Chương 6
11
Sáng hôm sau, tôi và anh em nhà họ Tần cùng nhau ngồi xe riêng của gia đình đến trường.
Xuống xe, Tần Tử Ngữ muốn đến nắm tay tôi.
Tôi gạt ra rồi đi nhanh hơn để tránh xa cô ta, quỷ mới biết cô ta lại giở trò gì.
Buổi sáng Ân Tiện không đến, tôi rối rắm không biết có nên mua cơm cho cậu hay không.
Không phải tôi chân chó đâu, nhưng tôi thực sự không dám từ chối cậu.
Tôi sợ.
Đấu tranh suốt một tiết, bữa trưa tôi vẫn mua cho cậu một phần.
Tôi quyết định, phải ôm đùi boss lớn.
Dù sao đám nhân vật chính người đông thế mạnh còn mang theo hào quang, một mình tôi thật sự, nguy hiểm!
Hôm nay dùng thẻ của boss quẹt tiền, thoáng nhìn số dư bên trong, tôi chưa trải sự đời run cả tay.
Thẻ ăn thôi mà, có cần nạp nhiều tiền vậy không!
Định ăn cơm gì đấy!
Tôi đến sân thượng ngày hôm qua, trong tầm mắt có một chàng trai nằm trên một băng ghế.
Tôi tới gần, cậu chính là Ân Tiện.
Cậu đang nhắm mắt, sợi tóc bay theo gió, tôi nhìn chằm chằm mặt cậu không khỏi cảm thán, đẹp quá má ơi.
Một mảng da nhỏ lộ ra dưới viền áo thun của cậu, loáng thoáng có thể thấy được đường cong nhấp nhô của cơ bụng.
Mặt tôi lập tức nóng lên.
Lúc tôi đang phỉ nhổ mình háo sắc, Ân Tiện đã mở mắt ra.
Ánh mắt lạnh lùng làm cho tôi tỉnh táo trong nháy mắt.
"Cậu đang nhìn gì đấy?" Ân Tiện ngồi dậy, ánh mắt dò hỏi rơi xuống người tôi.
Trực giác nói với tôi rằng tôi không thể nói dối cậu.
Vì vậy tôi thành thành thật thật trả lời: "Đang nhìn cậu á."
Tôi cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu, không có thay đổi gì.
"Nhìn tôi làm gì?"
"Tại cậu đẹp đó." Tôi thì thầm.
Đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn chằm chằm vào tôi, thật lâu mới cười một tiếng.
"Thích tôi rồi à?" Cậu ấy đột nhiên đến gần tôi, tôi ngửa ra sau theo bản năng.
Tôi căng thẳng, cực kỳ căng thẳng.
Boss thật sự rất đẹp, cười rộ lên cũng không tệ, nhưng nụ cười kia chỉ làm tôi cảm thấy lạnh lẽo.
Đầu óc tôi điên cuồng vận chuyển, trả lời thế nào mới không đắc tội cậu đây.
"Tớ…”
Giây tiếp theo, bụng tôi đói đến mức kêu lên.
Ân Tiện buông tha cho tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nghi ngờ, cậu có gì đó lạ lắm, lúc ăn cơm, cậu yêu cầu tôi ăn trước.
Tôi là đứa tham ăn, vừa được ăn tôi đã quên hết mọi phiền não.
Lúc ăn, cậu nhìn chằm chằm vào tôi một cách đầy thú vị.
Chờ tôi ăn được một nửa, cậu mới chậm rãi động miệng.
Đương nhiên, tôi cũng không dám hỏi, lỡ giẫm trúng điều kiêng kỵ gì đó của cậu thì phiền lắm.
Dựa vào kinh nghiệm xem phim và đọc sách nhiều năm của mình, tôi nghĩ rằng tôi nên im lặng.
Không hỏi gì hết, vậy mới sống lâu được.
12
Ăn trưa với Ân Tiện được nửa tháng, quan hệ của chúng tôi không có chút tiến triển nào.
Tôi còn ảo tưởng sẽ được làm bạn với boss, nào ngờ người ta chỉ coi tôi là chân sai vặt, đứa cùng ăn cơm.
Thỉnh thoảng Tần Tử Ngữ sẽ gây một ít phiền phức nhỏ cho tôi, có đôi khi cậu nhìn thấy, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
Giống như một người ngoài cuộc không liên quan đến mình, chưa từng khách sáo quan tâm một chút.
Tôi tức giận.
Cho dù là chó, cũng có tình cảm!
Thật lạnh lùng!
Gần đây Tần Tử Ngữ liên tục hành động, ánh mắt nhìn tôi cũng rất kỳ quái.
Tôi chặn cô ta lại ở trong sân nhà họ Tần, cô ta cười tủm tỉm hỏi tôi, "Vãn Nguyệt, có chuyện gì sao?"
“Tại sao? Tại sao gây khó dễ cho tôi, sao lại nhắm vào tôi." Tôi hỏi thẳng vào vấn đề.
Nụ cười của cô ta không thay đổi: "Cậu đang nói nhảm gì đấy, tớ không hiểu."
Tôi đến gần cô ta thấp giọng nói một câu: "Cô còn nhớ bản báo cáo ADN kia không?"
Vừa nói ra, Tần Tử Ngữ thu lại nụ cười, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.
Quả nhiên! Cô ta cũng giống như tôi, chỉ là không biết chính xác là cô ta xuyên qua hay sống lại.
"Giờ cô thật khác, không ngu dốt giống đời trước."
Tần Tử Ngữ nhìn tôi, gương mặt Tiểu Bạch Hoa kia đã cởi bỏ sự ngây thơ ngụy trang, lộ ra bộ mặt vốn có.
"Chỉ là, cô tuyệt đối không cách nào thay đổi vận mệnh, vận mệnh đứng về phía tôi."
Tôi thử hòa giải, "Giờ tôi không muốn tranh đấu gì với cô cả, chúng ta ai lo phận nấy, cô muốn có thân phận đại tiểu thư nhà họ Tần và vị hôn phu, tôi sẽ không tranh giành."
Tần Tử Ngữ cười ra tiếng, "Cô coi tôi là kẻ ngốc à, cô cho rằng tôi sẽ tin lời cô sao."
"Lâm Vãn Nguyệt, là cô, kiếp trước đã chọn đối địch với tôi. Tất cả những gì tôi đã làm với cô, giờ cô nói cô không để ý, muốn hòa giải, tuyệt không ghi hận, ai mà tin?"
"Giữa chúng ta, chỉ có một người là thiên kim nhà họ Tần!"
Tần Tử Ngữ nặn ra những lời này xong lập tức xoay người rời đi.
Tôi nhíu mày nhìn bóng lưng cô ta, xem ra không thể tránh được trận chiến ác liệt này.
Sáng hôm sau, tôi và anh em nhà họ Tần cùng nhau ngồi xe riêng của gia đình đến trường.
Xuống xe, Tần Tử Ngữ muốn đến nắm tay tôi.
Tôi gạt ra rồi đi nhanh hơn để tránh xa cô ta, quỷ mới biết cô ta lại giở trò gì.
Buổi sáng Ân Tiện không đến, tôi rối rắm không biết có nên mua cơm cho cậu hay không.
Không phải tôi chân chó đâu, nhưng tôi thực sự không dám từ chối cậu.
Tôi sợ.
Đấu tranh suốt một tiết, bữa trưa tôi vẫn mua cho cậu một phần.
Tôi quyết định, phải ôm đùi boss lớn.
Dù sao đám nhân vật chính người đông thế mạnh còn mang theo hào quang, một mình tôi thật sự, nguy hiểm!
Hôm nay dùng thẻ của boss quẹt tiền, thoáng nhìn số dư bên trong, tôi chưa trải sự đời run cả tay.
Thẻ ăn thôi mà, có cần nạp nhiều tiền vậy không!
Định ăn cơm gì đấy!
Tôi đến sân thượng ngày hôm qua, trong tầm mắt có một chàng trai nằm trên một băng ghế.
Tôi tới gần, cậu chính là Ân Tiện.
Cậu đang nhắm mắt, sợi tóc bay theo gió, tôi nhìn chằm chằm mặt cậu không khỏi cảm thán, đẹp quá má ơi.
Một mảng da nhỏ lộ ra dưới viền áo thun của cậu, loáng thoáng có thể thấy được đường cong nhấp nhô của cơ bụng.
Mặt tôi lập tức nóng lên.
Lúc tôi đang phỉ nhổ mình háo sắc, Ân Tiện đã mở mắt ra.
Ánh mắt lạnh lùng làm cho tôi tỉnh táo trong nháy mắt.
"Cậu đang nhìn gì đấy?" Ân Tiện ngồi dậy, ánh mắt dò hỏi rơi xuống người tôi.
Trực giác nói với tôi rằng tôi không thể nói dối cậu.
Vì vậy tôi thành thành thật thật trả lời: "Đang nhìn cậu á."
Tôi cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu, không có thay đổi gì.
"Nhìn tôi làm gì?"
"Tại cậu đẹp đó." Tôi thì thầm.
Đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn chằm chằm vào tôi, thật lâu mới cười một tiếng.
"Thích tôi rồi à?" Cậu ấy đột nhiên đến gần tôi, tôi ngửa ra sau theo bản năng.
Tôi căng thẳng, cực kỳ căng thẳng.
Boss thật sự rất đẹp, cười rộ lên cũng không tệ, nhưng nụ cười kia chỉ làm tôi cảm thấy lạnh lẽo.
Đầu óc tôi điên cuồng vận chuyển, trả lời thế nào mới không đắc tội cậu đây.
"Tớ…”
Giây tiếp theo, bụng tôi đói đến mức kêu lên.
Ân Tiện buông tha cho tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nghi ngờ, cậu có gì đó lạ lắm, lúc ăn cơm, cậu yêu cầu tôi ăn trước.
Tôi là đứa tham ăn, vừa được ăn tôi đã quên hết mọi phiền não.
Lúc ăn, cậu nhìn chằm chằm vào tôi một cách đầy thú vị.
Chờ tôi ăn được một nửa, cậu mới chậm rãi động miệng.
Đương nhiên, tôi cũng không dám hỏi, lỡ giẫm trúng điều kiêng kỵ gì đó của cậu thì phiền lắm.
Dựa vào kinh nghiệm xem phim và đọc sách nhiều năm của mình, tôi nghĩ rằng tôi nên im lặng.
Không hỏi gì hết, vậy mới sống lâu được.
12
Ăn trưa với Ân Tiện được nửa tháng, quan hệ của chúng tôi không có chút tiến triển nào.
Tôi còn ảo tưởng sẽ được làm bạn với boss, nào ngờ người ta chỉ coi tôi là chân sai vặt, đứa cùng ăn cơm.
Thỉnh thoảng Tần Tử Ngữ sẽ gây một ít phiền phức nhỏ cho tôi, có đôi khi cậu nhìn thấy, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
Giống như một người ngoài cuộc không liên quan đến mình, chưa từng khách sáo quan tâm một chút.
Tôi tức giận.
Cho dù là chó, cũng có tình cảm!
Thật lạnh lùng!
Gần đây Tần Tử Ngữ liên tục hành động, ánh mắt nhìn tôi cũng rất kỳ quái.
Tôi chặn cô ta lại ở trong sân nhà họ Tần, cô ta cười tủm tỉm hỏi tôi, "Vãn Nguyệt, có chuyện gì sao?"
“Tại sao? Tại sao gây khó dễ cho tôi, sao lại nhắm vào tôi." Tôi hỏi thẳng vào vấn đề.
Nụ cười của cô ta không thay đổi: "Cậu đang nói nhảm gì đấy, tớ không hiểu."
Tôi đến gần cô ta thấp giọng nói một câu: "Cô còn nhớ bản báo cáo ADN kia không?"
Vừa nói ra, Tần Tử Ngữ thu lại nụ cười, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.
Quả nhiên! Cô ta cũng giống như tôi, chỉ là không biết chính xác là cô ta xuyên qua hay sống lại.
"Giờ cô thật khác, không ngu dốt giống đời trước."
Tần Tử Ngữ nhìn tôi, gương mặt Tiểu Bạch Hoa kia đã cởi bỏ sự ngây thơ ngụy trang, lộ ra bộ mặt vốn có.
"Chỉ là, cô tuyệt đối không cách nào thay đổi vận mệnh, vận mệnh đứng về phía tôi."
Tôi thử hòa giải, "Giờ tôi không muốn tranh đấu gì với cô cả, chúng ta ai lo phận nấy, cô muốn có thân phận đại tiểu thư nhà họ Tần và vị hôn phu, tôi sẽ không tranh giành."
Tần Tử Ngữ cười ra tiếng, "Cô coi tôi là kẻ ngốc à, cô cho rằng tôi sẽ tin lời cô sao."
"Lâm Vãn Nguyệt, là cô, kiếp trước đã chọn đối địch với tôi. Tất cả những gì tôi đã làm với cô, giờ cô nói cô không để ý, muốn hòa giải, tuyệt không ghi hận, ai mà tin?"
"Giữa chúng ta, chỉ có một người là thiên kim nhà họ Tần!"
Tần Tử Ngữ nặn ra những lời này xong lập tức xoay người rời đi.
Tôi nhíu mày nhìn bóng lưng cô ta, xem ra không thể tránh được trận chiến ác liệt này.