, anh ta liếc nhìn cô trước khi xoay chìa khóa, một cái nhìn không thể đọc được.
Phòng khách sáng mờ mờ. Cô chỉ có thể nhận thấy vị trí và hình thù của đồ nội thất. Một chiếc bàn và một chiếc ghế Windsor, một chiếc ghế trường kỷ bên phải cô, hai chiếc ghế bọc đệm đặt đối diện, giá sách cao đến tận trần.
Anh ta đóng cửa.
Một cơn sợ hãi trào lên khiến cô buột miệng. “Anh sẽ không yêu cầu nhìn thấy mặt tôi.”
“Đã hiểu,” anh ta lặng lẽ trả lời. “Cô muốn uống gì không?”
“Không.” Cô hít vào nặng nề. “Không, cảm ơn.”
Anh ta đi qua cô để đi sâu hơn vào phòng. Cho đến khi anh ta giơ một tay ra cô mới nhận ra rằng anh ta đang tắt điện. Bóng tối bao trùm cô, những tia chớp nhập nhòe lóe lên.
Anh ta kéo rèm, gây ra âm thanh của những cái vòng trượt trên một thanh kim loại nhẹ. Bóng tối tuyệt đối ép vào lồng ngực cô. Tiếng ầm ĩ của cơn bão đã giảm đi. Ngay cả những cú quăng quật của tàu Rhodesia dường như cũng xảy ra ở đâu đó. Cơ thể cô biết cách gồng mình để chịu đựng nhịp điệu trồi sụt bất định của biển cả, nhưng những hành động kế tiếp có thể đoán được của Lexington hình thành một vùng nước xoáy, đe dọa cuốn cô đi xa.
“Bây giờ cô có đồng ý rằng tôi không thể nhìn gì nữa hay không?”
Anh ta đứng ngay trước mặt cô, ngay bên kia của tấm mạng. Ngón tay cô bấu chặt vào những nếp gấp của chiếc váy. “Phải.”
Anh ta nhấc chiếc mũ ra. Hơi thở cô nghẹn lại. Trong cả cuộc đời, cô chưa bao giờ có cảm giác trần trụi hơn lúc này.
Anh ta trượt mu bàn tay trên má cô. Giống như có một ngọn đuốc đang thiêu cháy cô. “Cánh cửa không khóa. Cô có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.”
Một hình ảnh đột nhập vào đầu cô: Lexington đi vào cô, và cô, rốt cuộc cũng mất tự chủ, cầu xin để được buông tha.
“Tôi sẽ không đi.” Giọng cô nhỏ nhưng ngoan cố.
Anh ta không trả lời. Những hơi thở ngắn, ngắt quãng của cô nhấn chìm những con sóng đang quật vào tàu Rhodesia. Anh ta chạm vào cô lần nữa – ngón tay cái rê trên môi dưới của cô, để lại một đường bỏng rát.
“Cô không muốn ngủ với tôi. Tại sao cô lại ở đây?”
Cô nuốt nghẹn. “Không phải tôi không muốn, chỉ sợ thôi.”
“Cô sợ gì?”
Anh ta hôn ngay bên dưới cằm cô. Cô rùng mình. “Đã… Đã rất lâu rồi.”
Bàn tay anh ta nắm lấy cánh tay cô, hơi nóng của nó làm cô cháy sém qua lớp sa tanh của tay áo. “Bao lâu?”
“Tám năm.”
Anh ta quấn một bàn tay quanh gáy và hôn cô, tách môi cô ra mà không hề ngần ngại. Nụ hôn có vị của cà phê Ả-Rập, thuần khiết và mạnh mẽ như ý chí của anh ta. Và cô cảm thấy điều đó sâu bên trong mình, ở những nơi đã ngủ yên trong gần một thập kỷ.
Anh ta lùi lại quá sớm. Con tàu chao đảo. Nhưng sự dữ dội của biển cả không thể so sánh được với những chấn động bên trong cô: Cô ước gì anh ta đừng dừng lại.
“Cánh cửa ở đâu?” Cô hỏi, giọng run rẩy.
Anh ta không trả lời ngay lập tức. Hơi thở của anh ta dội lên trong màn đêm dày đặc, ít bình thản hơn, ít kiềm chế hơn. “Năm bước sau lưng cô.” Anh ta dừng lại một giây. “Cô muốn tôi đưa cô đến đấy không?”
“Không,” cô nói. “Đưa tôi đi theo hướng ngược lại.”
*
* *
Nếu có thể, phòng ngủ thậm chí còn tối hơn phòng khách. Christian dừng lại khi anh đi đến giường. Dưới ngón tay cái của anh, mạch máu nhỏ ở cổ tay nữ nam tước đập náo loạn, không thể phân biệt từng nhịp một.
Anh mở bàn tay đang siết chặt của cô ta ra. Cô ta đang căng thẳng như một cuộc chiến đang leo thang, nhưng bên dưới tất cả sự căng cứng, lưỡng lự đó là một sự kích thích rung bần bật có thể nghe thấy rõ qua mỗi một hơi thở thô ráp. Anh không thể nhớ lần cuối cùng một người đàn bà kích thích anh như thế là lúc nào.
Anh ôm lấy khuôn mặt cô ta và lại hôn. Vị của cô ta tinh khiết đến mức không thật, như mưa, tuyết và nước mùa xuân. Mùi thơm của cô ta cũng thuần khiết như thế, không có mùi xạ hương hăng hắc hay hương hoa ngọt ngào, chỉ có mùi hương của tóc và làn da sạch sẽ bám trên sự ấm áp của cơ thể đó.
Cô ta tạo ra những tiếng rên rỉ trong cổ họng. Dục vọng xuyên qua anh. Những ngón tay anh mất kiên nhẫn, gần như run rẩy, khi anh cởi những khuy áo đầu tiên, lột bỏ những lớp vải đang cầm tù cô ta.
Anh chú ý đến phản ứng của cô ta nhiều hơn là da thịt, nhưng làn da mượt mà hoàn hảo đó khiến đầu óc anh bay bổng vì ham muốn. Anh chiếm lấy miệng cô ta lần nữa, xâm chiếm nó hoàn toàn. Cơ thể anh ép cô ta vào thành giường.
Cô ta run rẩy. Liệu cô ta có cảm thấy anh qua tất cả những lớp quần áo mà họ vẫn đang mặc không? Anh đang nóng rực và cương cứng, gần như điên cuồng. Sau đó cô ta làm một việc như đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng của anh: Cô ta giúp anh cởi chiếc áo coóc-xê, cô ta và anh cùng nhau giải quyết những cái khuy áo.
Chiếc coóc-xê là cổng lâu đài. Một khi nó đã bị gỡ bỏ, mọi thứ khác chỉ là thủ tục. Anh kéo trâm ra khỏi tóc và giúp cô ta thoát khỏi những quần áo còn lại, cố gắng chạm vào cô ta ít nhất có thể trong suốt lúc đó, không mấy tin tưởng vào khả năng kiềm chế sắt đá bình thường của chính mình.
Khi đã trần truồng, cô ta hỏi, “Tôi vẫn có thể đi chứ?”
“Phải,” anh nói, đẩy cô ta nằm xuống giường. “Bất cứ lúc nào!”
“Nếu tôi bỏ đi bây giờ, anh sẽ làm gì?”
“Hờn dỗi.”
Anh hôn lên cằm, cổ, mọi nơi trên cơ thể của cô ta đều ngon lành. Và vẫn căng thẳng, ngón tay cô ta bám chặt vào ga trải giường cứ như là sợ mình có thể rơi khỏi giường nếu không làm thế - một khả năng có thể xảy ra, trong lúc tàu Rhodesia đang quay cuồng theo mọi hướng như thế này. Nhưng anh không nghĩ rằng cô ta để ý chuyện đó. Cô ta sợ người, không phải Chúa trời.
“Tại sao anh không muốn nhìn thấy mặt tôi?” Cô ta lầm bầm.
“Tôi từng nói là không muốn nhìn thấy mặt cô à?” Anh ôm lấy ngực cô ta, thật vừa vặn, và xoa xoa ở bên dưới. “Nhưng nếu cô không muốn tôi nhìn, tôi sẽ học cách nhận biết cô bằng sự mềm mượt của làn da.” Anh lăn núm vú của cô ta giữa những ngón tay, khơi lên một tiếng thở hắt ra. “Bằng giọng nói,” anh nói, và đưa núm vú vào miệng. “Và bằng hương vị.”
Cô ta rên rỉ và quằn quại bên dưới anh. Anh vẫn luôn là một người tình chu đáo – đáp lại người đã trao cho anh khoái cảm chỉ là một sự công bằng. Nhưng anh muốn cô ta nhấn chìm bởi khoái cảm, muốn cô ta phơi mình trong nó, đắm chìm trong nó, và đê mê trong nó. Anh muốn làm cô ta quên hết rằng cô ta đã từng lo lắng và sợ hãi.
*
* *
Cô chưa bao giờ lo lắng hơn và sợ hãi hơn.
Việc anh ta là người trao cho cô những khoái cảm như thế này khiến cô hoảng sợ. Nhưng cô không có ai để bám víu, ngoại trừ anh ta. Khi anh ta hôn cô, cô níu lấy vai và đáp lại nụ hôn, bởi vì cô không biết phải làm gì khác. Phản ứng của anh ta thật dữ dội. Anh ta cởi quần áo, trượt tay xuống dưới và đi vào cô trọn vẹn.
Cô hít vào một hơi thở. Phải, cô đã là vợ của một người đàn ông khác. Phải, Tony đã từng là một người tình thành thạo trong những ngày đầu của cuộc hôn nhân giữa họ. Nhưng những cảm giác đó chưa bao giờ sắc bén, nóng bỏng như thế này, giống như là bị một tia sét đánh trúng.
“Tôi… Tôi vẫn có thể về được chứ?” Cô nghe mình hỏi.
“Được.” Thêm một cái vuốt ve dài, đầy khoái cảm. “Bất cứ lúc nào.”
Cô nói hổn hển. “Anh sẽ làm gì nếu tôi bỏ đi?”
Anh ta đẩy vào cô. “Khóc.”
Cô không thể không mỉm cười – chỉ một chút thôi.
Anh ta giữ chặt tóc và hôn cô. “Nhưng cô sẽ không đi đâu.”
Anh ta làm những việc xấu xa, kỳ diệu với cô. Thổi bùng lên những ngọn lửa dục vọng cho đến khi cô không còn gì ngoài cơn sốt hầm hập và ham muốn. Khoái cảm của cô tụ lại thành một khối nặng nề và mạnh mẽ mà chỉ có một cách duy nhất để giải tỏa sự căng thẳng leo thang đó là run bần bật và thét lên.
“Thực sự đã là tám năm,” anh ta lẩm bẩm.
Bàn tay anh ta vuốt ve cô ở nơi cơ thể họ kết nối với nhau. Cảm giác đó thật sung sướng, thật kỳ diệu. Cô quằn quại, rên rỉ.
“Với tôi chỉ có vài tháng, nhưng tôi bắt đầu tin rằng mình cũng đã không có nó nhiều năm rồi.”
Anh ta rút ra và đẩy vào trong cô chầm chậm, thật chậm. Hơi thở cô rúng động. Cô nhận ra rằng anh ta vẫn còn chưa được giải tỏa.
Ngón tay anh ta lại vuốt ve giữa hai đùi cô, khơi lên những khoái cảm xác thịt nóng bỏng. Nhưng đôi môi ở tai cô mới thực sự kích thích cô. “Cô căng như một sợi dây,” anh ta thì thầm, cắn vào tai cô và cô cảm thấy cảm giác đó lan đến tận ngón chân. “Một cái vuốt ve nhẹ nhất cũng khiến cô rung động.”
Sau đó, không còn từ ngữ nào nữa. Anh ta điều chỉnh và di chuyển cho đến khi sự tiếp xúc nhỏ nhất giữa cơ thể họ cũng trở thành một đỉnh cao của cảm giác. Khi sự kiểm soát của anh ta vỡ tan, anh ta đẩy cô ra khỏi ngưỡng một lần nữa. Cô điếc đặc và đui mù bởi nhục dục. Cô đắm chìm trong nó, bám chặt lấy anh ta như thể anh ta là sự cứu rỗi duy nhất của cô trong cơn giông tố này.
Họ nằm im. Anh ta vẫn rắn chắc và nặng nề bên trên cô. Cô lắng nghe những hơi thở đứt quãng của anh ta và cảm thấy tươi mới đến kỳ lạ, giống như cảm giác của một khoảng da cuối cùng đã được phơi ra không khí và ánh sáng, và được chạm vào sau khi đã bị băng bó trong một thời gian rất lâu.
Đừng nghĩ, cô nói với mình. Đừng nghĩ đến bất kỳ điều gì. Cho đến khi còn có thể.
Xe ngựa và xe bò kéo ra kéo vào cảng, chuyển động nhanh nhẹn và nhịp nhàng đến bất ngờ. Va li và thùng được các phu bốc vác vai u thịt bắp nhấc lên và trượt xuống kho hàng theo những cái máng mở. Những con tàu lai dắt rú còi inh ỏi, sẵn sàng đẩy mũi con tàu biển khổng lồ quay ra ngoài, để tiến ra đại dương rộng mở.
Những hành khách của chuyến tàu đang lên tàu bằng ván cầu: Những cô gái trẻ chưa bao giờ vượt qua một cái hồ đang cười khúc khích; những thương nhân hờ hững trên chuyến đi lần thứ ba trong năm; trẻ con phấn khích chỉ vào những ống khói tàu; những công nhân nhập cư, phần lớn là người Ai-len, đang trở về thăm cố hương trong một thời gian ngắn.
Người đàn ông đội chiếc mũ quá lòe loẹt so với quần áo kia có vè là kẻ lừa đảo, dự định gom “một số tiền lớn” từ những người bạn đồng hành bằng cơ hội “tuyệt vời, chỉ có một lần trong đời” này. Còn cô gái đi cùng một quý bà, ăn mặc đơn giản và có vẻ đoan trang, săm soi những quý ông ở khoang hạng nhất với sự chăm chú đầy vụ lợi: Cô ta không định ở bên cạnh quý bà kia mãi mãi – hay đúng hơn là chẳng còn bao lâu nữa. Cậu trai trẻ khinh bỉ nhìn vào lưng của ngừoi cha béo phì, đầm đìa mồ hôi, có vẻ sẵn sàng từ bỏ nguồn gốc tầm thường và phát minh ra một dòng dõi hoàn toàn mới cho mình.
Nhưng hình ảnh nữ nam tước von Seidlitz – Hardenberg đang đi trên ván cầu thì do anh tưởng tượng ra dựa trên giải thiết nào, hay là không phải? Anh nhận ra cái mũ của cô ta, gần giống với mũ của một người nuôi ong, nhưng đẹp hơn và long lanh hơn. Ngày hôm qua, tấm mạng màu kem. Hôm nay nó màu xanh lơ, để tôn lên bộ váy đi đường màu xanh lơ.
Về mặt lô-gic, một phụ nữ không cần thiết phải diện một chiếc váy đi đường dành cho một quãng đường dài hai dặm rưỡi từ khách sạn New Netherlands đến bến tàu trên phố 42 bên sông Hudson, nơi tàu Rhodesia đang thả neo. Nhưng từ lâu anh đã từ bỏ việc cố gắng áp dụng lô-gic vào thời trang của phụ nữ, kết quả của sự vô lý và thường xuyên thay đổi.
Mức độ sủng bái thời trang của phụ nữ thường tương đương với độ ngu ngốc của cô ta. Anh đã học cách không chú ý đến bất kỳ phụ nữ nào với một con vẹt nhồi bông trên mũ và đoán trước rằng mình sẽ phải chịu đựng những món ăn kinh khủng ở nhà một nữ chủ nhân nổi tiếng bởi bộ sưu tập váy dạ hội.
Chắc chắn nữ nam tước ăn mặc cực kỳ thời trang. Và đang bồn chồn: Chiếc ô trắng với họa tiết những hình bát giác đồng tâm màu xanh lơ hiếm thấy trong tay cô ta xoay liên tục. Nhưng cô ta không có vẻ gì là ngu ngốc.
Cô ta nhìn lên. Anh không thể khẳng định là cô ta có nhìn thẳng vào mình hay không. Nhưng cho dù cô ta nhìn thấy gì, cô ta khựng lại. Chiếc ô dừng xoay; những tua rua quanh mép ô giật ra trước rồi văng ra sau vì bất ngờ mất đà.
Nhưng chỉ trong một giây. Cô ta tiếp tục bước đi trên ván cầu, chiếc ô cũng tiếp tục những vòng quay thôi miên.
Anh dõi theo cho đến khi cô ta biến mất vào lối đi khoang hạng nhất.
Cô ta có phải là sự xao nhãng mà anh cô cùng cần?
*
* *
Sự im lặng luôn phủ xuống vào những phút cuối cùng trước khi tàu khởi hành, im lặng đủ để nghe thấy những mệnh lệnh phát ra từ trên cầu tàu và vang suốt chiều dài con tàu. Bến cảng xa dần. Trên boong tàu chính bên dưới cô, đám đông điên cuồng vẫy chào những người thân yêu họ đang để lại phía sau. Đám đông trên bến tàu vẫy tay lại, cũng chân thành và nồng nhiệt như thế.
Cổ họng Venetia siết chặt lại. Cô không thể nhớ lần cuối cùng cô cảm thấy những cảm xúc không nao núng, không kiềm chế như lúc này. Hay lần cuối cùng cô dám cảm thấy như thế.
“Buổi sáng tốt lành, nữ nam tước.”
Cô giật mình, Lexington đứng cách đó một đoạn, bàn tay không đi găng đặt trên thành lan can, ăn mặc đơn giản trong bộ com-lê xám và một chiếc mũ nỉ có thể đã được sử dụng trong những chuyến đi thám hiểm. Anh ta đang nhìn ngắm mặt nước New York, bến tàu, cần trục và những nhà kho đang lướt qua, và không thể hiện một chút xíu chú ý nào đến cô.
Giống như một núi băng đã được gọi lên theo lệnh.
“Tôi biết ngài sao, thưa ngài?” Anh ta nói bằng tiếng Đức, cô đáp lại bằng đúng tiếng đó, ngạc nhiên khi nghe thấy giọng mình bình tĩnh, gần như thản nhiên.
Anh ta quay về phía cô. “Vẫn còn chưa, thưa nữ nam tước. Nhưng tôi muốn làm quen với cô.”
Họ đã đứng rất gần nhau trong thang máy khách sạn. Nhưng nếu như ngày hôm qua đứng gần anh ta chỉ làm cô tức giận, hôm nay cô cảm thấy như mình đang đứng thăng bằng trên một sợi dây trên cao vắt ngang qua thác nước Niagara. Cô đã sẵn sàng chơi trò chơi này chưa?
“Tại sao ngài muốn biết tôi, thưa đức ngài?” Giả vờ cô không biết địa vị của anh ta không có ích lợi gì – nhân viên khách sạn đã không hề kín tiếng về điều đó trong tầm nghe của cô.
“Cô khác biệt.”
Với cô ả tham lam anh ta đã nói đến như một sự lăng mạ đối với sự đứng đắn?
Cô đấu tranh kìm lại cơn kích động. “Ngài đang tìm kiếm một nhân tình?”
Phải biết luật lệ trước khi tham gia trò chơi, ông Easterbrook luôn nói với cô như thế.
“Việc đó có phù hợp với cô không?” Giọng anh ta hoàn toàn thản nhiên, như thể đang thể hiện một đề nghị không có gì bất lịch sự hơn là một điệu nhày.
Sau những bông hoa, cô không nên ngạc nhiên. Cùng lúc đó, da cô râm ran dữ dội. Tạ ơn Chúa vì tấm mạng che mặt – nếu không cô sẽ không thể che giấu sự ghê tởm. “Và nếu tôi nói không?”
“Tôi sẽ không đề nghị thêm lần nữa!”
Cả cuộc đời cô đã đối mặt với những người đàn ông ham muốn mình. Cô có thể nhận ra sự hờ hững giả tạo cách đến cả dặm. Nhưng thái độ thản nhiên của anh ta không hề có chút giả vờ. Nếu như cô từ chối lời đề nghị này, anh ta đơn giản là chuyển sự quan tâm này sang người khác và chẳng mảy may đoái hoài đến cô nữa.
“Nếu… tôi không chắc thì sao?”
“Vậy thì tôi rất muốn được thuyết phục cô.”
Bất chấp làn gió lồng lộng trên dòng sông, tấm mạng đe dọa làm cô chết ngạt.. Hoặc có lẽ không phải là do tấm mạng mà là lời nói của anh ta. Sự hiện diện của anh ta. “Ngài sẽ làm như thế nào?”
Khóe miệng anh ta cong lên – anh ta đang buồn cười. “Cô muốn tôi minh họa không?”
Cô mới chỉ biết đầu óc sắc sảo, thái độ lạnh lùng và khả năng sỉ nhục người khác vô biên của anh ta. Nhưng bây giờ, với giọng nói gần như là trêu ghẹo, sức mạnh bên trong dáng người, và hình ảnh những ngón tay của anh ta lơ đãng vuốt trên lan can tàu, cô nhận thấy rõ sự khêu gợi của anh ta và nhận thức đó thật đen tối và mạnh mẽ.
Điều đó là quá nhiều đối với cô. Cô không thể nào cảm thấy như thế. Không trong một nghìn năm nữa. Không nếu anh ta là người đàn ông cuối cùng còn sống. Không nếu anh ta là người đàn ông cuối cùng còn sống và là người canh gác kho thực phẩm cuối cùng trên Trái đất.
“Không,” cô nói, giọng cô sôi sục. “Tôi không cần có sự minh họa. Và tôi sẽ vui mừng nếu không bao giờ gặp lại ngài nữa.”
Nếu sự từ chối đột ngột của cô khiến anh ta kinh ngạc, anh ta cũng không thể hiện điều đó. Anh ta khẽ cúi đầu chào. “Nếu là vậy, tôi chúc cô một chuyến đi tốt lành, thưa cô.”
*
* *
Bridget, cô hầu gái của Millie quay lại từ quầy lễ tân của khách sạn với thông tin rằng bà Easterbrook vẫn chưa đăng ký nhận phòng.
“Em có nghĩ là chị ấy có thể đi đến một khách sạn khác không?” Millie hỏi Helena.
Helena cảm thấy lo lắng. “Nhưng người lái xe của quý bà Tremaine nói rằng anh ta đã đưa chị ấy đến đây.”
“Chị sẽ tự mình nói chuyện với nhân viên lễ tân.”
Cô tiến đến quầy lễ tân và hỏi, Helena theo sát cô. Nhân viên lễ tân kiểm tra sổ đăng ký lần nữa.
“Tôi xin lỗi, thưa bà, nhưng chúng tôi không có vị khách nào có tên như thế.”
“Thế có quý bà nào tên Fitzhugh hay Townsend không?”
Helena không thể nghĩ đến rằng Venetia lại sử dụng tên của Tony. Trên danh thiếp, chị cô chỉ đơn giản đề là bà Arthur Easterbrook.
Người nhân viên lễ tân nhìn lên với vẻ có lỗi. “Cũng không có.”
“Có ai ở đây nhìn thấy một quý bà đặc biệt xinh đẹp xuất hiện một mình không?” Helena hỏi.
“Tôi e là không.”
“Được rồi,” Millie nói. “Anh có phòng đặt trước cho quý bà Fitzhugh không? Tôi đến sớm một ngày, hy vọng việc đó sẽ không gây khó khăn gì.”
“Không, thưa bà, không hề có vấn đề. Và chúng tôi có một lá thư gửi cho bà và cô Fitzhugh.”
Chữ viết trên phong bì là nét bút quen thuộc của Venetia – tạ ơn Chúa. HỌ mở lá thư ngay khi vào đến phòng.
Millie và Helena yêu quý,
Chị đã quyết định lên một chuyến tàu sớm hơn rời khỏi New York. Xin đừng lo lắng về chị. Chị hoàn toàn khỏe mạnh và tâm trạng đã tạm ổn.
Chị sẽ đợi hai em ở Luân Đôn.
Thương mến,
V.
Helena cắn môi dưới. Nếu không phải vì cô, Venetia sẽ không đến nghe bài diễn thuyết của anh ta. Trước khi nối lại quan hệ với Andrew, cô đã cân nhắc mọi hậu quả có thể xảy ra bởi hành động này, hoặc là cô đã nghĩ như thế. Nhưng cô không chuẩn bị chút xíu nào cho những hậu quả không lường trước được như thế này.
Lo lắng gặm nhấm cô. Ngay cả đối với người đã cân nhắc và chấp nhận những điều tồi tệ nhất, người ta vẫn cảm thấy lo sợ khi những sự việc không thể đoán trước được cứ diễn ra nhanh chóng và chệch hướng đến thế.
*
* *
Christian làm việc chậm rãi với hai chồng thư đã đuổi kịp anh ở New York. Khi tàu Rhodesia đi qua mũi Sandy để đi vào Đại Tây Dương rộng mở, mặt biển phẳng lặng như một tấm khăn trải bàn, nhưng từ ngày hôm nay, mặt biển đã trở nên biến động mạnh. Anh thôi đọc những bản báo cáo từ những người đại diện và luật sư khi con tàu lắc lư khiến anh không thể đọc tiếp. Một chuyến đi bộ trên boong thường xuyên phải bám vào lan can, vì con tàu cứ lắc qua lắc lại. Trong phòng hút thuốc, nơi các quý ông đặt cược về hành trình hàng ngày của con tàu, anh đã phải chạy theo cái gạt tàn thuốc.
Cơn mưa bắt đầu khi diễn ra bữa tiệc trà, lúc đầu cũng nhẹ nhàng. Nhưng chẳng bao lâu sau từng giọt mưa đập vào cửa sổ rầm rầm như những hòn đá bị ném vào. Anh ngắm trời mưa và lại nghĩ đến nữ nam tước.
Cô ta vẫn làm anh xao nhãng. Có thể là vì cô ta đã từ chối anh và anh không quen với việc bị từ chối. Nhưng anh không tin là thế. Anh ít nghĩ đến cảm xúc của mình mà nghĩ đến cảm xúc mạnh mẽ vì bị kích động của cô ta nhiều hơn. Cô ta có phản ứng dữ dội đối với anh, và thậm chí còn cảm thấy bị xúc phạm dữ dội hơn bởi sự chú ý của anh. Điều đó kích thích trí tò mò của anh nhiều hơn là danh tính và lý do cô ta giấu mặt.
Một cảm giác lạ lùng nhưng không hoàn toàn là khó chịu, bị một người phụ nữ không phải là bà Easterbrook quấy rầy đầu óc.
Quá tệ là nữ nam tước sẽ không dính dáng gì tới anh nữa.
*
* *
Về mặt lý thuyết, cự tuyệt thẳng vào mặt Lexington lẽ ra phải mang đến cho Venetia một chút hài lòng. Nhưng sự thật là cô đã không xua đuổi anh ta. Cô đã chạy trốn khỏi vẻ nam tính, tự tin và uy quyền của anh ta, theo kiểu một cô bé chạy khỏi cậu bé đầu tiên thách thức cô bé làm điều gì đó ngoài việc tán tỉnh.
Trong thời gian còn lại trong ngày, thay vì tự chúc mừng vì đã biết khi nào phải ngăn chặn những thua thiệt về mình và từ bỏ những mục tiêu rõ ràng là điên rồ, cô sôi sục tức tối. Có phải cô thực sự là một người đàn bà vô dụng thế không? Có phải Tony đã đúng khi nói với cô rằng tất cả những gì cô có được, là nhờ vào diện mạo của mình? Không có những thuận lợi do khuôn mặt mang lại, cô không hề có hy vọng đối phó được với Lexington?
Cô nhìn chằm chằm vào mình trong gương. Cô Arnaud, người hầu phòng cô đã chọn để giúp cô mặc quần áo cho bữa tối đã bới tóc cô thành một búi tóc bóng mượt khiến khuôn mặt cô gần như không có gì che khuất. “Như thế này tốt hơn,” cô gái đó đã nói. “Quý bà quá đẹp, không cần phải can thiệp gì thêm.”
Venetia không thể đánh giá. Cô nhìn thấy một tập hợp những đường nét vẫn thường hơi là lạ: Mắt cô quá xa nhau; cằm cô khá vuông vắn so với tiêu chuẩn của chính cô; mũi cô không nhỏ cũng không hếch – thực ra nó thẳng và dài.
Nhưng những điều đó chẳng có ý nghĩa gì ở đây. Để chinh phục anh ta, cô sẽ phải tiến hành chiến dịch bằng kho vũ khí không bao gồm sắc đẹp.
Đó là, nếu cô có can đảm quay lại với anh ta.
Nghĩ đến bàn tay anh ta đặt trên người cô – cô rùng mình. Nhưng không hoàn toàn vì ghê tởm. Cho dù cô khinh miệt anh ta nhiều đến đâu, anh ta vẫn là một người đàn ông đẹp trai. Một phần trong cô bị hấp dẫn vô cùng bởi sự táo tợn và bình thản của anh ta.
Cô phải quyết định sớm. Cô đã cho cô Arnaud lui một lúc lâu trước đó. Lúc này họ sẽ phục vụ món ăn cuối cùng trong phòng ăn tối. Nếu cô bỏ lỡ tối nay, đến ngày mai rất có thể anh ta đã tìm được một người tình khác.
Cô rùng mình lần nữa, một sự pha trộn giữa sợ hãi, ghê tởm và một nhu cầu ngang ngạnh, dữ dội buộc người đàn ông này phải quỳ sụp xuống. Bàn tay cô với về phía chiếc mũ có mạng. Quyết định của cô, dường như đã được ấn định.
*
* *
Việc đi lại khó hơn cô tưởng.
Tất nhiên, cô biết tàu Rhodesia đang gặp phải một cơn bão khá lớn. Nhưng ngồi trong một chiếc ghế cố định, hết chất vấn sự tỉnh táo rồi lại tức tối trước sự hèn nhát của mình đã không mang đến cho cô một dự đoán đúng đắn về việc Đại Tây Dương đã trở nên náo động như thế nào.
Bên ngoài cầu thang ốp gỗ dái ngựa, cô đi lảo đảo như say rượu, tròng trành từ bên này sang bên kia. Thật tệ là sàn nhà không nâng lên để đón cô, nên mỗi lần nó sụp xuống là gây ra một giây phút không trọng lượng chống chếnh.
Ánh sáng của con tàu chập chờn, chiếu xuống một góc dành cho trẻ con chơi trượt ván. Cô bám lấy nắm đấm cửa gần đó để giữ thăng bằng. Tàu Rhodesia vừa chìm xuống đáy giữa hai ngọn sóng và giườ lại đang bắt đầu trèo lên. Cô túm lấy một chân đèn để không bị ngã lộn nhào về phía sau.
Phòng ăn tối nằm ở chân cầu thang chính được trải thảm Nhật màu vàng và trang trí bằng những tấm ván gỗ tếch được chạm trổ, nhưng cô không thể nhìn rõ chúng, vì các quý cô với những chiếc lông vũ và những quý ông đang đứng trên mọi bậc thang, tất cả đều bám lấy lan can.
Sợ hãi tấn công cô. Bữa tối đã kết thúc rồi hay sao? Có phải rốt cuộc cô đã đến quá muộn? Nhưng Lexington không có mặt trong những người ăn tối đang ra về, vì thế cô tiến về phía trước, đi xuống cầu thang ngược lại với dòng người, phớt lờ những cái nhìn hiếu kỳ và phê bình.
Phòng ăn tối dài ba mươi mét và rộng gần hai mươi mét. Trần nhà để mở ở trung tâm thành một hình chữ nhật thông qua hai tầng lên đến một mái vòm lợp kính. Vào một ngày trong trẻo, ánh nắng sẽ chiếu xuống giếng trời này và chiếu sang những hàng cột trụ Corin và bốn chiếc bàn chạy gần hết chiều dài căn phòng, mỗi chiếc bàn có thể chứa được hơn một trăm người.
Trong đêm bão tố này, ánh sáng run rẩy vẫn chiếu xuống từ giếng trời này, nhưng nguồn sáng này xuất phát từ một chùm đèn điện lớn, với những nhánh đèn bằng bạc đang lúc lắc cùng với những cú lao lên và xuống của con tàu. Nếu Venetia đến sớm hơn một tiếng, âm thanhh của những đồ ăn bằng bạc và những tiếng cười kìm chế đã chào đón cô, những tiếng lẩm bẩm quen thuộc của đặc quyền và sự hài lòng. Nhưng bây giờ phần lớn phòng ăn tối đã vắng vẻ. Hai dãy bàn dài hoàn toàn không có người, đĩa và dao dĩa đã được dọn sạch, những chiếc ghế chốt vào sàn đã được lật lại. Vài hành khách vẫn còn nán lại, đĩa và ly được giữ nguyên tại chỗ nhờ một khung gỗ đặc biệt đặt trên bàn. Một phụ nữ trung tuổi, có vẻ khỏe mạnh đang thảo luận ầm ĩ về kinh nghiệm đối với những cơn bão trong quá khứ.
Trong bộ trang phục trang trọng dành cho buổi tối, Lexington đang ngồi gần cửa sổ và nhìn ra cơn bão bên ngoài, một tách cà phê đặt trước mặt. Cô cầu nguyện rằng nhịp điệu chuyển động của tàu Rhodesia sẽ không thay đổi đột ngột – cô không muốn bị ngã lộn nhào trên đường đi, mà muốn lao đến như một con cá mập, uyển chuyển và nguy hiểm.
Anh ta liếc về phía cô. Do tấm mạng che mặt cản trở, cô khó có thể đánh giá được biểu hiện của anh ta, nhưng cô nghĩ mình đã bắt thấy một thoáng ngạc nhiên.
Và mong đợi.
Bụng cô quặn lại. Mặt cô nóng lên. Tai cô nghe thấy tim mình đập thình thịch.
Anh ta đứng lên khi cô đến gần bàn, nhưng không tỏ vẻ chào hỏi gì. Một người bồi bàn xuất hiện từ đâu đó kéo ghế cho cô, và một người khác mang đến cho cô một tách cà phê.
Lexington lại ngồi xuống ghế. Không hề rời mắt khỏi cô, anh ta đưa tách cà phê lên và uống. Dường như anh ta không hề có ý định làm việc này trở lên dễ dàng cho cô.
Cô nói trước khi mình có thể thay đổi ý định lần nữa. “Tôi đã cân nhắc lại lời đề nghị của ngài, thưa ngài.”
Anh ta không hề phản ứng. Không khí giữa họ gần như kêu tanh tách vì căng thẳng.
Cô nuốt nghẹn. “Và tôi đi đến một kết luận rằng mình sẵn sàng để bị thuyết phục.”
Con tàu trồi lên. Bàn tay cô vụt ra để giữ tách cà phê, anh ta cũng làm như thế. Những ngón tay anh ta bọc quanh tay cô. Cô cảm thấy sự va chạm đó lan tận đến vai.
“Tôi chuẩn bị quay lại phòng,” anh ta nói. “Cô muốn đi cùng tôi không?”
Trong một giây dài đằng đẵng, cô không chịu lên tiếng. Môi cô run rẩy. Ý nghĩ ở một mình với anh ta vắt hết không khí ra khỏi ngực cô.
“Có,” cô thều thào.
Anh ta đặt tách cà phê xuống và đứng lên. Cô cắn môi và cũng làm như thế. Rất nhiều người tò mò nhìn theo lúc họ bỏ đi. Lexington không hề chú ý đến họ. Thật lạ là trên đường đến với anh ta, cô cũng chẳng để ý gì đến những sự chú ý không mong đợi mà mình thu hút được. Nhưng bây giờ cô cảm thấy như mình sắp bị mang ra bêu rếu.
Cô đi theo anh ta lên cầu thang chính. Con tàu nghiêng mạnh. Cánh tay anh ta ngay lập tức vòng quanh vào eo cô.
“Tôi không sao, cảm ơn.”
Anh ta thả cô ra. Cô nhăn nhó với giọng nói của mình – giọng cô không hề giống với giọng của một người đàn bà đang định làm tình. Nếu cô nói gay gắt hơn một chút nữa, cô sẽ giống như người đang lãnh đạo phong trào vận động lối sống lành mạnh.
Phòng Victoria ở trên phòng ăn tối mấy tầng. Trong phần còn lại của quãng đường, họ không nói với nhau một từ nào. Ở cửa phòng, anh ta liếc nhìn cô trước khi xoay chìa khóa, một cái nhìn không thể đọc được.
Phòng khách sáng mờ mờ. Cô chỉ có thể nhận thấy vị trí và hình thù của đồ nội thất. Một chiếc bàn và một chiếc ghế Windsor, một chiếc ghế trường kỷ bên phải cô, hai chiếc ghế bọc đệm đặt đối diện, giá sách cao đến tận trần.
Anh ta đóng cửa.
Một cơn sợ hãi trào lên khiến cô buột miệng. “Anh sẽ không yêu cầu nhìn thấy mặt tôi.”
“Đã hiểu,” anh ta lặng lẽ trả lời. “Cô muốn uống gì không?”
“Không.” Cô hít vào nặng nề. “Không, cảm ơn.”
Anh ta đi qua cô để đi sâu hơn vào phòng. Cho đến khi anh ta giơ một tay ra cô mới nhận ra rằng anh ta đang tắt điện. Bóng tối bao trùm cô, những tia chớp nhập nhòe lóe lên.
Anh ta kéo rèm, gây ra âm thanh của những cái vòng trượt trên một thanh kim loại nhẹ. Bóng tối tuyệt đối ép vào lồng ngực cô. Tiếng ầm ĩ của cơn bão đã giảm đi. Ngay cả những cú quăng quật của tàu Rhodesia dường như cũng xảy ra ở đâu đó. Cơ thể cô biết cách gồng mình để chịu đựng nhịp điệu trồi sụt bất định của biển cả, nhưng những hành động kế tiếp có thể đoán được của Lexington hình thành một vùng nước xoáy, đe dọa cuốn cô đi xa.
“Bây giờ cô có đồng ý rằng tôi không thể nhìn gì nữa hay không?”
Anh ta đứng ngay trước mặt cô, ngay bên kia của tấm mạng. Ngón tay cô bấu chặt vào những nếp gấp của chiếc váy. “Phải.”
Anh ta nhấc chiếc mũ ra. Hơi thở cô nghẹn lại. Trong cả cuộc đời, cô chưa bao giờ có cảm giác trần trụi hơn lúc này.
Anh ta trượt mu bàn tay trên má cô. Giống như có một ngọn đuốc đang thiêu cháy cô. “Cánh cửa không khóa. Cô có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.”
Một hình ảnh đột nhập vào đầu cô: Lexington đi vào cô, và cô, rốt cuộc cũng mất tự chủ, cầu xin để được buông tha.
“Tôi sẽ không đi.” Giọng cô nhỏ nhưng ngoan cố.
Anh ta không trả lời. Những hơi thở ngắn, ngắt quãng của cô nhấn chìm những con sóng đang quật vào tàu Rhodesia. Anh ta chạm vào cô lần nữa – ngón tay cái rê trên môi dưới của cô, để lại một đường bỏng rát.
“Cô không muốn ngủ với tôi. Tại sao cô lại ở đây?”
Cô nuốt nghẹn. “Không phải tôi không muốn, chỉ sợ thôi.”
“Cô sợ gì?”
Anh ta hôn ngay bên dưới cằm cô. Cô rùng mình. “Đã… Đã rất lâu rồi.”
Bàn tay anh ta nắm lấy cánh tay cô, hơi nóng của nó làm cô cháy sém qua lớp sa tanh của tay áo. “Bao lâu?”
“Tám năm.”
Anh ta quấn một bàn tay quanh gáy và hôn cô, tách môi cô ra mà không hề ngần ngại. Nụ hôn có vị của cà phê Ả-Rập, thuần khiết và mạnh mẽ như ý chí của anh ta. Và cô cảm thấy điều đó sâu bên trong mình, ở những nơi đã ngủ yên trong gần một thập kỷ.
Anh ta lùi lại quá sớm. Con tàu chao đảo. Nhưng sự dữ dội của biển cả không thể so sánh được với những chấn động bên trong cô: Cô ước gì anh ta đừng dừng lại.
“Cánh cửa ở đâu?” Cô hỏi, giọng run rẩy.
Anh ta không trả lời ngay lập tức. Hơi thở của anh ta dội lên trong màn đêm dày đặc, ít bình thản hơn, ít kiềm chế hơn. “Năm bước sau lưng cô.” Anh ta dừng lại một giây. “Cô muốn tôi đưa cô đến đấy không?”
“Không,” cô nói. “Đưa tôi đi theo hướng ngược lại.”
*
* *
Nếu có thể, phòng ngủ thậm chí còn tối hơn phòng khách. Christian dừng lại khi anh đi đến giường. Dưới ngón tay cái của anh, mạch máu nhỏ ở cổ tay nữ nam tước đập náo loạn, không thể phân biệt từng nhịp một.
Anh mở bàn tay đang siết chặt của cô ta ra. Cô ta đang căng thẳng như một cuộc chiến đang leo thang, nhưng bên dưới tất cả sự căng cứng, lưỡng lự đó là một sự kích thích rung bần bật có thể nghe thấy rõ qua mỗi một hơi thở thô ráp. Anh không thể nhớ lần cuối cùng một người đàn bà kích thích anh như thế là lúc nào.
Anh ôm lấy khuôn mặt cô ta và lại hôn. Vị của cô ta tinh khiết đến mức không thật, như mưa, tuyết và nước mùa xuân. Mùi thơm của cô ta cũng thuần khiết như thế, không có mùi xạ hương hăng hắc hay hương hoa ngọt ngào, chỉ có mùi hương của tóc và làn da sạch sẽ bám trên sự ấm áp của cơ thể đó.
Cô ta tạo ra những tiếng rên rỉ trong cổ họng. Dục vọng xuyên qua anh. Những ngón tay anh mất kiên nhẫn, gần như run rẩy, khi anh cởi những khuy áo đầu tiên, lột bỏ những lớp vải đang cầm tù cô ta.
Anh chú ý đến phản ứng của cô ta nhiều hơn là da thịt, nhưng làn da mượt mà hoàn hảo đó khiến đầu óc anh bay bổng vì ham muốn. Anh chiếm lấy miệng cô ta lần nữa, xâm chiếm nó hoàn toàn. Cơ thể anh ép cô ta vào thành giường.
Cô ta run rẩy. Liệu cô ta có cảm thấy anh qua tất cả những lớp quần áo mà họ vẫn đang mặc không? Anh đang nóng rực và cương cứng, gần như điên cuồng. Sau đó cô ta làm một việc như đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng của anh: Cô ta giúp anh cởi chiếc áo coóc-xê, cô ta và anh cùng nhau giải quyết những cái khuy áo.
Chiếc coóc-xê là cổng lâu đài. Một khi nó đã bị gỡ bỏ, mọi thứ khác chỉ là thủ tục. Anh kéo trâm ra khỏi tóc và giúp cô ta thoát khỏi những quần áo còn lại, cố gắng chạm vào cô ta ít nhất có thể trong suốt lúc đó, không mấy tin tưởng vào khả năng kiềm chế sắt đá bình thường của chính mình.
Khi đã trần truồng, cô ta hỏi, “Tôi vẫn có thể đi chứ?”
“Phải,” anh nói, đẩy cô ta nằm xuống giường. “Bất cứ lúc nào!”
“Nếu tôi bỏ đi bây giờ, anh sẽ làm gì?”
“Hờn dỗi.”
Anh hôn lên cằm, cổ, mọi nơi trên cơ thể của cô ta đều ngon lành. Và vẫn căng thẳng, ngón tay cô ta bám chặt vào ga trải giường cứ như là sợ mình có thể rơi khỏi giường nếu không làm thế - một khả năng có thể xảy ra, trong lúc tàu Rhodesia đang quay cuồng theo mọi hướng như thế này. Nhưng anh không nghĩ rằng cô ta để ý chuyện đó. Cô ta sợ người, không phải Chúa trời.
“Tại sao anh không muốn nhìn thấy mặt tôi?” Cô ta lầm bầm.
“Tôi từng nói là không muốn nhìn thấy mặt cô à?” Anh ôm lấy ngực cô ta, thật vừa vặn, và xoa xoa ở bên dưới. “Nhưng nếu cô không muốn tôi nhìn, tôi sẽ học cách nhận biết cô bằng sự mềm mượt của làn da.” Anh lăn núm vú của cô ta giữa những ngón tay, khơi lên một tiếng thở hắt ra. “Bằng giọng nói,” anh nói, và đưa núm vú vào miệng. “Và bằng hương vị.”
Cô ta rên rỉ và quằn quại bên dưới anh. Anh vẫn luôn là một người tình chu đáo – đáp lại người đã trao cho anh khoái cảm chỉ là một sự công bằng. Nhưng anh muốn cô ta nhấn chìm bởi khoái cảm, muốn cô ta phơi mình trong nó, đắm chìm trong nó, và đê mê trong nó. Anh muốn làm cô ta quên hết rằng cô ta đã từng lo lắng và sợ hãi.
*
* *
Cô chưa bao giờ lo lắng hơn và sợ hãi hơn.
Việc anh ta là người trao cho cô những khoái cảm như thế này khiến cô hoảng sợ. Nhưng cô không có ai để bám víu, ngoại trừ anh ta. Khi anh ta hôn cô, cô níu lấy vai và đáp lại nụ hôn, bởi vì cô không biết phải làm gì khác. Phản ứng của anh ta thật dữ dội. Anh ta cởi quần áo, trượt tay xuống dưới và đi vào cô trọn vẹn.
Cô hít vào một hơi thở. Phải, cô đã là vợ của một người đàn ông khác. Phải, Tony đã từng là một người tình thành thạo trong những ngày đầu của cuộc hôn nhân giữa họ. Nhưng những cảm giác đó chưa bao giờ sắc bén, nóng bỏng như thế này, giống như là bị một tia sét đánh trúng.
“Tôi… Tôi vẫn có thể về được chứ?” Cô nghe mình hỏi.
“Được.” Thêm một cái vuốt ve dài, đầy khoái cảm. “Bất cứ lúc nào.”
Cô nói hổn hển. “Anh sẽ làm gì nếu tôi bỏ đi?”
Anh ta đẩy vào cô. “Khóc.”
Cô không thể không mỉm cười – chỉ một chút thôi.
Anh ta giữ chặt tóc và hôn cô. “Nhưng cô sẽ không đi đâu.”
Anh ta làm những việc xấu xa, kỳ diệu với cô. Thổi bùng lên những ngọn lửa dục vọng cho đến khi cô không còn gì ngoài cơn sốt hầm hập và ham muốn. Khoái cảm của cô tụ lại thành một khối nặng nề và mạnh mẽ mà chỉ có một cách duy nhất để giải tỏa sự căng thẳng leo thang đó là run bần bật và thét lên.
“Thực sự đã là tám năm,” anh ta lẩm bẩm.
Bàn tay anh ta vuốt ve cô ở nơi cơ thể họ kết nối với nhau. Cảm giác đó thật sung sướng, thật kỳ diệu. Cô quằn quại, rên rỉ.
“Với tôi chỉ có vài tháng, nhưng tôi bắt đầu tin rằng mình cũng đã không có nó nhiều năm rồi.”
Anh ta rút ra và đẩy vào trong cô chầm chậm, thật chậm. Hơi thở cô rúng động. Cô nhận ra rằng anh ta vẫn còn chưa được giải tỏa.
Ngón tay anh ta lại vuốt ve giữa hai đùi cô, khơi lên những khoái cảm xác thịt nóng bỏng. Nhưng đôi môi ở tai cô mới thực sự kích thích cô. “Cô căng như một sợi dây,” anh ta thì thầm, cắn vào tai cô và cô cảm thấy cảm giác đó lan đến tận ngón chân. “Một cái vuốt ve nhẹ nhất cũng khiến cô rung động.”
Sau đó, không còn từ ngữ nào nữa. Anh ta điều chỉnh và di chuyển cho đến khi sự tiếp xúc nhỏ nhất giữa cơ thể họ cũng trở thành một đỉnh cao của cảm giác. Khi sự kiểm soát của anh ta vỡ tan, anh ta đẩy cô ra khỏi ngưỡng một lần nữa. Cô điếc đặc và đui mù bởi nhục dục. Cô đắm chìm trong nó, bám chặt lấy anh ta như thể anh ta là sự cứu rỗi duy nhất của cô trong cơn giông tố này.
Họ nằm im. Anh ta vẫn rắn chắc và nặng nề bên trên cô. Cô lắng nghe những hơi thở đứt quãng của anh ta và cảm thấy tươi mới đến kỳ lạ, giống như cảm giác của một khoảng da cuối cùng đã được phơi ra không khí và ánh sáng, và được chạm vào sau khi đã bị băng bó trong một thời gian rất lâu.
Đừng nghĩ, cô nói với mình. Đừng nghĩ đến bất kỳ điều gì. Cho đến khi còn có thể.