CHƯƠNG 3: ANH NHẤT ĐỊNH SẼ THUA
CHƯƠNG 3: ANH NHẤT ĐỊNH SẼ THUA
Năm năm sau, thời gian như cát chảy qua chẳng để dấu vết gì.
Tại tòa án nhân dân tối cao của thành phố Hiện .
Trên tòa án, bầu không khí nghiêm túc làm cho mọi người đang ngồi thậm chí không dám thở mạnh. Không khí càng thêm lạnh lẽo và căng thẳng vì cách ăn nói sắc sảo của nữ luật sư kia.
"Vua mạo hiểm" là một trò chơi được Khoa học công nghệ Thiên Hi đưa ra vào sáu năm trước. Năm đó, mức độ lưu hành của trò chơi đủ để sánh ngang với vinh quang của Toàn Dân Du Hí Vương Giả bây giờ, các bản tải xuống và đề tài ở các trang đều đứng vững ở đầu danh sách trong thời gian dài. Như vậy tôi xin hỏi ngài Trần, quý công ty đưa ra chương trình Game show "Rừng cây mạo hiểm lớn", hình thức và áp phích tuyên truyền của trò chơi trong chương trình có mức độ tương tự với "vua mạo hiểm" cao tới 80%, mức độ tương tự kinh người như vậy đã hình thành hành vi sao chép, quý công ty có từng được Khoa học công nghệ Thiên Hi trao quyền hợp pháp không?"
Tiếng chất vấn gọn gàng dứt khoát, ánh mắt sắc bén như mũi tên, trên người lộ ra khí thế ép người không hề thua kém đàn ông.
Bộ trang phục công sở được may đo kỹ lưỡng, một mái tóc dài quăn được cô buộc ở sau gáy, toàn thân lộ ra vẻ đẹp lão luyện lạnh lùng, vành tai trắng điểm thêm một cái đinh tai nhỏ bằng kim cương, đơn giản thuần khiết lại làm cho không ai có thể bỏ qua.
Trần Lập Hồng đại biểu cho truyền thông Thiên Nhân như ngồi trên bàn chông, trong nửa giờ ngắn ngủi, hắn ta đã thấy được sự lợi hại của nữ luật sư này. Lúc này trên trán của hắn ta đã lấm tấm mồ hôi lạnh, lo sợ bất an nhìn người đàn ông ngồi ở ghế dự thính cách đó không xa.
Lãnh đạo trực tiếp của hắn ta, giám đốc điều hành Hoàng Bạch, Bạch Chấn Tiếu .
Vụ tranh cãi là cục diện rối rắm do hắn ta gây ra, nếu như thua kiện, vậy hắn ta...
"Ngài Trần Lập Hồng, mời ngài hãy thành thật trả lời vấn đề của tôi." Lâm Vũ Thiến không để cho hắn ta có cơ hội tránh né, ánh mắt lạnh lùng lại sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn ta, giống như tia X quang xuyên thẳng vào lòng người.
"Không, không!" Trần Lập Hồng nhìn vẻ mặt đầy tự tin của Lâm Vũ Thiến , trên gương mặt hắn ta hiện ra bất lực đã có chút suy sụp.
Lâm Vũ Thiến rất hài lòng về câu trả lời của hắn ta, đôi môi đẹp cong lên như đang khẽ cười, giọng nói mạnh mẽ lại vang lên: “Dưới tình huống truyền thông Thiên Nhất không được trao quyền hợp pháp đã đưa ra một chương trình Game show sao chép hình thức của trò chơi "Vua mạo hiểm", còn đăng kí nhãn hiệu là "Mohimwong" để triển khai các hoạt động ngoại tuyến..."
"Không, chúng tôi chỉ..." Trần Lập Hồng hoảng hốt lo sợ, không để ý tới việc quấy nhiễu trật tự của toà án đã lớn tiếng ngắt lời Lâm Vũ Thiến .
"Yên lặng, luật sư bên nguyên cáo tiếp tục phân tích kết án!" Chánh án nhíu mày, liếc nhìn Trần Lập Hồng với vẻ không vui.
Lâm Vũ Thiến ung dung cười, nói tiếp: "'Mohimwong' là tiếng Anh của vua mạo hiểm, nhãn hiệu tiếng Anh này cũng ứng về Khoa học công nghệ Thiên Hi bên tôi, vì vậy, Khoa học công nghệ Thiên Hi bên tôi truy tố truyền thông Thiên Nhất chưa được trao quyền hợp pháp đã có hành vi liên quan đến sử dụng tên gọi và chế độ trò chơi "Vua mạo hiểm", hình thành xâm phạm quyền nhãn hiệu và sao chép cạnh tranh bất chính, yêu cầu truyền thông Thiên Nhất bồi thường mười lăm tỷ."
Lâm Vũ Thiến nói năng đầy khí phách tóm tắt xong phần phân tích vụ án, gần như ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đó đều tập trung ở trên người cô, có người khen ngợi, có người kinh ngạc...
Người có dáng vẻ đẹp lạnh lùng, cho dù đối mặt với luật sư hàng đầu trong nước cũng gặp nguy không sợ, bày mưu nghĩ kế khống chế tất cả ở trong lòng bàn tay, thể hiện cho mọi người thấy một cuộc 'chiến đấu' hoàn hảo.
Thông qua 'sức chiến đấu' cực kỳ mạnh mẽ của bản thân đã cho thấy sức hấp dẫn của cá nhân, khiến đám người vốn nhìn cô với vẻ háo sắc phải thay đổi quan điểm của mình.
Luật sư bên biện hộ khẽ nhíu mày, nghe những câu nói có lý có tình của cô lại không khỏi nâng chiếc kính gọng vàng, nhìn ánh mắt bình tĩnh ung dung của cô mà dường như đã liên tưởng đến kết quả thất bại thảm hại của mình.
Ông ta quay đầu, liếc nhìn người thuê Bạch Chấn Tiếu cách đó không xa. Anh ngồi rất bình tĩnh ở chỗ ghế dự thính. Từ khi phiên toà bắt đầu đến bây giờ, anh thậm chí không nhíu mày nhưng trên người đầy hơi lạnh cùng với vẻ uy nghiêm bẩm sinh, lại khiến cho người ta không có cách nào bỏ qua.
Trong lòng luật sư biện hộ có cảm giác vô cùng áp lực, phải nhìn kỹ lại Lâm Vũ Thiến ở cách đó không xa.
Lúc Lâm Vũ Thiến nhìn thẳng vào ông ta cũng hoàn toàn không nhượng bộ, sóng mắt cô chuyển động, khóe miệng cong lên cười lạnh đầy chế giễu, dường như đang nói anh nhất định sẽ thua!
Ban đầu thế lực tương đương, nhưng theo thời gian trôi qua, ai thắng ai thua đã dần dần rõ ràng.
Lát sau, chánh án với vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói vang dội, trang nghiêm tuyên bố: “Các thành viên hội thẩm đã nhất trí quyết định, truyền thông Thiên Nhất không được Khoa học công nghệ Thiên Hi trao quyền hợp pháp đã xâm phạm quyền đăng kí nhãn hiệu và có hành vi sao chép bất chính chế độ của trò chơi, Theo Điều 1 và 6 của Điều 47 của Luật Trách nhiệm pháp lý, cấm truyền thông Thiên Nhất tiếp tục sử dụng chữ "Mohimwong" và tất cả hoạt động kinh doanh, nên chương trình phải lập tức ngưng phát hình để chỉnh đốn và cải cách, cũng bồi thường tổn thất kinh tế và chi phí tố tụng hợp lý của Khoa học công nghệ Thiên Hi, tổng cộng chín trăm ba mươi tỷ."
"Cốp cốp!" Tiếng búa của chánh án vừa vang lên, kết quả của phiên toà thẩm vấn đã được quyết định.
Mọi người hít sâu một hơi, tất cả đều liếc nhìn Lâm Vũ Thiến . Thậm chí có người đã bắt đầu xì xào bàn tán, tìm hiểu về tin tức cá nhân của Lâm Vũ Thiến .
"Người phụ nữ kia là ai mà ăn nói lợi hại như vậy? Sao trước đây tôi chưa từng gặp cô ta trong giới luật sư nhỉ?"
"Trông rất lạ mặt. Tôi nghe người bên Khoa học công nghệ Thiên Hi gọi cô ta là cô Poppy, nghe nói bọn họ mời cô ta từ nước ngoài về đấy."
...
Poppy? Lâm Vũ Thiến !
Đôi mắt đen láy của Bạch Chấn Tiếu nhìn chăm chú vào người phụ nữ cách đó không xa, cô biến mất năm năm, cuối cùng đã xuất hiện.
Khoa học công nghệ Thiên Hi thắng kiện, trên gương mặt người đại biểu của doanh nghiệp cũng không che giấu được sự vui mừng, đi tới trước mặt Lâm Vũ Thiến và thật lòng nói lời cảm ơn: “Cô Poppy, đặc biệt cảm ơn cô đã từ New York xa xôi vội vàng trở về lấy lại công bằng cho công ty của chúng tôi."
"Anh nói quá lời rồi, tôi không phải là đang làm việc thiện, tôi cũng sẽ lấy phí luật sư không thiếu một đồng!" Cô với giọng nói rõ ràng cùng ánh mắt lạnh lùng và hơi xa cách, nói năng nghiêm túc, thoạt nhìn càng thêm hấp dẫn.
"Mong cô Poppy cứ yên tâm, tôi trở lại công ty sẽ lập tức bảo bên tài vụ gửi phí luật sư của cô vào tài khoản của cô."
Một lát sau, một danh thiếp in chữ vàng xuất hiện ở trong tầm mắt của Lâm Vũ Thiến . Cô đang thu dọn tài liệu chợt dừng lại, nhìn lướt qua cái tên ghi trên danh thiếp này, Bạch Chấn Tiếu .
Bàn tay cầm tấm danh thiếp thon dài dày dặn, khớp xương rõ ràng, bên tai cô đồng thời cũng vang lên một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ: “Cô Poppy, hân hạnh gặp mặt."
"Châu Chương , thu dọn xong chưa?" Lâm Vũ Thiến lựa chọn không để ý, giọng điệu lạnh lùng hỏi trợ lý tạm thời bên cạnh.
Châu Chương lén nhìn người đàn ông trước mặt: “Thu dọn xong rồi."
"Chúng ta đi thôi!" Lâm Vũ Thiến cầm lấy túi công văn của mình và dứt khoát xoay người, Châu Chương vội vàng đuổi theo bước chân của cô, không dám chậm trễ.
Bạch Chấn Tiếu nhếch môi cười lạnh rồi thu lại danh thiếp, anh nhìn theo bóng lưng tuyệt đẹp, nhỏ nhắn lại lạnh lùng của Lâm Vũ Thiến, đôi mắt chim ưng nheo lại.
Năm năm sau, thời gian như cát chảy qua chẳng để dấu vết gì.
Tại tòa án nhân dân tối cao của thành phố Hiện .
Trên tòa án, bầu không khí nghiêm túc làm cho mọi người đang ngồi thậm chí không dám thở mạnh. Không khí càng thêm lạnh lẽo và căng thẳng vì cách ăn nói sắc sảo của nữ luật sư kia.
"Vua mạo hiểm" là một trò chơi được Khoa học công nghệ Thiên Hi đưa ra vào sáu năm trước. Năm đó, mức độ lưu hành của trò chơi đủ để sánh ngang với vinh quang của Toàn Dân Du Hí Vương Giả bây giờ, các bản tải xuống và đề tài ở các trang đều đứng vững ở đầu danh sách trong thời gian dài. Như vậy tôi xin hỏi ngài Trần, quý công ty đưa ra chương trình Game show "Rừng cây mạo hiểm lớn", hình thức và áp phích tuyên truyền của trò chơi trong chương trình có mức độ tương tự với "vua mạo hiểm" cao tới 80%, mức độ tương tự kinh người như vậy đã hình thành hành vi sao chép, quý công ty có từng được Khoa học công nghệ Thiên Hi trao quyền hợp pháp không?"
Tiếng chất vấn gọn gàng dứt khoát, ánh mắt sắc bén như mũi tên, trên người lộ ra khí thế ép người không hề thua kém đàn ông.
Bộ trang phục công sở được may đo kỹ lưỡng, một mái tóc dài quăn được cô buộc ở sau gáy, toàn thân lộ ra vẻ đẹp lão luyện lạnh lùng, vành tai trắng điểm thêm một cái đinh tai nhỏ bằng kim cương, đơn giản thuần khiết lại làm cho không ai có thể bỏ qua.
Trần Lập Hồng đại biểu cho truyền thông Thiên Nhân như ngồi trên bàn chông, trong nửa giờ ngắn ngủi, hắn ta đã thấy được sự lợi hại của nữ luật sư này. Lúc này trên trán của hắn ta đã lấm tấm mồ hôi lạnh, lo sợ bất an nhìn người đàn ông ngồi ở ghế dự thính cách đó không xa.
Lãnh đạo trực tiếp của hắn ta, giám đốc điều hành Hoàng Bạch, Bạch Chấn Tiếu .
Vụ tranh cãi là cục diện rối rắm do hắn ta gây ra, nếu như thua kiện, vậy hắn ta...
"Ngài Trần Lập Hồng, mời ngài hãy thành thật trả lời vấn đề của tôi." Lâm Vũ Thiến không để cho hắn ta có cơ hội tránh né, ánh mắt lạnh lùng lại sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn ta, giống như tia X quang xuyên thẳng vào lòng người.
"Không, không!" Trần Lập Hồng nhìn vẻ mặt đầy tự tin của Lâm Vũ Thiến , trên gương mặt hắn ta hiện ra bất lực đã có chút suy sụp.
Lâm Vũ Thiến rất hài lòng về câu trả lời của hắn ta, đôi môi đẹp cong lên như đang khẽ cười, giọng nói mạnh mẽ lại vang lên: “Dưới tình huống truyền thông Thiên Nhất không được trao quyền hợp pháp đã đưa ra một chương trình Game show sao chép hình thức của trò chơi "Vua mạo hiểm", còn đăng kí nhãn hiệu là "Mohimwong" để triển khai các hoạt động ngoại tuyến..."
"Không, chúng tôi chỉ..." Trần Lập Hồng hoảng hốt lo sợ, không để ý tới việc quấy nhiễu trật tự của toà án đã lớn tiếng ngắt lời Lâm Vũ Thiến .
"Yên lặng, luật sư bên nguyên cáo tiếp tục phân tích kết án!" Chánh án nhíu mày, liếc nhìn Trần Lập Hồng với vẻ không vui.
Lâm Vũ Thiến ung dung cười, nói tiếp: "'Mohimwong' là tiếng Anh của vua mạo hiểm, nhãn hiệu tiếng Anh này cũng ứng về Khoa học công nghệ Thiên Hi bên tôi, vì vậy, Khoa học công nghệ Thiên Hi bên tôi truy tố truyền thông Thiên Nhất chưa được trao quyền hợp pháp đã có hành vi liên quan đến sử dụng tên gọi và chế độ trò chơi "Vua mạo hiểm", hình thành xâm phạm quyền nhãn hiệu và sao chép cạnh tranh bất chính, yêu cầu truyền thông Thiên Nhất bồi thường mười lăm tỷ."
Lâm Vũ Thiến nói năng đầy khí phách tóm tắt xong phần phân tích vụ án, gần như ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đó đều tập trung ở trên người cô, có người khen ngợi, có người kinh ngạc...
Người có dáng vẻ đẹp lạnh lùng, cho dù đối mặt với luật sư hàng đầu trong nước cũng gặp nguy không sợ, bày mưu nghĩ kế khống chế tất cả ở trong lòng bàn tay, thể hiện cho mọi người thấy một cuộc 'chiến đấu' hoàn hảo.
Thông qua 'sức chiến đấu' cực kỳ mạnh mẽ của bản thân đã cho thấy sức hấp dẫn của cá nhân, khiến đám người vốn nhìn cô với vẻ háo sắc phải thay đổi quan điểm của mình.
Luật sư bên biện hộ khẽ nhíu mày, nghe những câu nói có lý có tình của cô lại không khỏi nâng chiếc kính gọng vàng, nhìn ánh mắt bình tĩnh ung dung của cô mà dường như đã liên tưởng đến kết quả thất bại thảm hại của mình.
Ông ta quay đầu, liếc nhìn người thuê Bạch Chấn Tiếu cách đó không xa. Anh ngồi rất bình tĩnh ở chỗ ghế dự thính. Từ khi phiên toà bắt đầu đến bây giờ, anh thậm chí không nhíu mày nhưng trên người đầy hơi lạnh cùng với vẻ uy nghiêm bẩm sinh, lại khiến cho người ta không có cách nào bỏ qua.
Trong lòng luật sư biện hộ có cảm giác vô cùng áp lực, phải nhìn kỹ lại Lâm Vũ Thiến ở cách đó không xa.
Lúc Lâm Vũ Thiến nhìn thẳng vào ông ta cũng hoàn toàn không nhượng bộ, sóng mắt cô chuyển động, khóe miệng cong lên cười lạnh đầy chế giễu, dường như đang nói anh nhất định sẽ thua!
Ban đầu thế lực tương đương, nhưng theo thời gian trôi qua, ai thắng ai thua đã dần dần rõ ràng.
Lát sau, chánh án với vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói vang dội, trang nghiêm tuyên bố: “Các thành viên hội thẩm đã nhất trí quyết định, truyền thông Thiên Nhất không được Khoa học công nghệ Thiên Hi trao quyền hợp pháp đã xâm phạm quyền đăng kí nhãn hiệu và có hành vi sao chép bất chính chế độ của trò chơi, Theo Điều 1 và 6 của Điều 47 của Luật Trách nhiệm pháp lý, cấm truyền thông Thiên Nhất tiếp tục sử dụng chữ "Mohimwong" và tất cả hoạt động kinh doanh, nên chương trình phải lập tức ngưng phát hình để chỉnh đốn và cải cách, cũng bồi thường tổn thất kinh tế và chi phí tố tụng hợp lý của Khoa học công nghệ Thiên Hi, tổng cộng chín trăm ba mươi tỷ."
"Cốp cốp!" Tiếng búa của chánh án vừa vang lên, kết quả của phiên toà thẩm vấn đã được quyết định.
Mọi người hít sâu một hơi, tất cả đều liếc nhìn Lâm Vũ Thiến . Thậm chí có người đã bắt đầu xì xào bàn tán, tìm hiểu về tin tức cá nhân của Lâm Vũ Thiến .
"Người phụ nữ kia là ai mà ăn nói lợi hại như vậy? Sao trước đây tôi chưa từng gặp cô ta trong giới luật sư nhỉ?"
"Trông rất lạ mặt. Tôi nghe người bên Khoa học công nghệ Thiên Hi gọi cô ta là cô Poppy, nghe nói bọn họ mời cô ta từ nước ngoài về đấy."
...
Poppy? Lâm Vũ Thiến !
Đôi mắt đen láy của Bạch Chấn Tiếu nhìn chăm chú vào người phụ nữ cách đó không xa, cô biến mất năm năm, cuối cùng đã xuất hiện.
Khoa học công nghệ Thiên Hi thắng kiện, trên gương mặt người đại biểu của doanh nghiệp cũng không che giấu được sự vui mừng, đi tới trước mặt Lâm Vũ Thiến và thật lòng nói lời cảm ơn: “Cô Poppy, đặc biệt cảm ơn cô đã từ New York xa xôi vội vàng trở về lấy lại công bằng cho công ty của chúng tôi."
"Anh nói quá lời rồi, tôi không phải là đang làm việc thiện, tôi cũng sẽ lấy phí luật sư không thiếu một đồng!" Cô với giọng nói rõ ràng cùng ánh mắt lạnh lùng và hơi xa cách, nói năng nghiêm túc, thoạt nhìn càng thêm hấp dẫn.
"Mong cô Poppy cứ yên tâm, tôi trở lại công ty sẽ lập tức bảo bên tài vụ gửi phí luật sư của cô vào tài khoản của cô."
Một lát sau, một danh thiếp in chữ vàng xuất hiện ở trong tầm mắt của Lâm Vũ Thiến . Cô đang thu dọn tài liệu chợt dừng lại, nhìn lướt qua cái tên ghi trên danh thiếp này, Bạch Chấn Tiếu .
Bàn tay cầm tấm danh thiếp thon dài dày dặn, khớp xương rõ ràng, bên tai cô đồng thời cũng vang lên một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ: “Cô Poppy, hân hạnh gặp mặt."
"Châu Chương , thu dọn xong chưa?" Lâm Vũ Thiến lựa chọn không để ý, giọng điệu lạnh lùng hỏi trợ lý tạm thời bên cạnh.
Châu Chương lén nhìn người đàn ông trước mặt: “Thu dọn xong rồi."
"Chúng ta đi thôi!" Lâm Vũ Thiến cầm lấy túi công văn của mình và dứt khoát xoay người, Châu Chương vội vàng đuổi theo bước chân của cô, không dám chậm trễ.
Bạch Chấn Tiếu nhếch môi cười lạnh rồi thu lại danh thiếp, anh nhìn theo bóng lưng tuyệt đẹp, nhỏ nhắn lại lạnh lùng của Lâm Vũ Thiến, đôi mắt chim ưng nheo lại.