Chương : 1
Mùa hè ở nông thôn buổi chiều mang theo gió mát nhè nhẹ, nhóm các bà đều thích ngồi ở dưới mái hiên phe phẩy quạt hương bồ hóng mát, mặt trời lại nóng thêm nữa đối với bọn họ mà nói cũng không đáng ngại, nơi này là nông thôn, không bị công nghiệp ô nhiễm, không có hóa học ô nhiễm, không khí trong lành tự nhiên, gió hè nhè nhẹ thổi qua khiến người sảng khoái, tùy tiện ngồi chỗ nào cũng có thể đánh một giấc ngon lành.
Triệu Tiểu Phi chân trần đen nhẻm chạy qua cái sân xi măng bị mặt trời rọi nắng nóng hầm hập, giữa trưa được uống nước mát khiến nó chạy đến là nhẹ nhàng, anh em nhà nó đông, lúc này sinh đẻ có kế hoạch vẫn bắt chưa nghiêm, nhưng mẹ nó vẫn là sinh một đứa, rồi tiếp một đứa, nó xếp thứ ba, năm nay bốn tuổi, phía sau còn có hai đứa em trai, một đứa hai tuổi, đứa còn lại còn quấn trong tã lót.
Người ta nói nuôi con trai để dưỡng lão, lúc này nhà họ Triệu mới thực sự nếm trải tư vị đông con trai. Bà nội Triệu là điển hình của trọng nam khinh nữ, có cả trai cả gái là tốt nhất, cháu trai tuy là ba năm được ôn hai đứa, nhưng là con gái là không thấy nha, đã sinh con trai tự nhiên cũng muốn sinh cả con gái.
Trước đó đã sinh hai đứa con trai, về sau tự nhiên muốn sinh thêm con gái, ai biết nhà họ Triệu hương hỏa cháy tốt, năm nào sinh cũng đều sinh con trai. Triệu Tiểu Phi này vừa sinh ra đã bị bà nội Triệu ngó lơ, muốn thương cũng là thương hai đứa lớn, tên của hai đứa lớn đều là nhờ ông cụ có văn hóa trong thôn đặt cho. Cái tên của Triệu Tiểu Phi kia lại là đặt bừa, ngày ấy nó sinh ra, thấy có con muỗi bay qua, liền thuận miệng kêu là Triệu Tiểu Phi.
Triệu Tiểu Phi vừa mới sinh ra trừ mẹ nó ngẫu nhiên sẽ thương yêu chút, từ nhỏ đã ăn bữa nay bỏ bữa mai mà nuôi lớn, xương cốt không phát triển tốt, nhỏ nhỏ gầy gầy, thịt chẳng có thêm, bà nội Triệu chạm vào còn ngại bỏng tay, bởi vì thường xuyên lăn lộn bên ngoài, tự chơi một mình, phơi nắng đến nỗi đen như hòn than.
Lần thứ ba sinh là bé trai, như vậy tiếp tục sinh một bé gái đi, người ta nói con gái đều biết thương cha thương mẹ. Có lẽ hương hỏa cháy quá tốt, các vị tổ tiên đều để nhà nó sinh ra con trai. Lúc này nhà nước cũng bắt đầu kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt, nhà nó sinh nhiều con như vậy, hai đứa nhỏ ở thời kì nguy hiểm đều được tách ra gửi đến nhà họ hàng giấu đi, vậy cũng không thể đem con trong nhà giấu hết đi được, thằng ba Triệu Tiểu Phi vẫn còn ở nhà mà run rẩy.
Bởi vậy nhà họ Triệu nguyên bản chẳng có mấy đồng tiền liền bị phạt một khoản, nếu nhà anh không có tiền, nhân viên đến bắt trói người đem nhà anh lật tung đều có khả năng, khẩu hiệu kế hoạch hóa gia đình những năm 80 đó vang vang “Thà rằng nhà tan, không thể nước phá”, “Nên trói thì không được chống, phòng đổ ốc sụp, nên bỏ đi thì không giữ lại, đào phòng Kiên Ngưu”, “Thà rằng máu chảy thành sông, không thể khoan dung một người.”
Mùa mưa cũng đã đến, căn nhà dột nước mua cũng không có tiền mua ngói tu bổ, trong nhà đông nhân khẩu, cơm cũng không ăn được bao nhiêu, đàn ông nhà này bị bắt trói đi, ở nhà ngẩn người gần nửa tháng, không ra đồng cày cấy. Đám nhỏ ăn đều là cám bã hòa với nước, người lớn ăn đều cảm thấy mắc cổ họng, huống gì là đám trẻ tuổi nhỏ, nhà này thật sự khó có thể tiếp tục duy trì.
Hôm nay, vừa mới đổ mưa, vẫn còn cảm thấy được hơi nước, sau khi từng trận gió hè thổi qua mới không oi bức như vậy nữa. Ba Triệu ngồi trên băng ghế nhỏ đã bị bọn nhỏ đánh rớt một góc dưới hàng hiên, rầu rĩ rút ra hai điếu thuốc lá tự cuốn, ngọn lửa từng đốm từng đốm, đến khi xém bị cháy đến ngón tay thì hắn mới đem tàn thuốc ném xuống đất, dùng chiếc giày giải phóng đã thủng một lỗ của hắn dập tắt.
Mẹ Triệu quấn tạp dề màu đen ôm đứa con trai nằm trong tã lót, dỗ bé con này ngủ trưa, vỗ vỗ cặp mông nhỏ của đứa bé, sắc mặt vàng vọt lo lắng nói với ba đứa nhỏ, “Ba đứa nhỏ, chuyện này cân nhắc ra sao rồi.”
Ba Triệu kỳ thật còn chưa đến ba mươi tuổi, tuổi tác còn rất trẻ, nhưng bởi vì trong nhà nhiều chuyện, lại cũng không để ý, đầu tóc rối bù xù, quần áo cũng có chút cũ nát, giày dưới chân cũng đều dính bùn khô, dưới chân động động, từng mảnh bùn liền rơi lên đá lót sàn trên mặt đất. Ba Triệu nhăn nhăn đầu mày cúi đầu xuống, thật lâu sau mới nói, “Thằng cả thằng hai đều hiểu chuyện, thằng ba đối với chuyện này còn mơ hồ, thằng tư với thằng năm đều nhỏ cái gì cũng không hiểu, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt* (câu này ý nói con nào cũng là con.)”
Lúc này bà nội Triệu chống cây gậy làm bằng cây mây già xuất hiện ở sau lưng bọn họ, trong giọng nói già nua đã thên phần sắc bén, “Nhà ta con trai nhiều, trẻ con nhà khác cũng nhiều giống y nhà ta, ai mà nguyện ý muốn, nếu như có người nguyện ý muốn thì sao lại không bán! Nhắm thằng ba đi.”
Con dâu nhà họ Triệu sắc mặt vàng vọt sầu khổ hốc mắt hồng hồng, mỗi đứa con đều là miếng thịt cắt ra từ trên người cô, là đứa trẻ cô hoài thai mười tháng đẻ ra, như thế nào có thể nói bán liền bán, trong lòng bà nội Triệu thương chính là thằng cả và thằng hai, còn cả hai đứa nhỏ, thằng ba vừa nhỏ vừa gầy, tướng không có phúc khí nhất, bà từ trước đến nay sẽ không thèm liếc mắt nhìn nó một cái.
Ba Triệu trầm mặc không nói, hắn luôn luôn nghe theo mẹ hắn, vợ hắn lại là người không dám nói lời nào, lúc này lời bà nội Triệu mới nói ra, liền không có ai nói thêm nữa, ba người trầm mặc không nói.
Buổi tối hôm đó ăn uống chỉ có một chút cháo hạt kê, đám nhỏ cơ hồ đem hết nước trong nồi đều múc vào bát mình, uống đến sạch trơn, trên bàn ăn chính là củ cải muối và rau dại thằng cả hái ngoài ruộng.
Buổi tối đi ngủ, bốn anh em đều là chen chúc trên một cái giường, thằng cả cùng thằng hai ngủ ở trên đầu, thằng ba thằng tư ngủ ở đằng đuôi, tám cái chân duỗi ra loạn xạ, cũng không biết cái nào đè lên cái nào.
Quần áo của đứa bé đều là của đứa lớn mặc không vừa, về sau liền cho đứa bé mặc, con tuy đông, nhưng quần áo cũng không nhiều, ba Triệu đem chân thằng hai đang gác lên bụng thằng ba lấy ra, ôm lấy thằng ba nhẹ bẫng giống hệt miếng đậu hũ khô, thằng ba bị lay tỉnh mơ mơ hồ hồ mở hai mắt ra, kêu một tiếng, “Ba……”
Ba Triệu đỡ cái mông cơ hồ không có thịt của thằng ba, nghẹn ngào nói, “Tiểu Phi, sau này vào thành phố cật hương hát lạt* (gần nghĩa với ăn ngon mặc đẹp), được không?”
Triệu Tiểu Phi dụi dụi con mắt nhỏ mê mang mà nghi hoặc, càu nhàu nói, “Ba, ba muốn mang con đi đâu?”
Ba Triệu thở dài một hơi, nhìn đến mẹ đứa nhỏ khóc lóc dùng túi nhựa gói gém vài bộ quần áo, trong lòng từng trận đau đớn, Triệu Tiểu Phi lại hỏi, “Ba? Chúng ta đây là muốn đi đâu?”
“Tiểu Phi, lần này đến nhà cô họ chơi vài ngày vừa khéo, ở đó có món ngon, có đồ chơi vui, trong thành phố xinh đẹp, đợi ba bận rộn xong rồi liền đến thành phố đón con về.”
Trong mấy đứa nhỏ này, kỳ thật nghe lời nhất vẫn là thằng ba, không hay khóc, không hay quấy, luôn là ngoan ngoãn tự mình chơi đùa, khi đói liền tự mình đến chỗ cái ang nước múc nước lạnh uống, bụng căng căng thì thôi, nó còn nhỏ, không giống bộ dáng thằng cả thằng hai có thể leo núi hái quả.
Triệu Tiểu Phi luôn nghe lời của ba mẹ, nó cũng nghe người khác nói trong thành phố đích thực rất tốt, ở đó có quần áo đẹp, giày đẹp, có đồ chơi thú vị, có món ăn ngon, còn có rất nhiều thứ kì quái hiếm lạ, ba nó vừa nói nó liền gật đầu bảo được, đứa trẻ ngây thơ đơn thuần đâu biết chuyện của người lớn.
Thấy mẹ nó khóc, còn xoa xoa đôi mắt nhỏ an ủi nói, “Mẹ, đừng khóc mà, sau khi vào thành phố con mang dây buộc tóc xinh đẹp cho mẹ, ba phải mau tới đón con nhé.”
Mẹ Triệu khóc càng lợi hại, cô ôm lấy đứa con của mình một cái nước mắt rơi càng nhiều, Triệu Tiểu Phi còn chưa ý thức được bản thân sẽ bị đem đứng ở bên ngoài chờ một người đàn ông xa lạ đem đi, nó không biết bản thân mình cũng sẽ không bao giờ có thể trở về cái thôn làng thuần phác này nữa, cũng không biết tương lai của mình sẽ ra sao.
Ban đêm tối đen như mực, Triệu Tiểu Phi được một người đàn ông xa lạ đón đi rồi, trước khi đi người đó đưa một gói gì đó thật dày cho ba Triệu, người phía sau run rẩy đôi tay nhận lấy cái gói dày tựa như sinh mệnh kia, là kích động cũng là thống khổ, cái bọc nhỏ dày dày nóng bỏng này là tiền hắn bán con a! �
Hắn biết trong thành phố có vài người không sinh được con trai, liền đến nơi thôn làng này mua một đứa nhỏ. Thời điểm người đàn ông xa lạ kia tìm tới hắn, hắn cũng không đáp ứng, nhưng chuyện này lại bị bà nội Triệu biết được, đem hắn mắng đến cẩu huyết lâm đầu, con trai hắn nhiều như vậy, còn sợ về sau không ai dưỡng lão sao? Bán đi một đứa còn có thể kiếm được tiền, về sau trong nhà cũng không cần trải qua những ngày không có gì ăn, những ngày tốt đẹp ai mà không nghĩ đến, thực sự thời điểm không có biện pháp cái gì cũng không thể nghĩ ra, đứa con đã bán rồi, ba Triệu và mẹ Triệu đều thất hồn lạc phách.
Trong thôn cũng thường xuyên có chuyện như vậy, mọi người đều cảm thấy chẳng có gì lạ, ai bảo nông thôn đẻ được nhưng không có tiền nuôi chứ, không bán con đi, tự bán chính mình sao?
Buổi sáng thức dậy, thằng cả đã hiểu chuyện phát hiện thằng ba nhà nó không hiểu cớ gì mà không rõ tung tích, lập tức đi tìm cha nó, cùng ba Triệu gọi tìm, khóc quá nửa ngày, nó cũng biết bà nội không đời nào ôm thằng ba, ba lại phải ra đồng, mẹ cũng phải đi theo trồng trọt, chỉ có nó ôm thằng ba, dỗ thằng ba bị đói bởi không đủ sữa, lúc Tiểu Phi đói sẽ đem nó thành mẹ, tìm kiếm đầu nguồn dòng sữa khắp nơi, thằng cả vẫn nhỏ, thời điểm không biết làm sao còn đem đầu nhũ mình hiến ra.
Nói ai hiểu nó nhất, vậy nhất định là Tiểu Phi! Nhưng là ba đem Tiểu Phi bán mất rồi! Tiểu Phi bị người lạ mang đi rồi! Nó sẽ không còn được gặp lại Tiểu Phi nữa!
Thằng cả vọt tới đầu thôn, ôm lấy cây đa đại thụ đầu thôn khóc cả một buổi chiều, khóc đến giọng khản sức kiệt, nhưng là nông thôn thực sự nghèo, nó chẳng qua cũng chỉ là thằng nhóc chín tuổi, đâu có năng lực……
Ánh nắng ngày hè chính là vô cùng nóng như thế, thế nhưng có bao nhiêu người con tim đang nguội lạnh, lại rét run.
Triệu Tiểu Phi chân trần đen nhẻm chạy qua cái sân xi măng bị mặt trời rọi nắng nóng hầm hập, giữa trưa được uống nước mát khiến nó chạy đến là nhẹ nhàng, anh em nhà nó đông, lúc này sinh đẻ có kế hoạch vẫn bắt chưa nghiêm, nhưng mẹ nó vẫn là sinh một đứa, rồi tiếp một đứa, nó xếp thứ ba, năm nay bốn tuổi, phía sau còn có hai đứa em trai, một đứa hai tuổi, đứa còn lại còn quấn trong tã lót.
Người ta nói nuôi con trai để dưỡng lão, lúc này nhà họ Triệu mới thực sự nếm trải tư vị đông con trai. Bà nội Triệu là điển hình của trọng nam khinh nữ, có cả trai cả gái là tốt nhất, cháu trai tuy là ba năm được ôn hai đứa, nhưng là con gái là không thấy nha, đã sinh con trai tự nhiên cũng muốn sinh cả con gái.
Trước đó đã sinh hai đứa con trai, về sau tự nhiên muốn sinh thêm con gái, ai biết nhà họ Triệu hương hỏa cháy tốt, năm nào sinh cũng đều sinh con trai. Triệu Tiểu Phi này vừa sinh ra đã bị bà nội Triệu ngó lơ, muốn thương cũng là thương hai đứa lớn, tên của hai đứa lớn đều là nhờ ông cụ có văn hóa trong thôn đặt cho. Cái tên của Triệu Tiểu Phi kia lại là đặt bừa, ngày ấy nó sinh ra, thấy có con muỗi bay qua, liền thuận miệng kêu là Triệu Tiểu Phi.
Triệu Tiểu Phi vừa mới sinh ra trừ mẹ nó ngẫu nhiên sẽ thương yêu chút, từ nhỏ đã ăn bữa nay bỏ bữa mai mà nuôi lớn, xương cốt không phát triển tốt, nhỏ nhỏ gầy gầy, thịt chẳng có thêm, bà nội Triệu chạm vào còn ngại bỏng tay, bởi vì thường xuyên lăn lộn bên ngoài, tự chơi một mình, phơi nắng đến nỗi đen như hòn than.
Lần thứ ba sinh là bé trai, như vậy tiếp tục sinh một bé gái đi, người ta nói con gái đều biết thương cha thương mẹ. Có lẽ hương hỏa cháy quá tốt, các vị tổ tiên đều để nhà nó sinh ra con trai. Lúc này nhà nước cũng bắt đầu kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt, nhà nó sinh nhiều con như vậy, hai đứa nhỏ ở thời kì nguy hiểm đều được tách ra gửi đến nhà họ hàng giấu đi, vậy cũng không thể đem con trong nhà giấu hết đi được, thằng ba Triệu Tiểu Phi vẫn còn ở nhà mà run rẩy.
Bởi vậy nhà họ Triệu nguyên bản chẳng có mấy đồng tiền liền bị phạt một khoản, nếu nhà anh không có tiền, nhân viên đến bắt trói người đem nhà anh lật tung đều có khả năng, khẩu hiệu kế hoạch hóa gia đình những năm 80 đó vang vang “Thà rằng nhà tan, không thể nước phá”, “Nên trói thì không được chống, phòng đổ ốc sụp, nên bỏ đi thì không giữ lại, đào phòng Kiên Ngưu”, “Thà rằng máu chảy thành sông, không thể khoan dung một người.”
Mùa mưa cũng đã đến, căn nhà dột nước mua cũng không có tiền mua ngói tu bổ, trong nhà đông nhân khẩu, cơm cũng không ăn được bao nhiêu, đàn ông nhà này bị bắt trói đi, ở nhà ngẩn người gần nửa tháng, không ra đồng cày cấy. Đám nhỏ ăn đều là cám bã hòa với nước, người lớn ăn đều cảm thấy mắc cổ họng, huống gì là đám trẻ tuổi nhỏ, nhà này thật sự khó có thể tiếp tục duy trì.
Hôm nay, vừa mới đổ mưa, vẫn còn cảm thấy được hơi nước, sau khi từng trận gió hè thổi qua mới không oi bức như vậy nữa. Ba Triệu ngồi trên băng ghế nhỏ đã bị bọn nhỏ đánh rớt một góc dưới hàng hiên, rầu rĩ rút ra hai điếu thuốc lá tự cuốn, ngọn lửa từng đốm từng đốm, đến khi xém bị cháy đến ngón tay thì hắn mới đem tàn thuốc ném xuống đất, dùng chiếc giày giải phóng đã thủng một lỗ của hắn dập tắt.
Mẹ Triệu quấn tạp dề màu đen ôm đứa con trai nằm trong tã lót, dỗ bé con này ngủ trưa, vỗ vỗ cặp mông nhỏ của đứa bé, sắc mặt vàng vọt lo lắng nói với ba đứa nhỏ, “Ba đứa nhỏ, chuyện này cân nhắc ra sao rồi.”
Ba Triệu kỳ thật còn chưa đến ba mươi tuổi, tuổi tác còn rất trẻ, nhưng bởi vì trong nhà nhiều chuyện, lại cũng không để ý, đầu tóc rối bù xù, quần áo cũng có chút cũ nát, giày dưới chân cũng đều dính bùn khô, dưới chân động động, từng mảnh bùn liền rơi lên đá lót sàn trên mặt đất. Ba Triệu nhăn nhăn đầu mày cúi đầu xuống, thật lâu sau mới nói, “Thằng cả thằng hai đều hiểu chuyện, thằng ba đối với chuyện này còn mơ hồ, thằng tư với thằng năm đều nhỏ cái gì cũng không hiểu, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt* (câu này ý nói con nào cũng là con.)”
Lúc này bà nội Triệu chống cây gậy làm bằng cây mây già xuất hiện ở sau lưng bọn họ, trong giọng nói già nua đã thên phần sắc bén, “Nhà ta con trai nhiều, trẻ con nhà khác cũng nhiều giống y nhà ta, ai mà nguyện ý muốn, nếu như có người nguyện ý muốn thì sao lại không bán! Nhắm thằng ba đi.”
Con dâu nhà họ Triệu sắc mặt vàng vọt sầu khổ hốc mắt hồng hồng, mỗi đứa con đều là miếng thịt cắt ra từ trên người cô, là đứa trẻ cô hoài thai mười tháng đẻ ra, như thế nào có thể nói bán liền bán, trong lòng bà nội Triệu thương chính là thằng cả và thằng hai, còn cả hai đứa nhỏ, thằng ba vừa nhỏ vừa gầy, tướng không có phúc khí nhất, bà từ trước đến nay sẽ không thèm liếc mắt nhìn nó một cái.
Ba Triệu trầm mặc không nói, hắn luôn luôn nghe theo mẹ hắn, vợ hắn lại là người không dám nói lời nào, lúc này lời bà nội Triệu mới nói ra, liền không có ai nói thêm nữa, ba người trầm mặc không nói.
Buổi tối hôm đó ăn uống chỉ có một chút cháo hạt kê, đám nhỏ cơ hồ đem hết nước trong nồi đều múc vào bát mình, uống đến sạch trơn, trên bàn ăn chính là củ cải muối và rau dại thằng cả hái ngoài ruộng.
Buổi tối đi ngủ, bốn anh em đều là chen chúc trên một cái giường, thằng cả cùng thằng hai ngủ ở trên đầu, thằng ba thằng tư ngủ ở đằng đuôi, tám cái chân duỗi ra loạn xạ, cũng không biết cái nào đè lên cái nào.
Quần áo của đứa bé đều là của đứa lớn mặc không vừa, về sau liền cho đứa bé mặc, con tuy đông, nhưng quần áo cũng không nhiều, ba Triệu đem chân thằng hai đang gác lên bụng thằng ba lấy ra, ôm lấy thằng ba nhẹ bẫng giống hệt miếng đậu hũ khô, thằng ba bị lay tỉnh mơ mơ hồ hồ mở hai mắt ra, kêu một tiếng, “Ba……”
Ba Triệu đỡ cái mông cơ hồ không có thịt của thằng ba, nghẹn ngào nói, “Tiểu Phi, sau này vào thành phố cật hương hát lạt* (gần nghĩa với ăn ngon mặc đẹp), được không?”
Triệu Tiểu Phi dụi dụi con mắt nhỏ mê mang mà nghi hoặc, càu nhàu nói, “Ba, ba muốn mang con đi đâu?”
Ba Triệu thở dài một hơi, nhìn đến mẹ đứa nhỏ khóc lóc dùng túi nhựa gói gém vài bộ quần áo, trong lòng từng trận đau đớn, Triệu Tiểu Phi lại hỏi, “Ba? Chúng ta đây là muốn đi đâu?”
“Tiểu Phi, lần này đến nhà cô họ chơi vài ngày vừa khéo, ở đó có món ngon, có đồ chơi vui, trong thành phố xinh đẹp, đợi ba bận rộn xong rồi liền đến thành phố đón con về.”
Trong mấy đứa nhỏ này, kỳ thật nghe lời nhất vẫn là thằng ba, không hay khóc, không hay quấy, luôn là ngoan ngoãn tự mình chơi đùa, khi đói liền tự mình đến chỗ cái ang nước múc nước lạnh uống, bụng căng căng thì thôi, nó còn nhỏ, không giống bộ dáng thằng cả thằng hai có thể leo núi hái quả.
Triệu Tiểu Phi luôn nghe lời của ba mẹ, nó cũng nghe người khác nói trong thành phố đích thực rất tốt, ở đó có quần áo đẹp, giày đẹp, có đồ chơi thú vị, có món ăn ngon, còn có rất nhiều thứ kì quái hiếm lạ, ba nó vừa nói nó liền gật đầu bảo được, đứa trẻ ngây thơ đơn thuần đâu biết chuyện của người lớn.
Thấy mẹ nó khóc, còn xoa xoa đôi mắt nhỏ an ủi nói, “Mẹ, đừng khóc mà, sau khi vào thành phố con mang dây buộc tóc xinh đẹp cho mẹ, ba phải mau tới đón con nhé.”
Mẹ Triệu khóc càng lợi hại, cô ôm lấy đứa con của mình một cái nước mắt rơi càng nhiều, Triệu Tiểu Phi còn chưa ý thức được bản thân sẽ bị đem đứng ở bên ngoài chờ một người đàn ông xa lạ đem đi, nó không biết bản thân mình cũng sẽ không bao giờ có thể trở về cái thôn làng thuần phác này nữa, cũng không biết tương lai của mình sẽ ra sao.
Ban đêm tối đen như mực, Triệu Tiểu Phi được một người đàn ông xa lạ đón đi rồi, trước khi đi người đó đưa một gói gì đó thật dày cho ba Triệu, người phía sau run rẩy đôi tay nhận lấy cái gói dày tựa như sinh mệnh kia, là kích động cũng là thống khổ, cái bọc nhỏ dày dày nóng bỏng này là tiền hắn bán con a! �
Hắn biết trong thành phố có vài người không sinh được con trai, liền đến nơi thôn làng này mua một đứa nhỏ. Thời điểm người đàn ông xa lạ kia tìm tới hắn, hắn cũng không đáp ứng, nhưng chuyện này lại bị bà nội Triệu biết được, đem hắn mắng đến cẩu huyết lâm đầu, con trai hắn nhiều như vậy, còn sợ về sau không ai dưỡng lão sao? Bán đi một đứa còn có thể kiếm được tiền, về sau trong nhà cũng không cần trải qua những ngày không có gì ăn, những ngày tốt đẹp ai mà không nghĩ đến, thực sự thời điểm không có biện pháp cái gì cũng không thể nghĩ ra, đứa con đã bán rồi, ba Triệu và mẹ Triệu đều thất hồn lạc phách.
Trong thôn cũng thường xuyên có chuyện như vậy, mọi người đều cảm thấy chẳng có gì lạ, ai bảo nông thôn đẻ được nhưng không có tiền nuôi chứ, không bán con đi, tự bán chính mình sao?
Buổi sáng thức dậy, thằng cả đã hiểu chuyện phát hiện thằng ba nhà nó không hiểu cớ gì mà không rõ tung tích, lập tức đi tìm cha nó, cùng ba Triệu gọi tìm, khóc quá nửa ngày, nó cũng biết bà nội không đời nào ôm thằng ba, ba lại phải ra đồng, mẹ cũng phải đi theo trồng trọt, chỉ có nó ôm thằng ba, dỗ thằng ba bị đói bởi không đủ sữa, lúc Tiểu Phi đói sẽ đem nó thành mẹ, tìm kiếm đầu nguồn dòng sữa khắp nơi, thằng cả vẫn nhỏ, thời điểm không biết làm sao còn đem đầu nhũ mình hiến ra.
Nói ai hiểu nó nhất, vậy nhất định là Tiểu Phi! Nhưng là ba đem Tiểu Phi bán mất rồi! Tiểu Phi bị người lạ mang đi rồi! Nó sẽ không còn được gặp lại Tiểu Phi nữa!
Thằng cả vọt tới đầu thôn, ôm lấy cây đa đại thụ đầu thôn khóc cả một buổi chiều, khóc đến giọng khản sức kiệt, nhưng là nông thôn thực sự nghèo, nó chẳng qua cũng chỉ là thằng nhóc chín tuổi, đâu có năng lực……
Ánh nắng ngày hè chính là vô cùng nóng như thế, thế nhưng có bao nhiêu người con tim đang nguội lạnh, lại rét run.