CHƯƠNG 7: CHÚC MỪNG TÔI BỒI THƯỜNG CHÍN TRĂM TỶ SAO?
CHƯƠNG 7: CHÚC MỪNG TÔI BỒI THƯỜNG CHÍN TRĂM TỶ SAO?
Tòa nhà Hoàng Bạch nằm ở đoạn đường đắt giá nhất trên khu phố tài chính của thành phố Hiện, là trụ sở chính của tập đoàn Hoàng Bạch gồm tám mươi tám tầng, cao tổng độ đạt tới 500 mét. Hình dáng kiến trúc bên ngoài toàn hà được lấy linh cảm từ mặt trời vĩnh hằng, dùng kính màu trắng bạc che phủ lớp tường ngoài, các góc cạnh đều mạ vàng K, tạo ra kiến trúc tiêu biểu có cảm giác vô cùng hiện đại lại tao nhã và sang trọng!
Ánh nắng chiếu lên mặt kính công nghiệp bắt mắt làm người ta không thể nào dời mắt được, giống như một mặt trời nóng bóng rực cháy. Đến buổi tối, cả tòa nhà từ trên xuống dưới đều sáng đèn giống như viên Dạ Minh Châu gắn vào màn đêm.
Bạch Chấn Tiếu từ toà án trở lại công ty, lạnh lùng đi vào thang máy lên thẳng phòng làm việc ở tầng cao nhất. Trợ lý Âu Dương Huy đã chợt sẵn ở cửa thang máy từ lâu. Anh ta thấy anh đi ra liền dè dặt tiến tới: “Tổng giám đốc Bạchh , kết quả xét xử thế nào?"
Gương mặt Bạch Chấn Tiếu trầm tĩnh như nước, trong đáy mắt lóe lên tia sáng sắc bén, giọng nói nặng nề uy nghiêm vang lên: “Đuổi Trần Lập Hồng và tất cả đội ngũ dưới tay của ông ta."
Vẻ mặt Âu Dương Huy chợt biến đổi. Chẳng lẽ là...
"Nhờ ông ta ban tặng mà công ty đã lỗ mất chín trăm tỷ đấy. Hoàng Bạch không giữ lại những kẻ vô dụng." Trên gương mặt Bạch Chấn Tiếu lạnh lùng, đôi môi mím lại thành đường cong sắc bén làm người ta khiếp sợ.
Anh bước vững vàng về phía trước, trợ lý đuổi theo: “Vậy ai sẽ tới bổ sung vào vị trí trống đây?"
Bạch Chấn Tiếu nhìn về phía anh ta, suy nghĩ một lát mới nói: “Tôi nghe nói, bên phía Đường Ân có một đội ngũ trong ngành có danh tiếng không tệ."
Ánh mắt anh đầy toan tính, lời nói cũng mang theo ẩn ý sâu xa. Âu Dương Huy lập tức hiểu rõ: “Về phương diện số tiền thuê thì sao?"
"Không cần để ý tốn số tiền lớn tới mức nào !" Chín trăm tỷ mà anh còn bồi thường được thì cũng không quan tâm tới chút tiền nhỏ này.
"Vâng, tôi sẽ đích thân đi đàm phán chuyện này, ngoài ra còn có một việc."
"Nói mau!" Bạch Chấn Tiếu ghét nhất là người khác nói chuyện ấp a ấp úng
"cô Lâm tới đây, đã chờ ở trong phòng làm việc của ngài gần một giờ rồi..." Hai người rẽ qua chỗ ngoặt, phía trước chính là phòng làm việc của Bạch Chấn Tiếu .
Âu Dương Huy đi theo Bạch Chấn Tiếu đã năm năm, đến nay vẫn không rõ rốt cuộc quan hệ giữa Tổng giám đốc Bạchh và cô Lâm kia là thế nào?
Bạn gái à? Vợ chưa cưới sao?
Bạch Chấn Tiếu nghe nói tới cô Lâm liền liên tưởng đến yêu tinh nhỏ Lâm Vũ Thiến , anh bước chậm lại: “Anh đi điều tra xem năm năm nay Lâm Vũ Thiến ở nước ngoài từng trải qua những chuyện gì. Phải nhớ là cặn kẽ."
"Lâm Vũ Thiến à?" Âu Dương Huy nhất thời nghĩ không ra Lâm Vũ Thiến này là ai?
Bạch Chấn Tiếu thấy vẻ mặt anh ta không hiểu được thì gợi ý một câu: “Lâm Bảo Sâm có mấy cô con gái?"
Lâm Kha Diệp, Lâm Tử Nghiên ... dường như còn có một người nữa...
Bạch Chấn Tiếu để cho Âu Dương tự mình suy nghĩ, anh đẩy cửa đi vào phòng làm việc, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Kha Diệp ngồi ở trên sô pha chờ anh về. Lâm Kha Diệp thấy anh liền mừng rỡ đứng lên: “Chấn Tiếu, anh về rồi."
Bạch Chấn Tiếu không trả lời cô ta mà đi thẳng về phía bàn làm việc.
Lâm Kha Diệp mặc một áo tay lỡ in hoa nổi, chân váy chữ A viền lá sen dài quá đầu gối kết hợp với đôi giày cao gót nhỏ làm lộ ra phong cách của cô gái xinh đẹp hiền thục trong giới thượng lưu.
Cô ta cầm chiếc bánh Mousse do mình tự làm, nụ cười 30 độ đặc trưng thắp sáng lên trên gương mặt được trang điểm tinh tế của cô ta, cũng đi tới theo bước chân anh.
Trên gương mặt cô ta lộ ra sự dịu dàng làm người ta tưởng rằng hai người đang yêu nhau thắm thiết. Trái lại Bạch Chấn Tiếu ngồi ở trên ghế giám đốc của anh, gương mặt thâm trầm giống như một vùng biển sâu không thể nhìn thấy đáy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên người cô ta, suy đoán dụng ý của cô ta. Khi nhìn thấy hộp bánh, anh đúng thu lại tầm mắt.
"Chấn Tiếu, chúc mừng anh.” Trong khi Lâm Kha Diệp nói chuyện lại đặt chiếc bánh xuống, ân cần nói: "Anh cực khổ một buổi sáng rồi, ăn miếng bánh ngọt đi. Có cần em bảo thư ký pha cho anh một cốc cà phê không?"
Giọng điệu của cô ta đã lặng lẽ chuyển thành giọng điệu của bà chủ một cách đương nhiên.
Bạch Chấn Tiếu nghe cô ta nói lời này thì sắc mặt tối lại: “Chúc mừng tôi à? Chúc mừng tôi bồi thường chín trăm tỷ sao?"
Lâm Kha Diệp sửng sốt. Cô ta cho rằng có luật sư có tiếng ra mặt thì vụ kiện này chắc chắn sẽ thắng. Khi ý thức được mình phạm sai lầm, cô ta lập tức áy náy nói: “Xin lỗi, em không biết kết quả sẽ như vậy."
Cô ta cố ý đi tới bên cạnh Bạch Chấn Tiếu , mở hộp bánh ra, một mùi trắng ngọt đắng nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí: “Là em sai, lỗi của em, anh đừng nóng giận. Hay là anh ăn miếng bánh ngọt đi, trong bánh ngọt có đường có thể bổ túc thêm vitamin B cho cơ thể anh, tâm trạng của anh cũng sẽ tốt hơn."
Cô ta đưa thì bạc đến trước người anh, cố ý cúi người xuống gần anh và dịu dàng khuyên: “Anh ăn một miếng đi!"
Bạch Chấn Tiếu nhìn cái bánh kia và có phần chống cự, nhưng Lâm Kha Diệp bỏ qua ánh mắt bài xích của anh, lại nhạy cảm ngửi được mùi phụ nữ thoang thoảng trên người anh.
Cô ta là phụ nữ nên đặc biệt nhạy cảm với nước hoa. Mùi thơm nhẹ này rất đặc biệt, trong lành, tao nhã. Xung quanh anh phần lớn là đàn ông, phòng thư ký chỉ có mấy cô thư ký cũng không có cơ hội dính lên anh, nhưng mùi nước hoa này lại thật sự tồn tại, rốt cuộc là người phụ nữ hoang dã nào muốn đến cướp người đàn ông của cô ta?
Trong mắt Lâm Kha Diệp hiện lên sự tức giận nhưng cô ta cố gắng khống chế biểu cảm của mình, chỉ một giây sau, gương mặt cô ta nhìn về phía Bạch Chấn Tiếu lại mỉm cười.
"Cô đi đi, đừng tới cản trở tôi làm việc!" Bạch Chấn Tiếu rõ ràng không có hứng thú đối với sự nhiệt tình của cô ta. Anh mở tập tài liệu ra và tập trung làm việc.
Vẻ tươi cười của Lâm Kha Diệp có phần không được tự nhiên nhưng lại không dám tiếp tục ở lại làm trái với lời anh nói. Cô ta thả cái thìa bạc trong tay xuống, lưu luyến nói: “Nếu anh phải làm việc, vậy em không quấy rầy anh nữa, bình thường anh phải chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng cứ mãi tăng ca sẽ có hại cho sức khỏe đâu."
Lâm Kha Diệp nói xong thì dừng lại ba giây, thấy anh không có bất kỳ phản ứng nào đối với mình lại hơi ấm ức, bước chậm lấy túi rồi rời khỏi phòng làm việc.
Nghe được tiếng đóng cửa rất khẽ vang lên, Bạch Chấn Tiếu ấn nút điện thoại nội bộ, sau đó thư ký đi vào.
"Tổng giám đốc Bạchh ?"
"Ném thứ này đi!" Anh lạnh lùng liếc nhìn chiếc bánh mousse kia, trong mắt đầy vẻ bài xích.
Thư ký không dám chậm trễ, tiến lên cầm bánh đi.
"Chờ một lát!" Bạch Chấn Tiếu đột nhiên gọi anh ta lại: "Căn dặn xuống, cấm Lâm Kha Diệp lại bước vào công ty nửa bước."
"Vâng, Tổng giám đốc Bạchh ."
Tòa nhà Hoàng Bạch nằm ở đoạn đường đắt giá nhất trên khu phố tài chính của thành phố Hiện, là trụ sở chính của tập đoàn Hoàng Bạch gồm tám mươi tám tầng, cao tổng độ đạt tới 500 mét. Hình dáng kiến trúc bên ngoài toàn hà được lấy linh cảm từ mặt trời vĩnh hằng, dùng kính màu trắng bạc che phủ lớp tường ngoài, các góc cạnh đều mạ vàng K, tạo ra kiến trúc tiêu biểu có cảm giác vô cùng hiện đại lại tao nhã và sang trọng!
Ánh nắng chiếu lên mặt kính công nghiệp bắt mắt làm người ta không thể nào dời mắt được, giống như một mặt trời nóng bóng rực cháy. Đến buổi tối, cả tòa nhà từ trên xuống dưới đều sáng đèn giống như viên Dạ Minh Châu gắn vào màn đêm.
Bạch Chấn Tiếu từ toà án trở lại công ty, lạnh lùng đi vào thang máy lên thẳng phòng làm việc ở tầng cao nhất. Trợ lý Âu Dương Huy đã chợt sẵn ở cửa thang máy từ lâu. Anh ta thấy anh đi ra liền dè dặt tiến tới: “Tổng giám đốc Bạchh , kết quả xét xử thế nào?"
Gương mặt Bạch Chấn Tiếu trầm tĩnh như nước, trong đáy mắt lóe lên tia sáng sắc bén, giọng nói nặng nề uy nghiêm vang lên: “Đuổi Trần Lập Hồng và tất cả đội ngũ dưới tay của ông ta."
Vẻ mặt Âu Dương Huy chợt biến đổi. Chẳng lẽ là...
"Nhờ ông ta ban tặng mà công ty đã lỗ mất chín trăm tỷ đấy. Hoàng Bạch không giữ lại những kẻ vô dụng." Trên gương mặt Bạch Chấn Tiếu lạnh lùng, đôi môi mím lại thành đường cong sắc bén làm người ta khiếp sợ.
Anh bước vững vàng về phía trước, trợ lý đuổi theo: “Vậy ai sẽ tới bổ sung vào vị trí trống đây?"
Bạch Chấn Tiếu nhìn về phía anh ta, suy nghĩ một lát mới nói: “Tôi nghe nói, bên phía Đường Ân có một đội ngũ trong ngành có danh tiếng không tệ."
Ánh mắt anh đầy toan tính, lời nói cũng mang theo ẩn ý sâu xa. Âu Dương Huy lập tức hiểu rõ: “Về phương diện số tiền thuê thì sao?"
"Không cần để ý tốn số tiền lớn tới mức nào !" Chín trăm tỷ mà anh còn bồi thường được thì cũng không quan tâm tới chút tiền nhỏ này.
"Vâng, tôi sẽ đích thân đi đàm phán chuyện này, ngoài ra còn có một việc."
"Nói mau!" Bạch Chấn Tiếu ghét nhất là người khác nói chuyện ấp a ấp úng
"cô Lâm tới đây, đã chờ ở trong phòng làm việc của ngài gần một giờ rồi..." Hai người rẽ qua chỗ ngoặt, phía trước chính là phòng làm việc của Bạch Chấn Tiếu .
Âu Dương Huy đi theo Bạch Chấn Tiếu đã năm năm, đến nay vẫn không rõ rốt cuộc quan hệ giữa Tổng giám đốc Bạchh và cô Lâm kia là thế nào?
Bạn gái à? Vợ chưa cưới sao?
Bạch Chấn Tiếu nghe nói tới cô Lâm liền liên tưởng đến yêu tinh nhỏ Lâm Vũ Thiến , anh bước chậm lại: “Anh đi điều tra xem năm năm nay Lâm Vũ Thiến ở nước ngoài từng trải qua những chuyện gì. Phải nhớ là cặn kẽ."
"Lâm Vũ Thiến à?" Âu Dương Huy nhất thời nghĩ không ra Lâm Vũ Thiến này là ai?
Bạch Chấn Tiếu thấy vẻ mặt anh ta không hiểu được thì gợi ý một câu: “Lâm Bảo Sâm có mấy cô con gái?"
Lâm Kha Diệp, Lâm Tử Nghiên ... dường như còn có một người nữa...
Bạch Chấn Tiếu để cho Âu Dương tự mình suy nghĩ, anh đẩy cửa đi vào phòng làm việc, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Kha Diệp ngồi ở trên sô pha chờ anh về. Lâm Kha Diệp thấy anh liền mừng rỡ đứng lên: “Chấn Tiếu, anh về rồi."
Bạch Chấn Tiếu không trả lời cô ta mà đi thẳng về phía bàn làm việc.
Lâm Kha Diệp mặc một áo tay lỡ in hoa nổi, chân váy chữ A viền lá sen dài quá đầu gối kết hợp với đôi giày cao gót nhỏ làm lộ ra phong cách của cô gái xinh đẹp hiền thục trong giới thượng lưu.
Cô ta cầm chiếc bánh Mousse do mình tự làm, nụ cười 30 độ đặc trưng thắp sáng lên trên gương mặt được trang điểm tinh tế của cô ta, cũng đi tới theo bước chân anh.
Trên gương mặt cô ta lộ ra sự dịu dàng làm người ta tưởng rằng hai người đang yêu nhau thắm thiết. Trái lại Bạch Chấn Tiếu ngồi ở trên ghế giám đốc của anh, gương mặt thâm trầm giống như một vùng biển sâu không thể nhìn thấy đáy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên người cô ta, suy đoán dụng ý của cô ta. Khi nhìn thấy hộp bánh, anh đúng thu lại tầm mắt.
"Chấn Tiếu, chúc mừng anh.” Trong khi Lâm Kha Diệp nói chuyện lại đặt chiếc bánh xuống, ân cần nói: "Anh cực khổ một buổi sáng rồi, ăn miếng bánh ngọt đi. Có cần em bảo thư ký pha cho anh một cốc cà phê không?"
Giọng điệu của cô ta đã lặng lẽ chuyển thành giọng điệu của bà chủ một cách đương nhiên.
Bạch Chấn Tiếu nghe cô ta nói lời này thì sắc mặt tối lại: “Chúc mừng tôi à? Chúc mừng tôi bồi thường chín trăm tỷ sao?"
Lâm Kha Diệp sửng sốt. Cô ta cho rằng có luật sư có tiếng ra mặt thì vụ kiện này chắc chắn sẽ thắng. Khi ý thức được mình phạm sai lầm, cô ta lập tức áy náy nói: “Xin lỗi, em không biết kết quả sẽ như vậy."
Cô ta cố ý đi tới bên cạnh Bạch Chấn Tiếu , mở hộp bánh ra, một mùi trắng ngọt đắng nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí: “Là em sai, lỗi của em, anh đừng nóng giận. Hay là anh ăn miếng bánh ngọt đi, trong bánh ngọt có đường có thể bổ túc thêm vitamin B cho cơ thể anh, tâm trạng của anh cũng sẽ tốt hơn."
Cô ta đưa thì bạc đến trước người anh, cố ý cúi người xuống gần anh và dịu dàng khuyên: “Anh ăn một miếng đi!"
Bạch Chấn Tiếu nhìn cái bánh kia và có phần chống cự, nhưng Lâm Kha Diệp bỏ qua ánh mắt bài xích của anh, lại nhạy cảm ngửi được mùi phụ nữ thoang thoảng trên người anh.
Cô ta là phụ nữ nên đặc biệt nhạy cảm với nước hoa. Mùi thơm nhẹ này rất đặc biệt, trong lành, tao nhã. Xung quanh anh phần lớn là đàn ông, phòng thư ký chỉ có mấy cô thư ký cũng không có cơ hội dính lên anh, nhưng mùi nước hoa này lại thật sự tồn tại, rốt cuộc là người phụ nữ hoang dã nào muốn đến cướp người đàn ông của cô ta?
Trong mắt Lâm Kha Diệp hiện lên sự tức giận nhưng cô ta cố gắng khống chế biểu cảm của mình, chỉ một giây sau, gương mặt cô ta nhìn về phía Bạch Chấn Tiếu lại mỉm cười.
"Cô đi đi, đừng tới cản trở tôi làm việc!" Bạch Chấn Tiếu rõ ràng không có hứng thú đối với sự nhiệt tình của cô ta. Anh mở tập tài liệu ra và tập trung làm việc.
Vẻ tươi cười của Lâm Kha Diệp có phần không được tự nhiên nhưng lại không dám tiếp tục ở lại làm trái với lời anh nói. Cô ta thả cái thìa bạc trong tay xuống, lưu luyến nói: “Nếu anh phải làm việc, vậy em không quấy rầy anh nữa, bình thường anh phải chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng cứ mãi tăng ca sẽ có hại cho sức khỏe đâu."
Lâm Kha Diệp nói xong thì dừng lại ba giây, thấy anh không có bất kỳ phản ứng nào đối với mình lại hơi ấm ức, bước chậm lấy túi rồi rời khỏi phòng làm việc.
Nghe được tiếng đóng cửa rất khẽ vang lên, Bạch Chấn Tiếu ấn nút điện thoại nội bộ, sau đó thư ký đi vào.
"Tổng giám đốc Bạchh ?"
"Ném thứ này đi!" Anh lạnh lùng liếc nhìn chiếc bánh mousse kia, trong mắt đầy vẻ bài xích.
Thư ký không dám chậm trễ, tiến lên cầm bánh đi.
"Chờ một lát!" Bạch Chấn Tiếu đột nhiên gọi anh ta lại: "Căn dặn xuống, cấm Lâm Kha Diệp lại bước vào công ty nửa bước."
"Vâng, Tổng giám đốc Bạchh ."