Chương 12
21
Tần phu nhân đi rồi, lúc nhận được tin tức này, tôi vẫn đang ở nhà Ân Tiện.
Tôi đứng ngơ ngác tại chỗ thật lâu mới lấy lại tinh thần.
Mặc dù bà chỉ là một nhân vật trong cuốn sách, tôi cũng biết sự thật này, nhưng khi mọi chuyện thực sự phát triển đến bước này, tôi vẫn cảm thấy rất buồn.
Bà là một người mẹ tốt, tình mẫu tử thôi thúc bà tìm Lâm Vãn Nguyệt suốt bao năm, đồng thời nó cũng làm bào mòn sinh mệnh của bà.
Trong tang lễ của Tần phu nhân, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người nhà mẹ đẻ của bà, gia tộc Lâm thị.
Nhìn thấy cậu của thân thể này, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng thái độ của ông đối với tôi rất thân thiện, ánh mắt nhìn tôi mang theo từ ái.
Ông nói Tần phu nhân thường xuyên nhắc tới tôi trước mặt ông, tôi là vướng bận lớn nhất của mẹ.
Cậu vỗ bả vai tôi, lời nói thấm thía: "Chuyện của con mẹ con đã nói hết với cậu, con yên tâm, vẫn còn có cậu ở đây."
Tôi gật gật đầu, ánh mắt liếc tới Tần Tử Ngữ cách đó không xa.
Thấy được ghen ghét lóe lên trong mắt cô ta, còn có cười lạnh.
Tôi bừng tỉnh, thời gian này chỉ lo phía Ân Tiện, nên quên mất Tần Tử Ngữ.
Trong sách, sau đám tang của Tần phu nhân, lúc Lâm Vãn Nguyệt tiếp nhận di sản của Tần phu nhân thì cô ta đã vứt ra báo cáo ADN kia.
Tôi vô ý thức nắm chặt lòng bàn tay.
Sau khi tang lễ kết thúc, tôi đi đến phòng Tần phu nhân, có một dì chăm sóc bà đã lâu chỉ vào mấy cái rương trong phòng nói đây là Tần phu nhân để lại cho tôi.
Có đồ trang sức và quần áo.
Từ khi Lâm Vãn Nguyệt bị kẻ thù bắt cóc, mỗi năm bà đều mua quần áo trẻ con, mua suốt mười mấy năm, vẫn luôn để trong phòng.
Nhìn những chiếc rương mà lòng tôi cảm thấy phức tạp, tôi yêu cầu mọi người di chuyển nó đến phòng của tôi.
Tôi mở ra xem, vuốt ve quần áo của mọi lứa tuổi, cảm nhận được nỗi nhớ sâu sắc của Tần phu nhân đối với con gái.
Lật rồi lật, tôi thấy hai tập tài liệu, nội dung bên trong làm cho tôi khiếp sợ.
Ngày tiếp nhận di sản Tần phu nhân, người nhà họ Tần đều đến đông đủ, cậu nhà họ Lâm cũng tới.
Sắc mặt của hai ông bà nhà họ Tần và ba Tần không tốt lắm, bởi vì Tần phu nhân cho tôi rất nhiều, bọn họ muốn tranh thêm nhiều lợi ích cho Tần Tử Thư, đều bị ông cậu nhà họ Lâm cản hết.
Hết thảy đều tiến hành rất thuận lợi, chỉ là Tần Tử Ngữ vẫn không có mặt lại đột nhiên xuất hiện, ném ra một bản báo cáo ADN trước mặt mọi người.
Giống như nguyên tác, nói tôi không phải con gái của Tần phu nhân, mà chỉ là con gái riêng của nhà họ Tần.
Sắc mặt mọi người trong nháy mắt biến hóa vô cùng, nhưng tôi vẫn thấy rõ vẻ mặt kinh ngạc của ba Tần và hai ông bà già kia.
Cậu nhà họ Lâm giận dữ, chất vấn ba Tần, ông Tần làm bộ xin lỗi.
Vẻ mặt Tần Tử Thư không thể tin, Tần Tử Ngữ mỉm cười thương hại nhìn tôi.
Lặng lẽ nhìn vở kịch trước mặt mình, tôi cười ra tiếng.
Tiếng cười đột ngột làm cho những người khác im lặng lại, dùng ánh mắt nhìn người điên nhìn tôi.
Tôi cầm báo cáo trên mặt đất lật xem, sau đó mạnh mẽ ném lên người Tần Tử Ngữ.
Mấy người bên cạnh lập tức tiến lên quan tâm, tiện thể chỉ trích tôi.
Tôi lấy hai văn bản từ trong túi ra đưa cho cậu nhà họ Lâm: "Đây là mẹ con để lại cho con, cậu ơi cậu xem một chút đi."
Cậu nhà họ Lâm xem xong, cười lạnh ném văn bản đến dưới chân ông Tần, ông Tần nhặt văn bản lên nhìn, mặt xanh mét trong nháy mắt.
Tần Tử Ngữ xem xong trong nháy mắt mất đi sức lực, sắc mặt Tần Tử Thư thì nặng nề.
Đó là giấy giám định quan hệ mẹ con của tôi và Tần phu nhân, vào lúc tôi trở về, tôi lén tìm bệnh viện dưới danh nghĩa nhà họ Lâm để giám định.
Còn có một cái là giám định quan hệ cha con của Tần Tử Ngữ và ba Tần, Tần Tử Ngữ là con riêng của ba Tần ở bên ngoài, thời gian giám định là vào mấy năm trước khi tôi trở về.
Trong nguyên tác, nữ phụ chỉ mang theo rương đựng trang sức từ đống di vật trong phòng, bỏ rương quần áo kia lại nhà họ Tần, nên cũng bỏ lỡ chứng cứ quan trọng mà Tần phu nhân đã để lại cho cô.
Sai một li đi một dặm. Xin ủng hộ chúng ?ôi ?ại ﹍ T r ù m T r ? y ệ n﹒?n ﹍
May thay tôi đã lật xem di vật, bằng không thật đúng là không biết Tần Tử Ngữ là con riêng của nhà họ Tần, khó trách người nhà họ Tần lại thiên vị một đứa con gái nuôi như thế.
Tần Tử Ngữ, cô ta còn lớn hơn tôi hai tháng.
Tần phu nhân biết chân tướng lại bất động thanh sắc nhịn xuống, chỉ vì mưu đoạt càng nhiều lợi ích cho con gái của mình, cũng âm thầm chèn ép, muốn Tần Tử Ngữ vĩnh viễn làm con gái nuôi không có quyền thừa kế.
Văn bản đặt trong di vật cho Lâm Vãn Nguyệt, cũng cho cô ấy quyền lựa chọn.
Nhìn mặt ba Tần, trong lòng tôi cực kỳ tức giận, lấy làm tiếc cho Tần phu nhân.
Lời nói dối bị vạch trần, sự thật bên trong làm người ta buồn nôn.
Tần phu nhân đi rồi, lúc nhận được tin tức này, tôi vẫn đang ở nhà Ân Tiện.
Tôi đứng ngơ ngác tại chỗ thật lâu mới lấy lại tinh thần.
Mặc dù bà chỉ là một nhân vật trong cuốn sách, tôi cũng biết sự thật này, nhưng khi mọi chuyện thực sự phát triển đến bước này, tôi vẫn cảm thấy rất buồn.
Bà là một người mẹ tốt, tình mẫu tử thôi thúc bà tìm Lâm Vãn Nguyệt suốt bao năm, đồng thời nó cũng làm bào mòn sinh mệnh của bà.
Trong tang lễ của Tần phu nhân, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người nhà mẹ đẻ của bà, gia tộc Lâm thị.
Nhìn thấy cậu của thân thể này, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng thái độ của ông đối với tôi rất thân thiện, ánh mắt nhìn tôi mang theo từ ái.
Ông nói Tần phu nhân thường xuyên nhắc tới tôi trước mặt ông, tôi là vướng bận lớn nhất của mẹ.
Cậu vỗ bả vai tôi, lời nói thấm thía: "Chuyện của con mẹ con đã nói hết với cậu, con yên tâm, vẫn còn có cậu ở đây."
Tôi gật gật đầu, ánh mắt liếc tới Tần Tử Ngữ cách đó không xa.
Thấy được ghen ghét lóe lên trong mắt cô ta, còn có cười lạnh.
Tôi bừng tỉnh, thời gian này chỉ lo phía Ân Tiện, nên quên mất Tần Tử Ngữ.
Trong sách, sau đám tang của Tần phu nhân, lúc Lâm Vãn Nguyệt tiếp nhận di sản của Tần phu nhân thì cô ta đã vứt ra báo cáo ADN kia.
Tôi vô ý thức nắm chặt lòng bàn tay.
Sau khi tang lễ kết thúc, tôi đi đến phòng Tần phu nhân, có một dì chăm sóc bà đã lâu chỉ vào mấy cái rương trong phòng nói đây là Tần phu nhân để lại cho tôi.
Có đồ trang sức và quần áo.
Từ khi Lâm Vãn Nguyệt bị kẻ thù bắt cóc, mỗi năm bà đều mua quần áo trẻ con, mua suốt mười mấy năm, vẫn luôn để trong phòng.
Nhìn những chiếc rương mà lòng tôi cảm thấy phức tạp, tôi yêu cầu mọi người di chuyển nó đến phòng của tôi.
Tôi mở ra xem, vuốt ve quần áo của mọi lứa tuổi, cảm nhận được nỗi nhớ sâu sắc của Tần phu nhân đối với con gái.
Lật rồi lật, tôi thấy hai tập tài liệu, nội dung bên trong làm cho tôi khiếp sợ.
Ngày tiếp nhận di sản Tần phu nhân, người nhà họ Tần đều đến đông đủ, cậu nhà họ Lâm cũng tới.
Sắc mặt của hai ông bà nhà họ Tần và ba Tần không tốt lắm, bởi vì Tần phu nhân cho tôi rất nhiều, bọn họ muốn tranh thêm nhiều lợi ích cho Tần Tử Thư, đều bị ông cậu nhà họ Lâm cản hết.
Hết thảy đều tiến hành rất thuận lợi, chỉ là Tần Tử Ngữ vẫn không có mặt lại đột nhiên xuất hiện, ném ra một bản báo cáo ADN trước mặt mọi người.
Giống như nguyên tác, nói tôi không phải con gái của Tần phu nhân, mà chỉ là con gái riêng của nhà họ Tần.
Sắc mặt mọi người trong nháy mắt biến hóa vô cùng, nhưng tôi vẫn thấy rõ vẻ mặt kinh ngạc của ba Tần và hai ông bà già kia.
Cậu nhà họ Lâm giận dữ, chất vấn ba Tần, ông Tần làm bộ xin lỗi.
Vẻ mặt Tần Tử Thư không thể tin, Tần Tử Ngữ mỉm cười thương hại nhìn tôi.
Lặng lẽ nhìn vở kịch trước mặt mình, tôi cười ra tiếng.
Tiếng cười đột ngột làm cho những người khác im lặng lại, dùng ánh mắt nhìn người điên nhìn tôi.
Tôi cầm báo cáo trên mặt đất lật xem, sau đó mạnh mẽ ném lên người Tần Tử Ngữ.
Mấy người bên cạnh lập tức tiến lên quan tâm, tiện thể chỉ trích tôi.
Tôi lấy hai văn bản từ trong túi ra đưa cho cậu nhà họ Lâm: "Đây là mẹ con để lại cho con, cậu ơi cậu xem một chút đi."
Cậu nhà họ Lâm xem xong, cười lạnh ném văn bản đến dưới chân ông Tần, ông Tần nhặt văn bản lên nhìn, mặt xanh mét trong nháy mắt.
Tần Tử Ngữ xem xong trong nháy mắt mất đi sức lực, sắc mặt Tần Tử Thư thì nặng nề.
Đó là giấy giám định quan hệ mẹ con của tôi và Tần phu nhân, vào lúc tôi trở về, tôi lén tìm bệnh viện dưới danh nghĩa nhà họ Lâm để giám định.
Còn có một cái là giám định quan hệ cha con của Tần Tử Ngữ và ba Tần, Tần Tử Ngữ là con riêng của ba Tần ở bên ngoài, thời gian giám định là vào mấy năm trước khi tôi trở về.
Trong nguyên tác, nữ phụ chỉ mang theo rương đựng trang sức từ đống di vật trong phòng, bỏ rương quần áo kia lại nhà họ Tần, nên cũng bỏ lỡ chứng cứ quan trọng mà Tần phu nhân đã để lại cho cô.
Sai một li đi một dặm. Xin ủng hộ chúng ?ôi ?ại ﹍ T r ù m T r ? y ệ n﹒?n ﹍
May thay tôi đã lật xem di vật, bằng không thật đúng là không biết Tần Tử Ngữ là con riêng của nhà họ Tần, khó trách người nhà họ Tần lại thiên vị một đứa con gái nuôi như thế.
Tần Tử Ngữ, cô ta còn lớn hơn tôi hai tháng.
Tần phu nhân biết chân tướng lại bất động thanh sắc nhịn xuống, chỉ vì mưu đoạt càng nhiều lợi ích cho con gái của mình, cũng âm thầm chèn ép, muốn Tần Tử Ngữ vĩnh viễn làm con gái nuôi không có quyền thừa kế.
Văn bản đặt trong di vật cho Lâm Vãn Nguyệt, cũng cho cô ấy quyền lựa chọn.
Nhìn mặt ba Tần, trong lòng tôi cực kỳ tức giận, lấy làm tiếc cho Tần phu nhân.
Lời nói dối bị vạch trần, sự thật bên trong làm người ta buồn nôn.