Chương 9
16
Thân thể Tần phu nhân càng ngày càng kém, bà gọi tôi đến phòng hỏi tôi có muốn rời khỏi nhà họ Tần hay không.
Tôi có chút sững sờ, không rõ ý tứ trong lời nói của bà.
"Mấy năm nay thân thể của mẹ đã bị tổn thương nặng nề, đã sắp không chống cự nổi nữa, mẹ biết con không thích ngôi nhà này."
"Mẹ đưa con ra nước ngoài học tập, con có muốn đi không?"
Trong lòng Tần phu nhân vẫn rất tỉnh táo, nhà này ngoại trừ bà ra không có ai thật sự quan tâm tôi, hoặc là nói tôi vẫn kém xa Tần Tử Ngữ.
Bà đưa tài sản của mình cho tôi, đồng thời lấy ra một bản sao chuyển nhượng tài sản của ông Tần.
Chóp mũi chua xót, tôi nhìn Tần phu nhân mà trong lòng khó chịu.
Tôi không có cách nào thay đổi kết thúc của bà.
Trong nguyên tác, bà từng hỏi nữ phụ có muốn rời khỏi nhà họ Tần hay không, nữ phụ như bị đụng phải dây thần kinh mẫn cảm mà cuồng loạn từ chối.
Cô nói dựa vào cái gì thiên kim chân chính nhà họ Tần như cô lại phải nhường ngôi cho đứa con gái nuôi kia, cô không cam lòng.
Cô không hiểu dụng tâm lương khổ của Tần phu nhân, nếu không có Tần phu nhân ở nhà họ Tần thì những người khác cũng không thèm để ý cô.
Rời khỏi nhà họ Tần, cầm theo tất cả những gì mình nên có thì sẽ sống tốt hơn rất nhiều.
Đáng tiếc, cô bị thù hận làm mờ mắt.
Tôi gật đầu với Tần phu nhân, tỏ vẻ tôi đồng ý với sự sắp xếp của bà.
Từ khi tôi xuyên sách, tôi chưa từng muốn tranh đấu với nữ chính, tôi không hề muốn đi trêu chọc cô ta, chỉ muốn sống tốt cuộc sống bình thường của mình.
Chỉ là, thật không ngờ nữ chính lại sống lại, cho nên không cách nào bình ổn trận đấu tranh này.
Hào quang nhân vật chính cường đại cỡ nào, tôi mà liều mạng với cô ta thì người chịu thiệt cũng chỉ có tôi.
Cầm tài sản nhà họ Tần rời khỏi nơi thị phi này, tự mình ăn no uống say là ngon rồi.
Tần phu nhân hài lòng nở nụ cười.
Bà nhìn mặt tôi, dừng một chút nói, "Mẹ biết con đang quen với thiếu gia nhà họ Ân."
"Ngày sau con có không thích nhà họ Tần, thì cũng hãy nể mặt mẹ mà chừa lại vài phần tình cảm."
"Dù sao anh của con cũng là người thừa kế nhà họ Tần, con là con gái của mẹ, nó cũng là con trai của mẹ."
Tôi rũ ánh mắt xuống, một hồi lâu mới lên tiếng: "Dạ."
Đêm khuya, tôi rời khỏi phòng Tần phu nhân, gặp Tần Tử Thư đang đứng ngoài cửa.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi có chút phức tạp, tôi không thèm chào hỏi anh ta mà trực tiếp rời đi.
"Vãn Nguyệt."
Anh ta gọi tôi lại, tôi quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng.
"Tử Ngữ em ấy quá yêu Trần Lạc, nên hành động có chút cực đoan em đừng trách con bé."
Tôi mỉm cười trào phúng với anh ta, không nói gì.
Tôi cần gì phải tranh luận giảng đạo lý với một kẻ thiên vị, dù sao tôi cũng không muốn ở lại nhà họ Tần, càng không muốn thừa nhận bọn họ.
17
Trở lại phòng, tôi nằm liệt trên giường ngẩn người.
Đầu tôi vừa nghĩ đến những chuyện tôi trải qua trong thế giới thực vừa nghĩ tới những việc xảy ra từ lúc tôi xuyên sách tới giờ.
Tôi nhìn trần nhà thở dài, phải làm gì đây?
Chẳng lẽ sống cả đời ở thế giới trong sách sao?
Tôi lấy điện thoại ra, tìm kiếm các chủ đề khác nhau về thiên văn và linh dị.
Lướt rồi lướt, video mukbang lại vừa hiện lên bụng tôi cũng kêu vang.
Tôi gọi điện thoại cho Ân Tiện, đầu dây bên kia rất ồn ào, còn có tiếng nhạc quỷ dị.
Qua mấy giây bên kia yên tĩnh lại, lỗ tai truyền đến tiếng trong trẻo lạnh lùng của Ân Tiện: "Em mới nói gì vậy?"
"Anh đang làm gì đấy, sao lại ồn ào thế?"
"Xem phim."
Xem phim á?
Tôi nhớ đến khúc nhạc kỳ lạ vừa rồi, đầu óc chợt hiện ra một đoạn kịch bản kinh dị.
Rùng mình một cái.
Tôi đột nhiên hối hận vì đã tìm anh.
"Tìm tôi có gì không?"
"À, anh có muốn cùng đi ăn thịt nướng hay không."
“...”
Nửa tiếng sau, Ân Tiện lái xe máy đến đón tôi.
Tôi bị vẻ đẹp trai của anh làm choáng váng, ngầu quá.
Tôi cực phấn khích nhìn chiếc motor còn đi một vòng để đánh giá nó.
Anh lấy mũ bảo hiểm rồi đội nón cho tôi.
"Ôm chặt vào." Anh nắm tay tôi vòng qua thắt lưng mình, giây sau động cơ vang lên, xe chạy như bay trên đường cao tốc.
Bên tai là tiếng gió gào thét, tôi dựa vào lưng của Ân Tiện, trái tim tôi đập liên hồi, không phân biệt được là đập vì vui vẻ hay vì động lòng
Anh đưa tôi đến một quầy thịt nướng ở chợ đêm.
Tôi bất ngờ vì sự quen thuộc của anh với nơi này: "Anh thường xuyên đến đây sao?"
Anh nhìn đám người ồn ào xung quanh gật gật đầu: "Ừm, đã tới vài lần."
Tôi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh, boss bình dân vậy sao?
Tôi cầm xiên nướng, điên cuồng ăn, người đối diện ăn tao nhã hơn tôi rất nhiều.
Tối nay Ân Tiện quá bình thường, ngược lại tôi cảm thấy mình như có bệnh, lại có thể thấy không quen.
Nhớ tới lời Tần phu nhân, tôi liền nói với anh: "Em định đi du học."
"Rời xa những người nhà họ Tần, lúc đó em mới được yên bình thoải mái."
"Còn có thể tự do vui vẻ ăn uống nữa."
Tôi chuyên tâm gặm thịt trên cánh gà, không nghe thấy câu trả lời, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Động tác hơi dừng lại, đặt cánh gà xuống.
Ánh mắt Ân Tiện lạnh lùng, anh lại mất hứng!
Tôi thăm dò hỏi: "Anh, bị đau bụng à?"
Anh không để ý tới câu hỏi của tôi, mà hỏi lại: "Em định đi?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, ra nước ngoài rời xa chốn thị phi nhà họ Tần."
Đôi mắt đen của Ân Tiện vẫn yên lặng nhìn tôi.
Sóng lưng tôi lạnh toát.
Anh không biết dáng vẻ mình dọa người cỡ nào sao, đang yên đang lành tôi chọc gì anh nữa đây.
Tôi vắt óc suy nghĩ làm thế nào để bầu không khí tốt hơn, anh lại đột nhiên mở miệng nói chuyện:
"Lúc nãy mới xem phân nửa bộ phim, phần còn lại em cùng tôi về nhà xem tiếp đi."
"Đêm nay đã khuya, có hơi không tiện thì phải?"
Anh nhếch miệng cười với tôi, hàn ý dày đặc: "Sợ tôi ăn em à?"
Thân thể Tần phu nhân càng ngày càng kém, bà gọi tôi đến phòng hỏi tôi có muốn rời khỏi nhà họ Tần hay không.
Tôi có chút sững sờ, không rõ ý tứ trong lời nói của bà.
"Mấy năm nay thân thể của mẹ đã bị tổn thương nặng nề, đã sắp không chống cự nổi nữa, mẹ biết con không thích ngôi nhà này."
"Mẹ đưa con ra nước ngoài học tập, con có muốn đi không?"
Trong lòng Tần phu nhân vẫn rất tỉnh táo, nhà này ngoại trừ bà ra không có ai thật sự quan tâm tôi, hoặc là nói tôi vẫn kém xa Tần Tử Ngữ.
Bà đưa tài sản của mình cho tôi, đồng thời lấy ra một bản sao chuyển nhượng tài sản của ông Tần.
Chóp mũi chua xót, tôi nhìn Tần phu nhân mà trong lòng khó chịu.
Tôi không có cách nào thay đổi kết thúc của bà.
Trong nguyên tác, bà từng hỏi nữ phụ có muốn rời khỏi nhà họ Tần hay không, nữ phụ như bị đụng phải dây thần kinh mẫn cảm mà cuồng loạn từ chối.
Cô nói dựa vào cái gì thiên kim chân chính nhà họ Tần như cô lại phải nhường ngôi cho đứa con gái nuôi kia, cô không cam lòng.
Cô không hiểu dụng tâm lương khổ của Tần phu nhân, nếu không có Tần phu nhân ở nhà họ Tần thì những người khác cũng không thèm để ý cô.
Rời khỏi nhà họ Tần, cầm theo tất cả những gì mình nên có thì sẽ sống tốt hơn rất nhiều.
Đáng tiếc, cô bị thù hận làm mờ mắt.
Tôi gật đầu với Tần phu nhân, tỏ vẻ tôi đồng ý với sự sắp xếp của bà.
Từ khi tôi xuyên sách, tôi chưa từng muốn tranh đấu với nữ chính, tôi không hề muốn đi trêu chọc cô ta, chỉ muốn sống tốt cuộc sống bình thường của mình.
Chỉ là, thật không ngờ nữ chính lại sống lại, cho nên không cách nào bình ổn trận đấu tranh này.
Hào quang nhân vật chính cường đại cỡ nào, tôi mà liều mạng với cô ta thì người chịu thiệt cũng chỉ có tôi.
Cầm tài sản nhà họ Tần rời khỏi nơi thị phi này, tự mình ăn no uống say là ngon rồi.
Tần phu nhân hài lòng nở nụ cười.
Bà nhìn mặt tôi, dừng một chút nói, "Mẹ biết con đang quen với thiếu gia nhà họ Ân."
"Ngày sau con có không thích nhà họ Tần, thì cũng hãy nể mặt mẹ mà chừa lại vài phần tình cảm."
"Dù sao anh của con cũng là người thừa kế nhà họ Tần, con là con gái của mẹ, nó cũng là con trai của mẹ."
Tôi rũ ánh mắt xuống, một hồi lâu mới lên tiếng: "Dạ."
Đêm khuya, tôi rời khỏi phòng Tần phu nhân, gặp Tần Tử Thư đang đứng ngoài cửa.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi có chút phức tạp, tôi không thèm chào hỏi anh ta mà trực tiếp rời đi.
"Vãn Nguyệt."
Anh ta gọi tôi lại, tôi quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng.
"Tử Ngữ em ấy quá yêu Trần Lạc, nên hành động có chút cực đoan em đừng trách con bé."
Tôi mỉm cười trào phúng với anh ta, không nói gì.
Tôi cần gì phải tranh luận giảng đạo lý với một kẻ thiên vị, dù sao tôi cũng không muốn ở lại nhà họ Tần, càng không muốn thừa nhận bọn họ.
17
Trở lại phòng, tôi nằm liệt trên giường ngẩn người.
Đầu tôi vừa nghĩ đến những chuyện tôi trải qua trong thế giới thực vừa nghĩ tới những việc xảy ra từ lúc tôi xuyên sách tới giờ.
Tôi nhìn trần nhà thở dài, phải làm gì đây?
Chẳng lẽ sống cả đời ở thế giới trong sách sao?
Tôi lấy điện thoại ra, tìm kiếm các chủ đề khác nhau về thiên văn và linh dị.
Lướt rồi lướt, video mukbang lại vừa hiện lên bụng tôi cũng kêu vang.
Tôi gọi điện thoại cho Ân Tiện, đầu dây bên kia rất ồn ào, còn có tiếng nhạc quỷ dị.
Qua mấy giây bên kia yên tĩnh lại, lỗ tai truyền đến tiếng trong trẻo lạnh lùng của Ân Tiện: "Em mới nói gì vậy?"
"Anh đang làm gì đấy, sao lại ồn ào thế?"
"Xem phim."
Xem phim á?
Tôi nhớ đến khúc nhạc kỳ lạ vừa rồi, đầu óc chợt hiện ra một đoạn kịch bản kinh dị.
Rùng mình một cái.
Tôi đột nhiên hối hận vì đã tìm anh.
"Tìm tôi có gì không?"
"À, anh có muốn cùng đi ăn thịt nướng hay không."
“...”
Nửa tiếng sau, Ân Tiện lái xe máy đến đón tôi.
Tôi bị vẻ đẹp trai của anh làm choáng váng, ngầu quá.
Tôi cực phấn khích nhìn chiếc motor còn đi một vòng để đánh giá nó.
Anh lấy mũ bảo hiểm rồi đội nón cho tôi.
"Ôm chặt vào." Anh nắm tay tôi vòng qua thắt lưng mình, giây sau động cơ vang lên, xe chạy như bay trên đường cao tốc.
Bên tai là tiếng gió gào thét, tôi dựa vào lưng của Ân Tiện, trái tim tôi đập liên hồi, không phân biệt được là đập vì vui vẻ hay vì động lòng
Anh đưa tôi đến một quầy thịt nướng ở chợ đêm.
Tôi bất ngờ vì sự quen thuộc của anh với nơi này: "Anh thường xuyên đến đây sao?"
Anh nhìn đám người ồn ào xung quanh gật gật đầu: "Ừm, đã tới vài lần."
Tôi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh, boss bình dân vậy sao?
Tôi cầm xiên nướng, điên cuồng ăn, người đối diện ăn tao nhã hơn tôi rất nhiều.
Tối nay Ân Tiện quá bình thường, ngược lại tôi cảm thấy mình như có bệnh, lại có thể thấy không quen.
Nhớ tới lời Tần phu nhân, tôi liền nói với anh: "Em định đi du học."
"Rời xa những người nhà họ Tần, lúc đó em mới được yên bình thoải mái."
"Còn có thể tự do vui vẻ ăn uống nữa."
Tôi chuyên tâm gặm thịt trên cánh gà, không nghe thấy câu trả lời, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Động tác hơi dừng lại, đặt cánh gà xuống.
Ánh mắt Ân Tiện lạnh lùng, anh lại mất hứng!
Tôi thăm dò hỏi: "Anh, bị đau bụng à?"
Anh không để ý tới câu hỏi của tôi, mà hỏi lại: "Em định đi?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, ra nước ngoài rời xa chốn thị phi nhà họ Tần."
Đôi mắt đen của Ân Tiện vẫn yên lặng nhìn tôi.
Sóng lưng tôi lạnh toát.
Anh không biết dáng vẻ mình dọa người cỡ nào sao, đang yên đang lành tôi chọc gì anh nữa đây.
Tôi vắt óc suy nghĩ làm thế nào để bầu không khí tốt hơn, anh lại đột nhiên mở miệng nói chuyện:
"Lúc nãy mới xem phân nửa bộ phim, phần còn lại em cùng tôi về nhà xem tiếp đi."
"Đêm nay đã khuya, có hơi không tiện thì phải?"
Anh nhếch miệng cười với tôi, hàn ý dày đặc: "Sợ tôi ăn em à?"