Chương : 6
Có lẽ bởi vì nguyên nhân buổi chiều đã quét dọn vệ sinh quá mệt mỏi, trên đường trở về nhà, bé con tựa vào dầu vai của Vu Phong mơ mơ màng màng mà ngủ mất. Sau khi về đến nhà, Vu Phong đem đôi giày nhỏ của bé cở ra, đem bé đặt lên trên sô pha, lại từ trong buồng lấy áo khoác của chính mình đắp cho bé, gối đầu của trẻ nhỏ tựa hồ không thể quá cao, liền đem khăn lông sạch sẽ gấp hai cái lót ở dưới cái đầu nhỏ của bé con.
Sau kiểm tra một lúc cảm thấy bé con sẽ không ngã xuống mới an tâm mà đi đem thức ăn bên trong hộp nhựa bày hết sạch ra đĩa, có lẽ đợi sau khi cơm canh nguội rồi bé con cũng đã tỉnh lại, Vu Phong không xin cơm ở trong quán ăn, anh mở ra cái nắp thùng gạo đã rất lâu không động tới của nhà mình vo gạo nấu cơm.
Bé con được đặt trên sô pha ngủ, ở thời điểm nấu cơm Vu Phong không mở ti vi, mà là ngồi ở một bên sô pha cầm tạp chí mới mua mấy hôm trước lên đọc từng trang, cả gian nhà an tĩnh mà yên bình.
Tạp chí của anh còn chưa xem được bao nhiêu trang, chuông cửa đã vang lên, nhìn bé con còn đang say ngủ một cái, Vu Phong nhẹ buông tạp chí xuống đi mở cửa, thời điểm này đến nhà anh cũng chỉ có vài người, không ngoài dự đoán, người đứng ngoài cửa chính là hai người Ninh Hiểu Dũng, Đặng Vũ Phong, hai người họ quen thuộc cởi giày, thay cởi, trong tay còn xách đồ ăn buổi tối.
“Hì hì, không nghĩ tới bọn tôi sẽ đến đi, chuyện cậu nói hôm nay thực dọa đến bọn tôi rồi, cậu thực sự muốn nhận nuôi đứa nhỏ sao?”
Ninh Hiểu Dũng là người lớn giọng, lời hắn nói đến con muỗi trong xó cũng có thể nghe được, huống chi là bé con đang ngủ trên sô pha, bé ôm lấy áo khoác của Vu Phong cọ một tiếng rồi ngồi dậy, sau đó đột nhiên bò xuống sô pha, đứng thẳng tắp hướng phía phướng hướng của thanh âm, vẻ mặt vừa khẩn trương lại sợ hãi, hai mắt mơ màng nhìn ba người lớn ở đối diện.
Ninh Hiểu Dũng và Đặng Vũ Phong nhất thời động tác thay giày dừng lại, Vu Phong thấy bé con bị dọa tới, im lặng không lên tiếng ôm bé con đang không biết làm sao lên, thấp giọng an ủi nói, “Bọn họ không phải người xấu.”
Kẻ đầu têu Ninh Hiểu Dũng lúc này cũng thực tin tưởng Vu Phong nói đích thị là thật, hai mắt hắn hiện tại trừng đến cực đại, hắn chính là lần đầu tiên thấy Vu Phong dùng thanh âm trầm thấp như thế nói chuyện với trẻ con, trong mắt mấy người bạn của bọn họ, Vu Phong người này luôn phi thường lãnh mạc, đối với chuyện gì dường như đều không cảm thấy hứng thú, người cũng lười nhác, bọn họ biết bọn họ biết chuyện này cùng nhân tố gia đình anh có quan hệ, mà Vu Phong của hiện tại bọn họ chưa từng thấy qua, vừa lo lắng lại thích thú, anh rốt cục chỉ có vẻ ngoài là lạnh lùng.
Thanh âm của Vu Phong vẫn luôn là một ngữ điệu, khi nói chuyện vẫn như là mệnh lệnh, hoặc là giống như máy móc, lên đại học, nữ sinh trong lớp đối với vị thanh niên dung mạo tuấn lãng này luôn có hảo cảm, thế nhưng khuôn mặt không hứng thú và cả ngữ điệu không hiểu phong tình của người này, luôn làm cho mỹ nữ lùi bước, đương nhiên, nữ sinh không sợ chết thì vẫn có, chỉ có thể nói là bám theo không tha đi.
Bé con ngẩn ra một chút, bé đem đầu rụt về trên bả vai Vu Phong, Ninh Hiểu Dũng và Đặng Vũ Phong đứng ở kia là người bé đã gặp tối qua, sau khi bọn họ xuất hiện hôm qua bé con đã bị người phục vụ cao to xách di, hôm nay lại gặp được bọn họ nhiều nhiều ít ít vẫn là có chút sợ hãi, nhưng mà anh trai nói bọn họ không phải người xấu, vậy thì bọn họ hẳn là sẽ không phải người xấu.
Vu Phong là người có khả năng áp chế bầu không khí, anh xoay đầu nói với Ninh Hiểu Dũng, “Hiểu Dũng, đem thước ăn sắp ra, chúng ta ăn cơm đi.”
Trước khi bọn họ đi đến chỉ biết Vu Phong hôm nay sẽ ở trong nhà, nhưng không nghĩ tới sẽ gặp phải loại tình cảnh khiến bọn họ kỳ quái này, ở trong mắt Ninh Hiểu Dũng, Vu Phong là trước nay chưa từng ôm trẻ con, ở trong mắt Đặng Vũ Phong, Vu Phong căn bản chính là sinh ra một bộ mặt dọa trẻ con, loại tình huống hiện tại, thản nhiên không nổi chính là bọn họ, mà không phải Vu Phong.
Vẫn là Đặng Vũ Phong phản ứng lại đầu tiên, giày của hắn đã thay xong rồi, trong lúc thay giày nhìn thấy mấy đôi giày trẻ em trên kệ để giày khó tránh cũng không tự nhiên, trong nhà của Vu Phong là trước nay không hề có đồ của trẻ con tồn tại.
Vu Phong ôm lấy bé con đã bị đánh thức đến toilet rửa tay rửa mặt, thời điểm trở lại, bé con đã được an trí bên cạnh chỗ ngồi của anh, Đặng Vũ Phong và Ninh Hiểu Dũng dị thường chăm chỉ đi dọn cơm, cầm đũa, tầm mắt của bọn họ cơ hồ chưa từng rời khỏi trên người bé con, không biết đứa trẻ này có sức hút gì khiến Vu Phong muốn nhận nuôi nó.
Bé con có thể tự mình cầm đũa ăn cơm, Vu Phong cũng chỉ là phụ trách đem thức ăn gắp vào trong bát bé.
Vì thế, ở dưới bầu không khí quỷ dị, bốn người bọn họ bắt đầu an an tĩnh tĩnh mà dùng bữa tối.
Cơm vừa mới xới ra có chút nóng, bé con thổi thật lâu mới ăn một miếng, Vu Phong đứng dậy lấy thêm một cái bát, đem thức ăn trên cơm đặt vào trong bát cho nguội, cơm của bé con cũng sẽ dễ nguội hơn chút, Ninh hiểu Dũng và Đặng Vũ Phong hai mặt nhìn nhau, vẫn là Đặng Vũ Phong bắt chuyện trước tiên.
“Cơm canh này cũng không quá nóng, bạn nhỏ không thích ăn đồ nóng sao?” Hắn hỏi chính là Vu Phong.
Vu Phong khơi cơm trong bát bé con, để chúng nhanh nguội đi một chút, sau đó mới ngẩng nhìn hồi đáp lời của Đặng Vũ Phong, “Bé không ăn được đồ nóng.”
Đặng Vũ Phong tựa hồ hiểu rõ gì đó, liền không hỏi nữa, mà Ninh Hiểu Dũng không biết bọn họ làm cái gì bí hiểm, thấy bé con chu cái miệng nhỏ thổi cơm liện cảm thấy rất đáng yêu, tuy rằng bé con vừa đen vừa nhỏ, nhưng khoomh ảnh hưởng hắn vì Vu Phong mà đối với bé nảy sinh hảo cảm.
“Bạn nhỏ, sau này phải gọi chú là chú Hiểu Dũng, chú mua đùi gà cho nhóc ăn, thế nào?”
Ninh Hiểu Dũng gần đây nội phân trải qua mất cân đối, cái sự mất cân đối này đã biểu hiện ra rất rõ ràng ở trên mặt, chính là trên cái trán nguyên bản trơn bóng loáng mọc ra hạt đậu thanh xuân nhỏ tí (note: hạt đậu thanh xuân = mụn trứng cá =]).
Bé con ai ui một tiếng đem cái miệng cắn trúng bên trong, đột nhiên nhìn thấy cái trán chi chít chấm chấm, bé bị sặc hạt cơm, “Khụ khụ khụ……”
Ninh Hiểu Dũng vô tội trông hướng Vu Phong đang vươn tay vỗ phần lưng của bé con, đồng thời cũng nhận được một cái trừng từ Vu Phong, dù cho mới như vậy một hai giây, cũng cảm thấy bản thân ngừng lớn rồi, Ninh Hiểu Dũng rụt cổ ngồi về chỗ của mình, hắn chính là không có duyên với trẻ con như vậy sao.
Đặng Vũ Phong trái lại cười nhẹ lên tiếng, “Cậu đầy mụn trứng cá đem bạn nhỏ dọa sợ rồi, đậu này của cậu thực sự tới không đúng lúc rồi.”
Ninh Hiểu Dũng xoa xoa trán mình, bất đắc dĩ than thở, “Tôi không phải thức vài đêm sao, đến nỗi mọc nhiều mụn như vậy sao.”
Kỳ thật nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng còn không đến nỗi cậu một mặt te tua.
Bé con rốt cuộc không việc gì, Vu Phong cũng cơ thể bắt đầu ăn cơm, hơn nữa nói với Ninh Hiểu Dũng, “Cậu nên mua ít thuốc trị mụn của cậu đi.”
Ninh Hiểu Dũng một mặt u sầu, mụn của hắn đã đến mức trời giận người oán rồi sao? Bạn đang �
Tốc độ ăn cơm của nhóm người lớn là rất nhanh, tốc độ ăn cơm của cậu nhóc lại tương đối chậm, sau khi Vu Phong ăn xong cơm đơm giản là thổi nguổi cho bé con, để bé ăn nhiều chút, thực sự là vừa gầy vừa nhỏ, nuôi thế nào mới có thể mau cao lớn đây.
Đặng Vũ Phong và Ninh Hiểu Dũng ở nhà Vu Phong vốn là trước nay quen thuộc, Ninh Hiểu Dũng cơm nước xong liền chiếm đóng cái sô pha đơn, mở ti vi ra xem truyền hình, Đặng Vũ Phong còn lại là rất tự giác đi thu dọn bát đũa, hắn nhậm việc đi rửa bát.
Sau đó không lâu, bé con rốt cuộc đã ăn no, lượng đồ bé ăn như mèo con, không nhiều, nhưng lại sợ nóng, ăn tương đối chậm mà thôi. Vu Phong yêu sạch sẽ, sau khi cơm nước xong kiên trì ôm bé con đến phòng bếp rửa tay, bàn tay nhỏ của cậu nhóc hứng dưới vòi nước nỗ lực xoa xoa tay, Đặng Vũ Phong ở một bên cười nhìn bọn họ, bé con hơi hơi mỉm cười với hắn.
“Về sau gọi chú là chú Phong.” Đứa trẻ như vậy lại để bé lưu lạc ở bên ngoài, không khỏi khiến cho lòng người khó nhịn.
Bé con ăn no tinh thần rất tốt, thanh âm cũng so với lúc trước lớn hơn chút, “Chú Phong.”
Rửa tay xong, Vu Phong để bé đến phòng khách xem ti vi, đem bé con thả xuống, mặc cho người xỏ dép lê vui thích đi về hướng phòng khách.
Đặng Vũ Phong trên tay dính đầy chất tẩy rửa nhìn về Vu Phong, hỏi, “A Phong, cậu xác định muốn làm vậy sao?”
Cùng đứa trẻ này ở chung chẳng qua ước chừng mới một ngày một đêm, Vu Phong không biết đứa trẻ này đến từ đâu, nhưng ở thời điểm bé con nói mình không có nhàliền quyết định đem bé đến bên người, loại cảm giác này chính là cường liệt như thế. Anh trước nay không làm việc bởi xúc động, mà lúc này đây anh lại xúc động mang một đứa trẻ xa lạ về nhà, hơn nũa xúc động muốn nhận nuôi bé, nguyên nhân anh cũng không rõ, chỉ là muốn chăm sóc bé con, hi vọng nơi này có thể có tiếng người, hoặc giả nói thời điểm về nhà có thể trông thấy thân ảnh nhỏ bé nỗ lực lau sàn nhà kia.
Anh gật đầu thật mạnh, “Ừ.”
Không có quá nhiều ngôn ngữ biểu đạt ham muốn cường liệt muốn nhận nuôi bé con của anh.
Đặng Vũ Phong là biết, Vu Phong đã cô đơn rất nhiều năm, anh đến giờ vẫn chưa từng được hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, mỗi dịp năm qua tết đến, anh đều là một mình lẻ loi ngẩm ngơ ở nơi này, như ngọn đèn đường tỏa ra tia sáng màu vàng trong màn mưa bụi kia, thật cô đơn.
“Tôi với Hiểu Dũng cũng sẽ giúp cậu.” Đặng Vũ Phong tuy rằng quen với Vu Phong không có hơi người, nhưng hắn vẫn là càng muốn nhìn thấy loại ôn tình nhè nhẹ khi Vu Phong ôm lấy cậu bé kia, có lẽ không hiển lộ rõ, hắn chính là cảm thấy có.
Vu Phong vẫn là nói lời tạ ơn, “Cảm ơn.”
Kì thật Vu Phong cũng là có thể tự mình đi giải quyết việc nhận nuôi, nhưng Đặng Vũ Phong và Ninh Hiểu dũng biết anh không quá tình nguyện, mà bọn họ cũng không hi vọng bạn của mình bởi vì chuyện vui này mà trở nên càng âm trầm hơn, nhà bọn họ ở thành phố G tự nhiên là có những mối quân hệ nhất định, công sức nhấc tay cớ sao không làm, huống hồ là giúp bạn của chính mình, ngày thường Vu Phong cũng rất để ý bọn họ.
Sau khi bọn họ từ phòng bếp đi ra, Ninh Hiểu Dũng yêu nhất chuyện chiếm lấy ti vi đang cùng bé con xem phim hoạt hình, ờ, là Anh em Hải Nhĩ trên quần áo của bé con. Bé con ngay ngắn ngồi ở trên sô pha đang xem đến nồng nhiệt, kì thật với Hiểu Dũng cũng xem đến nồng nhiệt, Đặng Vũ Phong cảm thấy hôm nay Ninh Hiểu Dũng cuối cùng đã làm đúng một chuyện.
“Cậu nhóc tên gọi là gì?” Ninh Hiểu Dũng quay đầu hỏi Vu Phong, “Nhóc không trả lời tôi.”
Vu Phong chưa hề hỏi bé, anh biết bé con không nhớ được tên của chính mình, thế là suy nghĩ một chút, liền nói với Ninh Hiểu Dũng, “Cậu để cho bọn họ viết ở trên sổ hộ khẩu là Vu Dương.”
Ninh Hiểu Dũng và Đặng Vũ Phong rất nhanh liền rời đi, bọn họ phải vì chuyện Vu Phong nhận nuôi bé con mà bận bịu, nhưng kì thật vjieejc này cũng không bận lắm, bọn họ cũng hi vọng có đứa con nuôi, như vậy cũng rất tốt. Sau khi họ đi, Vu Phong liền ôm bé con đang nhìn chăm chú quảng cáo lên, dùng cằm cọ đỉnh đầu của bé, nói, “Bé con, sau này theo hộ Vu của anh, tên của em gọi là Vu Dương, biết chưa?”
Bé con ngẩn ra một chút, xoay người dùng tay nhỏ ôm lại Vu Phong, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ trước ngực anh, thanh âm trả lời cực kì nhu nhuyễn, “Biết ạ, anh trai.”
“Về sau không thể gọi anh trai, phải gọi ba ba.” Vu Phong là như vậy nói với bé con.
Chính là bé con ngẩng đầu lên, nghiêm mặt lắc đầu với Vu Phong, cắn môi ấp a ấp úng nói, “Không muốn gọi ba ba.”
Vu Phong dằn lòng hỏi bé, “Vì sao?”
Bé con không cắn môi đổi thành mím môi, gục cái đầu nhỏ nén tiếng khóc đáp, “Bởi vì ba ba đều muốn đem em bán đi, em không muốn anh trai cũng bán em.”
“……” Yết hầu đột nhiên nghẹn ngào, đầu lưỡi cứng ngắc, Vu Phong đáp ứng.
“Ừ, không gọi ba ba, gọi anh trai, chúng ta gọi anh trai nhé. Nhớ kĩ, tên của anh gọi là Vu Phong, tên của em gọi là Vu Dương. Chúng ta sau này là người nhà.”
Bé con lần nữa ôm vòng lấy Vu Phong, tay của bé với không tới, liền dùng bàn tay nhỏ gắt gao nắm lấy áo sau lưng Vu Phong.
Phong là sơn, Dương là thủy —— Sơn thủy tương liên.
*Note: Phong – 峰 (bộ sơn -山 đứng đầu): có nghĩa là đỉnh núi, Dương -洋 (bộ thủy -水 đứng đầu, chính xác là bộ Ba chấm thủy – 氵): có nghĩa là biển, dương trong đại dương, Thái Bình Dương…, tên hai người có non có nước.
Sau kiểm tra một lúc cảm thấy bé con sẽ không ngã xuống mới an tâm mà đi đem thức ăn bên trong hộp nhựa bày hết sạch ra đĩa, có lẽ đợi sau khi cơm canh nguội rồi bé con cũng đã tỉnh lại, Vu Phong không xin cơm ở trong quán ăn, anh mở ra cái nắp thùng gạo đã rất lâu không động tới của nhà mình vo gạo nấu cơm.
Bé con được đặt trên sô pha ngủ, ở thời điểm nấu cơm Vu Phong không mở ti vi, mà là ngồi ở một bên sô pha cầm tạp chí mới mua mấy hôm trước lên đọc từng trang, cả gian nhà an tĩnh mà yên bình.
Tạp chí của anh còn chưa xem được bao nhiêu trang, chuông cửa đã vang lên, nhìn bé con còn đang say ngủ một cái, Vu Phong nhẹ buông tạp chí xuống đi mở cửa, thời điểm này đến nhà anh cũng chỉ có vài người, không ngoài dự đoán, người đứng ngoài cửa chính là hai người Ninh Hiểu Dũng, Đặng Vũ Phong, hai người họ quen thuộc cởi giày, thay cởi, trong tay còn xách đồ ăn buổi tối.
“Hì hì, không nghĩ tới bọn tôi sẽ đến đi, chuyện cậu nói hôm nay thực dọa đến bọn tôi rồi, cậu thực sự muốn nhận nuôi đứa nhỏ sao?”
Ninh Hiểu Dũng là người lớn giọng, lời hắn nói đến con muỗi trong xó cũng có thể nghe được, huống chi là bé con đang ngủ trên sô pha, bé ôm lấy áo khoác của Vu Phong cọ một tiếng rồi ngồi dậy, sau đó đột nhiên bò xuống sô pha, đứng thẳng tắp hướng phía phướng hướng của thanh âm, vẻ mặt vừa khẩn trương lại sợ hãi, hai mắt mơ màng nhìn ba người lớn ở đối diện.
Ninh Hiểu Dũng và Đặng Vũ Phong nhất thời động tác thay giày dừng lại, Vu Phong thấy bé con bị dọa tới, im lặng không lên tiếng ôm bé con đang không biết làm sao lên, thấp giọng an ủi nói, “Bọn họ không phải người xấu.”
Kẻ đầu têu Ninh Hiểu Dũng lúc này cũng thực tin tưởng Vu Phong nói đích thị là thật, hai mắt hắn hiện tại trừng đến cực đại, hắn chính là lần đầu tiên thấy Vu Phong dùng thanh âm trầm thấp như thế nói chuyện với trẻ con, trong mắt mấy người bạn của bọn họ, Vu Phong người này luôn phi thường lãnh mạc, đối với chuyện gì dường như đều không cảm thấy hứng thú, người cũng lười nhác, bọn họ biết bọn họ biết chuyện này cùng nhân tố gia đình anh có quan hệ, mà Vu Phong của hiện tại bọn họ chưa từng thấy qua, vừa lo lắng lại thích thú, anh rốt cục chỉ có vẻ ngoài là lạnh lùng.
Thanh âm của Vu Phong vẫn luôn là một ngữ điệu, khi nói chuyện vẫn như là mệnh lệnh, hoặc là giống như máy móc, lên đại học, nữ sinh trong lớp đối với vị thanh niên dung mạo tuấn lãng này luôn có hảo cảm, thế nhưng khuôn mặt không hứng thú và cả ngữ điệu không hiểu phong tình của người này, luôn làm cho mỹ nữ lùi bước, đương nhiên, nữ sinh không sợ chết thì vẫn có, chỉ có thể nói là bám theo không tha đi.
Bé con ngẩn ra một chút, bé đem đầu rụt về trên bả vai Vu Phong, Ninh Hiểu Dũng và Đặng Vũ Phong đứng ở kia là người bé đã gặp tối qua, sau khi bọn họ xuất hiện hôm qua bé con đã bị người phục vụ cao to xách di, hôm nay lại gặp được bọn họ nhiều nhiều ít ít vẫn là có chút sợ hãi, nhưng mà anh trai nói bọn họ không phải người xấu, vậy thì bọn họ hẳn là sẽ không phải người xấu.
Vu Phong là người có khả năng áp chế bầu không khí, anh xoay đầu nói với Ninh Hiểu Dũng, “Hiểu Dũng, đem thước ăn sắp ra, chúng ta ăn cơm đi.”
Trước khi bọn họ đi đến chỉ biết Vu Phong hôm nay sẽ ở trong nhà, nhưng không nghĩ tới sẽ gặp phải loại tình cảnh khiến bọn họ kỳ quái này, ở trong mắt Ninh Hiểu Dũng, Vu Phong là trước nay chưa từng ôm trẻ con, ở trong mắt Đặng Vũ Phong, Vu Phong căn bản chính là sinh ra một bộ mặt dọa trẻ con, loại tình huống hiện tại, thản nhiên không nổi chính là bọn họ, mà không phải Vu Phong.
Vẫn là Đặng Vũ Phong phản ứng lại đầu tiên, giày của hắn đã thay xong rồi, trong lúc thay giày nhìn thấy mấy đôi giày trẻ em trên kệ để giày khó tránh cũng không tự nhiên, trong nhà của Vu Phong là trước nay không hề có đồ của trẻ con tồn tại.
Vu Phong ôm lấy bé con đã bị đánh thức đến toilet rửa tay rửa mặt, thời điểm trở lại, bé con đã được an trí bên cạnh chỗ ngồi của anh, Đặng Vũ Phong và Ninh Hiểu Dũng dị thường chăm chỉ đi dọn cơm, cầm đũa, tầm mắt của bọn họ cơ hồ chưa từng rời khỏi trên người bé con, không biết đứa trẻ này có sức hút gì khiến Vu Phong muốn nhận nuôi nó.
Bé con có thể tự mình cầm đũa ăn cơm, Vu Phong cũng chỉ là phụ trách đem thức ăn gắp vào trong bát bé.
Vì thế, ở dưới bầu không khí quỷ dị, bốn người bọn họ bắt đầu an an tĩnh tĩnh mà dùng bữa tối.
Cơm vừa mới xới ra có chút nóng, bé con thổi thật lâu mới ăn một miếng, Vu Phong đứng dậy lấy thêm một cái bát, đem thức ăn trên cơm đặt vào trong bát cho nguội, cơm của bé con cũng sẽ dễ nguội hơn chút, Ninh hiểu Dũng và Đặng Vũ Phong hai mặt nhìn nhau, vẫn là Đặng Vũ Phong bắt chuyện trước tiên.
“Cơm canh này cũng không quá nóng, bạn nhỏ không thích ăn đồ nóng sao?” Hắn hỏi chính là Vu Phong.
Vu Phong khơi cơm trong bát bé con, để chúng nhanh nguội đi một chút, sau đó mới ngẩng nhìn hồi đáp lời của Đặng Vũ Phong, “Bé không ăn được đồ nóng.”
Đặng Vũ Phong tựa hồ hiểu rõ gì đó, liền không hỏi nữa, mà Ninh Hiểu Dũng không biết bọn họ làm cái gì bí hiểm, thấy bé con chu cái miệng nhỏ thổi cơm liện cảm thấy rất đáng yêu, tuy rằng bé con vừa đen vừa nhỏ, nhưng khoomh ảnh hưởng hắn vì Vu Phong mà đối với bé nảy sinh hảo cảm.
“Bạn nhỏ, sau này phải gọi chú là chú Hiểu Dũng, chú mua đùi gà cho nhóc ăn, thế nào?”
Ninh Hiểu Dũng gần đây nội phân trải qua mất cân đối, cái sự mất cân đối này đã biểu hiện ra rất rõ ràng ở trên mặt, chính là trên cái trán nguyên bản trơn bóng loáng mọc ra hạt đậu thanh xuân nhỏ tí (note: hạt đậu thanh xuân = mụn trứng cá =]).
Bé con ai ui một tiếng đem cái miệng cắn trúng bên trong, đột nhiên nhìn thấy cái trán chi chít chấm chấm, bé bị sặc hạt cơm, “Khụ khụ khụ……”
Ninh Hiểu Dũng vô tội trông hướng Vu Phong đang vươn tay vỗ phần lưng của bé con, đồng thời cũng nhận được một cái trừng từ Vu Phong, dù cho mới như vậy một hai giây, cũng cảm thấy bản thân ngừng lớn rồi, Ninh Hiểu Dũng rụt cổ ngồi về chỗ của mình, hắn chính là không có duyên với trẻ con như vậy sao.
Đặng Vũ Phong trái lại cười nhẹ lên tiếng, “Cậu đầy mụn trứng cá đem bạn nhỏ dọa sợ rồi, đậu này của cậu thực sự tới không đúng lúc rồi.”
Ninh Hiểu Dũng xoa xoa trán mình, bất đắc dĩ than thở, “Tôi không phải thức vài đêm sao, đến nỗi mọc nhiều mụn như vậy sao.”
Kỳ thật nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng còn không đến nỗi cậu một mặt te tua.
Bé con rốt cuộc không việc gì, Vu Phong cũng cơ thể bắt đầu ăn cơm, hơn nữa nói với Ninh Hiểu Dũng, “Cậu nên mua ít thuốc trị mụn của cậu đi.”
Ninh Hiểu Dũng một mặt u sầu, mụn của hắn đã đến mức trời giận người oán rồi sao? Bạn đang �
Tốc độ ăn cơm của nhóm người lớn là rất nhanh, tốc độ ăn cơm của cậu nhóc lại tương đối chậm, sau khi Vu Phong ăn xong cơm đơm giản là thổi nguổi cho bé con, để bé ăn nhiều chút, thực sự là vừa gầy vừa nhỏ, nuôi thế nào mới có thể mau cao lớn đây.
Đặng Vũ Phong và Ninh Hiểu Dũng ở nhà Vu Phong vốn là trước nay quen thuộc, Ninh Hiểu Dũng cơm nước xong liền chiếm đóng cái sô pha đơn, mở ti vi ra xem truyền hình, Đặng Vũ Phong còn lại là rất tự giác đi thu dọn bát đũa, hắn nhậm việc đi rửa bát.
Sau đó không lâu, bé con rốt cuộc đã ăn no, lượng đồ bé ăn như mèo con, không nhiều, nhưng lại sợ nóng, ăn tương đối chậm mà thôi. Vu Phong yêu sạch sẽ, sau khi cơm nước xong kiên trì ôm bé con đến phòng bếp rửa tay, bàn tay nhỏ của cậu nhóc hứng dưới vòi nước nỗ lực xoa xoa tay, Đặng Vũ Phong ở một bên cười nhìn bọn họ, bé con hơi hơi mỉm cười với hắn.
“Về sau gọi chú là chú Phong.” Đứa trẻ như vậy lại để bé lưu lạc ở bên ngoài, không khỏi khiến cho lòng người khó nhịn.
Bé con ăn no tinh thần rất tốt, thanh âm cũng so với lúc trước lớn hơn chút, “Chú Phong.”
Rửa tay xong, Vu Phong để bé đến phòng khách xem ti vi, đem bé con thả xuống, mặc cho người xỏ dép lê vui thích đi về hướng phòng khách.
Đặng Vũ Phong trên tay dính đầy chất tẩy rửa nhìn về Vu Phong, hỏi, “A Phong, cậu xác định muốn làm vậy sao?”
Cùng đứa trẻ này ở chung chẳng qua ước chừng mới một ngày một đêm, Vu Phong không biết đứa trẻ này đến từ đâu, nhưng ở thời điểm bé con nói mình không có nhàliền quyết định đem bé đến bên người, loại cảm giác này chính là cường liệt như thế. Anh trước nay không làm việc bởi xúc động, mà lúc này đây anh lại xúc động mang một đứa trẻ xa lạ về nhà, hơn nũa xúc động muốn nhận nuôi bé, nguyên nhân anh cũng không rõ, chỉ là muốn chăm sóc bé con, hi vọng nơi này có thể có tiếng người, hoặc giả nói thời điểm về nhà có thể trông thấy thân ảnh nhỏ bé nỗ lực lau sàn nhà kia.
Anh gật đầu thật mạnh, “Ừ.”
Không có quá nhiều ngôn ngữ biểu đạt ham muốn cường liệt muốn nhận nuôi bé con của anh.
Đặng Vũ Phong là biết, Vu Phong đã cô đơn rất nhiều năm, anh đến giờ vẫn chưa từng được hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, mỗi dịp năm qua tết đến, anh đều là một mình lẻ loi ngẩm ngơ ở nơi này, như ngọn đèn đường tỏa ra tia sáng màu vàng trong màn mưa bụi kia, thật cô đơn.
“Tôi với Hiểu Dũng cũng sẽ giúp cậu.” Đặng Vũ Phong tuy rằng quen với Vu Phong không có hơi người, nhưng hắn vẫn là càng muốn nhìn thấy loại ôn tình nhè nhẹ khi Vu Phong ôm lấy cậu bé kia, có lẽ không hiển lộ rõ, hắn chính là cảm thấy có.
Vu Phong vẫn là nói lời tạ ơn, “Cảm ơn.”
Kì thật Vu Phong cũng là có thể tự mình đi giải quyết việc nhận nuôi, nhưng Đặng Vũ Phong và Ninh Hiểu dũng biết anh không quá tình nguyện, mà bọn họ cũng không hi vọng bạn của mình bởi vì chuyện vui này mà trở nên càng âm trầm hơn, nhà bọn họ ở thành phố G tự nhiên là có những mối quân hệ nhất định, công sức nhấc tay cớ sao không làm, huống hồ là giúp bạn của chính mình, ngày thường Vu Phong cũng rất để ý bọn họ.
Sau khi bọn họ từ phòng bếp đi ra, Ninh Hiểu Dũng yêu nhất chuyện chiếm lấy ti vi đang cùng bé con xem phim hoạt hình, ờ, là Anh em Hải Nhĩ trên quần áo của bé con. Bé con ngay ngắn ngồi ở trên sô pha đang xem đến nồng nhiệt, kì thật với Hiểu Dũng cũng xem đến nồng nhiệt, Đặng Vũ Phong cảm thấy hôm nay Ninh Hiểu Dũng cuối cùng đã làm đúng một chuyện.
“Cậu nhóc tên gọi là gì?” Ninh Hiểu Dũng quay đầu hỏi Vu Phong, “Nhóc không trả lời tôi.”
Vu Phong chưa hề hỏi bé, anh biết bé con không nhớ được tên của chính mình, thế là suy nghĩ một chút, liền nói với Ninh Hiểu Dũng, “Cậu để cho bọn họ viết ở trên sổ hộ khẩu là Vu Dương.”
Ninh Hiểu Dũng và Đặng Vũ Phong rất nhanh liền rời đi, bọn họ phải vì chuyện Vu Phong nhận nuôi bé con mà bận bịu, nhưng kì thật vjieejc này cũng không bận lắm, bọn họ cũng hi vọng có đứa con nuôi, như vậy cũng rất tốt. Sau khi họ đi, Vu Phong liền ôm bé con đang nhìn chăm chú quảng cáo lên, dùng cằm cọ đỉnh đầu của bé, nói, “Bé con, sau này theo hộ Vu của anh, tên của em gọi là Vu Dương, biết chưa?”
Bé con ngẩn ra một chút, xoay người dùng tay nhỏ ôm lại Vu Phong, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ trước ngực anh, thanh âm trả lời cực kì nhu nhuyễn, “Biết ạ, anh trai.”
“Về sau không thể gọi anh trai, phải gọi ba ba.” Vu Phong là như vậy nói với bé con.
Chính là bé con ngẩng đầu lên, nghiêm mặt lắc đầu với Vu Phong, cắn môi ấp a ấp úng nói, “Không muốn gọi ba ba.”
Vu Phong dằn lòng hỏi bé, “Vì sao?”
Bé con không cắn môi đổi thành mím môi, gục cái đầu nhỏ nén tiếng khóc đáp, “Bởi vì ba ba đều muốn đem em bán đi, em không muốn anh trai cũng bán em.”
“……” Yết hầu đột nhiên nghẹn ngào, đầu lưỡi cứng ngắc, Vu Phong đáp ứng.
“Ừ, không gọi ba ba, gọi anh trai, chúng ta gọi anh trai nhé. Nhớ kĩ, tên của anh gọi là Vu Phong, tên của em gọi là Vu Dương. Chúng ta sau này là người nhà.”
Bé con lần nữa ôm vòng lấy Vu Phong, tay của bé với không tới, liền dùng bàn tay nhỏ gắt gao nắm lấy áo sau lưng Vu Phong.
Phong là sơn, Dương là thủy —— Sơn thủy tương liên.
*Note: Phong – 峰 (bộ sơn -山 đứng đầu): có nghĩa là đỉnh núi, Dương -洋 (bộ thủy -水 đứng đầu, chính xác là bộ Ba chấm thủy – 氵): có nghĩa là biển, dương trong đại dương, Thái Bình Dương…, tên hai người có non có nước.