Chương 6: Thật là y???
Đó là một bàn tay thế nào?
Nếu không phải đã biết người ngồi trong kiệu là một nam nhân thì họ đã cho rằng tân nương là thiên chi kiêu nữ vô cùng động nhân.
Đợi thân hình được bao trọn bởi hỉ bào đỏ thẫm của y xuất hiện trong tầm mắt, chưa nhìn tới mặt họ sẽ nghĩ đó là thân hình của một cô nương. Cùng lắm cô nương này hơi bị cao thôi.
Cho dù là khi nhìn thấy khuôn mặt kia... Ừm thì, mặc dù nó không hề nữ tính, khí khái nam tử cực kỳ rõ ràng trừ khi mắt mù mới nhìn lầm được. Nhưng mà...
"Chậc..."
Xung quanh khẽ vang lên âm thanh đầy tiếc hận.
Có lẽ người ta cho rằng để một người như vậy phải hạ mình làm nam thê cho người ta là vô cùng đáng tiếc đi.
Mặc dù đối phương hơi bị ốm yếu, thế nhưng vẫn là một công tử như ngọc, khí chất ngời ngời, không nhượng bị người nhúng chàm. Thế mà còn phải gã cho một nam nhân bệnh tật xung hỉ, đời này xem như tiền đồ bị hủy...
Thời điểm Đông Tử và Tây Tử phụ trách đón dâu nhìn thấy tân nương, họ không nén nổi giật mình, mặc dù biểu tình đã bị họ thu lại rất nhanh.
Thật sự là y???
Hai người có thể nhìn thấy trong mắt nhau sự kinh ngạc.
Nhưng dù là vậy, Đông Tử vẫn bình tĩnh bước tới trước mặt Lữ Đông Miên, thái độ không mặn không nhạt mở miệng: "Mời"
"Hầu gia đang đợi ngươi ở bên trong."
Tân nương tử Lữ Đông Miên có vẻ cũng kinh ngạc không kém khi nhìn thấy hắn, nhưng dáng vẻ vẫn như mấy tháng trước họ từng thấy, vô cùng thành thật nhu thuận gật đầu xem như đáp lời, sau đó ngoan ngoãn theo hắn đi vào cổng Hầu phủ.
Phía sau lưng vẫn còn nghe người ta bàn tán: "Coi bộ Hầu gia thật sự bệnh nặng, không thể tự mình ra rước dâu mà phải để thuộc hạ làm."
"Nếu không ngươi nói sao lại cần nam thê đến xung hỉ chứ!"
Dân phong bây giờ còn chưa có thoáng đến mức này được chưa!
Người đáp lại hắn không nhịn được khinh thường hừ một tiếng.
So với bên ngoài, bên trong Hầu phủ yên tĩnh hơn nhiều.
Bởi vì nguyên nhân thân thể cùng bản tính trước nay của Hầu gia, Hầu phủ chỉ bày mấy bàn tiệc tượng trưng. Khách khứa cũng chẳng mời dù quà cáp từ các vị đại thần và cả bên đương kim thánh thượng cùng hoàng cung không ngừng như nước chảy vào Hầu phủ. Ý tứ là trong nhà u ám, không tiện làm rầm rộ.
Hoàng cung bên kia giống như ngầm cho phép cho nên chẳng ai dám nói gì. Ngược lại việc này khiến người ta đoán già đoán non, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào tới người bên trong Hầu phủ.
Nên bái đường thì bái đường, nên đưa vào động phòng thì...
Sau khi được người dẫn dắt máy móc bái đường xong Lữ Đông Miên được đưa vào tân phòng.
Đến nơi này mọi thứ lại càng im ắng.
Làm một nam tân nương, Lữ Đông Miên không cần đội khăn hỉ, rất nhiều lễ tiết được lượt bỏ khiến cho người ta đỡ căng thẳng. Lữ Đông Miên ngồi một chút, đợi cho xung quanh không còn ai liền đứng lên muốn cẩn thận quan sát nơi y sẽ ở lại cho tới nửa quãng đời còn lại.
Nhưng y vừa đứng dậy, chân còn chưa kịp bước ra thì ngoài cửa đã vang lên một tiếng cọt kẹt.
Như một phản xạ có điều kiện, Lữ công tử lập tức ngồi lại giường, đồng thời quay đầu tò mò nhìn ra cửa.
Cho nên khi người bên ngoài bước vào cửa, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là cái ánh mắt không chút sợ hãi hay hồi hộp này. Bước chân của hắn không khỏi ngừng lại trước cửa.
"..."
"..."
Người trong người ngoài im lặng nhìn nhau gần mười mấy tức như vậy.
Cạch.
Cho đến khi hai người Đông Tử, Tây Tử ở bên ngoài hai mặt không biết làm sao quyết định chủ động đóng cửa lại giùm họ thì trận đấu mắt này mới kết thúc.
Mặc dù chưa chắc không khí sau đó đã đỡ đi chút nào...
Sau khi bị tiếng đóng cửa làm bừng tỉnh Lữ Đông Miên mới hoàn hồn từ trong thất thố, sau đó lại ngượng ngùng sờ mũi quay đầu đi.
Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc.
"Không phải huynh bị bệnh sao?"
Lữ công tử lập tức phát huy tính cách đơn thuần ham học hỏi của mình mà đầy hứng thú nhìn người vẫn đang đứng ở cửa.
Đúng vậy, là đứng.
Phải biết rằng lúc bái đường y nhìn thấy người này là ngồi trên xe lăn. Sắc mặt... Cũng rất tệ.
Không phải như bây giờ, trung khí mười phần, uy nghiêm đứng đó. Giống như lần đầu tiên y nhìn thấy hắn. Khí sắc cũng vô cùng tốt, không có chỗ nào giống bị bệnh nặng cần phải nhờ xe lăn hổ trợ.
Lúc y hỏi Thái Thần đã động thân đi vào trong phòng, từng bước đạp giày hỉ lại gần Lữ Đông Miên.
Không hiểu sao Lữ Đông Miên có cảm giác mỗi bước kia cứ như đang nện vào lòng mình vậy, khiến tim y vô thức đập nhanh hơn, đồng thời sẽ đưa mắt nhìn hắn tìm tòi.
Lữ công tử đối với cái gì cũng tò mò hơn là sợ sệt, quả thật không biết nên nói là gan lớn hay ngốc nghếch.
Ai biết câu đầu tiên của Thái Thần lại là: "Lữ công tử là người của phủ Thị Lang?"
Giọng điệu trầm tĩnh, nghe có chút giống như đang chất vấn.
...
Tiểu kịch trường:
Hầu gia: Ngoan ngoãn trả lời.
Hầu phu nhân: ""~""
Nếu không phải đã biết người ngồi trong kiệu là một nam nhân thì họ đã cho rằng tân nương là thiên chi kiêu nữ vô cùng động nhân.
Đợi thân hình được bao trọn bởi hỉ bào đỏ thẫm của y xuất hiện trong tầm mắt, chưa nhìn tới mặt họ sẽ nghĩ đó là thân hình của một cô nương. Cùng lắm cô nương này hơi bị cao thôi.
Cho dù là khi nhìn thấy khuôn mặt kia... Ừm thì, mặc dù nó không hề nữ tính, khí khái nam tử cực kỳ rõ ràng trừ khi mắt mù mới nhìn lầm được. Nhưng mà...
"Chậc..."
Xung quanh khẽ vang lên âm thanh đầy tiếc hận.
Có lẽ người ta cho rằng để một người như vậy phải hạ mình làm nam thê cho người ta là vô cùng đáng tiếc đi.
Mặc dù đối phương hơi bị ốm yếu, thế nhưng vẫn là một công tử như ngọc, khí chất ngời ngời, không nhượng bị người nhúng chàm. Thế mà còn phải gã cho một nam nhân bệnh tật xung hỉ, đời này xem như tiền đồ bị hủy...
Thời điểm Đông Tử và Tây Tử phụ trách đón dâu nhìn thấy tân nương, họ không nén nổi giật mình, mặc dù biểu tình đã bị họ thu lại rất nhanh.
Thật sự là y???
Hai người có thể nhìn thấy trong mắt nhau sự kinh ngạc.
Nhưng dù là vậy, Đông Tử vẫn bình tĩnh bước tới trước mặt Lữ Đông Miên, thái độ không mặn không nhạt mở miệng: "Mời"
"Hầu gia đang đợi ngươi ở bên trong."
Tân nương tử Lữ Đông Miên có vẻ cũng kinh ngạc không kém khi nhìn thấy hắn, nhưng dáng vẻ vẫn như mấy tháng trước họ từng thấy, vô cùng thành thật nhu thuận gật đầu xem như đáp lời, sau đó ngoan ngoãn theo hắn đi vào cổng Hầu phủ.
Phía sau lưng vẫn còn nghe người ta bàn tán: "Coi bộ Hầu gia thật sự bệnh nặng, không thể tự mình ra rước dâu mà phải để thuộc hạ làm."
"Nếu không ngươi nói sao lại cần nam thê đến xung hỉ chứ!"
Dân phong bây giờ còn chưa có thoáng đến mức này được chưa!
Người đáp lại hắn không nhịn được khinh thường hừ một tiếng.
So với bên ngoài, bên trong Hầu phủ yên tĩnh hơn nhiều.
Bởi vì nguyên nhân thân thể cùng bản tính trước nay của Hầu gia, Hầu phủ chỉ bày mấy bàn tiệc tượng trưng. Khách khứa cũng chẳng mời dù quà cáp từ các vị đại thần và cả bên đương kim thánh thượng cùng hoàng cung không ngừng như nước chảy vào Hầu phủ. Ý tứ là trong nhà u ám, không tiện làm rầm rộ.
Hoàng cung bên kia giống như ngầm cho phép cho nên chẳng ai dám nói gì. Ngược lại việc này khiến người ta đoán già đoán non, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào tới người bên trong Hầu phủ.
Nên bái đường thì bái đường, nên đưa vào động phòng thì...
Sau khi được người dẫn dắt máy móc bái đường xong Lữ Đông Miên được đưa vào tân phòng.
Đến nơi này mọi thứ lại càng im ắng.
Làm một nam tân nương, Lữ Đông Miên không cần đội khăn hỉ, rất nhiều lễ tiết được lượt bỏ khiến cho người ta đỡ căng thẳng. Lữ Đông Miên ngồi một chút, đợi cho xung quanh không còn ai liền đứng lên muốn cẩn thận quan sát nơi y sẽ ở lại cho tới nửa quãng đời còn lại.
Nhưng y vừa đứng dậy, chân còn chưa kịp bước ra thì ngoài cửa đã vang lên một tiếng cọt kẹt.
Như một phản xạ có điều kiện, Lữ công tử lập tức ngồi lại giường, đồng thời quay đầu tò mò nhìn ra cửa.
Cho nên khi người bên ngoài bước vào cửa, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là cái ánh mắt không chút sợ hãi hay hồi hộp này. Bước chân của hắn không khỏi ngừng lại trước cửa.
"..."
"..."
Người trong người ngoài im lặng nhìn nhau gần mười mấy tức như vậy.
Cạch.
Cho đến khi hai người Đông Tử, Tây Tử ở bên ngoài hai mặt không biết làm sao quyết định chủ động đóng cửa lại giùm họ thì trận đấu mắt này mới kết thúc.
Mặc dù chưa chắc không khí sau đó đã đỡ đi chút nào...
Sau khi bị tiếng đóng cửa làm bừng tỉnh Lữ Đông Miên mới hoàn hồn từ trong thất thố, sau đó lại ngượng ngùng sờ mũi quay đầu đi.
Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc.
"Không phải huynh bị bệnh sao?"
Lữ công tử lập tức phát huy tính cách đơn thuần ham học hỏi của mình mà đầy hứng thú nhìn người vẫn đang đứng ở cửa.
Đúng vậy, là đứng.
Phải biết rằng lúc bái đường y nhìn thấy người này là ngồi trên xe lăn. Sắc mặt... Cũng rất tệ.
Không phải như bây giờ, trung khí mười phần, uy nghiêm đứng đó. Giống như lần đầu tiên y nhìn thấy hắn. Khí sắc cũng vô cùng tốt, không có chỗ nào giống bị bệnh nặng cần phải nhờ xe lăn hổ trợ.
Lúc y hỏi Thái Thần đã động thân đi vào trong phòng, từng bước đạp giày hỉ lại gần Lữ Đông Miên.
Không hiểu sao Lữ Đông Miên có cảm giác mỗi bước kia cứ như đang nện vào lòng mình vậy, khiến tim y vô thức đập nhanh hơn, đồng thời sẽ đưa mắt nhìn hắn tìm tòi.
Lữ công tử đối với cái gì cũng tò mò hơn là sợ sệt, quả thật không biết nên nói là gan lớn hay ngốc nghếch.
Ai biết câu đầu tiên của Thái Thần lại là: "Lữ công tử là người của phủ Thị Lang?"
Giọng điệu trầm tĩnh, nghe có chút giống như đang chất vấn.
...
Tiểu kịch trường:
Hầu gia: Ngoan ngoãn trả lời.
Hầu phu nhân: ""~""