Chương 11: Mang long thai
Tại Sở Tiêu cung lúc này.
"Hoàng thượng, người lại đến nữa à?"
Thấy hắn đến nàng vừa bất ngờ, vừa thầm vui mừng nhưng vẫn cố nén lại.
"Sao...ta lại không được đến đây sao?"
"Thần thiếp không có ý đó. Mời hoàng thượng vào dùng trà." - Nhất Dạ chỉ tay mời ngồi.
"Dù sao ở chỗ nàng cũng có ngự thiện phòng riêng, nghe nói bọn họ nấu ăn cũng ngon... Dạo gần đây vị giác của ta không được tốt cho lắm, ta đến đây để xem có cải thiện đươc không." Hắn khoan thai nói.
"Tạ ơn hoàng thượng đã khen, để thần thiếp đi dặn dò nhà bếp chọn các món ngon nhất ở đây cho người dùng thử." - Nhất Dạ háo hức.
Một lát sau một bàn ăn thịnh sọan đã bày ra trước mắt. Nhất Dạ vui vẻ gắp hết món này đến món kia, Diệp Lãnh thì trầm ngâm không nói lời nào cứ ngồi ăn trong vô thức "Thật không hiểu mình đang làm gì ở đây thế này!"
Cứ thế mà Diệp Lãnh dùng lí do này mỗi ngày hắn lại đến Sở Tiêu cung dùng thiện và dần trở thành thói quen từ khi nào không hay.
...
Vào một đêm đầu tháng tiết trời âm u mây đen kéo đến, từng hạt mưa nặng trĩu bắt đầu rơi xuống, sấm sét đùng đoàng. Sở Nhất Dạ đã đến thời khắc hóa nguyên thần hồ ly, nàng sợ bị phát hiện nên lẻn trốn ra ngoài cung vô tình chạy đến tẩm điện của Diệp Lãnh.
Diệp Lãnh khi này vừa chuẩn bị chìm vào giấc ngủ chợt nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, nghi ngờ có thích khách đến ám sát, hắn dè chừng rút kiếm bên cạnh giường khẽ bước đến cửa thì bất chợt có một tiểu hồ ly từ đâu nhảy xổng lên người mình, nhìn kỹ lại thì mới nhận ra chính là bạch hồ ly lúc trước hắn đã từng cứu ở chiến trường.
Diệp Lãnh đã rất vui mừng khi gặp lại nó mà quên đi việc vì sao tiểu hồ ly lại biết mình ở đây mà có thể tìm đến được.
Đêm ấy hắn lấy mảnh lụa mềm lau đi nước mưa còn thấm trên bộ lông trắng tuyết của hồ ly, cẩn thận ôm nó lên giường mà sưởi ấm, và rồi dần chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Một canh giờ sau Sở Nhất Dạ đã trở về hình dáng con người, khi này nàng đang nằm gối đầu trên cánh tay hắn thì bất chợt hắn vòng tay qua trong vô thức ôm lấy mảnh thân ngọc của nàng, dường như có ma lực nào đó đã khiến hắn rơi vào trầm mê bất ngộ. Chính là mê hương của hồ ly tiết ra trong mỏi lần phấn khích, có lẽ vì khi nãy hồ ly nàng đã vô tình để hắn ngửi phải.
Tim hắn càng lúc đập loạn nhịp lên, hơi thở bắt đầu gấp, cảm giác kích thích trở nên rõ rệt hơn Hắn trong mơ hồ không nhận diện được người bên cạnh mình là ai, khẽ đưa bàn tay lên nâng niu gương mặt Nhất Dạ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn...
Không chịu được nữa hắn vội vàng cởi bỏ hết những mảnh y phục vướng víu trên người nàng. Bàn tay thô ráp chạm vào từng mảnh da thịt mềm mại lạnh buốt của Nhất Dạ khiến hắn càng điên cuồng hơn. Còn nàng lúc này đã bị hắn làm cho mê mẩn cộng thêm tình yêu dành cho nam nhân trước mặt mình nên đã không khước từ sự ân sủng này mà chấp nhận trao thân cho người mình thương. Và thế là chuyện gì đến cũng đã đến...
Sau khi tỉnh dậy, phát hiện người bên gối là Sở Nhất Dạ, Diệp Lãnh đã vô cùng tức giận cho rằng tất cả là do nàng mà ra.
"Chuyện này là thế nào, tại sao nàng lại ở đây? Tối qua có phải nàng đã giở trò với ta, đó có phải là ảo giác trong mê hương của nàng. Bất chấp để được thị tẩm mà nàng lại bày ra trò này để tranh sủng sao? Thật là đê tiện!" - xổ một tràng rồi hắn hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ chán ghét: "Ta phải thượng triều. Người đâu... chuẩn bị cho ta, ta phải thượng triều!"
Không cho Nhất Dạ có cơ hội giải thích, hắn quay đi một nước bỏ nàng trơ trội trên long sàn cùng với sự uất ức tủi nhục không nói nên lời.
Sau khi Nhất Dạ từ tẩm điện trở về nàng cố gắng suy nghĩ lạc quan hơn. Những ngày sau đó hắn cũng không đến cung của nàng nữa.
Một tháng sau...
Vào một ngày trong xanh êm đẹp, phía trên bầu trời kia thi thoảng lại có chim nhạn kết thành bầy bay cao như thể có điềm lành sắp đến. Quả thật không sai, Sở Nhất Dạ đã mang long thai!
Diên Tử Yên lúc này cũng vừa nghe tin đã bắt đầu đứng ngồi không yên: "Có thai sao, thật không ngờ Sở Nhất Dạ này cũng có chút bản lĩnh giở trò mê hoặc hoàng đế ha. Để củng cố ngôi vị nên nó cũng không từ thủ đoạn đây mà, thật khiến Diên Tử Yên ta phải bận tâm rồi."
Vừa ngẫm nghĩ được một lát, dường như trong đầu cô ta đã nảy ra một âm mưu đen tối nào đó, Tử Yên cầm tách trà lên hớp một ngụm rồi xoay xoay nhìn ngắm nó, trừng mắt dồn hết sức lực vào lòng bàn tay siết chặt khiến chiếc tách vỡ ra từng mảnh - mới hài lòng khẽ nhếch môi nở nụ cười thâm độc.
Tử Yên là đang tạm thời muốn Nhất Dạ được sinh đứa bé ra an toàn, để nàng dành hết tất cả tình thương cho con, rồi đến một thời khắc nhất định - ả ta sẽ tiễn đứa nhỏ lên đường, đương nhiên là muốn nhìn thấy Nhất Dạ đau khổ trong sự tuyệt vọng vì thương nhớ tiểu hài nhi ấy rồi chết dần chết mòn trong hậu cung này. Diên Tử Yên chính là muốn nhìn thấy cảnh tượng bi thảm đấy của nàng.
"Mang long thai rồi sinh nó ra thì dễ thôi, nhưng có nuôi lớn được hay không còn chưa chắc!"
"Hoàng thượng, người lại đến nữa à?"
Thấy hắn đến nàng vừa bất ngờ, vừa thầm vui mừng nhưng vẫn cố nén lại.
"Sao...ta lại không được đến đây sao?"
"Thần thiếp không có ý đó. Mời hoàng thượng vào dùng trà." - Nhất Dạ chỉ tay mời ngồi.
"Dù sao ở chỗ nàng cũng có ngự thiện phòng riêng, nghe nói bọn họ nấu ăn cũng ngon... Dạo gần đây vị giác của ta không được tốt cho lắm, ta đến đây để xem có cải thiện đươc không." Hắn khoan thai nói.
"Tạ ơn hoàng thượng đã khen, để thần thiếp đi dặn dò nhà bếp chọn các món ngon nhất ở đây cho người dùng thử." - Nhất Dạ háo hức.
Một lát sau một bàn ăn thịnh sọan đã bày ra trước mắt. Nhất Dạ vui vẻ gắp hết món này đến món kia, Diệp Lãnh thì trầm ngâm không nói lời nào cứ ngồi ăn trong vô thức "Thật không hiểu mình đang làm gì ở đây thế này!"
Cứ thế mà Diệp Lãnh dùng lí do này mỗi ngày hắn lại đến Sở Tiêu cung dùng thiện và dần trở thành thói quen từ khi nào không hay.
...
Vào một đêm đầu tháng tiết trời âm u mây đen kéo đến, từng hạt mưa nặng trĩu bắt đầu rơi xuống, sấm sét đùng đoàng. Sở Nhất Dạ đã đến thời khắc hóa nguyên thần hồ ly, nàng sợ bị phát hiện nên lẻn trốn ra ngoài cung vô tình chạy đến tẩm điện của Diệp Lãnh.
Diệp Lãnh khi này vừa chuẩn bị chìm vào giấc ngủ chợt nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, nghi ngờ có thích khách đến ám sát, hắn dè chừng rút kiếm bên cạnh giường khẽ bước đến cửa thì bất chợt có một tiểu hồ ly từ đâu nhảy xổng lên người mình, nhìn kỹ lại thì mới nhận ra chính là bạch hồ ly lúc trước hắn đã từng cứu ở chiến trường.
Diệp Lãnh đã rất vui mừng khi gặp lại nó mà quên đi việc vì sao tiểu hồ ly lại biết mình ở đây mà có thể tìm đến được.
Đêm ấy hắn lấy mảnh lụa mềm lau đi nước mưa còn thấm trên bộ lông trắng tuyết của hồ ly, cẩn thận ôm nó lên giường mà sưởi ấm, và rồi dần chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Một canh giờ sau Sở Nhất Dạ đã trở về hình dáng con người, khi này nàng đang nằm gối đầu trên cánh tay hắn thì bất chợt hắn vòng tay qua trong vô thức ôm lấy mảnh thân ngọc của nàng, dường như có ma lực nào đó đã khiến hắn rơi vào trầm mê bất ngộ. Chính là mê hương của hồ ly tiết ra trong mỏi lần phấn khích, có lẽ vì khi nãy hồ ly nàng đã vô tình để hắn ngửi phải.
Tim hắn càng lúc đập loạn nhịp lên, hơi thở bắt đầu gấp, cảm giác kích thích trở nên rõ rệt hơn Hắn trong mơ hồ không nhận diện được người bên cạnh mình là ai, khẽ đưa bàn tay lên nâng niu gương mặt Nhất Dạ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn...
Không chịu được nữa hắn vội vàng cởi bỏ hết những mảnh y phục vướng víu trên người nàng. Bàn tay thô ráp chạm vào từng mảnh da thịt mềm mại lạnh buốt của Nhất Dạ khiến hắn càng điên cuồng hơn. Còn nàng lúc này đã bị hắn làm cho mê mẩn cộng thêm tình yêu dành cho nam nhân trước mặt mình nên đã không khước từ sự ân sủng này mà chấp nhận trao thân cho người mình thương. Và thế là chuyện gì đến cũng đã đến...
Sau khi tỉnh dậy, phát hiện người bên gối là Sở Nhất Dạ, Diệp Lãnh đã vô cùng tức giận cho rằng tất cả là do nàng mà ra.
"Chuyện này là thế nào, tại sao nàng lại ở đây? Tối qua có phải nàng đã giở trò với ta, đó có phải là ảo giác trong mê hương của nàng. Bất chấp để được thị tẩm mà nàng lại bày ra trò này để tranh sủng sao? Thật là đê tiện!" - xổ một tràng rồi hắn hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ chán ghét: "Ta phải thượng triều. Người đâu... chuẩn bị cho ta, ta phải thượng triều!"
Không cho Nhất Dạ có cơ hội giải thích, hắn quay đi một nước bỏ nàng trơ trội trên long sàn cùng với sự uất ức tủi nhục không nói nên lời.
Sau khi Nhất Dạ từ tẩm điện trở về nàng cố gắng suy nghĩ lạc quan hơn. Những ngày sau đó hắn cũng không đến cung của nàng nữa.
Một tháng sau...
Vào một ngày trong xanh êm đẹp, phía trên bầu trời kia thi thoảng lại có chim nhạn kết thành bầy bay cao như thể có điềm lành sắp đến. Quả thật không sai, Sở Nhất Dạ đã mang long thai!
Diên Tử Yên lúc này cũng vừa nghe tin đã bắt đầu đứng ngồi không yên: "Có thai sao, thật không ngờ Sở Nhất Dạ này cũng có chút bản lĩnh giở trò mê hoặc hoàng đế ha. Để củng cố ngôi vị nên nó cũng không từ thủ đoạn đây mà, thật khiến Diên Tử Yên ta phải bận tâm rồi."
Vừa ngẫm nghĩ được một lát, dường như trong đầu cô ta đã nảy ra một âm mưu đen tối nào đó, Tử Yên cầm tách trà lên hớp một ngụm rồi xoay xoay nhìn ngắm nó, trừng mắt dồn hết sức lực vào lòng bàn tay siết chặt khiến chiếc tách vỡ ra từng mảnh - mới hài lòng khẽ nhếch môi nở nụ cười thâm độc.
Tử Yên là đang tạm thời muốn Nhất Dạ được sinh đứa bé ra an toàn, để nàng dành hết tất cả tình thương cho con, rồi đến một thời khắc nhất định - ả ta sẽ tiễn đứa nhỏ lên đường, đương nhiên là muốn nhìn thấy Nhất Dạ đau khổ trong sự tuyệt vọng vì thương nhớ tiểu hài nhi ấy rồi chết dần chết mòn trong hậu cung này. Diên Tử Yên chính là muốn nhìn thấy cảnh tượng bi thảm đấy của nàng.
"Mang long thai rồi sinh nó ra thì dễ thôi, nhưng có nuôi lớn được hay không còn chưa chắc!"