Chương 4
Ngày hôm sau, năm canh qua đi, sắc trời cũng đã dần dần chuyển sáng.
Tướng công vẫn đang say giấc nồng sau đêm tân hôn, đôi mắt chàng khép hờ, hàng lông mi chốc chốc lại khẽ động đậy.
Người đàn ông khi ngủ quả thật không đáng sợ bằng khi thức dậy. Đây là lần đầu tiên, tôi ngắm một khuôn mặt của người khác giới từ một khoảng cách gần và lâu như vậy. Không những thế, tôi còn đã chung giường chung gối với người đàn ông ấy. Nghĩ lại, tôi vẫn thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, tôi bỗng phát hiện ra dưới chỗ mình nằm có một tấm lụa trắng, trên tấm lụa đó là một vệt máu đã thâm đen. Hình dáng của vệt máu đó giống như một bông hoa mai nhỏ. Mẹ đã từng nói với tôi, đó là dấu hiệu cho biết, từ một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, tôi đã trở thành một người phụ nữ thực sự.
Tôi hết nhìn vết máu trên tấm lụa lại nhìn người đàn ông đang nằm ngủ trên giường, nghĩ đến những hành động đêm qua mà người đó làm với tôi, mặt tôi lại đỏ ửng lên.
Con bé a hoàn bê nước vào, giúp tôi chải kiểu tóc của các phu nhân. Qua tấm gương đầu, tôi thấy mình già dặn hơn, trông đã có phần nào giống hình ảnh của mẹ.
Lúc đó, tướng công tôi cũng đã tỉnh dậy, cơ thể trần truồng ngồi bên mép giường, đăm đăm nhìn về phía tôi.
Tôi lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu thật thấp.
A hoàn bước lên phía trước giúp chàng mặc quần áo, nhưng bị chàng từ chối.
“Cô, lại đây!” – Tướng công chỉ tay về phía tôi – “Còn ngồi ngây ra đó làm gì, qua đây giúp ta mặc quần áo!” – Đó là câu nói đầu tiên của tướng công dành cho tôi. Giọng nói rất mỏng, không trầm ấm, nam tính như giọng của anh họ.
Tôi hoảng sợ bước lại gần, lập cập giúp tướng công mặc quần áo. Đây là công việc mà trước đây tôi chưa một lần được học qua.
Khi đang thắt dây lưng cho tướng công, chàng bỗng choàng tay ôm ngang eo tôi, véo một cái, tôi giật mình, hít sâu một hơi, đẩy tay chàng ra theo bản năng.
“Không! Đừng như vậy…” – Tôi kêu lên khe khẽ.
Trong phòng vẫn còn một cô bé a hoàn đang đứng lau cửa sổ. Cô ta làm ra vẻ như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì hết, cứ cắm cúi làm công việc của mình.
“Đừng cái gì? Cô cho rằng mình vẫn là tiểu thư như ở nhà hay sao? Từ nay không được nói từ “không” với ta! Nếu không, ta…” – Tướng công giận dữ hét lên, cánh tay giơ lên hướng về phía tôi.
Tôi nhắm mắt lại… Cũng may, cánh tay ấy chỉ dừng lại giữa không trung, ánh mắt uể oải thúc giục – “Nhanh tay lên, bản thiếu gia còn có việc!”.
Tôi sợ đến nỗi toàn thân run lên cầm cập, luống cuống quỳ xuống giúp chàng đi giày. Nước mắt tôi lại chảy vòng quanh từ khi nào.
“Cô đừng diễn bộ mặt đó trước mặt ta nữa! Bản thiếu gia ghét nhất là nhìn thấy con gái khóc lóc! Từ nay, không được phép khóc trước mặt ta.”
“Vâng, thiếp biết rồi.” – Tôi lí nhí đáp lại, lấy tay lau khô nước mắt, cố gắng kìm chế nỗi ấm ức.
Lúc đó, ánh mắt người ấy mới lộ rõ vẻ hài lòng.
Cuối cùng, tất cả đã chỉnh tề, chàng bước ra khỏi căn phòng tân hôn.
Mẹ đã dặn tôi, sáng sớm ngày thứ hai khi về nhà chồng, cô dâu mới phải đến thỉnh an bố mẹ chồng, nhất định không được để xảy ra sơ suất.
Bố chồng không có ở nhà.
Mẹ chồng có đôi mắt sắc sảo, rất kiệm lời. Tay bà đang chầm chậm lần từng hạt trên chuỗi tràng hạt. Người đàn bà ăn chay niệm phật này không hề có chút dáng vẻ hiền từ nào của Bồ Tát.
Tôi quỳ dưới đất, hai tay dâng chén trà lên ngang mặt, một lúc lâu sau bà mới chịu nhìn tôi, thong thả nói – “Đã vào đến cửa nhà họ Ngô này, từ nay đã trở thành người nhà họ Ngô, lời nói, hành động đều phải hết sức chú ý, không được tùy tiện như khi còn là tiểu thư ở nhà mình nữa. Tam tòng tứ đức, chắc Lệnh Đường đã dạy qua rồi. Nếu có bất cứ lỗi lầm gì, ta sẽ xử lý theo đúng quy định của dòng họ”.
Uy lực không thể kháng cự. Tôi cúi thấp đầu một cách nhún nhường – “Vâng”.
Cũng may là mẹ chồng không hề gây khó dễ gì cho tôi, uống xong chén trà do tôi dâng lên, bà liền sai a hoàn đưa tôi về phòng.
Suốt cả ngày chỉ quanh quẩn trong phòng, tôi cũng chẳng biết phải làm gì nữa, lại càng sợ rằng nếu tôi làm việc gì, không may lại phạm phải điều cấm kỵ trong gia đình nhà chồng. Thế là, tôi cứ lặng lẽ ngồi bên cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ cũng có một khu vườn rộn rã tiếng chim. Tôi không gọi được một cái tên cho khu vườn ấy. Tôi chỉ nghĩ, giá như mình là một chú chim thì tốt biết bao.
Tôi lại nhớ đến mẹ. Tôi rất sợ hoàn cảnh của mình lúc này. Tôi nhớ đến vòng tay của mẹ.
Một lát sau, hình ảnh của anh họ lại hiện lên trong tâm trí tôi, bàn tay chàng vẫn nắm chặt chiếc khăn mùi soa thêu hoa. Bỗng dưng tôi lại nhớ đến tướng công của tôi, nhớ lại cảnh tượng diễn ra trong đêm hôm qua, nhớ đến những tiếng kêu dâm dục phát ra từ cổ họng người đó, tôi lại nghĩ, nếu là anh họ, chắc chắn sẽ không thô lỗ như vậy.
Tôi bỗng dưng lắc mạnh đầu nhủ thầm, đã trở thành người của người ta rồi, nhất định phải trung thành với tướng công của mình.
Để trừng phạt vì những suy nghĩ lung tung của mình, tôi dùng móng tay bấu thật mạnh vào lớp da trên mu bàn tay.
Đến tối, tôi nghĩ tướng công có lẽ cũng sắp về. Tôi quyết tâm sẽ khiến tướng công cảm thấy vui vẻ, sẽ không nói từ “không” với chàng, tôi phải khiến chàng hài lòng.
Một điều rất kỳ lạ là, từ sau khi có sự chung đụng xác thịt với chàng, trong tôi bỗng nảy sinh một thứ tình cảm khác thường với con người đó. Đó là một thứ cảm giác gần gũi hơn cả sự gần gũi với cha mẹ nhưng lại rất khó để diễn đạt thành lời.
Chàng là người đàn ông của tôi, là bầu trời của tôi, là người từ nay về sau tôi phải dâng hiến cả cuộc đời mình.
Tôi bắt đầu nhớ đến chàng, cho dù người đó đối xử không mấy thân thiện với tôi.
Sau bữa tối, chàng vẫn chưa trở về nhà.
Tôi lại tắm gội một lần nữa rồi lặng yên ngồi chờ đợi. Tôi đang tập làm sao để có thể tặng cho tướng công nụ cười tươi tắn nhất.
Canh một, canh hai trôi qua, rồi canh ba, canh bốn, canh năm…
Những chú chim đã bắt đầu hót râm ran báo hiệu một ngày mới, chân trời phía xa xa cũng đang sáng dần lên.
Tôi ngồi bên cửa sổ suốt một đêm. Tướng công suốt đêm cũng không về.
Tôi lo lắng, sợ rằng đã có chuyện gì xảy ra với chàng. Tôi chạy đi tìm mẹ chồng.
Khi tôi hốt hoảng kể việc suốt cả đêm tướng công không về nhà ngủ và hỏi bà xem có biết chàng ở đâu không, bấy giờ mẹ chồng mới dừng bàn tay đang lần tràng hạt, ngước mắt nhìn lên.
Vẫn thái độ hờ hững đó, bà chậm rãi đứng dậy, tiến gần về phía tôi. Bà cầm chuỗi hạt sang bên tay trái, tay phải giơ cao, tát “bốp” lên má tôi.
Sau đó, bà lại đi về chỗ ngồi, bắt đầu dùng bàn tay phải lần đếm chuỗi tràng hạt. Tất cả đều vô cùng chậm rãi và ung dung.
Bà khẽ liếc xéo về phía tôi, thư thả nói – “Có biết thân phận của mình là gì không? Tại sao lại có thể hỏi chuyện chồng mình đi đâu được? Lần này ta không tra cứu nữa. Ta hy vọng sẽ không có lần sau. Hãy nhớ kỹ lấy, ngươi chỉ là một người phụ nữ”.
Tôi đưa tay lên xoa vết thương trên má, quỳ dưới đất, hoảng sợ nhìn mẹ chồng, dường như bà không còn là một người phụ nữ nữa. Bà nhắm mắt không thèm nhìn tôi, miệng đang lầm bầm gì đó, có lẽ bà đang nói chuyện từ bi với Bồ Tát.
Lê tấm thân mệt mỏi trở về phòng, tôi cảm thấy đầu mình váng vất đau, chắc là đã bị trúng gió.
Tối hôm đó, tôi thiếp đi trong mơ hồ và bất an. Đêm ấy, tướng công cũng không về.
Phải đến đêm thứ ba, ôi mới được gặp lại tướng công. Nhìn thấy chàng trở về, tôi lại cảm thấy có chút vui mừng. Mặc dù chàng không thân thiện với tôi, nhưng tôi đã coi chàng là người thân duy nhất của mình trong ngôi nhà này rồi.
Quả nhiên, chàng lại làm chuyện đó với tôi, chỉ có điều, lần này đã nhẹ nhàng hơn một chút.
Tôi có thể cảm nhận được rằng mình là thứ đồ chơi đang được chàng nâng niu, tôi còn ngây thơ nghĩ xem liệu chàng có nhớ tôi như tôi đã nhớ chàng hay không nữa.
“Tướng… công.” – Tôi khe khẽ gọi chàng. Đây là lần đầu tiên tôi nói từ này, cảm thấy vô cùng ngượng ngập.
“Hử?” – Chàng hờ hững đáp lại, dường như đang thiu thiu ngủ.
“Ngày mai… tướng công có về không?” – Tôi hỏi nhỏ.
“Sao? Vừa mới bước chân qua cửa đã định ra oai quản thúc ta ư?” – Chàng ngước mắt lên nhìn trừng trừng vào tôi, khẩu khí không hề có chút thân thiện.
“Không phải! Không phải vậy!” – Tôi vội vàng phủ nhận. Mãi sau cũng không nói được câu nào nữa.
Một lát sau, bên tai tôi đã vang lên tiếng ngáy đều đều.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên sau khi xa nhà, tôi ngủ một cách thư thái.
Một lần, khi trở về, Tướng công mang theo một chiếc trâm cài tóc bằng trân châu để tặng cho tôi.
Tôi vô cùng cảm kích, không thốt lên được lời nào. Tôi không nỡ dùng chiếc trâm ấy. Những lúc chỉ có một mình trong phòng, tôi cầm cây trâm áp lên ngực mình, coi nó như một báu vật.
Những ngày sau đó, chàng thường xuyên không về. Lâu dần, tôi đã quen với việc ngồi đếm thời gian qua đi trong chờ đợi.
Hết ngày này qua ngày khác, hết tháng này qua tháng khác.
Thời gian như thoi đưa, thấm thoát đã nửa năm trôi qua.
Thời gian cứ chầm chậm lướt qua như từng lớp sóng nhỏ, nhưng dường như lại không hề để ý chăm sóc gì tới cái bụng của tôi cả.
Ánh nhìn của mẹ chồng đối với tôi càng ngày càng sắc lạnh. Trước cái nhìn ấy, tôi càng ngày càng cảm thấy bất an.
Bất hiếu có ba tội, không có con nối dõi là tội lớn nhất.
Tôi đã làm một việc mà trời đất không thể tha thứ, đã phạm phải một lỗi mà quỷ thần không thể dung tha, vị trí mợ cả trong nhà của tôi cũng đang bị lung lay.
Tôi bắt đầu ăn chay, bắt đầu thành tâm cầu trời khấn Phật.
Tướng công của tôi lại chẳng hề tỏ ra vội vã, chàng vẫn cứ vài ngày mới trở về nhà một lần, vẫn đối xử với tôi không lạnh nhạt nhưng cũng chẳng nhiệt tình. Chỉ có điều, số lần ân ái của chúng tôi đã giảm đi không ít.
Tướng công là trời, tướng công là thần. Trong lòng tôi, không có việc gì mà thần thánh không thể giải quyết được. Tôi tin tưởng và sùng bái chàng. Tôi nghĩ chàng nhất định sẽ có cách giải quyết.
Quả nhiên, tướng công của tôi đã có cách giải quyết, cách thức giải quyết vấn đề của chàng là cưới thêm vợ bé.
Nửa năm sau khi tôi bước chân vào nhà họ Ngô, một cô gái với ánh mắt gợi tình, nụ cười yểu điệu đã trở thành mợ hai trong nhà.
Tướng công bỗng dưng không còn ham thích ra khỏi nhà nữa, mặc dù vậy, tôi vẫn không thể gặp được chàng.
Tôi biết chàng đang ở đâu, tôi thường ngồi ngây ra nhìn về hướng Đông Nam, đó là nơi ở của chàng và người con gái đó.
Tướng công vẫn đang say giấc nồng sau đêm tân hôn, đôi mắt chàng khép hờ, hàng lông mi chốc chốc lại khẽ động đậy.
Người đàn ông khi ngủ quả thật không đáng sợ bằng khi thức dậy. Đây là lần đầu tiên, tôi ngắm một khuôn mặt của người khác giới từ một khoảng cách gần và lâu như vậy. Không những thế, tôi còn đã chung giường chung gối với người đàn ông ấy. Nghĩ lại, tôi vẫn thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, tôi bỗng phát hiện ra dưới chỗ mình nằm có một tấm lụa trắng, trên tấm lụa đó là một vệt máu đã thâm đen. Hình dáng của vệt máu đó giống như một bông hoa mai nhỏ. Mẹ đã từng nói với tôi, đó là dấu hiệu cho biết, từ một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, tôi đã trở thành một người phụ nữ thực sự.
Tôi hết nhìn vết máu trên tấm lụa lại nhìn người đàn ông đang nằm ngủ trên giường, nghĩ đến những hành động đêm qua mà người đó làm với tôi, mặt tôi lại đỏ ửng lên.
Con bé a hoàn bê nước vào, giúp tôi chải kiểu tóc của các phu nhân. Qua tấm gương đầu, tôi thấy mình già dặn hơn, trông đã có phần nào giống hình ảnh của mẹ.
Lúc đó, tướng công tôi cũng đã tỉnh dậy, cơ thể trần truồng ngồi bên mép giường, đăm đăm nhìn về phía tôi.
Tôi lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu thật thấp.
A hoàn bước lên phía trước giúp chàng mặc quần áo, nhưng bị chàng từ chối.
“Cô, lại đây!” – Tướng công chỉ tay về phía tôi – “Còn ngồi ngây ra đó làm gì, qua đây giúp ta mặc quần áo!” – Đó là câu nói đầu tiên của tướng công dành cho tôi. Giọng nói rất mỏng, không trầm ấm, nam tính như giọng của anh họ.
Tôi hoảng sợ bước lại gần, lập cập giúp tướng công mặc quần áo. Đây là công việc mà trước đây tôi chưa một lần được học qua.
Khi đang thắt dây lưng cho tướng công, chàng bỗng choàng tay ôm ngang eo tôi, véo một cái, tôi giật mình, hít sâu một hơi, đẩy tay chàng ra theo bản năng.
“Không! Đừng như vậy…” – Tôi kêu lên khe khẽ.
Trong phòng vẫn còn một cô bé a hoàn đang đứng lau cửa sổ. Cô ta làm ra vẻ như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì hết, cứ cắm cúi làm công việc của mình.
“Đừng cái gì? Cô cho rằng mình vẫn là tiểu thư như ở nhà hay sao? Từ nay không được nói từ “không” với ta! Nếu không, ta…” – Tướng công giận dữ hét lên, cánh tay giơ lên hướng về phía tôi.
Tôi nhắm mắt lại… Cũng may, cánh tay ấy chỉ dừng lại giữa không trung, ánh mắt uể oải thúc giục – “Nhanh tay lên, bản thiếu gia còn có việc!”.
Tôi sợ đến nỗi toàn thân run lên cầm cập, luống cuống quỳ xuống giúp chàng đi giày. Nước mắt tôi lại chảy vòng quanh từ khi nào.
“Cô đừng diễn bộ mặt đó trước mặt ta nữa! Bản thiếu gia ghét nhất là nhìn thấy con gái khóc lóc! Từ nay, không được phép khóc trước mặt ta.”
“Vâng, thiếp biết rồi.” – Tôi lí nhí đáp lại, lấy tay lau khô nước mắt, cố gắng kìm chế nỗi ấm ức.
Lúc đó, ánh mắt người ấy mới lộ rõ vẻ hài lòng.
Cuối cùng, tất cả đã chỉnh tề, chàng bước ra khỏi căn phòng tân hôn.
Mẹ đã dặn tôi, sáng sớm ngày thứ hai khi về nhà chồng, cô dâu mới phải đến thỉnh an bố mẹ chồng, nhất định không được để xảy ra sơ suất.
Bố chồng không có ở nhà.
Mẹ chồng có đôi mắt sắc sảo, rất kiệm lời. Tay bà đang chầm chậm lần từng hạt trên chuỗi tràng hạt. Người đàn bà ăn chay niệm phật này không hề có chút dáng vẻ hiền từ nào của Bồ Tát.
Tôi quỳ dưới đất, hai tay dâng chén trà lên ngang mặt, một lúc lâu sau bà mới chịu nhìn tôi, thong thả nói – “Đã vào đến cửa nhà họ Ngô này, từ nay đã trở thành người nhà họ Ngô, lời nói, hành động đều phải hết sức chú ý, không được tùy tiện như khi còn là tiểu thư ở nhà mình nữa. Tam tòng tứ đức, chắc Lệnh Đường đã dạy qua rồi. Nếu có bất cứ lỗi lầm gì, ta sẽ xử lý theo đúng quy định của dòng họ”.
Uy lực không thể kháng cự. Tôi cúi thấp đầu một cách nhún nhường – “Vâng”.
Cũng may là mẹ chồng không hề gây khó dễ gì cho tôi, uống xong chén trà do tôi dâng lên, bà liền sai a hoàn đưa tôi về phòng.
Suốt cả ngày chỉ quanh quẩn trong phòng, tôi cũng chẳng biết phải làm gì nữa, lại càng sợ rằng nếu tôi làm việc gì, không may lại phạm phải điều cấm kỵ trong gia đình nhà chồng. Thế là, tôi cứ lặng lẽ ngồi bên cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ cũng có một khu vườn rộn rã tiếng chim. Tôi không gọi được một cái tên cho khu vườn ấy. Tôi chỉ nghĩ, giá như mình là một chú chim thì tốt biết bao.
Tôi lại nhớ đến mẹ. Tôi rất sợ hoàn cảnh của mình lúc này. Tôi nhớ đến vòng tay của mẹ.
Một lát sau, hình ảnh của anh họ lại hiện lên trong tâm trí tôi, bàn tay chàng vẫn nắm chặt chiếc khăn mùi soa thêu hoa. Bỗng dưng tôi lại nhớ đến tướng công của tôi, nhớ lại cảnh tượng diễn ra trong đêm hôm qua, nhớ đến những tiếng kêu dâm dục phát ra từ cổ họng người đó, tôi lại nghĩ, nếu là anh họ, chắc chắn sẽ không thô lỗ như vậy.
Tôi bỗng dưng lắc mạnh đầu nhủ thầm, đã trở thành người của người ta rồi, nhất định phải trung thành với tướng công của mình.
Để trừng phạt vì những suy nghĩ lung tung của mình, tôi dùng móng tay bấu thật mạnh vào lớp da trên mu bàn tay.
Đến tối, tôi nghĩ tướng công có lẽ cũng sắp về. Tôi quyết tâm sẽ khiến tướng công cảm thấy vui vẻ, sẽ không nói từ “không” với chàng, tôi phải khiến chàng hài lòng.
Một điều rất kỳ lạ là, từ sau khi có sự chung đụng xác thịt với chàng, trong tôi bỗng nảy sinh một thứ tình cảm khác thường với con người đó. Đó là một thứ cảm giác gần gũi hơn cả sự gần gũi với cha mẹ nhưng lại rất khó để diễn đạt thành lời.
Chàng là người đàn ông của tôi, là bầu trời của tôi, là người từ nay về sau tôi phải dâng hiến cả cuộc đời mình.
Tôi bắt đầu nhớ đến chàng, cho dù người đó đối xử không mấy thân thiện với tôi.
Sau bữa tối, chàng vẫn chưa trở về nhà.
Tôi lại tắm gội một lần nữa rồi lặng yên ngồi chờ đợi. Tôi đang tập làm sao để có thể tặng cho tướng công nụ cười tươi tắn nhất.
Canh một, canh hai trôi qua, rồi canh ba, canh bốn, canh năm…
Những chú chim đã bắt đầu hót râm ran báo hiệu một ngày mới, chân trời phía xa xa cũng đang sáng dần lên.
Tôi ngồi bên cửa sổ suốt một đêm. Tướng công suốt đêm cũng không về.
Tôi lo lắng, sợ rằng đã có chuyện gì xảy ra với chàng. Tôi chạy đi tìm mẹ chồng.
Khi tôi hốt hoảng kể việc suốt cả đêm tướng công không về nhà ngủ và hỏi bà xem có biết chàng ở đâu không, bấy giờ mẹ chồng mới dừng bàn tay đang lần tràng hạt, ngước mắt nhìn lên.
Vẫn thái độ hờ hững đó, bà chậm rãi đứng dậy, tiến gần về phía tôi. Bà cầm chuỗi hạt sang bên tay trái, tay phải giơ cao, tát “bốp” lên má tôi.
Sau đó, bà lại đi về chỗ ngồi, bắt đầu dùng bàn tay phải lần đếm chuỗi tràng hạt. Tất cả đều vô cùng chậm rãi và ung dung.
Bà khẽ liếc xéo về phía tôi, thư thả nói – “Có biết thân phận của mình là gì không? Tại sao lại có thể hỏi chuyện chồng mình đi đâu được? Lần này ta không tra cứu nữa. Ta hy vọng sẽ không có lần sau. Hãy nhớ kỹ lấy, ngươi chỉ là một người phụ nữ”.
Tôi đưa tay lên xoa vết thương trên má, quỳ dưới đất, hoảng sợ nhìn mẹ chồng, dường như bà không còn là một người phụ nữ nữa. Bà nhắm mắt không thèm nhìn tôi, miệng đang lầm bầm gì đó, có lẽ bà đang nói chuyện từ bi với Bồ Tát.
Lê tấm thân mệt mỏi trở về phòng, tôi cảm thấy đầu mình váng vất đau, chắc là đã bị trúng gió.
Tối hôm đó, tôi thiếp đi trong mơ hồ và bất an. Đêm ấy, tướng công cũng không về.
Phải đến đêm thứ ba, ôi mới được gặp lại tướng công. Nhìn thấy chàng trở về, tôi lại cảm thấy có chút vui mừng. Mặc dù chàng không thân thiện với tôi, nhưng tôi đã coi chàng là người thân duy nhất của mình trong ngôi nhà này rồi.
Quả nhiên, chàng lại làm chuyện đó với tôi, chỉ có điều, lần này đã nhẹ nhàng hơn một chút.
Tôi có thể cảm nhận được rằng mình là thứ đồ chơi đang được chàng nâng niu, tôi còn ngây thơ nghĩ xem liệu chàng có nhớ tôi như tôi đã nhớ chàng hay không nữa.
“Tướng… công.” – Tôi khe khẽ gọi chàng. Đây là lần đầu tiên tôi nói từ này, cảm thấy vô cùng ngượng ngập.
“Hử?” – Chàng hờ hững đáp lại, dường như đang thiu thiu ngủ.
“Ngày mai… tướng công có về không?” – Tôi hỏi nhỏ.
“Sao? Vừa mới bước chân qua cửa đã định ra oai quản thúc ta ư?” – Chàng ngước mắt lên nhìn trừng trừng vào tôi, khẩu khí không hề có chút thân thiện.
“Không phải! Không phải vậy!” – Tôi vội vàng phủ nhận. Mãi sau cũng không nói được câu nào nữa.
Một lát sau, bên tai tôi đã vang lên tiếng ngáy đều đều.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên sau khi xa nhà, tôi ngủ một cách thư thái.
Một lần, khi trở về, Tướng công mang theo một chiếc trâm cài tóc bằng trân châu để tặng cho tôi.
Tôi vô cùng cảm kích, không thốt lên được lời nào. Tôi không nỡ dùng chiếc trâm ấy. Những lúc chỉ có một mình trong phòng, tôi cầm cây trâm áp lên ngực mình, coi nó như một báu vật.
Những ngày sau đó, chàng thường xuyên không về. Lâu dần, tôi đã quen với việc ngồi đếm thời gian qua đi trong chờ đợi.
Hết ngày này qua ngày khác, hết tháng này qua tháng khác.
Thời gian như thoi đưa, thấm thoát đã nửa năm trôi qua.
Thời gian cứ chầm chậm lướt qua như từng lớp sóng nhỏ, nhưng dường như lại không hề để ý chăm sóc gì tới cái bụng của tôi cả.
Ánh nhìn của mẹ chồng đối với tôi càng ngày càng sắc lạnh. Trước cái nhìn ấy, tôi càng ngày càng cảm thấy bất an.
Bất hiếu có ba tội, không có con nối dõi là tội lớn nhất.
Tôi đã làm một việc mà trời đất không thể tha thứ, đã phạm phải một lỗi mà quỷ thần không thể dung tha, vị trí mợ cả trong nhà của tôi cũng đang bị lung lay.
Tôi bắt đầu ăn chay, bắt đầu thành tâm cầu trời khấn Phật.
Tướng công của tôi lại chẳng hề tỏ ra vội vã, chàng vẫn cứ vài ngày mới trở về nhà một lần, vẫn đối xử với tôi không lạnh nhạt nhưng cũng chẳng nhiệt tình. Chỉ có điều, số lần ân ái của chúng tôi đã giảm đi không ít.
Tướng công là trời, tướng công là thần. Trong lòng tôi, không có việc gì mà thần thánh không thể giải quyết được. Tôi tin tưởng và sùng bái chàng. Tôi nghĩ chàng nhất định sẽ có cách giải quyết.
Quả nhiên, tướng công của tôi đã có cách giải quyết, cách thức giải quyết vấn đề của chàng là cưới thêm vợ bé.
Nửa năm sau khi tôi bước chân vào nhà họ Ngô, một cô gái với ánh mắt gợi tình, nụ cười yểu điệu đã trở thành mợ hai trong nhà.
Tướng công bỗng dưng không còn ham thích ra khỏi nhà nữa, mặc dù vậy, tôi vẫn không thể gặp được chàng.
Tôi biết chàng đang ở đâu, tôi thường ngồi ngây ra nhìn về hướng Đông Nam, đó là nơi ở của chàng và người con gái đó.