Chương : 12
- Được rồi, phỏng vấn đến đây là kết thúc quản lý cuối cùng được chọn sẽ là do cậu!
Lu Nhiên vẻ mặt như đã xác nhận, không hỏi nhiều Hoàng Hiểu Đông mà liền cho hắn một câu trả lời, đã là nhận hắn vào làm, Hoàng Hiểu Đông tuy có chút bất ngờ nhưng đã nhanh chóng cười chút ít, vì không nghĩ lần phỏng vấn thứ hai lại được nhận vào làm. Lu Nhiên lại đồng loạt nhìn bọn họ chỉ còn lại mấy người ở trong nơi phỏng vấn này mà ra một cái yêu cầu:
- Mấy anh chị ở lại ký hợp đồng làm việc với quản lý của tôi, rồi ngày mai các vị trí khách sạn ở đây, tôi sẽ đợi sẵn ở đó và trực tiếp giao việc cho mấy anh chị!
Lu Nhiên dứt lời cũng không đợi mọi người nói gì thêm, liền cùng một trong hai quản lý của cô mà nhanh chóng rời đi, nhanh chóng sách theo túi xách hàng hiệu của mình mà rời khỏi đây, cầm chiếc điện thoại đắt tiền nhanh chóng rời khỏi đây, ra phía ngoài cùng cô quản lý còn lại mà rời đi. Để lại mấy người vừa được ứng tuyển bọn họ nhìn nhau, rồi cùng tới cạnh cô quản lý đặt bút xuống ký vào mấy bản hợp đồng:
- Được rồi, hợp đồng đã ký, hợp đồng này chỉ có thời hạn là một năm, nếu như hết một năm mà hoàn thành tốt nhiệm vụ cũng như mục tiêu khách sạn đặt ra, thì khách sạn sẽ tiếp tục ký hợp đồng tiếp với mấy anh chị!
Cô quản lý vừa nói xong thì bọn họ cũng đã ra khỏi khách sạn, Hoàng Hiểu Đông cùng Phan Thùy Lưu ánh mắt lại chạm nhau.
- Ngày mai khoảng bảy giờ, mấy anh chị tập trung ở đây!
Bên ngoài khách sạn, chỗ để xe. Hoàng Hiểu Đông lại nhìn tới Phan Thùy Lưu, đang đứng trước một chiếc tay ga vẫn còn mới, hắn lại gần gọi tên Phan Thùy Lưu:
- Phan Thùy Lưu!
Phan Thùy Lưu chuẩn bị nổ máy xe liền ngoái đầu lại nhìn Hoàng Hiểu Đông cười nhẹ với hắn:
- Lâu lắm mới gặp lại!
Cùng lúc đó, chính là cô quản lý từ trong khách sạn cũng đã đi ra, rời đi trên một chiếc xe hơi, ngang qua nơi hai người, chỉ nhìn qua hai người với chút hiếu kỳ.
Hoàng Hiểu Đông lại đề nghị nhỏ với Phan Thùy Lưu nhưng trong cô có vẻ gượng gạo:
- Lưu, chúng ta ra ngoài kia nói chuyện một chút được không!
Trong vẻ mặt, Phan Thùy Lưu đã tỏ chút lưỡng lự nhưng lại như chưa có ý từ chối, ánh mắt nhìn thấy vẻ chân thành của Hoàng Hiểu Đông nên đành gật đầu với hắn.
Hai người liền thững lững tiến ra ngoài Hoàng Hiểu Đông vừa cùng Phan Thùy Lưu rời đi, hắn vừa nói:
- Cậu hoàn thành xong khóa học rồi sao!
Phan Thùy Lưu chỉ gật đầu, giọng nhỏ “Mình cũng đã tốt nghiệp được mấy tháng rồi”.
“Thấy thông báo tuyển nhân sự, mình mới tới đây xin việc, lại gặp được cậu ở đây”.
- Cũng một năm rồi không gặp, mình cứ ngỡ sẽ không còn được gặp lại cậu, nhưng không ngờ lại gặp cậu ở đây!
Hoàng Hiểu Đông lại tiếp lời, hắn không mấy khả ái nhìn Phan Thùy Lưu, vì Phan Thùy Lưu cũng thấp hơn hắn một chút nên hai người đi chung với nhau trong thật đẹp đôi, đi tới một quán nước mà ngồi nơi gốc đường.
- Cậu còn ở chỗ quận Tân Phú không!
Phan Thùy Lưu nhìn Hoàng Hiểu Đông nghe hắn nói vậy thì liền gật đầu nhưng rồi lại hỏi ngược lại hắn “cậu học xong chưa”. Hoàng Hiểu Đông nhìn cô gái Phan Thùy Lưu “mình học xong rồi”, rồi nắm chặt hai sợi dây balo lại tha lững bước đi cùng Phan Thùy Lưu lần này là hỏi dò:
- Số điện thoại của cậu, cậu đổi số rồi hả!
Phan Thùy Lưu hơi bất ngờ nhưng rồi lại ậm ự, nói một cái lý do “mình dùng số khác rồi, số cũ bị mất, điện thoại cũ của mình bị thằng trộm nó lấy mất rồi”.
- Giờ mình đang ở trọ tại Bình Chánh này, nhưng chắc mình sẽ chuyển phòng sang gần đây để cho tiện việc đi làm!
- Mình cũng phải chuyển phòng trọ tới gần đây, nơi mình đang ở cũng rất xa nơi này!
- Mình đi tìm phòng, chia tay cậu nha!
Phan Thùy Lưu liền cầm lấy một chai nước khoáng nơi quán nước ven đường, của người bán nước dạo chỗ này, như sực nhớ ra việc phải làm:
“Phan Thùy Lưu”.
Bị gọi tên, Phan Thùy Lưu có chút ngừng lại nhìn anh trai này, “có chuyện gì nữa, giờ cũng trễ rồi, không tìm phòng là không kịp”. Hoàng Hiểu Đông trông thấy vẻ mặt vội vàng của Phan Thùy Lưu thì cũng biết không nên nói nhiều, hắn đã tính tiền nước, rồi lại đi gấp tới cạnh Phan Thùy Lưu đang nhìn mình, giọng hơi ngọng “cho mình số điện thoại đi, có việc gì mình sẽ gọi cho cậu”.
“0902122 …”
Phan Thùy Lưu không do dự, đã đọc liền số điện thoại cho Hoàng Hiểu Đông, đứng nơi quán nước nhìn cô gái, hắn đã lưu nhanh chóng số điện thoại. Phan Thùy Lưu dứt xong số cuối cùng liền nói với hắn “mình đi trước”, vừa ngồi lên xe thì tiếng chuông điện thoại đã reo, nhìn màn hình với số hiện thì đã biết là Hoàng Hiểu Đông đang nhá máy mình.
Lu Nhiên vẻ mặt như đã xác nhận, không hỏi nhiều Hoàng Hiểu Đông mà liền cho hắn một câu trả lời, đã là nhận hắn vào làm, Hoàng Hiểu Đông tuy có chút bất ngờ nhưng đã nhanh chóng cười chút ít, vì không nghĩ lần phỏng vấn thứ hai lại được nhận vào làm. Lu Nhiên lại đồng loạt nhìn bọn họ chỉ còn lại mấy người ở trong nơi phỏng vấn này mà ra một cái yêu cầu:
- Mấy anh chị ở lại ký hợp đồng làm việc với quản lý của tôi, rồi ngày mai các vị trí khách sạn ở đây, tôi sẽ đợi sẵn ở đó và trực tiếp giao việc cho mấy anh chị!
Lu Nhiên dứt lời cũng không đợi mọi người nói gì thêm, liền cùng một trong hai quản lý của cô mà nhanh chóng rời đi, nhanh chóng sách theo túi xách hàng hiệu của mình mà rời khỏi đây, cầm chiếc điện thoại đắt tiền nhanh chóng rời khỏi đây, ra phía ngoài cùng cô quản lý còn lại mà rời đi. Để lại mấy người vừa được ứng tuyển bọn họ nhìn nhau, rồi cùng tới cạnh cô quản lý đặt bút xuống ký vào mấy bản hợp đồng:
- Được rồi, hợp đồng đã ký, hợp đồng này chỉ có thời hạn là một năm, nếu như hết một năm mà hoàn thành tốt nhiệm vụ cũng như mục tiêu khách sạn đặt ra, thì khách sạn sẽ tiếp tục ký hợp đồng tiếp với mấy anh chị!
Cô quản lý vừa nói xong thì bọn họ cũng đã ra khỏi khách sạn, Hoàng Hiểu Đông cùng Phan Thùy Lưu ánh mắt lại chạm nhau.
- Ngày mai khoảng bảy giờ, mấy anh chị tập trung ở đây!
Bên ngoài khách sạn, chỗ để xe. Hoàng Hiểu Đông lại nhìn tới Phan Thùy Lưu, đang đứng trước một chiếc tay ga vẫn còn mới, hắn lại gần gọi tên Phan Thùy Lưu:
- Phan Thùy Lưu!
Phan Thùy Lưu chuẩn bị nổ máy xe liền ngoái đầu lại nhìn Hoàng Hiểu Đông cười nhẹ với hắn:
- Lâu lắm mới gặp lại!
Cùng lúc đó, chính là cô quản lý từ trong khách sạn cũng đã đi ra, rời đi trên một chiếc xe hơi, ngang qua nơi hai người, chỉ nhìn qua hai người với chút hiếu kỳ.
Hoàng Hiểu Đông lại đề nghị nhỏ với Phan Thùy Lưu nhưng trong cô có vẻ gượng gạo:
- Lưu, chúng ta ra ngoài kia nói chuyện một chút được không!
Trong vẻ mặt, Phan Thùy Lưu đã tỏ chút lưỡng lự nhưng lại như chưa có ý từ chối, ánh mắt nhìn thấy vẻ chân thành của Hoàng Hiểu Đông nên đành gật đầu với hắn.
Hai người liền thững lững tiến ra ngoài Hoàng Hiểu Đông vừa cùng Phan Thùy Lưu rời đi, hắn vừa nói:
- Cậu hoàn thành xong khóa học rồi sao!
Phan Thùy Lưu chỉ gật đầu, giọng nhỏ “Mình cũng đã tốt nghiệp được mấy tháng rồi”.
“Thấy thông báo tuyển nhân sự, mình mới tới đây xin việc, lại gặp được cậu ở đây”.
- Cũng một năm rồi không gặp, mình cứ ngỡ sẽ không còn được gặp lại cậu, nhưng không ngờ lại gặp cậu ở đây!
Hoàng Hiểu Đông lại tiếp lời, hắn không mấy khả ái nhìn Phan Thùy Lưu, vì Phan Thùy Lưu cũng thấp hơn hắn một chút nên hai người đi chung với nhau trong thật đẹp đôi, đi tới một quán nước mà ngồi nơi gốc đường.
- Cậu còn ở chỗ quận Tân Phú không!
Phan Thùy Lưu nhìn Hoàng Hiểu Đông nghe hắn nói vậy thì liền gật đầu nhưng rồi lại hỏi ngược lại hắn “cậu học xong chưa”. Hoàng Hiểu Đông nhìn cô gái Phan Thùy Lưu “mình học xong rồi”, rồi nắm chặt hai sợi dây balo lại tha lững bước đi cùng Phan Thùy Lưu lần này là hỏi dò:
- Số điện thoại của cậu, cậu đổi số rồi hả!
Phan Thùy Lưu hơi bất ngờ nhưng rồi lại ậm ự, nói một cái lý do “mình dùng số khác rồi, số cũ bị mất, điện thoại cũ của mình bị thằng trộm nó lấy mất rồi”.
- Giờ mình đang ở trọ tại Bình Chánh này, nhưng chắc mình sẽ chuyển phòng sang gần đây để cho tiện việc đi làm!
- Mình cũng phải chuyển phòng trọ tới gần đây, nơi mình đang ở cũng rất xa nơi này!
- Mình đi tìm phòng, chia tay cậu nha!
Phan Thùy Lưu liền cầm lấy một chai nước khoáng nơi quán nước ven đường, của người bán nước dạo chỗ này, như sực nhớ ra việc phải làm:
“Phan Thùy Lưu”.
Bị gọi tên, Phan Thùy Lưu có chút ngừng lại nhìn anh trai này, “có chuyện gì nữa, giờ cũng trễ rồi, không tìm phòng là không kịp”. Hoàng Hiểu Đông trông thấy vẻ mặt vội vàng của Phan Thùy Lưu thì cũng biết không nên nói nhiều, hắn đã tính tiền nước, rồi lại đi gấp tới cạnh Phan Thùy Lưu đang nhìn mình, giọng hơi ngọng “cho mình số điện thoại đi, có việc gì mình sẽ gọi cho cậu”.
“0902122 …”
Phan Thùy Lưu không do dự, đã đọc liền số điện thoại cho Hoàng Hiểu Đông, đứng nơi quán nước nhìn cô gái, hắn đã lưu nhanh chóng số điện thoại. Phan Thùy Lưu dứt xong số cuối cùng liền nói với hắn “mình đi trước”, vừa ngồi lên xe thì tiếng chuông điện thoại đã reo, nhìn màn hình với số hiện thì đã biết là Hoàng Hiểu Đông đang nhá máy mình.