Chương 8: Thích đàn ông
Lâm Lạc Dương thiếu chút nữa đã quên mất chuyện phải tìm hiểu nguyên nhân mình tự tử.
Mà thật ra cái này cũng không thể trách anh được, bình thường anh toàn ra ngoài vào buổi chiều, thời điểm đó bên ngoài đa số là người trẻ tuổi, có tò mò tám chuyện cũng cố gắng khống chế âm lượng, không để người khác nghe thấy.
Chỉ có những ông bà lớn tuổi mới thích tụ tập bàn luận ồn ào, mà bọn họ thì lại hay hoạt động vào lúc sáu bảy giờ sáng.
Còn việc Lâm Lạc Dương nghĩ thế nào về chuyện này, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do nhiệt độ những ngày qua đang dần dần tăng cao, ngay khi mặt trời buổi trưa vừa chiếu ánh nắng xuống, anh đã hoàn toàn không có tinh thần bước ra ngoài, cộng thêm bây giờ Lý Xuyên cũng trực tiếp đến phòng anh nên anh càng không có lý do phải bước chân ra khỏi cửa nữa. Nhưng đặt vấn đề cho tình trạng cơ thể, cả ngày nằm ì trên giường không sớm thì muộn cũng thành phế nhân thôi, mà anh lại là một người trân trọng mạng sống, thành thử anh phải dời thời gian rèn luyện thân thể sang buổi sáng, bật đồng hồ báo thức vào sáng sớm để ra ngoài chạy bộ, hóng mát một chút.
Đi ra ngoài vào giờ này thật ra cũng không thành vấn đề, trời vừa hơi hửng sáng, một nhóm các bà các dì đang tập thể dục ngoài trời, nào duỗi chân, nào múa quyền, đến người tám mươi tám tuổi trông thể trạng còn mạnh khỏe hơn anh.
Lâm Lạc Dương vô cùng sốc trước cảnh tượng này.
Loanh quanh kiểu này hết một hai ngày, anh dần hòa nhập vào nhóm các ông chú bà cô, quen cửa quen nẻo chạy hết một vòng khu công viên, nghe được đủ thứ chuyện, ví dụ như có bệnh nhân trong phòng bệnh nào đó đã xuất viện, sáng sớm y tá đến kiểm tra phát hiện ngay cả tấm ga trải giường cũng biến mất, hỏi tại sao lấy thì người đó bảo mình đã bỏ tiền nằm viện nên đồ là của mình; Ví dụ như bên khoa phụ sản có một mẹ bầu sinh rớt trong lúc đi vệ sinh, sang ngày thứ hai đã xuống giường chạy nhảy; Hoặc ví dụ như có người tự tử ở lầu bốn tòa nhà thứ hai, tự giày vò đến hơn ba giờ đêm, ngoài hành lang toàn là máu...
Lâm Lạc Dương nghe xong liền rùng mình, giây tiếp theo lại có giọng nói lọt vào tai.
"Tầng bốn tòa nhà đó chướng khí thật ấy nhỉ?"
Mấy bà bác trong đình nghỉ chân vừa tách chân ép eo vừa nói chuyện.
"Ấy, đừng có nói vậy." Một người hấp tấp ngắt lời, "Tôi nghe bảo còn có một thằng bé bị người ta bỏ rơi, tuyệt vọng cắt cổ tay tự tử, máu chảy một đường từ xe cứu thương tới dọc hành lang luôn! Hình như là không bình thường!"
"Đàn ông? Đàn ông thích đàn ông hả?"
"Chứ gì nữa, lúc vào đây còn luôn miệng gọi tên người ta, kết quả người ta không thèm tới thăm một lần, thấy cũng tội nghiệp, hình như tỉnh lại là quên sạch mọi chuyện, giờ khác gì tên ngốc đâu."
Bước chân Lâm Lạc Dương từ từ chậm lại, nghiêm túc suy nghĩ tên ngốc đó là ai.
"À, tôi biết thằng bé đó rồi, ở phòng 406 đúng không? Nuôi tóc dài, nhìn sau lưng còn tưởng là con gái!"
"Đúng đúng nó đó."
Toàn thân Lâm Lạc Dương tê rần.
406.
406...
Đây không phải là số phòng bệnh của anh sao?!
***
Lâm Lạc Dương đã gần như chết lặng kể từ sáng ngày hôm nay.
Lúc Ngô Húc mang tin tốt tới cho anh, nói hai ngày sau anh có thể xuất viện, anh cũng không vì vậy mà cảm thấy phấn khích.
Triệu Thụy Tiêu nhận ra anh không ổn, hỏi anh xảy ra chuyện gì.
Lâm Lạc Dương chỉ tay về phía mình, vẻ mặt nghiêm trọng, tay vẫn run không ngừng, qua thật lâu vẫn không nói ra được một câu.
"Rốt cuộc mày bị làm sao? Hay mày tìm bạn nhỏ chơi cùng nhưng kết quả bị người ta từ chối rồi?" Ngô Húc đoán mò, đến nay cũng chưa từng gặp "thằng nhóc" Lâm Lạc Dương nhắc đến.
"Tao..." Biểu cảm của Lâm Lạc Dương vô cùng phức tạp, cuối cùng vẫn thốt ra ba chữ khó khăn kia, "Thích đàn ông à?"
Yên tĩnh.
Cả căn phòng cực kỳ yên tĩnh.
Cho đến khi Triệu Thụy Tiêu lên tiếng: "Chuyện này phải hỏi mày chứ, có điều tại sao đột nhiên mày lại nói vậy?"
Lâm Lạc Dương nhìn vết thương trên cổ tay, ánh mắt mờ mịt rơi xuống tấm ga trải giường, vẻ mặt vô cùng bất lực, lẩm bẩm nói: "Bảo sao ngày hôm đó hai bọn mày lại tỏ thái độ như vậy..."
Ngô Húc nhất thời cảnh giác: "Mày đừng có đoán mò, hai bọn tao thật sự không có gì!"
"Nhưng làm sao tao có thể thích đàn ông được... Tao..." Lâm Lạc Dương thật sự không nghĩ ra, thời điểm tám chín tuổi đúng là anh rất thích Thủy thủ Mặt Trăng và Công chúa sinh đôi, thậm chí còn muốn nuôi tóc dài như công chúa... Chờ đã, hình như có chỗ không đúng, chẳng lẽ mình đã lệch hướng từ khi đó rồi sao?
Lâm Lạc Dương vẫn khó mà chấp nhận được. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Triệu Thụy Tiêu và Ngô Húc đưa mắt nhìn nhau, Triệu Thụy Tiêu nói: "Lạc Dương, mày bình tĩnh trước đã, tại sao đang êm đẹp mà lại nói mấy lời này? Chẳng lẽ mày nhớ được gì rồi à?"
Lâm Lạc Dương thấy phản ứng của hai người, biết chuyện này nhất định không phải chém gió. Anh lắc đầu, ánh mắt đờ đẫn: "Tao không nhớ gì hết, đừng để tao nhớ, cầu xin đấy."
Triệu Thụy Tiêu: "..."
Ngô Húc: "..."
Lâm Lạc Dương vẫn mải đắm chìm trong ưu tư của chính mình: "Thì ra từ lâu tao đã là gay rồi."
Ngô Húc không nhịn được, mở miệng nói: "Mày ít lên weibo lại, đây cũng chỉ là cố chấp nhiều năm trước thôi."
Triệu Thụy Tiêu: "Còn mày nói ít mấy câu đi, để nó bình tĩnh lại đã."
Đến trưa, cả hai người đều không về nhà, thay vào đó lên mạng đặt đồ ăn bên ngoài, ngồi ăn trước mặt Lâm Lạc Dương.
Lâm Lạc Dương còn đang tổn thương trước thông tin mình đồng tính, thấy hai người tay cầm một hộp cơm cùng ăn chung thì càng giật thót.
"Bọn mày có còn là người không vậy?" Anh hỏi.
Ngô Húc vừa nhét muỗng cơm vào miệng vừa nói: "Không phải mày không ăn được đồ cay sao, lần trước lén mang cơm vào cho mày, mày đau bụng rồi nôn thốc nôn tháo, chị mày biết chuyện thiếu chút nữa là lột da tao rồi."
Lâm Lạc Dương cực kỳ buồn bực.
Triệu Thụy Tiêu lựa lúc lên tiếng: "Bây giờ đã có thể nói tại sao đột nhiên mày lại hỏi bọn tao chuyện đó chưa?"
Lâm Lạc Dương ăn cũng ăn không vô, thở dài kể chuyện xảy ra lúc sáng.
Ngô Húc vẫn đang ăn cơm, nghe được phân nửa thì ho dữ dội.
Triệu Thụy Tiêu mặt không đổi sắc, hỏi cậu ta: "Mày sao vậy?"
Mặt Ngô Húc đỏ bừng: "Sặc tiêu, mắc nghẹn."
Triệu Thụy Tiêu mỉm cười: "Móc họng nôn ra hoặc nuốt xuống đi."
Lâm Lạc Dương ngồi trên giường, trên giường có cái bàn xếp, anh chống hai tay lên bàn, hơi chồm người về phía trước, tò mò hỏi: "Bọn mày thật sự không phải là..."
Hai người đối diện lập tức hướng về phía anh, đồng thanh: "Thật sự không phải!"
"Biết rồi, không phải thì không phải, ai làm gì đâu mà kích động." Lâm Lạc Dương chống cằm, "Vậy bọn họ nói tao cắt cổ tay vì một người đàn ông là sao đấy?"
Ngô Húc mở miệng: "Mày đừng có nghe bọn họ nói bậy..."
Triệu Thụy Tiêu chợt chen vào một câu: "Nếu bọn họ nói đúng sự thật thì sao?"
Lâm Lạc Dương ngập ngừng: "... Tao thật sự thích đàn ông à?"
Triệu Thụy Tiêu nhìn anh: "Chuyện này không hỏi bọn tao được, muốn hỏi phải hỏi chính bản thân mày kìa, bây giờ mày thích đàn ông hay phụ nữ."
Lâm Lạc Dương kinh ngạc: "Tao vì một người đàn ông mà tự tử, nếu bọn mày biết tại sao không chịu nói với tao?"
"Nói cho mày biết lỡ mày đi tìm tên đó thì phải làm thế nào?" Sắc mặt Triệu Thụy Tiêu rất nhợt nhạt, "Bọn mày không hợp nhau, bọn tao không muốn mày lại đi tìm tên đó, dù sao có tìm cũng không tìm được đâu."
Lâm Lạc Dương tự ý thức: "Đừng nói tao đeo bám người ta quá, người ta chịu không nổi nên bỏ trốn rồi nha?"
Ngô Húc: "..."
Triệu Thụy Tiêu: "Ừ, cứ coi là vậy đi."
Biểu cảm của Lâm Lạc Dương dần trở nên phức tạp: "Thì ra tao là một kẻ si tình như vậy à?"
Triệu Thụy Tiêu càng nói càng nghiêm túc, nhìn thẳng về phía anh: "Lạc Dương, đừng làm chuyện điên rồ vì tên đó nữa, chị mày rất lo lắng cho mày."
Lâm Lạc Dương nuốt nước bọt: "Giờ mày có nói gì đi nữa thì tao cũng hoàn toàn không nhận thức được... Tao thật sự vì một tên cặn bã mà cắt cổ tay à? Bộ tao thích tên đó lắm hả?"
Ngô Húc lạc đề: "Sao mày biết tên đó cặn bã?"
Lâm Lạc Dương trưng bộ mặt vô tội: "Không phải bọn tao yêu nhau sao? Chẳng lẽ là tao đơn phương theo đuổi người ta?"
Ngô Húc: "... Mày đồng ý rất nhanh thì có."
Triệu Thụy Tiêu lại chen vào nói: "Ừ, vậy nên như tao đã nói, tên đó không đáng để mày lưu luyến, đừng nghĩ tới nữa."
Biểu cảm của Ngô Húc lúc bấy giờ trở nên cực kỳ phức tạp: "Mẹ nó mày còn dám nói."
"Đừng quên lời chị Lâm căn dặn." Triệu Thụy Tiêu đáp lại, cũng không hề quay đầu.
Chỗ cổ tay không ngừng truyền tới cảm giác đau rát, Lâm Lạc Dương thật sự không thể tin năm hai mươi tám tuổi mình lại là người đồng tính, còn vì một tên khốn mà cắt cổ tay tự tử...
"Xem như gỡ được một khúc mắc rồi, nghĩa là tao đã ở bên một người đàn ông, hai bọn tao thích nhau, có điều bây giờ tên đó không thích tao nữa, cố gắng tránh mặt tao, tao tuyệt vọng quá nên tự tử, đúng chứ?"
Lâm Lạc Dương nói xong càng cảm thấy hoang đường, mặc dù bây giờ trong lòng anh hoàn toàn không tồn tại cảm xúc mãnh liệt như vậy, không cảm thấy bản thân sẽ tìm đến cái chết vì một người nào đó, nhưng biểu hiện của hai người đối diện khiến anh không thể không tin đây chính là sự thật.
Triệu Thụy Tiêu yên lặng hai giây rồi gật đầu.
Ngô Húc không giấu được oán giận, quay đầu nói với Lâm Lạc Dương: "Não mày trả trí nhớ kiểu gì mà bảo hai bọn mày thích nhau?"
"Không phải hả? Đã ở bên nhau rồi còn không phải đôi bên thích nhau, tao thảm dữ vậy trời!" Lâm Lạc Dương rất muốn đào hố chôn mình ngay lập tức, "Thế chị tao có biết chuyện này không, ba mẹ tao nữa?"
"... Chị Lâm biết."
"Ba mẹ tao không biết hả? May ghê, làm ơn ngàn vạn lần đừng nói với họ." Lâm Lạc Dương thả lỏng nằm trên bàn, "Hiện tại tao đang loạn lắm..."
"Đừng nghĩ gì hết, dù sao mày cũng đã quên rồi." Triệu Thụy Tiêu rũ mắt, "Bây giờ chị mày chỉ mong mày có thể khỏe lại thôi."
Ngô Húc lộ ra vẻ dè dặt hiếm thấy, cuối cùng cậu ta cũng tiếp lời: "Không nhớ được thì đừng cố nghĩ tới nữa, khoảng thời gian này không phải mày rất vui vẻ sao? Còn làm bạn với nhóc con nhà người ta nữa."
Lâm Lạc Dương đắm chìm trong cảm xúc hồi lâu vẫn không tài nào lường được rốt cuộc mười năm qua đã xảy ra chuyện gì mà có thể thay đổi con người mình như vậy... Rõ ràng trước năm mười tám tuổi, anh rất yêu thích các cô gái kia mà.
Bây giờ anh đã tìm được nguyên nhân mình tự tử, song cũng chẳng có gì đáng để phấn khích.
Mình còn có thể trở về quá khứ không? Chẳng lẽ mình thật sự mất trí nhớ? Thậm chí bản thân anh còn đang nghi ngờ chính mình...
Lâm Lạc Dương giống như giẫm lên trùng trùng điệp điệp sương mù mềm tựa bông vải, mỗi bước chân đều đạp vào không khí. Những gì Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu nói, bao gồm cả câu chuyện sáng nay anh nghe được từ miệng người khác đều không khiến anh cảm thấy đau đớn. Theo lý, nếu anh đã vì một người mà cam tâm từ bỏ mạng sống của mình, thì tức là anh phải rất yêu đối phương mới phải... Nhưng tại sao chỉ có mỗi cổ tay thấy đau, chưa kể còn là di chứng làm anh luôn sinh ra ảo giác, cho rằng mình rất đau.
Song, anh cũng biết rõ một điều.
"Bọn mày yên tâm, tao sẽ không đi tìm người đó, nếu người đó đã không muốn gặp tao, tội tình gì tao phải đi tìm người đó chứ?" Lâm Lạc Dương ngồi thẳng dậy, tóc hơi rối, riêng ánh mắt lại vô cùng kiên định, vô tri và không sợ hãi, "Hơn nữa ngay cả tên người đó tao còn không biết, bọn mày cũng không cần nói cho tao nghe, là tao năm hai mươi tám tuổi thích người đó, không phải tao năm mười tám tuổi."
Anh vừa dứt lời, chợt cửa phòng vang lên một tiếng "Cạch".
Mà thật ra cái này cũng không thể trách anh được, bình thường anh toàn ra ngoài vào buổi chiều, thời điểm đó bên ngoài đa số là người trẻ tuổi, có tò mò tám chuyện cũng cố gắng khống chế âm lượng, không để người khác nghe thấy.
Chỉ có những ông bà lớn tuổi mới thích tụ tập bàn luận ồn ào, mà bọn họ thì lại hay hoạt động vào lúc sáu bảy giờ sáng.
Còn việc Lâm Lạc Dương nghĩ thế nào về chuyện này, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do nhiệt độ những ngày qua đang dần dần tăng cao, ngay khi mặt trời buổi trưa vừa chiếu ánh nắng xuống, anh đã hoàn toàn không có tinh thần bước ra ngoài, cộng thêm bây giờ Lý Xuyên cũng trực tiếp đến phòng anh nên anh càng không có lý do phải bước chân ra khỏi cửa nữa. Nhưng đặt vấn đề cho tình trạng cơ thể, cả ngày nằm ì trên giường không sớm thì muộn cũng thành phế nhân thôi, mà anh lại là một người trân trọng mạng sống, thành thử anh phải dời thời gian rèn luyện thân thể sang buổi sáng, bật đồng hồ báo thức vào sáng sớm để ra ngoài chạy bộ, hóng mát một chút.
Đi ra ngoài vào giờ này thật ra cũng không thành vấn đề, trời vừa hơi hửng sáng, một nhóm các bà các dì đang tập thể dục ngoài trời, nào duỗi chân, nào múa quyền, đến người tám mươi tám tuổi trông thể trạng còn mạnh khỏe hơn anh.
Lâm Lạc Dương vô cùng sốc trước cảnh tượng này.
Loanh quanh kiểu này hết một hai ngày, anh dần hòa nhập vào nhóm các ông chú bà cô, quen cửa quen nẻo chạy hết một vòng khu công viên, nghe được đủ thứ chuyện, ví dụ như có bệnh nhân trong phòng bệnh nào đó đã xuất viện, sáng sớm y tá đến kiểm tra phát hiện ngay cả tấm ga trải giường cũng biến mất, hỏi tại sao lấy thì người đó bảo mình đã bỏ tiền nằm viện nên đồ là của mình; Ví dụ như bên khoa phụ sản có một mẹ bầu sinh rớt trong lúc đi vệ sinh, sang ngày thứ hai đã xuống giường chạy nhảy; Hoặc ví dụ như có người tự tử ở lầu bốn tòa nhà thứ hai, tự giày vò đến hơn ba giờ đêm, ngoài hành lang toàn là máu...
Lâm Lạc Dương nghe xong liền rùng mình, giây tiếp theo lại có giọng nói lọt vào tai.
"Tầng bốn tòa nhà đó chướng khí thật ấy nhỉ?"
Mấy bà bác trong đình nghỉ chân vừa tách chân ép eo vừa nói chuyện.
"Ấy, đừng có nói vậy." Một người hấp tấp ngắt lời, "Tôi nghe bảo còn có một thằng bé bị người ta bỏ rơi, tuyệt vọng cắt cổ tay tự tử, máu chảy một đường từ xe cứu thương tới dọc hành lang luôn! Hình như là không bình thường!"
"Đàn ông? Đàn ông thích đàn ông hả?"
"Chứ gì nữa, lúc vào đây còn luôn miệng gọi tên người ta, kết quả người ta không thèm tới thăm một lần, thấy cũng tội nghiệp, hình như tỉnh lại là quên sạch mọi chuyện, giờ khác gì tên ngốc đâu."
Bước chân Lâm Lạc Dương từ từ chậm lại, nghiêm túc suy nghĩ tên ngốc đó là ai.
"À, tôi biết thằng bé đó rồi, ở phòng 406 đúng không? Nuôi tóc dài, nhìn sau lưng còn tưởng là con gái!"
"Đúng đúng nó đó."
Toàn thân Lâm Lạc Dương tê rần.
406.
406...
Đây không phải là số phòng bệnh của anh sao?!
***
Lâm Lạc Dương đã gần như chết lặng kể từ sáng ngày hôm nay.
Lúc Ngô Húc mang tin tốt tới cho anh, nói hai ngày sau anh có thể xuất viện, anh cũng không vì vậy mà cảm thấy phấn khích.
Triệu Thụy Tiêu nhận ra anh không ổn, hỏi anh xảy ra chuyện gì.
Lâm Lạc Dương chỉ tay về phía mình, vẻ mặt nghiêm trọng, tay vẫn run không ngừng, qua thật lâu vẫn không nói ra được một câu.
"Rốt cuộc mày bị làm sao? Hay mày tìm bạn nhỏ chơi cùng nhưng kết quả bị người ta từ chối rồi?" Ngô Húc đoán mò, đến nay cũng chưa từng gặp "thằng nhóc" Lâm Lạc Dương nhắc đến.
"Tao..." Biểu cảm của Lâm Lạc Dương vô cùng phức tạp, cuối cùng vẫn thốt ra ba chữ khó khăn kia, "Thích đàn ông à?"
Yên tĩnh.
Cả căn phòng cực kỳ yên tĩnh.
Cho đến khi Triệu Thụy Tiêu lên tiếng: "Chuyện này phải hỏi mày chứ, có điều tại sao đột nhiên mày lại nói vậy?"
Lâm Lạc Dương nhìn vết thương trên cổ tay, ánh mắt mờ mịt rơi xuống tấm ga trải giường, vẻ mặt vô cùng bất lực, lẩm bẩm nói: "Bảo sao ngày hôm đó hai bọn mày lại tỏ thái độ như vậy..."
Ngô Húc nhất thời cảnh giác: "Mày đừng có đoán mò, hai bọn tao thật sự không có gì!"
"Nhưng làm sao tao có thể thích đàn ông được... Tao..." Lâm Lạc Dương thật sự không nghĩ ra, thời điểm tám chín tuổi đúng là anh rất thích Thủy thủ Mặt Trăng và Công chúa sinh đôi, thậm chí còn muốn nuôi tóc dài như công chúa... Chờ đã, hình như có chỗ không đúng, chẳng lẽ mình đã lệch hướng từ khi đó rồi sao?
Lâm Lạc Dương vẫn khó mà chấp nhận được. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Triệu Thụy Tiêu và Ngô Húc đưa mắt nhìn nhau, Triệu Thụy Tiêu nói: "Lạc Dương, mày bình tĩnh trước đã, tại sao đang êm đẹp mà lại nói mấy lời này? Chẳng lẽ mày nhớ được gì rồi à?"
Lâm Lạc Dương thấy phản ứng của hai người, biết chuyện này nhất định không phải chém gió. Anh lắc đầu, ánh mắt đờ đẫn: "Tao không nhớ gì hết, đừng để tao nhớ, cầu xin đấy."
Triệu Thụy Tiêu: "..."
Ngô Húc: "..."
Lâm Lạc Dương vẫn mải đắm chìm trong ưu tư của chính mình: "Thì ra từ lâu tao đã là gay rồi."
Ngô Húc không nhịn được, mở miệng nói: "Mày ít lên weibo lại, đây cũng chỉ là cố chấp nhiều năm trước thôi."
Triệu Thụy Tiêu: "Còn mày nói ít mấy câu đi, để nó bình tĩnh lại đã."
Đến trưa, cả hai người đều không về nhà, thay vào đó lên mạng đặt đồ ăn bên ngoài, ngồi ăn trước mặt Lâm Lạc Dương.
Lâm Lạc Dương còn đang tổn thương trước thông tin mình đồng tính, thấy hai người tay cầm một hộp cơm cùng ăn chung thì càng giật thót.
"Bọn mày có còn là người không vậy?" Anh hỏi.
Ngô Húc vừa nhét muỗng cơm vào miệng vừa nói: "Không phải mày không ăn được đồ cay sao, lần trước lén mang cơm vào cho mày, mày đau bụng rồi nôn thốc nôn tháo, chị mày biết chuyện thiếu chút nữa là lột da tao rồi."
Lâm Lạc Dương cực kỳ buồn bực.
Triệu Thụy Tiêu lựa lúc lên tiếng: "Bây giờ đã có thể nói tại sao đột nhiên mày lại hỏi bọn tao chuyện đó chưa?"
Lâm Lạc Dương ăn cũng ăn không vô, thở dài kể chuyện xảy ra lúc sáng.
Ngô Húc vẫn đang ăn cơm, nghe được phân nửa thì ho dữ dội.
Triệu Thụy Tiêu mặt không đổi sắc, hỏi cậu ta: "Mày sao vậy?"
Mặt Ngô Húc đỏ bừng: "Sặc tiêu, mắc nghẹn."
Triệu Thụy Tiêu mỉm cười: "Móc họng nôn ra hoặc nuốt xuống đi."
Lâm Lạc Dương ngồi trên giường, trên giường có cái bàn xếp, anh chống hai tay lên bàn, hơi chồm người về phía trước, tò mò hỏi: "Bọn mày thật sự không phải là..."
Hai người đối diện lập tức hướng về phía anh, đồng thanh: "Thật sự không phải!"
"Biết rồi, không phải thì không phải, ai làm gì đâu mà kích động." Lâm Lạc Dương chống cằm, "Vậy bọn họ nói tao cắt cổ tay vì một người đàn ông là sao đấy?"
Ngô Húc mở miệng: "Mày đừng có nghe bọn họ nói bậy..."
Triệu Thụy Tiêu chợt chen vào một câu: "Nếu bọn họ nói đúng sự thật thì sao?"
Lâm Lạc Dương ngập ngừng: "... Tao thật sự thích đàn ông à?"
Triệu Thụy Tiêu nhìn anh: "Chuyện này không hỏi bọn tao được, muốn hỏi phải hỏi chính bản thân mày kìa, bây giờ mày thích đàn ông hay phụ nữ."
Lâm Lạc Dương kinh ngạc: "Tao vì một người đàn ông mà tự tử, nếu bọn mày biết tại sao không chịu nói với tao?"
"Nói cho mày biết lỡ mày đi tìm tên đó thì phải làm thế nào?" Sắc mặt Triệu Thụy Tiêu rất nhợt nhạt, "Bọn mày không hợp nhau, bọn tao không muốn mày lại đi tìm tên đó, dù sao có tìm cũng không tìm được đâu."
Lâm Lạc Dương tự ý thức: "Đừng nói tao đeo bám người ta quá, người ta chịu không nổi nên bỏ trốn rồi nha?"
Ngô Húc: "..."
Triệu Thụy Tiêu: "Ừ, cứ coi là vậy đi."
Biểu cảm của Lâm Lạc Dương dần trở nên phức tạp: "Thì ra tao là một kẻ si tình như vậy à?"
Triệu Thụy Tiêu càng nói càng nghiêm túc, nhìn thẳng về phía anh: "Lạc Dương, đừng làm chuyện điên rồ vì tên đó nữa, chị mày rất lo lắng cho mày."
Lâm Lạc Dương nuốt nước bọt: "Giờ mày có nói gì đi nữa thì tao cũng hoàn toàn không nhận thức được... Tao thật sự vì một tên cặn bã mà cắt cổ tay à? Bộ tao thích tên đó lắm hả?"
Ngô Húc lạc đề: "Sao mày biết tên đó cặn bã?"
Lâm Lạc Dương trưng bộ mặt vô tội: "Không phải bọn tao yêu nhau sao? Chẳng lẽ là tao đơn phương theo đuổi người ta?"
Ngô Húc: "... Mày đồng ý rất nhanh thì có."
Triệu Thụy Tiêu lại chen vào nói: "Ừ, vậy nên như tao đã nói, tên đó không đáng để mày lưu luyến, đừng nghĩ tới nữa."
Biểu cảm của Ngô Húc lúc bấy giờ trở nên cực kỳ phức tạp: "Mẹ nó mày còn dám nói."
"Đừng quên lời chị Lâm căn dặn." Triệu Thụy Tiêu đáp lại, cũng không hề quay đầu.
Chỗ cổ tay không ngừng truyền tới cảm giác đau rát, Lâm Lạc Dương thật sự không thể tin năm hai mươi tám tuổi mình lại là người đồng tính, còn vì một tên khốn mà cắt cổ tay tự tử...
"Xem như gỡ được một khúc mắc rồi, nghĩa là tao đã ở bên một người đàn ông, hai bọn tao thích nhau, có điều bây giờ tên đó không thích tao nữa, cố gắng tránh mặt tao, tao tuyệt vọng quá nên tự tử, đúng chứ?"
Lâm Lạc Dương nói xong càng cảm thấy hoang đường, mặc dù bây giờ trong lòng anh hoàn toàn không tồn tại cảm xúc mãnh liệt như vậy, không cảm thấy bản thân sẽ tìm đến cái chết vì một người nào đó, nhưng biểu hiện của hai người đối diện khiến anh không thể không tin đây chính là sự thật.
Triệu Thụy Tiêu yên lặng hai giây rồi gật đầu.
Ngô Húc không giấu được oán giận, quay đầu nói với Lâm Lạc Dương: "Não mày trả trí nhớ kiểu gì mà bảo hai bọn mày thích nhau?"
"Không phải hả? Đã ở bên nhau rồi còn không phải đôi bên thích nhau, tao thảm dữ vậy trời!" Lâm Lạc Dương rất muốn đào hố chôn mình ngay lập tức, "Thế chị tao có biết chuyện này không, ba mẹ tao nữa?"
"... Chị Lâm biết."
"Ba mẹ tao không biết hả? May ghê, làm ơn ngàn vạn lần đừng nói với họ." Lâm Lạc Dương thả lỏng nằm trên bàn, "Hiện tại tao đang loạn lắm..."
"Đừng nghĩ gì hết, dù sao mày cũng đã quên rồi." Triệu Thụy Tiêu rũ mắt, "Bây giờ chị mày chỉ mong mày có thể khỏe lại thôi."
Ngô Húc lộ ra vẻ dè dặt hiếm thấy, cuối cùng cậu ta cũng tiếp lời: "Không nhớ được thì đừng cố nghĩ tới nữa, khoảng thời gian này không phải mày rất vui vẻ sao? Còn làm bạn với nhóc con nhà người ta nữa."
Lâm Lạc Dương đắm chìm trong cảm xúc hồi lâu vẫn không tài nào lường được rốt cuộc mười năm qua đã xảy ra chuyện gì mà có thể thay đổi con người mình như vậy... Rõ ràng trước năm mười tám tuổi, anh rất yêu thích các cô gái kia mà.
Bây giờ anh đã tìm được nguyên nhân mình tự tử, song cũng chẳng có gì đáng để phấn khích.
Mình còn có thể trở về quá khứ không? Chẳng lẽ mình thật sự mất trí nhớ? Thậm chí bản thân anh còn đang nghi ngờ chính mình...
Lâm Lạc Dương giống như giẫm lên trùng trùng điệp điệp sương mù mềm tựa bông vải, mỗi bước chân đều đạp vào không khí. Những gì Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu nói, bao gồm cả câu chuyện sáng nay anh nghe được từ miệng người khác đều không khiến anh cảm thấy đau đớn. Theo lý, nếu anh đã vì một người mà cam tâm từ bỏ mạng sống của mình, thì tức là anh phải rất yêu đối phương mới phải... Nhưng tại sao chỉ có mỗi cổ tay thấy đau, chưa kể còn là di chứng làm anh luôn sinh ra ảo giác, cho rằng mình rất đau.
Song, anh cũng biết rõ một điều.
"Bọn mày yên tâm, tao sẽ không đi tìm người đó, nếu người đó đã không muốn gặp tao, tội tình gì tao phải đi tìm người đó chứ?" Lâm Lạc Dương ngồi thẳng dậy, tóc hơi rối, riêng ánh mắt lại vô cùng kiên định, vô tri và không sợ hãi, "Hơn nữa ngay cả tên người đó tao còn không biết, bọn mày cũng không cần nói cho tao nghe, là tao năm hai mươi tám tuổi thích người đó, không phải tao năm mười tám tuổi."
Anh vừa dứt lời, chợt cửa phòng vang lên một tiếng "Cạch".