CHƯƠNG 9: THÍCH CHƠI TRÒ GIẢ VỜ ĐỨNG ĐẮN
CHƯƠNG 9: THÍCH CHƠI TRÒ GIẢ VỜ ĐỨNG ĐẮN
Hôm sau, ánh mặt trời sáng rạng, cuộc sống thành phố bận rộn lại tiếp tục.
Bạch Chấn Tiếu tự mình đi tới Danh Đô Đại Hạ, đứng ngoài cửa công ty luật cao chín tầng, ngẩng đầu nhìn về phía trung ương đỡ đích mấy chữ to "Công ty luật Lập Hiên", một tia sang lóe lên dưới con ngươi đen sâu thẳm, cất bước đi vào.
Dáng người cao lớn luôn dễ thu hút ánh mắt người khác, Amy đứng ở vị trí tiếp tân đã nhìn thấy Bạch Chấn Tiếu, chân mày thoáng qua vẻ nghi hoặc. Được đào tạo bài bản, cô không quên bước lên, mặt mỉm cười, lễ phép hỏi: "Cậu Bạc, chúng tôi có thể giúp gì cho cậu?"
"Luật sư Lâm có ở đây không?" Bạch Chấn Tiếu giọng bình nhiên, ánh mắt mang một cảm giác hời hợt.
"Có, mời đi cùng tôi."
Dáng người cao lớn bước vào sảnh, ngạo nghễ như 'Người xâm lăng', phá vỡ bầu không khí yên bình, khiến mọi người hít một hơi lạnh, sinh ra cảnh giác.
Giống như tất cả ánh mắt đều bắn về phía bên này, mắt thấy anh đi tới phòng làm việc luật sư Lâm, rối rít bàn tán: "Đó không phải là Bạch Chấn Tiếu sao?"
"Đúng, chính là anh ta, nhưng sao anh ta lại tới đây?"
"Luật sư Lâm khiến anh ta thua kiện bồi thường 900 tỷ, không phải là đến tìm Luật sư Lâm gây phiền toái chứ ?
Mọi người suy đoán trong lo lắng, Bạch Chấn Tiếu đã đi theo Amy đi tới phòng làm việc Lâm Vũ Thiến.
Lâm Vũ Thiến cũng không ngạc nhiên khi anh đến, nhưng diễn trò phải diễn cho hết. Sau khi Amy rời đi, cô ý tỏ ra kinh ngạc nói: "900 tỷ bồi thường khoản hẳn không cần anh Bạc đích thân ra tay chứ?"
Bạch Chấn Tiếu đi tới chỗ cô, dùng thần thái cao ngạo nhìn xuống cô, hỏi ngược một câu: "Làm sao, em thật sự không biết ý đồ của tôi à?"
Anh đảo mắt, nhìn xung quanh.
Lâm Vũ Thiến lắc đầu: "Tôi thật sự không nghĩ anh Bạc đây lại để ý tới chuyện bồi thường như vậy, đích thân tới vì 900 tỷ, loại chuyện nhỏ này giao cho cố vấn pháp luật xử lý là được."
Bạch Chấn Tiếu lười nói nhảm cùng cô, trực tiếp cầm tờ giấy A5 tối hôm qua, giấy vẽ gìn giữ cực tốt, bốn phía không có nếp nhăn, ở giữa chỉ vẽ hai hình chữ thập.
Anh chỉ hình vẽ trong đó, chất vấn: "Đây là ý gì?"
Tối hôm qua đưa cho anh, lại cố ý để cho anh không tìm được, cùng anh chơi trốn tìm?
Lâm Vũ Thiến tỉ mỉ nhìn thật kĩ một lát, nghi ngờ nói: "Đây cũng là một đóa hoa chứ?"
"Lâm Vũ Thiến, đến lúc này em còn giả bộ?" Bạch Chấn Tiếu nhìn vào khuôn mặt tinh tế bình tĩnh của cô, thật muốn đi tới xé nát.
Đôi mắt xinh đẹp trong suốt của Lâm Vũ Thiến nhìn thẳng vào anh, nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi hiểu, hôm nay anh Bạc tới đây không phải vì chuyện tiền bồi thường, mà là tới thảo luận cùng tôi đóa hoa này. . . Theo tôi thấy bông hoa này vẽ không tệ, cũng không biết là vị hồng nhan tri kỷ nào của anh Bạc đây vẽ."
Bạch Chấn Tiếu không nói gì, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén quan sát cô hồi lâu, thân là luật sư, cô có tố chất tâm lý rất tốt, nụ cười trên mặt có vẻ thờ ơ, ánh mắt lại sắc bén từ chối người khác.
Loại phụ nữ này, vẫn là lần đầu tiên anh gặp phải.
"Vậy em có hứng thú làm hồng nhan tri kỷ của tôi chứ?" Bạch Chấn Tiếu hơi nâng khóe mắt, cô thích chơi trò giả đứng đắn, vậy anh chơi cùng cô tới cùng.
"Hahaa!" Lâm Vũ Thiến giống như nghe được chuyện cười hài hước nhất mọi thời đại: "Đây là công ty luật, là chỗ tôi làm việc, nếu anh muốn cùng tôi trò chuyện chuyện riêng, vậy thì chờ sau khi tôi tan sở, chúng ta hẹn một chỗ. . . Từ từ trò chuyện."
"Được, tôi chờ em, chúng ta tới đó nói chút chuyện chính." Bạch Chấn Tiếu ngồi xuống cái ghế đối diện, nghiêm túc nói: "Tôi thấy thân phận giám đốc điều hành của Hoàng Bạch, tôi mời em gia nhập Hoàng Bạch, đảm nhận vị trí cố vấn pháp lý!"
"Cố vấn pháp lý?" Lâm Vũ Thiến cố ý tỏ ra nghi ngờ, khóe miệng mang nụ cười nhạt: "Tôi để cho Hoàng Bạch tổn thất 900 tỷ tiền bồi thường, anh lại muốn tôi đến đó làm cố vấn pháp lý, tôi nên nói anh biết trân trọng người tài? Hay là nên nói anh chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi―― không có ý tốt?"
Cô nói chuyện sắc bén thẳng thắn, không nể mặt ai.
"Em nghĩ thế nào cũng được, điều kiện đãi ngộ tùy thuộc vào em!" Bạch Chấn Tiếu nhìn chằm chằm cô, dùng lợi ích quyền lợi dụ dỗ cô.
"Cám ơn anh Bạc đã để mắt tới tôi, nhưng tôi. . . Phúc, bất, hưởng, tận, tôi còn phải làm việc, xin anh Bạc trở về đi!" Cô lưu loát đứng dậy, trực tiếp đi tới cửa, mở cửa ra, rất kiên nhẫn chờ anh đi ra ngoài.
Có ý tứ!
Bạch Chấn Tiếu cười nhạt, không có ở lại bao lâu, lúc đi tới trước mặt cô, hai người hai mắt nhìn nhau, anh phát hiện, ánh mắt cô nhẹ nhàng bình tĩnh, không có bất kỳ gợn sóng nào.
Cái này chứng minh cô không hề để chuyện anh nói trong lòng, anh hơi ngừng lại, ý vị thâm trường nói một câu: "Chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi."
Lâm Vũ Thiến cho anh một câu trả lời 'Thú vị': "Rất mong đợi, có lẽ lần sau, tôi sẽ để cho quý công ty bồi tổn thất không chỉ 900 tỷ!"
Bạch Chấn Tiếu không giận mà lại cười, gật đầu một cái, tương lai còn dài!
Cùng lúc đó, một người phụ nữ mặc đồ đen từ trên xuống dưới đi tới.
Khi nhìn thấy Bạch Chấn Tiếu đi tới chỗ mình, ánh mắt không tưởng tượng nổi, đôi mắt lạnh như băng bỗng xen thêm chút ngưỡng mộ, ánh mắt dừng ở trên người anh, không rời đi nữa.
Sau khi Bạch Chấn Tiếu đi ra khỏi cửa, rời đi thẳng, mặt mũi lại khôi phục sự lạnh lùng, nhưng khóe miệng cười khẽ, để lại cho người khác cảm giác uy nghiêm.
Lâm Vũ Thiến đã chú ý tới cô gái trước mắt, chỉ dùng ba giây, đã quan sát cô gái cẩn thận ――
Chiếc váy đen dài thắt eo, khiến vẻ đẹp của cô ấy càng hoàn hảo, giày cao gót màu đen để cho người sinh ra cảm giác xa cách, mái tóc dài sáng bóng xinh đẹp, cả người cô mặc đồ đen, duy chỉ có chiếc túi xách bằng da Gucci QueenMargaret có điểm thêm màu trắng. Đặc biệt là con ong trang trí đính pha lê trong suốt, màu trắng truyền thống phát sáng trên màu đen huyền bí.
Con ngươi cô ấy nhỏ, mắt nhọn, nhưng phối hợp với gương mặt đó, tất cả đều rất hòa hợp, để lại cho người khác cảm giác ấn tượng không thể quên.
Thấy cô ngây ngô đứng ở đằng kia, cũng không biết đang suy nghĩ gì, Lâm Vũ Thiến không để ý cô ấy nữa, trở lại trước bàn làm việc mình ngồi xuống.
Tần Tuyết hoàn hồn, định nhìn Bạch Chấn Tiếu một cái nữa, nhưng phát hiện bóng người anh đã sớm không thấy đâu nữa.
Ánh mắt cô ấy thoáng qua một tia giận dữ như săn mồi, một giây sau, khi cô ta nhìn về phía Lâm Vũ Thiến , thần sắc chuyển thành ngạo mạn.
Ngay cả cửa cô ấy cũng không gõ, ánh mắt nhắm thẳng vào Lâm Vũ Thiến : "Cô chính là người đã khiến tập đoàn Hoàng Bạch thua kiện 900 tỷ?"
Lâm Vũ Thiến cười, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn chằm chằm cô ấy: "Cô là ai?"
Khuôn mặt xinh đẹp động long người của cô ấy lộ ra vẻ khinh bỉ, viết đầy chữ 'Mắc mớ gì tôi phải nói cho cô biết'.
Thái độ của cô làm Tần Tuyết hơi sững sờ, nghĩ đến mục đích mình tới, mới buông xuống dáng vẻ của mình, mở miệng nói: "Tôi là Tần Tuyết , tôi muốn cô làm luật sư đại diện cho tôi, giúp tôi thắng kiện!"
Tần Tuyết !
Lâm Vũ Thiến nhanh chóng lục soát tin tức trong đầu ―― Góa phụ đen!
Cô nhớ lần trước trong cuộc hẹn khách hàng, đúng là có một người tên là Tần Tuyết .
Thái Tuyết, 32 tuổi, danh viện thành phố Hiện, nhưng cũng là 'Hắc quả phụ' nổi tiếng trong giới!
Người này có lẽ là trời sinh khắc chồng, từng có bốn lần kết hôn, mỗi lần kết hôn không kéo dài lắm, lâu lắm thì nửa năm năm, người chồng cũng sẽ gặp phải các loại tai nạn mà mất mạng.
Người người đều nói cô mặt lộ vẻ khắc chồng, mạng cứng rắn khắc chồng, vì vậy biệt danh 'Hắc quả phụ' ra đời.
Lâm Vũ Thiến hồi tưởng ghi chép trong tài liệu, Tần Tuyết đầu năm ngoái mới vừa được hưởng tài sản của chồng thứ ba, cuối năm lại gả cho chồng thứ tư, nhưng kết hôn mới nửa năm, cũng vừa mới tuần trước, chồng thứ tư của cô ấy lại chết!
Đến nỗi nguyên nhân cái chết, trong tài liệu dùng một câu rất quỷ dị để khái quát ―― cả người trần truồng chết trên giường.
Cái lạnh chạy dọc xương sống cô, đôi mắt cô ngước nhìn người phụ nữ trước mắt, cả người quần áo đen khiến cô ấy càng thêm lạnh lẽo.
Cô không tin mấy thứ tà môn ngoại đạo, thu hồi suy nghĩ, mở ra một phần hồ sơ, mở miệng nói: "Nếu như cô Tần muốn kiện, thì mời ngồi. Tôi không có thói quen nói chuyện ngước mắt nhìn người khác."
Câu sau cùng cứ thế buột miệng nói ra, Lâm Vũ Thiến mới giật mình, cô lại dùng lời Bạch Chấn Tiếu đã từng nói với mình để nói với người khác?
Tần Tuyết thấy cô không nịnh nọt mình giống những người khác, rất khâm phục lòng can đảm và sự hiểu biết của cô, thần sắc hơi thu lại một chút, đi tới ngồi xuống.
Hôm sau, ánh mặt trời sáng rạng, cuộc sống thành phố bận rộn lại tiếp tục.
Bạch Chấn Tiếu tự mình đi tới Danh Đô Đại Hạ, đứng ngoài cửa công ty luật cao chín tầng, ngẩng đầu nhìn về phía trung ương đỡ đích mấy chữ to "Công ty luật Lập Hiên", một tia sang lóe lên dưới con ngươi đen sâu thẳm, cất bước đi vào.
Dáng người cao lớn luôn dễ thu hút ánh mắt người khác, Amy đứng ở vị trí tiếp tân đã nhìn thấy Bạch Chấn Tiếu, chân mày thoáng qua vẻ nghi hoặc. Được đào tạo bài bản, cô không quên bước lên, mặt mỉm cười, lễ phép hỏi: "Cậu Bạc, chúng tôi có thể giúp gì cho cậu?"
"Luật sư Lâm có ở đây không?" Bạch Chấn Tiếu giọng bình nhiên, ánh mắt mang một cảm giác hời hợt.
"Có, mời đi cùng tôi."
Dáng người cao lớn bước vào sảnh, ngạo nghễ như 'Người xâm lăng', phá vỡ bầu không khí yên bình, khiến mọi người hít một hơi lạnh, sinh ra cảnh giác.
Giống như tất cả ánh mắt đều bắn về phía bên này, mắt thấy anh đi tới phòng làm việc luật sư Lâm, rối rít bàn tán: "Đó không phải là Bạch Chấn Tiếu sao?"
"Đúng, chính là anh ta, nhưng sao anh ta lại tới đây?"
"Luật sư Lâm khiến anh ta thua kiện bồi thường 900 tỷ, không phải là đến tìm Luật sư Lâm gây phiền toái chứ ?
Mọi người suy đoán trong lo lắng, Bạch Chấn Tiếu đã đi theo Amy đi tới phòng làm việc Lâm Vũ Thiến.
Lâm Vũ Thiến cũng không ngạc nhiên khi anh đến, nhưng diễn trò phải diễn cho hết. Sau khi Amy rời đi, cô ý tỏ ra kinh ngạc nói: "900 tỷ bồi thường khoản hẳn không cần anh Bạc đích thân ra tay chứ?"
Bạch Chấn Tiếu đi tới chỗ cô, dùng thần thái cao ngạo nhìn xuống cô, hỏi ngược một câu: "Làm sao, em thật sự không biết ý đồ của tôi à?"
Anh đảo mắt, nhìn xung quanh.
Lâm Vũ Thiến lắc đầu: "Tôi thật sự không nghĩ anh Bạc đây lại để ý tới chuyện bồi thường như vậy, đích thân tới vì 900 tỷ, loại chuyện nhỏ này giao cho cố vấn pháp luật xử lý là được."
Bạch Chấn Tiếu lười nói nhảm cùng cô, trực tiếp cầm tờ giấy A5 tối hôm qua, giấy vẽ gìn giữ cực tốt, bốn phía không có nếp nhăn, ở giữa chỉ vẽ hai hình chữ thập.
Anh chỉ hình vẽ trong đó, chất vấn: "Đây là ý gì?"
Tối hôm qua đưa cho anh, lại cố ý để cho anh không tìm được, cùng anh chơi trốn tìm?
Lâm Vũ Thiến tỉ mỉ nhìn thật kĩ một lát, nghi ngờ nói: "Đây cũng là một đóa hoa chứ?"
"Lâm Vũ Thiến, đến lúc này em còn giả bộ?" Bạch Chấn Tiếu nhìn vào khuôn mặt tinh tế bình tĩnh của cô, thật muốn đi tới xé nát.
Đôi mắt xinh đẹp trong suốt của Lâm Vũ Thiến nhìn thẳng vào anh, nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi hiểu, hôm nay anh Bạc tới đây không phải vì chuyện tiền bồi thường, mà là tới thảo luận cùng tôi đóa hoa này. . . Theo tôi thấy bông hoa này vẽ không tệ, cũng không biết là vị hồng nhan tri kỷ nào của anh Bạc đây vẽ."
Bạch Chấn Tiếu không nói gì, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén quan sát cô hồi lâu, thân là luật sư, cô có tố chất tâm lý rất tốt, nụ cười trên mặt có vẻ thờ ơ, ánh mắt lại sắc bén từ chối người khác.
Loại phụ nữ này, vẫn là lần đầu tiên anh gặp phải.
"Vậy em có hứng thú làm hồng nhan tri kỷ của tôi chứ?" Bạch Chấn Tiếu hơi nâng khóe mắt, cô thích chơi trò giả đứng đắn, vậy anh chơi cùng cô tới cùng.
"Hahaa!" Lâm Vũ Thiến giống như nghe được chuyện cười hài hước nhất mọi thời đại: "Đây là công ty luật, là chỗ tôi làm việc, nếu anh muốn cùng tôi trò chuyện chuyện riêng, vậy thì chờ sau khi tôi tan sở, chúng ta hẹn một chỗ. . . Từ từ trò chuyện."
"Được, tôi chờ em, chúng ta tới đó nói chút chuyện chính." Bạch Chấn Tiếu ngồi xuống cái ghế đối diện, nghiêm túc nói: "Tôi thấy thân phận giám đốc điều hành của Hoàng Bạch, tôi mời em gia nhập Hoàng Bạch, đảm nhận vị trí cố vấn pháp lý!"
"Cố vấn pháp lý?" Lâm Vũ Thiến cố ý tỏ ra nghi ngờ, khóe miệng mang nụ cười nhạt: "Tôi để cho Hoàng Bạch tổn thất 900 tỷ tiền bồi thường, anh lại muốn tôi đến đó làm cố vấn pháp lý, tôi nên nói anh biết trân trọng người tài? Hay là nên nói anh chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi―― không có ý tốt?"
Cô nói chuyện sắc bén thẳng thắn, không nể mặt ai.
"Em nghĩ thế nào cũng được, điều kiện đãi ngộ tùy thuộc vào em!" Bạch Chấn Tiếu nhìn chằm chằm cô, dùng lợi ích quyền lợi dụ dỗ cô.
"Cám ơn anh Bạc đã để mắt tới tôi, nhưng tôi. . . Phúc, bất, hưởng, tận, tôi còn phải làm việc, xin anh Bạc trở về đi!" Cô lưu loát đứng dậy, trực tiếp đi tới cửa, mở cửa ra, rất kiên nhẫn chờ anh đi ra ngoài.
Có ý tứ!
Bạch Chấn Tiếu cười nhạt, không có ở lại bao lâu, lúc đi tới trước mặt cô, hai người hai mắt nhìn nhau, anh phát hiện, ánh mắt cô nhẹ nhàng bình tĩnh, không có bất kỳ gợn sóng nào.
Cái này chứng minh cô không hề để chuyện anh nói trong lòng, anh hơi ngừng lại, ý vị thâm trường nói một câu: "Chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi."
Lâm Vũ Thiến cho anh một câu trả lời 'Thú vị': "Rất mong đợi, có lẽ lần sau, tôi sẽ để cho quý công ty bồi tổn thất không chỉ 900 tỷ!"
Bạch Chấn Tiếu không giận mà lại cười, gật đầu một cái, tương lai còn dài!
Cùng lúc đó, một người phụ nữ mặc đồ đen từ trên xuống dưới đi tới.
Khi nhìn thấy Bạch Chấn Tiếu đi tới chỗ mình, ánh mắt không tưởng tượng nổi, đôi mắt lạnh như băng bỗng xen thêm chút ngưỡng mộ, ánh mắt dừng ở trên người anh, không rời đi nữa.
Sau khi Bạch Chấn Tiếu đi ra khỏi cửa, rời đi thẳng, mặt mũi lại khôi phục sự lạnh lùng, nhưng khóe miệng cười khẽ, để lại cho người khác cảm giác uy nghiêm.
Lâm Vũ Thiến đã chú ý tới cô gái trước mắt, chỉ dùng ba giây, đã quan sát cô gái cẩn thận ――
Chiếc váy đen dài thắt eo, khiến vẻ đẹp của cô ấy càng hoàn hảo, giày cao gót màu đen để cho người sinh ra cảm giác xa cách, mái tóc dài sáng bóng xinh đẹp, cả người cô mặc đồ đen, duy chỉ có chiếc túi xách bằng da Gucci QueenMargaret có điểm thêm màu trắng. Đặc biệt là con ong trang trí đính pha lê trong suốt, màu trắng truyền thống phát sáng trên màu đen huyền bí.
Con ngươi cô ấy nhỏ, mắt nhọn, nhưng phối hợp với gương mặt đó, tất cả đều rất hòa hợp, để lại cho người khác cảm giác ấn tượng không thể quên.
Thấy cô ngây ngô đứng ở đằng kia, cũng không biết đang suy nghĩ gì, Lâm Vũ Thiến không để ý cô ấy nữa, trở lại trước bàn làm việc mình ngồi xuống.
Tần Tuyết hoàn hồn, định nhìn Bạch Chấn Tiếu một cái nữa, nhưng phát hiện bóng người anh đã sớm không thấy đâu nữa.
Ánh mắt cô ấy thoáng qua một tia giận dữ như săn mồi, một giây sau, khi cô ta nhìn về phía Lâm Vũ Thiến , thần sắc chuyển thành ngạo mạn.
Ngay cả cửa cô ấy cũng không gõ, ánh mắt nhắm thẳng vào Lâm Vũ Thiến : "Cô chính là người đã khiến tập đoàn Hoàng Bạch thua kiện 900 tỷ?"
Lâm Vũ Thiến cười, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn chằm chằm cô ấy: "Cô là ai?"
Khuôn mặt xinh đẹp động long người của cô ấy lộ ra vẻ khinh bỉ, viết đầy chữ 'Mắc mớ gì tôi phải nói cho cô biết'.
Thái độ của cô làm Tần Tuyết hơi sững sờ, nghĩ đến mục đích mình tới, mới buông xuống dáng vẻ của mình, mở miệng nói: "Tôi là Tần Tuyết , tôi muốn cô làm luật sư đại diện cho tôi, giúp tôi thắng kiện!"
Tần Tuyết !
Lâm Vũ Thiến nhanh chóng lục soát tin tức trong đầu ―― Góa phụ đen!
Cô nhớ lần trước trong cuộc hẹn khách hàng, đúng là có một người tên là Tần Tuyết .
Thái Tuyết, 32 tuổi, danh viện thành phố Hiện, nhưng cũng là 'Hắc quả phụ' nổi tiếng trong giới!
Người này có lẽ là trời sinh khắc chồng, từng có bốn lần kết hôn, mỗi lần kết hôn không kéo dài lắm, lâu lắm thì nửa năm năm, người chồng cũng sẽ gặp phải các loại tai nạn mà mất mạng.
Người người đều nói cô mặt lộ vẻ khắc chồng, mạng cứng rắn khắc chồng, vì vậy biệt danh 'Hắc quả phụ' ra đời.
Lâm Vũ Thiến hồi tưởng ghi chép trong tài liệu, Tần Tuyết đầu năm ngoái mới vừa được hưởng tài sản của chồng thứ ba, cuối năm lại gả cho chồng thứ tư, nhưng kết hôn mới nửa năm, cũng vừa mới tuần trước, chồng thứ tư của cô ấy lại chết!
Đến nỗi nguyên nhân cái chết, trong tài liệu dùng một câu rất quỷ dị để khái quát ―― cả người trần truồng chết trên giường.
Cái lạnh chạy dọc xương sống cô, đôi mắt cô ngước nhìn người phụ nữ trước mắt, cả người quần áo đen khiến cô ấy càng thêm lạnh lẽo.
Cô không tin mấy thứ tà môn ngoại đạo, thu hồi suy nghĩ, mở ra một phần hồ sơ, mở miệng nói: "Nếu như cô Tần muốn kiện, thì mời ngồi. Tôi không có thói quen nói chuyện ngước mắt nhìn người khác."
Câu sau cùng cứ thế buột miệng nói ra, Lâm Vũ Thiến mới giật mình, cô lại dùng lời Bạch Chấn Tiếu đã từng nói với mình để nói với người khác?
Tần Tuyết thấy cô không nịnh nọt mình giống những người khác, rất khâm phục lòng can đảm và sự hiểu biết của cô, thần sắc hơi thu lại một chút, đi tới ngồi xuống.