Chương : 6
hàm là thú lão bà đều cảm giác được, sau khi thành thân không giống với lúc trước. Có cái gì khác? Sinh hoạt mới lạ hơn, cuộc sống ma xát không ngừng, xử lý không tốt sẽ rất phiền toái. Đương nhiên, Lý Hiểu Nhạc cũng gặp phải vấn đề như thế, nhưng hắn rất nhanh phát hiện những vấn đề này lại không tồn tại. Bởi vì cuộc sống là nhiều màu sắc phong phú, bọn họ có thể thông qua một số trò chơi để tăng thêm tình thú.
Tỷ như ngày đó, Ôn Lương Ngọc và Lý Hiểu Nhạc đi mua sắm, đi dạo phố, người nào cũng có thể gặp gỡ. Người tốt, người xấu, mỹ nhân, người quái dị, người khiêm tốn, lưu manh ác bá, cùng đồng nghiệp của Lý Hiểu Nhạc – các quản gia vương phủ.
Người nào dám liếc Ôn Lương Ngọc nhiều lần, lập tức lọt vào phạm vi trả thù của song thai Lý gia, phàm là người đùa giỡn Ôn Lương Ngọc, đều hóa thành sao băng bay mất, hưu…… Đây là kiệt tác của Lý Hiểu Nhạc. Phàm là người chê cười Lý Hiểu Nhạc, liền bị tiêu chảy, lúc này là kiệt tác của Ôn Lương Ngọc. Ngươi nói xem, có nhiều người khiến cuộc sống thêm rạng rỡ như vậy, sao ngươi còn cảm thấy nhàm chán, tịch mịch, cảm thấy kết hôn không tốt? Cho nên, chỉ cần bọn họ xuất hiện trên đường, người trên đường đều trốn rất xa, không ai dám tới gần bọn họ.
Ngươi nói không còn ai để chỉnh, vậy phu thê chơi đùa là được.
Ngày nào đó, Ôn Lương Ngọc muốn ăn món ăn của Phiêu Hương lâu, Lý Hiểu Nhạc xung phong nhận việc, thi triển trù nghệ. Tay nghề nấu ăn của Lý Hiểu Nhạc, nói thật, xác thực là không tệ, đây là do tiết kiệm tiền nên tự mình nấu cơm mà luyện ra. Ôn Lương Ngọc và song thai Lý gia ăn ngon lành, Ôn Lương Ngọc nhiệt tình khen ngợi Lý Hiểu Nhạc khiến Lý Hiểu Nhạc cảm giác lâng lâng, nhưng lập tức bị một câu đánh rơi xuống đất, Ôn Lương Ngọc nói: “Tướng công, ta còn muốn ăn vịt quay của Phúc Mãn lâu.”
Vịt quay của Phúc Mãn lâu nổi danh kinh thành, Lý Hiểu Nhạc chưa từng ăn qua, hắn không có cách nào phát huy tuyệt kĩ ăn một lần liền bắt chước được. Nhưng, đến Phúc Mãn lâu mua vịt quay ăn, quá dùng tiền, sao hắn cam lòng. Nhưng lão bà muốn ăn, hài tử trông mong nhìn mình, Lý Hiểu Nhạc do dự nửa ngày, từ kẽ răng tuôn ra một câu: “Lão bà, món này ta chưa từng nếm qua, không biết làm, ngươi đưa ta ít tiền, ta thử ăn một chút?”
“Ngươi thử ăn một chút. Nếu không động vào tiền của chúng ta, có thể đi.” Ôn Lương Ngọc nói rõ, không đưa tiền.
“Nhưng, lần trước tiền riêng của ta đã bị ngươi tịch thu.” Lý Hiểu Nhạc nói.
“Nếu ta không lục lọi y phục của ngươi, ngươi đặt ngân phiếu trong túi áo, không bị vo nát khi Vú Trương giặt đồ mới là lạ. Chúng ta tổn thất bao nhiêu, giấu tiền riêng cũng không có kỹ xảo.”
“Sao ta không có kỹ xảo, không có kỹ xảo, ta có thể làm ra nhiều tiền như vậy ư. Ngươi nói ngươi muốn nghiên mực của Bát phu nhân, ta phải hao ít nhiều tâm tư mới lấy được cho ngươi. Không có kỹ xảo, có thể sao. Ngươi nghĩ làm quản gia dễ như vậy.”
“Không dễ làm thì đừng làm a, ai không biết ngươi yêu tiền, từ lúc cùng ngươi ta cũng trở nên mẫn cảm với tiền. Ngươi nói, ta là bị ngươi dạy hư, gần son thì đỏ, gần mực thì đen. Gả cho quản gia chính là bà quản gia.”
“Quản gia thì sao, quản gia là nghề nghiệp rất có tiền đồ, ngươi ngẫm lại xem, nhờ mỗi ngày người nịnh bợ ta âm thầm đưa lễ vật cho ta, nếu không, dựa vào chút tiền công này, chúng ta sớm chết đói.”
“Đúng, ngươi công lao lớn, ta cũng đâu nhàn rỗi, không phải rất nỗ lực giúp ngươi sao. Lần trước, Bạch Hổ quản gia chê cười ngươi, bị ta hạ độc, tiêu chảy thiếu chút nữa mất mạng, ta bảo vệ ngươi như vậy, chẳng lẽ ta muốn ăn một con vịt quay, ngươi cũng không cho ta mua. Ta kém hơn vịt quay ư?”
“Ta không bảo ngươi kém hơn vịt quay, ta đi mua cho ngươi, chờ ta.” Lý Hiểu Nhạc kiên trì nghĩ biện pháp, không có tiền a, tiền đều ở trong tay lão bà, lần sau cất tiền riêng phải chú ý.
Lúc Lý Hiểu Nhạc đang phát sầu, Kỳ Lân vương nói muốn mời khách, bảo Lý Hiểu Nhạc chọn tửu lâu. Kỳ Lân Vương thích nhân tài, cũng thích lôi kéo nhân tài, học đòi văn vẻ, chọn tửu lâu, mở thơ hội. Lý Hiểu Nhạc vừa nghe, cao hứng, trời không tuyệt đường người, đến Phúc Mãn lâu.
Lý Hiểu Nhạc chọn xong nhã gian, thuận tiện cầm đi một con vịt quay, đưa về cho lão bà hài tử thưởng thức. Lão bà hài tử ăn một miệng đầy mỡ, song thai nói: “Phụ thân, ta còn muốn ăn!”
“Không vấn đề, các ngươi chờ.”
Lý Hiểu Nhạc ngẫm nghĩ, những người kia học đòi văn vẻ, rượu ngon là không thiếu được, cơ hội tới. Hắn mua rất nhiều rượu, trong rượu hạ Bất Ngạ phấn, phàm là người uống Bất Ngạ phấn thì bụng trướng, không muốn ăn gì. Lão bà a, ngươi xem, dược ngươi nghiên cứu dùng thật hiệu quả. Mắt của mình tốt cỡ nào mới lấy được một lão bà thiên tài, ha ha cáp!
Lý Hiểu Nhạc chờ trong Phúc Mãn Lâu, hai canh giờ trôi qua, mỗi một người tham gia thơ hội đều ôm bụng đi xuống. “Má ơi, trướng chết ta .”
“Bụng khó chịu, như một quả bóng.”
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ đồ ăn có vấn đề?”
“Đa phần chưa ăn, phỏng chừng do rượu.”
“Cảm giác nếu có thể phóng rắm thì tốt rồi.”
Một hồi chợt nghe thanh âm vang lên, giống như thanh âm quần bị xé, tất cả mọi người hướng bên này nhìn, chỉ thấy tài tử nổi danh Triệu Thừa đỏ mặt.
“Triệu huynh, quần của ngươi rách rồi sao?” Có người trêu ghẹo hỏi.
“Ta thật sự nhịn không được, chê cười.” Triệu Thừa vừa giải thích vừa nghĩ, không phải chỉ phóng cái rắm thôi sao, các ngươi đừng tự đắc. Bụng trướng như vậy xem các ngươi có thể chịu được bao lâu!
Từ Triệu thừa mở đầu, đoạn đường về nhà, tài tử văn nhân đều phóng rắm như nã pháo mừng năm mới, trong vòng một đêm vang danh khắp kinh thành. “Hóa ra tác dụng phụ của Bất Ngạ phấn là đánh rắm, về nhà nói cho lão bà một tiếng, dược có tác dụng phụ.” Lý Hiểu Nhạc cầm lấy bút ghi chép, về nhà giao cho Ôn Lương Ngọc để cải tiến dược tính.
Đồ ăn các tài tử văn nhân chưa đụng đến đều bị Lý Hiểu Nhạc đóng gói mang về nhà.
Buổi tối ngày nào đó, trong vương phủ rất náo nhiệt. Lý Hiểu Nhạc đem đồ ăn chia cho hạ nhân trong phủ, dù sao để hỏng cũng lãng phí, không bằng thuận nước giong thuyền. Ôn Lương Ngọc, song thai Lý gia ăn vịt quay no đến không nhúc nhích được.
Buổi tối ngày nào đó, vương phủ rất náo nhiệt, Vương gia ngủ không yên, bụng trướng khó chịu, đánh rắm liên tục, cuối cùng phải mời ngự y tới, giằng co một đêm, từ nay về sau, bọn hạ nhân bí mật xưng Kỳ Lân vương gia là đánh rắm Vương gia, tên gọi tắt là Thí vương.
Tỷ như ngày đó, Ôn Lương Ngọc và Lý Hiểu Nhạc đi mua sắm, đi dạo phố, người nào cũng có thể gặp gỡ. Người tốt, người xấu, mỹ nhân, người quái dị, người khiêm tốn, lưu manh ác bá, cùng đồng nghiệp của Lý Hiểu Nhạc – các quản gia vương phủ.
Người nào dám liếc Ôn Lương Ngọc nhiều lần, lập tức lọt vào phạm vi trả thù của song thai Lý gia, phàm là người đùa giỡn Ôn Lương Ngọc, đều hóa thành sao băng bay mất, hưu…… Đây là kiệt tác của Lý Hiểu Nhạc. Phàm là người chê cười Lý Hiểu Nhạc, liền bị tiêu chảy, lúc này là kiệt tác của Ôn Lương Ngọc. Ngươi nói xem, có nhiều người khiến cuộc sống thêm rạng rỡ như vậy, sao ngươi còn cảm thấy nhàm chán, tịch mịch, cảm thấy kết hôn không tốt? Cho nên, chỉ cần bọn họ xuất hiện trên đường, người trên đường đều trốn rất xa, không ai dám tới gần bọn họ.
Ngươi nói không còn ai để chỉnh, vậy phu thê chơi đùa là được.
Ngày nào đó, Ôn Lương Ngọc muốn ăn món ăn của Phiêu Hương lâu, Lý Hiểu Nhạc xung phong nhận việc, thi triển trù nghệ. Tay nghề nấu ăn của Lý Hiểu Nhạc, nói thật, xác thực là không tệ, đây là do tiết kiệm tiền nên tự mình nấu cơm mà luyện ra. Ôn Lương Ngọc và song thai Lý gia ăn ngon lành, Ôn Lương Ngọc nhiệt tình khen ngợi Lý Hiểu Nhạc khiến Lý Hiểu Nhạc cảm giác lâng lâng, nhưng lập tức bị một câu đánh rơi xuống đất, Ôn Lương Ngọc nói: “Tướng công, ta còn muốn ăn vịt quay của Phúc Mãn lâu.”
Vịt quay của Phúc Mãn lâu nổi danh kinh thành, Lý Hiểu Nhạc chưa từng ăn qua, hắn không có cách nào phát huy tuyệt kĩ ăn một lần liền bắt chước được. Nhưng, đến Phúc Mãn lâu mua vịt quay ăn, quá dùng tiền, sao hắn cam lòng. Nhưng lão bà muốn ăn, hài tử trông mong nhìn mình, Lý Hiểu Nhạc do dự nửa ngày, từ kẽ răng tuôn ra một câu: “Lão bà, món này ta chưa từng nếm qua, không biết làm, ngươi đưa ta ít tiền, ta thử ăn một chút?”
“Ngươi thử ăn một chút. Nếu không động vào tiền của chúng ta, có thể đi.” Ôn Lương Ngọc nói rõ, không đưa tiền.
“Nhưng, lần trước tiền riêng của ta đã bị ngươi tịch thu.” Lý Hiểu Nhạc nói.
“Nếu ta không lục lọi y phục của ngươi, ngươi đặt ngân phiếu trong túi áo, không bị vo nát khi Vú Trương giặt đồ mới là lạ. Chúng ta tổn thất bao nhiêu, giấu tiền riêng cũng không có kỹ xảo.”
“Sao ta không có kỹ xảo, không có kỹ xảo, ta có thể làm ra nhiều tiền như vậy ư. Ngươi nói ngươi muốn nghiên mực của Bát phu nhân, ta phải hao ít nhiều tâm tư mới lấy được cho ngươi. Không có kỹ xảo, có thể sao. Ngươi nghĩ làm quản gia dễ như vậy.”
“Không dễ làm thì đừng làm a, ai không biết ngươi yêu tiền, từ lúc cùng ngươi ta cũng trở nên mẫn cảm với tiền. Ngươi nói, ta là bị ngươi dạy hư, gần son thì đỏ, gần mực thì đen. Gả cho quản gia chính là bà quản gia.”
“Quản gia thì sao, quản gia là nghề nghiệp rất có tiền đồ, ngươi ngẫm lại xem, nhờ mỗi ngày người nịnh bợ ta âm thầm đưa lễ vật cho ta, nếu không, dựa vào chút tiền công này, chúng ta sớm chết đói.”
“Đúng, ngươi công lao lớn, ta cũng đâu nhàn rỗi, không phải rất nỗ lực giúp ngươi sao. Lần trước, Bạch Hổ quản gia chê cười ngươi, bị ta hạ độc, tiêu chảy thiếu chút nữa mất mạng, ta bảo vệ ngươi như vậy, chẳng lẽ ta muốn ăn một con vịt quay, ngươi cũng không cho ta mua. Ta kém hơn vịt quay ư?”
“Ta không bảo ngươi kém hơn vịt quay, ta đi mua cho ngươi, chờ ta.” Lý Hiểu Nhạc kiên trì nghĩ biện pháp, không có tiền a, tiền đều ở trong tay lão bà, lần sau cất tiền riêng phải chú ý.
Lúc Lý Hiểu Nhạc đang phát sầu, Kỳ Lân vương nói muốn mời khách, bảo Lý Hiểu Nhạc chọn tửu lâu. Kỳ Lân Vương thích nhân tài, cũng thích lôi kéo nhân tài, học đòi văn vẻ, chọn tửu lâu, mở thơ hội. Lý Hiểu Nhạc vừa nghe, cao hứng, trời không tuyệt đường người, đến Phúc Mãn lâu.
Lý Hiểu Nhạc chọn xong nhã gian, thuận tiện cầm đi một con vịt quay, đưa về cho lão bà hài tử thưởng thức. Lão bà hài tử ăn một miệng đầy mỡ, song thai nói: “Phụ thân, ta còn muốn ăn!”
“Không vấn đề, các ngươi chờ.”
Lý Hiểu Nhạc ngẫm nghĩ, những người kia học đòi văn vẻ, rượu ngon là không thiếu được, cơ hội tới. Hắn mua rất nhiều rượu, trong rượu hạ Bất Ngạ phấn, phàm là người uống Bất Ngạ phấn thì bụng trướng, không muốn ăn gì. Lão bà a, ngươi xem, dược ngươi nghiên cứu dùng thật hiệu quả. Mắt của mình tốt cỡ nào mới lấy được một lão bà thiên tài, ha ha cáp!
Lý Hiểu Nhạc chờ trong Phúc Mãn Lâu, hai canh giờ trôi qua, mỗi một người tham gia thơ hội đều ôm bụng đi xuống. “Má ơi, trướng chết ta .”
“Bụng khó chịu, như một quả bóng.”
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ đồ ăn có vấn đề?”
“Đa phần chưa ăn, phỏng chừng do rượu.”
“Cảm giác nếu có thể phóng rắm thì tốt rồi.”
Một hồi chợt nghe thanh âm vang lên, giống như thanh âm quần bị xé, tất cả mọi người hướng bên này nhìn, chỉ thấy tài tử nổi danh Triệu Thừa đỏ mặt.
“Triệu huynh, quần của ngươi rách rồi sao?” Có người trêu ghẹo hỏi.
“Ta thật sự nhịn không được, chê cười.” Triệu Thừa vừa giải thích vừa nghĩ, không phải chỉ phóng cái rắm thôi sao, các ngươi đừng tự đắc. Bụng trướng như vậy xem các ngươi có thể chịu được bao lâu!
Từ Triệu thừa mở đầu, đoạn đường về nhà, tài tử văn nhân đều phóng rắm như nã pháo mừng năm mới, trong vòng một đêm vang danh khắp kinh thành. “Hóa ra tác dụng phụ của Bất Ngạ phấn là đánh rắm, về nhà nói cho lão bà một tiếng, dược có tác dụng phụ.” Lý Hiểu Nhạc cầm lấy bút ghi chép, về nhà giao cho Ôn Lương Ngọc để cải tiến dược tính.
Đồ ăn các tài tử văn nhân chưa đụng đến đều bị Lý Hiểu Nhạc đóng gói mang về nhà.
Buổi tối ngày nào đó, trong vương phủ rất náo nhiệt. Lý Hiểu Nhạc đem đồ ăn chia cho hạ nhân trong phủ, dù sao để hỏng cũng lãng phí, không bằng thuận nước giong thuyền. Ôn Lương Ngọc, song thai Lý gia ăn vịt quay no đến không nhúc nhích được.
Buổi tối ngày nào đó, vương phủ rất náo nhiệt, Vương gia ngủ không yên, bụng trướng khó chịu, đánh rắm liên tục, cuối cùng phải mời ngự y tới, giằng co một đêm, từ nay về sau, bọn hạ nhân bí mật xưng Kỳ Lân vương gia là đánh rắm Vương gia, tên gọi tắt là Thí vương.