CHƯƠNG 5: CỨ GIAO NGƯỜI ĐÀN BÀ CHANH CHUA NÀY CHO TÔI GIẢI QUYẾT
CHƯƠNG 5: CỨ GIAO NGƯỜI ĐÀN BÀ CHANH CHUA NÀY CHO TÔI GIẢI QUYẾT
Tòa nhà thương mại Danh Đô.
Lâm Vũ Thiến đi vào đại sảnh của văn phòng. Ở đây trang trí đầy tao nhã lại khí thế khiến ánh mắt cô liền sáng ngời, đỉnh treo hình học hiện ra cho người ta cảm giác lập thể, đại sảnh sáng rõ trong ánh sáng dịu, đá cẩm thạch bóng loáng làm tường nền, ở giữa có gắn tên của văn phòng, “Văn phòng luật sư Lập Hiên ', mấy chữ với đường nét mạnh mẽ có lực được đèn quảng cáo chiếu sáng nhiều màu rực rỡ.
Ánh mắt cô sáng lên, nhìn chăm chú vào mấy chữ lớn này.
Cô đi vào, trước mặt chợt có bóng đen phủ xuống. Không đợi cô kịp phản ứng thì bên tai đã nghe được giọng nói trong lành, thuận tiện rơi vào một vòng ôm lớn: "Chào mừng em về nước!"
Lâm Vũ Thiến nhíu mày, phản cảm đẩy anh ta ra, giọng nói vang dội, rõ ràng: “Luật sư Diêu, chúng ta vẫn nên duy trì chút khoảng cách thì tốt hơn."
Trong đôi mắt sáng ngời của cô lộ ra vẻ xa cách, bất kể giọng điệu hay vẻ mặt đều không hề có ý vui đùa.
Diêu Hình Lập dường như đã quen với tính cách lạnh lùng của cô nên bất lực nhún vai, khóe miệng mỉm cười còn rạng rỡ và ấm áp hơn ba tháng, anh ta vỗ vào vai cô: “Đi thôi, anh dẫn em đi xem phòng làm việc của em."
"Được." Lâm Vũ Thiến đi theo sau lưng anh ta.
Cách bố trí văn phòng dựa trên thiết kế văn phòng Duplex, đẹp và khí thế, đồng thời lợi dụng không gian hợp lý, cách kết hợp bàn làm việc tập trung ở giữa, vách ngăn nhỏ bằng kính phân chia các khoảng không gian rất tốt, có lợi cho nhân viên nghiêm túc làm việc.
Hai người đi trong hành lang sáng sủa, sàn nhà bằng gỗ tự nhiên màu cà phê trông bình thường gọn gàng, bước lên phát ra những tiếng động trầm khẽ, phía bên phải là giá sách trang trí, tiện ngăn cách với khu tiếp khách. Trên giá sách có để các loại sách, còn có đồ cổ trang nhã mang đậm phong cách thư hương, trần nhà bằng thạch cao, bên trong lắp đèn lưới phân bố thành đường, ánh sáng chiếu khắp cả văn phòng, làm cho văn phòng thoạt nhìn sáng ngời lại sinh động.
Phong cách như vậy rất hợp ý, có thể nhìn ra được khi thiết kế lắp đặt thiết bị đã tốn rất nhiều công sức.
Hai người đi tới một phòng làm việc ở cuối hành lang thì dừng lại, Diêu Hình Lập rất phong độ ga lăng, mở cửa cho cô.
Một mùi gỗ thơm phả vào mặt, mùi thơm nhẹ thanh nhã, không quá nồng lại trong lành làm cho người không dễ quên.
Cô chậm rãi đi vào, chân bước trên thảm trải sà mềm mại màu cà phê, ánh đèn dịu nhẹ. Trong phòng làm việc không quá lớn, nhưng bố trí gọn gàng, ngăn nắp, có phân chia khu tiếp khách và khu làm việc. Cách bên trái bàn làm việc không xa là cửa sổ lớn sát đất, hướng mặt trời không bị ngăn cản nên lấy ánh sáng rất tốt.
Cô vòng qua chiếc bàn làm việc rộng rãi và ngồi ở trên chiếc ghế lớn, chỉ hơi di chuyển về phía trái một chút là nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa, nhà cao tầng mọc lên như rừng của thành phố Hiện .
Đôi mắt đẹp buồn bã như từng gợn sóng tản ra trên mặt hồ, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc lạ thường.
Đây chính là thành phố Hiện !
Năm năm, cô cuối cùng đã trở về.
Trước khi đi, cô đã từng nói, ngày cô trở về chắc chắn là lúc cô trả thù.
Cô phải lấy nơi này làm khởi điểm mới, từng bước một làm cho Nhà họ Lâm sụp đổ tan rã.
Diêu Hình Lập đi lên, dựa vào lưng ghế dựa rồi nhìn mặt cô dường như suy nghĩ tới điều gì, một lát sau mới rời tầm mắt hỏi: "Anh đặc biệt chuẩn bị văn phòng này cho em, ngồi dựa vào tường, tránh cho xà ngang đè xuống đỉnh đầu, ngồi phía tây bắc nhìn về phía đông nam, lấy ánh sáng đầy đủ lại thuận theo từ trường. Thế nào, em có thỏa mãn không?"
Anh ta vừa nói vừa vung tay chỉ xung quanh, nói ra đạo lý rõ ràng.
Lâm Vũ Thiến chậm rãi hoàn hồn, trong ánh mắt nhìn về phía anh ta thoáng có ý cười: “Tôi thấy anh nên đổi sang làm thầy phong thủy được rồi đấy."
Ý cười của cô không sâu, trong đáy mắt thoáng hiện ra sự tối tăm, thản nhiên nói: "Hoàn cảnh ở đây rất tốt, trước khi quen anh, khi ở New York tôi thậm chí còn từng ở trong hầm ngầm tối tăm nên không chú ý nhiều như vậy đâu."
Diêu Hình Lập đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô khi ở nước Mỹ, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy vết máu, cơ thể cao gầy giống như gió thổi cũng sẽ ngã, trong lòng có chút đau xót liền chuyển đề tài: “Anh đã giúp em tìm được phòng ở rồi, lát nữa anh sẽ dẫn em đi xem."
"Cảm ơn, xem ra anh về nước mấy tháng đã làm không ít chuyện đâu." Lâm Vũ Thiến chân thành cảm ơn, nhưng giữa cô và anh ta vẫn luôn có chút xa cách như có như không.
Cũng có thể đây là một loại thói quen do cô phải bảo vệ mình trong thời gian dài.
Lâm Vũ Thiến đứng lên và đi tới trước cửa sổ sát đất, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu sáng những nhà cao tầng mọc lên như rừng, cũng giống như rắc vàng chói mắt.
Ánh mặt trời đã bị lọc qua nhẹ nhàng chiếu xuống nửa bên gương mặt của cô, giống như phủ lên một lớp khăn che mặt thần bí. Đôi mắt đẹp của cô có chút lạnh lùng, cái lạnh đủ để xua tan sự ấm áp, đôi môi đỏ mọng còn nhếch lên tạo thành một đường cong sắc sảo, cũng giống như một lưỡi dao sắc bén muốn cắt qua lớp kính.
Trong một năm ở chung tại nước Mỹ, Diêu Hình Lập đã quen với vẻ mặt tối tăm này của Lâm Vũ Thiến, anh ta biết trong lòng cô che giấu một bí mật đủ để trở thành gánh nặng của cô.
Nhưng anh ta chưa từng thăm dò truy hỏi, bởi vì anh hiểu rõ cô vẫn luôn dè dặt trước anh ta.
Diêu Hình Lập giấu đi vẻ cô đơn trong mắt và bước tới: “Anh định tuyển một trợ lý cho em, em có yêu cầu gì không?"
Vẻ tối tăm trong mắt Lâm Vũ Thiến đã biến mất, thay vào đó là ánh sáng xinh đẹp rạng ngời: “Phản ứng nhanh nhẹn, khôn khéo có năng lực, đừng cản trở tôi là được."
Diêu Hình Lập hiểu rõ, khẽ gật đầu nói: “Không thành vấn đề."
Lúc này, Châu Chương vội vàng đi tới, chân mày nhíu chặt thành bánh quẩy, nhìn về phía Diêu Hình Lập nói: "Luật sư Diêu, vợ cũ của Tưởng Quyền An chạy tới văn phòng gây rắc rối, bây giờ cô ta đang ở bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, đòi gặp anh!"
Diêu Hình Lập nghe vậy liền biến sắc.
Lâm Vũ Thiến quay đầu, nhìn anh ta và nhướng mày hỏi: "Có phải là vụ ly hôn mà anh đã nhắc tới với tôi lần trước không?"
Diêu Hình Lập nhíu mày, trả lời: “Đúng vậy, chúng ta thắng kiện, người phụ nữ kia không được một xu nào, ngay cả đứa bé kia cũng không phải là con ruột của đương sự bên anh."
Lâm Vũ Thiến hiểu rõ, trong mắt lóe lên chút hứng thú: “Anh cứ giao người đàn bà chanh chua này cho tôi giải quyết là được rồi."
Cô nói xong liền ngẩng đầu bước ra ngoài.
Diêu Hình Lập nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn tuyệt đẹp kia và khẽ cười không nói gì. Anh ta lại thích Lâm Vũ Thiến tự tin như vậy đấy!
Tòa nhà thương mại Danh Đô.
Lâm Vũ Thiến đi vào đại sảnh của văn phòng. Ở đây trang trí đầy tao nhã lại khí thế khiến ánh mắt cô liền sáng ngời, đỉnh treo hình học hiện ra cho người ta cảm giác lập thể, đại sảnh sáng rõ trong ánh sáng dịu, đá cẩm thạch bóng loáng làm tường nền, ở giữa có gắn tên của văn phòng, “Văn phòng luật sư Lập Hiên ', mấy chữ với đường nét mạnh mẽ có lực được đèn quảng cáo chiếu sáng nhiều màu rực rỡ.
Ánh mắt cô sáng lên, nhìn chăm chú vào mấy chữ lớn này.
Cô đi vào, trước mặt chợt có bóng đen phủ xuống. Không đợi cô kịp phản ứng thì bên tai đã nghe được giọng nói trong lành, thuận tiện rơi vào một vòng ôm lớn: "Chào mừng em về nước!"
Lâm Vũ Thiến nhíu mày, phản cảm đẩy anh ta ra, giọng nói vang dội, rõ ràng: “Luật sư Diêu, chúng ta vẫn nên duy trì chút khoảng cách thì tốt hơn."
Trong đôi mắt sáng ngời của cô lộ ra vẻ xa cách, bất kể giọng điệu hay vẻ mặt đều không hề có ý vui đùa.
Diêu Hình Lập dường như đã quen với tính cách lạnh lùng của cô nên bất lực nhún vai, khóe miệng mỉm cười còn rạng rỡ và ấm áp hơn ba tháng, anh ta vỗ vào vai cô: “Đi thôi, anh dẫn em đi xem phòng làm việc của em."
"Được." Lâm Vũ Thiến đi theo sau lưng anh ta.
Cách bố trí văn phòng dựa trên thiết kế văn phòng Duplex, đẹp và khí thế, đồng thời lợi dụng không gian hợp lý, cách kết hợp bàn làm việc tập trung ở giữa, vách ngăn nhỏ bằng kính phân chia các khoảng không gian rất tốt, có lợi cho nhân viên nghiêm túc làm việc.
Hai người đi trong hành lang sáng sủa, sàn nhà bằng gỗ tự nhiên màu cà phê trông bình thường gọn gàng, bước lên phát ra những tiếng động trầm khẽ, phía bên phải là giá sách trang trí, tiện ngăn cách với khu tiếp khách. Trên giá sách có để các loại sách, còn có đồ cổ trang nhã mang đậm phong cách thư hương, trần nhà bằng thạch cao, bên trong lắp đèn lưới phân bố thành đường, ánh sáng chiếu khắp cả văn phòng, làm cho văn phòng thoạt nhìn sáng ngời lại sinh động.
Phong cách như vậy rất hợp ý, có thể nhìn ra được khi thiết kế lắp đặt thiết bị đã tốn rất nhiều công sức.
Hai người đi tới một phòng làm việc ở cuối hành lang thì dừng lại, Diêu Hình Lập rất phong độ ga lăng, mở cửa cho cô.
Một mùi gỗ thơm phả vào mặt, mùi thơm nhẹ thanh nhã, không quá nồng lại trong lành làm cho người không dễ quên.
Cô chậm rãi đi vào, chân bước trên thảm trải sà mềm mại màu cà phê, ánh đèn dịu nhẹ. Trong phòng làm việc không quá lớn, nhưng bố trí gọn gàng, ngăn nắp, có phân chia khu tiếp khách và khu làm việc. Cách bên trái bàn làm việc không xa là cửa sổ lớn sát đất, hướng mặt trời không bị ngăn cản nên lấy ánh sáng rất tốt.
Cô vòng qua chiếc bàn làm việc rộng rãi và ngồi ở trên chiếc ghế lớn, chỉ hơi di chuyển về phía trái một chút là nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa, nhà cao tầng mọc lên như rừng của thành phố Hiện .
Đôi mắt đẹp buồn bã như từng gợn sóng tản ra trên mặt hồ, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc lạ thường.
Đây chính là thành phố Hiện !
Năm năm, cô cuối cùng đã trở về.
Trước khi đi, cô đã từng nói, ngày cô trở về chắc chắn là lúc cô trả thù.
Cô phải lấy nơi này làm khởi điểm mới, từng bước một làm cho Nhà họ Lâm sụp đổ tan rã.
Diêu Hình Lập đi lên, dựa vào lưng ghế dựa rồi nhìn mặt cô dường như suy nghĩ tới điều gì, một lát sau mới rời tầm mắt hỏi: "Anh đặc biệt chuẩn bị văn phòng này cho em, ngồi dựa vào tường, tránh cho xà ngang đè xuống đỉnh đầu, ngồi phía tây bắc nhìn về phía đông nam, lấy ánh sáng đầy đủ lại thuận theo từ trường. Thế nào, em có thỏa mãn không?"
Anh ta vừa nói vừa vung tay chỉ xung quanh, nói ra đạo lý rõ ràng.
Lâm Vũ Thiến chậm rãi hoàn hồn, trong ánh mắt nhìn về phía anh ta thoáng có ý cười: “Tôi thấy anh nên đổi sang làm thầy phong thủy được rồi đấy."
Ý cười của cô không sâu, trong đáy mắt thoáng hiện ra sự tối tăm, thản nhiên nói: "Hoàn cảnh ở đây rất tốt, trước khi quen anh, khi ở New York tôi thậm chí còn từng ở trong hầm ngầm tối tăm nên không chú ý nhiều như vậy đâu."
Diêu Hình Lập đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô khi ở nước Mỹ, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy vết máu, cơ thể cao gầy giống như gió thổi cũng sẽ ngã, trong lòng có chút đau xót liền chuyển đề tài: “Anh đã giúp em tìm được phòng ở rồi, lát nữa anh sẽ dẫn em đi xem."
"Cảm ơn, xem ra anh về nước mấy tháng đã làm không ít chuyện đâu." Lâm Vũ Thiến chân thành cảm ơn, nhưng giữa cô và anh ta vẫn luôn có chút xa cách như có như không.
Cũng có thể đây là một loại thói quen do cô phải bảo vệ mình trong thời gian dài.
Lâm Vũ Thiến đứng lên và đi tới trước cửa sổ sát đất, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu sáng những nhà cao tầng mọc lên như rừng, cũng giống như rắc vàng chói mắt.
Ánh mặt trời đã bị lọc qua nhẹ nhàng chiếu xuống nửa bên gương mặt của cô, giống như phủ lên một lớp khăn che mặt thần bí. Đôi mắt đẹp của cô có chút lạnh lùng, cái lạnh đủ để xua tan sự ấm áp, đôi môi đỏ mọng còn nhếch lên tạo thành một đường cong sắc sảo, cũng giống như một lưỡi dao sắc bén muốn cắt qua lớp kính.
Trong một năm ở chung tại nước Mỹ, Diêu Hình Lập đã quen với vẻ mặt tối tăm này của Lâm Vũ Thiến, anh ta biết trong lòng cô che giấu một bí mật đủ để trở thành gánh nặng của cô.
Nhưng anh ta chưa từng thăm dò truy hỏi, bởi vì anh hiểu rõ cô vẫn luôn dè dặt trước anh ta.
Diêu Hình Lập giấu đi vẻ cô đơn trong mắt và bước tới: “Anh định tuyển một trợ lý cho em, em có yêu cầu gì không?"
Vẻ tối tăm trong mắt Lâm Vũ Thiến đã biến mất, thay vào đó là ánh sáng xinh đẹp rạng ngời: “Phản ứng nhanh nhẹn, khôn khéo có năng lực, đừng cản trở tôi là được."
Diêu Hình Lập hiểu rõ, khẽ gật đầu nói: “Không thành vấn đề."
Lúc này, Châu Chương vội vàng đi tới, chân mày nhíu chặt thành bánh quẩy, nhìn về phía Diêu Hình Lập nói: "Luật sư Diêu, vợ cũ của Tưởng Quyền An chạy tới văn phòng gây rắc rối, bây giờ cô ta đang ở bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, đòi gặp anh!"
Diêu Hình Lập nghe vậy liền biến sắc.
Lâm Vũ Thiến quay đầu, nhìn anh ta và nhướng mày hỏi: "Có phải là vụ ly hôn mà anh đã nhắc tới với tôi lần trước không?"
Diêu Hình Lập nhíu mày, trả lời: “Đúng vậy, chúng ta thắng kiện, người phụ nữ kia không được một xu nào, ngay cả đứa bé kia cũng không phải là con ruột của đương sự bên anh."
Lâm Vũ Thiến hiểu rõ, trong mắt lóe lên chút hứng thú: “Anh cứ giao người đàn bà chanh chua này cho tôi giải quyết là được rồi."
Cô nói xong liền ngẩng đầu bước ra ngoài.
Diêu Hình Lập nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn tuyệt đẹp kia và khẽ cười không nói gì. Anh ta lại thích Lâm Vũ Thiến tự tin như vậy đấy!