Chương : 10
Em yêu,
Tàu Rhodesia trở thành hoang mạc khi không có em.
Anh dành cả ngày đứng bên lan can ở đuôi tàu, mặc dù Queenstown đã khuất xa khỏi tầm nhìn từ lâu. Thân xác anh ở đây, trước bàn làm việc, nơi tối qua chúng ta đã ghi dấu những ký ức đáng nhớ đến thế, nhưng phần còn lại của anh lại ở Ai-len, với em.
Đêm nay sẽ là một đêm dài, trong căn phòng đã rất quen có em. Không khí chùng xuống vì vắng em; dải khăn bịt mặt của anh chỉ là một chiếc khăn lụa đã đánh mất mục đích của cuộc đời nó.
Queenstown có thân thiện không? Em có được phục vụ bữa tối nóng và một chiếc giường ấm áp không? Con người lắp đặt đường dây cáp để kết nối những lục địa bị chia cắt bởi những đại dương khổng lồ; liệu những máy móc đó có tìm ra cách để kết nối hai con người cách xa nhau như thế hay không? Anh sẽ dốc cạn những kho bạc của mình, và vay mượn thêm vô số kể, để không bao giờ phải thiếu vắng tin tức của em lần nữa.
Đầy tớ của em,
C.
*
* *
Em yêu,
Anh đã về đến điền trang ở nông thôn, nơi anh hy vọng sẽ cùng sống với em trong một tương lai không quá xa.
Anh muốn thông báo trước rằng dinh thự này đã được thiết kế với mục đích chính là phô trương, để khiến người khác phải khiếp sợ và choáng ngợp. Nó không phải và không bao giờ là một nơi ở ấm cúng và thân mật. Trần nhà cao đến mức cho dù các lò sưởi có được bổ sung than liên tiếp đến đâu, vẫn có rất nhiều phòng sinh hoạt chung lạnh như băng trong mùa đông. Cảm ơn Chúa vì chái nhà dành cho gia đình ấm áp và thoải mái hơn, và vì thế cho đến nay không ai bị cước tay chân, hay đúng hơn là vẫn còn chưa.
Khu đất rộng và kiểu bố trí những khu rừng và vườn tược đậm chất Anh. Em đã từng đến thăm quan Englischer Garten ở Munich chưa? Nếu nơi đó phù hợp với thẩm mỹ của em, thì em sẽ thấy rất thích điền trang này.
Nhưng tất nhiên em sẽ thích khu khai quật nhất. Anh đã đi đến đây chiều nay, kiểm tra những dụng cụ đào bới trong cái lán bên cạnh, và ra lệnh mài sắc những cái đục. Chúng sẽ sẵn sàng khi em đến.
Đầy tớ của em,
C.
Tái bút: Anh nghĩ mình sẽ kiên nhẫn chịu đựng sự xa cách của chúng ta trong ngày thứ hai. Anh không thể sai lầm hơn.
*
* *
Em yêu,
Anh viết cho em từ nhà của mẹ kế anh ở Cheshire. Nữ công tước quả phụ và ngài Kingston vẫn khỏe mạnh và vui vẻ. Tâm trạng ủ rũ của anh vơi đi phần nào nhờ sự bầu bạn tuyệt vời của họ. Giá mà anh có em bên anh: Họ là những người bạn nhạy cảm, vui vẻ và dễ gần nhất.
Và nếu em gây được ấn tượng hoàn hảo với họ bằng sự hiện diện ấm áp và trí tuệ của em. Anh sẽ trở thành người đàn ông tự hào nhất trên đời.
Đầy tớ của em,
C.
Tái bút: Anh đã quen dần với sự nhức nhối trong tim mình.
*
* *
Em yêu,
Tối hôm nay nữ công tước quả phụ hỏi anh đang viết thư cho ai. Thật may là ngài Kingston nói gì đó làm bà sao lãng. Anh đổi sang một trang thư khác, và đến khi bà nhớ ra hỏi anh lần nữa, anh đã có thể trả lời thành thật rằng anh đang trả lời thư cho một nhà địa chất người Đức tên là Otto von Schetterling.
Anh tự hỏi, nếu ngài Kingston không nói gì, liệu anh có thú nhận hay không. Rất có thể như thế. Thôi thúc nói về em mãnh liệt và gần như không thể cưỡng lại. Anh muốn được khoác lác về may mắn đáng nể vì ngẫu nhiên được ở trên cùng một con tàu với em.
Cho đến nay anh vẫn đang kìm chế mình. Trong bao lâu nữa thì anh không biết.
Anh chưa từng biết đến niềm hạnh phúc đến thế, rồi lại bị bắn xuyên qua bằng nỗi đau khổ đến thế. Họ nói với anh mới chỉ có bốn ngày trôi qua. Nhưng điều đó không đúng. Đã trải qua một thập kỷ rồi kể từ khi anh gặp em lần cuối cùng.
Khi chúng ta gặp lại, em sẽ thấy anh là một lão già lưng còng. Có lẽ thậm chí anh cần đến một cặp kính để nhận ra tấm mạng che mặt của em.
Nhưng anh vẫn mãi là,
Đầy tớ của em,
C.
*
* *
Em yêu,
Hôm nay nữ công tước quả phụ đưa cho anh một danh sách các quý cô trẻ bà nghĩ rằng phù hợp để trở thành nữ công tước của anh. Anh suýt nữa đã nói với bà rằng anh đã có hôn ước ràng buộc rồi, nhưng anh vẫn kiềm chế lại, một cách khó khăn và với nhiều tiếc nuối: Bà có thể lo lắng anh đang theo đuổi một ảo tưởng.
Nhưng em không phải một ảo tưởng. Em là một ốc đảo thực sự, đáng để phải đi lang thang trong sa mạc này, trong sự lo lắng không bao giờ tìm lại được em này.
Ngày mai anh sẽ đi Luân Đôn, để chuẩn bị cho bữa tối của chúng ta ở khách sạn Savoy. Ít nhất thì anh được làm điều gì đó cho em, và cho chúng ta.
Anh có một cảm giác kỳ lạ, vớ vẩn rằng anh sẽ vô tình gặp em. Nếu em nhìn thấy anh, xin hãy đến và giới thiệu mình, để ít nhất anh có thể đưa cho em những lá thư. Và nếu em đồng ý nhận lấy họ của anh, anh sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này.
Đầy tớ của em,
C.
Tái bút: Anh phải thừa nhận rằng chỉ thư từ một phía như thế này thật kỳ quặc, nhưng anh cảm thấy gần gũi với em hơn khi anh đặt bút lên giấy. Không cần phải nói, anh sẽ làm bất kể điều gì để được gần em hơn.
Tàu Rhodesia trở thành hoang mạc khi không có em.
Anh dành cả ngày đứng bên lan can ở đuôi tàu, mặc dù Queenstown đã khuất xa khỏi tầm nhìn từ lâu. Thân xác anh ở đây, trước bàn làm việc, nơi tối qua chúng ta đã ghi dấu những ký ức đáng nhớ đến thế, nhưng phần còn lại của anh lại ở Ai-len, với em.
Đêm nay sẽ là một đêm dài, trong căn phòng đã rất quen có em. Không khí chùng xuống vì vắng em; dải khăn bịt mặt của anh chỉ là một chiếc khăn lụa đã đánh mất mục đích của cuộc đời nó.
Queenstown có thân thiện không? Em có được phục vụ bữa tối nóng và một chiếc giường ấm áp không? Con người lắp đặt đường dây cáp để kết nối những lục địa bị chia cắt bởi những đại dương khổng lồ; liệu những máy móc đó có tìm ra cách để kết nối hai con người cách xa nhau như thế hay không? Anh sẽ dốc cạn những kho bạc của mình, và vay mượn thêm vô số kể, để không bao giờ phải thiếu vắng tin tức của em lần nữa.
Đầy tớ của em,
C.
*
* *
Em yêu,
Anh đã về đến điền trang ở nông thôn, nơi anh hy vọng sẽ cùng sống với em trong một tương lai không quá xa.
Anh muốn thông báo trước rằng dinh thự này đã được thiết kế với mục đích chính là phô trương, để khiến người khác phải khiếp sợ và choáng ngợp. Nó không phải và không bao giờ là một nơi ở ấm cúng và thân mật. Trần nhà cao đến mức cho dù các lò sưởi có được bổ sung than liên tiếp đến đâu, vẫn có rất nhiều phòng sinh hoạt chung lạnh như băng trong mùa đông. Cảm ơn Chúa vì chái nhà dành cho gia đình ấm áp và thoải mái hơn, và vì thế cho đến nay không ai bị cước tay chân, hay đúng hơn là vẫn còn chưa.
Khu đất rộng và kiểu bố trí những khu rừng và vườn tược đậm chất Anh. Em đã từng đến thăm quan Englischer Garten ở Munich chưa? Nếu nơi đó phù hợp với thẩm mỹ của em, thì em sẽ thấy rất thích điền trang này.
Nhưng tất nhiên em sẽ thích khu khai quật nhất. Anh đã đi đến đây chiều nay, kiểm tra những dụng cụ đào bới trong cái lán bên cạnh, và ra lệnh mài sắc những cái đục. Chúng sẽ sẵn sàng khi em đến.
Đầy tớ của em,
C.
Tái bút: Anh nghĩ mình sẽ kiên nhẫn chịu đựng sự xa cách của chúng ta trong ngày thứ hai. Anh không thể sai lầm hơn.
*
* *
Em yêu,
Anh viết cho em từ nhà của mẹ kế anh ở Cheshire. Nữ công tước quả phụ và ngài Kingston vẫn khỏe mạnh và vui vẻ. Tâm trạng ủ rũ của anh vơi đi phần nào nhờ sự bầu bạn tuyệt vời của họ. Giá mà anh có em bên anh: Họ là những người bạn nhạy cảm, vui vẻ và dễ gần nhất.
Và nếu em gây được ấn tượng hoàn hảo với họ bằng sự hiện diện ấm áp và trí tuệ của em. Anh sẽ trở thành người đàn ông tự hào nhất trên đời.
Đầy tớ của em,
C.
Tái bút: Anh đã quen dần với sự nhức nhối trong tim mình.
*
* *
Em yêu,
Tối hôm nay nữ công tước quả phụ hỏi anh đang viết thư cho ai. Thật may là ngài Kingston nói gì đó làm bà sao lãng. Anh đổi sang một trang thư khác, và đến khi bà nhớ ra hỏi anh lần nữa, anh đã có thể trả lời thành thật rằng anh đang trả lời thư cho một nhà địa chất người Đức tên là Otto von Schetterling.
Anh tự hỏi, nếu ngài Kingston không nói gì, liệu anh có thú nhận hay không. Rất có thể như thế. Thôi thúc nói về em mãnh liệt và gần như không thể cưỡng lại. Anh muốn được khoác lác về may mắn đáng nể vì ngẫu nhiên được ở trên cùng một con tàu với em.
Cho đến nay anh vẫn đang kìm chế mình. Trong bao lâu nữa thì anh không biết.
Anh chưa từng biết đến niềm hạnh phúc đến thế, rồi lại bị bắn xuyên qua bằng nỗi đau khổ đến thế. Họ nói với anh mới chỉ có bốn ngày trôi qua. Nhưng điều đó không đúng. Đã trải qua một thập kỷ rồi kể từ khi anh gặp em lần cuối cùng.
Khi chúng ta gặp lại, em sẽ thấy anh là một lão già lưng còng. Có lẽ thậm chí anh cần đến một cặp kính để nhận ra tấm mạng che mặt của em.
Nhưng anh vẫn mãi là,
Đầy tớ của em,
C.
*
* *
Em yêu,
Hôm nay nữ công tước quả phụ đưa cho anh một danh sách các quý cô trẻ bà nghĩ rằng phù hợp để trở thành nữ công tước của anh. Anh suýt nữa đã nói với bà rằng anh đã có hôn ước ràng buộc rồi, nhưng anh vẫn kiềm chế lại, một cách khó khăn và với nhiều tiếc nuối: Bà có thể lo lắng anh đang theo đuổi một ảo tưởng.
Nhưng em không phải một ảo tưởng. Em là một ốc đảo thực sự, đáng để phải đi lang thang trong sa mạc này, trong sự lo lắng không bao giờ tìm lại được em này.
Ngày mai anh sẽ đi Luân Đôn, để chuẩn bị cho bữa tối của chúng ta ở khách sạn Savoy. Ít nhất thì anh được làm điều gì đó cho em, và cho chúng ta.
Anh có một cảm giác kỳ lạ, vớ vẩn rằng anh sẽ vô tình gặp em. Nếu em nhìn thấy anh, xin hãy đến và giới thiệu mình, để ít nhất anh có thể đưa cho em những lá thư. Và nếu em đồng ý nhận lấy họ của anh, anh sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này.
Đầy tớ của em,
C.
Tái bút: Anh phải thừa nhận rằng chỉ thư từ một phía như thế này thật kỳ quặc, nhưng anh cảm thấy gần gũi với em hơn khi anh đặt bút lên giấy. Không cần phải nói, anh sẽ làm bất kể điều gì để được gần em hơn.